"Cạch!"



Một quân cờ bạch ngọc đặt lên bàn cờ vang lên thanh thúy, cũng không làm cho quân trắng thắng lợi, ngược lại bởi vì một bước này lại làm cho một mảnh quân trắng bị quân đen ăn toàn bộ.



Yến Vân Thâm ảm đạm cười, nhìn về phía nam tử đang đánh cờ cùng hắn. "Thừa tướng đại nhân, ta nghĩ chúng ta có thể thu lưới."



Bạch Lãng hiểu ý cười nói: "Ba năm trù tính, cuối cùng đợi được đến ngày này."



"T đệ Tề gia lần này thật đúng giúp ta đại ân." Yến Vân Thâm cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, "Bọn họ thích tranh giành, cuối cùng Thương Thanh Vân chết dưới đao, vậy không thể trách được ta."



Bạch Lãng gật đầu cười nói: "Thương Thanh Vân vừa chết, Tề Tương Nương chỉ biết hướng mũi dùi đến Thương Thanh Đại, bọn họ càng đấu càng lợi hại, bố cục bên này của chúng ta lại càng không ai chú ý." Nói xong, Bạch Lãng đột nhiên có chút lo lắng, "Nha đầu Trần Thủy Tô kia là mấu chốt quan trọng nhất, có thể thật sự tin nàng sao?"



Yến Vân Thâm vân đạm phong khinh cười nói: "Nha đầu kia xưa nay đơn giản, nàng chắc chắn sẽ không làm sai cái gì." Nói xong, ý cười trên mặt Yến Vân Thâm lặng yên phai nhạt, "Ta chỉ lo lắng nha đầu Đỗ Nhược, không biết nàng rốt cuộc là không nhớ thật hay giả."



"Như vậy không thể đề phòng, hay là sớm trừ bỏ!" Bạch Lãng nhắc nhở một câu.



Yến Vân Thâm vậy mà lại không có ý này, "Không, Thừa tướng đại nhân, người này còn dùng được." Nói xong, ý cười trên mặt hắn lại đậm hơn, Tề Tháp xuống tay ở Ngự hoa viên nhưng lại cho ta sực tỉnh.



"Nga?"



"Nếu hoàng huynh biết trong lòng Thương Thanh Đại chỉ có Đỗ Nhược, ngươi đoán, hoàng huynh như thế nào đây?"



Năm đó tận mắt nhìn Thường nhi bị hắn khi dễ, lúc này đây, hắn muốn hoàng huynh cũng nếm thử tư vị giống như vậy một chút!



Bạch Lãng vừa lòng gật đầu nhẹ, "Chiêu này cao a!"



Yến Vân Thâm lại nhớ tới một chuyện, hắn tinh tế cân nhắc một chút, cuối cùng mở miệng: "Thừa tướng đại nhân, cũng nên ra tay cứu Lan tiên sinh."



Bạch Lãng ngạc nhiên một chút, "Tiến vào sơn cốc cứu nàng đi ra?"



"Không, là mang một người đi vào, làm cho hắn tỉnh ngộ." Yến Vân Thâm thản nhiên nói xong, cầm lên một quân cờ bạch ngọc, tinh tế thưởng thức trên đầu ngón tay, lẩm bẩm, "Tiếp nhận Linh Xu Viện, chẳng khác nào đã khống chế tương lai Thái Y viện, ở hoàng cung cũng an tâm chút."



Bạch Lãng giật mình hiểu được ý Yến Vân Thâm, hắn gật đầu cười, "Điện hạ, vậy tân viện chủ người đã chọn được người thích hợp?"



"Trần Thủy Tô." Yến Vân Thâm bỏ quân cờ bạch ngọc ném vào hộp đựng cờ, quyết định chủ ý.



Tương tư trong lòng, có đôi khi thật sự là hoang đường.



Thường nhi đã là hoàng tẩu của hắn, nhưng như vậy thì sao? Chỉ cần thay đổi thiên tử, hắn chính là chủ nhân duy nhất của Đại Yến, tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều là của hắn! Hắn cũng không cần nhiều, chỉ cần có thể cùng Thường nhi thành thành thật thật sống với nhau đến già, vĩnh viễn chẳng phân ly.



Hoang đường cũng tốt, điên cuồng cũng được.



Bạn cũ Thương Thanh Đại cùng Đỗ Nhược năm đó đều không để ý nhân luân mà yêu nhau, hắn đường đường là trai tráng cao bảy thước như thế nào lại thua hai nữ nhân kia?



Bạch Lãng híp mắt cười, hắn vừa lòng nhìn Tống Vương điện hạ ngày hôm nay, rốt cục, hắn trù tính đại sự cả đời, cuối cùng cũng thực hiện được!



Vậy một đao cuối cùng kia, vẫn là nên do Bạch Như Thường đâm vào!



Đế vương, không nên có tình!



Khi Bạch Lãng rời khỏi Tống Vương phủ, hắn ngửa đầu nhìn bầu trời lòe lòe đầy sao, thở phào nhẹ nhõm thật dài.



Linh Xu Viện, tối nay phá lệ thê lương.



Thương Đông Nho thật không ngờ khổ tâm cầu phụ tử gặp lại, nhưng lại biến thành âm dương xa cách, hắn hối hận thật nhiều, nếu không cầu thiên tử cho Thanh Vân trở về, như thế nào lại xảy ra chuyện này?



Hắn run rẩy ngồi bên cạnh quan tài Thương Thanh Vân, bất chấp lễ pháp luân thường, khóc đến lão lệ tung hoành, giống như chớp mắt một cái đã già đi mười năm.



Tề Tương Nương muốn khóc, trước mắt lại chỉ có thể rưng rưng hốc mắt, nghẹn ngào khoét đau tâm can, trong lòng là hận, xuyên tim là hối.



Cốt nhục ly tán khổ nhưng chung quy còn có ngày gặp lại.



Nay âm dương xa cách nhau, đau so với cái gì cũng đều tuyệt vọng hơn.



Đây xem như là báo ứng sao?



Ý niệm này vừa nổi lên trong lòng, lại bị Tề Tương Nương mạnh mẽ đè ép xuống.



Không! Đây tuyệt đối không phải báo ứng! Chắc chắn có người cố ý trả thù nàng!



Trong cung chất nhi phát tin cầu cứu, nàng chỉ liếc mắt một cái thì thiêu hủy. Nàng chỉ hận chất nhi nhà mình làm việc quá mức lỗ mãng, lúc này còn chọc ra thêm một cái sọt, đủ để đem những gì Tề gia trù tính mấy năm qua đều hủy sạch!



"Tương Nương..." Thương Đông Nho đau lòng đi tới, muốn ôm nàng vào ngực, an ủi vài câu.



Tề Tương Nương lại chán ghét tránh né cái ôm của hắn, nâng đôi mắt đỏ bừng, hung hăng trừng hắn, "Đều là ngươi! Là ngươi hại Vân nhi của ta!"



"Tương Nương, ta cũng chỉ muốn cầu phụ tử gặp nhau mấy ngày, mới hướng bệ hạ..."



"Ngươi câm mồm! Việc này nhất định không thoát khỏi liên quan đến nữ nhân rắn rết kia!"



"Thanh Đại?"



"Nàng không muốn cho ta sống tốt! Nhất định là nàng! Nhất định là vậy!"



"Tương Nương, những lời này không thể nói lung tung! Vân nhi nói như thế nào cũng là đệ đệ Thanh Đại!"



"Vân nhi là con của ta! Là đứa con của một mình ta!"



"Tương Nương!"



Thương Đông Nho bối rối nhìn Tề Tương Nương gần như điên cuồng chạy ra khỏi linh đường, hắn đuổi theo vài bước, vội vàng phân phó mấy gã sai vặt trái phải đuổi theo phu nhân.



"Nhanh đi bảo hộ phu nhân!"



"Vâng!"



Thương Đông Nho thật sự là sợ Tề Tương Nương nghĩ không thông đi tự sát, hắn phân phó nha hoàn trông chừng linh đường, cũng lập tức đuổi theo.



Nhưng hắn mới đuổi tới trước cửa Linh Xu Viện thì thấy mấy gã sai vặt khó xử đứng ở cửa.



"Phu nhân đâu?" Thương Đông Nho lo lắng hỏi.



Gã sai vặt chần chờ nói: "Phu nhân không cho phép tiểu nhân đi theo... Nàng... Nàng đi xuống núi một mình..."



"Các ngươi thật sự là phế vật!" Thương Đông Nho cắn răng thở dài, "Chuẩn bị xe ngựa, ta đi tìm phu nhân trở về!"



Lúc này hắn tâm hoảng ý loạn, sợ Tề Tương Nương bị cừu hận mất lí trí, chạy tới trước cửa cung khóc lóc om sòm, đến lúc đó sự tình càng rối loạn.



"Có thể mượn Thương viện chủ dừng bước nói chuyện một chút không?" Đột nhiên một vị nam tử mặc đồ đen đi ra từ sau cây cổ thụ.



Thương Đông nho ngạc nhiên, "Ngươi là người nào?"



"Thương viện chủ lại đây nhìn xem cái này thì biết ta là người nào?" Nam tử mặc đồ đen vẫy vẫy tay với Thương Đông Nho, Thương Đông Nho đến gần hắn vài bước, nhìn thấy hắn lấy từ trong lòng ra một khối lệnh bài, trên mặt có khắc một chữ "Bạch".



Thương Đông Nho cũng không phải mắt kém, tự nhiên biết nam tử này là người phủ Thừa tướng.



"Thương viện chủ, mời đi theo tại hạ."



"Việc này..."



"Nếu viện chủ muốn tìm phu nhân, đi theo tại hạ một chuyến đi."



"Được..."



Chuyện tới nước này, nam tử mặc đồ đen đã nói như vậy, Thương Đông Nho làm sao còn có đường cự tuyệt?



"Các ngươi đi theo ta." Thương Đông Nho theo bản nặng gọi mấy gã sai vặt đi theo.



Nam tử mặc đồ đen cũng không ngăn cản, hắn cung kính nói một câu, "Thương viện chủ, thỉnh."



Tề Tường Nương chạy một đường hướng về thành Bá Lăng. Đến cửa thành Tây của Bá Lăng thì dần dần ngừng cước bộ, nàng bất lực tựa vào bên cạnh cửa thành, nước mắt cuối cùng tuôn ra.



Nàng hận, hận chính mình không nên ép Thương Thanh Đại vào cung, nếu không cũng sẽ không nhận lấy kết quả ngày hôm nay như vậy.



Nàng càng hận, hận chính mình hy sinh nhiều như vậy, tới hôm nay, hết thảy mọi chuyện lại dễ dàng bị hủy như vậy.



Hiện giờ Thương Thanh Đại là Đại phi nương nương cao cao tại thượng, nàng căn bản gần như không thể đụng đến, lại như thế nào báo thù cho Vân nhi đây?



Cái gì đều không có... Đều không có...



Tề Tương Nương ôm đầu ngã ngồi trên mặt đất, đột nhiên che mặt khóc đến lợi hại.



Nhóm dân chúng đi ngang qua bối rối vây quanh lại, "Vị phu nhân này, ngài đây là làm sao vậy?"



"Tránh ra! Không cần các ngươi quản!" Tề Tương Nương rống giận một tiếng, giãy dụa đứng lên, nàng hận thù liếc mắt nhìn về phương hướng hoàng thành một cái, cắn môi dưới, xoay người chạy tới vùng ngoại ô.



Không, nàng còn có một người, cũng chỉ có người kia.



"Lan sư t... Ta chỉ có ngươi..."



Tề Tương Nương vừa chạy vừa lau sạch nước mắt trên mặt, hiện giờ nàng thua rối tinh rối mù, Lan sư tỷ có thể sẽ có chút đau lòng nàng như vậy không? Ba năm qua, Tề Tương Nương tự nhận mình đối với Lan sư tỷ là mọi cách ôn nhu, một ngàn ngày đêm qua, cũng nên lưu lại một điểm gì đó trong lòng Lan sư tỷ?



