Màn che buông xuống, y phục từng cái rải rác dưới sàn.



Thương Thanh Đại mỉm cười tựa vào lòng ngực Đỗ Nhược, cái trán dựa vào cổ của nàng, Thương Thanh Đại đan mấy ngón tay với tay Đỗ Nhược, cũng không dám chợp mắt một chút.



"A Nhược, ngươi cũng là của ta." Bỗng nhiên Thương Thanh Đại nhỏ giọng nói một câu bên tai Đỗ Nhược, hơi thở phớt qua khiêu khích vành tai, Đỗ Nhược nhịn không được run rẩy một chút.



Thương Thanh Đại ngẩng mặt lên, bắt gặp vẻ mặt ngượng ngùng của Đỗ Nhược, nàng nhoài nửa người lên, nhìn nhìn, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi Đỗ Nhược, ôn nhu hỏi han, "Còn cảm thấy đau?"



Đỗ Nhược sao lại không biết ý Thương Thanh Đại hỏi là gì?



Nàng đỏ mặt, cười uyển chuyển nói: "Cho nên phu tử vĩnh viễn cũng không bỏ lại ta, có phải hay không?"



Thương Thanh Đại không nghĩ tới Đỗ Nhược sẽ lại nói như vậy, lòng của nàng được vỗ về vừa ấm áp vừa thấy đau, nàng cúi mặt xuống, hôn Đỗ Nhược một ngụm thật sâu, gằn từng tiếng nói: "Ngươi cũng đừng nghĩ bỏ lại ta!"



Đỗ Nhược cong mi cười, ôm lấy sau cổ nàng, xoay người đem Thương Thanh Đại đặt dưới thân.



Thương Thanh Đại cười khẽ nhìn nàng, nháy mắt, cơn sóng trong lòng lại bắt đầu khởi động, "Phu quân... Muốn làm cái gì đây?"



Bỗng dưng, chỉ cảm thấy trong ngực dâng lên một trận tê dại, nguyên lai là do Thương Thanh Đại dùng ngón tay lén lút vẽ vòng tròn ở chỗ đó.



Đỗ Nhược bối rối bắt tay nàng, nuốt một ngụm nước miếng, mâu quang nàng sáng quắc, thân mình đột nhiên nóng bỏng lên. Chỉ nghe nàng nói giọng khàn khàn: "Ta muốn..."



"Muốn cái gì?" Thương Thanh Đại biết rõ còn cố hỏi, trong mắt ẩn ẩn dâng lên một tia ngượng ngùng.



Đỗ Nhược không nói gì, mà nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của nàng, cái lưỡi đinh hương dọc theo hình dáng ngón tay tinh tế vuốt ve, mỗi một lần hạ xuống lại là một lần ấm nóng, kích thích Thương Thanh Đại không nhịn được "Ah" một tiếng, thân mình nhẹ nhàng run rẩy một chút.



Cả người Đỗ Nhược đè lên thân mình Thương Thanh Đại, dưới bụng là hai phiến mềm mại như nhung tinh tế dán sát vào nhau, hai người chỉ cảm thấy có chất lỏng trơn bóng dần dần tiết ra nhiều hơn.



"Ta nhớ rõ nương tử vừa mới nói... Không đủ..."



Đây là lần đầu tiên Đỗ Nhược nói ra lời một câu quyến rũ lòng người như vậy, cho nên sau khi nói ra những lời này, nàng chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt ý đốt cháy tới bên tai.



Thương Thanh Đại cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng nhìn Đỗ Nhược xấu hổ, cũng biết thật ra trong lòng nha đầu kia thẹn thùng đến mức nào.



Nàng mỉm cười, lặng yên chen chân cuốn lấy thắt lưng Đỗ Nhược, cười hỏi: "Sau đó?"



Đỗ Nhược không thể không thừa nhận, bất quá nàng chỉ là một con hổ giấy dễ bị chọc thủng mà thôi.



"Tất nhiên... Tất nhiên là ta nên hầu hạ nương tử..."



Đỗ Nhược ngượng ngùng nói xong, cảm thấy chỗ kề sát hai người đã là một mảnh lầy lội, nàng cơ hồ là đỏ cả khuôn mặt, nhưng đều đã nói "Khí phách" đến như vậy, há lại có thể chưa chiến đã hàng?



Thương Thanh Đại cười bỡn cợt, "Nếu ta muốn hầu hạ phu quân thì sao?"



"A?" Đỗ Nhược ngạc nhiên một chút, Thương Thanh Đại đã ngẩng đầu, hôn một ngụm lên điểm hồng hồng trên ngực Đỗ Nhược.



Đây... Rõ ràng nàng đang ở trên mà...



Đỗ Nhược bỗng dưng cảm thấy thân mình mềm nhũn, thuận thế ôm lấy đầu Thương Thanh Đại, lại bởi vì trọng tâm dời đi, dưới dụng hai người càng dán sát với nhau chặt chẽ hơn một ít.



Dịch thủy trong suốt lặng yên chảy xuống giữa hai chân...



"Đứa ngốc... Ngươi thật sự... Không nghĩ..." Đột nhiên Thương Thanh Đại buông tha đôi môi, nàng đỏ mặt sâu kín nhìn Đỗ Nhược, bụng dưới hơi hơi hướng đến bụng dưới của Đỗ Nhược một chút, cuối cùng hai chữ biến thành hư không, một chút âm thanh cũng không có, chỉ còn lại những nụ hôn, cho dù so với lời nói còn làm cho người ta thêm ngứa ngáy.



Đỗ Nhược điên cuồng hung hăn hôn môi Thương Thanh Đại, ngón tay lại lặng yên trượt đi xuống.



Nàng là của phu tử, phu tử cũng là của nàng.



Khi đầu ngón tay cảm nhận được trong chỗ sâu của phu tử nóng bỏng, Đỗ Nhược đè nặng kích động dưới đáy lòng, nhỏ giọng nói: "Ngươi... chỗ này... thật nóng..."



"Bản cung còn tàn độc chưa trừ... Còn thỉnh Đỗ ngự y... Ra tay cứu giúp a..." Chữ "a" cuối cùng kia, âm cuối hơi hơi cao lên, nói không nên lời có bao nhiêu là mị.



Thương Thanh Đại không khỏi xấu hổ khẽ cúi đầu.



Đỗ Nhược hiểu ý cười, cực kỳ phối hợp nói một câu, "Vâng!"



Hôm nay phụng ý chỉ giúp nương nương khử độc, nàng có thể nào vô tâm?



Lại nói, Thương Thanh Đại vốn là nương tử của nàng! Cửu biệt ba năm, há có thể không nhớ không thương?



"A Nhược... A..."



"Ân?"



Kết quả hầu hạ tận tâm, đó là có thể nghe thấy Thương Thanh Đại kiều mị kêu lên những âm cuối, cảm nhận được càng nhiều sự nóng bỏng của Thương Thanh Đại.



Giờ khắc này, Đỗ Nhược say, thầm nghĩ hung hăng đem nàng ăn sạch sẽ.



Một chốc này, Thương Thanh Đại cũng say, thầm nghĩ lưu lại tất cả tình ý nồng nàn Đỗ nhược cho nàng.



Khi áo ngủ bằng gấm ngượng ngùng rơi xuống giường, trên giường như ẩn như hiện che lại một đôi tình nhân triền miên, không biết thỏa mãn, trầm luân thật sâu, tranh thủ khoảnh khắc này, một lúc lâu cũng chưa tiêu.



Cùng lúc đó, Đình Úy vào cung gặp thiên tử xong, hôm nay Đại phi bị độc hại ở Ngự hoa viên xem như được lập thành án. Yến Vân Hoa thật tức giận, mệnh Đình Úy trong vòng nửa tháng phải tra ra rành mạch.



Đương nhiên, Yến Vân Hoa cũng không lập tức hạ chỉ bắt tỷ đệ Tề gia, nhưng tỷ đệ Tề gia biết, thiên tử sở dĩ không có hành động là bởi vì thiên tử còn chưa có được chứng cứ chứng minh.



Cho nên việc cấp bách bây giờ là bọn họ phải mau chóng đem hết thảy những thứ liên quan tiêu hủy.



"Không biết thân mình Đại nhi như thế nào?" Yến Vân Hoa xử lý việc này xong, đứng lên từ long ỷ, hắn thật sự có chút lo lắng Thương Thanh Đại. Nhất là tận mắt nhìn thấy biện pháp khử độc kỳ quái như vậy, hắn thật sự lo lắng sẽ làm bị thương thân mình của Thương Thanh Đại.



"Người tới, bãi giá đến Tuyết Hương điện!" Yến Vân Hoa quyết định đi xem tận mắt Thương Thanh Đại.



Thời điểm hắn đi đến ngoài điện Tuyết Hương điện là lúc hai người trong điện đang triền miên kịch liệt, Yến Vân Hoa nhìn thấy cửa điện thật xa đóng chặt, nhóm cung nữ, nội thị yên lặng chờ bên ngoài, vừa định hỏi một câu, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.



"Bệ hạ! Không tốt! Không tốt!"



Yến Vân Hoa nhíu mày quay đầu lại, nhìn thấy một gã cung vệ bối rối chạy tiến đến, quỳ xuống trước mặt hắn, gấp giọng nói: "Tiểu quốc cữu... Tiểu quốc cữu đã xảy ra chuyện!"



"Ngươi nói cái gì?" Tuy rằng biết Thương Thanh Vân lần này quay về Linh Xu Viện sẽ không thái bình, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới cái gọi là không yên ổn lại đến nhanh như vậy.



"Hồi bẩm... Hồi bẩm bệ hạ, xe ngựa tiểu quốc cữu mới ra thành Bá Lăng thì gặp phải thích khách..." Cung vệ dừng một chút, hắn sợ hãi tiếp tục nói, "Tiểu quốc cữu... Tiểu quốc cữu bị thích khách... Một đao chém mất mạng..."



"Đã chết?!" Sắc mặt Yến Vân Hoa trầm xuống, khiếp sợ vô cùng.



Đầu tiên là Thương Thanh Đại hôm nay bị hạ độc ở Ngự hoa viên, sau lại đến tiểu quốc cữu ở ngoài cung bị thích khách ám sát bỏ mình, việc này dồn cùng một lúc, tuyệt đối không đơn giản!



Yến Vân Hoa nhìn nhìn cửa Tuyết Hương điện đóng chặt xa xa, hắn nhịn xuống ý niệm muốn hỏi thăm Thương Thanh Đại, xoay người đi, chuẩn bị quay về chính điện thảo luận, triệu tập đại thần giải quyết việc này.



Thương Thanh Vân vào cung ba năm, Thương Thanh Đại có bao nhiêu thích đứa nhỏ này, hắn đều rõ hơn so với bất luận kẻ nào. Hiện giờ Thương Thanh Đại mới gặp kiếp nạn, nếu lại biết tin dữ này, chỉ sợ nàng không chịu được ngã bệnh.



Yến Vân Hoa bỗng nhiên phát hiện, chính mình đã để ý mọi chuyện liên quan đến Thương Thanh Đại như vậy, hắn lắc đầu nhẹ nhàng thở dài, đáy lòng đột nhiên có chút không yên -- nếu về sau có người phát hiện hắn động chân tình, nữ nhân kia chính là tử huyệt của hắn.



Yến Vân Hoa mới rời đi vài bước, lại nhịn không được quay đầu lại, nhìn thoáng qua Tuyết Hương điện, trầm giọng phân phó nói: "Thêm người đến đây phòng bị, người nào ra vào đều phải tra kỹ càng cho trẫm, đồ dùng, ngự thiện đều phải qua kiểm tra cẩn thận cho trẫm!"



"Vâng."



Yến Vân Hoa lúc này mới đi xa.



Trong điện, cuối cùng hai người cũng thỏa mãn ôm nhau chợp mắt một lát.



Đợi hai người hơi hơi bình ổn hơi thở, Thương Thanh Đại không nỡ thấp giọng nhắc nhở nói: "A Nhược, ngươi cần phải đi."



Đỗ Nhược cũng đồng dạng không nỡ, gật đầu nhẹ, "Ân."



Khi hai người mặc xiêm y, Thương Thanh Đại đưa tay giúp Đỗ Nhược vấn lại tóc, giúp nàng đội mũ quan, ôn nhu hôn lên mặt nàng một cái, "Mọi chuyện cẩn thận."



Đỗ Nhược nhịn không được ôm nhanh thân thể của nàng, nghiêm mặt nói: "T đệ Tề gia kia dám thiết kế bố cục hãm hại ngươi và ta, việc hôm nay là khởi đầu, về sau ta sẽ cẩn thận gấp bội, ngươi cũng phải cẩn thận gấp bội."



Thương Thanh Đại lại vân đạm phong khinh cười cười, "Tề Thanh cùng Tề Tháp không giữ được mạng."



Đỗ Nhược ngạc nhiên một chút, bình tĩnh nhìn nàng.



Ý cười của Thương Thanh Đại phai nhạt đi, "Cho dù Tề Tháp, Tề Thanh ngăn được cơn tức giận của bệ hạ thì bệ hạ cũng không tin tưởng bọn họ nữa." Đằng sau câu nói kia, Thương Thanh Đại cũng không nói tiếp.



Chỉ cần thiên tử động ý niệm kiêng kị, nàng trộm làm chút chuyện, làm cho thiên tử thuận lý thành chương giải quyết người nọ, coi như là vì quân phân ưu.



Những lời này Thương Thanh Đại nhịn ở dưới đáy lòng.



Nàng không thể không thừa nhận, vì để có năng lực sống sót trong cung này, vì có thể trả thù từng người tổn thương nàng cùng A Nhược, cũng vì có thể bảo vệ tốt người nàng muốn bảo hộ, nàng sớm đã không còn là Thương phu tử y giả có nhân tâm kia.



Nàng không còn là y giả trong sạch, vậy thì làm sủng phi cao cao tại thượng.



Nàng không còn là y giả có nhân tâm, vậy thì lưu lại âu yếm của nàng cho A Nhược, về sau nàng lẳng lặng cùng A Nhược, giúp đỡ A Nhược từng bước trở thành y giả đứng đầu Đại Yến, làm cho hai tay A Nhược có thể thay nàng cứu tế thế nhân, thay nàng hoàn thành nhân tâm mà y giả như nàng đã không còn làm được.



Đỗ Nhược cầm tay Thương Thanh Đại, khẩn thiết nói: "Đáp ứng ta, về sau nếu có quyết định gì, nhất định phải nói cho ta biết."



"Được." Thương Thanh Đại mỉm cười.



Cuối cùng Đỗ Nhược yên tâm một chút, nàng hôn lên mu bàn tay Thương Thanh Đại một chút.



"Ta nhất định có thể mang ngươi rời khỏi chỗ hoàng cung lạnh như băng này!"



Lòng của Đỗ Nhược nổi lên những lời này nhưng nàng cũng không nói ra, bởi vì nàng biết, nói ra vĩnh viễn luôn dễ hơn là làm.



Hiện giờ căn bản không thể thực hiện được tâm nguyện này, để cho nàng từng bước vì phu tử thực hiện đi.



"Cẩn thận Tống Vương."



"Ân."



Đỗ Nhược gật gật đầu, nàng áy náy nhìn Thương Thanh Đại, "Hôm nay ngữ khí Thủy Tô không tốt lắm, phu tử, ngươi đừng để trong lòng."



Thương Thanh Đại khẽ cười nói: "Lòng dù có lớn như vậy, cũng chỉ đủ chứa phu quân ngốc, ngươi làm sao còn muốn ta để Thủy Tô tiến vào sao?"



Đỗ Nhược cười khẽ lắc đầu nói: "Không, không, ta không phải có ý này."



"Vậy ý A Nhược là gì đây?" Thương Thanh Đại cố ý nâng mi hỏi.



Đỗ Nhược chân thành đáp: "Chứa một mình ta, cũng chỉ có thể có một mình ta!"



"Được." Thương Thanh Đại ôn nhu đáp xong, cũng học theo Đỗ Nhược nói, "Trong lòng ngươi cũng chỉ cho phép có một mình ta."



Tâm hai người, ấm áp vô cùng.



Đỗ Nhược ôm Thương Thanh Đại vào trong lòng ngực, gật đầu thật mạnh, cười nói: "Hạ quan lĩnh mệnh."



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~~ =.= xem như tiểu phúc lợi ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện