Tuyết vi vu rơi, ánh đèn sáng rực.
Đỗ Nhược tỉnh lại đã là canh ba một ngày.
"Này... Đây là đâu?"
Mơ hồ hiện lên trong mắt, trước hết ánh vào đáy mắt là một nơi xa lạ có khắc hoa văn trên trụ, bức màn màu xanh xa lạ.
"Tỉnh?"
Âm thanh thanh lãnh trước sau như một vang lên, Đỗ Nhược theo bản năng bật dậy, lại không kịp hòa hõa hít thở, nhịn không được lại phát ra một chuỗi ho khan mãnh liệt.
"Tiểu Nhược, ngươi vì sao lúc nào cũng sợ ta vậy hử?"
Thương Thanh Đại chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng vuốt lưng gầy yếu của Đỗ Nhược, giúp nàng thuận khí, "Đã hạ châm cho ngươi, lần sau đừng đi theo Thủy Tô nha đầu kia chạy nhanh như vậy, tâm mạch ngươi bẩm sinh gầy yếu, sau này điều dưỡng nhiều hơn, ngày sau cần phải chú ý hơn."
"Tạ ơn..."
"Về sau dám nói tạ ơn nữa, ngươi sẽ không được phép ở đây." Thương Thanh Đại làm như đoán được lời Đỗ Nhược muốn nói, giành trước một bước mở miệng.
Nói xong, phát hiện làm như lời nói có chút nặng, nhìn Đỗ Nhược liếc mắt một cái.
Đôi mắt Đỗ Nhược đã ửng đỏ, dáng vẻ như vậy thật điềm đạm đáng yêu, như là một con cừu nhỏ bị thương, hơi hơi rụt lui thân mình lại.
Thương Thanh Đại thấy trong lòng hơi hơi chua xót, không dám trộm nhìn Đỗ Nhược nhiều, bước nhanh đi tới cửa phòng, đem cửa phòng mở ra.
Trần Thủy Tô đã quỳ ở bên ngoài phòng một hồi lâu, nàng rốt cục đợi được Thương phu tử mở cửa, gấp giọng hỏi: "Phu tử, tiểu Nhược nàng... Hiện tại thế nào rồi?"
"Ngày sau không được mang nàng chạy nhanh như vậy." Vẻ mặt Thương Thanh Đại phủ sương, ngữ khí lạnh lẽo, "Sự việc lần này, ngươi cũng không muốn, đứng lên đi."
"Vâng." Trần Thủy Tô khịt mũi, gật đầu đứng dậy, cảm thấy đầu gối tê cứng, không khỏi hít sâu một hơi.
Thương Thanh Đại liếc liếc mắt một cái, "Trở về tự mình dán thuốc đi, dùng thêm mấy châm pháp ta dạy các ngươi lần trước, sẽ giúp lưu thông máu hiệu quả."
"Vâng." Trần Thủy Tô gật gật đầu.
"Ngươi đem bọc hành lý của tiểu Nhược lại đây, mấy ngày này cứ để nàng ở lại đây điều dưỡng, chờ nàng tốt hơn, hãy để nàng trở về phòng ngươi."
"Ân."
"Đi thôi."
"Vâng."
Nhìn thấy Trần Thủy Tô tập tễnh đi xa, Thương Thanh Đại xoay người lại, lại nhìn thấy tiểu nha đầu kia đã muốn đi xuống giường, không khỏi lạnh lùng nói: "Tiểu Nhược, ngươi đến tột cùng là có nguyện ý nghe lời ta nói hay không?!"
Đỗ Nhược ngạc nhiên một chút, âm thầm cắn môi dưới, xoay người xuống cạnh giường nhặt lên một cây trâm, thấp giọng nói: "Phu tử, trâm của ngài rớt, ta chỉ là muốn... Muốn..." Giọng nói hơi khàn, như là sắp khóc.
Thương Thanh Đại giật mình, đi đến bên người Đỗ Nhược, giọng nói ôn nhu hơn, "Ngươi ở yên đây nghỉ ngơi vài ngày, đợi đến lúc ngươi bắt đầu vào khóa học, ta sẽ từng cái dạy ngươi."
"Vâng." Đỗ Nhược vẫn cúi đầu, âm thanh càng ngày càng nhỏ.
"Ngươi..." Thương Thanh Đại nghe được có chút loạn tâm, cũng không biết nên nói cái gì, Đỗ Nhược lại cung kính dùng hai tay nâng cây trâm đưa tới.
"Phu tử, trâm của ngài."
Thương Thanh Đại tiếp nhận cây trâm, nhìn thấy Đỗ Nhược xoay người, chỉnh lại ngoại bào kỹ lưỡng, bước xuống đi đến thư án.
"Ngươi muốn làm gì?"
Đỗ Nhược hít vài hơi lấy sức, lại cung kính cúi đầu với Thương Thanh Đại nói, "Ta đến Linh Xu Viện, không phải là để dưỡng bệnh, phu tử, hôm nay là ngày đầu nhập học, ta không nghĩ bỏ sót." Nói xong, Đỗ Nhược nâng mặt lên, một đôi mắt như nước trong veo sáng ngời, nhìn thẳng Thương Thanh Đại, "Phu tử, ta không sao, thỉnh phu tử đem bài học hôm nay giảng lại cho ta."
Thương Thanh Đại cảm thấy ngực như bị cái gì đó hung hăng áp, vừa rầu rĩ, vừa ê ẩm, nhiều năm qua, Linh Xu Viện chưa từng gặp qua một đệ tử như vậy, càng không xuất hiện đệ tử si mê học y đến thế.
Nhưng là... Vì sao trong lòng sẽ có cảm giác có vị chua xót? Là đau lòng Đỗ Nhược sao?
Thương Thanh Đại không dám nghĩ thêm, nàng yên lặng đi đến cạnh thư án, nhàn nhạt nói: "Ngươi ngồi xuống nghe đi."
"Vâng." Đỗ Nhược nhíu chặt mi tâm hơi hơi giãn ra.
Thương Thanh Đại đặt cây trâm trong tay xuống trước bàn Đỗ Nhược ngồi, nhìn thoáng qua bên cạnh án thư là cái gối kê bắt mạch, "Đặt tay ngươi lên đây đi."
"Vâng." Đỗ Nhược đặt tay lên gối kê, nhìn nhìn Thương Thanh Đại.
Thương Thanh Đại đưa tay vén ống tay áo lên, ngón giữa đặt lên ở giữa lòng bàn tay Đỗ Nhược, bắt đầu chậm rãi nói: "Thượng chi phân thành trong ngoài hai bên, hôm nay mở bài, nói về huyệt vị bên trong, đây là trung hướng." Nói xong, tay Thương Thanh Đại dừng ở đầu ngón tay của Đỗ Nhược, kinh sợ khi cảm giác được đầu ngón tay của tiểu nha đầu này thế nhưng lại lạnh lẽo như thế.
Đầu ngón tay Thương Thanh Đại dần dần di chuyển, đi đến gần lòng bàn tay Đỗ Nhược, "Đây là lao cung, hướng tâm mạch ở cổ tay, gọi là đại lăng..." Thương Thanh Đại nhịn không được lặng lẽ liếc mắt đánh giá Đỗ Nhược, nhìn thấy tiểu nha đầu này nhưng lại nghe rất tập trung.
Như cảm nhận được ánh mắt của Thương Thanh Đại, Đỗ Nhược hơi hơi giương mắt, ánh mắt cả hai giao nhau, Thương Thanh Đại có chút bối rối, Đỗ Nhược cũng có chút hoảng hốt, hai người đem ánh mắt dời về hướng khác, Thương Thanh Đại cũng quên mất mình vừa nói tới đoạn nào?
Đỗ Nhược cảm thấy đầu ngón tay của Thương Thanh Đại đột nhiên ấm lên, trái tim không hỏi nhảy dựng, hai cái đầu đều cúi xuống, Thương Thanh Đại không nói lời nào, Đỗ Nhược càng không dám nói gì.
Một chốc trôi qua, hai người rơi vào im lặng.
Vì tâm loạn mà ngực đập thình thịch như nổi trống, nếu không phải bên ngoài đột nhiên nổi lên cơn gió tuyết, chuông đồng rung rung nghe đinh linh tang tang rung động, chỉ sợ hai người này không biết phải trầm mặc tới khi nào?
"Đêm đã khuya... Hôm nay dừng ở đây đi..." Thương Thanh Đại nói một câu, đem cục diện bế tác đánh vỡ.
"Vâng, phu tử." Đỗ Nhược có chút không biết làm sao, nhéo nhéo góc áo của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên hồng nhuận.
Thương Thanh Đại đứng dậy đi đến bên người Đỗ Nhược, "Ngươi quay về giường nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Đỗ Nhược không dám làm cho phu tử lại không vui, gật gật đầu, ngoan ngoãn quay về giường nằm xuống. Nhưng là mới nằm xuống liền thấy hối hận, hiện giờ nàng ngủ trên giường phu tử, vậy tối nay phu tử nghỉ ngơi ở đâu?
Áo ngủ bằng gấm bên trong, tự nhiên sẽ có một chút mùi thơm từ cơ thể của Thương Thanh Đại lưu lại, Đỗ Nhược ngủi ngửi, càng cảm thấy có chút ngượng ngùng, lại càng không dám đi hỏi Thương Thanh Đại tối nay nghỉ ngơi ở nơi nào.
"Cốc cốc."
Trần Thủy Tô gõ cửa phòng.
Thương Thanh Đại bước ra mở cửa, nhận lấy bọc hành lý của Đỗ Nhược từ tay Trần Thủy Tô, "Thủy Tô, trở về nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Đợi Trần Thủy Tô đi xa, Thương Thanh Đại đem cửa phòng đóng lại, gài chốt, lại xoay người đem bọc hành lý của Đỗ Nhược đặt trên thư án, sau đó hướng về phía Đỗ Nhược đang nằm.
(chờ thị tẩm =)))) )
Nghe tiếng bước chân đến gần của Thương Thanh Đại, trái tim Đỗ Nhược lại bối rối đến hoảng, theo bản năng rụt lui thân mình.
"Tối nay... Ta không nên..."
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Thương Thanh Đại, Đỗ Nhược đầu tiên là ngạc nhiên một chút, sau đó mới có phản ứng, hẳn là phu tử đang muốn nói đến chuyện cây trâm lúc nãy. Có thể thấy sâu trong suy nghĩ, hôm nay bản thân bị khí suyễn, phu tử có bao nhiêu là lo lắng, mới có thể làm rơi cây trâm của chính mình cũng không hay biết?
Đáy lòng ủy khuất nháy mắt tan thành mây khói, chiếm lấy lúc này là nồng đậm ấm áp, đủ để hâm nóng hoàn toàn cõi lòng của Đỗ Nhược.
"Phu tử lo lắng thân thể của ta, ta biết, huống hồ, phu tử giáo huấn đệ tử, là thiên kinh nghĩa địa, cho nên ta chấp nhận, phu tử không cần chú ý." Đỗ Nhược không dám xoay người nhìn Thương Thanh Đại, chôn đầu nói.
Đầu tiên là Thương Thanh Đại sợ run một chút, tiếp theo khóe miệng hơi hơi vểnh lên, băng sương trên mặt rốt cục tiêu tán đi một ít, "Tiểu nha đầu, về sau nếu có ai khi dễ ngươi, cần phải nói cho ta biết."
"Vâng."
"Ít nhất ở Linh Xu Viện học y ba năm này, đệ tử của Thương Thanh Đại ta, không có khả năng chấp nhận được người khác khi dễ."
"Vâng."
"Tiểu Nhược, quay qua đây."
"A?"
Thương Thanh Đại lặp lại một lần nữa, âm thanh ôn nhu đi rất nhiều, "Xoay người lại."
Đỗ Nhược lấy hết dũng khí, lúc này mới dám chuyển thân quay qua, nhỏ giọng nói, "Phu tử..."
"Ngươi nhìn thân mình của ngươi đi, vô luận như thế nào, ta cũng phải giúp ngươi điều dưỡng cho tốt, làm đệ tử của ta, không thể lúc nào cũng có dáng vẻ bệnh tật, cho nên, mấy ngày nay, ngươi cứ ở cạnh ta."
"A..."
Đỗ Nhược cảm thấy trong đầu đột nhiên trống rỗng, đáy mắt, trong lòng dần dần chỉ có hình ảnh phu tử Thương Thanh Đại trước mắt, ngơ ngác cứng người tại chỗ.
"Sao?" Thương Thanh Đại nghi hoặc hỏi.
"Ta... Ta..." Đỗ Nhược muốn giải thích, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
Thương Thanh Đại dịch dịch góc chăn cho Đỗ Nhược, "Nếu ngươi không quen ngủ cùng người khác, ta sẽ sai người đem cái giường nhỏ lại đây." Nói xong, nàng liền muốn đứng lên.
"Không phải... Ta..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Nhược một mảnh bỏ bừng, nàng vội vàng kéo góc áo Thương Thanh Đại, "Ta không phải có ý đó..."
Thương Thanh Đại nhìn đôi mắt trong veo của người kia, trong lòng không khỏi hiện lên một chút vui vẻ, "Vậy ngươi ngủ bên trong, ta ngủ bên ngoài."
"Vâng..." Đỗ Nhược cúi đầu lên tiếng, xe dịch thân mình, gắt gao lui đến sát tường lạnh lẽo.
Thương Thanh Đại ngồi xuống, nhìn thoáng qua ngọn đèn dầu trong phòng, hỏi: "Ngươi có sợ tối không?"
Đỗ Nhược gật gật đầu.
Thương Thanh Đại xoay người cởi giày ra, bỏ đi cừu y bên ngoài, nằm xuống, xoay người nói với Đỗ Nhược: "Đèn kia về sau cũng không tắt, ngủ đi, tiểu nha đầu."
"Tạ ơn..."
"Ân?"
"Vâng."
"Tinh thần tốt như vậy, ngày mai tỉnh lại, trước tiên ta sẽ khảo bài tối nay đã dạy ngươi."
"Vâng."
Thương Thanh Đại kéo chăn, có người ở bên mình, đây là lần đầu tiên nàng phát hiện, nguyên lại hai người cùng giường cộng chẩm, dường như là ấm áp hơn.
"Tường lạnh, xích lại đây chút." Thương Thanh Đại nhàn nhạt vừa nói xong, thấy con người nhỏ bé kia hơi hơi nhích một chút, nhịn không được vươn tay ra đem Đỗ Nhược kéo vào trong lòng, âm thanh lạnh lùng nói, "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi không chỉ đơn giản là đệ tử của ta, ngươi còn là bệnh nhân của ta, nếu không nghe lời đại phu, ngày sau người khổ đầu tiên là ngươi."
Hương dược nhàn nhạt xông vào mũi, Thương Thanh Đại cảm thấy mùi hương của con người nhỏ bé trong ngực mình thật dễ ngửi, cúi đầu nhìn nhìn, lại thấy Đỗ Nhược cúi thấp đầu, bên tai một mảnh hồng vựng.
Thật sự là một tiểu nha đầu dễ thẹn thùng...
Đuôi lông mày mang theo mỉm cười, Thương Thanh Đại bình yên nhắm mắt, đột nhiên cảm thấy được trong lòng ngực ôm lấy tiểu nha đầu giống như đang ôm một đoàn ngọn lửa ấm áp, không biết khi nào, Thương Thanh Đại đã trải qua nhiều năm với trái tim lạnh giá, nay thì băng sương đó đang lặng yên tan rã.
Thình thịch... Thình thịch... Thình thịch... Thình thịch...
Trái tim cơ hồ gợn sóng, không biết khi nào vang lên, khi nào ngừng lại.
Đỗ Nhược khóe miệng không tự chủ được giương lên một nụ cười ấm áp, trong lòng thì thầm một tiếng, "Phu tử... Trong trái tim ta... Một ngày vi sư... Một đời không quên..."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~~~ ra vẻ viết một chương JQ trần đầy kịch tính - -! Khụ khụ.
*JQ: hình như là gian tình :)))
Đôi lời: Nay cố gắng up chương ngọt ngào cho mọi người ăn chút đường dịp cuối tuần. Có phải là đoạn tình cảm mờ ám này rất dễ thương không? :))) Hồi mình đọc đến đây, mình quắn quýt cả lên. Còn hi vọng phát sinh chút gì nữa đi. Haha... nhưng mình biết, chậm nhiệt mà ôm được vậy là khá rồi. Đọc <<Vi Hoàng>> hơn ba mươi mấy chương mới có JQ, lúc ấy mình tức hộc máu vì quá chậm. Bù lại <<Vi Hoàng>> hài hước, còn <<Sư Thuyết>> không đến nổi quá chậm. Không biết tác giả sẽ làm gì để hai người nhận ra tình cảm của nhau? Cũng không biết năm năm sau, Phu tử trở thành sủng phi, họ gặp lại như thế nào? :< Cố gắng, cố gắng edit để biết diễn biến mới được.
A~~ có chỗ liên quan kiến thức trung y, thật sự là làm phiền Vũ giúp mình chỉnh sửa cho đúng a~~ Mình bó tay rồi.