Tề Tương Nương bước nhanh chạy vào sơn cốc, chỗ này luôn có nhóm gã sai vặt Tề gia canh giữ, nhưng nàng không phát hiện lúc này trên bụi cây xung quanh có dấu tích của máu.



Lan tiên sinh lẳng lặng ngồi bên trong nhà đá, dường như sớm biết Tề Tương Nương hôm nay trở về, nàng còn giương mắt nhìn thoáng qua Tề Tương Nương rồi cúi đầu lẳng lặng xem sách y như cũ.



"Lan sư t..." Tề Tương Nương nghẹn ngào gọi một tiếng.



"Ân." Lan tiên sinh vẫn lạnh lùng thản nhiên như vậy, hoàn toàn không muốn nhìn đến bộ dáng Tề Tương Nương.



"Vân nhi của chúng ta... Đã chết..." Tề Tương Nương run rẩy đi qua, đứng sau lưng ôm chặt lấy nàng, "Ta cái gì cũng đều không có..."



Lan tiên sinh chần chờ một chút, không nói gì thêm, cũng không có động tác gì.



"Dẫn ta đi... Dẫn ta đi... Van cầu ngươi... Lan sư t..."



Lời nói giống nhau nhưng lại không phải cùng một người.



Lan tiên sinh lạnh nhạt tránh thoát cái ôm của Tề Tương Nương, quay đầu lại, lẳng lặng nhìn nàng, mâu quang lạnh lẽo giống như vạn năm băng tuyết, "Ngươi là người có trượng phu."



Tề Tương Nương lắc đầu mãnh liệt, "Lan sư t, hắn không tính là cái gì hết! Ngươi có biết, cho tới bây giờ ta đều chưa từng yêu hắn!"



"Năm đó ngươi tiếp cận hắn, chỉ vì làm phu nhân Linh Xu Viện, có phải hay không?"



"Phải! Lan sư t, ngươi tin ta, trong lòng ta thật sự chỉ có một mình ngươi!"



"Không, trong lòng ngươi chỉ có chính ngươi." Lan tiên sinh lạnh lùng mở miệng, "Ngươi hãm hại Nhược Mai, ép Thanh Đại vào cung, đều chỉ là vì chính ngươi!"



"Lan sư t, ta thật sự vì ngươi a! Chỉ cần Thương Đông Nho vừa chết, ta lập tức trở thành nữ chủ nhân Linh Xu Viện, ta có thể cùng ngươi sống đến già! Lan sư t, ta làm nhiều việc như vậy, đều là vì ngươi!" Tề Tương Nương rơi lệ rống lên, nàng bối rối nhào vào trong lòng ngực Lan tiên sinh, gắt gao ôm chặt thân thể nàng, "Hiện tại cái gì ta cũng không còn, ta chỉ còn ngươi, Lan sư t, chúng ta đi được không? Chúng ta rời đi nơi này, quay về Lâm Hoài sống thật tốt!"



"Đã quá muộn..." Lan tiên sinh hung hăng gỡ tay nàng ra, đột nhiên giương mắt nhìn về phía cửa sau nhà đá, "Thương viện chủ, lời Thanh Đại nói nhiều năm trước, lần này ngươi có thể tin?"



Tề Tương Nương không thể tin được nhìn Lan tiên sinh, nàng run rẩy nhìn thoáng qua phía sau, chỉ thấy chỗ đứng đó không phải ai khác, mà là Thương Đông Nho với vẻ mặt xanh mét.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~~~ mọi người ngửi được hơi thở kết thúc rồi sao? Trường Ngưng thôi bay ~



Đôi lời: Tôi rất dễ mềm lòng, chỉ cần 1 cmt cảm ơn thôi thì tôi sẽ cầm lòng không nổi mà edit thêm 1 chương. Dạo này bận dịch và đọc tài liệu mấy ngày liên tiếp, thực tình thì tôi rất ngán. Haizz... cố gắng thêm ít ngày nữa. Hi vọng xong công việc rồi dành thời gian edit hoàn bộ này cho mọi người nhé!



Ngủ ngon a~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện