Chương 27


TÔI NHÌN CHẰM CHẰM RA NGOÀI cửa sổ khi xe buýt rời thành phố.


"Ta nhất định sẽ quay lại cứu họ," Simon an ủi.


"Tớ biết. Chỉ có điều hôm nay tớ... không vui lên được."


"Tớ không trách cậu đâu. Đêm qua cậu quá mệt rồi. Ngày trước đó còn mệt hơn. Và cả tuần trước nữa thì mệt khiếp."


Tôi mỉm cười. "Ít nhất nghe cũng vần."


"Tớ cũng biết nó" - cậu ấy chỉ tóc tôi - "chẳng làm cậu vui hơn chút nào. Nhưng khi đến nhà chú Andrew, cậu chịu khó gội nhiều lần, màu nhuộm sẽ phai thôi."


"Cậu có kinh nghiệm rồi à?"


"Tớ ư? Không đâu. Tớ là con trai. Đàn ông ra đàn ông. Bọn tớ không nhuộm tóc. Nếu có thể thì bọn tớ còn không dùng cả dầu xả nữa cơ." Simon lùa mấy ngón tay vào tóc. "Nhìn tóc tớ này. Hoàn toàn tự nhiên đấy."


"Tớ đâu có nói..."


"À, đây không phải là lần đầu đâu. Có lẽ cả trăm lần rồi ấy chứ. Thấy con trai có nét châu Á nhưng tóc vàng nhạt thì ai cũng tưởng là tóc nhuộm thôi."


"Nhưng mẹ cậu người Thụy Điển cơ mà."


"Chính thế. Lỗi tại gien di truyền, không phải tại phẩm màu." Cậu ghé sát lại rỉ tai tôi. "Nhưng tớ có nhuộm một lần. Cũng màu tạm thời giống của cậu. Vì một cô gái."


"Ái chà."


Simon ngả ghế của mình ra sau rồi chọn một tư thế thoải mái nằm xuống. "Mới đó mà đã hai năm rồi. Tớ thích một cô nàng, nhưng cô ấy cứ luôn miệng kể về một anh chàng khác. Tấm tắc khen tóc hắn vàng óng dưới nắng hè, hết lời ca ngợi bảo thế mới nóng bỏng."


Tôi phì cười. "Vì thế mà cậu nhuộm...?"


"Đừng thế chứ. Cô ấy xinh lắm đấy, được chưa? Tớ mua màu nhuộm highlight tạm thời, rồi phơi nắng suốt kỳ nghỉ cuối tuần, đá banh với Derek ấy mà. Tối Chủ nhật, tớ nhuộm tóc. Sáng thứ Hai, tớ đến trường gặp cô ấy và bảo, 'Này bạn, mình đã chơi thể thao ngoài trời suốt cuối tuần và xem mình ra sao đây..."


"Thật á?"


"Tớ không thể thú nhận là mình nhuộm tóc để làm vui lòng một cô gái. Chuyện đó nghe chẳng ra sao cả nhỉ?"


"Thú vị mà. Sao, có tác dụng gì không?"


"Có chứ. Cô ấy nhận lời đến vũ hội với tớ ngay cuối tuần tiếp theo. Xong xuôi tớ về nhà, gội kỳ sạch màu tóc nhuộm và thề sẽ không bao giờ làm vậy với bất kỳ cô gái nào nữa. Trừ khi tớ biết họ xứng đáng với tình cảm của mình."


Tôi bật cười. "Cảm ơn cậu." Thấy Simon nhướn nhướn mày, tôi vội thêm, "Vì đã làm tớ vui lên."


"Tớ giỏi khoản đó mà. Ở với Derek, tớ được tập luyện nhiều lắm." Cậu ấy lục ba lô. "Hi vọng thấy cái này cậu còn vui nữa. Hoặc cậu sẽ sợ hết hồn không chừng."


Simon lấy tập giấy vẽ mới, lật giở vài trang. Sau đó, cậu ấy chìa ra cho tôi xem.


"Này, đó là tớ mà," tôi kêu lên.


