Bởi vì mẫu thân bệnh nặng, Vệ Quân gần đây luôn xin phép nghỉ ở nhà hầu bệnh, so với hai đệ đệ muội muội còn nhỏ, hắn đã hiểu rõ chuyện người lớn che giấu, mẫu thân có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ vĩnh viễn rời xa bọn họ.
Trong lòng Vệ Quân bi thương không thôi, lén lút khóc thầm mấy lần, về sau sau khi bị mẫu thân phát hiện ra, sợ nàng lo lắng, đành phải cố tỏ ra vui vẻ, càng dốc lòng chăm sóc hai đệ đệ muội muội còn nhỏ, đồng thời ngày ngày tới làm bạn với mẫu thân.
Chỉ là hắn hiếu thảo ra sao, sức khỏe mẫu thân vẫn càng ngày càng yếu, hôm trước nghe trộm lời Thái y nói, càng khiến cho hắn khó chịu không thôi.
Hôm nay Vệ Quân ở trong thư phòng thật sự không đọc nổi sách, chỉ muốn tới làm bạn với mẫu thân sinh bệnh, trên đường gặp đệ đệ và muội muội ruột, so với các thứ đệ thứ muội khác, Vệ Quân tất nhiên thân thiết với đệ muội ruột hơn một chút.
Muội muội Vệ Châu năm nay năm tuổi, đệ đệ Vệ Hủ tám tuổi, ngày thường, muội muội ngây ngô, đệ đệ cũng nghịch ngợm gây chuyện, nhưng từ khi mẫu thân bọn chúng sinh bệnh, bọn chúng lập tức hiểu chuyện hơn không ít, khiến hắn vừa vui mừng vừa chua xót.
Nếu có thể, hắn tình nguyện bọn chúng không cần hiểu chuyện, mẫu thân có thể khỏe mạnh.
Dắt hai đệ muội, Vệ Quân bước về hướng Chính viện, trên đường đi nghe nói mấy vị di nương tới thỉnh an mẹ hắn, sắc mặt hắn có hơi tối lại.
Nhưng không ngờ, lúc bước vào lại nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Vệ Quân liếc mắt một cái đã trông thấy cô bé bưng chén trà ngồi yên tĩnh ở trên giường, nàng ấy búi tóc hai bên, trên tóc cũng không có nhiều trang sức, chỉ cài một cây trâm hoa màu trắng, mặc áo khoác và váy xếp ly màu xanh nhạt, cả người trông cực kỳ tao nhã thanh tú, khiến cho người ta yêu thích.
Dáng vẻ ăn mặc mộc mạc của A Uyển là dáng vẻ thăm bệnh nhân vốn có, so sánh với nàng, mấy di nương ăn mặc lòe loẹt, trang điểm xinh đẹp kia có bộ mặt rất đáng ghét, cho dù Vệ Quân tốt tính cũng biết mấy di nương kia hôm nay tới chỗ này chẳng phải chỉ vì thăm mẫu thân.
Mà trong phòng này, còn có một con ngỗng trắng lớn chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng oai phong kêu cạc cạc, mấy di nương dồn vào một chỗ, quần áo, tóc tai đều hơi rối loạn, dáng vẻ không chỉnh tề, khiến cho người ta không khỏi không hoài nghi vừa nãy nơi này xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, lại nhìn con ngỗng trắng ngang ngược bá đạo vừa đi vừa kêu cạc cạc ở trong phòng, hình như cũng hiểu rõ rồi.
Vệ Quân không khỏi nhìn về phía A Uyển ngồi trong phòng, lúc này nàng đã buông chén trà trong tay xuống, đứng lên, vẻ mặt bình thản, đôi mắt kia lại chứa ý lạnh, trông thấy hắn nhìn qua, rất tự nhiên gật đầu chào hỏi hắn.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Vệ Quân mở miệng hỏi.
Hai huynh muội Vệ Hủ và Vệ Châu cũng rất tò mò, tò mò thò đầu nhìn con ngỗng trắng đi lại diễu võ giương oai, chưa từng nhìn thấy sức chiến đấu của con ngỗng trắng, hai huynh muội tất nhiên không sợ nó.
"Đại công tử..."
Ma ma cắt ngang lời các nàng, bà tiến lên thỉnh an ba huynh muội Vệ Quân trước, nói: "Đại công tử, mấy vị di nương không biết tại sao chọc phải ngỗng trắng Quận chúa Thọ An nuôi, cho nên mới xảy ra chút chuyện mất mặt.
Vương phi bây giờ đang tĩnh dưỡng, không thích gặp người khác, lão nô đang khuyên các vị di nương trở về."
Vệ Quân nhíu mày, hiển nhiên có chút không vui, nói với các nàng: "Đã như vậy, các di nương trở về đi."
Mấy vị di nương bị súc sinh đuổi theo cắn khiến các nàng chật vật không thôi, tuy chưa bị cắn nhưng cũng chịu tội rồi.
Nhưng mà bởi vì con súc sinh này là Quận chúa Thọ An nuôi, không thể nào trút giận lên nó, buộc lòng phải nuốt bực bội rời đi.
Hơn nữa chuyện này phỏng chừng các nàng có mách với Quận vương, chỉ sợ Quận vương cũng sẽ không vì các nàng mà đi đắc tội với Trưởng Công chúa Khang Nghi, chỉ có thể tự nhận xui xẻo, vì sao trước khi tới không hỏi thăm xem hôm nay người tới là ai.
Chờ mấy di nương kia dồn dập lần lượt rời đi, trong phòng lập tức yên tĩnh hơn nhiều, mùi vị son phấn cũng không còn nồng nặc nữa, lông mày luôn nhíu chặt của A Uyển mới giãn ra một chút.
Vệ Quân thấy thế, bảo nha hoàn mở cửa sổ ra cho thoáng rồi dẫn hai đệ muội tiến lên chào A Uyển.
"Biểu tỷ Thọ An, tỷ tới rồi." Vệ Châu vui vẻ bổ nhào vào trong ngực A Uyển.
Các mẹ là bạn bè thân thiết, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ của đời con, cho nên A Uyển sau khi gặp mặt vài lần với huynh muội Vệ gia, chung đụng cũng rất tệ, Vệ Châu cũng rất thích A Uyển, lần nào gặp mặt cũng quấn lấy nàng.
Ôm Vệ Châu vào ngực, cầm miếng bánh ngọt lên cho nàng ấy ăn, A Uyển nói với Vệ Quân: "Mẫu thân của ta ở trong nói chuyện với dì Nghiên, huynh có muốn vào không?"
Vệ Hủ muốn vào thăm mẫu thân nhưng bị huynh trưởng cản lại, chỉ có thể mím môi, ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Nếu dì Viện cũng ở trong, chúng ta chờ một lát vậy, để mẫu thân nói chuyện riêng với dì Viện một chút." Vệ Quân nói, con mắt ửng hồng, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.
Dù sao hắn cũng đã hiểu rất nhiều chuyện, cũng biết những chuyện gần đây mẫu thân làm, bây giờ bảo A Uyển ra bên ngoài, sợ là có vài chuyện muốn giao phó cho dì Viện.
A Uyển thấy hai mắt hắn ửng hồng, bộ dạng cố nén bi thương, lấy một cái khăn ra cho hắn, nói: "Huynh đừng buồn, dì Nghiên thấy sẽ khó chịu đó."
Vệ Quần khẽ ừ một tiếng, dùng khăn ấn vào mắt, sợ mình thật sự bật khóc khiến hai đệ muội hoảng sợ.
Nhưng mà bộ dạng này của hắn vẫn hù dọa hai huynh muội Vệ Hủ và Vệ Châu, A Uyển vỗ vỗ Vệ Châu trong ngực, lại sờ đầu Vệ Hủ, thấy Vệ Hủ mếu máo, bộ dạng muốn khóc nhưng cố không khóc, không khỏi bật cười.
"Biểu đệ Hủ là cậu bé kiên cường, không được khóc nhè.
Đến đây, ăn bánh ngọt mứt táo đi."
Vệ Hủ cũng đã đói bụng, nhận miếng bánh ngọt mứt táo A Uyển đưa tới, vừa gặm vừa nhìn vào trong, tất nhiên là cái gì cũng không nhìn được.
Sau đó, A Uyển phụ trách an ủi ba đứa trẻ, tuy Vệ Quân lớn hơn mình một tuổi nhưng ở trong mắt nàng, hắn vẫn là trẻ con, biết mẹ sắp rời khỏi mình mãi mãi, tất nhiên là vô cùng đau buồn cho nên không cười bộ dạng hốc mắt ửng hồng của hắn.
Có nàng an ủi, ba đứa trẻ rốt cuộc cũng khá hơn nhiều.
"Biểu muội, cảm ơn muội." Vệ Quân có hơi xấu hổ, tuổi của mình lớn hơn A Uyển lại để nàng tới dỗ dành.
A Uyển cười cười, nói: "Không có gì, dì Nghiên chỉ mong ba người vui vẻ, cho nên các người phải cười mới được, tránh cho nàng ấy trông thấy lo lắng."
"Biểu muội nói đúng, ta hiểu." Vệ Quân nhìn cô nương cầm khăn lau miệng cho muội muội mình, ánh mắt ấm áp.
Một lát sau, người ở bên trong rốt cuộc cũng nói xong, nha hoàn ra để bọn họ đi vào.
Biết được có thể vào thăm mẹ rồi, hai đứa nhỏ Vệ Hủ và Vệ Châu vội chạy vào, Vệ Quân lo bọn hắn ngã, vội đi theo phía sau bọn họ.
A Uyển đi sau cùng, mang con ngỗng trắng vào chung, nàng đi phía trước, ngỗng trắng theo sau, trông giống như nàng đi dạo với ngỗng trắng, vô cùng có khí thế.
Trong phòng, Tĩnh Nam Quận Vương phi tựa vào gối trên giường, trong ngực ôm hai đứa bé, thấy A Uyển mang theo con ngỗng trắng tiến tới, trong mắt lộ ra ý cười, nói: "Nuôi con ngỗng trắng này thật sự có lợi." Hơn nữa không có cô nương gia nào nuôi ngỗng trắng làm sủng vật, cũng chỉ có một mình A Uyển làm vậy, khiến nàng buồn cười không thôi.
A Uyển nhìn nàng ấy, phát hiện nàng ấy hiển nhiên rất vui vẻ với tiết mục Đại Bạch chiến đấu với mấy di nương vừa rồi, có thể khiến cho nàng ấy vui vẻ vào lúc này, A Uyển cảm thấy không uổng công mình ôm Đại Bạch tới đây, bèn cười nói: "Đó là tất nhiên, Đại Bạch nhà ta rất thích sạch sẽ, ngày nào cũng phải bảo nha hoàn tắm rửa sạch sẽ cho nó, hơn nữa nó ghét nhất mùi son phấn, cho nên lúc trước mới không nhịn nổi tấn công người khác, nhưng mà nó trước giờ chưa từng cắn người, dì Nghiên không cần lo lắng."
Tĩnh Nam Quận Vương phi sau khi nghe xong cười nói: "Yên tâm, ta tất nhiên là không lo lắng."
A Uyển thấy nàng ấy hiểu, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
Tĩnh Nam Quận Vương phi thấy bộ dạng mỉm cười của tiểu cô nương, trong lòng không khỏi lại hối hận, cô nương thông minh lại thẳng thắn như vậy, ngoại trừ hơi yếu ớt chút ra, là ứng cử viên con dâu tốt biết bao nhiêu, bằng giao tình của nàng và Trưởng Công chúa Khang Nghi, nếu nàng mở miệng, chắc chắn đã sớm có thể cho Quân Nhi của nàng đính hôn với A Uyển, mà không phải cho Thế tử Thụy Vương được lợi.
Nỗi tiếc hận này tới lúc khuya trượng phu tới thăm nàng đã lên tới đỉnh điểm.
Đối với vợ cả, trong lòng Tĩnh Nam Quận vương ít nhiều có chút để ý, nhất là biết được nàng bệnh nặng, không biết có thể cầm cự đến bao giờ, ngày nào cũng tới thăm nàng một chút, trò chuyện với nàng.
Chuyện hôm nay muốn nói là ban ngày Trưởng Công chúa Khang Nghi tới cửa.
"Nghe nói Quận chúa Thọ An nuôi hai con ngỗng trắng cắn người, hôm nay con bé ấy mang một con ngỗng trắng tới phủ thăm nàng, có việc này sao?"
Tĩnh Nam Quận Vương phi vừa uống thuốc xong, lúc nghe trượng phu nói vậy, nhìn hắn bằng ánh mắt bình tĩnh, cười nói: "Đúng vậy, hai con ngỗng trắng được huấn luyện tới mức hiểu tính người, ta chưa từng gặp con ngỗng trắng nào nghe lời như vậy, nghe nói là Thế tử Thụy vương đặc biệt cho người huấn luyện, tặng cho Quận chúa Thọ An giải sầu."
Nghe nói như thế, Quận vương Tĩnh Nam lập tức ngậm miệng.
Hôm nay các di nương ở đây bị một con ngỗng trắng ức hiếp tới nỗi hoa dung thất sắc [*], mất hết mặt mũi, tất nhiên là muốn tố cáo, các nàng không mong Quận vương làm chủ cho các nàng, chỉ là muốn châm ngòi một chút, khiến Quận vương bất mãn với Quận vương phi thôi.
Quận vương Tĩnh Nam vừa rồi nghe Triệu di nương hắn yêu thương nói hôm nay nàng bị một con súc sinh đuổi tới nỗi va vào bàn, bầm một mảng da, cho nên tới hỏi một chút.
[*] Khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi.
Hỏi xong, Tĩnh Nam Quận vương lại hối hận, bởi vì con ngỗng trắng này thế mà có liên quan tới Quỷ Kiến Sầu Vệ Huyên kia.
Làm Quận vương hoàng tộc, sức phá hoại của Vệ Huyên khủng bố tới mức nào hắn hiểu rõ nhất, căn bản không muốn đối đầu với Hỗn Thế Ma Vương này.
Tĩnh Nam Quận Vương phi trông thấy bộ dạng của hắn, dùng khăn che miệng cười.
***
Ra khỏi phủ Tĩnh Nam Quận vương, A Uyển phát hiện tâm trạng mẹ Công chúa hôm nay không tốt lắm, nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ yên tĩnh ngồi cùng nàng ấy.
Xe ngựa chạy không lâu, bỗng nghe được ngoài cửa sổ vang lên tiếng Vệ Huyên.
"Biểu tỷ, nàng ở bên trong sao?"
A Uyển nghe tiếng, lập tức vén rèm cửa sổ xe lên, trông thấy Vệ Huyên ngồi ở trên lưng ngựa, hắn khống chế ngựa đi song song với xe ngựa, nhìn từ góc độ của A Uyển, vừa hay có thể nhìn vào mắt thiếu niên y phục đỏ sẫm ngồi trên lưng ngựa.
Thấy nàng vén rèm xe lên, hắn không khỏi nở nụ cười, hơi thở thở ra trong không khí biến thành sương mù rồi tan biến, làm mờ đi khuôn mặt xinh đẹp của hắn.
"Trời đang rất lạnh, vậy mà đệ cưỡi ngựa sao?" A Uyển nhìn hắn chằm chằm: "Cũng không sợ lạnh."
Vệ Huyên dời mắt xuống, thở ra khí nói: "Quả thực rất lạnh, cô mẫu cũng ở trong xe ngựa sao?"
Lúc ấy, tiếng Trưởng Công chúa Khang Nghi vang lên: "Trời lạnh lắm, Huyên Nhi cũng lên đây ngồi đi."
Vệ Huyên cười vui vẻ, rất sảng khoái xoay người xuống ngựa, ném ngựa cho thị vệ phía sau rồi chui vào trong xe ngựa ấm áp.
Bởi vì hắn tiến vào, mang theo hơi lạnh bên ngoài, A Uyển sợ lạnh, không khỏi rụt người lại, cách xa hắn một chút.
Ánh mắt Vệ Huyên hơi tối lại, cố nén ý nghĩ vươn tay ôm nàng vào trong ngực xuống, ngồi ở trong xe, nở nụ cười chào hỏi Trưởng Công chúa Khang Nghi, ngoan ngoãn trả lời mấy câu hỏi của Trưởng Công chúa Khang Nghi.
"Hôm nay Huyên Nhi đi đâu vậy?"
"Con mới cùng vài người bạn cưỡi ngựa ở bờ sông trong thành, bây giờ đang muốn trở về, không ngờ gặp hai người, lâu rồi con không tới nhà cô mẫu ăn cơm, cô mẫu thương con một lần, hôm nay để con ăn một bữa được không?"
Trưởng Công chúa Khang Nghi bị hắn chọc cười không ngừng, cười nói: "Nói thế nào, con muốn tới chỉ sợ dượng con vui nhất đấy."
Thế là, mọi người cùng nhau vui vẻ trở về phủ Công chúa.
A Uyển: "..." Mẹ Công chúa mẹ thật sự sẽ không bỏ lỡ thời cơ nha!
Bởi vì trong xe ngựa còn có Trưởng Công chúa Khang Nghi, cho nên Vệ Huyên cũng không dám làm bậy, vô cùng nghiêm chỉnh ngồi cùng hàng với A Uyển, khiến cho Trưởng Công chúa Khang Nghi thầm buồn cười.
Sau khi về phủ Công chúa, bởi vì chưa tới giờ ăn cơm, Vệ Huyên theo A Uyển cùng tới viện Tư An, dự tính cả buổi chiều hôm nay ở lại chỗ A Uyển.
Sau khi vào viện, không có trưởng bối theo dõi, Vệ Huyên bắt đầu táy máy tay chân, kéo bàn tay hơi lạnh của A Uyển, hỏi: "Vừa rồi hai mẹ con nàng đi đâu vậy?"
A Uyển đã quen bị hắn động tay động chân, kệ hắn kéo, tay của hắn rất ấm áp, có thể vì thân thể khỏe mạnh, khí huyết dồi dào, cho nên ngay cả lúc trời đang rất lạnh, tay hắn cũng ấm giống như lò sưởi vậy.
"Đi phủ Tĩnh Nam Quận vương thăm dì Nghiên, dì Nghiên bệnh nặng, Thái y nói nàng ấy không trụ được lâu nữa." Nói xong, tâm trạng A Uyển lại sa sút.
Vệ Huyên nghe xong hơi ngẩn ra, sau đó mới giật mình nhớ tới việc này, Tĩnh Nam Quận Vương phi là một hồng nhan bạc mệnh, ra đi sớm, Tĩnh Nam Quận vương còn chưa chịu tang được một năm đã đón người mới vào phủ, vợ chết nam tử phải chịu tang một năm, cho dù không làm được cũng không ai nói gì, nhưng phần lớn mọi người vẫn sẽ chịu tang đủ một năm này, không gấp giống như Tĩnh Nam Quận vương.
Đời trước hắn ngoại trừ A Uyển ra, không thèm để ý nhiều chuyện hoàng thất, rất nhiều chuyện nghe xong mặc kệ, căn bản không nghĩ nhiều, biết chuyện phủ Tĩnh Nam Quận vương, cũng là về sau không cam lòng Vệ Quân đính hôn với A Uyển mới tìm hiểu.
Khi đó, A Uyển và Vệ Quân đính hôn vào năm bọn họ mười tuổi, cũng chính là năm nay...!Vệ Huyên bỗng hiểu rõ, tuy Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn trúng nhân phẩm Vệ Quân, muốn hắn làm con rể, nhưng trong đó có lẽ còn có Tĩnh Nam Quận Vương phi gửi gắm nữa, cho nên mới bắt nhịp với nhau.
Tĩnh Nam Quận Vương phi sợ rằng cũng biết thủ đoạn của Trưởng Công chúa Khang Nghi, nếu có thể có nàng che chở mấy huynh muội Vệ Quân, cho dù Tĩnh Nam Quận vương tái giá, cũng không sống quá khổ.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Vệ Huyên lạnh lùng, Trưởng Công chúa Khang Nghi dày công chọn con rể cho con gái, cho nên chọn trúng Vệ Quân, cũng bồi dưỡng Vệ Quân theo tiêu chuẩn của mình, rốt cuộc để hắn lộ mặt ở trước mặt Hoàng đế, trở thành người Hoàng đế coi trọng nhất trong hoàng thất, làm cho phủ Tĩnh Nam Quận vương lấy lại huy hoàng ngày xưa, Tĩnh Nam Quận Vương phi quả thực gửi gắm đúng chỗ rồi.
Chỉ tiếc, tất cả đã thay đổi sau cái đêm giông tố A Uyển cập kê, vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi bỏ mạng.
Sau đó, bi kịch của A Uyển bắt đầu, A Uyển vì giữ hiếu cha mẹ năm năm, trong lúc đó còn bị người ta hãm hại khiên cơ thể đã chăm sóc tốt càng ngày càng yếu đi, cho dù nàng không phát bệnh chết đêm tân hôn thì sức khỏe như vậy cũng không cầm cự được mấy ngày...
Vệ Huyên ngồi trong phòng khách, đưa mắt nhìn A Uyển vào trong nhà thay quần áo, mấp máy môi, tròng mắt che giấu vẻ dữ tợn trong mắt.
Chuyện đời trước đã qua, đời này nếu như ai dám ức hiếp A Uyển, cướp nàng khỏi hắn thì đừng trách hắn lòng dạ ác độc!
"Nghĩ gì thế?"
Một tiếng cười vang lên, Vệ Huyên quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương đã thay bộ y phục màu hồng mặc ở nhà, nhịn không được vươn tay kéo nàng vào trong ngực, cơ thể mềm mại mảnh mai như vậy, sao có người nhẫn tâm làm tổn thương nàng chứ?
"A!" A Uyển không biết hắn lại nổi điên gì, vỗ mạnh vào hắn, ngược lại bị hắn vùi mặt vào trong ngực, dọa nàng vội co ngực lại.
Tuy bây giờ ngực còn phẳng nhưng bản năng nữ nhân khiến nàng tránh để ngực quá gần gũi với cậu bé mình đối xử xem như đệ đệ.
Vệ Huyên hoàn toàn không biết nàng khó chịu, hắn chìm đắm trong bi thương đời trước lúc biết A Uyển qua đời, không nhịn được ý muốn ôm nàng, cảm giác nàng bình yên ở bên cạnh hắn.
Đang lúc hai người dây dưa, một tiểu cô nương hùng hổ chạy vào, kêu: "A Uyển, ta nói cho ngươi biết...!Á?"
Mạnh Hân mở to mắt, nhìn bộ dạng lôi kéo của hai người, gãi gãi má, lùi về sau mấy bước, nói: "Hóa ra các ngươi đang bận, các ngươi tiếp tục đi, ta, ta đi ra ngoài trước..." Phát hiện Vệ Huyên hung ác trừng mắt tới, Mạnh Hân chỉ có thể cười cười, cẩn thận lùi về sau.
A Uyển rốt cuộc cũng đẩy được Vệ Huyên ra, sửa sang lại vạt áo, cau mày ngồi trên giường, không muốn để ý cậu bé kia nữa, gọi Mạnh Hân ngồi xuống bên cạnh, nói với nàng: "Không phải hôm nay ngươi vào cung sao? Sao trở về sớm như vậy?"
Mạnh Hân nhìn Vệ Huyên một cái, phát hiện chỉ cần A Uyển ở đây hắn cũng không dám nổi nóng, lập tức vui vẻ, bám lấy A Uyển nói: "Vốn dĩ ta muốn nói chuyện với Nhị tỷ nhưng Thái tử điện hạ trở về, cho nên đành phải rời đi cùng với mẫu thân.
Đúng rồi, nói cho ngươi biết một việc, Hoàng thượng muốn tuyển Phò mã cho Công chúa Thanh Ninh đó."
A Uyển rót trà cho nàng ấy, nói: "Công chúa Thanh Ninh năm nay cũng đã mười sáu tuổi, nên tuyển Phò mã rồi."
"Vậy ngươi cảm thấy Hoàng thượng sẽ chọn ai làm Phò mã?" Nàng ấy hưng phấn nói.
"Ta cũng không biết."
Mạnh Hân không khỏi cười đắc ý: "Nói cho ngươi biết, đây là tư liệu ta mắt thấy tai nghe nha, ta có được từ chỗ Nhị tỷ đó.
Có mấy người được chọn, tới lúc đó Hoàng thượng muốn chọn một người trong số những người này."
Vệ Huyên rốt cuộc không vừa mắt hành động bám lấy A Uyển của cô nương ngu xuẩn này, hừ giọng nói: "Có gì giỏi chứ? Ta biết cuối cùng Hoàng bá phụ sẽ chọn ai, giỏi hơn so với ngươi đoán tới đoán lui nhiều."
Mạnh Hân bị hắn hấp dẫn sự chú ý, bỏ A Uyển ra, tiến tới hỏi hắn: "Biểu ca, là ai vậy? Nói cho ta đi, ta sẽ không nói cho người khác biết đâu."
Vệ Huyên liếc nàng ấy một cái, nói: "Trước tiên đi pha trà cho gia đi."
A Uyển nhìn Mạnh Hân hấp tấp chạy tới phòng trà nước, chỉ biết im lặng, tiểu cô nương này thật sự là săn tin đạt chuẩn, vì tin tức mắt thấy tai nghe mà hy sinh bản thân đi làm việc của nha hoàn, thật sự là sinh sai thời đại.
Không khỏi nói với Vệ Huyên: "Đừng bắt nạt A Hân."
Vệ Huyên nhe răng với nàng, sau đó cười lạnh một tiếng, tất cả nam nhân nữ nhân gần gũi với A Uyển hắn đều muốn bắt nạt.
A Uyển trừng mắt, thằng nhóc hư đốn này!.
Trong lòng Vệ Quân bi thương không thôi, lén lút khóc thầm mấy lần, về sau sau khi bị mẫu thân phát hiện ra, sợ nàng lo lắng, đành phải cố tỏ ra vui vẻ, càng dốc lòng chăm sóc hai đệ đệ muội muội còn nhỏ, đồng thời ngày ngày tới làm bạn với mẫu thân.
Chỉ là hắn hiếu thảo ra sao, sức khỏe mẫu thân vẫn càng ngày càng yếu, hôm trước nghe trộm lời Thái y nói, càng khiến cho hắn khó chịu không thôi.
Hôm nay Vệ Quân ở trong thư phòng thật sự không đọc nổi sách, chỉ muốn tới làm bạn với mẫu thân sinh bệnh, trên đường gặp đệ đệ và muội muội ruột, so với các thứ đệ thứ muội khác, Vệ Quân tất nhiên thân thiết với đệ muội ruột hơn một chút.
Muội muội Vệ Châu năm nay năm tuổi, đệ đệ Vệ Hủ tám tuổi, ngày thường, muội muội ngây ngô, đệ đệ cũng nghịch ngợm gây chuyện, nhưng từ khi mẫu thân bọn chúng sinh bệnh, bọn chúng lập tức hiểu chuyện hơn không ít, khiến hắn vừa vui mừng vừa chua xót.
Nếu có thể, hắn tình nguyện bọn chúng không cần hiểu chuyện, mẫu thân có thể khỏe mạnh.
Dắt hai đệ muội, Vệ Quân bước về hướng Chính viện, trên đường đi nghe nói mấy vị di nương tới thỉnh an mẹ hắn, sắc mặt hắn có hơi tối lại.
Nhưng không ngờ, lúc bước vào lại nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Vệ Quân liếc mắt một cái đã trông thấy cô bé bưng chén trà ngồi yên tĩnh ở trên giường, nàng ấy búi tóc hai bên, trên tóc cũng không có nhiều trang sức, chỉ cài một cây trâm hoa màu trắng, mặc áo khoác và váy xếp ly màu xanh nhạt, cả người trông cực kỳ tao nhã thanh tú, khiến cho người ta yêu thích.
Dáng vẻ ăn mặc mộc mạc của A Uyển là dáng vẻ thăm bệnh nhân vốn có, so sánh với nàng, mấy di nương ăn mặc lòe loẹt, trang điểm xinh đẹp kia có bộ mặt rất đáng ghét, cho dù Vệ Quân tốt tính cũng biết mấy di nương kia hôm nay tới chỗ này chẳng phải chỉ vì thăm mẫu thân.
Mà trong phòng này, còn có một con ngỗng trắng lớn chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng oai phong kêu cạc cạc, mấy di nương dồn vào một chỗ, quần áo, tóc tai đều hơi rối loạn, dáng vẻ không chỉnh tề, khiến cho người ta không khỏi không hoài nghi vừa nãy nơi này xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, lại nhìn con ngỗng trắng ngang ngược bá đạo vừa đi vừa kêu cạc cạc ở trong phòng, hình như cũng hiểu rõ rồi.
Vệ Quân không khỏi nhìn về phía A Uyển ngồi trong phòng, lúc này nàng đã buông chén trà trong tay xuống, đứng lên, vẻ mặt bình thản, đôi mắt kia lại chứa ý lạnh, trông thấy hắn nhìn qua, rất tự nhiên gật đầu chào hỏi hắn.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Vệ Quân mở miệng hỏi.
Hai huynh muội Vệ Hủ và Vệ Châu cũng rất tò mò, tò mò thò đầu nhìn con ngỗng trắng đi lại diễu võ giương oai, chưa từng nhìn thấy sức chiến đấu của con ngỗng trắng, hai huynh muội tất nhiên không sợ nó.
"Đại công tử..."
Ma ma cắt ngang lời các nàng, bà tiến lên thỉnh an ba huynh muội Vệ Quân trước, nói: "Đại công tử, mấy vị di nương không biết tại sao chọc phải ngỗng trắng Quận chúa Thọ An nuôi, cho nên mới xảy ra chút chuyện mất mặt.
Vương phi bây giờ đang tĩnh dưỡng, không thích gặp người khác, lão nô đang khuyên các vị di nương trở về."
Vệ Quân nhíu mày, hiển nhiên có chút không vui, nói với các nàng: "Đã như vậy, các di nương trở về đi."
Mấy vị di nương bị súc sinh đuổi theo cắn khiến các nàng chật vật không thôi, tuy chưa bị cắn nhưng cũng chịu tội rồi.
Nhưng mà bởi vì con súc sinh này là Quận chúa Thọ An nuôi, không thể nào trút giận lên nó, buộc lòng phải nuốt bực bội rời đi.
Hơn nữa chuyện này phỏng chừng các nàng có mách với Quận vương, chỉ sợ Quận vương cũng sẽ không vì các nàng mà đi đắc tội với Trưởng Công chúa Khang Nghi, chỉ có thể tự nhận xui xẻo, vì sao trước khi tới không hỏi thăm xem hôm nay người tới là ai.
Chờ mấy di nương kia dồn dập lần lượt rời đi, trong phòng lập tức yên tĩnh hơn nhiều, mùi vị son phấn cũng không còn nồng nặc nữa, lông mày luôn nhíu chặt của A Uyển mới giãn ra một chút.
Vệ Quân thấy thế, bảo nha hoàn mở cửa sổ ra cho thoáng rồi dẫn hai đệ muội tiến lên chào A Uyển.
"Biểu tỷ Thọ An, tỷ tới rồi." Vệ Châu vui vẻ bổ nhào vào trong ngực A Uyển.
Các mẹ là bạn bè thân thiết, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ của đời con, cho nên A Uyển sau khi gặp mặt vài lần với huynh muội Vệ gia, chung đụng cũng rất tệ, Vệ Châu cũng rất thích A Uyển, lần nào gặp mặt cũng quấn lấy nàng.
Ôm Vệ Châu vào ngực, cầm miếng bánh ngọt lên cho nàng ấy ăn, A Uyển nói với Vệ Quân: "Mẫu thân của ta ở trong nói chuyện với dì Nghiên, huynh có muốn vào không?"
Vệ Hủ muốn vào thăm mẫu thân nhưng bị huynh trưởng cản lại, chỉ có thể mím môi, ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Nếu dì Viện cũng ở trong, chúng ta chờ một lát vậy, để mẫu thân nói chuyện riêng với dì Viện một chút." Vệ Quân nói, con mắt ửng hồng, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.
Dù sao hắn cũng đã hiểu rất nhiều chuyện, cũng biết những chuyện gần đây mẫu thân làm, bây giờ bảo A Uyển ra bên ngoài, sợ là có vài chuyện muốn giao phó cho dì Viện.
A Uyển thấy hai mắt hắn ửng hồng, bộ dạng cố nén bi thương, lấy một cái khăn ra cho hắn, nói: "Huynh đừng buồn, dì Nghiên thấy sẽ khó chịu đó."
Vệ Quần khẽ ừ một tiếng, dùng khăn ấn vào mắt, sợ mình thật sự bật khóc khiến hai đệ muội hoảng sợ.
Nhưng mà bộ dạng này của hắn vẫn hù dọa hai huynh muội Vệ Hủ và Vệ Châu, A Uyển vỗ vỗ Vệ Châu trong ngực, lại sờ đầu Vệ Hủ, thấy Vệ Hủ mếu máo, bộ dạng muốn khóc nhưng cố không khóc, không khỏi bật cười.
"Biểu đệ Hủ là cậu bé kiên cường, không được khóc nhè.
Đến đây, ăn bánh ngọt mứt táo đi."
Vệ Hủ cũng đã đói bụng, nhận miếng bánh ngọt mứt táo A Uyển đưa tới, vừa gặm vừa nhìn vào trong, tất nhiên là cái gì cũng không nhìn được.
Sau đó, A Uyển phụ trách an ủi ba đứa trẻ, tuy Vệ Quân lớn hơn mình một tuổi nhưng ở trong mắt nàng, hắn vẫn là trẻ con, biết mẹ sắp rời khỏi mình mãi mãi, tất nhiên là vô cùng đau buồn cho nên không cười bộ dạng hốc mắt ửng hồng của hắn.
Có nàng an ủi, ba đứa trẻ rốt cuộc cũng khá hơn nhiều.
"Biểu muội, cảm ơn muội." Vệ Quân có hơi xấu hổ, tuổi của mình lớn hơn A Uyển lại để nàng tới dỗ dành.
A Uyển cười cười, nói: "Không có gì, dì Nghiên chỉ mong ba người vui vẻ, cho nên các người phải cười mới được, tránh cho nàng ấy trông thấy lo lắng."
"Biểu muội nói đúng, ta hiểu." Vệ Quân nhìn cô nương cầm khăn lau miệng cho muội muội mình, ánh mắt ấm áp.
Một lát sau, người ở bên trong rốt cuộc cũng nói xong, nha hoàn ra để bọn họ đi vào.
Biết được có thể vào thăm mẹ rồi, hai đứa nhỏ Vệ Hủ và Vệ Châu vội chạy vào, Vệ Quân lo bọn hắn ngã, vội đi theo phía sau bọn họ.
A Uyển đi sau cùng, mang con ngỗng trắng vào chung, nàng đi phía trước, ngỗng trắng theo sau, trông giống như nàng đi dạo với ngỗng trắng, vô cùng có khí thế.
Trong phòng, Tĩnh Nam Quận Vương phi tựa vào gối trên giường, trong ngực ôm hai đứa bé, thấy A Uyển mang theo con ngỗng trắng tiến tới, trong mắt lộ ra ý cười, nói: "Nuôi con ngỗng trắng này thật sự có lợi." Hơn nữa không có cô nương gia nào nuôi ngỗng trắng làm sủng vật, cũng chỉ có một mình A Uyển làm vậy, khiến nàng buồn cười không thôi.
A Uyển nhìn nàng ấy, phát hiện nàng ấy hiển nhiên rất vui vẻ với tiết mục Đại Bạch chiến đấu với mấy di nương vừa rồi, có thể khiến cho nàng ấy vui vẻ vào lúc này, A Uyển cảm thấy không uổng công mình ôm Đại Bạch tới đây, bèn cười nói: "Đó là tất nhiên, Đại Bạch nhà ta rất thích sạch sẽ, ngày nào cũng phải bảo nha hoàn tắm rửa sạch sẽ cho nó, hơn nữa nó ghét nhất mùi son phấn, cho nên lúc trước mới không nhịn nổi tấn công người khác, nhưng mà nó trước giờ chưa từng cắn người, dì Nghiên không cần lo lắng."
Tĩnh Nam Quận Vương phi sau khi nghe xong cười nói: "Yên tâm, ta tất nhiên là không lo lắng."
A Uyển thấy nàng ấy hiểu, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
Tĩnh Nam Quận Vương phi thấy bộ dạng mỉm cười của tiểu cô nương, trong lòng không khỏi lại hối hận, cô nương thông minh lại thẳng thắn như vậy, ngoại trừ hơi yếu ớt chút ra, là ứng cử viên con dâu tốt biết bao nhiêu, bằng giao tình của nàng và Trưởng Công chúa Khang Nghi, nếu nàng mở miệng, chắc chắn đã sớm có thể cho Quân Nhi của nàng đính hôn với A Uyển, mà không phải cho Thế tử Thụy Vương được lợi.
Nỗi tiếc hận này tới lúc khuya trượng phu tới thăm nàng đã lên tới đỉnh điểm.
Đối với vợ cả, trong lòng Tĩnh Nam Quận vương ít nhiều có chút để ý, nhất là biết được nàng bệnh nặng, không biết có thể cầm cự đến bao giờ, ngày nào cũng tới thăm nàng một chút, trò chuyện với nàng.
Chuyện hôm nay muốn nói là ban ngày Trưởng Công chúa Khang Nghi tới cửa.
"Nghe nói Quận chúa Thọ An nuôi hai con ngỗng trắng cắn người, hôm nay con bé ấy mang một con ngỗng trắng tới phủ thăm nàng, có việc này sao?"
Tĩnh Nam Quận Vương phi vừa uống thuốc xong, lúc nghe trượng phu nói vậy, nhìn hắn bằng ánh mắt bình tĩnh, cười nói: "Đúng vậy, hai con ngỗng trắng được huấn luyện tới mức hiểu tính người, ta chưa từng gặp con ngỗng trắng nào nghe lời như vậy, nghe nói là Thế tử Thụy vương đặc biệt cho người huấn luyện, tặng cho Quận chúa Thọ An giải sầu."
Nghe nói như thế, Quận vương Tĩnh Nam lập tức ngậm miệng.
Hôm nay các di nương ở đây bị một con ngỗng trắng ức hiếp tới nỗi hoa dung thất sắc [*], mất hết mặt mũi, tất nhiên là muốn tố cáo, các nàng không mong Quận vương làm chủ cho các nàng, chỉ là muốn châm ngòi một chút, khiến Quận vương bất mãn với Quận vương phi thôi.
Quận vương Tĩnh Nam vừa rồi nghe Triệu di nương hắn yêu thương nói hôm nay nàng bị một con súc sinh đuổi tới nỗi va vào bàn, bầm một mảng da, cho nên tới hỏi một chút.
[*] Khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi.
Hỏi xong, Tĩnh Nam Quận vương lại hối hận, bởi vì con ngỗng trắng này thế mà có liên quan tới Quỷ Kiến Sầu Vệ Huyên kia.
Làm Quận vương hoàng tộc, sức phá hoại của Vệ Huyên khủng bố tới mức nào hắn hiểu rõ nhất, căn bản không muốn đối đầu với Hỗn Thế Ma Vương này.
Tĩnh Nam Quận Vương phi trông thấy bộ dạng của hắn, dùng khăn che miệng cười.
***
Ra khỏi phủ Tĩnh Nam Quận vương, A Uyển phát hiện tâm trạng mẹ Công chúa hôm nay không tốt lắm, nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ yên tĩnh ngồi cùng nàng ấy.
Xe ngựa chạy không lâu, bỗng nghe được ngoài cửa sổ vang lên tiếng Vệ Huyên.
"Biểu tỷ, nàng ở bên trong sao?"
A Uyển nghe tiếng, lập tức vén rèm cửa sổ xe lên, trông thấy Vệ Huyên ngồi ở trên lưng ngựa, hắn khống chế ngựa đi song song với xe ngựa, nhìn từ góc độ của A Uyển, vừa hay có thể nhìn vào mắt thiếu niên y phục đỏ sẫm ngồi trên lưng ngựa.
Thấy nàng vén rèm xe lên, hắn không khỏi nở nụ cười, hơi thở thở ra trong không khí biến thành sương mù rồi tan biến, làm mờ đi khuôn mặt xinh đẹp của hắn.
"Trời đang rất lạnh, vậy mà đệ cưỡi ngựa sao?" A Uyển nhìn hắn chằm chằm: "Cũng không sợ lạnh."
Vệ Huyên dời mắt xuống, thở ra khí nói: "Quả thực rất lạnh, cô mẫu cũng ở trong xe ngựa sao?"
Lúc ấy, tiếng Trưởng Công chúa Khang Nghi vang lên: "Trời lạnh lắm, Huyên Nhi cũng lên đây ngồi đi."
Vệ Huyên cười vui vẻ, rất sảng khoái xoay người xuống ngựa, ném ngựa cho thị vệ phía sau rồi chui vào trong xe ngựa ấm áp.
Bởi vì hắn tiến vào, mang theo hơi lạnh bên ngoài, A Uyển sợ lạnh, không khỏi rụt người lại, cách xa hắn một chút.
Ánh mắt Vệ Huyên hơi tối lại, cố nén ý nghĩ vươn tay ôm nàng vào trong ngực xuống, ngồi ở trong xe, nở nụ cười chào hỏi Trưởng Công chúa Khang Nghi, ngoan ngoãn trả lời mấy câu hỏi của Trưởng Công chúa Khang Nghi.
"Hôm nay Huyên Nhi đi đâu vậy?"
"Con mới cùng vài người bạn cưỡi ngựa ở bờ sông trong thành, bây giờ đang muốn trở về, không ngờ gặp hai người, lâu rồi con không tới nhà cô mẫu ăn cơm, cô mẫu thương con một lần, hôm nay để con ăn một bữa được không?"
Trưởng Công chúa Khang Nghi bị hắn chọc cười không ngừng, cười nói: "Nói thế nào, con muốn tới chỉ sợ dượng con vui nhất đấy."
Thế là, mọi người cùng nhau vui vẻ trở về phủ Công chúa.
A Uyển: "..." Mẹ Công chúa mẹ thật sự sẽ không bỏ lỡ thời cơ nha!
Bởi vì trong xe ngựa còn có Trưởng Công chúa Khang Nghi, cho nên Vệ Huyên cũng không dám làm bậy, vô cùng nghiêm chỉnh ngồi cùng hàng với A Uyển, khiến cho Trưởng Công chúa Khang Nghi thầm buồn cười.
Sau khi về phủ Công chúa, bởi vì chưa tới giờ ăn cơm, Vệ Huyên theo A Uyển cùng tới viện Tư An, dự tính cả buổi chiều hôm nay ở lại chỗ A Uyển.
Sau khi vào viện, không có trưởng bối theo dõi, Vệ Huyên bắt đầu táy máy tay chân, kéo bàn tay hơi lạnh của A Uyển, hỏi: "Vừa rồi hai mẹ con nàng đi đâu vậy?"
A Uyển đã quen bị hắn động tay động chân, kệ hắn kéo, tay của hắn rất ấm áp, có thể vì thân thể khỏe mạnh, khí huyết dồi dào, cho nên ngay cả lúc trời đang rất lạnh, tay hắn cũng ấm giống như lò sưởi vậy.
"Đi phủ Tĩnh Nam Quận vương thăm dì Nghiên, dì Nghiên bệnh nặng, Thái y nói nàng ấy không trụ được lâu nữa." Nói xong, tâm trạng A Uyển lại sa sút.
Vệ Huyên nghe xong hơi ngẩn ra, sau đó mới giật mình nhớ tới việc này, Tĩnh Nam Quận Vương phi là một hồng nhan bạc mệnh, ra đi sớm, Tĩnh Nam Quận vương còn chưa chịu tang được một năm đã đón người mới vào phủ, vợ chết nam tử phải chịu tang một năm, cho dù không làm được cũng không ai nói gì, nhưng phần lớn mọi người vẫn sẽ chịu tang đủ một năm này, không gấp giống như Tĩnh Nam Quận vương.
Đời trước hắn ngoại trừ A Uyển ra, không thèm để ý nhiều chuyện hoàng thất, rất nhiều chuyện nghe xong mặc kệ, căn bản không nghĩ nhiều, biết chuyện phủ Tĩnh Nam Quận vương, cũng là về sau không cam lòng Vệ Quân đính hôn với A Uyển mới tìm hiểu.
Khi đó, A Uyển và Vệ Quân đính hôn vào năm bọn họ mười tuổi, cũng chính là năm nay...!Vệ Huyên bỗng hiểu rõ, tuy Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn trúng nhân phẩm Vệ Quân, muốn hắn làm con rể, nhưng trong đó có lẽ còn có Tĩnh Nam Quận Vương phi gửi gắm nữa, cho nên mới bắt nhịp với nhau.
Tĩnh Nam Quận Vương phi sợ rằng cũng biết thủ đoạn của Trưởng Công chúa Khang Nghi, nếu có thể có nàng che chở mấy huynh muội Vệ Quân, cho dù Tĩnh Nam Quận vương tái giá, cũng không sống quá khổ.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Vệ Huyên lạnh lùng, Trưởng Công chúa Khang Nghi dày công chọn con rể cho con gái, cho nên chọn trúng Vệ Quân, cũng bồi dưỡng Vệ Quân theo tiêu chuẩn của mình, rốt cuộc để hắn lộ mặt ở trước mặt Hoàng đế, trở thành người Hoàng đế coi trọng nhất trong hoàng thất, làm cho phủ Tĩnh Nam Quận vương lấy lại huy hoàng ngày xưa, Tĩnh Nam Quận Vương phi quả thực gửi gắm đúng chỗ rồi.
Chỉ tiếc, tất cả đã thay đổi sau cái đêm giông tố A Uyển cập kê, vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi bỏ mạng.
Sau đó, bi kịch của A Uyển bắt đầu, A Uyển vì giữ hiếu cha mẹ năm năm, trong lúc đó còn bị người ta hãm hại khiên cơ thể đã chăm sóc tốt càng ngày càng yếu đi, cho dù nàng không phát bệnh chết đêm tân hôn thì sức khỏe như vậy cũng không cầm cự được mấy ngày...
Vệ Huyên ngồi trong phòng khách, đưa mắt nhìn A Uyển vào trong nhà thay quần áo, mấp máy môi, tròng mắt che giấu vẻ dữ tợn trong mắt.
Chuyện đời trước đã qua, đời này nếu như ai dám ức hiếp A Uyển, cướp nàng khỏi hắn thì đừng trách hắn lòng dạ ác độc!
"Nghĩ gì thế?"
Một tiếng cười vang lên, Vệ Huyên quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương đã thay bộ y phục màu hồng mặc ở nhà, nhịn không được vươn tay kéo nàng vào trong ngực, cơ thể mềm mại mảnh mai như vậy, sao có người nhẫn tâm làm tổn thương nàng chứ?
"A!" A Uyển không biết hắn lại nổi điên gì, vỗ mạnh vào hắn, ngược lại bị hắn vùi mặt vào trong ngực, dọa nàng vội co ngực lại.
Tuy bây giờ ngực còn phẳng nhưng bản năng nữ nhân khiến nàng tránh để ngực quá gần gũi với cậu bé mình đối xử xem như đệ đệ.
Vệ Huyên hoàn toàn không biết nàng khó chịu, hắn chìm đắm trong bi thương đời trước lúc biết A Uyển qua đời, không nhịn được ý muốn ôm nàng, cảm giác nàng bình yên ở bên cạnh hắn.
Đang lúc hai người dây dưa, một tiểu cô nương hùng hổ chạy vào, kêu: "A Uyển, ta nói cho ngươi biết...!Á?"
Mạnh Hân mở to mắt, nhìn bộ dạng lôi kéo của hai người, gãi gãi má, lùi về sau mấy bước, nói: "Hóa ra các ngươi đang bận, các ngươi tiếp tục đi, ta, ta đi ra ngoài trước..." Phát hiện Vệ Huyên hung ác trừng mắt tới, Mạnh Hân chỉ có thể cười cười, cẩn thận lùi về sau.
A Uyển rốt cuộc cũng đẩy được Vệ Huyên ra, sửa sang lại vạt áo, cau mày ngồi trên giường, không muốn để ý cậu bé kia nữa, gọi Mạnh Hân ngồi xuống bên cạnh, nói với nàng: "Không phải hôm nay ngươi vào cung sao? Sao trở về sớm như vậy?"
Mạnh Hân nhìn Vệ Huyên một cái, phát hiện chỉ cần A Uyển ở đây hắn cũng không dám nổi nóng, lập tức vui vẻ, bám lấy A Uyển nói: "Vốn dĩ ta muốn nói chuyện với Nhị tỷ nhưng Thái tử điện hạ trở về, cho nên đành phải rời đi cùng với mẫu thân.
Đúng rồi, nói cho ngươi biết một việc, Hoàng thượng muốn tuyển Phò mã cho Công chúa Thanh Ninh đó."
A Uyển rót trà cho nàng ấy, nói: "Công chúa Thanh Ninh năm nay cũng đã mười sáu tuổi, nên tuyển Phò mã rồi."
"Vậy ngươi cảm thấy Hoàng thượng sẽ chọn ai làm Phò mã?" Nàng ấy hưng phấn nói.
"Ta cũng không biết."
Mạnh Hân không khỏi cười đắc ý: "Nói cho ngươi biết, đây là tư liệu ta mắt thấy tai nghe nha, ta có được từ chỗ Nhị tỷ đó.
Có mấy người được chọn, tới lúc đó Hoàng thượng muốn chọn một người trong số những người này."
Vệ Huyên rốt cuộc không vừa mắt hành động bám lấy A Uyển của cô nương ngu xuẩn này, hừ giọng nói: "Có gì giỏi chứ? Ta biết cuối cùng Hoàng bá phụ sẽ chọn ai, giỏi hơn so với ngươi đoán tới đoán lui nhiều."
Mạnh Hân bị hắn hấp dẫn sự chú ý, bỏ A Uyển ra, tiến tới hỏi hắn: "Biểu ca, là ai vậy? Nói cho ta đi, ta sẽ không nói cho người khác biết đâu."
Vệ Huyên liếc nàng ấy một cái, nói: "Trước tiên đi pha trà cho gia đi."
A Uyển nhìn Mạnh Hân hấp tấp chạy tới phòng trà nước, chỉ biết im lặng, tiểu cô nương này thật sự là săn tin đạt chuẩn, vì tin tức mắt thấy tai nghe mà hy sinh bản thân đi làm việc của nha hoàn, thật sự là sinh sai thời đại.
Không khỏi nói với Vệ Huyên: "Đừng bắt nạt A Hân."
Vệ Huyên nhe răng với nàng, sau đó cười lạnh một tiếng, tất cả nam nhân nữ nhân gần gũi với A Uyển hắn đều muốn bắt nạt.
A Uyển trừng mắt, thằng nhóc hư đốn này!.
Danh sách chương