Năm Văn Đức thứ mười bảy, đối với Vệ Quân mà nói, là năm đau khổ bi thương nhất trong cuộc đời hắn.
Mẹ ruột của hắn, cuối cùng vẫn không thể sống qua tháng giêng, buông tay thế gian rồi.
Vương phủ quận Tĩnh Nam treo cờ trắng, huynh muội Vệ gia thay tang phục, khóc lóc nức nở ở linh đường.
Lúc A Uyển theo mẹ tới dâng hương, nhìn thấy bộ dạng mấy huynh đệ Vệ gia, cũng có mấy phần chua xót, nhịn không nổi ôm Vệ Châu khóc lóc nhào vào trong ngực nàng, thấy cô bé khóc tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi, gần như không thở nổi, vội ôm cô bé tới sương phòng bên cạnh nghỉ ngơi, bảo nha hoàn bưng nước tới lau mặt cho cô bé, tiện để bón cho cô bé uống nước nóng, để cô bé thở dễ dàng.
Hiện tại là cuối tháng giêng, tiết trời mùa xuân se lạnh, trong linh đường để chậu than vẫn lộ ra khí lạnh ẩm âm u giống như trái tim mấy huynh muội Vệ gia bây giờ.
Vệ Châu tuổi còn nhỏ, lại là cô nương gia, ngồi lâu trong linh đường Trưởng Công chúa Khang Nghi lo lắng cơ thể của cô bé bị thương, thân thể cô nương gia khác nam hài tử, phải bảo vệ tốt ngay từ khi còn nhỏ, tránh mắc bệnh lạnh gì.
Vệ Châu khóc lóc rồi ngủ thiếp đi trong ngực A Uyển, Trưởng Công chúa Khang Nghi thở dài một tiếng, gọi mấy ma ma tâm phúc Quận Vương phi Tĩnh Nam để lại, cẩn thận dặn dò một lúc rồi mới bảo các nàng bế Vệ Châu trở về.
Vệ Châu còn nhỏ, chỉ cần túc trực bên linh cữu hai ngày là được rồi, ngược lại Vệ Quân lớn tuổi, lại là người hiểu chuyện, kiên trì túc trực ở linh đường không rời đi.
Người tới thắp hương trông thấy hành động của Vệ Quân, không khỏi gật đầu, khen hiếu thảo.
Quận Vương phi Tĩnh Nam ra đi, vương phủ quận Tĩnh Nam không còn nữ chủ nhân, trong nội trạch không có người làm chủ, bắt đầu rối loạn.
Vốn dĩ mấy ma ma Quận Vương phi Tĩnh Nam để lại có thể giúp đỡ, nhưng mà Triệu di nương cầm đầu mấy di nương trong hậu viện lại muốn nhân cơ hội chiếm quyền lực, người nào cũng tranh quyền quản gia, khiến cho mấy ma ma bó tay.
Quận vương Tĩnh Nam là người thô lỗ, không hiểu rõ chuyện hậu trạch, tuy sủng ái Triệu di nương nhưng cũng cảm thấy để một di nương quản gia không ổn nên để ma ma trước kia đi theo Quận Vương phi trông coi chuyện nội viện, làm việc theo cách thức lúc Quận Vương phi còn sống, để mấy di nương ở bên cạnh cùng nhau giải quyết.
Nhưng nhóm di nương đều có chủ ý của mình, cũng muốn nhân cơ hội chiếm quyền, làm cho phủ Quận Vương rối loạn.
Nhưng mà mấy ngày sau, sau khi hai đứa nhỏ Vệ Châu Vệ Hủ túc trực linh đường rồi bị bệnh, Trưởng Công chúa Khang Nghi rốt cuộc cũng ra mặt, nàng gọi mấy ma ma tâm phúc của Quận Vương phi Tĩnh Nam tới, cẩn thận dặn dò một hồi rồi lại gọi Vệ Quân tới nói vài lời, Vệ Quân rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, cản lại bàn tay muốn thò ra của mấy di nương, đồng thời cũng báo cáo tình hình cho Quận vương Tĩnh Nam.
Vệ Quân là trưởng tử, Quận vương Tĩnh Nam tất nhiên có mấy phần coi trọng hắn, nghe hắn cáo trạng, hơn nữa cũng sợ tang lễ vợ cả bị làm hỏng, thế là bảo người cấm túc mấy di nương trong phòng, ngoại trừ mỗi ngày tới khóc tang ra thì lúc khác không được bước ra khỏi cửa phòng một bước.
Như vậy, rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Chờ sau khi Quận Vương phi Tĩnh Nam được chôn cất xong, huynh muội Vệ gia gầy đi trông thấy, Vệ Quân cũng bệnh nặng một trận, chờ sau khi hắn khỏi bệnh thì đã là tiết xuân tháng ba.
Đối với chuyện Quận Vương phi Tĩnh Nam mất, Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng đau lòng một thời gian, may mắn có La Diệp và A Uyển an ủi mới trở lại bình thường.
Có điều tuy nàng không đau lòng nữa, lại để ý tới mấy huynh muội Vệ Quân, đã đồng ý với Quận Vương phi Tĩnh Nam, Trưởng Công chúa Khang Nghi sẽ không nhìn bọn họ bị người ta ức hiếp.
Có thể nói, Quận Vương phi chọn đối tượng ủy thác rất giỏi, Trưởng Công chúa Khang Nghi là người trọng tín nghĩa, sẽ không thất hứa với nàng.
Lúc nghe nói bệnh tình Vệ Quân chuyển biến tốt đẹp, A Uyển theo mẹ tới phủ thăm huynh muội Vệ gia, Vệ Châu cực kỳ quấn nàng, A Uyển cũng ôm cô bé vào ngực, bón điểm tâm cho cô bé.
Tiểu cô nương không còn mẹ, chịu đả kích một lần, cũng hiểu chuyện hơn rồi, gần đây vô cùng thân cận với A Uyển, chỉ cần A Uyển qua phủ thì luôn ở phía trước hoặc phía sau, tuyệt đối không rời đi.
Ngược lại Vệ Hủ nghịch ngợm hay gây sự sau khi trải qua chuyện mẹ qua đời đã trưởng thành lên không ít, cũng biết chia sẻ với huynh trưởng, nhưng mà A Uyển thấy, tiểu tử này hình như tiến vào thời kỳ phản nghịch sớm, gần đây thường thích chống đối Quận vương Tĩnh Nam, thỉnh thoảng nhìn người ánh mắt có chút u ám.
Vệ Quân còn bệnh, nhưng biết Trưởng Công chúa Khang Nghi tới, hắn cung kính hành lễ với Trưởng Công chúa Khang Nghi, cảm tạ nàng mấy ngày nay chăm sóc và giúp đỡ, trong lòng hiểu rõ nếu không có Trưởng Công chúa Khang Nghi ra tay, chỉ sợ tang lễ của mẫu thân sẽ bị mấy di nương kia làm cho rối loạn, tới lúc đó không chừng sẽ bị người ngoài cười nhạo, khiến mẫu thân hắn ra đi cũng không được yên lòng.
Trưởng Công chúa Khang Nghi thấy hắn tuy gần đi trông thấy nhưng giữa hai đầu lông mày nhu hòa đã bắt đầu lộ ra vẻ cương nghị, có chút vui mừng, nói: "Về sau có khó khăn gì thì cứ cho người tới phủ Công chúa báo một tiếng, có thể giúp các con ta sẽ giúp, chăm sóc mình và Hủ Nhi, Châu Nhi thật tốt nhé, đừng để mẫu thân con lo lắng."
"Con biết ạ, sẽ không để cho bà ấy lo lắng đâu."
Trưởng Công chúa Khang Nghi phát hiện ra Vệ Quân thay đổi, trong lòng cực kỳ vui mừng, tuy rằng lúc trước Vệ Quân có phong thái quân tử nhưng nói cho cùng vẫn thiếu, như thế phỏng chừng chỉ có thể giữ cái đã có không thể tiến xa, hiện nay hắn tỉnh ngộ, tương lai kế thừa vương phủ quận Tĩnh Nam cũng bớt đi chút trắc trở.
Không thể dựa vào Quận vương Tĩnh Nam, chỉ có thể dựa vào chính hắn, cho nên hắn phải sửa tính cách mềm mỏng một chút.
Nhìn Vệ Quân trưởng thành, Trưởng Công chúa Khang Nghi vui mừng, ngược lại nhớ tới mình đã từng có ý muốn kết hắn và A Uyển thành đôi, tiếc rằng nàng còn chưa kịp lên kế hoạch thì đã bị Thụy vương chặn ngang rồi.
Nhưng mà bây giờ cũng không tiếc nữa, Vệ Quân tuy tốt, nhưng Vệ Huyên mạnh mẽ và cố chấp với A Uyển, lại khiến nàng hài lòng hơn.
So với Vệ Quân, Vệ Huyên có thể làm tốt hơn nhiều.
Xác định mấy huynh muội Vệ gia ổn rồi, Trưởng Công chúa Khang Nghi không còn tới thăm nữa.
Vệ Quân đứng ở cửa, nhìn Trưởng Công chúa Khang Nghi dẫn theo cô bé mặc y phục màu xanh nhạt từng bước rời đi, trong lòng không hiểu sao lan tràn cảm xúc ưu thương, chỉ cảm thấy mình giống như đã mất đi cái gì.
Đối với chuyện gần đây Trưởng Công chúa Khang Nghi và A Uyển quan tâm chuyện vương phủ quận Tĩnh Nam, trong lòng Vệ Huyên cực kỳ không vui, thậm chí hận không thể phá luôn vương phủ quận Tĩnh Nam đi.
Bọn họ là cái thá gì? Chỉ là một bọn lòng lang dạ sói, A Uyển nhân nghĩa với bọn họ như thế, kết quả lại nhận lại phản bội, tuy thời thế bức người, nhưng có vài người mặt mũi cực kỳ xấu xí.
Chỉ là Vệ Huyên cũng biết Trưởng Công chúa Khang Nghi là người thế nào, tuy có tính toán trong lòng, lại cực kỳ trọng chữ tín, chuyện hứa với người ta sẽ không nuốt lời, cho dù Vệ Huyên không vui nhưng cũng không thể làm gì, để tránh phá hủy hình tượng của mình trong lòng Trưởng Công chúa Khang Nghi, khiến nàng phòng bị mình, về sau không lấy được A Uyển.
A Uyển là người duy nhất phát hiện ra hắn không vui, hỏi: "Gần đây đệ làm gì vậy? Hình như tâm trạng không tốt lắm."
Vệ Huyên đen mặt nói: "Không có gì, nàng nghĩ nhiều rồi!"
Thấy hắn không chịu nói, A Uyển chỉ cho rằng hắn lớn rồi, có bí mật của mình, không thích nói với tỷ tỷ nên cũng không bắt ép hắn.
Con trai ấy, chắc chắn sẽ có vài bí mật nhỏ khó mở miệng với người khác phái, nàng hiểu mà.
Chỉ là nàng không bắt ép, Vệ Huyên lại tức tới buồn bực trong lòng, cảm thấy A Uyển không quan tâm hắn, thật sự làm cho hắn quá đau lòng.
Nhìn tiết xuân tháng ba sáng lạn bên ngoài, A Uyển thở dài, nói: "Chờ thời tiết nóng lên, mẫu thân nói chúng ta lại tới thôn trang ở thời gian dài, tới lúc đó đệ ở trong cung phải chăm chỉ học hành với Thái phó, đừng có trốn học nhé." Nhìn bộ dạng như gấu của hắn, A Uyển không khỏi muốn căn dặn vài câu, để hắn học tập cho giỏi, mỗi ngày tiến lên làm đứa trẻ ngoan.
Vệ Huyên cầm quả trong đĩa đựng quả lên gặm, nói với nàng: "Biết rồi." Trong lòng lại nghĩ, trên triều bây giờ bắt đầu phân chia thế lực, chuyện Giang Nam không biết bùng phát vào lúc nào, chỉ có thể chờ đợi.
Nhưng mà, Tam Hoàng tử lớn rồi, hình như năm nay hoặc sang năm sẽ chọn Hoàng tử phi.
Hai người trò chuyện câu được câu chăng, lúc này Trưởng Công chúa Khang Bình qua phủ tìm muội muội nói chuyện, Mạnh Hân cũng tới đây, tới thẳng chỗ A Uyển, muốn chia sẻ với nàng mấy tin tức mấy ngày nay nàng ấy thu thập được.
"Ta nghe nói Hoàng thượng muốn chọn Hoàng tử phi cho Tam Hoàng tử." Trưởng Công chúa Khang Bình nói với muội muội: "Muội cảm thấy Hoàng thượng sẽ nhìn trúng cô nương nhà ai?"
Trưởng Công chúa Khang Nghi ngẩn ra, thấy bộ dạng để ý của nàng ấy, trong lòng hiểu rõ.
Mạnh Vân hiện nay nếu đã là Thái tử phi rồi, Trưởng Công chúa Khang Bình làm mẫu thân tất nhiên muốn suy tính vì con gái, nhất là sức khỏe Thái tử không tốt, Mạnh Vân vào Đông cung nửa năm trời rồi mà bụng vẫn chưa có tin tức, Trưởng Công chúa Khang Bình lo lắng, luôn sợ Tam Hoàng tử sẽ vượt lên, tới lúc đó Tam Hoàng tử có hoàng trưởng tôn, chẳng phải khiến tình cảnh của Thái tử sẽ càng khó khăn hơn sao?
Thái tử sức khỏe không tốt từ thuở nhỏ, tuy được sắc phong làm Hoàng Thái tử nhưng mọi người đều biết, mọi người không ôm nhiều hy vọng là hắn có thể còn sống tới lúc đăng cơ, cho nên âm thầm, rất nhiều người xem trọng Tam Hoàng tử văn võ song toàn hơn, mà Tam Hoàng tử cũng không phụ hy vọng của mọi người, càng lớn làm việc càng có chừng mực, càng ngày càng giống Tiên đế, ngay cả Hoàng đế cũng nhiều lần khen ngợi.
Tam Hoàng tử chính là người truy đuổi phía sau Thái tử, có huynh đệ xuất sắc như vậy, cho dù Thái tử có tâm tính tốt, nếu bị ép, ai biết hắn có thể làm ra chuyện điên rồ gì không? Trong lịch sử có rất nhiều Thái tử tới cuối cùng không thể thuận lợi đăng cơ, cũng có không ít chuyện huynh đệ đâm sau lưng nhau.
Cho nên, Trưởng Công chúa Khang Bình rất chú ý tới chuyện trong cung, rất để bụng chuyện Văn Đức Đế chọn lựa Hoàng tử phi cho Tam Hoàng tử.
Tam Hoàng tử chỉ nhỏ hơn Thái tử hai tuổi, năm nay đã mười bảy rồi, nếu không phải Thái tử chưa cưới phi thì hắn đã sớm chọn Hoàng tử phi.
Năm ngoái Thái tử đại hôn, năm nay tới lượt Tam Hoàng tử.
"Tỷ tỷ đừng nghĩ nhiều, cứ bình tĩnh mới tốt." Trưởng Công chúa Khang Nghi rót trà cho nàng, nói lời an ủi.
Trưởng Công chúa Khang Bình cười khổ nói: "Vân Nhi bây giờ là Thái tử phi, làm sao ta có thể bình tĩnh chứ? Muội muội tốt, muội cảm thấy Tam Hoàng tử phi sẽ là ai?" Nàng chờ đợi nhìn Trưởng Công chúa Khang Nghi, hy vọng vị muội muội thông minh, không bộc lộ tài năng từ nhỏ chỉ lối cho nàng, để nàng mau chóng nghĩ ra kế sách đối phó.
Trưởng Công chúa Khang Nghi nói: "Chuyện này không nói chính xác được, nhưng mà muội cảm thấy có khả năng nhất là cháu gái của cô mẫu Khánh An của chúng ta, Mạc Tứ cô nương."
"Mạc Tứ?" Trưởng Công chúa Khang Nghi nhíu mày.
Năm ngoái Đại Trưởng Công chúa Khánh An vào kinh, không chỉ vì chúc mừng đại hôn của Thái tử, cũng là vì về sau định cư ở kinh thành.
Đại Trưởng Công chúa Khánh An ở Giang Nam hơn nửa đời người khiến Tiên đế áy náy không thôi, bây giờ tuổi tác đã cao, về già muốn trở về kinh thành dưỡng lão, Văn Đức Đế đương nhiên đồng ý.
Bởi vì Đại Trưởng Công chúa Khánh An là một trong số ít trưởng bối của Văn Đức Đế còn sống nên hắn có mấy phần tôn kính bà, khiến cho rất nhiều người trong kinh đều cho Đại Trưởng Công chúa Khánh An mặt mũi, năm ngoái sau khi Đại Trưởng Công chúa Khánh An về kinh có tổ chức yến hội, trong kinh thành mọi phu nhân có phẩm cấp đều đi, cho dù không có tư cách đi cũng sẽ chuẩn bị một phần quà gửi tới.
Khi đó, rất nhiều người đều thấy Đại Trưởng Công chúa Khánh An kéo một hàng cháu gái ra gặp khách, chắc hẳn bà ấy muốn chọn vị hôn phu ở trong kinh thành cho cháu gái.
"Vì Mạc Tứ cô nương kia rất tốt, lại có tâm tư nhanh nhạy, cô cô Khánh An nuôi dưỡng nàng bên người từ thuở nhỏ, cũng cực kỳ xem trọng nàng, chắc hẳn sẽ rất muốn mưu cầu một tương lai tốt cho nàng." Trưởng Công chúa Khang Nghi ung dung chậm rãi nói: "Tam Hoàng tử phi rất có thể sẽ là Mạc Tứ này."
Trưởng Công chúa Khang Bình nhíu mày, nàng từng gặp Mạc Tứ cô nương này mấy lần, tất nhiên biết cô nương này là một người lanh lợi, chưa nói vẻ ngoài ưu tú, lễ nghi quy củ cũng khiến người ta không tìm ra khuyết điểm, khí chất đoan trang, cũng có thể làm Hoàng tử phi.
Nhưng nghĩ tới nếu như Tam Hoàng tử thật sự cưới Mạc Tứ, về sau có Đại Trưởng Công chúa Khánh An giúp đỡ, trong lòng nàng cũng có chút không vui.
Nếu Đại Trưởng Công chúa Khánh An thật sự gả cháu gái đi làm Tam Hoàng tử phi thì chính là đứng ở phía đối đầu với nàng, Văn Đức Đế cực kỳ tôn kính vị cô mẫu này, về sau còn không biết sẽ thế nào.
Thấy Trưởng Công chúa Khang Bình cau mày, Trưởng Công chúa Khang Nghi biết tính tình người tỷ tỷ này, vô cùng rộng rãi không câu nệ, nếu năm đó không phải bị bức ép cũng sẽ không nhẫn tâm mưu đồ với Văn Đức Đế, giúp hắn đoạt vị.
Sau khi Văn Đức Đế đăng cơ, nàng cũng biết lượng sức mình, cho nên chỉ muốn làm Công chúa an hưởng vinh hoa phú quý, không nhúng tay vào chuyện gì, bình an vui vẻ sống hết một đời là đủ rồi.
Chỉ tiếc rằng, tâm nguyện này của nàng lại bởi vì Văn Đức Đế chọn Mạnh Vân làm Thái tử phi mà bỏ.
Trưởng Công chúa Khang Nghi luôn cảm thấy Văn Đức Đế không đơn giản, hiểu rõ Đế Vương chi thuật, tuy nói Thái tử chọn trúng Mạnh Vân làm Thái tử phi vì hứa hẹn năm đó, nhưng nàng xem từ những hành động mấy năm nay của Văn Đức Đế, cũng ngửi ra một vài thủ đoạn của hắn, sợ là muốn khống chế triều đình nên không thể không hy sinh một chút.
Nghĩ tới đây, Trưởng Công chúa Khang Nghi nói: "Tỷ tỷ đừng sốt ruột, Mạc Tứ cho dù tốt nhưng Vân Nhi cũng không phải người sẽ chịu thiệt, trong mắt của muội, Vân Nhi khôn ngoan hơn Mạc Tứ nhiều, tỷ cứ nhìn xem, Vân Nhi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của chúng ta đâu."
Trưởng Công chúa Khang Bình kinh hãi, không ngờ muội muội sẽ xem trọng con gái như vậy, nàng ngẫm nghĩ một chút, lại nói: "Như lời muội nói, Vân Nhi không cần lo lắng.
Nhưng mà nói cho cùng, Vân Nhi chỉ là nữ tử, có thể chi phối được quyết định của Thái tử sao? Thái tử là người có tính toán sẵn, sẽ không bị một phụ nhân ảnh hưởng đâu."
"Vậy cũng chưa chắc." Trưởng Công chúa Khang Nghi cười nói: "Nếu lòng Thái tử buộc trên người Vân Nhi, hắn sẽ suy nghĩ nhiều hơn mấy phần."
Trưởng Công chúa Khang Bình rốt cuộc cũng bị muội muội xoa dịu, nàng nói: "Nhưng mà, ta vẫn cảm thấy, để Vân Nhi sinh Hoàng trưởng tôn trước mới tốt."
Trưởng Công chúa Khang Nghi lúc này không trả lời, nàng không muốn nói với tỷ tỷ, nói tới phương pháp mang thai dân gian kỳ diệu gì đó, nhìn tình cảnh của mình thật sự là không có mặt mũi nói những chuyện này với người ta nên cũng không góp ý gì.
***
Trưởng Công chúa Khang Nghi nói không sai, trong Đông cung Thái tử nghe nói Hoàng đế cố ý muốn chọn Hoàng tử phi cho Tam Hoàng tử trong năm nay, ngồi trong thư phòng im lặng hồi lâu.
Mãi tới khi có người đi vào, Thái tử mới hoàn hồn, thấy nội thị hầu hạ thân cận Từ An tiến tới bẩm báo, Thái tử phi tới.
Thái tử sửng sốt một chút, lúc kịp phản ứng lại thì đã tự mình đứng dậy, lúc đi tới cửa thì trông thấy nữ tử đứng ở dưới hiên cách thư phòng không xa, nàng mặc một bộ cung trang màu liễu xanh, thoát tục xuất trần đứng ở trong màn đêm, giống như Hằng Nga trên cung trắng, ngay cả lạnh nhạt giữa lông mày cũng vô cùng có ý vị.
Lông mày nhíu lại của Thái tử lập tức buông lỏng, nhẹ nhàng cười nói với nàng: "Vân Nhi sao lại tới đây?"
Mạnh Vân dẫn theo cung nữ tới, ngẩng mặt nhìn hắn, nói: "Nghe nói bữa tối hôm nay chàng ăn không nhiều, cho nên thiếp làm món canh ngọt mang tới."
Thái tử không khỏi mỉm cười, nụ cười này quả thực là tuấn tú xuất trần, khiến cung nữ phía sau lưng Mạnh Vân nhìn thấy suýt chút ngẩn người, lúc bị Từ An hắng giọng làm tỉnh táo lại thì mới phát hiện ra Thái tử đã dẫn Thái tử phi vào trong thư phòng, vội cầm hộp đựng thức ăn theo vào..
Mẹ ruột của hắn, cuối cùng vẫn không thể sống qua tháng giêng, buông tay thế gian rồi.
Vương phủ quận Tĩnh Nam treo cờ trắng, huynh muội Vệ gia thay tang phục, khóc lóc nức nở ở linh đường.
Lúc A Uyển theo mẹ tới dâng hương, nhìn thấy bộ dạng mấy huynh đệ Vệ gia, cũng có mấy phần chua xót, nhịn không nổi ôm Vệ Châu khóc lóc nhào vào trong ngực nàng, thấy cô bé khóc tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi, gần như không thở nổi, vội ôm cô bé tới sương phòng bên cạnh nghỉ ngơi, bảo nha hoàn bưng nước tới lau mặt cho cô bé, tiện để bón cho cô bé uống nước nóng, để cô bé thở dễ dàng.
Hiện tại là cuối tháng giêng, tiết trời mùa xuân se lạnh, trong linh đường để chậu than vẫn lộ ra khí lạnh ẩm âm u giống như trái tim mấy huynh muội Vệ gia bây giờ.
Vệ Châu tuổi còn nhỏ, lại là cô nương gia, ngồi lâu trong linh đường Trưởng Công chúa Khang Nghi lo lắng cơ thể của cô bé bị thương, thân thể cô nương gia khác nam hài tử, phải bảo vệ tốt ngay từ khi còn nhỏ, tránh mắc bệnh lạnh gì.
Vệ Châu khóc lóc rồi ngủ thiếp đi trong ngực A Uyển, Trưởng Công chúa Khang Nghi thở dài một tiếng, gọi mấy ma ma tâm phúc Quận Vương phi Tĩnh Nam để lại, cẩn thận dặn dò một lúc rồi mới bảo các nàng bế Vệ Châu trở về.
Vệ Châu còn nhỏ, chỉ cần túc trực bên linh cữu hai ngày là được rồi, ngược lại Vệ Quân lớn tuổi, lại là người hiểu chuyện, kiên trì túc trực ở linh đường không rời đi.
Người tới thắp hương trông thấy hành động của Vệ Quân, không khỏi gật đầu, khen hiếu thảo.
Quận Vương phi Tĩnh Nam ra đi, vương phủ quận Tĩnh Nam không còn nữ chủ nhân, trong nội trạch không có người làm chủ, bắt đầu rối loạn.
Vốn dĩ mấy ma ma Quận Vương phi Tĩnh Nam để lại có thể giúp đỡ, nhưng mà Triệu di nương cầm đầu mấy di nương trong hậu viện lại muốn nhân cơ hội chiếm quyền lực, người nào cũng tranh quyền quản gia, khiến cho mấy ma ma bó tay.
Quận vương Tĩnh Nam là người thô lỗ, không hiểu rõ chuyện hậu trạch, tuy sủng ái Triệu di nương nhưng cũng cảm thấy để một di nương quản gia không ổn nên để ma ma trước kia đi theo Quận Vương phi trông coi chuyện nội viện, làm việc theo cách thức lúc Quận Vương phi còn sống, để mấy di nương ở bên cạnh cùng nhau giải quyết.
Nhưng nhóm di nương đều có chủ ý của mình, cũng muốn nhân cơ hội chiếm quyền, làm cho phủ Quận Vương rối loạn.
Nhưng mà mấy ngày sau, sau khi hai đứa nhỏ Vệ Châu Vệ Hủ túc trực linh đường rồi bị bệnh, Trưởng Công chúa Khang Nghi rốt cuộc cũng ra mặt, nàng gọi mấy ma ma tâm phúc của Quận Vương phi Tĩnh Nam tới, cẩn thận dặn dò một hồi rồi lại gọi Vệ Quân tới nói vài lời, Vệ Quân rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, cản lại bàn tay muốn thò ra của mấy di nương, đồng thời cũng báo cáo tình hình cho Quận vương Tĩnh Nam.
Vệ Quân là trưởng tử, Quận vương Tĩnh Nam tất nhiên có mấy phần coi trọng hắn, nghe hắn cáo trạng, hơn nữa cũng sợ tang lễ vợ cả bị làm hỏng, thế là bảo người cấm túc mấy di nương trong phòng, ngoại trừ mỗi ngày tới khóc tang ra thì lúc khác không được bước ra khỏi cửa phòng một bước.
Như vậy, rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Chờ sau khi Quận Vương phi Tĩnh Nam được chôn cất xong, huynh muội Vệ gia gầy đi trông thấy, Vệ Quân cũng bệnh nặng một trận, chờ sau khi hắn khỏi bệnh thì đã là tiết xuân tháng ba.
Đối với chuyện Quận Vương phi Tĩnh Nam mất, Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng đau lòng một thời gian, may mắn có La Diệp và A Uyển an ủi mới trở lại bình thường.
Có điều tuy nàng không đau lòng nữa, lại để ý tới mấy huynh muội Vệ Quân, đã đồng ý với Quận Vương phi Tĩnh Nam, Trưởng Công chúa Khang Nghi sẽ không nhìn bọn họ bị người ta ức hiếp.
Có thể nói, Quận Vương phi chọn đối tượng ủy thác rất giỏi, Trưởng Công chúa Khang Nghi là người trọng tín nghĩa, sẽ không thất hứa với nàng.
Lúc nghe nói bệnh tình Vệ Quân chuyển biến tốt đẹp, A Uyển theo mẹ tới phủ thăm huynh muội Vệ gia, Vệ Châu cực kỳ quấn nàng, A Uyển cũng ôm cô bé vào ngực, bón điểm tâm cho cô bé.
Tiểu cô nương không còn mẹ, chịu đả kích một lần, cũng hiểu chuyện hơn rồi, gần đây vô cùng thân cận với A Uyển, chỉ cần A Uyển qua phủ thì luôn ở phía trước hoặc phía sau, tuyệt đối không rời đi.
Ngược lại Vệ Hủ nghịch ngợm hay gây sự sau khi trải qua chuyện mẹ qua đời đã trưởng thành lên không ít, cũng biết chia sẻ với huynh trưởng, nhưng mà A Uyển thấy, tiểu tử này hình như tiến vào thời kỳ phản nghịch sớm, gần đây thường thích chống đối Quận vương Tĩnh Nam, thỉnh thoảng nhìn người ánh mắt có chút u ám.
Vệ Quân còn bệnh, nhưng biết Trưởng Công chúa Khang Nghi tới, hắn cung kính hành lễ với Trưởng Công chúa Khang Nghi, cảm tạ nàng mấy ngày nay chăm sóc và giúp đỡ, trong lòng hiểu rõ nếu không có Trưởng Công chúa Khang Nghi ra tay, chỉ sợ tang lễ của mẫu thân sẽ bị mấy di nương kia làm cho rối loạn, tới lúc đó không chừng sẽ bị người ngoài cười nhạo, khiến mẫu thân hắn ra đi cũng không được yên lòng.
Trưởng Công chúa Khang Nghi thấy hắn tuy gần đi trông thấy nhưng giữa hai đầu lông mày nhu hòa đã bắt đầu lộ ra vẻ cương nghị, có chút vui mừng, nói: "Về sau có khó khăn gì thì cứ cho người tới phủ Công chúa báo một tiếng, có thể giúp các con ta sẽ giúp, chăm sóc mình và Hủ Nhi, Châu Nhi thật tốt nhé, đừng để mẫu thân con lo lắng."
"Con biết ạ, sẽ không để cho bà ấy lo lắng đâu."
Trưởng Công chúa Khang Nghi phát hiện ra Vệ Quân thay đổi, trong lòng cực kỳ vui mừng, tuy rằng lúc trước Vệ Quân có phong thái quân tử nhưng nói cho cùng vẫn thiếu, như thế phỏng chừng chỉ có thể giữ cái đã có không thể tiến xa, hiện nay hắn tỉnh ngộ, tương lai kế thừa vương phủ quận Tĩnh Nam cũng bớt đi chút trắc trở.
Không thể dựa vào Quận vương Tĩnh Nam, chỉ có thể dựa vào chính hắn, cho nên hắn phải sửa tính cách mềm mỏng một chút.
Nhìn Vệ Quân trưởng thành, Trưởng Công chúa Khang Nghi vui mừng, ngược lại nhớ tới mình đã từng có ý muốn kết hắn và A Uyển thành đôi, tiếc rằng nàng còn chưa kịp lên kế hoạch thì đã bị Thụy vương chặn ngang rồi.
Nhưng mà bây giờ cũng không tiếc nữa, Vệ Quân tuy tốt, nhưng Vệ Huyên mạnh mẽ và cố chấp với A Uyển, lại khiến nàng hài lòng hơn.
So với Vệ Quân, Vệ Huyên có thể làm tốt hơn nhiều.
Xác định mấy huynh muội Vệ gia ổn rồi, Trưởng Công chúa Khang Nghi không còn tới thăm nữa.
Vệ Quân đứng ở cửa, nhìn Trưởng Công chúa Khang Nghi dẫn theo cô bé mặc y phục màu xanh nhạt từng bước rời đi, trong lòng không hiểu sao lan tràn cảm xúc ưu thương, chỉ cảm thấy mình giống như đã mất đi cái gì.
Đối với chuyện gần đây Trưởng Công chúa Khang Nghi và A Uyển quan tâm chuyện vương phủ quận Tĩnh Nam, trong lòng Vệ Huyên cực kỳ không vui, thậm chí hận không thể phá luôn vương phủ quận Tĩnh Nam đi.
Bọn họ là cái thá gì? Chỉ là một bọn lòng lang dạ sói, A Uyển nhân nghĩa với bọn họ như thế, kết quả lại nhận lại phản bội, tuy thời thế bức người, nhưng có vài người mặt mũi cực kỳ xấu xí.
Chỉ là Vệ Huyên cũng biết Trưởng Công chúa Khang Nghi là người thế nào, tuy có tính toán trong lòng, lại cực kỳ trọng chữ tín, chuyện hứa với người ta sẽ không nuốt lời, cho dù Vệ Huyên không vui nhưng cũng không thể làm gì, để tránh phá hủy hình tượng của mình trong lòng Trưởng Công chúa Khang Nghi, khiến nàng phòng bị mình, về sau không lấy được A Uyển.
A Uyển là người duy nhất phát hiện ra hắn không vui, hỏi: "Gần đây đệ làm gì vậy? Hình như tâm trạng không tốt lắm."
Vệ Huyên đen mặt nói: "Không có gì, nàng nghĩ nhiều rồi!"
Thấy hắn không chịu nói, A Uyển chỉ cho rằng hắn lớn rồi, có bí mật của mình, không thích nói với tỷ tỷ nên cũng không bắt ép hắn.
Con trai ấy, chắc chắn sẽ có vài bí mật nhỏ khó mở miệng với người khác phái, nàng hiểu mà.
Chỉ là nàng không bắt ép, Vệ Huyên lại tức tới buồn bực trong lòng, cảm thấy A Uyển không quan tâm hắn, thật sự làm cho hắn quá đau lòng.
Nhìn tiết xuân tháng ba sáng lạn bên ngoài, A Uyển thở dài, nói: "Chờ thời tiết nóng lên, mẫu thân nói chúng ta lại tới thôn trang ở thời gian dài, tới lúc đó đệ ở trong cung phải chăm chỉ học hành với Thái phó, đừng có trốn học nhé." Nhìn bộ dạng như gấu của hắn, A Uyển không khỏi muốn căn dặn vài câu, để hắn học tập cho giỏi, mỗi ngày tiến lên làm đứa trẻ ngoan.
Vệ Huyên cầm quả trong đĩa đựng quả lên gặm, nói với nàng: "Biết rồi." Trong lòng lại nghĩ, trên triều bây giờ bắt đầu phân chia thế lực, chuyện Giang Nam không biết bùng phát vào lúc nào, chỉ có thể chờ đợi.
Nhưng mà, Tam Hoàng tử lớn rồi, hình như năm nay hoặc sang năm sẽ chọn Hoàng tử phi.
Hai người trò chuyện câu được câu chăng, lúc này Trưởng Công chúa Khang Bình qua phủ tìm muội muội nói chuyện, Mạnh Hân cũng tới đây, tới thẳng chỗ A Uyển, muốn chia sẻ với nàng mấy tin tức mấy ngày nay nàng ấy thu thập được.
"Ta nghe nói Hoàng thượng muốn chọn Hoàng tử phi cho Tam Hoàng tử." Trưởng Công chúa Khang Bình nói với muội muội: "Muội cảm thấy Hoàng thượng sẽ nhìn trúng cô nương nhà ai?"
Trưởng Công chúa Khang Nghi ngẩn ra, thấy bộ dạng để ý của nàng ấy, trong lòng hiểu rõ.
Mạnh Vân hiện nay nếu đã là Thái tử phi rồi, Trưởng Công chúa Khang Bình làm mẫu thân tất nhiên muốn suy tính vì con gái, nhất là sức khỏe Thái tử không tốt, Mạnh Vân vào Đông cung nửa năm trời rồi mà bụng vẫn chưa có tin tức, Trưởng Công chúa Khang Bình lo lắng, luôn sợ Tam Hoàng tử sẽ vượt lên, tới lúc đó Tam Hoàng tử có hoàng trưởng tôn, chẳng phải khiến tình cảnh của Thái tử sẽ càng khó khăn hơn sao?
Thái tử sức khỏe không tốt từ thuở nhỏ, tuy được sắc phong làm Hoàng Thái tử nhưng mọi người đều biết, mọi người không ôm nhiều hy vọng là hắn có thể còn sống tới lúc đăng cơ, cho nên âm thầm, rất nhiều người xem trọng Tam Hoàng tử văn võ song toàn hơn, mà Tam Hoàng tử cũng không phụ hy vọng của mọi người, càng lớn làm việc càng có chừng mực, càng ngày càng giống Tiên đế, ngay cả Hoàng đế cũng nhiều lần khen ngợi.
Tam Hoàng tử chính là người truy đuổi phía sau Thái tử, có huynh đệ xuất sắc như vậy, cho dù Thái tử có tâm tính tốt, nếu bị ép, ai biết hắn có thể làm ra chuyện điên rồ gì không? Trong lịch sử có rất nhiều Thái tử tới cuối cùng không thể thuận lợi đăng cơ, cũng có không ít chuyện huynh đệ đâm sau lưng nhau.
Cho nên, Trưởng Công chúa Khang Bình rất chú ý tới chuyện trong cung, rất để bụng chuyện Văn Đức Đế chọn lựa Hoàng tử phi cho Tam Hoàng tử.
Tam Hoàng tử chỉ nhỏ hơn Thái tử hai tuổi, năm nay đã mười bảy rồi, nếu không phải Thái tử chưa cưới phi thì hắn đã sớm chọn Hoàng tử phi.
Năm ngoái Thái tử đại hôn, năm nay tới lượt Tam Hoàng tử.
"Tỷ tỷ đừng nghĩ nhiều, cứ bình tĩnh mới tốt." Trưởng Công chúa Khang Nghi rót trà cho nàng, nói lời an ủi.
Trưởng Công chúa Khang Bình cười khổ nói: "Vân Nhi bây giờ là Thái tử phi, làm sao ta có thể bình tĩnh chứ? Muội muội tốt, muội cảm thấy Tam Hoàng tử phi sẽ là ai?" Nàng chờ đợi nhìn Trưởng Công chúa Khang Nghi, hy vọng vị muội muội thông minh, không bộc lộ tài năng từ nhỏ chỉ lối cho nàng, để nàng mau chóng nghĩ ra kế sách đối phó.
Trưởng Công chúa Khang Nghi nói: "Chuyện này không nói chính xác được, nhưng mà muội cảm thấy có khả năng nhất là cháu gái của cô mẫu Khánh An của chúng ta, Mạc Tứ cô nương."
"Mạc Tứ?" Trưởng Công chúa Khang Nghi nhíu mày.
Năm ngoái Đại Trưởng Công chúa Khánh An vào kinh, không chỉ vì chúc mừng đại hôn của Thái tử, cũng là vì về sau định cư ở kinh thành.
Đại Trưởng Công chúa Khánh An ở Giang Nam hơn nửa đời người khiến Tiên đế áy náy không thôi, bây giờ tuổi tác đã cao, về già muốn trở về kinh thành dưỡng lão, Văn Đức Đế đương nhiên đồng ý.
Bởi vì Đại Trưởng Công chúa Khánh An là một trong số ít trưởng bối của Văn Đức Đế còn sống nên hắn có mấy phần tôn kính bà, khiến cho rất nhiều người trong kinh đều cho Đại Trưởng Công chúa Khánh An mặt mũi, năm ngoái sau khi Đại Trưởng Công chúa Khánh An về kinh có tổ chức yến hội, trong kinh thành mọi phu nhân có phẩm cấp đều đi, cho dù không có tư cách đi cũng sẽ chuẩn bị một phần quà gửi tới.
Khi đó, rất nhiều người đều thấy Đại Trưởng Công chúa Khánh An kéo một hàng cháu gái ra gặp khách, chắc hẳn bà ấy muốn chọn vị hôn phu ở trong kinh thành cho cháu gái.
"Vì Mạc Tứ cô nương kia rất tốt, lại có tâm tư nhanh nhạy, cô cô Khánh An nuôi dưỡng nàng bên người từ thuở nhỏ, cũng cực kỳ xem trọng nàng, chắc hẳn sẽ rất muốn mưu cầu một tương lai tốt cho nàng." Trưởng Công chúa Khang Nghi ung dung chậm rãi nói: "Tam Hoàng tử phi rất có thể sẽ là Mạc Tứ này."
Trưởng Công chúa Khang Bình nhíu mày, nàng từng gặp Mạc Tứ cô nương này mấy lần, tất nhiên biết cô nương này là một người lanh lợi, chưa nói vẻ ngoài ưu tú, lễ nghi quy củ cũng khiến người ta không tìm ra khuyết điểm, khí chất đoan trang, cũng có thể làm Hoàng tử phi.
Nhưng nghĩ tới nếu như Tam Hoàng tử thật sự cưới Mạc Tứ, về sau có Đại Trưởng Công chúa Khánh An giúp đỡ, trong lòng nàng cũng có chút không vui.
Nếu Đại Trưởng Công chúa Khánh An thật sự gả cháu gái đi làm Tam Hoàng tử phi thì chính là đứng ở phía đối đầu với nàng, Văn Đức Đế cực kỳ tôn kính vị cô mẫu này, về sau còn không biết sẽ thế nào.
Thấy Trưởng Công chúa Khang Bình cau mày, Trưởng Công chúa Khang Nghi biết tính tình người tỷ tỷ này, vô cùng rộng rãi không câu nệ, nếu năm đó không phải bị bức ép cũng sẽ không nhẫn tâm mưu đồ với Văn Đức Đế, giúp hắn đoạt vị.
Sau khi Văn Đức Đế đăng cơ, nàng cũng biết lượng sức mình, cho nên chỉ muốn làm Công chúa an hưởng vinh hoa phú quý, không nhúng tay vào chuyện gì, bình an vui vẻ sống hết một đời là đủ rồi.
Chỉ tiếc rằng, tâm nguyện này của nàng lại bởi vì Văn Đức Đế chọn Mạnh Vân làm Thái tử phi mà bỏ.
Trưởng Công chúa Khang Nghi luôn cảm thấy Văn Đức Đế không đơn giản, hiểu rõ Đế Vương chi thuật, tuy nói Thái tử chọn trúng Mạnh Vân làm Thái tử phi vì hứa hẹn năm đó, nhưng nàng xem từ những hành động mấy năm nay của Văn Đức Đế, cũng ngửi ra một vài thủ đoạn của hắn, sợ là muốn khống chế triều đình nên không thể không hy sinh một chút.
Nghĩ tới đây, Trưởng Công chúa Khang Nghi nói: "Tỷ tỷ đừng sốt ruột, Mạc Tứ cho dù tốt nhưng Vân Nhi cũng không phải người sẽ chịu thiệt, trong mắt của muội, Vân Nhi khôn ngoan hơn Mạc Tứ nhiều, tỷ cứ nhìn xem, Vân Nhi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của chúng ta đâu."
Trưởng Công chúa Khang Bình kinh hãi, không ngờ muội muội sẽ xem trọng con gái như vậy, nàng ngẫm nghĩ một chút, lại nói: "Như lời muội nói, Vân Nhi không cần lo lắng.
Nhưng mà nói cho cùng, Vân Nhi chỉ là nữ tử, có thể chi phối được quyết định của Thái tử sao? Thái tử là người có tính toán sẵn, sẽ không bị một phụ nhân ảnh hưởng đâu."
"Vậy cũng chưa chắc." Trưởng Công chúa Khang Nghi cười nói: "Nếu lòng Thái tử buộc trên người Vân Nhi, hắn sẽ suy nghĩ nhiều hơn mấy phần."
Trưởng Công chúa Khang Bình rốt cuộc cũng bị muội muội xoa dịu, nàng nói: "Nhưng mà, ta vẫn cảm thấy, để Vân Nhi sinh Hoàng trưởng tôn trước mới tốt."
Trưởng Công chúa Khang Nghi lúc này không trả lời, nàng không muốn nói với tỷ tỷ, nói tới phương pháp mang thai dân gian kỳ diệu gì đó, nhìn tình cảnh của mình thật sự là không có mặt mũi nói những chuyện này với người ta nên cũng không góp ý gì.
***
Trưởng Công chúa Khang Nghi nói không sai, trong Đông cung Thái tử nghe nói Hoàng đế cố ý muốn chọn Hoàng tử phi cho Tam Hoàng tử trong năm nay, ngồi trong thư phòng im lặng hồi lâu.
Mãi tới khi có người đi vào, Thái tử mới hoàn hồn, thấy nội thị hầu hạ thân cận Từ An tiến tới bẩm báo, Thái tử phi tới.
Thái tử sửng sốt một chút, lúc kịp phản ứng lại thì đã tự mình đứng dậy, lúc đi tới cửa thì trông thấy nữ tử đứng ở dưới hiên cách thư phòng không xa, nàng mặc một bộ cung trang màu liễu xanh, thoát tục xuất trần đứng ở trong màn đêm, giống như Hằng Nga trên cung trắng, ngay cả lạnh nhạt giữa lông mày cũng vô cùng có ý vị.
Lông mày nhíu lại của Thái tử lập tức buông lỏng, nhẹ nhàng cười nói với nàng: "Vân Nhi sao lại tới đây?"
Mạnh Vân dẫn theo cung nữ tới, ngẩng mặt nhìn hắn, nói: "Nghe nói bữa tối hôm nay chàng ăn không nhiều, cho nên thiếp làm món canh ngọt mang tới."
Thái tử không khỏi mỉm cười, nụ cười này quả thực là tuấn tú xuất trần, khiến cung nữ phía sau lưng Mạnh Vân nhìn thấy suýt chút ngẩn người, lúc bị Từ An hắng giọng làm tỉnh táo lại thì mới phát hiện ra Thái tử đã dẫn Thái tử phi vào trong thư phòng, vội cầm hộp đựng thức ăn theo vào..
Danh sách chương