"Chúng ta đang nói về nấu ăn a.”A Nghiên có chút vô tội nhìn hắn, không rõ đang yên lành thế nào hắn lại có một bộ dáng như vậy.
Hà Tiểu Khởi thấy Tiêu Đạc vào, vội vàng quỳ xuống bái kiến.
Tiêu Đạc từ trên cao quét mắt nhìn xuống Hà Tiểu Khởi đang quỳ, trong mắt tất cả đều là khinh thường, sau đó hắn xoải bước đi tới bên người A Nghiên.
cao lãnh cùng khinh thường vừa rồi nhất thời hóa thành vô cùng thân thiết, hắn nâng tay dắt A Nghiên.
"làm cái gì ngon cho ta?" Tiêu Đạc mím môi, yên lặng nhìn nàng, thấp giọng hỏi như vậy.
"Vịt nướng lò hầm." Cai tay dắt mình kia, nhiệt độ ấm thấp, bất quá cũng không gây cho mình cảm giác sợ hãi như trước, có lẽ là vì đang cạnh lò, độ nóng rất cao đi? Hắn thế nhưng làm nàng cảm thấy một chút thoải mái.
"Ăn ngon sao?" Tiêu Đạc khàn khàn hỏi như vậy.
A Nghiên ngẩng đầu nhìn qua, trong phòng bếp có chút ánh sáng mờ tối, nàng thế nhưng dường như từ trong con ngươi tối tăm của Tiêu Đạc nhìn thấy một tiểu hài tử nhảy nhót cùng khát vọng.
Thật giống như một tiểu hài tử chờ ăn.
Nàng cứ như vậy nghiêng đầu đánh giá hắn, nhất thời lại có chút mím môi muốn cười.
Trước kia chỉ cảm thấy hắn sâu xa khó hiểu, đáng sợ đến cực điểm, ai từng tưởng được hắn còn có thể có bộ dáng này đâu!
"Đương nhiên ăn ngon!" Nàng có chút tự tin nói như vậy.
Vừa dứt lời, Hà Tiểu Khởi bên cạnh yên lặng đứng tại chỗ nhìn nhìn canh giờ, nói vào: "Sư phụ, ngài vừa mới nói hai khắc là có thể ra lò, hiện tại đã đến thời điểm."
"Sư phụ?" Tiêu Đạc lại không vui quét mắt sang Hà Tiểu Khởi bên cạnh: "Hắn sao lại gọi ngươi là sư phụ?"
"Hắn muốn bái ta làm thầy, tự nhiên gọi ta là sư phụ, ta dạy hắn làm một ít đồ ăn.”A Nghiên nghiêm mặt giải thích với hắn.
"Nói như vậy, ngươi vừa rồi là đang dạy hắn nấu ăn?"
"Đúng vậy! Ta hôm nay cố ý làm vịt nướng cho ngươi, thuận tiện cũng cho hắn đi theo học a."
Tiêu Đạc nghe thế, vốn dĩ không vui dần dần tiêu tán, mày kiếm hơi hạ, bên môi hắn lộ ra ý cười: "Tiểu nha đầu, nguyên lai ngươi còn có thể làm sư phụ người khác."
A Nghiên xem sắc mặt hắn theo đổi, không khỏi âm thầm suy nghĩ trong lòng, hơi trầm ngâm, liền nghĩ đến một khả năng.
Vụng trộm xem xét chút ý cười sung sướng bên môi hắn kia trong lòng nghĩ, chẳng lẽ hắn ghen? Ăn dấm chua Hà Tiểu Khởi? Thấy mình cùng với Hà Tiểu Khởi ở trong này nói nói cười cười, hắn mất hứng? Cúi đầu nhìn nhìn bàn tay to thon dài giữ chặt mình không tha, nghĩ đến khả năng vừa rồi kia, nàng có chút kinh ngạc, lại có chút vui mừng nói không nên lời.
Nhịn xuống cảm giác khác thường trào ra từ đáy lòng, nàng nhìn lò nướng bên cạnh, thấp giọng nói: "vịt cũng nên ra lò, bằng không sẽ cháy."
Tiêu Đạc thấy con ngươi nàng hắc bạch phân minh cứ như vậy đánh giá mình, ánh mắt kia, dường như muốn nhìn mình nhìn vào trong lòng, suy nghĩ trong lòng lại thấy có tình cảm khó nói đang lay động, không tự giác càng dùng lực đạo, gắt gao nắm chặt cổ tay nàng, luyến tiếc buông ra.
Lúc này ánh mắt hắn nóng bỏn, nhìn như muốn cháy lên, A Nghiên thậm chí cảm thấy, chính mình đặt trong lồng sắt lò nướng vịt, mắt nhìn sẽ chín.
"Mau thả ta ra, ta đi mở lò." Nàng đỏ mặt, cắn môi thấp giọng nhắc nhở như vậy.
"Nga... được... Buông ra..." Tiêu Đạc tựa như tiểu tử vừa mới lâm vào tư vị tình đầu bàn, con ngươi hẹp dài yên lặng khóa chặt A Nghiên, trong miệng hàm hồ nói mấy câu buông ra, nhưng tay vẫn giữ chặt A Nghiên căn bản động cũng không động.
"sắp cháy rồi!”A Nghiên mặt đỏ tai hồng, dùng sức thoát khỏi tay hắn.
Vừa đi đến cạnh lò, đã thấy Hà Tiểu Khởi đang ngơ ngác nhìn về phía mình, nàng chỉ cho rằng Hà Tiểu Khởi đây là vừa rồi thấy Tiêu Đạc cùng với mình tay nắm tay có chút kinh ngạc, không khỏi xấu hổ, dậm chân nói: "Còn không mau mở lò!"
Nàng vừa dậm chân, Hà Tiểu Khởi bỗng chốc tỉnh lại, nháy mắt trên mặt cũng đỏ, cúi đầu nhanh đi mở lô.
Cửa lò vừa mở ra, nhất thời một cỗ mùi vịt nướng nồng đậm xông vào mũi.
Hà Tiểu Khởi vội dùng kẹp sắt lấy chụp sắt ra, định mở xem con vịt bên trong như thế nào. Muốn lấy vịt ra xem, đến cùng sức lửa khó có thể nắm trong tay, hoặc là qua sống hoặc là quá chín, đều không được.
A Nghiên nhắm mắt lại, ngửi ngửi hơi vịt nóng bốc lên trong không khí, vừa lòng gật đầu: "Này hỏa hầu không thể tốt hơn."
Nhất thời mở chụp sắt ra, đã thấy bên trong con vịt béo mềm, da bên ngoài sáng bóng xốp giòn, sắc màu đỏ thẫm, toàn bộ một khối thân vịt, không thấy tạp chất gì.
Hà Tiểu Khởi vừa thấy liền biết vịt này nướng vô cùng tốt, lập tức không khỏi thầm giật mình, nghĩ A Nghiên còn tuổi nhỏ, sao có trù nghệ xuất thần nhập hóa như vậy?
Trong khiếp sợ, hắn lấy vịt nướng ra, đánh giá mùi vịt nướng bay vào mũi làm cho người ta thèm chảy nước miếng, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn mắt Tiêu Đạc bên cạnh.
Đã thấy Tiêu Đạc căn bản nhìn cũng không nhìn vịt nướng, ánh mắt kia như trước si ngốc dừng trên người A Nghiên, con ngươi sâu thẳm hẹp dài cũng không nháy một chút, dường như sợ A Nghiên sẽ không cánh mà bay.
Trong mắt Hà Tiểu Khởi xẹt qua một tia ảm đạm, cúi đầu, hắn cung kính nói: "Cửu gia, vịt nướng này là muốn dùng ngay cho nóng sao?"
Tiêu Đạc lại dường như căn bản không nghe thấy lời hắn nói, yên lặng nhìn A Nghiên như trước.
A Nghiên tâm tư vốn đặt trên vịt nướng, lúc này nghe thế, nhìn nhìn Tiêu Đạc, đã thấy hắn giống một con vịt ngốc nhìn mình, không khỏi buồn cười.
"Cửu gia, ngươi đi về trước đi, trong phòng bếp này quá nóng, ta chặt vịt nướng ra, liền đưa qua cho ngươi." Nàng cười đề nghị như vậy.
"Không." Tiêu Đạc mím môi, trong thanh âm tràn ngập cố chấp: "Ngươi theo cùng ta."
A Nghiên gặp hắn như vậy, không khỏi bất đắc dĩ, nhìn nhìn Hà Tiểu Khởi bên cạnh, liền phân phó:
"Tiểu Khởi, ngươi tới chặt vịt đi."
Hà Tiểu Khởi tay nắm cán dao ngừng lại, liếc mắt một cái nhìn Tiêu Đạc và A Nghiên bên cạnh, buông con ngươi xuống, thấp giọng nói: "Vâng."
*******************
Giờ đã vào đông, trên đá lát ngẫu nhiên có lá rụng sặc sỡ linh tinh không kịp quét, phía trên bao trùm một tầng sương trắng đầu đông, dẫm lên phát ra tiếng lã chã.
Lúc này sắc trời xanh sẫm, mây giống như bị xé nhỏ thành từng mảnh vải màu trắng trên trời bao phủ ngàn dặm, mênh mông bát ngát.
A Nghiên vừa cùng Tiêu Đạc đi trên đá lát, vừa nhìn trộm đánh giá hắn.
Lúc này hắn nghiêm túc mím môi, mắt nhìn phía trước, không biết nghĩ cái gì, tóc dài đen bóng từ đầu vai rơi xuống, không kềm chế được bay ở sau lưng.
Hắn nghiêm túc mím môi, con ngươi hẹp dài hơi hơi nheo lại, tuấn mỹ làm cho người ta sinh ra khát vọng.
"Nhìn cái gì?" Tiêu Đạc mắt vẫn nhìn phía trước, bất quá lại giật giật môi, phát ra thanh âm khàn khàn.
"Két..." Bị bắt gặp như vậy, A Nghiên có chút đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn mây, cúi đầu xem lá rụng, nàng cuối cùng ra vẻ thản nhiên nói: "Vịt nướng nhất định ăn ngon lắm."
Tiêu Đạc nghe thế, hơi run rẩy, lập tức cả cười.
Lúc hắn cười, môi đẹp có độ cong sung sướng, vốn dĩ cả người tràn ngập túc lãnh làm cho người ta kính sợ, nhất thời tan thành mây khói.
A Nghiên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nghĩ ở chung cùng một người như vậy, thật sự là dễ chết sớm.
Áp lực quá lớn.
tay Tiêu Đạc nắm lấy tay A Nghiên, cúi đầu nhìn.
Tay mềm mại, trắng nõn tinh tế, nắm ở trong tay, phảng phất như không có xương.
A Nghiên từ chối, muốn tránh, không muốn cho hắn nắm.
Nhưng Tiêu Đạc là loại tính tình nào, hắn càng muốn nắm, bá đạo nắm, một chút cũng không cho nàng giãy dụa.
Cuối cùng A Nghiên không có biện pháp, cắn môi nói: "Trước mặt mọi người, ngươi đây là muốn làm gì?"
Tiêu Đạc hô hấp bỗng chốc thít chặt, ngực gắt gao băng lạnh, bất quá hắn giương mắt thấy A Nghiên một bộ dáng không thích, lập tức cũng không dám lỗ mãng, thở sâu, tự đè nén hạ thân nổi lên xúc động, thô thấp nói:
“A Nghiên, ta không thích ngươi nói chuyện với Hà Tiểu Khởi."
A Nghiên tay bị hắn nắm có chút đau, nàng kỳ thật hơi mất hứng, bất quá cũng chỉ có thể chịu đựng, nghe như thế, thấp giọng nói: "Nhưng hắn là đồ đệ ta a, ta vẫn phải dạy hắn, bằng không ta không phải uổng phí làm sư phụ sao?"
"Vậy ngươi không cần làm sư phụ hắn được không?" Tiêu Đạc lại thở sâu, khô khốc đề nghị.
A Nghiên trong lòng càng phiền não nghĩ hắn quả nhiên là bá đạo, trời sinh bá đạo, thật sự làm cho người ta không vui, ai biết vừa ngẩng đầu nhìn, trên trán hắn tuấn mỹ chảy ra chút mồ hôi tinh mịn.
Lập tức hơi kinh ngạc, nhìn qua, mới phát hiện hắn cả người cứng như tượng như cánh vận sức chờ phát động, một đôi con ngươi lửa nóng dường như hận không thể đem mình ăn luôn.
Nhưng mà hắn không nhúc nhích, cũng chưa ăn, hắn mân môi mỏng, hơi hơi nhíu mày nhìn mình, mạnh mẽ tự đè nén xúc động mà nam tử tuổi này vốn không thể đè nén.
Thở sâu, A Nghiên hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cũng là vào ngày đông thưa thớt cành lá, lá vàng rụng lả tả bay xuống. Vùng Tây nam vào đông kỳ thật đơn điệu mà tịch liêu, trong không khí thanh lãnh bay tới hương cúc thản nhiên.
Một cỗ tình cảm không thể nói rõ từ nơi đó trong ngực chậm rãi nổi lên, tràn ngập toàn thân, khiến nàng nhất thời không biết nói như thế nào cho phải.
Nhiều đời như vậy, chính mình chết thế nào đều cùng người kia có liên quan.
Nàng, lúc hắn là kẻ thù, hận không thể cho hắn sớm chết đi mới tốt.
Nhưng hiện tại A Nghiên tinh tường biết, nam nhân đứng ở trước mặt mình này, chính là như đại nam hài vừa mới lâm vào lưới tình, tràn đầy trong mắt trong lòng đều là mình, đứng tại chỗ hận không thể đem mình ôm chặt không buông, nhưng hắn lại sợ mình tức giận.
Hắn không dám.
Hắn thế nhưng không dám.
trái tim A Nghiên nói không nên lời là tư vị gì.
Nhiều đời như vậy, nàng lại không biết hắn cũng có lúc do dự không biết làm thế nào
Hà Tiểu Khởi thấy Tiêu Đạc vào, vội vàng quỳ xuống bái kiến.
Tiêu Đạc từ trên cao quét mắt nhìn xuống Hà Tiểu Khởi đang quỳ, trong mắt tất cả đều là khinh thường, sau đó hắn xoải bước đi tới bên người A Nghiên.
cao lãnh cùng khinh thường vừa rồi nhất thời hóa thành vô cùng thân thiết, hắn nâng tay dắt A Nghiên.
"làm cái gì ngon cho ta?" Tiêu Đạc mím môi, yên lặng nhìn nàng, thấp giọng hỏi như vậy.
"Vịt nướng lò hầm." Cai tay dắt mình kia, nhiệt độ ấm thấp, bất quá cũng không gây cho mình cảm giác sợ hãi như trước, có lẽ là vì đang cạnh lò, độ nóng rất cao đi? Hắn thế nhưng làm nàng cảm thấy một chút thoải mái.
"Ăn ngon sao?" Tiêu Đạc khàn khàn hỏi như vậy.
A Nghiên ngẩng đầu nhìn qua, trong phòng bếp có chút ánh sáng mờ tối, nàng thế nhưng dường như từ trong con ngươi tối tăm của Tiêu Đạc nhìn thấy một tiểu hài tử nhảy nhót cùng khát vọng.
Thật giống như một tiểu hài tử chờ ăn.
Nàng cứ như vậy nghiêng đầu đánh giá hắn, nhất thời lại có chút mím môi muốn cười.
Trước kia chỉ cảm thấy hắn sâu xa khó hiểu, đáng sợ đến cực điểm, ai từng tưởng được hắn còn có thể có bộ dáng này đâu!
"Đương nhiên ăn ngon!" Nàng có chút tự tin nói như vậy.
Vừa dứt lời, Hà Tiểu Khởi bên cạnh yên lặng đứng tại chỗ nhìn nhìn canh giờ, nói vào: "Sư phụ, ngài vừa mới nói hai khắc là có thể ra lò, hiện tại đã đến thời điểm."
"Sư phụ?" Tiêu Đạc lại không vui quét mắt sang Hà Tiểu Khởi bên cạnh: "Hắn sao lại gọi ngươi là sư phụ?"
"Hắn muốn bái ta làm thầy, tự nhiên gọi ta là sư phụ, ta dạy hắn làm một ít đồ ăn.”A Nghiên nghiêm mặt giải thích với hắn.
"Nói như vậy, ngươi vừa rồi là đang dạy hắn nấu ăn?"
"Đúng vậy! Ta hôm nay cố ý làm vịt nướng cho ngươi, thuận tiện cũng cho hắn đi theo học a."
Tiêu Đạc nghe thế, vốn dĩ không vui dần dần tiêu tán, mày kiếm hơi hạ, bên môi hắn lộ ra ý cười: "Tiểu nha đầu, nguyên lai ngươi còn có thể làm sư phụ người khác."
A Nghiên xem sắc mặt hắn theo đổi, không khỏi âm thầm suy nghĩ trong lòng, hơi trầm ngâm, liền nghĩ đến một khả năng.
Vụng trộm xem xét chút ý cười sung sướng bên môi hắn kia trong lòng nghĩ, chẳng lẽ hắn ghen? Ăn dấm chua Hà Tiểu Khởi? Thấy mình cùng với Hà Tiểu Khởi ở trong này nói nói cười cười, hắn mất hứng? Cúi đầu nhìn nhìn bàn tay to thon dài giữ chặt mình không tha, nghĩ đến khả năng vừa rồi kia, nàng có chút kinh ngạc, lại có chút vui mừng nói không nên lời.
Nhịn xuống cảm giác khác thường trào ra từ đáy lòng, nàng nhìn lò nướng bên cạnh, thấp giọng nói: "vịt cũng nên ra lò, bằng không sẽ cháy."
Tiêu Đạc thấy con ngươi nàng hắc bạch phân minh cứ như vậy đánh giá mình, ánh mắt kia, dường như muốn nhìn mình nhìn vào trong lòng, suy nghĩ trong lòng lại thấy có tình cảm khó nói đang lay động, không tự giác càng dùng lực đạo, gắt gao nắm chặt cổ tay nàng, luyến tiếc buông ra.
Lúc này ánh mắt hắn nóng bỏn, nhìn như muốn cháy lên, A Nghiên thậm chí cảm thấy, chính mình đặt trong lồng sắt lò nướng vịt, mắt nhìn sẽ chín.
"Mau thả ta ra, ta đi mở lò." Nàng đỏ mặt, cắn môi thấp giọng nhắc nhở như vậy.
"Nga... được... Buông ra..." Tiêu Đạc tựa như tiểu tử vừa mới lâm vào tư vị tình đầu bàn, con ngươi hẹp dài yên lặng khóa chặt A Nghiên, trong miệng hàm hồ nói mấy câu buông ra, nhưng tay vẫn giữ chặt A Nghiên căn bản động cũng không động.
"sắp cháy rồi!”A Nghiên mặt đỏ tai hồng, dùng sức thoát khỏi tay hắn.
Vừa đi đến cạnh lò, đã thấy Hà Tiểu Khởi đang ngơ ngác nhìn về phía mình, nàng chỉ cho rằng Hà Tiểu Khởi đây là vừa rồi thấy Tiêu Đạc cùng với mình tay nắm tay có chút kinh ngạc, không khỏi xấu hổ, dậm chân nói: "Còn không mau mở lò!"
Nàng vừa dậm chân, Hà Tiểu Khởi bỗng chốc tỉnh lại, nháy mắt trên mặt cũng đỏ, cúi đầu nhanh đi mở lô.
Cửa lò vừa mở ra, nhất thời một cỗ mùi vịt nướng nồng đậm xông vào mũi.
Hà Tiểu Khởi vội dùng kẹp sắt lấy chụp sắt ra, định mở xem con vịt bên trong như thế nào. Muốn lấy vịt ra xem, đến cùng sức lửa khó có thể nắm trong tay, hoặc là qua sống hoặc là quá chín, đều không được.
A Nghiên nhắm mắt lại, ngửi ngửi hơi vịt nóng bốc lên trong không khí, vừa lòng gật đầu: "Này hỏa hầu không thể tốt hơn."
Nhất thời mở chụp sắt ra, đã thấy bên trong con vịt béo mềm, da bên ngoài sáng bóng xốp giòn, sắc màu đỏ thẫm, toàn bộ một khối thân vịt, không thấy tạp chất gì.
Hà Tiểu Khởi vừa thấy liền biết vịt này nướng vô cùng tốt, lập tức không khỏi thầm giật mình, nghĩ A Nghiên còn tuổi nhỏ, sao có trù nghệ xuất thần nhập hóa như vậy?
Trong khiếp sợ, hắn lấy vịt nướng ra, đánh giá mùi vịt nướng bay vào mũi làm cho người ta thèm chảy nước miếng, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn mắt Tiêu Đạc bên cạnh.
Đã thấy Tiêu Đạc căn bản nhìn cũng không nhìn vịt nướng, ánh mắt kia như trước si ngốc dừng trên người A Nghiên, con ngươi sâu thẳm hẹp dài cũng không nháy một chút, dường như sợ A Nghiên sẽ không cánh mà bay.
Trong mắt Hà Tiểu Khởi xẹt qua một tia ảm đạm, cúi đầu, hắn cung kính nói: "Cửu gia, vịt nướng này là muốn dùng ngay cho nóng sao?"
Tiêu Đạc lại dường như căn bản không nghe thấy lời hắn nói, yên lặng nhìn A Nghiên như trước.
A Nghiên tâm tư vốn đặt trên vịt nướng, lúc này nghe thế, nhìn nhìn Tiêu Đạc, đã thấy hắn giống một con vịt ngốc nhìn mình, không khỏi buồn cười.
"Cửu gia, ngươi đi về trước đi, trong phòng bếp này quá nóng, ta chặt vịt nướng ra, liền đưa qua cho ngươi." Nàng cười đề nghị như vậy.
"Không." Tiêu Đạc mím môi, trong thanh âm tràn ngập cố chấp: "Ngươi theo cùng ta."
A Nghiên gặp hắn như vậy, không khỏi bất đắc dĩ, nhìn nhìn Hà Tiểu Khởi bên cạnh, liền phân phó:
"Tiểu Khởi, ngươi tới chặt vịt đi."
Hà Tiểu Khởi tay nắm cán dao ngừng lại, liếc mắt một cái nhìn Tiêu Đạc và A Nghiên bên cạnh, buông con ngươi xuống, thấp giọng nói: "Vâng."
*******************
Giờ đã vào đông, trên đá lát ngẫu nhiên có lá rụng sặc sỡ linh tinh không kịp quét, phía trên bao trùm một tầng sương trắng đầu đông, dẫm lên phát ra tiếng lã chã.
Lúc này sắc trời xanh sẫm, mây giống như bị xé nhỏ thành từng mảnh vải màu trắng trên trời bao phủ ngàn dặm, mênh mông bát ngát.
A Nghiên vừa cùng Tiêu Đạc đi trên đá lát, vừa nhìn trộm đánh giá hắn.
Lúc này hắn nghiêm túc mím môi, mắt nhìn phía trước, không biết nghĩ cái gì, tóc dài đen bóng từ đầu vai rơi xuống, không kềm chế được bay ở sau lưng.
Hắn nghiêm túc mím môi, con ngươi hẹp dài hơi hơi nheo lại, tuấn mỹ làm cho người ta sinh ra khát vọng.
"Nhìn cái gì?" Tiêu Đạc mắt vẫn nhìn phía trước, bất quá lại giật giật môi, phát ra thanh âm khàn khàn.
"Két..." Bị bắt gặp như vậy, A Nghiên có chút đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn mây, cúi đầu xem lá rụng, nàng cuối cùng ra vẻ thản nhiên nói: "Vịt nướng nhất định ăn ngon lắm."
Tiêu Đạc nghe thế, hơi run rẩy, lập tức cả cười.
Lúc hắn cười, môi đẹp có độ cong sung sướng, vốn dĩ cả người tràn ngập túc lãnh làm cho người ta kính sợ, nhất thời tan thành mây khói.
A Nghiên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nghĩ ở chung cùng một người như vậy, thật sự là dễ chết sớm.
Áp lực quá lớn.
tay Tiêu Đạc nắm lấy tay A Nghiên, cúi đầu nhìn.
Tay mềm mại, trắng nõn tinh tế, nắm ở trong tay, phảng phất như không có xương.
A Nghiên từ chối, muốn tránh, không muốn cho hắn nắm.
Nhưng Tiêu Đạc là loại tính tình nào, hắn càng muốn nắm, bá đạo nắm, một chút cũng không cho nàng giãy dụa.
Cuối cùng A Nghiên không có biện pháp, cắn môi nói: "Trước mặt mọi người, ngươi đây là muốn làm gì?"
Tiêu Đạc hô hấp bỗng chốc thít chặt, ngực gắt gao băng lạnh, bất quá hắn giương mắt thấy A Nghiên một bộ dáng không thích, lập tức cũng không dám lỗ mãng, thở sâu, tự đè nén hạ thân nổi lên xúc động, thô thấp nói:
“A Nghiên, ta không thích ngươi nói chuyện với Hà Tiểu Khởi."
A Nghiên tay bị hắn nắm có chút đau, nàng kỳ thật hơi mất hứng, bất quá cũng chỉ có thể chịu đựng, nghe như thế, thấp giọng nói: "Nhưng hắn là đồ đệ ta a, ta vẫn phải dạy hắn, bằng không ta không phải uổng phí làm sư phụ sao?"
"Vậy ngươi không cần làm sư phụ hắn được không?" Tiêu Đạc lại thở sâu, khô khốc đề nghị.
A Nghiên trong lòng càng phiền não nghĩ hắn quả nhiên là bá đạo, trời sinh bá đạo, thật sự làm cho người ta không vui, ai biết vừa ngẩng đầu nhìn, trên trán hắn tuấn mỹ chảy ra chút mồ hôi tinh mịn.
Lập tức hơi kinh ngạc, nhìn qua, mới phát hiện hắn cả người cứng như tượng như cánh vận sức chờ phát động, một đôi con ngươi lửa nóng dường như hận không thể đem mình ăn luôn.
Nhưng mà hắn không nhúc nhích, cũng chưa ăn, hắn mân môi mỏng, hơi hơi nhíu mày nhìn mình, mạnh mẽ tự đè nén xúc động mà nam tử tuổi này vốn không thể đè nén.
Thở sâu, A Nghiên hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cũng là vào ngày đông thưa thớt cành lá, lá vàng rụng lả tả bay xuống. Vùng Tây nam vào đông kỳ thật đơn điệu mà tịch liêu, trong không khí thanh lãnh bay tới hương cúc thản nhiên.
Một cỗ tình cảm không thể nói rõ từ nơi đó trong ngực chậm rãi nổi lên, tràn ngập toàn thân, khiến nàng nhất thời không biết nói như thế nào cho phải.
Nhiều đời như vậy, chính mình chết thế nào đều cùng người kia có liên quan.
Nàng, lúc hắn là kẻ thù, hận không thể cho hắn sớm chết đi mới tốt.
Nhưng hiện tại A Nghiên tinh tường biết, nam nhân đứng ở trước mặt mình này, chính là như đại nam hài vừa mới lâm vào lưới tình, tràn đầy trong mắt trong lòng đều là mình, đứng tại chỗ hận không thể đem mình ôm chặt không buông, nhưng hắn lại sợ mình tức giận.
Hắn không dám.
Hắn thế nhưng không dám.
trái tim A Nghiên nói không nên lời là tư vị gì.
Nhiều đời như vậy, nàng lại không biết hắn cũng có lúc do dự không biết làm thế nào
Danh sách chương