Đây là đêm đầu tiên Đỗ Nhược đến Linh Xu Viện, cũng là đêm tuyết ấm áp nhất.

Đối với Thương Thanh Đại mà nói? Có điểm... Phức tạp...

Vốn Thương Thanh Đại ngủ cũng không sâu, nguyên bản thầm nghĩ ôm tiểu nha đầu này trong chốc lát, đợi tiểu nha đầu ngủ, Thương Thanh Đại sẽ thức dậy nghiên cứu sách y, lại không nghĩ đến tiểu nha đầu kia lấy tay mình làm gối, tối nay vô luận như thế nào cũng không thể động đậy rút ra.

Nguyên lai, không đem đèn dầu tắt đi, còn có một điểm tốt.

Thương Thanh Đại lắng nghe hô hấp đều đều của Đỗ Nhược, tiếp theo lại có ngọn đèn soi sáng, khiến nàng có thể nhìn tiểu cô nương trong lòng rõ ràng.

Chóp mũi thanh cao như chạm ra từ ngọc, đuôi chân mày khẽ nhếch, còn có cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, Thương Thanh Đại không thể không thừa nhận, ngày sau tiểu nha đầu này nhất định sẽ là một cô nương xinh đẹp.

Chỉ là khi nào thì trên mặt của tiểu nha đầu này mới có thể có thêm chút khí huyết đây? Lúc nào gương mặt cũng trắng bệch, làm cho người ta cảm thấy có chút đau lòng không nói rõ được lý do.

Ngoài cửa sổ tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn, gió lạnh cũng từ từ chui vào phòng.

Thương Thanh Đại định ngồi dậy, hai tay hơi hơi động, làm cho người nhỏ bé trong ngực càng nhích gần hơn -- có lẽ tư thế như vậy mới khiến cho hai người cảm thấy ấm áp, cho nên tối nay cũng trở thành đêm đầu tiên Thương Thanh Đại mười chín năm qua ở Linh Xu Viện ngủ sâu nhất.

Sâu đến nỗi... Con người nhỏ bé trong lòng thức tỉnh, Thương Thanh Đại cũng không hay biết.

Đỗ Nhược híp mắt lén lút nhìn nhìn Thương Thanh Đại, phát hiện phu tử còn ngủ say, lúc này mới phát hiện bản thân đặt tay lên vòng eo của phu tử.

Đuờng cong tinh tế như thế lại bị cánh tay Đỗ Nhược gác một đêm lên, cũng không có cảm giác tê tay, cách bên trong một tầng xiêm y mỏng, Đỗ Nhược cơ hồ có thể cảm nhận được da thịt như tơ lụa ở bên trong.

Đỗ Nhược thật cẩn thận rút tay lại, nắm tay đè lên ngực mình, trái tim lại bắt đầu đập bang bang kinh hãi, mặc cho Đỗ Nhược cố gắng trấn áp, trái tim vẫn nhảy cuồng loạn, rốt cuộc cũng không bình tĩnh được.

"Tỉnh?"

Ngay lúc giọng nói Thương Thanh Đại vang lên, bỗng dưng Đỗ Nhược co rụt lại, giống như là bị bắt quả tang vụng trộm, sau một lúc lâu cũng không biết nên đáp cái gì?

Khóe mắt Thương Thanh Đại còn biểu thị một chút buồn ngủ, nàng đưa tay dịch dịch góc chăn cho Đỗ Nhược, tự mình lại ngồi dậy, "Từ giờ đến hừng đông còn một canh giờ, ngươi thân mình không tốt, hôm nay khóa học buổi sáng người có thể... " Nói đến một nửa, Thương Thanh Đại làm như nghĩ tới cái gì, ngừng lại, nghĩ nghĩ, lại nói, "Hôm nay có khóa sáng, không cho đi muộn."

Nếu là để tiểu nha đầu này nghỉ ngơi ở đây, sợ là nàng sẽ không muốn thuận theo.

"Vâng, phu tử." Đỗ Nhược lui thân mình lên tiếng, chợt thấy cổ tay dâng lên một trận ấm áp, Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn Thương Thanh Đại đang bắt mạch cho mình, "Phu tử, ta tốt hơn nhiều rồi."

"Ngươi bệnh hay không, cũng không phải ngươi nói là được." Thương Thanh Đại lạnh giọng nói, vừa cẩn thận nhìn mặt Đỗ Nhược, gật đầu nói, "Mạch đập lúc này có phần mạnh mẽ hơn, trên mặt cũng có chút huyết sắc."

Mạch đập mạnh, có huyết sắc hơn, kỳ thật... Chỉ vì... Trước mặt Đỗ Nhược là Thương Thanh Đại a.

Đỗ Nhược không dám nói ra, chỉ có thể theo lời Thương Thanh Đại "Ân" một tiếng.

"Ngươi ngủ thêm một lát đi, chốc nữa ta đến gọi ngươi đi khóa học sáng." Thương Thanh Đại dời tay, bước xuống giường, mặc xiêm y, hai tay tạo thành chữ thập chà xát với nhau, liên tiếp hà hơi vài cái, làm cho mình ấm lên một chút, sau đó ngồi ở bên thư án, cầm lấy sách y lên đọc.

Đỗ Nhược khẽ động, lặng lẽ nhìn bóng dáng đọc sách của Thương Thanh Đại -- ánh nến hôn ám hắt lên gương mặt Thương Thanh Đại, làn da như bạch ngọc rạng rỡ phát sáng.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Nhược cảm nhận được...

Nguyên lai một nữ tử lại có thể mĩ như thế, đúng là kinh tâm động phách.

Mỹ nhân như thế, phu quân tương lai không biết là nhân trung chi long như thế nào?

Nghĩ đến đây, đáy lòng Đỗ Nhược bỗng dâng lên một cảm giác mất mác, nàng gắp gọn góc chăn, nhẹ nhàng mà khụ khụ hai tiếng, lén lút phát ra một tiếng than nhẹ.

Mấy ngày nữa là tân niên, sang năm, Thương phu tử sẽ hai mươi, ở Đại Yến, tuổi này còn không xuất giá, sợ là lời ra tiếng vào sẽ càng nhiều.

Mi tâm khẽ nhíu, trong lòng có chút ý vị lạnh lẽo.

Thay y phục màu thủy lam của đệ tử Linh Xu Viện, Đỗ Nhược lẳng lặng quan sát Thương Thanh Đại đi tới học đường, trừ bỏ âm thanh gió tuyết, rơi vào trong tai chỉ có tiếng bước chân của Thương Thanh Đại.

Ở giữa hành lang gấp khúc có một lớp tuyết mịn chưa có người quét dọn, Thương Thanh Đại bước lên, để lại một chuỗi dấu chân nhợt nhạt.

"Trên mặt đất có một lớp tuyết mỏng..." Thương Thanh Đại nghĩ tới đây, đột nhiên ngừng chân quay đầu lại, lại nhìn thấy tiểu nha đầu kia đứng tại chỗ như khúc gỗ, giống như bị bắt quả tang nàng làm chuyện xấu gì.

Thương Thanh Đại liếc nhìn Đỗ Nhược một cái, lập tức hiểu ra vì sao Đỗ Nhược lại có biểu tình như vậy.

Trên hành lang thật dài, chỉ có một chuỗi dấu chân lưu lại.

Cho nên một đường này, tiểu nha đầu này là giẫm lên những dấu chân của Thương Thanh Đại, đột nhiên bị phát hiện, Đỗ Nhược có chút thất thố, nắm chặt tay, cúi đầu không nói lời nào.

"Đỗ Nhược, con đường mỗi người không thể giống nhau." Thương Thanh Đại ý vị thâm trường mở miệng, "Mỗi người học y cũng có con đường khác nhau."

Nói xong, Thương Thanh Đại xoay mặt đi, nhìn tuyết bay ngoài hiên, có chút đăm chiêu thở dài một tiếng.

Con đường của Thương Thanh Đại, đã định là không thể sống theo ý mình.

"Phu tử..." Đỗ Nhược đi tới, nhẹ giọng gọi một câu.

Thương Thanh Đại nhìn sườn mặt Đỗ Nhược, "Cái gì?" Bông tuyết rơi trên tóc mai của Thương Thanh Đại, nhuộm lên vài phần màu lạnh, tăng thêm mấy phần tịch liêu.

Đỗ Nhược thành thật nói: "Phu tử giáo huấn đúng, ta không nên sợ té mà bước lên dấu chân của phu tử." Nói xong, Đỗ Nhược đi tới bên cạnh người Thương Thanh Đại, hơi hơi nhấc váy, bước từng bước vững vàng, "Ta về sau sẽ không sợ ngã đau, phu tử." Sau đó liền cẩn thận bước từng bước một đi về phía trước.

Thương Thanh Đại nhìn bóng dáng nho nhỏ của Đỗ Nhược, khóe miệng hơi hơi nhoẻn lên, hiện lên một tia ý cười. Nàng cúi đầu, nhịn không được giẫm lên dấu chân Đỗ Nhược để lại, bước chân của Đỗ Nhược có một ít cảm giác hoạt bát, quả thật khác với Thương Thanh Đại.

"A!" Tiểu nha đầu dưới chân lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất.

"Ngươi..."

Không đợi Thương Thanh Đại nói ra hết, Đỗ Nhược vỗ vỗ mông dính tuyết, dứt khoát đứng lên, hứa là sẽ không sợ té, mới đó lại làm cho phu tử chê cười rồi, căn bản Đỗ Nhược không dám nhìn Thương Thanh Đại, chỉ thấy nàng cúi đầu, cước bộ so với vừa nãy nhanh hơn rất nhiều, dần dần càng chạy càng xa, cuối cùng biến mất ở cuối hành lang.

Thương Thanh Đại nhìn một chuỗi dấu chân nho nhỏ, không biết sao, đột nhiên nghĩ muốn bước lên dấu chân này đi hết hành lang dài này.

"Đỗ Nhược, tiểu nha đầu này..."

Thương Thanh Đại giẫm lên dấu chân Đỗ Nhược, đi thẳng đến hết đoạn hành lang dài, nàng mới quay đầu lại nhìn nhìn dấu chân, lúc này mới phát hiện, trên hành lang dài chỉ có duy nhất một chuỗi dấu chân, sớm không phân rõ ràng lắm là của nàng hay Đỗ Nhược.

Khi Thương Thanh Đại đi vào thư đường, chuẩn bị bắt đầu bài giảng hôm nay, lúc này mới phát hiện phụ thân Thương Đông Nho đang nghiêm túc đứng giữa thư đường, dường như là đợi nàng rất lâu.

Trong lòng hơi hơi bất an, Thương Thanh Đại bước đến, cúi người hành lễ với Thương Đông Nho, thanh lãnh nói: "Cha, ta hiện tại phải giảng bài."

Thương Đông Nho vuốt râu cười, nói: "Khóa học hôm nay, trước để Trầm phu tử cho bọn hắn học cách bó xương chi đi, ngươi đi cùng ta." Nói xong, không để cho Thương Thanh Đại có cơ hội cự tuyệt, liền trao cho Trầm Mông một cái ánh mắt, "Trầm phu tử, thời gian đệ tử quý giá, ngươi mau vào giảng bài đi."

"Vâng, viện chủ." Trầm Mông há có thể làm trái ý viện chủ?

Mà Thương Thanh Đại, lại có thể nào làm nghịch ý phụ thân trước mặt học trò?

Đỗ Nhược ngồi ở góc sáng sủa, nhìn thấy Thương phu tử hờ hững đi theo Thương Đông Nho ra khỏi thư phòng, đáy lòng lặng lẽ dâng lên một tia bất an.

Trần Thủy Tô áy náy kéo kéo ống tay áo Đỗ Nhược, thấp giọng nói: "Tiểu Nhược, hôm qua, thực xin lỗi."

Đỗ Nhược nhẹ nhàng lắc đầu, cho Trần Thủy Tô một cái mỉm cười nhạt, "Là ta thân mình gầy yếu, không trách ngươi."

Kỳ thật, ngược lại Đỗ Nhược còn muốn cảm tạ Trần Thủy Tô, đã cho nàng một đêm tuyết ấm áp.

"Chờ ngươi dưỡng tốt thân mình, ta sẽ cho ngươi hết đồ ăn ngon của ta!" Trần Thủy Tô vẫn cảm thấy không yên tâm nói.

Đỗ Nhược quay đầu nghiêm mặt nói: "Thủy Tô, thật sự không cần để ở trong lòng." nói xong, nàng liếc xem Trầm Mông một cái, trầm giọng nói, "Phu tử chuẩn bị giảng bài, Thủy Tô, chúng ta chăm chú nghe đi."

"Ân." Trần Thủy Tô biết xưa nay Đỗ Nhược si mê y học, Đỗ Nhược học y so với bất luận kẻ nào cũng nghiêm túc hơn, nhóm phu tử Linh Xu Viện giảng đạo như thế nào sẽ bỏ qua.

Chỉ có Đỗ Nhược biết, hôm nay, nàng như thế nào cũng không chuyên tâm tập trung nghe giảng, không lòng dạ nào, ngẫu nhiên nhìn về phía cửa sổ, kỳ thật nhìn quanh -- Thương phu tử đi rồi, rốt cuộc khi nào trở về?

Cuối cùng khi đêm đến, không thấy Thương phu tử hơn nửa ngày đã trở lại, còn mang theo một nam tử anh tuấn, thân mặc y phục màu thủy lam của đệ tử.

Ngưng thần một chút, Đỗ Nhược thấy mình có chút thất thần, nhìn thấy bọn họ đi vào thư đường, trong đầu hiện lên hai chữ "Xứng đôi."

Nam tử kia mặt mày như họa, mũi cao thẳng tấp, khóe miệng luôn mang theo một mạt ý cười, khí độ bất phàm, nhìn chung quanh thư đường một vòng, dùng thanh âm trầm thấp nói: "Tại hạ Hoa Vân..."

"Bắt đầu từ hôm nay, vị Hoa công tử này sẽ là đồng môn của các ngươi." Không đợi người này nói xong, Thương Thanh Đại đã khinh miêu đạm mạc - hời hợt giới thiệu nhân vật vày.

Linh Xu Viện năm nay thật nhiều điều bất ngờ, vậy mà lại có hai người đặc biệt được nhập viện học y thuật.

Vài câu nói nhỏ khe khẽ vang lên, Thương Thanh Đại lập tức mắt lạnh nhìn quanh liền khiến cho nghị luận dừng lại.

"Tiểu Nhược."

Nghe Thương Thanh Đại đột nhiên gọi mình, Đỗ Nhược xoạt một tiếng từ chỗ ngồi đứng lên, cung kính cúi đầu, "Phu tử, có ta."

Trần Thủy Tô chưa từng gặp qua Đỗ Nhược như thế, cả kinh mở to hai mắt, bất khả tư nghị nhìn Đỗ Nhược.

Mâu quang Thương Thanh Đại hòa nhã lại, "Hoa công tử cùng ngươi đều là đệ tử nhập học sau, trước đó vài ngày đã có buổi giảng, tối nay ngươi và hắn cùng theo ta học bù."

"Vâng." Đỗ Nhược gật gật đầu.

Hoa Vân cười gật đầu, nhưng không nói chuyện, hắn tùy ý đánh giá Đỗ Nhược, nhìn thấy chẳng qua là một tiểu nha đầu gầy nhỏ, lập tức lắc lắc đầu, ánh mặt nhiệt liệt lại chuyển tới trên người Thương Thanh Đại.

Làm như cố ý nói cho Hoa Vân nghe, rồi lại nghiêm túc nói với Đỗ Nhược: "Linh Xu Viện ta chưa bao giờ lưu lại kẻ ngu dốt, nếu ngày sau học không xong, hoặc là lười biếng việc học, tùy thời Linh Xu Viện đều có thể trục xuất ngươi đi ra ngoài."

Đỗ Nhược nghe được kinh hãi, đầu càng cúi thấp, nho nhỏ nói: "Vâng, phu tử."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~~~ mọi người đợi lâu, Trường Ngưng vạn phần thật có lỗi ~~

Đôi lời: Chúc mọi người năm mới vui vẻ nha~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện