Đô thành Việt quốc, bên trong một căn phòng bí mật.
- Bái kiến Chúc tướng!
- Chào Xung Xu Mật.
Trong căn phòng bí mật này chỉ có ba người, nhưng toàn bộ cũng là đầu sỏ hô phong hoán vũ.
Tể tướng Thượng Thư Đài nước Việt Chúc Hoằng Chủ, Phó sứ Xu Mật Viện nước Việt Xung Ngạc và Vtrưởng lão hội Ẩn Nguyên Thư Bá Đảo.
- Xung Xu Mật, ngài và ta đều một mực cả đời không qua lại với nhau, vì sao hôm nay muốn tổ cục thế này vậy? - Chúc Hoằng Chủ cười nói:
- Quốc sự bận rộn, chúng ta cứ mãi vắng họp như vậy không tốt lắm.
Xung Ngạc nói:
- Hạ quan mỗi ba ngày về nhà tắm rửa một lần, Chúc tướng cũng là như vậy, đám người Ninh Cương, Ninh Khải đều là như thế. Bây giờ vừa vặn là thời khắc hai người chúng ta về nhà tắm rửa, sẽ không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Xung Xu Mật thật đúng là trăm phương ngàn kế, thời gian cấp bách, có chuyện nói thẳng đi.
Xung Ngạc nói:
- Chúc tướng, lẽ nào ngài còn ôm kỳ vọng với Ninh Dực à? Người này đã phế đi, không bằng lui ra mà cầu việc khác.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Tam vương tử điện hạ hùng tài đại lược, gia tộc họ Chúc của ta nào dám nịnh bợ.
Xung Ngạc nói:
- Lúc này chỉ có hai cái cục diện, Việt quốc diệt vong, có thể không mất, Chúc tướng ngài hy vọng nhìn thấy nước Việt vong quốc à?
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Việt quốc là tâm huyết cả đời, làm sao ta sẽ sẵn lòng để nó diệt vong?
Xung Ngạc nói:
- Có thế chứ, gia tộc họ Chúc thâm căn cố đế, quyền thế huân thiên. Nhưng đó là phe Viêm Kinh, còn cái phe của Chúc tướng e rằng vẫn cùng hưởng vinh nhục với Việt quốc đi. Trong tương lai, khi hoàng đế Đại Viêm bệ hạ muốn thống nhất thiên hạ, Chúc tướng còn có thể lập được công lao hiển hách, tiến tới tấn chức vào Viêm Kinh, một phát biến thành quyền thần toàn bộ thế giới phương đông.
Chúc Hoằng Chủ cau mày, lão không thích nói như vậy, quá tầm thường trắng trợn.
Cái gì tấn chức? Cái gì quyền thần?
Ý tứ của người đọc sách là phải kín đáo, khinh thường nói quyền thế.
Xung Ngạc tiếp tục nói:
- Nhưng lúc này Việt quốc nhìn qua dường như nhất định phải diệt vong, bởi vì chúng ta xuất hiện một quân vương vừa điên cuồng mà lại thích đánh cuộc.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Thần không nói quá vua.
Xung Ngạc trong lòng cười nhạt, Chúc Hoằng Chủ nhà ngươi đối phó bệ hạ cũng không phải một hai lần, bây giờ lại đang ra vẻ trung quân cái nỗi gì?
Xung Ngạc nói:
- Chỗ này ta có một một ý này, xin Chúc tướng tham khảo một chút.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Mời nói.
Xung Ngạc nói:
- Hôm nay toàn bộ Việt quốc, còn lại hai cổ lực lượng. tập đoàn Tam điện hạ, tập đoàn họ Chúc, nếu như chúng ta tiếp tục bất đồng, vậy một cây chẳng chống vững nhà, Việt quốc nhất định mất. Nếu hai nhà chúng ta đoàn kết nhất trí, vậy cục diện Việt quốc còn có được cứu trợ.
Chúc Hoằng Chủ nhắm mắt lại đều biết Xung Ngạc muốn nói điều gì.
Nhưng, có mấy lời vẫn phải nói ra.
Xung Ngạc nói:
- Chúng ta bây giờ nhất thiết phải cùng vua Căng đàm phán một lần nữa, bỏ qua toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam đổi lấy hắn đình chiến. Hai là, phải cùng Ngô vương đàm phán, ngăn cản đại quân của hắn xuôi nam, cắt nhường sáu quận hành tỉnh Thiên Bắc cho hắn, cắt nhường thành Nộ Triều cùng quần đảo Lôi Châu cho hắn. Kể từ đó, tất cả lực lượng còn lại của Việt quốc chúng ta sẽ cùng Sở vương quyết chiến, muốn hoàn toàn đánh thắng ba mươi vạn đại quân của hắn có thể rất khó, nhưng muốn bảo vệ cho hành tỉnh Thiên Tây, để nước Sở không công mà lui vẫn có thể đủ làm được.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Ý kiến hay, vậy các ngươi cứ làm như vậy đi.
Xung Ngạc nói:
- Nhưng cái kế hoạch này thiếu gia tộc họ Chúc không được, cần họ Chúc cùng hội Ẩn Nguyên cùng thuyết phục nội các đế quốc cùng hoàng đế bệ hạ, tiếp đó do đế quốc Đại Viêm hướng nước Ngô tạo áp lực, như vậy kế hoạch này sẽ thành.
Thư Bá Đảo coi như là quyền thế huân thiên, ông ta có thể lợi dụng thành Nộ Triều đả động tổng bộ hội Ẩn Nguyên. Nhưng muốn thuyết phục nội các đế quốc cùng hoàng đế, vậy dựa vào sức của ông ta liền không đủ, cần gia tộc họ Chúc xuất lực.
Xung Ngạc tiếp tục nói:
- Còn vua Căng bên kia, dù cho hắn duy trì minh ước cùng nước Sở, nước Ngô, thành quả lớn nhất chính là cắt cả hành tỉnh Thiên Nam. Cho nên chúng ta đơn giản triệt để cắt nhường cho hắn, kể từ đó hắn sẽ thỏa mãn, không có lý do gì lớn hơn nữa để đưa quân Bắc Phạt.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Bệ hạ, chỉ sợ sẽ không đáp ứng đi.
Xung Ngạc nói:
- Trong chuyện quốc gia sống chết tồn vong, ta cảm thấy cần phải xã tắc làm trọng, vua là nhẹ.
Lời nói này được hiên ngang lẫm liệt, nhưng ý kiến nội bộ lại đặc biệt đáng sợ.
Đây là muốn trực tiếp làm Ninh Nguyên Hiến mất quyền lực, gần như là đảo chính.
Chúc Hoằng Chủ ngả về sau một cái, tiến vào suy tư, không nói gì.
Xung Ngạc nói:
- Chỉ cần đôi bên chúng ta liên thủ, toàn bộ Việt quốc hẳn không có có thể chống đỡ lực lượng của chúng ta.
Chúc Hoằng Chủ vẫn không có mở miệng.
Xung Ngạc nói:
- Chúc tướng, thời gian cấp bách! Chỉ cần ngài gật đầu một cái, đại quân của chúng ta có thể chuẩn bị.
Đại quân trong miệng của ông ta, đương nhiên là hạm đội trên biển của Tiết Triệt, do hội Ẩn Nguyên đứng ra thuê, tiếp đó phủ lên cờ nước Ngô đi tiến đánh thành Nộ Triều.
- Thành Nộ Triều lúc này trống rỗng vô cùng, hội Thiên Đạo tuy rằng điên cuồng thêm binh, nhưng lực lượng của bọn họ cuối cùng là có hạn. - Xung Ngạc nói:
- Nhưng mỗi một ngày đều đặc biệt quý giá, tuyệt đối không thể kéo dài.
Chúc Hoằng Chủ vẫn không có mở miệng.
Xung Ngạc nói:
- Ninh Kỳ điện hạ lên ngôi làm vua, sau đó họ Xung của ta vẫn chuyên chú với quân sự, Tiết Triệt vẫn chuyên chú với tin tức, Thượng Thư Đài cùng quan văn vẫn thuộc về ngài Chúc tướng, chúng ta tuyệt đối không dây máu ăn phần, nhà ngài vẫn là lãnh tụ Việt quốc văn nhân.
Chúc Hoằng Chủ vẫn không có mở miệng.
Xung Ngạc do dự một lúc lâu, chợt cắn răng nói:
- Tam vương tử Ninh Kỳ có thể lấy con gái họ Chúc, sau khi lên ngôi, con gái họ Xung của ta cùng con gái họ Tiết cam nguyện làm phi, con gái họ Xung làm vương hậu!
Chúc Hoằng Chủ bỗng nhiên nói:
- Chúc Hồng Bình nhà ta xem như có tiền đồ, lần này ân khoa thi hội trúng thủ khoa, Xung Sư Sư nhà ngài đến nay chưa gả, không bằng gả cho cháu của ta Chúc Hồng Bình được không?
Ặc?
Xung Ngạc ngạc nhiên.
Chúc Hồng Bình?
Kinh đô đệ nhất thiên tài, đúng là ưu tú vô cùng.
Nhưng thằng nhóc ấy lấy Xung Sư Sư, không sợ bị đánh chết à?
Hơn nữa, họ Xung vẫn muốn gả Xung Sư Sư cho vương tộc đế quốc Đại Viêm.
Lần trước trăm phương nghìn kế còn muốn cùng Vũ thân vương đế quốc kết thông gia.
Gia tộc họ Xung sớm thấy hoàng đế quyết tâm thống nhất thiên hạ, cho nên mạo hiểm làm tức giận Ninh Nguyên Hiến, cũng muốn phòng ngừa chu đáo, kéo quan hệ với đế quốc.
Mà bây giờ Chúc Hoằng Chủ để Xung Sư Sư gả cho Chúc Hồng Bình, đây là muốn cắt đứt đường họ Xung dựa thế vương tộc đế quốc à?
Gia tộc họ Xung không cách này lôi ra trang tuyệt sắc thứ hai rồi.
Tức khắc Xung Ngạc lâm vào trạng thái lựa chọn chật vật.
Lão tặc Chúc Hoằng Chủ này, rõ ràng sẽ giẫm lên ranh giới cuối cùng của người khác.
Chúc Hoằng Chủ đứng lên nói:
- Xem ra chuyện này Xung Xu Mật vẫn không thể làm chủ, vậy thì thôi.
Lão trực tiếp đi ra bên ngoài.
- Coi như lão hủ hôm nay chưa có tới.
Thư Bá Đảo hội Ẩn Nguyên liếc xéo về phía Xung Ngạc.
Bây giờ là lúc nào? Còn tính toán những thứ này?
- Được! - Xung Ngạc nói:
- Chúc tướng, việc này cứ quyết định như vậy.
Chúc Hoằng Chủ một lần nữa đi trở về, ngồi xuống nói:
- Chúng ta ngày hôm nay chẳng qua là nói chuyện hôn sự của hai đứa nhỏ, còn lại chẳng nói gì cả.
Xung Ngạc nói:
- Đúng, chúng ta chẳng qua là nói hôn sự, không nói chuyện chính sự.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Vậy không bằng liền quyết định hôn ước đi.
Xung Ngạc nói:
- Được, cứ dựa theo ý kiến Chúc tướng mà làm.
Kế tiếp, ở dưới chứng kiến của Thư Bá Đảo hội Ẩn Nguyên, Chúc Hoằng Chủ cùng Xung Ngạc ký hai phần hôn thư.
Tam vương tử Ninh Kỳ lấy Chúc Nịnh là chính thê. (Chú thích của Bánh: Chính thê của Ninh Kỳ vốn là con gái họ Xung, bởi vì không có con trai nên xuống một cấp)
Chúc Hồng Bình lấy Xung Sư Sư làm vợ.
Ký xong hai phần hôn ước này, đại biểu cho hai tập đoàn chính trị lớn nhất Việt quốc chính thức liên thủ.
Một văn một võ, chẳng còn địch thủ này.
Lúc này, có thể cần phải hợp với một câu nói.
Bánh xe lịch sử đã lăn về phía trước một bước.
Cái này cũng đại biểu cho gia tộc họ Chúc chính thức chuyển biến lập trường, hỗ trợ Tam vương tử Ninh Kỳ.
......
Chúc Hoằng Chủ mới vừa về đến nhà không lâu sau.
Mười mấy người võ sĩ họ Chúc chạy vội ra, có lên bắc, có xuôi nam.
Lên bắc là tiến vào Viêm Kinh, để tổng bộ gia tộc họ Chúc toàn lực thuyết phục nội các đế quốc, để đế quốc Đại Viêm hướng Ngô vương tạo áp lực.
Xuôi nam là thuyết phục Thiên Nhai Hải Các, đồng thời báo tin Chúc Nhung, chuẩn bị cùng vua Căng mở ra đàm phán mới.
Lần ra mắt trước đó để lại cho tên mập Kim Mộc Thông vết thương suốt đời khó quên.
Nhưng đối với Chúc Nịnh mà nói, chỉ là một trải nghiệm chơi đùa vui vẻ mà thôi, gần như không có nổi lên một cơn sóng gợn nào.
Nàng mỗi ngày vẫn ở nhà, nghiên cứu đủ loại sách vở.
Say sưa ở trong biển kiến thức, không thể tự kềm chế.
Nàng mới vừa nghiên cứu hết định lý bốn màu của Thẩm Lãng, tiếp đó nhìn mà than thở, nhưng lại đặc biệt ngạc nhiên.
Bởi vì phát hiện cái gọi là định lý bốn màu, khảo nghiệm không là thiên tài trí tuệ, mà là tính toán rất nhiều.
Đây cơ hồ coi là là một loại công việc khổ cực.
Có đường tắt nhất định, nhưng không có khả năng một lần là xong.
Điều này cần mấy trăm bậc thầy toán học, đồng thời tiến hành vô số lần giải toán.
Vì sao Thẩm Lãng ở trong khoảng thời gian ngắn liền hoàn vậy?
Rõ ràng nghĩ trăm lần cũng không ra?
Nhưng mà, nàng là có mới nới cũ, nghiên cứu một tháng, sau đó đã vứt cái định lý bốn màu này sang một bên bắt đầu nghiên cứu vua Căng.
Trạch nữ này, rõ ràng ai hot thì nghiên cứu người đó.
Gần đây toàn bộ vương triều phương đông, hot nhất chẳng ai ngoài vua Căng.
Nàng mà bắt đầu nghiên cứu tỉ mỉ quỹ tích quật khởi của vua Căng.
Trước tiên đưa giả thuyết thật lớn mật, sau đó chứng minh cẩn thận.
Vua Căng như là chó chết chủ, một mình tiến vào tộc Sa Man, vì sao có thể ở trong vòng hai năm ngắn ngủi thống nhất toàn bộ tộc Sa Man vậy?
Có kỳ ngộ, có kỳ tích!
Vậy là có cái kỳ ngộ lớn nhất nào?
Di tích thượng cổ?
Tiếp tục, Chúc Nịnh mà bắt đầu nghiên cứu lịch sử, địa lý toàn bộ tộc Sa Man.
Nàng ra sức mượn đọc các điển tịch thượng cổ tương quan.
Kết quả như gặp quỷ, điển tịch về địa lý tộc Sa Man đều là một loại văn tự khác.
Có chút gần giống với chữ Phạn.
Không có biện pháp, Chúc Nịnh lại bắt đầu học tập chữ Phạn.
Gần đây nàng mỗi ngày đều đang nghiên cứu điển tịch thượng cổ, nghiên cứu lịch sử tộc Sa Man, một ngàn năm, hai ngàn năm trước, thậm chí lịch sử thượng cổ.
Chân chính mất ăn mất ngủ.
- Nha đầu, nghiên cứu ra được thứ gì không vậy? - Chúc Hoằng Chủ bèn hỏi.
Chúc Nịnh nói:
- Vùng đất của tộc Sa Man ở thế giới thượng cổ đã từng có một quốc gia đặc biệt phồn vinh cường đại. Người của bọn họ loại thon dài, tay và chân vô cùng cường tráng hữu lực, bọn họ thành thị xây ở trên cây, có xạ thủ thần kỳ nhất thiên hạ, kinh đô đó tên gọi là đế quốc Đại Xi.
Chúc Hoằng Chủ kinh ngạc, không nghĩ tới nha đầu kia lại thực sự nghiên cứu ra được không ít thứ.
Chúc Nịnh tiếp tục nói:
- Lãnh thổ của đế quốc Đại Xi đã từng đặc biệt vĩ đại, tương đương với gấp mười lần nước Việt.
Mười nhiều Việt quốc lớn nhỏ?
Đó chính là chừng bảy triệu cây số vuông, đúng là một nước lớn.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Vậy ranh giới của Việt quốc thời thượng cổ chẳng phải cũng thuộc đế quốc Đại Xi sao?
Chúc Nịnh nói:
- Không, lãnh thổ của đế quốc Đại Xi đều ở phía nam này, bây giờ đều đã chìm xuống biển cả. Thượng cổ kiếp nạn, thế giới kịch biến, vô số lục địa chìm vào trong biển. Chuyện này ở rất nhiều điển tịch thượng cổ đều có ghi chép, rất nhiều đáy biển phát hiện di tích thượng cổ, cũng có thể chứng minh điểm này.
Chúc Hoằng Chủ tạm thời buông xuống chính sự, ngồi xuống châm trà cho cháu gái, chính thức bắt đầu giao lưu.
Chúc Nịnh nói:
- Gia gia, trước đây không lâu, Thiên Nhai Hải Các cùng núi Phù Đồ không phải ở vùng biển phía nam phát hiện một di tích thượng cổ à? Nếu như cháu không có đoán sai, đó phải là đế quốc Đại Xi.
Loại suy đoán này cực kỳ phi thường có lý có cứ.
Chúc Nịnh tiếp tục nói:
- Gia gia ngài biết cái gì là di tích thượng cổ à?
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Văn minh thượng cổ lụi tàn, tất cả quốc gia đều trở thành phế tích. Thế nhưng có một chút khu vực bởi vì nguyên nhân đặc biệt, hoặc là may mắn được giữ tương đối hoàn chỉnh.
Chúc Nịnh nói:
- Dựa theo suy đoán củac cháu, năm đó Đại Xi đế quốc cường đại như vậy, tuyệt đối không chỉ có chỉ lưu lại một di tích thượng cổ, cho nên con hoài nghi bên trong tộc Sa Man còn có một cái, cái này có thể chính là chân tướng vua Căng quật khởi.
Nàng hăng hái bừng bừng ngẩng đầu, muốn cùng Chúc Hoằng Chủ tiếp tục trò chuyện, kết quả phát hiện gia gia sắc mặt nghiêm trọng.
- Thế nào? Gia gia!
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Nịnh nhi, lần trước cùng Kim Mộc Thông tương thân, cháu có cảm tưởng gì?
Chúc Nịnh nói:
- Không cảm tưởng gì, ngài không nói thì cháu cũng quên mất.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Ta muốn gả cháu cho Ninh Kỳ.
Chúc Nịnh kinh ngạc, trầm mặc một lúc lâu, vành mắt bên trong có chút ướt át.
- Nhất định phải như vầy sao?
Chúc Hoằng Chủ gật đầu.
Chúc Nịnh nói:
- Được, con đồng ý!
Chúc Hoằng Chủ vỗ vỗ bả vai của nàng, rồi nói:
- Lúc gia tộc vào lúc hùng mạnh, có thể cho cháu tự do bay lượn. Nhưng lúc gia tộc nguy nan thì tất cả gia tộc phải bay về cùng một hướng.
- Cháu hiểu, gia gia! - Chúc Nịnh nói.
Chúc Hoằng Chủ xoa đầu cháu gái rồi nói:
- Khó khăn cho cháu, hài tử!
Tiếp đó lão đi, để Chúc Nịnh một chỗ.
Chúc Nịnh trên mặt lộ ra một nụ cười khổ sở.
Cái gì tương thân tam vấn?
Cũng là giả, cũng là hư.
Kim Mộc Thông thông qua ba câu hỏi ra mắt, kết quả còn chưa phải là bị nàng từ chối.
Tam vương tử Ninh Kỳ cũng không có tới gặp Chúc Nịnh, hôn sự hai người cũng đã định xuống.
Thế giới này quá thực dụng, quá không công bằng.
Chúc Nịnh nhìn cái giá sách này một lần.
Có thể đây là khoảng thời gian thoải mái cuối cùng của nàng, kế tiếp nàng sẽ phải chuẩn bị trở thành một vương hậu.
Hoá ra Chúc Nịnh ta đây cũng là một kẻ phàm tục!
Nàng nghe nói Kim Mộc Thông mỗi ngày đều đang liều mạng huấn luyện, muốn trở nên gầy, muốn phải trở nên đẹp trai.
Không có ích lợi gì Kim Mộc Thông, ngươi cũng không cần uổng phí khí lực, thế giới này vẫn là quá thực dụng.
......
Phía trong nước Nam Ẩu!
Lên đất liền, sau đó Mộc Lan mang theo ba nghìn quân Niết Bàn thứ hai tiến vào trong rừng rậm.
Trong phút chốc!
Nàng lại cảm giác được vô cùng vui sướng.
Có một loại cảm giác cá vào biển rộng, chim vào núi rừng.
Cánh rừng rậm nguyên thủy vô biên vô tận lại để cho nàng cảm giác được vô cùng tự do.
Năng lực nhận biết của nàng với tự nhiên được tăng lên rất nhiều ở đây.
Nàng thậm chí có thể cảm giác được vô số cây trong rừng đang hít thở.
Có thể cảm nhận được vô số dã thú đang say ngủ, ngo ngoe muốn động.
Trong lòng tràn đầy vô cùng sung sướng.
Thậm chí có một loại cảm giác về nhà.
- Đi!
Ra lệnh một tiếng.
Ba nghìn quân đội, bắt đầu xuyên qua rừng rậm.
Mỗi một quân Niết Bàn phụ trọng đến tầm bốn trăm cân, mang theo năm trăm mũi tên, trên trăm cân lương khô cùng dược liệu.
Nhưng dù cho như thế, mỗi người vẫn bước đi như bay.
Những khu rừng trong nước Nam Ẩu đặc biệt rậm rạp, địa thế hết sức phức tạp.
Nhưng... cũng chỉ vậy thôi.
Đổi thành những quân đội khác, một khi tiến vào rừng rậm này, xấp xỉ coi như là kết thúc, gần như xem như là không đi ra ngoài được, thậm chí nửa bước khó đi.
Thế nhưng huấn luyện hành quân quân Niết Bàn thứ hai trước đó, so với cái này còn phức tạp, so với cái này hiểm ác đáng sợ không biết gấp bao nhiêu lần.
Ở trong khu rừng này.
Nguy hiểm nhất là trùng độc thú dữ, thực sự vô số kể, bởi vì chúng nó mới là chủ nhân rừng rậm.
Chỉ có võ sĩ tộc Sa Man, mới hiểu được tách ra thế nào.
Còn có nhiều chướng khí đếm không xuể.
Cái gì là chướng khí?
Trong rừng rậm nguyên thủy có rất nhiều mục lá mục, thi thể động vật v.v…, hơn nữa ở thời tiết đây rất oi bức, những thứ lá cây mục nát và xác động vật sẽ lên men, phóng xuất ra khí thể có độc.
Nhưng mà, Mộc Lan cách rất xa cũng có thể ngửi được mùi chướng khí, tiếp đó dẫn theo quân đội tách ra.
Thần kỳ hơn chính là thú dữ trùng độc, những thứ này hoàn toàn là khó lòng phòng bị.
Võ sĩ tộc Sa Man cũng chỉ có thể dựa vào đủ loại mùi thuốc bức lui những đồ chơi này. Thậm chí có chút thời điểm ngay cả võ sĩ tộc Sa Man đều sẽ phải chịu độc trùng mãnh thú tập kích thương vong.
Nhưng mà...
Những thứ độc trùng mãnh thú này phát hiện quân Niết Bàn thứ hai sau đó, chuẩn bị tiến hành đánh lén.
Thế nhưng, chúng nó cảm ứng được khí tức trên người Mộc Lan, sau đó lại lựa chọn ngủ đông cùng tránh lui.
Giống như Kim Mộc Lan mới là chúa tể rừng rậm vậy, nàng mới là đỉnh của chuỗi thức ăn.
Xì xì xì.
Nữ thần Mộc Lan không ăn các ngươi.
Trận hành quân trong rừng rậm này, so với trong tưởng tượng càng thêm thuận lợi.
Cơ hồ là thông suốt, thần tốc rất nhanh, mỗi tiếng đồng hồ tốc độ hành quân đạt được chừng chín dặm kinh người.
Dọc theo đường đi, gặp mấy chục đợt võ sĩ tộc Sa Man.
Thế nhưng, bọn họ căn bản không kịp trở lại báo tin, đã bị một mũi tên của Mộc Lan phong hầu.
Bởi vì Mộc Lan ở rất xa là có thể phát hiện bọn họ, tiếp đó cách hai ba trăm mét, một mũi tên vọt tới, trực tiếp bị mất mạng.
Loại năng lực nhận biết này, rõ ràng nghịch thiên.
Nàng lên ven bờ đất liền, khoảng cách đô thành Nam Ẩu khoảng chừng bốn trăm dặm.
Ba nghìn quân Niết Bàn, không ngủ không nghỉ, hai ngày hai đêm, thế mà còn chư đi hết bốn trăm dặm này.
Lúc này, khoảng cách đô thành Nam Ẩu cũng chỉ có bốn mươi dặm.
Mộc Lan mang theo ba nghìn quân Niết Bàn, ở trong rừng rậm nguyên thủy đóng trại.
Không có đóng quân, không có nhóm lửa.
Toàn bộ võ sĩ tộc Sa Man đi qua đều bị giết.
Không có xảy ra bất kỳ động tĩnh nào.
Nhưng mà, Mộc Lan đi tới chỗ không người hẻo lánh, ngửi thân thể mình một cái, nhất là cái chỗ tốt đẹp nhất.
Không có mùi vị, vẫn hương thơm thoải mái.
Dù cho phu quân ở đây cũng sẽ không ghét bỏ, thậm chí còn có thể hạ miệng dưới thân.
Cục cưng Mộc Lan thở dài một hơi.
Huyết mạch lột xác, sau đó rõ ràng thần kỳ.
Người bình thường bởi vì liên quan đến sự trao đổi chất trong thân thể sẽ có mồ hôi bài tiết ra ngoài cơ thể, cho nên chỉ cần hai ba ngày không tắm sẽ bốc mùi, nhất là cái chỗ được che đậy ẩm ướt kia, quả thực liền không có cách nào ngửi.
Cho nên cái mùi cá chết trên người Từ Thiên Thiên đã trở thành chỗ bẩn cả đời nàng, bây giờ nàn ghận mỗi ngày không thể tắm ba lần bởi vì cú sốc Thẩm Lãng đánh cho quá độc ác.
Mà cục cưng Mộc Lan huyết mạch lột xác, sau đó hệ thống trao đổi chất như biến hóa. Dù cho hai ba ngày không tắm rửa, thân thể vẫn thơm ngào ngạt, trơn bóng như ngọc.
Một lần nữa mặc vào áo giáp hoa lệ, Mộc Lan trở lại trong quân.
Ba nghìn quân Niết Bàn này nghỉ ngơi hai canh giờ, sau khi hừng đông, lập tức tốc độ cao nhất nhằm phía đô thành nước Nam Ẩu, lập tức xông vào nơi hiểm yếu đánh bại kẻ thù!
...
Sau khi vua Căng đi.
Thủ lĩnh tối cao của đô thành nước Nam Ẩu chính là vợ của gã, Sa Mạn.
Lúc ở cùng vua Căng, nàng là một tiểu yêu tinh.
Nhưng chỉ cần rời khỏi bên người vua Căng, nàng liền trở thành một nữ thủ lĩnh lạnh lùng.
Những người trong cả tộc Sa Man sợ nàng, vượt qua xa vua Căng.
Bởi vì vua Căng khoan dung độ lượng, dù cho ngôn ngữ của ngươi có chút bất kính, gã có nghe cũng sẽ không để ý.
Thế nhưng... bị vương hậu Sa Mạn nghe được thì ngươi xong rồi!
Nàng sẽ đốt chết người.
Toàn bộ tộc Sa Man bị nàng đốt chết, bị nàng ném xuống hang Vạn Rắn không dưới ngàn người.
Lúc vua Căng thống nhất toàn bộ tộc Sa Man, dĩ nhiên không phải thuận buồm xuôi gió, không biết gặp bao nhiêu chống lại.
Mà những người chống cự này, gần như đều chết không toàn thây, táng thân vào bụng rắn.
Tất cả những điều đó đều có bàn tay của vương hậu Sa Mạn.
- Muội muội, hắn có đối xử tốt với muội không? - Công chúa Ninh La bèn hỏi.
- Tốt.
Công chúa Ninh La nói:
- Hắn cũng từng đối với ta rất tốt, lúc đó ta cũng cho là mình là người đàn bà hạnh phúc nhất trên thế giới, mãi cho đến có một ngày, trên người ta độc phát không giải thích được! Hoá ra hắn một mực dùng ấm trà chì pha trà cho ta, nồi chì nấu cơm cho ta, thậm chí mỗi bữa ăn, mỗi lần trà cũng là hắn đích thân làm, hận không thể tự mình đút ta. Ngay lúc đó ta bị hắn cảm động đến gần như sẵn lòng nỗ lực tất cả, kết quả... hắn lại là vì hại ta, vì hạ độc ta thần không biết quỷ không hay.
- Ừ!
Công chúa Ninh La nói:
- Muội muội, chắc chắn vua Căng bây giờ đối với muội cũng tốt như vậy. Tin tưởng ta, một ngày kia, hắn sẽ đối phó với muội như ta vậy. Bởi vì muội bây giờ còn có tác dụng, thế nhưng chẳng bao lâu muội liền sẽ trở thành chướng ngại vật của hắn, hắn trọng dụng Tô Nan cùng Nam Cung Ngạo chính là vì cân đối tộc Sa Man, lẽ nào muội còn nhìn không ra à?
- Ừ. - Vương hậu Sa Mạn nói:
- Tỷ tỷ uống trà.
Ninh La bưng trà, do dự chỉ chốc lát.
Chính Sa Mạn uống trước nửa miệng, ánh mắt lộ ra trào phúng.
Người Việt quốc các ngươi, tâm cơ thật nhiều, rõ ràng đa nghi.
Ninh La nhìn gương mặt tuyệt mỹ trước mắt này, thậm chí có điểm đố kỵ.
Cô gái so với nàng trẻ tuổi hơn, so với nàng đẹp hơn.
Uống xong trà sau đó, công chúa Ninh La nói:
- Muội muội, ta nói những lời này không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn để cho muội đề cao cảnh giác, lúc hưởng thụ hạnh phúc cũng phải biết cách bảo vệ mình... A... A...
Tiếp tục, công chúa Ninh La hét thảm một tiếng, ngã xuống đất đau đớn.
Cả tấm thân của nàng đang co giật trên đất.
Tiếp đó, giống như có vô số rắn độc bò trong da của nàng.
Khuôn mặt vốn diễm lệ của nàng, trở nên dữ tợn xấu xí gần như đều biến hình.
Loại đau đớn này, giống như ở trong địa ngục, căn bản không cách nào chống đỡ.
Vương hậu Sa Mạn đặt một tấm gương trước mặt Ninh La.
- Đầu tiên, không cho nói xấu về phu quân ta, ta yêu chàng vô cùng. Nếu như chàng muốn ta chết, nói một câu là được rồi, không cần phải trăm phương ngàn kế hại ta.
- Thứ hai, không nên câu dẫn phu quân của ta, trước khi đi phu quân của ta nói có xúc động muốn ngủ với ngươi, cái này không được. Bây giờ ngươi xấu như vậy, chàng sẽ hết xúc động nổi nữa rồi.
Công chúa Ninh La nhìn thấy bản thân xấu xí trong gương, tức khắc phát sinh từng đợt thét chói tai.
...
Vua Căng mang đi tám ngàn đại quân, võ sĩ tộc Sa Man ở lại đô thành nước Nam Ẩu không đủ ba nghìn người, toàn bộ là dòng chính của vương hậu.
Vương hậu Sa Mạn nước Đại Nam thường ngày leo lên đầu thành, quan sát rừng rậm.
Nàng kỳ thực không thích thành thị, nàng thích rừng rậm, ở chỗ đó nàng mới có thể tự do tự tại phi nhanh, mới có thể vui sướng mà hít thở.
Đồng dạng nàng cũng không thích cùng cấm quân ở trong phòng thân mật, thích ở trong hừng, bên hồ, trên cây ngoài trời.
Nàng không thích quyền thế, cũng không có hùng tâm tráng chí gì ả.
Thế nhưng chồng của nàng lại có chí hướng cao xa, nàng chỉ có thể hi sinh một chút tự do của mình.
Bỗng nhiên...
Nàng ngửi được một khí tức nguy hiểm.
Tiếp đó...
Phía nam trong rừng rậm, có người vọt ra.
Tốc độ thật nhanh!
Địch tấn công, địch tấn công!
Vương hậu Sa Mạn một tiếng hô to, chuẩn bị chiến tranh!
Tiếp đó, đô thành nước Nam Ẩu vang lên trống trận.
Ba nghìn võ sĩ tộc Sa Man trực tiếp thuộc về nàng lao ra thật nhanh.
Bốn ngàn phó tòng quân nước Nam Ẩu, tốc độ sẽ phải chậm rất nhiều.
Cái tòa thành trì thật lớn này là đô thành tạm thời của nước Đại Nam, cũng chỉ có bảy ngàn quân phòng thủ.
Bảy ngàn người này, chẳng bao lâu tiến vào vị trí phòng thủ.
Chỉ bất quá thực sự vô cùng thưa thớt.
Vương hậu Sa Mạn đợi một lúc lâu, phát hiện kẻ địch còn chưa đánh tới.
Chỉ có ngần ấy người?
Hai ngàn người? Ba nghìn người?
Người điên à?
Quân đội chỉ có thế này, liền dám đến tiến đánh đô thành Nam Ẩu?
Lúc đó Việt quốc mười mấy vạn đại quân cũng không dám đánh.
Vương hậu Sa Mạn nói:
- Phu quân đáng yêu của ta, không cần chàng, ta có thể thu thập hết nhánh quân đội này, xem ra chàng tính toán cũng có lúc sai a!
- Chuẩn bị!
Vương hậu Sa Mạn giơ lên tay ngọc.
Mộc Lan dẫn đầu ba nghìn quân Niết Bàn thứ hai không ngừng tiếp cận.
Khoảng cách tường thành nước Nam Ẩu hai nghìn mét, một nghìn mét, năm trăm mét, ba trăm mét, hai trăm mét!
- Định!
Tức khắc, ba nghìn quân Niết Bàn thứ hai chợt ngừng thế xung phong, bày trận tại chỗ.
Động tác chỉnh tề như một.
- Gỡ!
Ba nghìn người thật chỉnh tề bày mũi tên trước người, hơn nữa còn là dựng đứng trưng bày.
Phía trước bày đặt chín túi tên, phía sau cõng một ống, mỗi một ống năm mươi nhánh.
Cầm cung cỡ lớn, kiểm tra dây cung, kiểm tra ròng rọc.
Không có vấn đề!
- Nhận!
Ba nghìn quân Niết Bàn, giương cung cài tên, ngắm bắn nam âu trên tường thành quân địch.
Mộc Lan nhìn cô gái trên tường thành kia.
Cô ta chính là vợ của vua Căng sao?
Lại đẹp như vậy? Cẩn thận đừng làm cho phu quân cặn bã thấy, bằng không chỉ sợ lại muốn vượt quá giới hạn.
Nhưng mà chắc không đâu, hắn vô cùng tán thưởng vua Căng.
Trên đầu thành, Sa Mạn thấy được Mộc Lan, không khỏi kinh ngạc?
Dĩ nhiên là một cô gái đến?
Cô gái này là ai?
Kim Mộc Lan, vợ của tên Thẩm Lãng cặn bã kia à?
Lại ngoại hình đẹp như vậy?
Vóc người đẹp như vậy?
Vì sao vợ của những tên cặn bã trên đời đều đẹp như vậy?
Nhưng mà nàng bị điên thật sao? Lại mang theo ba nghìn người đến tiến đánh đô thành nước Nam Ẩu?
Nhưng mà nhánh quân đội này cũng không hề tầm thường.
Phía trong nước Nam Ẩu khắp nơi đều có rừng rậm, cũng là độc trùng mãnh thú, ngoài võ sĩ tộc Sa Man ra cũng không ai có thể qua.
Mà nhánh quân đội này của Kim Mộc Lan lại có thể?
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy quân đội sau lưng Mộc Lan chợt bắt đầu giương cung cài tên.
Tại khoảng cách này bắn tên?
Hơn nữa bắn từ thấp lên cao?
Nhưng mà, vương hậu Sa Mạn vẫn không dám phớt lờ.
Bởi vì nàng cũng đã xem qua mật thư Nam Cung Ngạo, biết nhánh quân thần xạ thủ dưới trướng Kim Mộc Lan này càng lợi hại.
Cách ba trăm bước cũng có thể bắn tới.
- Nâng lá chắn!
Theo một tiếng ra lệnh.
Quân phòng thủ trên đô thành Nam Ẩu giơ lên tấm thuẫn.
- Phóng!
Ra lệnh một tiếng!
Ba nghìn quân Niết Bàn bắn ra đợt mưa tên đầu tiên!
- Vù...
Ba nghìn mũi tên, cách hai trăm mét, trên không trung xẹt qua một đường vòng cung, chợt đập rơi vào đầu thành.
- Phụt phụt phụt...
Vòi máu tiêu bắn.
Mấy chục tên quân phòng thủ tộc Sa Man ngã xuống bị mất mạng.
Còn lại đại đa số mũi tên, hoặc là bắn vào không khí, hoặc là bị thuẫn bài ngăn trở.
Thuẫn của tộc Sa Man cũng làm bằng mây, nhưng hoàn toàn chắc không thua gì thuẫn bằng gỗ.
Hai khoảng trăm thước, căn bản bắn không thủng.
Mộc Lan huyết mạch lột xác, sau đó nhãn lực cũng tăng cường rất nhiều, dù cho cách xa như vậy, cũng thấy rất rõ ràng.
Tức khắc, nàng nhíu mày một cái.
Với kết quả chiến đấu này không hài lòng.
Đội thứ nhất, tiến tới năm mươi bước!
Một nghìn người cất bướ chỉnh tề, đi tới năm mươi bước.
Phía sau hai ngàn người, ôm lấy tất cả ống tên, cũng theo đi tới năm mươi bước.
Lúc này khoảng cách tường thành chỉ có chừng một trăm sáu mươi mét.
Đây cũng đã tiến vào tầm bắn võ sĩ tộc Sa Man.
Vương hậu Sa Mạn nói:
- Chuẩn bị, bắn!
Mấy nghìn võ sĩ tộc Sa Man, hướng trên không vứt bắn.
- Vù vù vù...
Mấy nghìn mưa tên, hướng quân Niết Bàn thứ hai đập tới.
Quả nhiên bắn rất chuẩn, mưa tên lại có một nửa rơi vào trong quân trận, có gần một phần hai mươi bắn trúng mục tiêu.
Nhưng cung võ sĩ tộc Sa Man trên cơ bản cũng là cung một thạch, ở khoảng cách một trăm sáu mươi mét lực sát thương đã đặc biệt yếu.
Quân Niết Bàn thứ hai toàn thân đều được áo giáp bao vây, lông tóc không tổn hao gì.
Phát sinh tiếng leng keng, tia lửa văng gắp nơi.
- Bắn!
Theo Mộc Lan ra lệnh một tiếng.
Quân Niết Bàn thứ hai lại một lần nữa vứt bắn.
- Vù vù vù vù...
Lúc này đây, vẫn mấy chục người ngã xuống dưới, số thương vong chữ so với đợt mưa tên thứ nhất thừa ra ba thành.
Vương hậu Sa Mạn kinh hãi.
Đội quân thần xạ thủ của Thẩm Lãng này cũng thật lợi hại.
Khoảng cách xa như vậy, hơn nữa ở trên tường thành, lại ngắm chuẩn như thế?
Mộc Lan vẫn là không hài lòng!
- Sẽ tiến tới năm mươi bước!
Nàng đang tìm một khoảng cách thăng bằng.
Ở khoảng cách này bên trong, quân Niết Bàn thứ hai có thể cho quân địch tạo thành thương vong lớn nhất, thế nhưng dựa vào khôi giáp chính mình có thể ngăn trở mưa tên tộc Sa Man.
Ba nghìn quân Niết Bàn, sẽ tiến tới năm mươi bước.
Lúc này khoảng cách đô thành Nam Ẩu, cũng chỉ có chừng một trăm hai mươi mét.
- Phóng, phóng, phóng...
Đầu tường quân phòng thủ, cuồng bắn mưa tên.
- Tản ra!
Theo Mộc Lan ra lệnh một tiếng, ba nghìn quân Niết Bàn chợt tản ra, trở thành một hình quạt.
- Máy bắn đá chuẩn bị! - Vương hậu Sa Mạn hạ lệnh.
Đô thành nước Nam Ẩu lúc đầu có mấy chục đạo cụ máy bắn đá, nhưng ở trận chiến trước đều bị hủy diệt, may mắn còn lại chỉ có một chút máy bắn đá di động cỡ nhỏ.
Những thứ máy bắn đá này có lực sát thương chỉ hơn một trăm mét, hiện nay còn dư lại tám đài.
- Bắn!
- Vù vù vù vù...
Tám cỗ máy bắn đá bắn.
Đạn đá mấy chục cân xẹt qua phía chân trời, hung hăng đập tới.
Nhưng mà, độ chính xác vẫn hên xui.
Nhưng khí thế quá kinh người, có thể cho tác động mạnh đến quân địch khiến cho chúng kinh hoàng, mất đi sĩ khí.
Nhưng mà, ba nghìn quân Niết Bàn vẫn không nhúc nhích.
Thậm chí đối với đạn đá bay tới nhìn cũng không nhìn một cái.
- Rầm!
Một đạn đá, trực tiếp rơi sang chỗ cách đó tầm một mét.
Tay quân Niết Bàn này hơi hơi run một cái, nhưng thân thể không có nhúc nhích một cái, thoáng hít một hơi.
Tiếp tục ngắm bắn, bắn!
- Vù vù vù vù vù...
Khoảng cách một trăm hai mươi mét này, đối với quân Niết Bàn thứ hai mà nói cơ hồ là hoàn mỹ.
Quân Niết Bàn thứ hai dà thành một cánh quạt không ngừng cuồng bắn.
Mưa tên nối tiếp nhau đợt sóng này đến đợt sóng khác vẩy tới đầu thành.
- Vúi, vút, vút!
Cung hai thạch, vẫn có lực sát thương, độ chính xác. kinh người
Tộc Sa Man cùng quân phòng thủ Nam Ẩu dù cho thuẫn lên đỡ, cũng chỉ là giảm bớt thương vong.
Liên miên mà ngã xuống.
Thế là cả chiến trường, lâm vào hình ảnh quỷ dị.
Tám cỗ máy bắn đá đập điên cuồng.
Nhưng, quân Niết Bàn thứ hai vẫn không nhúc nhích.
Thỉnh thoảng bị đạn đá đập trúng, trực tiếp ngã xuống đất bị mất mạng, người bên cạnh cũng vẫn bất động.
Trận hình không loạn chút nào.
Mà trận thế quân phòng thủ đô thành Nam Ẩu phía trên lại cũng ít loạn.
Hai đội quân, cách một trăm hai mươi mét điên cuồng đối xạ.
Nhưng mà kết quả vẫn là tàn sát nghiêng về một phía!
Quân phòng thủ đô thành Nam Ẩu như là vưa to đập xuống lúa mạch, từng đợt từng đợt ngã xuống.
Mà quân Niết Bàn thứ hai, gần như vẫn không có thương vòng gì.
Máu bắn ra.
Thứ chém giết tĩnh lặng không tiếng động cũng đồng dạng vô cùng thê thảm, thậm chí kinh ngạc!
Vương hậu Sa Mạn trong lòng run rẩy, nàng tối đa chống đỡ một canh giờ, tiếp tục như vậy quân đội của nàng chẳng bao lâu sẽ tuyệt tử.
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ta đi ăn mấy viên sủi cảo bánh trôi, trở về tiếp tục liều mạng! Các huynh đệ đừng có ngừng hỗ trợ vé tháng, ta van mọi người đó!
- Bái kiến Chúc tướng!
- Chào Xung Xu Mật.
Trong căn phòng bí mật này chỉ có ba người, nhưng toàn bộ cũng là đầu sỏ hô phong hoán vũ.
Tể tướng Thượng Thư Đài nước Việt Chúc Hoằng Chủ, Phó sứ Xu Mật Viện nước Việt Xung Ngạc và Vtrưởng lão hội Ẩn Nguyên Thư Bá Đảo.
- Xung Xu Mật, ngài và ta đều một mực cả đời không qua lại với nhau, vì sao hôm nay muốn tổ cục thế này vậy? - Chúc Hoằng Chủ cười nói:
- Quốc sự bận rộn, chúng ta cứ mãi vắng họp như vậy không tốt lắm.
Xung Ngạc nói:
- Hạ quan mỗi ba ngày về nhà tắm rửa một lần, Chúc tướng cũng là như vậy, đám người Ninh Cương, Ninh Khải đều là như thế. Bây giờ vừa vặn là thời khắc hai người chúng ta về nhà tắm rửa, sẽ không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Xung Xu Mật thật đúng là trăm phương ngàn kế, thời gian cấp bách, có chuyện nói thẳng đi.
Xung Ngạc nói:
- Chúc tướng, lẽ nào ngài còn ôm kỳ vọng với Ninh Dực à? Người này đã phế đi, không bằng lui ra mà cầu việc khác.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Tam vương tử điện hạ hùng tài đại lược, gia tộc họ Chúc của ta nào dám nịnh bợ.
Xung Ngạc nói:
- Lúc này chỉ có hai cái cục diện, Việt quốc diệt vong, có thể không mất, Chúc tướng ngài hy vọng nhìn thấy nước Việt vong quốc à?
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Việt quốc là tâm huyết cả đời, làm sao ta sẽ sẵn lòng để nó diệt vong?
Xung Ngạc nói:
- Có thế chứ, gia tộc họ Chúc thâm căn cố đế, quyền thế huân thiên. Nhưng đó là phe Viêm Kinh, còn cái phe của Chúc tướng e rằng vẫn cùng hưởng vinh nhục với Việt quốc đi. Trong tương lai, khi hoàng đế Đại Viêm bệ hạ muốn thống nhất thiên hạ, Chúc tướng còn có thể lập được công lao hiển hách, tiến tới tấn chức vào Viêm Kinh, một phát biến thành quyền thần toàn bộ thế giới phương đông.
Chúc Hoằng Chủ cau mày, lão không thích nói như vậy, quá tầm thường trắng trợn.
Cái gì tấn chức? Cái gì quyền thần?
Ý tứ của người đọc sách là phải kín đáo, khinh thường nói quyền thế.
Xung Ngạc tiếp tục nói:
- Nhưng lúc này Việt quốc nhìn qua dường như nhất định phải diệt vong, bởi vì chúng ta xuất hiện một quân vương vừa điên cuồng mà lại thích đánh cuộc.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Thần không nói quá vua.
Xung Ngạc trong lòng cười nhạt, Chúc Hoằng Chủ nhà ngươi đối phó bệ hạ cũng không phải một hai lần, bây giờ lại đang ra vẻ trung quân cái nỗi gì?
Xung Ngạc nói:
- Chỗ này ta có một một ý này, xin Chúc tướng tham khảo một chút.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Mời nói.
Xung Ngạc nói:
- Hôm nay toàn bộ Việt quốc, còn lại hai cổ lực lượng. tập đoàn Tam điện hạ, tập đoàn họ Chúc, nếu như chúng ta tiếp tục bất đồng, vậy một cây chẳng chống vững nhà, Việt quốc nhất định mất. Nếu hai nhà chúng ta đoàn kết nhất trí, vậy cục diện Việt quốc còn có được cứu trợ.
Chúc Hoằng Chủ nhắm mắt lại đều biết Xung Ngạc muốn nói điều gì.
Nhưng, có mấy lời vẫn phải nói ra.
Xung Ngạc nói:
- Chúng ta bây giờ nhất thiết phải cùng vua Căng đàm phán một lần nữa, bỏ qua toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam đổi lấy hắn đình chiến. Hai là, phải cùng Ngô vương đàm phán, ngăn cản đại quân của hắn xuôi nam, cắt nhường sáu quận hành tỉnh Thiên Bắc cho hắn, cắt nhường thành Nộ Triều cùng quần đảo Lôi Châu cho hắn. Kể từ đó, tất cả lực lượng còn lại của Việt quốc chúng ta sẽ cùng Sở vương quyết chiến, muốn hoàn toàn đánh thắng ba mươi vạn đại quân của hắn có thể rất khó, nhưng muốn bảo vệ cho hành tỉnh Thiên Tây, để nước Sở không công mà lui vẫn có thể đủ làm được.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Ý kiến hay, vậy các ngươi cứ làm như vậy đi.
Xung Ngạc nói:
- Nhưng cái kế hoạch này thiếu gia tộc họ Chúc không được, cần họ Chúc cùng hội Ẩn Nguyên cùng thuyết phục nội các đế quốc cùng hoàng đế bệ hạ, tiếp đó do đế quốc Đại Viêm hướng nước Ngô tạo áp lực, như vậy kế hoạch này sẽ thành.
Thư Bá Đảo coi như là quyền thế huân thiên, ông ta có thể lợi dụng thành Nộ Triều đả động tổng bộ hội Ẩn Nguyên. Nhưng muốn thuyết phục nội các đế quốc cùng hoàng đế, vậy dựa vào sức của ông ta liền không đủ, cần gia tộc họ Chúc xuất lực.
Xung Ngạc tiếp tục nói:
- Còn vua Căng bên kia, dù cho hắn duy trì minh ước cùng nước Sở, nước Ngô, thành quả lớn nhất chính là cắt cả hành tỉnh Thiên Nam. Cho nên chúng ta đơn giản triệt để cắt nhường cho hắn, kể từ đó hắn sẽ thỏa mãn, không có lý do gì lớn hơn nữa để đưa quân Bắc Phạt.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Bệ hạ, chỉ sợ sẽ không đáp ứng đi.
Xung Ngạc nói:
- Trong chuyện quốc gia sống chết tồn vong, ta cảm thấy cần phải xã tắc làm trọng, vua là nhẹ.
Lời nói này được hiên ngang lẫm liệt, nhưng ý kiến nội bộ lại đặc biệt đáng sợ.
Đây là muốn trực tiếp làm Ninh Nguyên Hiến mất quyền lực, gần như là đảo chính.
Chúc Hoằng Chủ ngả về sau một cái, tiến vào suy tư, không nói gì.
Xung Ngạc nói:
- Chỉ cần đôi bên chúng ta liên thủ, toàn bộ Việt quốc hẳn không có có thể chống đỡ lực lượng của chúng ta.
Chúc Hoằng Chủ vẫn không có mở miệng.
Xung Ngạc nói:
- Chúc tướng, thời gian cấp bách! Chỉ cần ngài gật đầu một cái, đại quân của chúng ta có thể chuẩn bị.
Đại quân trong miệng của ông ta, đương nhiên là hạm đội trên biển của Tiết Triệt, do hội Ẩn Nguyên đứng ra thuê, tiếp đó phủ lên cờ nước Ngô đi tiến đánh thành Nộ Triều.
- Thành Nộ Triều lúc này trống rỗng vô cùng, hội Thiên Đạo tuy rằng điên cuồng thêm binh, nhưng lực lượng của bọn họ cuối cùng là có hạn. - Xung Ngạc nói:
- Nhưng mỗi một ngày đều đặc biệt quý giá, tuyệt đối không thể kéo dài.
Chúc Hoằng Chủ vẫn không có mở miệng.
Xung Ngạc nói:
- Ninh Kỳ điện hạ lên ngôi làm vua, sau đó họ Xung của ta vẫn chuyên chú với quân sự, Tiết Triệt vẫn chuyên chú với tin tức, Thượng Thư Đài cùng quan văn vẫn thuộc về ngài Chúc tướng, chúng ta tuyệt đối không dây máu ăn phần, nhà ngài vẫn là lãnh tụ Việt quốc văn nhân.
Chúc Hoằng Chủ vẫn không có mở miệng.
Xung Ngạc do dự một lúc lâu, chợt cắn răng nói:
- Tam vương tử Ninh Kỳ có thể lấy con gái họ Chúc, sau khi lên ngôi, con gái họ Xung của ta cùng con gái họ Tiết cam nguyện làm phi, con gái họ Xung làm vương hậu!
Chúc Hoằng Chủ bỗng nhiên nói:
- Chúc Hồng Bình nhà ta xem như có tiền đồ, lần này ân khoa thi hội trúng thủ khoa, Xung Sư Sư nhà ngài đến nay chưa gả, không bằng gả cho cháu của ta Chúc Hồng Bình được không?
Ặc?
Xung Ngạc ngạc nhiên.
Chúc Hồng Bình?
Kinh đô đệ nhất thiên tài, đúng là ưu tú vô cùng.
Nhưng thằng nhóc ấy lấy Xung Sư Sư, không sợ bị đánh chết à?
Hơn nữa, họ Xung vẫn muốn gả Xung Sư Sư cho vương tộc đế quốc Đại Viêm.
Lần trước trăm phương nghìn kế còn muốn cùng Vũ thân vương đế quốc kết thông gia.
Gia tộc họ Xung sớm thấy hoàng đế quyết tâm thống nhất thiên hạ, cho nên mạo hiểm làm tức giận Ninh Nguyên Hiến, cũng muốn phòng ngừa chu đáo, kéo quan hệ với đế quốc.
Mà bây giờ Chúc Hoằng Chủ để Xung Sư Sư gả cho Chúc Hồng Bình, đây là muốn cắt đứt đường họ Xung dựa thế vương tộc đế quốc à?
Gia tộc họ Xung không cách này lôi ra trang tuyệt sắc thứ hai rồi.
Tức khắc Xung Ngạc lâm vào trạng thái lựa chọn chật vật.
Lão tặc Chúc Hoằng Chủ này, rõ ràng sẽ giẫm lên ranh giới cuối cùng của người khác.
Chúc Hoằng Chủ đứng lên nói:
- Xem ra chuyện này Xung Xu Mật vẫn không thể làm chủ, vậy thì thôi.
Lão trực tiếp đi ra bên ngoài.
- Coi như lão hủ hôm nay chưa có tới.
Thư Bá Đảo hội Ẩn Nguyên liếc xéo về phía Xung Ngạc.
Bây giờ là lúc nào? Còn tính toán những thứ này?
- Được! - Xung Ngạc nói:
- Chúc tướng, việc này cứ quyết định như vậy.
Chúc Hoằng Chủ một lần nữa đi trở về, ngồi xuống nói:
- Chúng ta ngày hôm nay chẳng qua là nói chuyện hôn sự của hai đứa nhỏ, còn lại chẳng nói gì cả.
Xung Ngạc nói:
- Đúng, chúng ta chẳng qua là nói hôn sự, không nói chuyện chính sự.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Vậy không bằng liền quyết định hôn ước đi.
Xung Ngạc nói:
- Được, cứ dựa theo ý kiến Chúc tướng mà làm.
Kế tiếp, ở dưới chứng kiến của Thư Bá Đảo hội Ẩn Nguyên, Chúc Hoằng Chủ cùng Xung Ngạc ký hai phần hôn thư.
Tam vương tử Ninh Kỳ lấy Chúc Nịnh là chính thê. (Chú thích của Bánh: Chính thê của Ninh Kỳ vốn là con gái họ Xung, bởi vì không có con trai nên xuống một cấp)
Chúc Hồng Bình lấy Xung Sư Sư làm vợ.
Ký xong hai phần hôn ước này, đại biểu cho hai tập đoàn chính trị lớn nhất Việt quốc chính thức liên thủ.
Một văn một võ, chẳng còn địch thủ này.
Lúc này, có thể cần phải hợp với một câu nói.
Bánh xe lịch sử đã lăn về phía trước một bước.
Cái này cũng đại biểu cho gia tộc họ Chúc chính thức chuyển biến lập trường, hỗ trợ Tam vương tử Ninh Kỳ.
......
Chúc Hoằng Chủ mới vừa về đến nhà không lâu sau.
Mười mấy người võ sĩ họ Chúc chạy vội ra, có lên bắc, có xuôi nam.
Lên bắc là tiến vào Viêm Kinh, để tổng bộ gia tộc họ Chúc toàn lực thuyết phục nội các đế quốc, để đế quốc Đại Viêm hướng Ngô vương tạo áp lực.
Xuôi nam là thuyết phục Thiên Nhai Hải Các, đồng thời báo tin Chúc Nhung, chuẩn bị cùng vua Căng mở ra đàm phán mới.
Lần ra mắt trước đó để lại cho tên mập Kim Mộc Thông vết thương suốt đời khó quên.
Nhưng đối với Chúc Nịnh mà nói, chỉ là một trải nghiệm chơi đùa vui vẻ mà thôi, gần như không có nổi lên một cơn sóng gợn nào.
Nàng mỗi ngày vẫn ở nhà, nghiên cứu đủ loại sách vở.
Say sưa ở trong biển kiến thức, không thể tự kềm chế.
Nàng mới vừa nghiên cứu hết định lý bốn màu của Thẩm Lãng, tiếp đó nhìn mà than thở, nhưng lại đặc biệt ngạc nhiên.
Bởi vì phát hiện cái gọi là định lý bốn màu, khảo nghiệm không là thiên tài trí tuệ, mà là tính toán rất nhiều.
Đây cơ hồ coi là là một loại công việc khổ cực.
Có đường tắt nhất định, nhưng không có khả năng một lần là xong.
Điều này cần mấy trăm bậc thầy toán học, đồng thời tiến hành vô số lần giải toán.
Vì sao Thẩm Lãng ở trong khoảng thời gian ngắn liền hoàn vậy?
Rõ ràng nghĩ trăm lần cũng không ra?
Nhưng mà, nàng là có mới nới cũ, nghiên cứu một tháng, sau đó đã vứt cái định lý bốn màu này sang một bên bắt đầu nghiên cứu vua Căng.
Trạch nữ này, rõ ràng ai hot thì nghiên cứu người đó.
Gần đây toàn bộ vương triều phương đông, hot nhất chẳng ai ngoài vua Căng.
Nàng mà bắt đầu nghiên cứu tỉ mỉ quỹ tích quật khởi của vua Căng.
Trước tiên đưa giả thuyết thật lớn mật, sau đó chứng minh cẩn thận.
Vua Căng như là chó chết chủ, một mình tiến vào tộc Sa Man, vì sao có thể ở trong vòng hai năm ngắn ngủi thống nhất toàn bộ tộc Sa Man vậy?
Có kỳ ngộ, có kỳ tích!
Vậy là có cái kỳ ngộ lớn nhất nào?
Di tích thượng cổ?
Tiếp tục, Chúc Nịnh mà bắt đầu nghiên cứu lịch sử, địa lý toàn bộ tộc Sa Man.
Nàng ra sức mượn đọc các điển tịch thượng cổ tương quan.
Kết quả như gặp quỷ, điển tịch về địa lý tộc Sa Man đều là một loại văn tự khác.
Có chút gần giống với chữ Phạn.
Không có biện pháp, Chúc Nịnh lại bắt đầu học tập chữ Phạn.
Gần đây nàng mỗi ngày đều đang nghiên cứu điển tịch thượng cổ, nghiên cứu lịch sử tộc Sa Man, một ngàn năm, hai ngàn năm trước, thậm chí lịch sử thượng cổ.
Chân chính mất ăn mất ngủ.
- Nha đầu, nghiên cứu ra được thứ gì không vậy? - Chúc Hoằng Chủ bèn hỏi.
Chúc Nịnh nói:
- Vùng đất của tộc Sa Man ở thế giới thượng cổ đã từng có một quốc gia đặc biệt phồn vinh cường đại. Người của bọn họ loại thon dài, tay và chân vô cùng cường tráng hữu lực, bọn họ thành thị xây ở trên cây, có xạ thủ thần kỳ nhất thiên hạ, kinh đô đó tên gọi là đế quốc Đại Xi.
Chúc Hoằng Chủ kinh ngạc, không nghĩ tới nha đầu kia lại thực sự nghiên cứu ra được không ít thứ.
Chúc Nịnh tiếp tục nói:
- Lãnh thổ của đế quốc Đại Xi đã từng đặc biệt vĩ đại, tương đương với gấp mười lần nước Việt.
Mười nhiều Việt quốc lớn nhỏ?
Đó chính là chừng bảy triệu cây số vuông, đúng là một nước lớn.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Vậy ranh giới của Việt quốc thời thượng cổ chẳng phải cũng thuộc đế quốc Đại Xi sao?
Chúc Nịnh nói:
- Không, lãnh thổ của đế quốc Đại Xi đều ở phía nam này, bây giờ đều đã chìm xuống biển cả. Thượng cổ kiếp nạn, thế giới kịch biến, vô số lục địa chìm vào trong biển. Chuyện này ở rất nhiều điển tịch thượng cổ đều có ghi chép, rất nhiều đáy biển phát hiện di tích thượng cổ, cũng có thể chứng minh điểm này.
Chúc Hoằng Chủ tạm thời buông xuống chính sự, ngồi xuống châm trà cho cháu gái, chính thức bắt đầu giao lưu.
Chúc Nịnh nói:
- Gia gia, trước đây không lâu, Thiên Nhai Hải Các cùng núi Phù Đồ không phải ở vùng biển phía nam phát hiện một di tích thượng cổ à? Nếu như cháu không có đoán sai, đó phải là đế quốc Đại Xi.
Loại suy đoán này cực kỳ phi thường có lý có cứ.
Chúc Nịnh tiếp tục nói:
- Gia gia ngài biết cái gì là di tích thượng cổ à?
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Văn minh thượng cổ lụi tàn, tất cả quốc gia đều trở thành phế tích. Thế nhưng có một chút khu vực bởi vì nguyên nhân đặc biệt, hoặc là may mắn được giữ tương đối hoàn chỉnh.
Chúc Nịnh nói:
- Dựa theo suy đoán củac cháu, năm đó Đại Xi đế quốc cường đại như vậy, tuyệt đối không chỉ có chỉ lưu lại một di tích thượng cổ, cho nên con hoài nghi bên trong tộc Sa Man còn có một cái, cái này có thể chính là chân tướng vua Căng quật khởi.
Nàng hăng hái bừng bừng ngẩng đầu, muốn cùng Chúc Hoằng Chủ tiếp tục trò chuyện, kết quả phát hiện gia gia sắc mặt nghiêm trọng.
- Thế nào? Gia gia!
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Nịnh nhi, lần trước cùng Kim Mộc Thông tương thân, cháu có cảm tưởng gì?
Chúc Nịnh nói:
- Không cảm tưởng gì, ngài không nói thì cháu cũng quên mất.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Ta muốn gả cháu cho Ninh Kỳ.
Chúc Nịnh kinh ngạc, trầm mặc một lúc lâu, vành mắt bên trong có chút ướt át.
- Nhất định phải như vầy sao?
Chúc Hoằng Chủ gật đầu.
Chúc Nịnh nói:
- Được, con đồng ý!
Chúc Hoằng Chủ vỗ vỗ bả vai của nàng, rồi nói:
- Lúc gia tộc vào lúc hùng mạnh, có thể cho cháu tự do bay lượn. Nhưng lúc gia tộc nguy nan thì tất cả gia tộc phải bay về cùng một hướng.
- Cháu hiểu, gia gia! - Chúc Nịnh nói.
Chúc Hoằng Chủ xoa đầu cháu gái rồi nói:
- Khó khăn cho cháu, hài tử!
Tiếp đó lão đi, để Chúc Nịnh một chỗ.
Chúc Nịnh trên mặt lộ ra một nụ cười khổ sở.
Cái gì tương thân tam vấn?
Cũng là giả, cũng là hư.
Kim Mộc Thông thông qua ba câu hỏi ra mắt, kết quả còn chưa phải là bị nàng từ chối.
Tam vương tử Ninh Kỳ cũng không có tới gặp Chúc Nịnh, hôn sự hai người cũng đã định xuống.
Thế giới này quá thực dụng, quá không công bằng.
Chúc Nịnh nhìn cái giá sách này một lần.
Có thể đây là khoảng thời gian thoải mái cuối cùng của nàng, kế tiếp nàng sẽ phải chuẩn bị trở thành một vương hậu.
Hoá ra Chúc Nịnh ta đây cũng là một kẻ phàm tục!
Nàng nghe nói Kim Mộc Thông mỗi ngày đều đang liều mạng huấn luyện, muốn trở nên gầy, muốn phải trở nên đẹp trai.
Không có ích lợi gì Kim Mộc Thông, ngươi cũng không cần uổng phí khí lực, thế giới này vẫn là quá thực dụng.
......
Phía trong nước Nam Ẩu!
Lên đất liền, sau đó Mộc Lan mang theo ba nghìn quân Niết Bàn thứ hai tiến vào trong rừng rậm.
Trong phút chốc!
Nàng lại cảm giác được vô cùng vui sướng.
Có một loại cảm giác cá vào biển rộng, chim vào núi rừng.
Cánh rừng rậm nguyên thủy vô biên vô tận lại để cho nàng cảm giác được vô cùng tự do.
Năng lực nhận biết của nàng với tự nhiên được tăng lên rất nhiều ở đây.
Nàng thậm chí có thể cảm giác được vô số cây trong rừng đang hít thở.
Có thể cảm nhận được vô số dã thú đang say ngủ, ngo ngoe muốn động.
Trong lòng tràn đầy vô cùng sung sướng.
Thậm chí có một loại cảm giác về nhà.
- Đi!
Ra lệnh một tiếng.
Ba nghìn quân đội, bắt đầu xuyên qua rừng rậm.
Mỗi một quân Niết Bàn phụ trọng đến tầm bốn trăm cân, mang theo năm trăm mũi tên, trên trăm cân lương khô cùng dược liệu.
Nhưng dù cho như thế, mỗi người vẫn bước đi như bay.
Những khu rừng trong nước Nam Ẩu đặc biệt rậm rạp, địa thế hết sức phức tạp.
Nhưng... cũng chỉ vậy thôi.
Đổi thành những quân đội khác, một khi tiến vào rừng rậm này, xấp xỉ coi như là kết thúc, gần như xem như là không đi ra ngoài được, thậm chí nửa bước khó đi.
Thế nhưng huấn luyện hành quân quân Niết Bàn thứ hai trước đó, so với cái này còn phức tạp, so với cái này hiểm ác đáng sợ không biết gấp bao nhiêu lần.
Ở trong khu rừng này.
Nguy hiểm nhất là trùng độc thú dữ, thực sự vô số kể, bởi vì chúng nó mới là chủ nhân rừng rậm.
Chỉ có võ sĩ tộc Sa Man, mới hiểu được tách ra thế nào.
Còn có nhiều chướng khí đếm không xuể.
Cái gì là chướng khí?
Trong rừng rậm nguyên thủy có rất nhiều mục lá mục, thi thể động vật v.v…, hơn nữa ở thời tiết đây rất oi bức, những thứ lá cây mục nát và xác động vật sẽ lên men, phóng xuất ra khí thể có độc.
Nhưng mà, Mộc Lan cách rất xa cũng có thể ngửi được mùi chướng khí, tiếp đó dẫn theo quân đội tách ra.
Thần kỳ hơn chính là thú dữ trùng độc, những thứ này hoàn toàn là khó lòng phòng bị.
Võ sĩ tộc Sa Man cũng chỉ có thể dựa vào đủ loại mùi thuốc bức lui những đồ chơi này. Thậm chí có chút thời điểm ngay cả võ sĩ tộc Sa Man đều sẽ phải chịu độc trùng mãnh thú tập kích thương vong.
Nhưng mà...
Những thứ độc trùng mãnh thú này phát hiện quân Niết Bàn thứ hai sau đó, chuẩn bị tiến hành đánh lén.
Thế nhưng, chúng nó cảm ứng được khí tức trên người Mộc Lan, sau đó lại lựa chọn ngủ đông cùng tránh lui.
Giống như Kim Mộc Lan mới là chúa tể rừng rậm vậy, nàng mới là đỉnh của chuỗi thức ăn.
Xì xì xì.
Nữ thần Mộc Lan không ăn các ngươi.
Trận hành quân trong rừng rậm này, so với trong tưởng tượng càng thêm thuận lợi.
Cơ hồ là thông suốt, thần tốc rất nhanh, mỗi tiếng đồng hồ tốc độ hành quân đạt được chừng chín dặm kinh người.
Dọc theo đường đi, gặp mấy chục đợt võ sĩ tộc Sa Man.
Thế nhưng, bọn họ căn bản không kịp trở lại báo tin, đã bị một mũi tên của Mộc Lan phong hầu.
Bởi vì Mộc Lan ở rất xa là có thể phát hiện bọn họ, tiếp đó cách hai ba trăm mét, một mũi tên vọt tới, trực tiếp bị mất mạng.
Loại năng lực nhận biết này, rõ ràng nghịch thiên.
Nàng lên ven bờ đất liền, khoảng cách đô thành Nam Ẩu khoảng chừng bốn trăm dặm.
Ba nghìn quân Niết Bàn, không ngủ không nghỉ, hai ngày hai đêm, thế mà còn chư đi hết bốn trăm dặm này.
Lúc này, khoảng cách đô thành Nam Ẩu cũng chỉ có bốn mươi dặm.
Mộc Lan mang theo ba nghìn quân Niết Bàn, ở trong rừng rậm nguyên thủy đóng trại.
Không có đóng quân, không có nhóm lửa.
Toàn bộ võ sĩ tộc Sa Man đi qua đều bị giết.
Không có xảy ra bất kỳ động tĩnh nào.
Nhưng mà, Mộc Lan đi tới chỗ không người hẻo lánh, ngửi thân thể mình một cái, nhất là cái chỗ tốt đẹp nhất.
Không có mùi vị, vẫn hương thơm thoải mái.
Dù cho phu quân ở đây cũng sẽ không ghét bỏ, thậm chí còn có thể hạ miệng dưới thân.
Cục cưng Mộc Lan thở dài một hơi.
Huyết mạch lột xác, sau đó rõ ràng thần kỳ.
Người bình thường bởi vì liên quan đến sự trao đổi chất trong thân thể sẽ có mồ hôi bài tiết ra ngoài cơ thể, cho nên chỉ cần hai ba ngày không tắm sẽ bốc mùi, nhất là cái chỗ được che đậy ẩm ướt kia, quả thực liền không có cách nào ngửi.
Cho nên cái mùi cá chết trên người Từ Thiên Thiên đã trở thành chỗ bẩn cả đời nàng, bây giờ nàn ghận mỗi ngày không thể tắm ba lần bởi vì cú sốc Thẩm Lãng đánh cho quá độc ác.
Mà cục cưng Mộc Lan huyết mạch lột xác, sau đó hệ thống trao đổi chất như biến hóa. Dù cho hai ba ngày không tắm rửa, thân thể vẫn thơm ngào ngạt, trơn bóng như ngọc.
Một lần nữa mặc vào áo giáp hoa lệ, Mộc Lan trở lại trong quân.
Ba nghìn quân Niết Bàn này nghỉ ngơi hai canh giờ, sau khi hừng đông, lập tức tốc độ cao nhất nhằm phía đô thành nước Nam Ẩu, lập tức xông vào nơi hiểm yếu đánh bại kẻ thù!
...
Sau khi vua Căng đi.
Thủ lĩnh tối cao của đô thành nước Nam Ẩu chính là vợ của gã, Sa Mạn.
Lúc ở cùng vua Căng, nàng là một tiểu yêu tinh.
Nhưng chỉ cần rời khỏi bên người vua Căng, nàng liền trở thành một nữ thủ lĩnh lạnh lùng.
Những người trong cả tộc Sa Man sợ nàng, vượt qua xa vua Căng.
Bởi vì vua Căng khoan dung độ lượng, dù cho ngôn ngữ của ngươi có chút bất kính, gã có nghe cũng sẽ không để ý.
Thế nhưng... bị vương hậu Sa Mạn nghe được thì ngươi xong rồi!
Nàng sẽ đốt chết người.
Toàn bộ tộc Sa Man bị nàng đốt chết, bị nàng ném xuống hang Vạn Rắn không dưới ngàn người.
Lúc vua Căng thống nhất toàn bộ tộc Sa Man, dĩ nhiên không phải thuận buồm xuôi gió, không biết gặp bao nhiêu chống lại.
Mà những người chống cự này, gần như đều chết không toàn thây, táng thân vào bụng rắn.
Tất cả những điều đó đều có bàn tay của vương hậu Sa Mạn.
- Muội muội, hắn có đối xử tốt với muội không? - Công chúa Ninh La bèn hỏi.
- Tốt.
Công chúa Ninh La nói:
- Hắn cũng từng đối với ta rất tốt, lúc đó ta cũng cho là mình là người đàn bà hạnh phúc nhất trên thế giới, mãi cho đến có một ngày, trên người ta độc phát không giải thích được! Hoá ra hắn một mực dùng ấm trà chì pha trà cho ta, nồi chì nấu cơm cho ta, thậm chí mỗi bữa ăn, mỗi lần trà cũng là hắn đích thân làm, hận không thể tự mình đút ta. Ngay lúc đó ta bị hắn cảm động đến gần như sẵn lòng nỗ lực tất cả, kết quả... hắn lại là vì hại ta, vì hạ độc ta thần không biết quỷ không hay.
- Ừ!
Công chúa Ninh La nói:
- Muội muội, chắc chắn vua Căng bây giờ đối với muội cũng tốt như vậy. Tin tưởng ta, một ngày kia, hắn sẽ đối phó với muội như ta vậy. Bởi vì muội bây giờ còn có tác dụng, thế nhưng chẳng bao lâu muội liền sẽ trở thành chướng ngại vật của hắn, hắn trọng dụng Tô Nan cùng Nam Cung Ngạo chính là vì cân đối tộc Sa Man, lẽ nào muội còn nhìn không ra à?
- Ừ. - Vương hậu Sa Mạn nói:
- Tỷ tỷ uống trà.
Ninh La bưng trà, do dự chỉ chốc lát.
Chính Sa Mạn uống trước nửa miệng, ánh mắt lộ ra trào phúng.
Người Việt quốc các ngươi, tâm cơ thật nhiều, rõ ràng đa nghi.
Ninh La nhìn gương mặt tuyệt mỹ trước mắt này, thậm chí có điểm đố kỵ.
Cô gái so với nàng trẻ tuổi hơn, so với nàng đẹp hơn.
Uống xong trà sau đó, công chúa Ninh La nói:
- Muội muội, ta nói những lời này không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn để cho muội đề cao cảnh giác, lúc hưởng thụ hạnh phúc cũng phải biết cách bảo vệ mình... A... A...
Tiếp tục, công chúa Ninh La hét thảm một tiếng, ngã xuống đất đau đớn.
Cả tấm thân của nàng đang co giật trên đất.
Tiếp đó, giống như có vô số rắn độc bò trong da của nàng.
Khuôn mặt vốn diễm lệ của nàng, trở nên dữ tợn xấu xí gần như đều biến hình.
Loại đau đớn này, giống như ở trong địa ngục, căn bản không cách nào chống đỡ.
Vương hậu Sa Mạn đặt một tấm gương trước mặt Ninh La.
- Đầu tiên, không cho nói xấu về phu quân ta, ta yêu chàng vô cùng. Nếu như chàng muốn ta chết, nói một câu là được rồi, không cần phải trăm phương ngàn kế hại ta.
- Thứ hai, không nên câu dẫn phu quân của ta, trước khi đi phu quân của ta nói có xúc động muốn ngủ với ngươi, cái này không được. Bây giờ ngươi xấu như vậy, chàng sẽ hết xúc động nổi nữa rồi.
Công chúa Ninh La nhìn thấy bản thân xấu xí trong gương, tức khắc phát sinh từng đợt thét chói tai.
...
Vua Căng mang đi tám ngàn đại quân, võ sĩ tộc Sa Man ở lại đô thành nước Nam Ẩu không đủ ba nghìn người, toàn bộ là dòng chính của vương hậu.
Vương hậu Sa Mạn nước Đại Nam thường ngày leo lên đầu thành, quan sát rừng rậm.
Nàng kỳ thực không thích thành thị, nàng thích rừng rậm, ở chỗ đó nàng mới có thể tự do tự tại phi nhanh, mới có thể vui sướng mà hít thở.
Đồng dạng nàng cũng không thích cùng cấm quân ở trong phòng thân mật, thích ở trong hừng, bên hồ, trên cây ngoài trời.
Nàng không thích quyền thế, cũng không có hùng tâm tráng chí gì ả.
Thế nhưng chồng của nàng lại có chí hướng cao xa, nàng chỉ có thể hi sinh một chút tự do của mình.
Bỗng nhiên...
Nàng ngửi được một khí tức nguy hiểm.
Tiếp đó...
Phía nam trong rừng rậm, có người vọt ra.
Tốc độ thật nhanh!
Địch tấn công, địch tấn công!
Vương hậu Sa Mạn một tiếng hô to, chuẩn bị chiến tranh!
Tiếp đó, đô thành nước Nam Ẩu vang lên trống trận.
Ba nghìn võ sĩ tộc Sa Man trực tiếp thuộc về nàng lao ra thật nhanh.
Bốn ngàn phó tòng quân nước Nam Ẩu, tốc độ sẽ phải chậm rất nhiều.
Cái tòa thành trì thật lớn này là đô thành tạm thời của nước Đại Nam, cũng chỉ có bảy ngàn quân phòng thủ.
Bảy ngàn người này, chẳng bao lâu tiến vào vị trí phòng thủ.
Chỉ bất quá thực sự vô cùng thưa thớt.
Vương hậu Sa Mạn đợi một lúc lâu, phát hiện kẻ địch còn chưa đánh tới.
Chỉ có ngần ấy người?
Hai ngàn người? Ba nghìn người?
Người điên à?
Quân đội chỉ có thế này, liền dám đến tiến đánh đô thành Nam Ẩu?
Lúc đó Việt quốc mười mấy vạn đại quân cũng không dám đánh.
Vương hậu Sa Mạn nói:
- Phu quân đáng yêu của ta, không cần chàng, ta có thể thu thập hết nhánh quân đội này, xem ra chàng tính toán cũng có lúc sai a!
- Chuẩn bị!
Vương hậu Sa Mạn giơ lên tay ngọc.
Mộc Lan dẫn đầu ba nghìn quân Niết Bàn thứ hai không ngừng tiếp cận.
Khoảng cách tường thành nước Nam Ẩu hai nghìn mét, một nghìn mét, năm trăm mét, ba trăm mét, hai trăm mét!
- Định!
Tức khắc, ba nghìn quân Niết Bàn thứ hai chợt ngừng thế xung phong, bày trận tại chỗ.
Động tác chỉnh tề như một.
- Gỡ!
Ba nghìn người thật chỉnh tề bày mũi tên trước người, hơn nữa còn là dựng đứng trưng bày.
Phía trước bày đặt chín túi tên, phía sau cõng một ống, mỗi một ống năm mươi nhánh.
Cầm cung cỡ lớn, kiểm tra dây cung, kiểm tra ròng rọc.
Không có vấn đề!
- Nhận!
Ba nghìn quân Niết Bàn, giương cung cài tên, ngắm bắn nam âu trên tường thành quân địch.
Mộc Lan nhìn cô gái trên tường thành kia.
Cô ta chính là vợ của vua Căng sao?
Lại đẹp như vậy? Cẩn thận đừng làm cho phu quân cặn bã thấy, bằng không chỉ sợ lại muốn vượt quá giới hạn.
Nhưng mà chắc không đâu, hắn vô cùng tán thưởng vua Căng.
Trên đầu thành, Sa Mạn thấy được Mộc Lan, không khỏi kinh ngạc?
Dĩ nhiên là một cô gái đến?
Cô gái này là ai?
Kim Mộc Lan, vợ của tên Thẩm Lãng cặn bã kia à?
Lại ngoại hình đẹp như vậy?
Vóc người đẹp như vậy?
Vì sao vợ của những tên cặn bã trên đời đều đẹp như vậy?
Nhưng mà nàng bị điên thật sao? Lại mang theo ba nghìn người đến tiến đánh đô thành nước Nam Ẩu?
Nhưng mà nhánh quân đội này cũng không hề tầm thường.
Phía trong nước Nam Ẩu khắp nơi đều có rừng rậm, cũng là độc trùng mãnh thú, ngoài võ sĩ tộc Sa Man ra cũng không ai có thể qua.
Mà nhánh quân đội này của Kim Mộc Lan lại có thể?
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy quân đội sau lưng Mộc Lan chợt bắt đầu giương cung cài tên.
Tại khoảng cách này bắn tên?
Hơn nữa bắn từ thấp lên cao?
Nhưng mà, vương hậu Sa Mạn vẫn không dám phớt lờ.
Bởi vì nàng cũng đã xem qua mật thư Nam Cung Ngạo, biết nhánh quân thần xạ thủ dưới trướng Kim Mộc Lan này càng lợi hại.
Cách ba trăm bước cũng có thể bắn tới.
- Nâng lá chắn!
Theo một tiếng ra lệnh.
Quân phòng thủ trên đô thành Nam Ẩu giơ lên tấm thuẫn.
- Phóng!
Ra lệnh một tiếng!
Ba nghìn quân Niết Bàn bắn ra đợt mưa tên đầu tiên!
- Vù...
Ba nghìn mũi tên, cách hai trăm mét, trên không trung xẹt qua một đường vòng cung, chợt đập rơi vào đầu thành.
- Phụt phụt phụt...
Vòi máu tiêu bắn.
Mấy chục tên quân phòng thủ tộc Sa Man ngã xuống bị mất mạng.
Còn lại đại đa số mũi tên, hoặc là bắn vào không khí, hoặc là bị thuẫn bài ngăn trở.
Thuẫn của tộc Sa Man cũng làm bằng mây, nhưng hoàn toàn chắc không thua gì thuẫn bằng gỗ.
Hai khoảng trăm thước, căn bản bắn không thủng.
Mộc Lan huyết mạch lột xác, sau đó nhãn lực cũng tăng cường rất nhiều, dù cho cách xa như vậy, cũng thấy rất rõ ràng.
Tức khắc, nàng nhíu mày một cái.
Với kết quả chiến đấu này không hài lòng.
Đội thứ nhất, tiến tới năm mươi bước!
Một nghìn người cất bướ chỉnh tề, đi tới năm mươi bước.
Phía sau hai ngàn người, ôm lấy tất cả ống tên, cũng theo đi tới năm mươi bước.
Lúc này khoảng cách tường thành chỉ có chừng một trăm sáu mươi mét.
Đây cũng đã tiến vào tầm bắn võ sĩ tộc Sa Man.
Vương hậu Sa Mạn nói:
- Chuẩn bị, bắn!
Mấy nghìn võ sĩ tộc Sa Man, hướng trên không vứt bắn.
- Vù vù vù...
Mấy nghìn mưa tên, hướng quân Niết Bàn thứ hai đập tới.
Quả nhiên bắn rất chuẩn, mưa tên lại có một nửa rơi vào trong quân trận, có gần một phần hai mươi bắn trúng mục tiêu.
Nhưng cung võ sĩ tộc Sa Man trên cơ bản cũng là cung một thạch, ở khoảng cách một trăm sáu mươi mét lực sát thương đã đặc biệt yếu.
Quân Niết Bàn thứ hai toàn thân đều được áo giáp bao vây, lông tóc không tổn hao gì.
Phát sinh tiếng leng keng, tia lửa văng gắp nơi.
- Bắn!
Theo Mộc Lan ra lệnh một tiếng.
Quân Niết Bàn thứ hai lại một lần nữa vứt bắn.
- Vù vù vù vù...
Lúc này đây, vẫn mấy chục người ngã xuống dưới, số thương vong chữ so với đợt mưa tên thứ nhất thừa ra ba thành.
Vương hậu Sa Mạn kinh hãi.
Đội quân thần xạ thủ của Thẩm Lãng này cũng thật lợi hại.
Khoảng cách xa như vậy, hơn nữa ở trên tường thành, lại ngắm chuẩn như thế?
Mộc Lan vẫn là không hài lòng!
- Sẽ tiến tới năm mươi bước!
Nàng đang tìm một khoảng cách thăng bằng.
Ở khoảng cách này bên trong, quân Niết Bàn thứ hai có thể cho quân địch tạo thành thương vong lớn nhất, thế nhưng dựa vào khôi giáp chính mình có thể ngăn trở mưa tên tộc Sa Man.
Ba nghìn quân Niết Bàn, sẽ tiến tới năm mươi bước.
Lúc này khoảng cách đô thành Nam Ẩu, cũng chỉ có chừng một trăm hai mươi mét.
- Phóng, phóng, phóng...
Đầu tường quân phòng thủ, cuồng bắn mưa tên.
- Tản ra!
Theo Mộc Lan ra lệnh một tiếng, ba nghìn quân Niết Bàn chợt tản ra, trở thành một hình quạt.
- Máy bắn đá chuẩn bị! - Vương hậu Sa Mạn hạ lệnh.
Đô thành nước Nam Ẩu lúc đầu có mấy chục đạo cụ máy bắn đá, nhưng ở trận chiến trước đều bị hủy diệt, may mắn còn lại chỉ có một chút máy bắn đá di động cỡ nhỏ.
Những thứ máy bắn đá này có lực sát thương chỉ hơn một trăm mét, hiện nay còn dư lại tám đài.
- Bắn!
- Vù vù vù vù...
Tám cỗ máy bắn đá bắn.
Đạn đá mấy chục cân xẹt qua phía chân trời, hung hăng đập tới.
Nhưng mà, độ chính xác vẫn hên xui.
Nhưng khí thế quá kinh người, có thể cho tác động mạnh đến quân địch khiến cho chúng kinh hoàng, mất đi sĩ khí.
Nhưng mà, ba nghìn quân Niết Bàn vẫn không nhúc nhích.
Thậm chí đối với đạn đá bay tới nhìn cũng không nhìn một cái.
- Rầm!
Một đạn đá, trực tiếp rơi sang chỗ cách đó tầm một mét.
Tay quân Niết Bàn này hơi hơi run một cái, nhưng thân thể không có nhúc nhích một cái, thoáng hít một hơi.
Tiếp tục ngắm bắn, bắn!
- Vù vù vù vù vù...
Khoảng cách một trăm hai mươi mét này, đối với quân Niết Bàn thứ hai mà nói cơ hồ là hoàn mỹ.
Quân Niết Bàn thứ hai dà thành một cánh quạt không ngừng cuồng bắn.
Mưa tên nối tiếp nhau đợt sóng này đến đợt sóng khác vẩy tới đầu thành.
- Vúi, vút, vút!
Cung hai thạch, vẫn có lực sát thương, độ chính xác. kinh người
Tộc Sa Man cùng quân phòng thủ Nam Ẩu dù cho thuẫn lên đỡ, cũng chỉ là giảm bớt thương vong.
Liên miên mà ngã xuống.
Thế là cả chiến trường, lâm vào hình ảnh quỷ dị.
Tám cỗ máy bắn đá đập điên cuồng.
Nhưng, quân Niết Bàn thứ hai vẫn không nhúc nhích.
Thỉnh thoảng bị đạn đá đập trúng, trực tiếp ngã xuống đất bị mất mạng, người bên cạnh cũng vẫn bất động.
Trận hình không loạn chút nào.
Mà trận thế quân phòng thủ đô thành Nam Ẩu phía trên lại cũng ít loạn.
Hai đội quân, cách một trăm hai mươi mét điên cuồng đối xạ.
Nhưng mà kết quả vẫn là tàn sát nghiêng về một phía!
Quân phòng thủ đô thành Nam Ẩu như là vưa to đập xuống lúa mạch, từng đợt từng đợt ngã xuống.
Mà quân Niết Bàn thứ hai, gần như vẫn không có thương vòng gì.
Máu bắn ra.
Thứ chém giết tĩnh lặng không tiếng động cũng đồng dạng vô cùng thê thảm, thậm chí kinh ngạc!
Vương hậu Sa Mạn trong lòng run rẩy, nàng tối đa chống đỡ một canh giờ, tiếp tục như vậy quân đội của nàng chẳng bao lâu sẽ tuyệt tử.
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ta đi ăn mấy viên sủi cảo bánh trôi, trở về tiếp tục liều mạng! Các huynh đệ đừng có ngừng hỗ trợ vé tháng, ta van mọi người đó!
Danh sách chương