"Trông giống thật à? Hay lúc bị cái xác vò lên người cậu phản ứng khác?" Cậu ấy đưa tập giấy vẽ cho tôi. "Tớ vẽ sáng nay đấy, lúc chờ Derek lên mạng tìm thông tin. Tự nhiên tớ nhớ đến chuyện đêm qua."


Bức tranh vẽ tôi quỳ trên tấm chăn, ngay trước mặt là xác chết. Ơn trời, Simon không chọn lột tả cảnh tôi ngoác miệng kêu gào trong cơn kinh hoàng. Rồi tôi chợt nhớ lúc đó cậu ấy ở ngoài với Tori.


Simon vẽ tôi nhắm nghiền hai mắt, hai tay giơ cao. Cái xác gượng đứng lên, dường như tuân theo mệnh lệnh của tay tôi, y hệt con rắn ngóc đầu dậy vì vừa nghe điệu sáo. Giờ nhắc đến chuyện ấy, tôi chỉ nhớ đến nỗi kinh hoàng tột cùng. Nhưng trong bức vẽ của Simon, tôi không hề hoảng hốt - nét mặt tôi bình thản, tự tin. Trông tôi đầy uy lực.


"Chắc chưa hẳn là khoảnh khắc cậu muốn lưu lại cho đời sau," Simon nói.


Tôi mỉm cười. "Không, tranh đẹp lắm. Cho tớ nhé?"


"Đợi tớ hoàn tất đã. Khi nào có bút chì màu, tớ sẽ tô cho đẹp." Cậu ấy lấy tập giấy vẽ lại. "Tớ nghĩ nếu có một cuốn nhật ký bằng hình ảnh ghi lại chuyện của bọn mình thì lý thú biết mấy. Lúc hoạn nạn cũng như vui vẻ."


"Giống như một quyển truyện tranh ư?"


"Tớ đã tránh không muốn nói đến từ đó. Nghe lập dị đến phát sợ. Nhưng cậu nói đúng, là một kiểu truyện tranh. Tất nhiên chỉ cho bọn mình thôi. Để cho đầu óc chúng ta thấy nhẹ nhõm hơn ấy. Khi đã viết thành truyện, vẽ thành tranh, các tình tiết cũng sẽ hấp dẫn hơn đời thực." Simon ngửa cổ uống một hơi Coke dành cho người ăn kiêng rồi từ từ đóng nắp lại. "Nếu thích thì cậu có thể giúp một tay. Cậu cũng biết viết kịch bản cho phim cũng không khác cho truyện tranh là mấy mà."


"Giống như một bộ phim kể chuyện bằng ảnh tĩnh vậy."


"Chính xác. Tớ không giỏi phần viết lách. Đúng là chuyện của bọn mình hoàn toàn thật, không cần phải moi óc bịa các tình tiết, nhưng tớ không biết chi tiết nào nên bỏ, tình tiết nào nên giữ."


"Phần đó tớ làm được."


"Hay đấy." Simon giở những trang sau bức vẽ tôi. Hóa ra còn có thêm vài bức vẽ phác nữa. "Tớ nghĩ mãi mà không biết mình nên bắt đầu từ đâu..."


Mấy tiếng sau đó, tôi sắp xếp các tình tiết còn Simon cắm cúi vẽ. Vừa thoáng thấy tôi ngáp cái đầu tiên, cậu ấy đã gấp cuốn tập lại.


"Chợp mắt chút đi. Còn những năm tiếng đồng hồ nữa mới đến nơi. Đến nhà chú Andrew rồi, mình có khối thời gian để làm."


"Chúng ta sẽ ở lại nhà chú ấy ư?"


Simon gật đầu. "Ừ. Nhà chú ấy có phòng trống mà. Chú ấy ở một mình - không có vợ con gì. Chú ấy sẽ cho mình ở nhờ, không có gì phải ngại hết." Cất tập giấy vẽ vào ba lô, cậu chậm rãi kéo dây khóa lại. "Hồi này tớ cứ suy nghĩ mãi về một chuyện. Dù biết giờ không hẳn là thời điểm thích hợp, nhưng khi bọn mình ổn định rồi, không biết tớ và cậu có thể..."


Một bóng đen lù lù xuất hiện trước mặt chúng tôi.


Simon chẳng buồn ngẩng lên nhìn. "Có chuyện gì vậy Derek?"


Dựa người vào thành ghế, Derek vịn tay lên lưng ghế để giữ thăng bằng khi xe xóc nẩy. Trông anh có vẻ mất tập trung, như đang lo lắng chuyện gì.


"Sắp đến Syracuse rồi đấy."


"Ừ."


"Anh phải kiếm thứ gì ăn thôi. Đói quá rồi."


"Chắc thế rồi. Ta chỉ việc nhảy xuống xe, quơ vội cái gì đó cho bữa tối."


"Không được. Không làm thế ở đây được đâu." Thấy Simon ngơ ngác, Derek hạ giọng. "Ý em là đi đến Syracuse à?"


"Chắc họ không lảng vảng ở trạm xe đâu."


"Có gì không ổn ư?" Tôi vội hỏi.


"Đâu có." Simon ngước nhìn anh mình. "Vậy để em xuống mua đồ ăn vậy. Anh yên tâm chưa?"


Derek ngần ngừ. Thực ra có vẻ anh không lo lắng, mà là trông chẳng vui thì đúng hơn. Chả lẽ vì Simon đang khó chịu với anh chuyện gì?


Tôi nhìn Derek loạng choạng về lại chỗ ngồi. Simon và Derek không chỉ là anh em nuôi - người này còn là bạn thân nhất của người kia. Tuy nhiên, từ những gì Simon kể, rõ ràng cậu còn có nhiều bạn khác, bạn cùng đội bóng và cả bạn gái... Nhưng Derek chắc chẳng có ai. Anh chỉ có mỗi Simon bầu bạn.


Có phải chính vì thế mà anh muốn đuổi tôi đi? Nghe có vẻ hợp lý nhưng tôi vẫn thấy có gì không phải. Lúc còn ở Nhà mở Lyle, Derek có bao giờ tỏ ra ghen tị khi thấy Simon chơi với tôi đâu. Anh chỉ bỏ đi làm việc của mình. Người đuổi theo luôn là Simon.


Chắc Derek không ghen tị đâu. Chẳng qua anh cảm thấy mình bị ngó lơ đó thôi.


Vì không thể yên lòng nên khi đến Syracuse, tôi đề nghị mang đồ ăn về xe cho Derek. Còn Simon và Tori ngồi nghỉ một chút cho đỡ mỏi.


Tôi định bụng sẽ đề nghị Derek đổi chỗ, để anh ngồi gần Simon. Khi đến nơi, tôi thấy Derek đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ.


"Mọi chuyện ổn cả chứ?" Tôi cất tiếng hỏi.


Anh quay ngoắt lại, như thể tôi vừa làm anh giật mình. Rồi anh gật đầu, vừa cầm túi thức ăn vừa làu bàu cảm ơn.


Tôi ngồi xuống ghế trống cạnh lối đi. "Anh từng sống ở đây ư?"


Anh lắc đầu và lại quay mặt ra cửa sổ. Thấy vậy, tưởng anh không có tâm trạng trò chuyện, tôi định đề nghị đổi chỗ thì Derek đã nói trước, "Bọn anh chuyển đến sống gần hết mọi nơi trong bang, ngoại trừ nơi này. Nhà anh không sống ở đây được. Chỗ này có... người khác rồi."


"Người khác nào?"


Anh hạ thấp giọng. "Người sói."


"Ở Syracuse ư?"


"Gần đó. Là nhóm Pack."


"Ra vậy."


Hóa ra người sói sống như vậy ư? Họ sống thành bầy đàn, giống sói ư? Tôi muốn hỏi nhưng sợ Derek tưởng tôi cạnh khóe gì anh.


Nên tôi đành nói, "Thế thì có gì rắc rối không? Họ đánh hơi thấy anh à?"


"Ừ." Anh ngần ngừ, rồi miễn cưỡng nói thêm. "Người sói có phân định địa bàn."


"Ồ."


"Ừ."


Ánh mắt xa xăm của Derek đăm đăm dán vào một điểm mông lung nào đó ngoài khung cửa kính xe, mải đắm chìm trong dòng suy tưởng mà rõ là anh không muốn tâm sự với ai. Tôi bèn đứng dậy.


"Hồi bé," Derek không buồn quay về phía tôi. "Khi anh sống ở chỗ người ta nhốt em ấy, những người sói khác đều vậy cả. Họ cát cứ khoanh vùng hết."


Tôi sẽ sàng ngồi lại vào ghế trống. "Ý anh là những người sói..." Chợt một bà cụ từ đầu lối đi tiến đến gần. Tôi bèn đổi sang dùng từ khác, "Những đối tượng nghiên cứu khác?"


"Ừ." Đến lúc đó anh mới quay lại. "Họ kéo bè kéo cánh, theo cách em gọi là tạo thành một 'đàn' ấy, đưa ra yêu sách này nọ, như khuôn cát để chơi đùa chẳng hạn, cứ như nơi đó là địa bàn của họ không bằng. Và nếu..."


Anh chợt nghển cổ nhìn ra phía đầu xe.


"Simon đến đấy," anh nói. "Nó đang tìm em. Em nên đi đi."


Tôi vừa định nói là không sao, tôi đang muốn nghe anh kể tiếp. Không dễ gì có cơ hội được nghe Derek tâm sự chuyện riêng tư đâu. Tuy nhiên cơ hội này đã qua thật rồi.


"Anh đi đi," tôi bảo. "Lên mà ngồi với cậu ấy."


"Không cần đâu, anh ổn mà."


"Thực ra thì, em..."


"Chloe?" Anh nhìn thẳng vào mắt tôi. "Đứng lên đi." Anh dịu giọng. "Được chứ?"


Tôi gật đầu và rời đi.


Tôi ngủ gật và mơ về Derek - mơ theo lời kể của anh, về những gì ả bán yêu nói về anh, và về những người sói từng bị dùng làm vật thí nghiệm khác. Trong giấc mơ, tôi nhìn thấy dì Lauren, nghe dì bảo dì muốn "khử" Derek như người ta diệt chó dại. Tôi còn mơ thấy Brady kể, dì Lauren từng toan tính mượn tay cậu ta để vu oan cho Derek là thủ phạm gây nên trận ẩu đả giữa họ.


Những ký ức và hình ảnh tưởng tượng mãi đan xen rồi quay cuồng trong giấc mơ cho đến khi có người lay vai tôi gọi dậy. Tôi mở bừng mắt, nhận ra xe buýt đã dừng bánh. Derek đứng giữa lối đi, cúi xuống nhìn Simon vẫn còn say ngủ.


Tôi định hỏi có chuyện gì, nhưng chỉ cần nhìn Derek, tôi đã biết câu trả lời. Hai mắt anh long lên, da lấm tấm mồ hôi; tóc anh ướt nhẹp, dán xuống da đầu. Tôi có thể cảm nhận hơi nóng từ cơ thể anh xuyên qua lớp áo sơ mi trên người mình.


Tôi bật dậy. "Anh đang..."


"Ừ," anh nói khẽ. "Mình đang ở ngoại ô Albany. Cạnh bến đỗ xe tải. Anh phải xuống thôi."


Tôi huơ tay định đánh thức Simon nhưng Derek ngăn lại. "Anh chỉ muốn báo em biết, đề phòng trường hợp anh không trở lại xe kịp lúc. Anh sẽ không sao đâu. Hẹn gặp bọn em ở nhà chú Andrew."


Tôi vơ vội áo nỉ và áo khoác. "Để em đi với anh."


Tôi tưởng thể nào anh cũng phản đối, nhưng hóa ra anh chỉ gật đầu, nhìn lảng đi và lẩm bẩm. "Ừ. Cũng được."


"Anh đi trước đi," tôi nói. "Em còn phải báo cho..."


Tôi nhìn Simon, không cần đến lượt Derek bảo tôi chớ gọi cậu dậy. Tốt hơn nên nhắn cái người chẳng bao giờ thèm đòi đi theo chúng tôi - Tori. Ra chỗ Tori xong, tôi hối hả đi theo Derek.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện