Trong lòng âm thầm cười khổ một tiếng, A Nghiên thở dài.
Oan gia, thật sự là oan gia.
A Nghiên không rõ vì sao mỗi lần mình đều gặp phải một oan gia như vậy.
Nàng cúi xuống, nhìn đôi tay kia tràn ngập ham muốn chiếm hữu, cứ như vậy bá đạo mà cố chấp nắm tay mình không buông.
"Ngươi còn nhớ rõ lời nói lúc trước sao?”A Nghiên nghe thấy chính mình thấp giọng nói như vậy.
"Ân?" Tiêu Đạc không rõ chân tướng.
"Ngươi nói, chỉ cần ta muốn, ngươi đều sẽ cho ta.” con ngươi A Nghiên trong trẻo đánh giá hắn.
"Phải." Tiêu Đạc tâm thần rung động, thanh âm khàn khàn khẳng định.
"Hà Tiểu Khởi là đồ đệ ta, ta đã thu hắn, sẽ dạy hắn, ta cũng thích người khác gọi ta là sư phụ." Nàng nói như vậy, ngửa mặt nhìn hắn, quan sát mỗi một vẻ mặt trên khuôn mặt hắn tuấn mỹ: "Ta muốn có đồ đệ, như vậy ta sẽ cao hứng, ngươi không hy vọng ta cao hứng sao?"
Tiêu Đạc nghe thấy lời này, nắm tay A Nghiên càng chặt.
"Ta không phải có ý tứ kia." Hắn vội giải thích như vậy, trong lời giải thích lại mơ hồ có chút vô thố.
Sau khi nói xong câu đó, hắn nhíu mày, hơi nhăn lại, đến cùng vẫn nhượng bộ.
"Ngươi đã thích, vậy thu hắn làm đồ đệ đi, bất quá về sau không được cùng hắn ngồi một chỗ nói chuyện, ta không thích." Hắn nhượng bộ, nhắc tới Hà Tiểu Khởi, vẫn nồng đậm không vui như cũ.
Kỳ thật lại nói tiếp, A Nghiên cũng chỉ là thử đao thôi, nàng không nghĩ tới Tiêu Đạc dễ dàng nhượng bộ đáp ứng như vậy.
Nàng có chút ngoài ý muốn, không khỏi lại nhìn vào mắt Tiêu Đạc.
Người này, thực là Cửu hoàng tử giết người như ma, ánh mắt lãnh liệt sao? Vì sao hắn hiện tại thậm chí trở nên có chút choáng váng, dường như so với mình còn ngốc hơn.
"Chúng ta, chúng ta đi ăn vịt nướng đi?”A Nghiên nghĩ con vịt này cũng đã chặt xong rồi, vì thế cẩn thận đề nghị.
"Được..." thanh âm khàn khàn nhu hòa cứ như vậy nỉ non vang lên ở bên tai.
Giờ này khắc này Tiêu Đạc, trong lòng hắn không có vịt, chỉ có A Nghiên.
A Nghiên nói cái gì, hắn đều cảm thấy hẳn là đúng.
Thịt vịt đã chặt tốt lắm, vịt đỏ thẫm, da ròn mềm thơm ngon, bề ngoài sáng bên trong thịt vịt trắng noãn non mịn, vừa thấy liền biết ăn ngon, béo mà không ngấy.
Phải nói Hà Tiểu Khởi tay dao cũng thật sự tốt, chặt miếng thịt vịt cân xứng mỏng manh, da vịt da bên cạnh giống như cánh ve, nâu sáng bóng, nhìn thôi đã làm cho người ta thèm nhỏ dãi ba thước.
Hắn lại biết rõ bản tính Tiêu Đạc, cố ý làm cho thịt vịt chặt để cùng hương thung, sợi cải củ, lá bạc hà, cắt cân xứng nhỏ như tơ, màu sắc sáng rõ đều bày biện gọn gàng ở trong khay men sứ trắng, có thể nói sắc hương vị câu toàn.
A Nghiên lấy bánh tráng bên cạnh đến, đặt vịt, hương thung sợi củ cải, lại cho thêm một chút tương ngọt cuộn thành một cái quấn, rồi đưa tới trước mặt Tiêu Đạc.
"Cửu gia, ngươi nếm thử?"
"Ân." Tiêu Đạc nói cũng không nói, con ngươi nóng bỏng như trước nhìn chằm chằm A Nghiên, lại cúi đầu, cắn một ngụm bánh cuốn thịt trên tay A Nghiên.
Bánh mềm mỏng thấm đẫm tương ngọt, vị bột gạo thiên nhiên thuần hương dấu đi vị tương ngọt mặn, hai loại hương vị kỳ dị này trộn lẫn cùng nhau, tạo thành hương khí dịu ngọt, giảm đi miếng vịt nướng béo ngậy, lại càng rõ lên hương mỹ xốp giòn lúc cắn vào miếng thịt.
Một ngụm cắn vào, trong miếng vịt nướng tràn ra một chút mỡ, chút mỡ ngon lành này nhanh chóng lẫn vào tương và bánh tráng thuần hậu bên trong.
tư vị này toát ra trên đầu lưỡi, thật sự là quá mức tuyệt vời, thế cho nên Tiêu Đạc lúc này trong mắt trong lòng chỉ có A Nghiên, cũng nhịn không được cúi đầu nhìn nhìn bánh cuốn trong tay A Nghiên.
Đầu ngón tay thon nhỏ trắng mịn, linh hoạt mà thành thạo quấn thịt vịt, cần trong tay.
trong con ngươi Tiêu Đạc sâu thẳm làm cho người ta khó có thể hiểu thấy tràn ra ánh sáng, hắn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm môi dưới, nói giọng khàn khàn: "Ta còn muốn ăn."
"Ân, đây.”A Nghiên nâng tay lên, săn sóc đưa tới bên miệng hắn.
Ai ngờ Tiêu Đạc mở môi ra, trực tiếp đem bánh cuốn và tay nàng cùng đưa vào miệng.
"A ——" đầu ngón tay bị lưỡi ấm áp nhẹ nhàng quấn vào, một cỗ cảm giác tê dại khó có thể nói theo đầu ngón tay nhanh chóng truyền khắp toàn thân, nàng không tự chủ được phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Cắn môi bất đắc dĩ nhìn hắn, trên mặt đều là khiển trách.
Tiêu Đạc bên môi hiện lên một chút cười, con ngươi nóng bỏng đen bóng, hắn càng cúi đầu, ngậm tay nàng, còn ngón tay kia, thong thả cầm bánh cuốn vịt đưa vào miệng.
"Không cần!”A Nghiên có chút sợ, nàng ảm thấy ngón tay mình cùng với bánh cuốn sợi củ cải vào hắn trong miệng, nhất định trở thành gia vị cho vịt nướng.
Nhưng hiển nhiên là Tiêu Đạc lại bắt đầu cố chấp.
Một khi Tiêu Đạc kiên trì phải như thế nào, dù nàng nói cái gì đều là không được.
Hắn đối với nàng bao dung và nhường nhịn, kỳ thật cũng là phải về sau
đôi mắt hắn đầy lửa nóng cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, gấp gáp bức người, lưỡi hắn linh hoạt quấn lấy đầu ngón tay nàng, nhẹ nhàng hút.
Hắn thậm chí còn nhìn nàng cười, cười đến rất vô tội, giống như một tiểu hài tử mút ngón tay vô tội vô hại.
Lúc hắn cười, con ngươi hẹp dài càng sáng kinh người.
quá trình dài lâu mà dày vò, A Nghiên thậm chí có lúc cảm thấy, hắn muốn ăn thịt người, muốn ăn mình rồi.
Cảm giác tê dại từng đợt truyền đến, khiến cho A Nghiên hô hấp dồn dập, trên mặt ửng hồng, khí lực cả người dường như đều bị hút đi, nàng đầu váng mắt hoa, không biết năm nào tháng nào, cả người cơ hồ liệt tại chỗ.
"Đừng như vậy..." Nàng nhỏ giọng kháng cự, nhưng lúc nàng nghe thấy thanh âm của mình cũng phát hoảng, thanh âm kia mềm mại miên man, thật giống như nữ tử đang đắm chìm trong tình cảm.
Tiêu Đạc lúc này làm sao có thể buông tha nàng đâu.
Tiêu Đạc nâng cánh tay dài lên, trực tiếp ôm nàng vào trong lòng. Nàng muốn giãy dụa, nhưng bàn tay to của Tiêu Đạc đè lên lưng nàng mềm yếu vô lực, cứ như vậy chặt chẽ ấn nàng vào trong ngực.
bờ ngực rắn chắc, phập phồng dồn dập từng đợt, cả người hắn cứng ngắc giống như tảng đá, bàn tay to hữu lực dừng ở trên eo nàng, gắt gao chế trụ không cho nàng giãy dụa, cũng không cho nàng rời xa nửa phần.
A Nghiên nhất thời có chút sợ, bất quá nàng hiện tại nhiều lần đụng đến bản tính hắn, biết tính tình này như sói hoang, ngươi càng giãy dụa, sợ là càng kích thích hắn.
Lập tức vô lực nằm sấp nằm trên vai hắn, run giọng nói: "Cửu gia, ta sợ hãi..."
Tiêu Đạc hô hấp dồn dập, cả người giống như bốc cháy, hắn chỉ hận không thể bắt được vật nhỏ mềm mại trong lòng này, làm những việc như vẽ ở trong sách kia để giảm bớt khô nóng khát khao lúc này, nhưng nàng ở trong ngực hắn run rẩy như lá rụng trong gió, khiến hắn thương tiếc, cũng không đành lòng. Nhất thời lại nghe thanh âm nàng mỏng manh tràn ngập sợ hãi, nhỏ bé yếu ớt hô Cửu gia, nói xong nàng run rẩy...
Tiêu Đạc giờ khắc này, chỉ hận không thể gắt gao vuốt ve nàng trong ngực.
Hắn nặng nề hít sâu một hơi, đè nén hạ thân cơ hồ kiềm chế không được xúc động, tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.
con ngươi thủy nhuận trong suốt trong mông lung sương mù, bên trong rõ ràng có thể thấy được kinh hoàng cùng sợ hãi. Nàng đến cùng tuổi còn nhỏ, khuôn mặt bất quá nhỏ nhắn chỉ cỡ bàn tay lớn, cằm nho nhỏ hơi nhọn nắm ở trong tay, chọc người thương tiếc.
Bàn tay thon dài đẹp mắt khẽ nhúc nhích, ngón tay cái nhẹ nhàng cọ lên cái mũi kiều kiều, ngón tay có lớp chai mỏng vuốt ve chóp mũi nàng. Hắn cúi đầu, sát vào nàng, hơi thở nóng bỏng dâng lên gò má nàng mềm mại.
thanh âm kìm nẽn cơ hồ phát run, khàn khàn khó nhịn: “A Nghiên, ngươi..."
Giờ này khắc này, trong lòng hắn bắt đầu khởi động ngàn vạn tình cảm, không thôi thương tiếc, khát vọng thô bạo, mỗi một loại đều ngàn hồi trăm chuyển mãnh liệt, nhưng giờ khắc này, một chữ"Ngươi" nói ra, cổ họng hắn phát ngẹn, cũng không biết nên tiếp tục nói cái gì.
Hắn buông cằm nàng ra, bàn tay to giữ chặt thắt lưng, khiến cho nàng càng kề sát trong ngực mình, còn chính hắn lại cúi đầu, dùng mũi mình chạm vào chóp mũi nàng xoa xoa cọ cọ, thấy nàng có một chút trốn tránh và sợ hắn, hắn liền cứ như vậy trêu chọc nàng.
Tay nàng giống móng vuốt mèo con, nhẹ nhàng gãi bờ vaihắn, như đang kháng nghị, nhưng với hắn mà nói, không đau không ngứa, ngược lại chọc thân thể hắn đấy khát vọng đang bị kìm nén.
Hắn hịt mạnh một hơi, trừng phạt nhéo nhéo thắt lưng nàng.
A Nghiên bị túm lại, nhất thời ngoan ngoãn, nghiêng người nằm sấp trong ngực hắn, không dám động đậy một li nào nữa.
con ngươi Tiêu Đạc nóng bỏng yên lặng khóa chặt tiểu cô nương trong lòng, thấp giọng mở miệng:
"Ta sẽ không làm gì ngươi, ngươi không cần sợ."
"Ân?" lông mi run rẩy hơi hơi nâng lên, xuyên thấu tóc mái tán loạn, nàng đánh giá nam nhân nói ra lời này.
Tiêu Đạc nâng tay đem tóc mái cản tầm mắt nàng hất sang một bên, hơi hơi mím môi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi xa xa nào đó.
"Ngươi không cần lo lắng, trước khi ngươi cập kê, ta sẽ không chạm vào ngươi."
A Nghiên nghe nói như thế, có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
khuôn mặt hắn tuấn mỹ khẩn trương, môi mỏng hơi kiêu căng nhêch lên, con ngươi hẹp dài nhìn thẳng phía trước, nhìn qua bộ dáng rất là nghiêm trang.
Nhưng ngực hắn cứng rắn mà kịch liệt phập phồng, khiến A Nghiên minh bạch, hắn hiện tại chẳng phải bình tĩnh cùng lạnh nhạt như thoạt nhìn ở mặt ngoài.
Nàng nhịn không được lại ngửa cổ nhìn về phía hắn.
Theo góc độ này, không nhìn thấy ánh mắt hắn, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm góc cạnh rõ ràng, mỗi một độ cong đều hoàn mỹ như được điêu khắc tỉ mỉ mà thành.
Đang ở trong núi, thấy núi không phải núi.
Giờ khắc này, kỳ thật nàng có chút nhìn không hiểu hắn.
Oan gia, thật sự là oan gia.
A Nghiên không rõ vì sao mỗi lần mình đều gặp phải một oan gia như vậy.
Nàng cúi xuống, nhìn đôi tay kia tràn ngập ham muốn chiếm hữu, cứ như vậy bá đạo mà cố chấp nắm tay mình không buông.
"Ngươi còn nhớ rõ lời nói lúc trước sao?”A Nghiên nghe thấy chính mình thấp giọng nói như vậy.
"Ân?" Tiêu Đạc không rõ chân tướng.
"Ngươi nói, chỉ cần ta muốn, ngươi đều sẽ cho ta.” con ngươi A Nghiên trong trẻo đánh giá hắn.
"Phải." Tiêu Đạc tâm thần rung động, thanh âm khàn khàn khẳng định.
"Hà Tiểu Khởi là đồ đệ ta, ta đã thu hắn, sẽ dạy hắn, ta cũng thích người khác gọi ta là sư phụ." Nàng nói như vậy, ngửa mặt nhìn hắn, quan sát mỗi một vẻ mặt trên khuôn mặt hắn tuấn mỹ: "Ta muốn có đồ đệ, như vậy ta sẽ cao hứng, ngươi không hy vọng ta cao hứng sao?"
Tiêu Đạc nghe thấy lời này, nắm tay A Nghiên càng chặt.
"Ta không phải có ý tứ kia." Hắn vội giải thích như vậy, trong lời giải thích lại mơ hồ có chút vô thố.
Sau khi nói xong câu đó, hắn nhíu mày, hơi nhăn lại, đến cùng vẫn nhượng bộ.
"Ngươi đã thích, vậy thu hắn làm đồ đệ đi, bất quá về sau không được cùng hắn ngồi một chỗ nói chuyện, ta không thích." Hắn nhượng bộ, nhắc tới Hà Tiểu Khởi, vẫn nồng đậm không vui như cũ.
Kỳ thật lại nói tiếp, A Nghiên cũng chỉ là thử đao thôi, nàng không nghĩ tới Tiêu Đạc dễ dàng nhượng bộ đáp ứng như vậy.
Nàng có chút ngoài ý muốn, không khỏi lại nhìn vào mắt Tiêu Đạc.
Người này, thực là Cửu hoàng tử giết người như ma, ánh mắt lãnh liệt sao? Vì sao hắn hiện tại thậm chí trở nên có chút choáng váng, dường như so với mình còn ngốc hơn.
"Chúng ta, chúng ta đi ăn vịt nướng đi?”A Nghiên nghĩ con vịt này cũng đã chặt xong rồi, vì thế cẩn thận đề nghị.
"Được..." thanh âm khàn khàn nhu hòa cứ như vậy nỉ non vang lên ở bên tai.
Giờ này khắc này Tiêu Đạc, trong lòng hắn không có vịt, chỉ có A Nghiên.
A Nghiên nói cái gì, hắn đều cảm thấy hẳn là đúng.
Thịt vịt đã chặt tốt lắm, vịt đỏ thẫm, da ròn mềm thơm ngon, bề ngoài sáng bên trong thịt vịt trắng noãn non mịn, vừa thấy liền biết ăn ngon, béo mà không ngấy.
Phải nói Hà Tiểu Khởi tay dao cũng thật sự tốt, chặt miếng thịt vịt cân xứng mỏng manh, da vịt da bên cạnh giống như cánh ve, nâu sáng bóng, nhìn thôi đã làm cho người ta thèm nhỏ dãi ba thước.
Hắn lại biết rõ bản tính Tiêu Đạc, cố ý làm cho thịt vịt chặt để cùng hương thung, sợi cải củ, lá bạc hà, cắt cân xứng nhỏ như tơ, màu sắc sáng rõ đều bày biện gọn gàng ở trong khay men sứ trắng, có thể nói sắc hương vị câu toàn.
A Nghiên lấy bánh tráng bên cạnh đến, đặt vịt, hương thung sợi củ cải, lại cho thêm một chút tương ngọt cuộn thành một cái quấn, rồi đưa tới trước mặt Tiêu Đạc.
"Cửu gia, ngươi nếm thử?"
"Ân." Tiêu Đạc nói cũng không nói, con ngươi nóng bỏng như trước nhìn chằm chằm A Nghiên, lại cúi đầu, cắn một ngụm bánh cuốn thịt trên tay A Nghiên.
Bánh mềm mỏng thấm đẫm tương ngọt, vị bột gạo thiên nhiên thuần hương dấu đi vị tương ngọt mặn, hai loại hương vị kỳ dị này trộn lẫn cùng nhau, tạo thành hương khí dịu ngọt, giảm đi miếng vịt nướng béo ngậy, lại càng rõ lên hương mỹ xốp giòn lúc cắn vào miếng thịt.
Một ngụm cắn vào, trong miếng vịt nướng tràn ra một chút mỡ, chút mỡ ngon lành này nhanh chóng lẫn vào tương và bánh tráng thuần hậu bên trong.
tư vị này toát ra trên đầu lưỡi, thật sự là quá mức tuyệt vời, thế cho nên Tiêu Đạc lúc này trong mắt trong lòng chỉ có A Nghiên, cũng nhịn không được cúi đầu nhìn nhìn bánh cuốn trong tay A Nghiên.
Đầu ngón tay thon nhỏ trắng mịn, linh hoạt mà thành thạo quấn thịt vịt, cần trong tay.
trong con ngươi Tiêu Đạc sâu thẳm làm cho người ta khó có thể hiểu thấy tràn ra ánh sáng, hắn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm môi dưới, nói giọng khàn khàn: "Ta còn muốn ăn."
"Ân, đây.”A Nghiên nâng tay lên, săn sóc đưa tới bên miệng hắn.
Ai ngờ Tiêu Đạc mở môi ra, trực tiếp đem bánh cuốn và tay nàng cùng đưa vào miệng.
"A ——" đầu ngón tay bị lưỡi ấm áp nhẹ nhàng quấn vào, một cỗ cảm giác tê dại khó có thể nói theo đầu ngón tay nhanh chóng truyền khắp toàn thân, nàng không tự chủ được phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Cắn môi bất đắc dĩ nhìn hắn, trên mặt đều là khiển trách.
Tiêu Đạc bên môi hiện lên một chút cười, con ngươi nóng bỏng đen bóng, hắn càng cúi đầu, ngậm tay nàng, còn ngón tay kia, thong thả cầm bánh cuốn vịt đưa vào miệng.
"Không cần!”A Nghiên có chút sợ, nàng ảm thấy ngón tay mình cùng với bánh cuốn sợi củ cải vào hắn trong miệng, nhất định trở thành gia vị cho vịt nướng.
Nhưng hiển nhiên là Tiêu Đạc lại bắt đầu cố chấp.
Một khi Tiêu Đạc kiên trì phải như thế nào, dù nàng nói cái gì đều là không được.
Hắn đối với nàng bao dung và nhường nhịn, kỳ thật cũng là phải về sau
đôi mắt hắn đầy lửa nóng cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, gấp gáp bức người, lưỡi hắn linh hoạt quấn lấy đầu ngón tay nàng, nhẹ nhàng hút.
Hắn thậm chí còn nhìn nàng cười, cười đến rất vô tội, giống như một tiểu hài tử mút ngón tay vô tội vô hại.
Lúc hắn cười, con ngươi hẹp dài càng sáng kinh người.
quá trình dài lâu mà dày vò, A Nghiên thậm chí có lúc cảm thấy, hắn muốn ăn thịt người, muốn ăn mình rồi.
Cảm giác tê dại từng đợt truyền đến, khiến cho A Nghiên hô hấp dồn dập, trên mặt ửng hồng, khí lực cả người dường như đều bị hút đi, nàng đầu váng mắt hoa, không biết năm nào tháng nào, cả người cơ hồ liệt tại chỗ.
"Đừng như vậy..." Nàng nhỏ giọng kháng cự, nhưng lúc nàng nghe thấy thanh âm của mình cũng phát hoảng, thanh âm kia mềm mại miên man, thật giống như nữ tử đang đắm chìm trong tình cảm.
Tiêu Đạc lúc này làm sao có thể buông tha nàng đâu.
Tiêu Đạc nâng cánh tay dài lên, trực tiếp ôm nàng vào trong lòng. Nàng muốn giãy dụa, nhưng bàn tay to của Tiêu Đạc đè lên lưng nàng mềm yếu vô lực, cứ như vậy chặt chẽ ấn nàng vào trong ngực.
bờ ngực rắn chắc, phập phồng dồn dập từng đợt, cả người hắn cứng ngắc giống như tảng đá, bàn tay to hữu lực dừng ở trên eo nàng, gắt gao chế trụ không cho nàng giãy dụa, cũng không cho nàng rời xa nửa phần.
A Nghiên nhất thời có chút sợ, bất quá nàng hiện tại nhiều lần đụng đến bản tính hắn, biết tính tình này như sói hoang, ngươi càng giãy dụa, sợ là càng kích thích hắn.
Lập tức vô lực nằm sấp nằm trên vai hắn, run giọng nói: "Cửu gia, ta sợ hãi..."
Tiêu Đạc hô hấp dồn dập, cả người giống như bốc cháy, hắn chỉ hận không thể bắt được vật nhỏ mềm mại trong lòng này, làm những việc như vẽ ở trong sách kia để giảm bớt khô nóng khát khao lúc này, nhưng nàng ở trong ngực hắn run rẩy như lá rụng trong gió, khiến hắn thương tiếc, cũng không đành lòng. Nhất thời lại nghe thanh âm nàng mỏng manh tràn ngập sợ hãi, nhỏ bé yếu ớt hô Cửu gia, nói xong nàng run rẩy...
Tiêu Đạc giờ khắc này, chỉ hận không thể gắt gao vuốt ve nàng trong ngực.
Hắn nặng nề hít sâu một hơi, đè nén hạ thân cơ hồ kiềm chế không được xúc động, tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.
con ngươi thủy nhuận trong suốt trong mông lung sương mù, bên trong rõ ràng có thể thấy được kinh hoàng cùng sợ hãi. Nàng đến cùng tuổi còn nhỏ, khuôn mặt bất quá nhỏ nhắn chỉ cỡ bàn tay lớn, cằm nho nhỏ hơi nhọn nắm ở trong tay, chọc người thương tiếc.
Bàn tay thon dài đẹp mắt khẽ nhúc nhích, ngón tay cái nhẹ nhàng cọ lên cái mũi kiều kiều, ngón tay có lớp chai mỏng vuốt ve chóp mũi nàng. Hắn cúi đầu, sát vào nàng, hơi thở nóng bỏng dâng lên gò má nàng mềm mại.
thanh âm kìm nẽn cơ hồ phát run, khàn khàn khó nhịn: “A Nghiên, ngươi..."
Giờ này khắc này, trong lòng hắn bắt đầu khởi động ngàn vạn tình cảm, không thôi thương tiếc, khát vọng thô bạo, mỗi một loại đều ngàn hồi trăm chuyển mãnh liệt, nhưng giờ khắc này, một chữ"Ngươi" nói ra, cổ họng hắn phát ngẹn, cũng không biết nên tiếp tục nói cái gì.
Hắn buông cằm nàng ra, bàn tay to giữ chặt thắt lưng, khiến cho nàng càng kề sát trong ngực mình, còn chính hắn lại cúi đầu, dùng mũi mình chạm vào chóp mũi nàng xoa xoa cọ cọ, thấy nàng có một chút trốn tránh và sợ hắn, hắn liền cứ như vậy trêu chọc nàng.
Tay nàng giống móng vuốt mèo con, nhẹ nhàng gãi bờ vaihắn, như đang kháng nghị, nhưng với hắn mà nói, không đau không ngứa, ngược lại chọc thân thể hắn đấy khát vọng đang bị kìm nén.
Hắn hịt mạnh một hơi, trừng phạt nhéo nhéo thắt lưng nàng.
A Nghiên bị túm lại, nhất thời ngoan ngoãn, nghiêng người nằm sấp trong ngực hắn, không dám động đậy một li nào nữa.
con ngươi Tiêu Đạc nóng bỏng yên lặng khóa chặt tiểu cô nương trong lòng, thấp giọng mở miệng:
"Ta sẽ không làm gì ngươi, ngươi không cần sợ."
"Ân?" lông mi run rẩy hơi hơi nâng lên, xuyên thấu tóc mái tán loạn, nàng đánh giá nam nhân nói ra lời này.
Tiêu Đạc nâng tay đem tóc mái cản tầm mắt nàng hất sang một bên, hơi hơi mím môi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi xa xa nào đó.
"Ngươi không cần lo lắng, trước khi ngươi cập kê, ta sẽ không chạm vào ngươi."
A Nghiên nghe nói như thế, có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
khuôn mặt hắn tuấn mỹ khẩn trương, môi mỏng hơi kiêu căng nhêch lên, con ngươi hẹp dài nhìn thẳng phía trước, nhìn qua bộ dáng rất là nghiêm trang.
Nhưng ngực hắn cứng rắn mà kịch liệt phập phồng, khiến A Nghiên minh bạch, hắn hiện tại chẳng phải bình tĩnh cùng lạnh nhạt như thoạt nhìn ở mặt ngoài.
Nàng nhịn không được lại ngửa cổ nhìn về phía hắn.
Theo góc độ này, không nhìn thấy ánh mắt hắn, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm góc cạnh rõ ràng, mỗi một độ cong đều hoàn mỹ như được điêu khắc tỉ mỉ mà thành.
Đang ở trong núi, thấy núi không phải núi.
Giờ khắc này, kỳ thật nàng có chút nhìn không hiểu hắn.
Danh sách chương