Chương 28


ĐẾN RÌA RẶNG CÂY um tùm ngay cạnh bến đỗ xe tải, tôi bắt kịp Derek.


"Càng vào sâu bên trong rặng cây này càng tốt," anh lên tiếng. "Em đi theo anh nhé. Đường lầy lội lắm."


Tôi ngửi thấy mùi mưa lành lạnh ẩm ướt vương vất trong bầu trời đêm. Lá khô trộn lá mục trơn trượt dưới chân. Có tiếng chó sủa đâu đây. Derek dừng lại, ngó nghiêng tìm hướng tiếng sủa vọng đến. Lát sau, anh gật đầu như muốn nói không phải lo, con chó ở rất xa đây. Rồi anh đi tiếp.


"Lần này, nếu anh kết thúc được quá trình biến hình," Derek mở lời. "Thậm chí nếu thấy anh gần đến giai đoạn hoàn tất, em nhớ phải đi ra chỗ khác."


Thấy tôi không trả lời, anh gặng "Chloe..."


"Derek, anh đâu có biến thành quái vật khát máu. Vẫn chỉ là anh, có điều trong lốt sói. Vậy thôi."


"Em có bao nhiêu kinh nghiệm tiếp xúc với người sói rồi mà dám nói?"


"Được rồi, nhưng mà..."


"Có thể em đúng. Cha anh cũng bảo ngoài lốt sói ra, anh sẽ vẫn là anh. Nhưng sau những gì bọn người kia đã làm thì sao? Đùa giỡn gien di truyền của chúng ta? Anh không biết chuyện gì sẽ xảy đến. Thế nên, hoặc đến lúc đó, em phải tránh xa; hoặc ngay từ đầu, đừng có đi với anh."


"Em hiểu rồi."


Anh lừ mắt nhìn tôi, cặp mắt của người đang trong cơn sốt long lên. "Anh nói thì nghe, Chloe."


"Em đang nghe lời mà. Anh có lý. Vì không biết chuyện gì sẽ đến, ta không nên mạo hiểm. Ngay khi thấy răng nanh và đuôi anh mọc phụt ra, em sẽ vừa gào rú vừa chạy về bến xe."


"Em không cần gào rú cũng được mà."


"Thì cứ thử xem xem."


Chúng tôi đi mãi cho đến khi ánh đèn pha chói lóa từ bãi đỗ chỉ còn thấp thoáng sau tàn cây. Mặt trăng bị mây che khuất mất. Tôi không biết trăng đêm nay tròn hay khuyết nữa. Nhưng chuyện đó không quan trọng. Người sói Biến Hình không phụ thuộc vào chu kỳ của mặt trăng. Việc gì đến sẽ đến, không cần chờ đến thời điểm thuận lợi.


Derek đi chậm lại, vừa đi vừa gãi bên ngoài áo. "Nếu em muốn ngồi chờ thì có súc gỗ đây. Anh phải vào sâu thêm nữa - cảnh ấy không được 'hợp nhãn' lắm đâu."


"Em từng thấy rồi mà."


"Càng tiến xa hơn trong tiến trình Biến Hình, anh càng khó coi đấy."


"Em chẳng sao cả."


Khi đến một khoảng đất trống nho nhỏ, Derek cởi áo ra. Dưới lớp vải áo, cơ lưng anh cuộn lên như mình rắn đang đổi lốt nhưng vẫn còn bị kẹt trong lớp da cũ. Từng thấy cảnh đó rồi nên tôi không hoảng, rồi tôi chợt nhớ ra một chuyện.


"Em nghĩ lại rồi, chắc em không nên ở lại xem. Nếu không mang quần áo đi thay, chắc anh nên cởi hết đồ ra đi."


"Phải. Chờ anh chút."


Derek biến mất vào bui rậm. Tôi quay mặt đi. Vài phút sau, tiếng lá cây sột soạt cho thấy anh vừa bước ra.


"Anh đàng hoàng chưa này," Derek bảo. "Vẫn mặc nguyên quần đùi nhé. Em chả nhìn thấy gì đâu."


Nhớ lại chuyện cũ, tôi đỏ dừ mặt vì ngượng. Ngớ ngẩn thật, đáng lẽ thấy con trai mặc quần đùi, mình cũng phải bình thường như khi thấy họ mặc quần bơi chứ nhỉ. Hồi đi cắm trại, tôi từng thấy bọn con trai chơi khăm nhau, các cậu ấy mặc độc quần lót đuổi nhau chạy lòng vòng quanh khu lều trại nữ. Thậm chí tôi còn vừa cười vừa reo hò với mấy bạn nữ nữa. Tuy nhiên, Derek không giống bất kỳ đứa con trai nào trong lần cắm trại đó.


Tôi từ từ quay lại, thầm mong vì trời quá tối nên anh không nhận ra mặt tôi đang đỏ rần. Dù sao thì Derek chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý. Anh đã chống cả tứ chi xuống đất, đầu hạ thấp, miệng thở dốc như vận động viên điền kinh trước vạch xuất phát.


Chỉ tại mẩu thư nhắn của Simon làm tôi ám ảnh, hình ảnh Kẻ Hủy Diệt cứ lởn vởn trong óc tôi. Và đúng là Derek giống Kẻ Hủy Diệt thật, nhất là trong lần đầu tiên nhân vật ấy xuất hiện, trần trụi nằm co ro. Tuy Derek không hoàn toàn giống Schwarzenegger - không một mảnh vải che thân hình lực lưỡng hay cả người căng thẳng vì quá hưng phấn - nhưng anh cũng không giống một thiếu niên mười sáu tuổi tí nào. Cứ nhìn cơ lưng rắn chắc, cơ tay cơ đùi phồng lên, mới lại...


Đủ rồi đấy. Quay mặt đi và vờ nhìn bao quát rặng cây, tôi cũng phải hít thở thật sâu tự trấn tĩnh.


"Em ngồi đây." Derek chỉ chỗ đất trống khô ráo, nơi anh vừa trải sẵn áo.


"Cảm ơn." Tôi ngồi lên áo anh.


"Nếu thấy tình hình quá tệ, em cứ việc đi. Anh hiểu mà."


"Em không đi đâu hết."


Anh lại cúi mặt xuống, nhắm mắt lại, miệng không ngừng thở hào hển. Cơ trên lưng co rút khiến Derek nhăn mặt đau đớn. Chỉ đến khi ưỡn lưng vươn vai, anh mới thở sâu được.


"Cách đó hay đấy. Căng cơ, giãn gân cốt..." Tôi im bặt. "A phải, em nên im thì hơn. Anh đâu cần huấn luyện viên phải không?"


Nghe Derek khẽ bật lên tiếng ồ ồ trầm đục, tôi ớ người giây lát rồi mới chợt hiểu đó là tiếng cười. "Không sao. Cứ nói tiếp đi."


"Nếu em có thể giúp được gì - em hiểu là anh không cần giúp, nhưng..."


"Em cứ ngồi yên đó là đủ."


"Chuyện ấy thì em làm được." Tôi nhận thấy da anh ngừng nổi cộm từ nãy. "Thậm chí chưa chắc ta đã phải lo quá. Hình như các triệu chứng đã lắng xuống. Chắc là quá trình chưa thực sự bắt đầu đâu. Cứ chờ thêm vài phút nữa, rồi..."


Lưng cong vòng, Derek bất ngờ chúi người xuống và kêu lên một tiếng nghèn nghẹn. Anh cố thở được hai nhịp trước khi cơ thể rúng động thêm lần nữa. Tay chân anh co cứng. Lưng anh vồng lên cao dị thường, đốt xương sống gồ rõ. Derek gục đầu. Da anh gợn lên từng đợt, lưng nhô cao thêm. Một tiếng rên đau đớn phát ra từ cuống họng.


Thình lình Derek ngẩng phắt dậy và trong một thoáng, anh bắt gặp ánh mắt tôi. Hai mắt anh dại đi rồi trợn lên trong cơn đau khủng khiếp và nỗi kinh hoàng, thậm chí còn hơn cả lần đầu tiên bởi lần ấy, tuy sợ nhưng Derek yên tâm vì tưởng đó chỉ là quá trình tự nhiên, rằng cơ thể anh sẽ tự vượt qua một cách an toàn. Giờ, sau khi biết chuyện biến đổi gien, anh không còn tin chắc như trước nữa.


Ngón tay Derek bấu xuống nền đất ẩm, mấy đầu ngón tay biến mất, mu bàn tay biến dạng, gân nổi lên và cổ tay to bự hẳn. Bất giác kêu lên, Derek vội nín bặt vì anh không muốn có người nghe thấy. Tôi nhoài tới, đặt tay mình lên tay anh. Các cơ nổi phồng, dịch chuyển. Lông cứng mọc nhanh, đâm vào lòng bàn tay tôi rồi co lại. Xoa xoa tay anh, tôi nhích lại gần hơn và khẽ an ủi Derek rằng mọi chuyện sẽ ổn, và anh cũng rất cừ.


Lưng Derek cong lên, anh thở rít vào trong. Giữa khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, có tiếng bước chân rầm rập dọc con đường mòn ngoằn nghèo giữa đám cây um tùm.


"Mấy cháu có trong đó không?" Tiếng bác tài nghiêm khắc vang vọng khu rừng nhỏ tĩnh mịch. Dáng người bác thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh đèn hậu xe tải từ sau chiếu đến. "Có người thấy hai cháu dắt nhau vào đây. Nếu sau một phút nữa các cháu không ra, tôi cho xe chạy luôn đấy."


"Đi đi," giọng Derek gằn trong cuống họng rất khó nghe.


"Không."


"Em nên..."


Tôi nhìn thẳng mắt anh. "Em sẽ không ra đâu. Giờ thì suỵt."


"Mười giây!" Bác tài quát. "Tôi không để xe chờ trong lúc các cháu 'hú hí' trong rừng đâu."


"Nếu bác ta đến, anh vào đó ngay." Tôi chỉ một bụi cây. "Em sẽ cản bác ấy cho."


"Bác ấy không vào hẳn đây đâu."


Đúng như dự đoán, Derek vừa dứt lời thì bóng đen kia đã lùi ra. Mấy phút sau, đèn pha của xe buýt từ từ rời xa bãi đỗ.


"Tốt rồi," tôi nói. "Em có tiền. Bọn mình sẽ bắt..."


Derek lại co giật. Lần này anh ngửa cổ nôn vọt vào bụi cây. Từng đợt co thắt nối đuôi nhau khiến người anh rúng động. Mỗi lần Derek co giật là một lần ói mửa, cho đến khi anh phun hết những gì có trong dạ dày lên mọi cành cây trước mặt. Mùi dịch nôn xông lên nồng nặc, mùi mồ hôi của Derek cũng càng khó ngửi hơn.


Lông đen không ngừng mọc rồi co lại. Derek vừa nôn vọt vừa co giật cho đến lúc không còn gì để nôn. Tuy nhiên, bụng anh không thôi quặn thắt. Derek khổ sở ọe khan từng chập, nghe mà xót hết cả lòng. Tôi chuyển sang tư thế quỳ gối, đặt tay lên giữa hai bả vai anh, vừa xoa xuýt vỗ về làn da mướt mồ hôi, vừa liên tục an ủi, dù không biết anh có nghe được không nữa.


Dưới tay tôi, cơ lưng anh vẹo vọ, động đậy không ngừng. Tay tôi sờ thấy đốt sống lưng anh gồ lên. Da anh đẫm mồ hôi và đầy lông đen kịt. Giờ lông thôi không rút xuống mà chỉ mọc dài thêm.


