"Tảo Đầu thôn có một trăm bảy mươi ba người, trừ một người ở Hành Y Đường, nơi này có ba mươi bảy người nhiễm bệnh thương hàn, đã cách ly từ đường cứu trị. Những người còn lại, chờ bắt mạch chẩn đoán chính xác vô sự, nhóm này có thể trở về nhà mình, đợi quan sát thêm mấy ngày, lại tiếp tục chẩn đoán."

Thương Thanh Đại nghe đệ tử hồi báo, mi tâm vừa nhíu, lạnh nhạt hỏi: "Như thế nào gọi là vô sự?"

"Chưa nhiễm thương hàn."

"Còn các bệnh khác thì sao?" Thương Thanh Đại hỏi xong, không đợi đệ tử này trả lời thuyết phục, liền nhìn về phía Đỗ Nhược, "Tiểu Nhược, ngươi đi theo ta bắt mạch."

"Vâng." Đỗ Nhược gật gật đầu, bỏ cái bao tay ra, theo sát Thương Thanh Đại bước nhanh ra khỏi từ đường.

"Mạch tượng phù phiếm, sắc mặt xanh xao, vị lão trượng này vốn là nhiễm phong hàn, lại trải qua một phen bị dọa, bệnh tình không thể chậm trễ." Thương Thanh Đại chẩn mạch xong, nhìn Đỗ Nhược một cái, "Tiểu Nhược, ngươi nói, nên dùng dược nào?"

"Thông khí, bạch chỉ, củ gừng..." Đỗ Nhược đáp, đột nhiên có chút đăm chiêu nhìn lão bà bà bên cạnh lão trượng, "Vị bà bà này đứng thẳng không được, có phải do thương tật?"

Thương Thanh Đại lẳng lặng nhìn Đỗ Nhược, không nghĩ tới tiểu nha đầu này lại cẩn thận như thế.

Lão bà bà gật gật đầu, "Đều là bệnh cũ."

"Ta coi tình trạng một chút." Đỗ Nhược khom lưng, chuẩn bị đem ống quần của lão bà bà vén lên, vừa nhìn thấy kết quả, vừa muốn để sát vào, liền ngửi được một cỗ mùi lạ, lập tức đứng thẳng lên, đi ra khỏi phòng.

Lão bà bà phát ra một tiếng thở dài thất vọng.

Thương Thanh Đại nghiêng đầu nhìn thoáng qua mắt cá chân của lão bà bà, chỉ thấy các khớp xương của bà dĩ nhiên biến hình, như vừa đỏ vừa sưng phù, chỗ miệng bị vỡ còn có chút mưng mủ, thật là đáng sợ.

Tiểu nha đầu kia là sợ sao?

Không đợi Thương Thanh Đại cho ra kết luận, Đỗ Nhược đã bưng một chậu nước ấm đi đến, cẩn thận đặt trước người lão bà bà, lại bàn lấy một cái ghế, cẩn thận giúp lão bà bà ngồi xuống.

Nàng lấy ra một con dao nhỏ bên hông, lúc này mới nói với Thương Thanh Đại: "Phu tử, ta đã nói cho sư huynh sư tỷ chuẩn bị thêm chút thuốc trị phong hàn, hẳn là số người cần dùng dược hôm nay sẽ không ít."

Thương Thanh Đại thoáng gật đầu.

"Lão bà bà, ngài đây là bị tật khó chữa, trước hết phải làm cho mủ độc chảy ra hết, cho nên ngài cần phải chịu đựng một chút." Đỗ Nhược ngước mắt lên nhìn lão bà bà ôn nhu nói, sau đó cúi người vén lên ống quần của bà, di chuyển dao nhỏ, chuẩn bị cắt chỗ mưng mủ.

Nha đầu kia...

Thương Thanh Đại ngơ ngẩn nhìn sườn mặt Đỗ Nhược, giờ phút này tràn đầy ôn nhu cùng đau lòng, nàng chỉ cảm thấy tiểu nha đầu này thật là đáng yêu.

"Lão nhân..." Lão bà bà có chút sợ hãi nhìn về phía lão trượng.

Đỗ Nhược cũng không vội vả xuống tay, chỉ là mềm nhẹ đem hai chân của lão bà bà nhấc vào chậu nước ấm, mỉm cười nói: "Ngày xưa ngài cùng lão trượng như thế nào nhận thức nhau đây?" Nói xong, một tay hất nhẹ nước lên chân lão bà bà, giúp bà ấy rửa chân sạch sẽ.

"A, đó là chuyện may mắn trong đời ta a."

"Ba bữa cơm no, y phục đủ để chống lạnh, còn có cái gì mưu cầu nữa đâu?" Lão bà bà cười đến ngại ngùng, "Duy nhất trông mong đó là năm nay trừ tịch (giao thừa) có thể thấy con cái ra ngoài buôn bán trở về đoàn tụ."

"Nhất định trở về." Đỗ Nhược mỉm cười nói xong, đem ống quần của lão bà bà cuộn lên cao, Thương Thanh Đại lúc này mới phát hiện, tiểu nha đầu này không biết từ khi nào đã ra tay cắt bộc mủ kia, sớm thừa dịp tẩy chân nói chuyện để dời đi lực chú ý, đem mủ độc đẩy hết ra ngoài.

"Phu tử, có thể đưa ta túi châm dùng một chút không?"

Thương Thanh Đại đem túi châm đưa tới, Đỗ Nhược buông tay đang cầm dao nhỏ dính mủ độc, cung kính tiếp nhận túi châm, lấy ra một ngân châm ở giữa, không đợi nàng đứng dậy tìm ngọn lửa hơ qua, Thương Thanh Đại đã đem đèn dầu đến.

"Xương có bệnh thấp khớp, kinh mạch không lưu thông đều, châm huyệt lương khâu, huyết hải, thái khê..." Thương Thanh Đại còn thật sự nói xong, đột nhiên phát hiện Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn mình, trái tim nhảy dựng, nàng lập tức trầm giọng nói: "Châm đi!"

(Thề là mình không biết dịch đoạn này như thế nào, nghĩ nghĩ ngữ cảnh, mình đoán chắc là huyệt vị nên mình chém trước, Vũ sửa sau. Hahaa....)

Biết mình thất lễ, Đỗ Nhược vội vàng quay đầu nghiêm túc hạ châm, đếm số châm còn lại, Đỗ Nhược ngước lên nhìn lão bà bà, "Đợi gió tuyết qua mấy ngày nhỏ lại chút, bà bà tới Hành Y Đường tìm phụ thân của ta tiếp tục giúp ngài châm cứu lưu thông máu..."

"Chậm! Đã là bệnh nhân của ngươi, sao có thể để cho người khác làm?" Thương Thanh Đại lạnh nhạt mở miệng.

Đỗ Nhược gấp giọng nói: "Phu tử, ta là sợ quy định Linh Xu Viện không được ra..."

"Ta cho phép!" Trên mặt Thương Thanh Đại đột nhiên có thêm một tia ấm áp, "Điều lệ Linh Xu Viện mặc dù nghiêm, nhưng là ta cho phép ngươi mỗi ba ngày ra ngoài một lần, tới chẩn trị cho lão nhân gia."

Lại nói đại phu nào có phần ôn nhu cùng cẩn thận như Đỗ Nhược? Lão bà bà nên gặp được đại y như ngươi.

"Đa tạ phu tử."

"Việc ngươi làm là việc nên làm của một người hành y, cảm tạ ta làm cái gì?"

Nhìn thấy Thương Thanh Đại chuẩn bị ra bên ngoài, trong lòng Đỗ Nhược lại lặng yên hiện lên một chút lo lắng.

"Phu tử..."

"Còn có rất nhiều bệnh nhân đang chờ, Tiểu Nhược, ngươi giúp lão bà bà băng bó tốt, sau đó tới tìm ta, ta đi trước."

"Vâng."

Một đêm gió tuyết dần dần nhỏ lại, khi bình minh đến, thái y triều đình rốt cục đến, quan thái y tiếp nhận cứu trị thôn dân Tảo Đầu thôn.

Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa lén lút đi tới cửa Tảo Đầu thôn.

"Xem ra bệnh thương hàn lần này cũng không có lan tràn, hoàng huynh, cần phải khen thưởng Linh Xu Viện thật lớn."

"Thưởng thì nên thưởng, phạt cũng phải phạt." Tiếng nói trầm thấp kín đáo vang lên, bên trong thùng xe, một nam tử hoàng bào theo góc mành nhìn ra bên ngoài, "Trẫm thiếu chút nữa là bảo hộ không được một thôn dân này."

"Hoàng huynh, Kỳ Triệu Duẫn tri phủ coi như là đúng lúc thông báo..."

"Nếu không có Linh Xu Viện can thiệp, chỉ sợ thông báo cho Trẫm là một tấu chương khác."

"Hoàng huynh sắp tới đại hôn, không nên đụng tới giết chóc."

"Trẫm không nhịn được tên hôn quan đó!"

"Hoàng huynh..."

"Nữ tử mặc bạch cừu bên kia... Ngươi nói nàng là Thương tiểu thư?"

"Không tồi."

"Nhưng thật ra... Rất có vài phần tấm lòng Quan Âm..."

Thương Thanh Đại cùng Đỗ Nhược khám và chữa bệnh một hộ gia đình cuối cùng, mang theo vẻ mặt mệt mỏi đi ra, lúc này mới phát hiện trời đã tờ mờ sáng, sau một đêm tuyết lớn, chung quy cũng ngừng lại.

Thương Thanh Đại hít sâu một hơi, mệt mỏi nhìn về phía Đỗ Nhược, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thật sự là tái nhợt đến lợi hại, lập tức đưa tay bắt lấy cổ tay Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược cả kinh, giật mình nhìn Thương Thanh Đại, "Phu tử..."

"Thân thể ngươi xem ra phải điều dưỡng mấy tháng."

"Ta..."

"Thân mình đơn bạc (gầy yếu) như thế, sau này như thế nào hành y cực khổ được?" Thương Thanh Đại nhàn nhạt nói xong, giương mắt nhìn lên bầu trời còn bông tuyết rơi lất phất, "Tiểu Nhược, ngươi học y vì điều gì?"

Đỗ Nhược ngơ ngác nhìn một bên mặt của Thương Thanh Đại, cẩn thận nghĩ nghĩ, "Phụ thân nói, thế gian này nếu có nhiều đại phu, liền có thể..."

"Ta hỏi là ngươi, ngươi học y vì cái gì?" Thương Thanh Đại đánh gãy lời nói của Đỗ Nhược, "Học y cực, làm đại y khổ, nếu không có một tấm lòng bền bĩ, tế thế thiện hạ bất quá là một câu nói suông."

Đỗ Nhược lắc lắc đầu, chân thành nói: "Phu tử, ta học y cũng không phải vì một câu nói của phụ thân, ta nghĩ rất đơn giản, đã nghĩ thế gian này không ít người tìm không thấy đại phu, hoặc là khinh thường đại phu mà bệnh nhân uổng mạng."

Thương Thanh Đại lẳng lặng nhìn Đỗ Nhược, "Ngươi gặp qua rất nhiều loại bệnh nhân này?"

"Ân!" Đỗ Nhược nghiêm túc gật mạnh, ảm đạm nói: "Ta chỉ hận bản thân tuổi tác quá nhỏ, thân mình lại kém, học này nọ lại..."

"Tiểu Nhược..."

"Phu tử, ta không sợ khổ cực!"

Thương Thanh Đại khóe miệng hơi hơi giật, thản nhiên nói: "Làm đệ tử của ta, không thể nhàn hạ."

"Vâng."

"Làm việc không được bỏ dở nửa chừng."

"Vâng."

"Phải nhớ kỹ từng thứ phu tử dạy ngươi."

"Vâng."

Lúc này Thương Thanh Đại mới phát hiện, trước mắt con người nho nhỏ này đứng thẳng tắp, cung kinh vô cùng nhìn mình.

"Phải... Nghe lời ta nói."

"Vâng.... A?"

(Phải rồi, sau này người ta mới nhập học đã bắt người ta ngủ chung giường. Thương phu tử thật biết cách bắt tiểu kiều thê của mình hứa trước, thực hiện sau mà. :))) )

Đỗ Nhược đột nhiên ngây người, ngơ ngác nhìn gương mặt băng sương của Thương Thanh Đại nhuộm vẻ vừa lòng, cảm thấy hai gò má của bản thân có thêm một tia ấm áp, lẩm bẩm nói: "Lời phu tử nói, tự nhiên là sẽ vâng theo."

Thương Thanh Đại xoay người đi, trên mặt hiện lên ý cười nồng đậm, ngữ khí vẫn thản nhiên, "Đi theo ta tìm một chỗ nghỉ tạm một lát."

"Vâng."

Xe ngựa cách chỗ Thương Thanh Đại và Đỗ Nhược ở phía sau, cũng dần dần ghìm ngựa đi xa.

Ngày đó, Yến Thành đế hạ chỉ, ngự ban tấm biển "Y Đức Nhân Tâm" cho Linh Xu Viện, ngợi khen Thương Thanh Đại một ngàn hai hoàng kim. Đồng thời, Tả Hữu viện phán thái y viện cũng đến Tảo Đầu thôn, triều đình tăng thêm lực lượng cứu trị người nhiễm bệnh thương hàn, chung tay ngăn cản làm cho trận ôn dịch này biến mất trong đêm tuyết.

Mấy ngày sau, Yến Thành đế mượn việc phong thưởng, gọi Kỳ Triệu Duẫn tri phủ vào cung yết kiến.

Hôm sau, Kỳ Triệu Duẫn tri phủ chết ở một góc bên trong Bá Lăng thành, có người nói là ám sát, có người nói là gặp thổ phỉ, còn có người nói là gặp cừu gia.

Án mạng trở thành các loại đoán mò lung tung, vô thanh vô thức trở thành một vụ án chưa giải quyết ở Bá Lăng thành, cuối cùng không ai nhắc lại.

Ngày hôm đó, gió tuyết ban đầu đã ngưng, trời ấm áp đúng lúc.

Đỗ Như Phong cùng Mạc Thị tiễn ái nữ đi tới trước cửa Linh Xu Viện, vành mắt nhiễm hồng kích động nhìn Đỗ Nhược cung kính tiếp nhận thẻ bài công nhận đệ tử Linh Xu Viện.

"Nhược nhi, ngoan ngoãn học y..."

"Phải biết tự chiếu cố mình..."

Đỗ Nhược gật gật đầu, vành mắt đồng dạng nhiễm hồng nói: "Phụ thân, nương, yên tâm, Nhược nhi chắc chắn cố gắng học y, cũng sẽ cố gắng tự chăm sóc mình."

"Sư thúc, sư thẩm, các người yên tâm, còn có ta ở đây, chắc chắn sẽ chiếu cố tốt tiểu Nhược!" Trần Thùy Tô thấy vị chua xót, vội vàng cười ra tiếng nói, "Linh Xu Viện mỗi khi trăng rằm có thể xuống núi thăm người thân một ngày, đến lúc đó ta cần phải đi theo tiểu Nhược đến ăn đồ sư thẩm nấu mới được!"

"Tốt, tốt, sư thẩm chuẩn bị cho ngươi."

"Phụ thân, nương, các ngươi cũng phải tự bảo trọng." Đỗ Nhược không nỡ, cúi đầu với phụ mẫu.

Đỗ Như Phong cùng Mạc Thị gật gật đầu, vỗ vỗ đầu vai lẫn nhau, Mạc Thị liền kéo Đỗ Như Phong, cũng không quay đầu lại, hướng Bá Lăng thành đi.

Đỗ Nhược hít hít cái mũi, xoay người đi, hít một hơi thật sâu, ngửa đầu nhìn thấy ba chữ to "Linh Xu Viện" ánh kim, trong lòng có một cỗ lo lắng lén lút tăng lên.

"Đông --"

Tiếng chuông khóa sớm đột nhiên vang lên.

Trần Thủy Tô vội vàng kéo kéo Đỗ Nhược, "Nha! Đi theo ta mau đến thư đường! Đến muộn, sẽ bị phu tử đánh đòn!"

"Nhưng mà ta còn chưa đổi đồng phục..." Đỗ Nhược kinh hoảng nhìn thoáng qua xiêm y của mình.

Trần Thủy Tô liên tục lắc đầu, "Xiêm y không đổi cũng không sao, không bị đòn, còn nếu đến muộn, chậc chậc, đại bản chờ đó!"

"Ai, ta còn bọc hành lý còn chưa cất a..."

"Không còn kịp rồi, đi mau!"

Trần Thủy Tô lấy bọc hành lý đang đeo trên vai của Đỗ Nhược, lập tức dắt Đỗ Nhược chạy vào Linh Xu Viện, thẳng đến thư đường --

Hai tiểu nha đầu giống như hai hồ điệp vập vờn khóm hoa, chạy qua một cái hành lang dài phủ tuyết, xuyên qua một cổng vòm cong, cơ hồ là lảo đảo chạy vào thư đường, mặt khác chín vị đồng môn đều cả kinh nhìn đến.

Đỗ Nhược hụt hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh trắng bệch, còn chưa kịp lấy hơi, liền bị Trần Thủy Tô kéo ngồi xuống chỗ.

"Thủy... Thủy Tô... Khụ khụ..."

"Hư... Thương phu tử đến đấy!"

"Thương... Khụ khụ... Phu tử... Khụ khụ..." Đỗ Nhược không khỏi hướng rèm cửa nhìn, bên trong tầm mắt mơ hồ, lại thấy bạch ngọc Quan Âm dường như là phu tử thanh lãnh, "Khụ khụ..."

"Tiểu Nhược, ngươi... Ngươi đừng làm ta sợ..." Lúc này Trần Thủy Tô mới phát hiện sắc mặt Đỗ Nhược thật sự khó coi, buông bọc hành lý của nàng ra, vội vàng kiểm tra mạch đập của nàng, sắc mặt đột biến, "Không... Không tốt... Ngươi..."

"Khụ khụ..." Đỗ Nhược muốn nói chuyện trấn an Trần Thủy Tô, vừa mới hé miệng, liền nhịn không được ho khan kịch liệt, hô hấp càng dồn dập.

"Thủy Tô, để cho ta." Âm thanh uy nghiêm mà băng lãnh vang lên, lọt vào tai Đỗ Nhược, cũng nói không nên lời làm cho người ta yên tâm.

"Phu... Tử..." Phát hiện bị Thương Thanh Đại ôm vào trong ngực, Đỗ Nhược cả kinh, muốn cố gắng động thân mình, lại bị Thương Thanh Đại ôm gắt gao.

"Nghe lời, đừng nhúc nhích." Giọng nói băng lãnh hòa chút ôn nhu nói với Đỗ Nhược.

Khi Thương Thanh Đại đưa tay cởi nút thắt trên y phục Đỗ Nhược, Đỗ Nhược chỉ cảm thấy trái tim mình nhảy lên mãnh liệt.

Tầm mắt mơ hồ, một chốc ngay lúc đó, Đỗ Nhược nhớ lại lời Thương Thanh Đại trong ánh sáng bình minh ở đêm tuyết kia.

"Ta... Nghe lời..."

Như tỉ tê, như lẩm bẩm, Đỗ Nhược nói xong một câu, cảm thấy trước mắt tối sầm, nháy mắt liền ngất xỉu.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~~~ cám ơn trung y tiểu từ điển Quân đồng ý chỉ điểm thuật châm cứu dược liệu ~~~

Đôi lời: không biết có editor nào bị giống mình không nhỉ? Tức là vừa ấp ủ edit truyện về nghề y thì lại có duyên phải đến bệnh viện? Nhưng mà số mình có phải hơi đen không? Truyện này là về ngành y ở cổ đại, cần hiểu biết một chút trung y. Mình lại có việc phải ra vào tây y. Nhìn tới nhìn lui chỉ thấy thuốc sát trùng, thuốc giảm đau, thuốc tê, máy móc các thứ. Thật quá trêu người mà. :(((

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện