Trở về phòng, Dương Quỳnh hỏi: "Em thấy thế nào?"
"Bọn họ có kịch bản." Thẩm Thu Hoa một bên thay quần áo một bên nói. Lúc sau không nghe thấy Dương Quỳnh lên tiếng, nàng quay đầu nhìn lại, Dương Quỳnh liền nhìn thấy nàng buồn ngủ bước đến nói.
"Chị giúp em thay." Quả nhiên, với sắc đẹp trước mặt, lập trường của Dương Quỳnh tuyệt đối kiên định. Quyết đoán vứt bỏ vấn đề vừa nãy.
"Sự việc chúng ta gặp được hôm nay có thể ảnh hưởng đến tiết mục ghi hình ngày mai." Thẩm Thu Hoa không cự tuyệt Dương Quỳnh hầu hạ bản thân thay quần áo.
Dương Quỳnh thừa dịp ăn chút đậu hũ của nàng. "Ý của em là mọi chuyện lúc nãy là có chuẩn bị trước? Con chó kia cũng vậy sao?"
"Chuyện đó có lẽ không." Thẩm Thu Hoa bắt lấy bàn tay đang tàn sát bừa bãi trên người mình, "Em chú ý đến lão bà bà kia. Hy vọng ngày mai sẽ không gặp lại bà ấy."
"Bà ấy vậy mà có thể nhìn ra được." Dương Quỳnh cũng tương đối kiêng kị việc này.
Hai người tắm xong liền ngã lên giường. Trong bóng tối, Dương Quỳnh nhìn thấy hai mắt Thẩm Thu Hoa vẫn sáng như cũ liền duỗi tay che trước mắt nàng, "Đừng nghĩ nữa."
Thẩm Thu Hoa cười kéo tay cô xuống, cả người rút vào ngực cô, nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, hai người rửa mặt chải đầu xong xuống lầu ăn sáng. Hôm nay Thẩm Thu Hoa thay một bộ váy dài vạt chéo màu đỏ. Chất vải nhẹ nhàng nhưng tổng thể càng nhẹ nhàng hơn lại không mất đi cảm giác phiêu dật nguyên bản. Cây trâm bạc trên đầu nàng dưới ánh mặt trời phát sáng, vòng ngọc trên cổ tay càng tôn lên bàn tay trắng nhỏ dài của nàng.
Hồ Hàn dù là nữ nhưng vẫn không thể không nhìn đến thất thần. Thấy Thẩm Thu Hoa từ cầu thang đi xuống, loại tiết tấu không nhanh không chậm này khiến nàng tự cảm thấy xấu hổ. Rõ ràng mình cũng là một người xinh đẹp nhưng luôn cảm giác chênh lệch so với Thẩm Thu Hoa. Không lẽ bởi vì do quần áo? Hồ Hàn cúi đầu xem trang phục của mình, đều là váy dài hơn nữa giá cả còn xa xỉ chỉ là của nàng là màu vàng nhạt. Nàng muốn chạy đến gần váy dài đỏ của Thẩm Thu Hoa so sánh một chút nhưng lại cảm thấy như vậy quá nhạt nhẽo.
Ngô Nham là người hiểu biết rộng rãi. Thẩm Thu Hoa chính là dạng người ông trời hậu đãi. Chỉ cần bản thấy nàng không tự mình hủy mình thì muốn thất bại cũng khó.
"Thu Hoa, đến đây, ăn cơm. Cơm nước xong chúng ta bắt đầu quay." Miêu Phi Vũ nói. Tuổi tác của hắn là lớn nhất nên kêu ai cũng có vẻ mười phần thân cận.
Thẩm Thu Hoa chú ý tới nam nhân đang cùng ngồi trên bàn ăn. Miêu Phi Vũ cười nói: "Đây là đạo diễn Trương Hữu Vi, lúc trước có việc nên sáng hôm nay mới đến."
Trương Hữu Vi đứng lên cùng Thẩm Thu Hoa bắt tay. "Chào cô, Thẩm tiểu thư. Tôi vốn dĩ đã đến nhưng trong nhà có việc nên phải chạy về xử lý."
"Chào anh, Trương đạo." Thẩm Thu Hoa gật đầu.
Mọi người cùng nhau ăn sáng. Ngồi nghỉ chốc lát liền bắt đầu lịch quay hôm nay. Ngọn núi lớn này có lịch sử hơn một nghìn năm, trong núi khắc rất nhiều đá. Đều là những câu thơ do văn nhân mặc khánh nhiều đời để lại. Tổ tiết mục tiến vào trong núi, vừa đi vừa nhìn.
"Nơi này có rất nhiều dấu vết lịch sử." Ngô Nham chỉ cho mọi người xem. Trước vách núi có khắc văn tự.
"Lát nữa sẽ không xuất hiện dã thú chứ?" Ngày hôm qua Hồ Hàn bị rắn dọa nên luôn cảm thấy trong bụi cỏ sẽ có con gì đó đột nhiên nhảy ra.
"Nơi này chưa được xem là chỗ sâu trong núi, những loài động vật như dã thú sẽ không đến gần thôn." Dẫn đường là một cậu bé trong thôn tên Lưu Hâm nói.
Ngô Nham an ủi nàng nói: "Chúng ta có mang theo súng gây mê, sẽ không có việc gì đâu, yên tâm đi."
Mọi người an ủi cũng không khiến Hồ Hàn an tâm. Không phải ngày hôm qua cũng ở trong thôn sao, không phải cũng gặp được rắn sao? Mọi người đi một đường không nghỉ, đi đến đầm nước bên trong núi. Nơi này chính là điểm đến cuối cùng của họ. Còn sâu hơn bọn họ không dám vào.
Hôm nay thời tiết nóng bức nhưng trong núi cũng không cảm thấy nắng nóng quá mức. Tuy là như vậy nhưng mọi người luôn đi không nghỉ nên vẫn có không ít mồ hôi. Lúc này mọi người dừng lại bên hồ để lau sơ. Thẩm Thu Hoa không nhúc nhích. Nàng không có thói quen giống với mọi người như vậy.
Lúc này Trương đạo kêu mọi người ngừng lại để nghỉ ngơi trong chốc lát. Dù sao mọi người cũng khá mệt mỏi.
Dương Quỳnh dùng bình không lấy nước mang về. "Đầm nước này lạnh thật!" Cô đưa chai nước cho Thẩm Thu Hoa.
Thẩm Thu Hoa ôm cái chai để hạ nhiệt. "Đầm này gọi là gì?" Nàng hỏi Lưu Hâm.
"Đầm này tên là Đầm Hoa Mai. Thơ Đường không phải có Đầm Hoa Đào trứ danh sao? Đầm này của tụi em chính dựa theo cái tên trứ danh ấy. Mặt trên của núi có khu mai lâm lớn. Mùa đông hoa mai sẽ theo tuyết mà rơi xuống, cho nên mới đặt tên như vậy." Lưu Hâm dừng một chút, sờ đầu nói tiếp: "Em nghe người già trong thôn nói. Còn thật giả thì em không biết được vì em chưa từng lên núi vào mùa đông."
"Đầm Hoa Mai. Đây cũng là một cái tên hay." Thẩm Thu Hoa nói. Tên này từ miệng nàng nói ra, tựa như có một sức mạnh thần kỳ, rất dễ nghe.
Sau khi mọi người nghỉ ngơi xong, lại tiếp tục ghi hình. Lúc này vài người ngồi trên cỏ, bắt đầu nói chuyện phiếm về phong cảnh ở đây. Đề tài đều do người chủ trì Ngô Nham đưa ra, hiển nhiên hắn biết kịch bản.
Ngô Nham rất giỏi trong việc dẫn dắt đề tài và nắm tiết tấu câu chuyện. Kỷ Văn Hiên cùng Hồ Hàn vẫn luôn đảm nhận việc tạo không khí sinh động. Thẩm Thu Hoa đã xem qua các kỳ trước cũng hiểu bản thân nên làm gì. Hơn nữa nàng bây giờ chỉ là một người thường không phải minh tinh. Nếu muốn sinh tồn trong giới giải trí này thì những bước đầu tiên phải vững chắc.
Tự hỏi một chút, nàng nói ra ấn tượng của mình về ngọn núi cùng thôn này. Không dùng việc nói có sách, mách có chứng để khoe khoang học vấn của mình, nàng cố gắng khiến lời của mình ai cũng có thể nghe hiểu. Thanh âm của nàng uyển chuyển, êm tai. So với Hồ Hàn hoạt bát thì âm thanh của nàng có phần trầm ổn.
"Thẩm tiểu thư là khách quý kỳ này của chúng ta, đối với lịch sử, truyền thừa đều có cách giải thích độc đáo. Tôi đây muốn hỏi Thẩm tiểu thư một chút, trong quá trình cô trưởng thành, cảnh đẹp nơi nào lưu lại cho cô ấn tượng sâu nhất?" Lần này Ngô Nham đem vấn đề đơn độc đưa cho Thẩm Thu Hoa.
Thẩm Thu Hoa nghĩ nghĩ, "Tôi không nói một địa phương cụ thể. Thời điểm tôi mười hai mười ba tuổi có theo cha mình đi...đi một chỗ du ngoạn. Nơi đó có một vùng mai lâm lớn, khi mùa đông đến, lãnh hương xông vào cánh mũi. Hoa mai nơi đó là màu trắng, có một lần tôi ở đó lâu hơn bình thường, cánh hoa liền rơi đầy người tôi. Sau khi trở về, trên người vẫn lưu lại mùi hương đến tận một tháng."
Chuyện là có thật, thời gian lại không đúng. Thẩm Thu Hoa nói chính là sự việc ở nhà của nàng vào kiếp trước. Khi đó phụ thân của nàng phải đến phương Bắc điều tra án tử làm rối kỉ cương ở trường thi, phụ thân đã mang nàng theo. Quan viên địa phương thấy khâm sai mang theo vị tiểu thư, lập tức để nữ quyến trong phủ mang Thẩm Thu Hoa du ngoạn. Năm đó khí hậu bất chợt lạnh, hoa mai lại nở rộ đẹp hơn. Quan viên có một nữ nhi, tuổi hai người xấp xỉ nhau, rất nhanh đã thành bạn của nhau. Nữ nhi của quan viên đó mang Thẩm Thu Hoa đến Am Hoa Mai ngoài thành. Am ni cô ở trong núi, từ hậu viện am ni cô đi ra, chính là vùng bạch mai lâm lớn. Ngày đó hai người đi, trời vừa đổ tuyết. Mai lâm trắng tinh một vùng lại điểm thêm màu vàng nhạt của nhụy hoa nhìn khiến cho người ta cảm thấy vui mừng.
Sau đó, quan viên đó bị nghi ngờ có liên quan đến vụ làm rối kỉ cương ở trường thi, bị giam vào ngục. Nữ nhi của quan viên đó khóc lóc cầu nàng hướng phụ thân của mình cầu tình tự nhẹ xử lý. Nàng cự tuyệt. Ánh mắt tuyệt vọng của nữ nhi quan viên đó đến nay nàng vẫn không thể quên được nhưng nàng vẫn như trước không mềm lòng.
"Ân oán cá nhân không được can thiệp vào điều luật quốc pháp." Đây là đạo lý phụ thân dạy nàng. Nàng nhớ kỹ, cả đời tuân theo.
Chuyện xưa như mây khói. Thẩm Thu Hoa thu lại suy nghĩ xa xăm của mình.
"Băng tuyết lâm trung trước thử thân,
Bất đồng đào lý hỗn phương trần.
Hốt nhiên nhất dạ thanh hương phát,
Tán tác càn khôn vạn lý xuân."
Nàng thuận miệng ngâm ra bài "Bạch Mai" của Vương Miện.
Buổi nói chuyện phiếm đến giữa trưa thì kết thúc. Dọc theo con đường đã đi, bọn họ về đến thôn. Ăn cơm trưa xong, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi một chút, hai giờ chiều tập hợp lại tiếp tục ghi hình.
Lần ghi hình này gia tăng thêm nhiều phần thú vị, mọi người cùng nhau chơi trò chơi. Quả nhiên như suy đoán của Thẩm Thu Hoa, tối hôm qua nàng vô tình trúng được nội dung có thưởng cho nên ngay từ lúc bắt đầu trò chơi nàng hơn mọi người một ít điểm, nằm ở vị trí đầu. Vì là tiết mục văn hóa nên trò chơi cũng liên quan đến văn hóa. Giải đố, câu thơ, điển cố,.. những thứ này với Thẩm Thu Hoa tương đối đơn giản. Trừ bỏ một vài câu thơ cận đại nàng chưa nghe qua, những câu khác nàng đều thuận lợi đáp được, kết quả thắng ở vị trí đầu.
Buổi tối còn có tiết mục cùng thôn dân liên hoan sinh hoạt. Lương bà bà cũng có mặt, bà thấy Thẩm Thu Hoa liền kéo nàng ra khỏi đám đông. Dương Quỳnh tự nhiên cũng đi theo, ba người đứng ở một góc ngoài sân.
"Cô nương, tôi có thể nhìn kiếp trước của người có duyên. Kiếp trước hai người ở bên nhau, chỉ là tôi nhìn đến nguyên nhân lại không thấy được duyên diệt. Hai người... không có tiến vào luân hồi." Ngữ khí Lương bà bà trầm trầm.
Dương Quỳnh nắm chặt tay. Trong lòng có ý định muốn cho lão nhân này vĩnh viễn không mở được miệng. Cô bị lão nhân này dọa sợ.
"Như vậy thì thế nào?" Vẫn là nương nương trấn định. Thẩm Thu Hoa không phủ định, đôi mắt nhìn thẳng Lương bà bà. "Bà bà, những lời bà nói ra sẽ không có người tin. Rốt cuộc không ai biết kiếp trước của bản thân. Chúng tôi tuy biết nhưng cũng sẽ không thay bà chứng minh."
Lương bà bà thở dài, "Đúng vậy, ta nói cả đời nhưng trước nay không ai tin ta. Cô nương, cô không cần sợ, ta không muốn uy hiếp các cô. Ta chỉ là nhìn các cô như vậy, muốn đến nói vài câu thôi. Chỉ có các cô biết điều ta nói là sự thật."
Lương bà bà nói xong nhìn hai người vài lần, lúc sau yên lặng xoay người, chậm rãi rời đi. Bóng dáng khi rời đi kia vô cùng cô đơn, hiu quạnh.
"Nắm giữ năng lực này, đối với bà ấy cũng không phải chuyện tốt." Dương Quỳnh nhẹ giọng nói.
"Nhìn trộm thiên cơ, có thể sống thọ như bà ấy thật sự rất hiếm." Kiếp trước Thẩm Thu Hoa gặp qua một vài cao thủ bói toán xem tinh, phần lớn đều là khi trẻ qua đời. Phụ thân nói những người nhìn trộm thiên cơ quá nhiều sẽ tổn hại đến tuổi thọ.
Ngày thứ ba, cơ bản không có nhiệm vụ quay chụp. Chỉ là bổ sung lại một số cảnh, sau đó quay thêm vài cảnh tập thể để thêm vào tiết mục mở đầu cùng kết thúc. Nửa ngày có thể kết thúc.
Trước khi rời đi, Miêu Phi Vũ thấy Thẩm Thu Hoa ngồi ở ghế dài ngoài khách sạn liền ngồi xuống bên cạnh hỏi: "Thu Hoa, đây là lần đầu tiên cô tham gia tiết mục như vậy?"