Mãi sau, Derek cũng thôi nôn khan và rùng mình. Toàn thân anh run rẩy vì kiệt sức, đầu anh chúi sát đất. Tôi xoa vai anh.


"Tốt rồi," tôi khích lệ. "Anh cừ lắm. Sắp xong rồi đấy."


Anh lắc đầu, buột ra một âm thanh nghe gần giống từ "Chưa đâu." Chỉ có điều câu trả lời ồm ồm như tiếng gầm gừ trong cổ.


"Không sao hết," tôi nhỏ nhẹ trấn an. "Kết thúc cũng được, mà dở dang cũng xong. Anh không thể vội được."


Derek gật. Anh cúi gằm ngoảnh mặt đi, nhưng tôi kịp thấy nhiều nét thay đổi: thái dương hẹp lại, tóc ngắn hẳn, vành tai dịch chuyển cao lên gần đỉnh đầu và nhọn hơn.


Tôi lơ đãng xoa lưng anh, đoạn tạm nghỉ tay. "Anh muốn em đừng xoa nữa phải không? Để em tránh ra xa cho thoáng nhé?"


Derek lắc đầu, cố hít thở, hai bên sườn và lưng phập phồng. Tôi mát xa điểm giữa hai bả vai anh. Da anh ngừng giật giật, xương sống xụi xuống. Tuy nhiên, hai vai Derek lạ lắm. Vị trí các xương thay đổi, cơ bắp gồ lên, dày thêm, trông gần giống lưng gù. Lớp lông trên người anh giờ gần giống lông thú - hệt như lông con chó của Kara, bạn tôi - với lông mặt trên cứng và lông măng bên dưới mềm mượt.


Derek từng bảo người sói sẽ đổi lốt giống y như sói thật. Thoạt nghe tôi thấy khó tin. Thực tế, hồi mới có Hollywood, người ta hay làm phim "nửa người nửa sói", vì công đoạn hóa trang cho người thành sói là rất khó thực hiện. Với sự trợ giúp của các chuyên gia lắp bộ phận giả và hóa trang này nọ mà họ còn không làm được thì một cơ thể thật sao có thể chứ. Nhưng giờ nhìn Derek run rẩy thở dốc trong lúc nghỉ giữa tiến trình Biến Hình, tôi mới biết mình lầm. Dù giàu trí tưởng tượng đến mấy, tôi vẫn ngỡ ngàng trước những gì mắt thấy tai nghe: đúng là Derek đang biến thành sói thật.


"Hình như nó lại ngưng rồi," tôi nói.


Anh gật đầu.


"Chắc chỉ đến vậy thôi. Thế này cũng đã hơn lần trước nhiều."


Bất ngờ người anh co cứng. Cơ dưới tay tôi lại biến đổi nhưng chậm thôi, như thể chúng chuẩn bị đảo ngược quá trình biến hình...


Lưng anh cong lên, tứ chi thẳng đuột, đầu cúi thấp và lần này xuất hiện một âm thanh lạ - tiếng răng rắc, bôm bốp kinh khủng như xương gãy vậy. Khi Derek ngửa cổ, tiếng động nọ bị một tiếng hú kỳ dị át mất. Đúng lúc đầu anh lắc lư quay sang hai bên, tôi nhận thấy mũi và hàm anh dài ra thành mõm. Cổ bè hơn, hai lông mày cách xa nhau, cặp môi thâm đen kéo sang hai bên cho thấy hàm răng biến nhọn lởm chởm.


Một bên mắt anh bắt gặp ánh mắt tôi, nỗi kinh khiếp rõ rệt trong ánh mắt ấy khiến tôi phải quay đi nơi khác. Tôi không thể sợ. Cũng không được phát hoảng. Dù thế nào, tôi cũng không được làm anh sợ thêm. Vậy nên tôi nhìn trả, cố không chớp mắt, trong lúc tay vẫn không ngừng xoa lưng cho anh.


Giây lát sau, cơ dưới tay tôi thả lỏng. Derek bất động trước khi thình lình thở hộc lên, tiếng thở nghe giống loài khuyển hơn là người. Cứ mỗi đợt hít sâu vào, tấm lưng anh hết vống lên rồi lại hạ xuống. Một cơn co giật mạnh mẽ dấy lên làm người anh cứng còng, khiến tôi tưởng sau lần này, chắc chắn quá trình biến đổi sẽ hoàn tất. Nhưng không phải. Lông thú ở kẽ ngón tay tôi ngắn lại. Người Derek lại co rúm, anh nôn khan mãi, mật xanh mật vàng trộn nước dãi dây lòng thòng dưới cằm. Derek vẩy mạnh và quay mặt đi.


Derek ho khạc dễ chừng đến cả phút đồng hồ, tay chân anh run lẩy bẩy. Thế rồi tứ chi từ từ trượt xuống như thể chúng không mang nổi sức mạnh của cơ thể. Derek nằm bẹp, thở hổn hển và rùng mình từng cơn. Lớp lông thú ngắn lại, chỉ còn hơi đen đen. Người anh gần như trở về vóc dáng con người. Chỉ còn cổ và vai vẫn u lên như cũ.


Sau tiếng thở sâu run run, anh lật người sang phía tôi và nằm nghiêng, cả người co lại, một tay che mặt: Derek sắp hoàn tất tiến trình biến đổi trở lại lốt người. Tôi ngồi nép bên anh, cố giữ cho hai hàm răng khỏi va vào nhau lập cập. Derek nắm lấy cổ chân trần trụi của tôi, vì vớ đã tụt xuống trong giày tự lúc nào.


"Em lạnh cóng rồi kìa."


Tôi không cảm thấy lạnh. Toàn thân run rấy, da nổi gai ốc do căng thẳng là chính. Tuy nhiên tôi vẫn đáp, "Hơi hơi thôi."


Anh trở mình, sau đó kéo gối tôi để tôi ngồi gần sát lại, che cho tôi khỏi cơn gió lạnh thấu xương. Hơi nóng từ cơ thể Derek như từ lò sưởi phả tới làm tôi bớt run hẳn. Anh lại nắm cổ chân tôi, da lòng bàn tay anh dày và thô ráp, như lòng bàn chân cún con vậy.


"Em sao rồi?" Giọng Derek vẫn là lạ, khàn khàn và căng thẳng, nhưng dễ hiểu hơn ban nãy.


Tôi khẽ cười. "Đáng lẽ câu đó phải để em hỏi anh. Anh không sao chứ?"


"Ừ. Chắc phải mấy lần như vậy nữa mới xong. Biến Hình dở dang rồi về lại lốt người."


"Thì cũng phải tập dần chứ."


"Chắc thế." Anh thôi không che mắt nữa. "Em vẫn chưa trả lời anh. Em sao rồi?"


"Em có làm gì đâu."


"Có chứ." Anh nhìn tôi. "Em giúp anh nhiều lắm."


Anh nhìn sâu vào mắt tôi. Tôi nhìn đáp lại và cảm thấy... không biết nên gọi tên cảm xúc của mình lúc ấy là thế nào. Một cảm xúc khó tả, chẳng biết vui hay buồn nữa, chỉ biết lòng dạ tôi bồi hồi mãi cho đến khi tôi phải ngoảnh mặt đi, vờ quan sát khu rừng tối.


"Ta phải đi rồi." anh gượng ngồi dậy.


"Chưa được đâu. Anh cứ nằm đó. Nghỉ ngơi đi đã."


"Anh" - Derek lảo đảo, giống như bị chóng mặt vậy - "không ổn thật rồi. Đành vậy. Chờ anh một chút."


Anh lại nằm xuống, hai mí mắt hấp háy cố mở ra.


"Anh nhắm mắt lại đi," tôi nhắc.


"Chỉ một phút thôi."


"Ừm."


Tôi không biết hai mi mắt kia có kịp khép lại trước khi Derek ngủ thiếp đi không nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện