Tiễn Mạnh Hân xong, A Uyển cũng phải chuẩn bị xuất phát đến thành Minh Thủy.
Biết vài ngày nữa A Uyển phải xuất phát đến thành Minh Thủy, họ hàng bạn bè thân thiết cũng tấp nập tới tạm biệt nàng, nhân tiện đưa tiền đi đường, chúc nàng thuận buồm xuôi gió.
Trưởng Công chúa Khang Nghi và Trưởng Công chúa Khang Bình liên tục đuổi người tặng đồ, quà tặng toàn là mấy thứ như thuốc bổ dược liệu, như sợ nàng sau khi tới thành Minh Thủy thì thiếu mấy thứ này.
Có điều thành Minh Thủy quả thực thiếu những thứ này, có thể mang tới một chút thì nên mang, mà A Uyển biết những thứ này là tấm lòng trưởng bối, cũng không nói nhiều, có thời gian về sẽ nói lời cảm tạ với các trưởng bối.
Từ khi A Uyển quyết định đi theo Vệ Huyên tới thành Minh Thủy, tuy không đặc biệt thông báo khắp nơi nhưng Trưởng Công chúa Khang Nghi biết, sau khi cùng trượng phu nói với Hoài Ân hầu phủ thì một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người đều biết, tất cả đều lo lắng thở dài vì nàng.
Trong mắt mọi người, thành Minh Thủy là thành nhỏ nơi biên cương có hoàn cảnh tệ, nghe nói không chỉ có khí hậu rét lạnh, cái gì cũng thiếu, người đi tới đó, sau một thời gian đều không chịu nổi kham khổ biên cảnh muốn về kinh.
A Uyển là Quận chúa cao quý, ăn ngon mặc đẹp lớn lên, từ nhỏ lại có tiếng là con bệnh, ai cũng lo với thân thể gầy yếu của nàng, rốt cuộc tại sao lại muốn theo trượng phu tới thành Minh Thủy?
Lần này Vệ Huyên tới thành Minh Thủy, mọi người đều biết hắn là đi dẫn quân đánh trận, không tới mấy năm thì sẽ không về kinh, A Uyển vừa mới kết hôn với hắn chưa được hai năm, lại chưa có con, nếu muốn theo quân thì cũng có thể hiểu được.
Nếu thân thể A Uyển khỏe mạnh giống Mạnh Hân, mọi người cũng không thấy lạ nhưng mà từ nhỏ thân thể nàng đã không tốt, cho tới bây giờ trông vẫn gầy yếu, với thân thể này đi, sợ nàng không chịu nổi hoàn cảnh biên cương, chưa tới một tháng sẽ phải ủ rũ trở về.
A Uyển biết mọi người không xem trọng mình nhưng nàng chẳng hề nói gì, vẫn chuẩn bị như cũ.
Mà A Uyển phát hiện ra, không xem trọng mình nhất lại là cha Phò mã yêu thương quan tâm nàng.
Lúc A Uyển về nhà ngoại cảm tạ mẹ Công chúa tặng đồ, La Diệp đặc biệt chờ ở nhà, vẻ mặt khổ sở kéo tay của nàng, bộ dạng như thể A Uyển làm tổn thương trái tim ông.
"A Uyển, con không tới thành Minh Thủy được không? Nghe nói chỗ ấy tới mùa đông thời tiết lạnh tới nỗi tai bị đông lạnh rồi rơi mất, gió cát rất lớn, ăn uống, đồ dùng, quần áo còn thiếu, con muốn ăn rau quả còn chưa chắc đã có, hơn nữa người ở đó rất lạc hậu, ăn uống cẩu thả, thỉnh thoảng còn phải đánh trận, cả ngày sống trong run sợ, làm sao bằng kinh thành được..."
A Uyển mỉm cười, nghe ông lảm nhảm, không hề mất kiên nhẫn chút nào.
Thấy bộ dạng này của nàng, La Diệp không khỏi nhụt chí.
Tính tình nữ nhi La Diệp cũng biết, cũng rất kiên nhẫn với chuyện gì, cho dù có đôi khi người làm cha ông không đúng lắm nhưng con bé lại như tiểu đại nhân bao dung mình, nhưng mà một khi con bé đã đưa ra quyết định, vậy thì sẽ không thay đổi.
Thất vẻ mặt ông lộ ra mất mát, A Uyển vội nói: "Cha, cha không cần lo lắng, con đã nói với mẹ rồi, nếu như ở đó không chịu nổi, con sẽ hồi kinh, không có việc gì đâu.
Vì mọi người, con cũng phải giữ sức khoẻ của mình, không để cha mẹ lo lắng cho con đâu."
Lời này tuy sến súa nhưng tuổi tác La Diệp càng lớn thì càng cảm tính, càng thích nghe những lời sến súa này, nghe nữ nhi biết suy nghĩ như vậy, trong lòng La Diệp mềm như nước, kéo tay nữ nhi gái vỗ về, nhìn đi nhìn lại, sau đó đỏ mắt trốn vào thư phòng.
Có thể là trốn vào thư phòng khóc.
A Uyển lập tức có chút áy náy, cảm thấy nếu như hôm đó xuất phát, không chừng cha Phò mã thật sự sẽ trốn vào trong thư phòng khóc sụt sịt.
Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng không cười nhạo trượng phu lúc này mềm yếu, trong lòng bà cũng có chút không nỡ, biết trượng phu trốn vào thư phòng là sợ thất thố ở trước mặt người khác nên làm như không phát hiện ra, kéo tay của nữ nhi hỏi nàng đã thu dọn hành lý thế nào rồi, sau đó giúp nàng xem còn thiếu gì, cuối cùng không thể thiếu mấy lời dặn dò.
Ở chung nửa ngày với cha mẹ, A Uyển cầm theo một đống đồ cha mẹ lại đưa cho nàng trở về Vương phủ.
Sau đó, A Uyển còn về phủ Hoài Ân Bá tạm biệt ông bà và các tỷ muội, sau đó tới phủ Trưởng Công chúa Khang Bình, phủ Uy Viễn Hầu, ngày nào cũng vô cùng bận rộn.
Trước ngày xuất phát hai hôm, A Uyển còn đặc biệt vào cung một chuyến, chọn lúc Thái tử phi ở đây, nói với Thái hậu chuyện mình xuất phát đi thành Minh Thủy.
Trước khi Vệ Huyên đi, Thái hậu đã từ chỗ Vệ Huyên biết được A Uyển sẽ theo trượng phu tới thành Minh Thủy, trong lòng bà hiểu rõ, cũng không ngăn cản.
Vào lúc này với tâm lý cùng là nữ nhân, cảm thấy nam nhân đi ra ngoài, quả thực cần người biết nóng biết lạnh ở bên chăm sóc, bình thường thê tử ở nhà hầu hạ trưởng bối, nam nhân chắc chắn sẽ mang một tiểu thiếp hoặc di nương đi theo chăm sóc ăn ở bên cạnh.
Trước kia Thái hậu cũng muốn cho Vệ Huyên nạp một tiểu thiếp thùy mị theo hắn tới thành Minh Thủy nhưng mà với đức hạnh của Vệ Huyên làm sao chấp nhận sự sắp xếp này, quả quyết từ chối, sau khi từ chối cũng chẳng có gì lung lay ý định, cuối cùng cũng đành phải theo hắn để hắn dẫn A Uyển đi.
Vì vậy nên Thái hậu đã trong lòng vô cùng khó chịu vài ngày, mãi tới khi Vệ Huyên rời đi rồi, bây giờ mới khôi phục.
Nếu Vệ Huyên không chịu mang thị thiếp đi, như vậy đành phải để A Uyển đi theo, Thái hậu nghĩ tới bọn họ thành thân sắp hai năm rồi, vẫn chưa có con, cảm thấy A Uyển theo tới, nói không chừng rất nhanh có thể có tin tức tốt nên cũng không ngăn cản nữa.
Lúc này, A Uyển vào cung báo cáo việc mình lên đường với Thái hậu, Thái hậu không thể không lảm nhảm một chút.
"Huyên Nhi giao cho con, con cần phải chăm sóc tốt cho nó, cố gắng làm tròn bổn phận của mình..."
A Uyển mỉm cười, vô cùng kiên nhẫn nghe Thái hậu nói dông dài như thể rất chăm chú, chỉ có tự nàng biết, nàng căn bản không lọt tai lời Thái hậu, ngược lại kín đáo quan sát chính điện cung Nhân Thọ, để ý tới trong cung Nhân Thọ ngoại trừ mấy cung nữ và ma ma hầu hạ Thái hậu từ ngày trước ra, còn có thêm một tiểu cung nữ xa lạ.
Tiểu cung nữ kia tuy rằng đứng thẳng ngay ngắn, bộ dạng cung kính nhưng mà từ góc độ của nàng nhìn qua, vẫn có thể nhìn thấy đường cong mỹ lệ bên mặt của tiểu cung nữ.
Có loại cảm giác quen thuộc.
Mãi tới khi A Uyển theo Thái tử phi đứng dậy hành lễ chào Thái hậu rời đi, lúc tiểu cung nữ ngẩng mặt lên nhìn, A Uyển mới biết vì sao có cảm giác quen thuộc.
Gương mặt này...!rất giống Vệ Huyên, lại hơn Vệ Huyên vẻ nữ tính mềm mại xinh đẹp.
Nhưng mà, cũng chỉ có ngũ quan giống, khí chất lại cực kỳ khác, Vệ Huyên là khoa trương mà nhiệt tình như ngọn lửa thỏa sức bùng cháy khiến người tới gần hắn không cẩn thận sẽ bị bỏng.
Mà tiểu cung nữ này lại có chút hèn mọn nhu nhược, có vẻ rụt rè, thần thái như vậy khiến cho nàng có dung mạo rất giống Vệ Huyên nhưng nhìn lần thứ hai lại cảm thấy không giống.
Thường nghe nói Vệ Huyên lớn lên rất giống Đích phi Thụy vương, bất luận là dung mạo hay khí chất khoa trương kia.
Cũng nghe nói Minh phi Thôi thị trước kia cũng giống Đích phi Thụy vương nhưng phần giống không phải là về mặt dung mạo mà là khí chất.
A Uyển theo Thái tử phi rời cung Nhân Thọ, trên đường, Thái tử phi bỗng nhỏ giọng nói với A Uyển: "Vị kia chính là Lạc Anh cô nương."
A Uyển hiểu ra, xem ra Thái tử đã đưa người tới bên cạnh Thái hậu, tuy không biết có ổn thỏa hay không nhưng mà nghĩ tới có Mạnh Vân ở đây, nàng cũng an tâm mấy phần.
Mạnh Vân sẽ không khiến nàng thất vọng.
"Tới thành Minh Thủy, muội giữ sức khoẻ, có thiếu gì thì viết thư gửi về nói một tiếng với ta, ta để người chuyển tới cho muội." Mạnh Vân nói tiếp.
Hôm nay ánh nắng không tệ, A Uyển và Mạnh Vân đi trong hành lang trong cung dưới ánh nắng mặt trời, nghe nàng ấy nói vậy, nàng quay đầu lại nhìn nàng ấy, thấy nàng ấy chìm đắm trong ánh mặt trời, lộ ra khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp hơn rất nhiều, nở nụ cười với nàng, nàng gật đầu nói được.
Mạnh Vân cười dắt tay của nàng, kéo nàng cùng về Đông cung, Hoàng trưởng tôn chờ ở đó nhìn thấy mẫu thân và biểu di [*] cùng trở về, vui mừng chạy tới.
[*] Dì họ.
Sau khi từ trong cung trở về, A Uyển liền nghe nói Vệ Châu tặng đồ tới.
"Biểu tỷ..." Vệ Châu đổ hốc mắt nhìn nàng, bĩu môi trách móc vài câu rồi nói: "Tỷ đi đường cẩn thận."
A Uyển kéo tay của nàng ấy ngồi xuống, cười nói: "Cảm ơn muội, lần này ta đi cũng không biết khi nào trở về, về sau muội có chuyện gì có thể viết thư cho ta hoặc là tìm mẫu thân của ta, đừng tự mình chống đỡ." Ít nhiều gì vẫn có chút yêu thương nàng ấy.
Lời này của A Uyển rất chân thành, Vệ Châu vốn là người thông minh lanh lợi, sao không nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, mũi đau xót, suýt chút nữa rơi lệ.
Nàng cầm khăn vội đè mắt lại, trầm thấp lên tiếng, lại biết mình rốt cuộc không trở về bộ dạng hồn nhiên như trước được nữa, sợ là sẽ khiến càng nàng thất vọng, trong lòng không khỏi khổ sở hơn mấy phần.
Sau khi nói một lát, Vệ Châu nhìn lén nàng, suy nghĩ một lát rồi nói: "Mấy ngày trước, Ngũ Hoàng tử phi tới nhà tìm đại tẩu, muội nghe loáng thoáng mấy câu, hình như Ngũ Hoàng tử phi muốn nói với đại tẩu chuyện gì đó của Tam Hoàng tử phi.
Muội không nghe rõ lắm, nhưng mà..." Do dự một lát, nàng cắn răng nói: "Hình như Ngũ Hoàng tử muốn giở trò lên quân lương của thành Minh Thủy."
A Uyển sầm mặt, trong lòng bỗng nhiên sinh ra mấy phần tức giận.
Có thể là Tam Hoàng tử săn thú năm ngoái bị thương vì ngựa kinh động, dưỡng thương tới tận bây giờ vẫn chưa khỏi, cũng không biết có phải Văn Đức Đế thương đứa con trai này nên phái Ngũ Hoàng tử vốn luôn bị lạnh nhạt tới Binh bộ, thể hiện rõ muốn cất nhắc Ngũ Hoàng tử, để cho người ta biết ông vẫn coi trọng Tam Hoàng tử.
Bây giờ người của Binh bộ ít nhiều gì cũng có chút giao tình với Ngũ Hoàng tử, nếu như hắn muốn giở trò vào quân lương, ngược lại dễ như trở bàn tay.
A Uyển không khỏi suy tính, cho dù Ngũ Hoàng tử không giở trò vào quân lương, sợ là cũng giở trò vào cái khác, cùng để hắn làm chuyện mờ ám gian xảo khác trong bóng tối, không bằng trước hết để hắn giở trò với quân lương, chờ tới khi nắm được thóp của hắn thì sẽ trừng trị hắn.
Nghĩ xong, trong lòng A Uyển có chủ ý, sau đó vỗ vỗ tay Vệ Châu, cảm tạ nàng nói chuyện này với mình.
Sau khi Vệ Châu nói xong, trong lòng thật sự lo lắng nhưng mà nhìn thấy bộ dạng trầm ổn của A Uyển như thể bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng đều có nàng ở đây, khiến cho người ta vô cùng yên tâm, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không biết mình làm như vậy đúng hay không, nhưng nghĩ tới trước kia A Uyển đối tốt với mình, đành phải cắn răng quyết định làm một lần.
Tiễn Vệ Châu xong, A Uyển liền bảo người mài mực, bắt đầu viết thư.
Viết xong hai lá thư, A Uyển gọi Lộ Bình tới.
Lúc Vệ Huyên xuất phát tới thành Minh Thủy, chỉ dẫn theo mấy thị vệ thân cận, để Lộ Bình lại cho nàng sai khiến.
Có Lộ Bình có thể tự do hành động bên ngoài, A Uyển làm việc cũng thuận tiện hơn rất nhiều, cũng to gan hơn rất nhiều.
"Ngươi cho người đưa hai lá thư này tới thành Minh Thủy và thành Dương." A Uyển dặn dò.
Lộ Bình không khỏi ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, thấy bộ dạng bình thản mỉm cười của thiếu nữ trước mắt thân hình nhỏ gầy như liễu, trong lòng không hiểu sao có chút không dám nhìn thẳng, cúi đầu vâng một tiếng sau đó hai tay nhận lấy hai lá thư rồi lui ra ngoài.
Sau khi nha hoàn bưng nước tới rửa sạch tay, A Uyển nhìn sắc trời một chút rồi tới chính viện thỉnh an Thụy vương phi.
Thụy vương phi đang bàn bạc quần áo mùa hè năm nay với ma ma quản sự, Vệ Cẩn yên lặng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh lắng nghe, thấy A Uyển tới, Thụy vương phi cười gật đầu với nàng, ra hiệu nàng tới bên cạnh ngồi chờ một chút trước.
A Uyển cũng không quấy rầy bà, ngồi xuống bên cạnh Vệ Cẩn hai mắt sáng long lanh nhìn nàng.
Nha hoàn bưng trà quả A Uyển thường uống lên cho nàng.
"Đại tẩu." Hai tay Vệ Cẩn bện lại với nhau, muốn nói gì đó với A Uyển nhưng lại thôi.
"Sao vậy?" A Uyển mỉm cười nhìn nàng ấy.
Nụ cười của A Uyển luôn lộ ra rất dịu dàng yên tĩnh, cũng không biết có phải từng trải tra tấn ốm đau hai kiếp khiến cho nàng luyện ra sự kiên nhẫn vượt xa bình thường hay không, khiến cho từ trong xương cốt nàng toát ra một loại khí chất yên tĩnh, lúc nàng mỉm cười, luôn luôn dễ dàng có thể trấn an lòng người.
Chí ít bất luận là ba tỷ muội Mạnh gia hay là Vệ Châu, Vệ Cẩn, Vệ Huyên đều thích nhìn bộ dạng nàng mỉm cười.
Vệ Cẩn được A Uyển cổ vũ, nói: "Đại tẩu, tẩu thật sự muốn đi thành Minh Thủy sao? Lúc nào trở về?" Sau đó cúi đầu xuống, lắp bắp nói: "Mẫu thân nói tháng năm sẽ tổ chức lễ cập kê cho ta..."
A Uyển sau khi nghe xong, có chút áy náy sờ mặt nàng, dịu dàng nói: "Thật xin lỗi, ta không thể tham gia nhưng mà ta đã chuẩn bị quà cập kê xong cho muội rồi."
Tuy Vệ Cẩn hơi mất mát nhưng vẫn miễn cưỡng cười với nàng.
Lúc này, Thụy vương phi rốt cuộc cũng làm xong, bưng trà nha hoàn dâng lên, hỏi: "Thu dọn hành lý thế nào rồi? Còn thiếu gì không? Nếu thiếu gì thì cứ nói cho quản gia để cho người mở nhà kho đi lấy."
A Uyển vội nói: "Tất cả đã thu xọn gần như xong hết rồi ạ, không thiếu gì cả." Nói xong, có chút ngượng ngùng nói: "Hơn nữa, hành lý của con hình như cũng khá nhiều rồi."
"Vậy thì có sao đâu? Về sau con phải tới đó ở lâu, cũng không phải hai ba tháng là trở về, mang nhiều một chút cũng không sao đâu." Thụy vương phi không để bụng nói.
Thụy vương và Vệ Trác tan học đúng lúc trở về, nghe nói như vậy, Thụy vương tiếp lời nói: "Vương phi nói đúng, đừng sợ hành lí quá nhiều, tới lúc đó bổn vương sẽ điều động một vài tướng sĩ hộ tống con tới thành Minh Thủy, cần gì cứ việc mang theo, không cần sợ phiền phức."
Có cha mẹ chồng hào phóng như vậy, A Uyển không thể không đứng dậy cảm tạ.
Chờ sau khi A Uyển rời đi, Thụy vương nhìn bóng lưng của nàng, không khỏi thở dài, trong lòng cũng như những người ngoài kia, lo lắng thân thể gầy yếu này của con dâu không chịu nổi khí hậu thành Minh Thủy, ngộ nhỡ nàng có chuyện gì, tới lúc đó chẳng biết thằng con ngỗ ngược của ông sẽ làm ra chuyện gì.
Thật sự là khiến người ta nhọc lòng lo lắng!
Thụy vương nhọc lòng dự tính ngày mai vào cung một chuyến, xem có thể xin Thái hậu ban ơn hay không để Thái hậu phái một Thái y cùng tới thành Minh Thủy..
Biết vài ngày nữa A Uyển phải xuất phát đến thành Minh Thủy, họ hàng bạn bè thân thiết cũng tấp nập tới tạm biệt nàng, nhân tiện đưa tiền đi đường, chúc nàng thuận buồm xuôi gió.
Trưởng Công chúa Khang Nghi và Trưởng Công chúa Khang Bình liên tục đuổi người tặng đồ, quà tặng toàn là mấy thứ như thuốc bổ dược liệu, như sợ nàng sau khi tới thành Minh Thủy thì thiếu mấy thứ này.
Có điều thành Minh Thủy quả thực thiếu những thứ này, có thể mang tới một chút thì nên mang, mà A Uyển biết những thứ này là tấm lòng trưởng bối, cũng không nói nhiều, có thời gian về sẽ nói lời cảm tạ với các trưởng bối.
Từ khi A Uyển quyết định đi theo Vệ Huyên tới thành Minh Thủy, tuy không đặc biệt thông báo khắp nơi nhưng Trưởng Công chúa Khang Nghi biết, sau khi cùng trượng phu nói với Hoài Ân hầu phủ thì một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người đều biết, tất cả đều lo lắng thở dài vì nàng.
Trong mắt mọi người, thành Minh Thủy là thành nhỏ nơi biên cương có hoàn cảnh tệ, nghe nói không chỉ có khí hậu rét lạnh, cái gì cũng thiếu, người đi tới đó, sau một thời gian đều không chịu nổi kham khổ biên cảnh muốn về kinh.
A Uyển là Quận chúa cao quý, ăn ngon mặc đẹp lớn lên, từ nhỏ lại có tiếng là con bệnh, ai cũng lo với thân thể gầy yếu của nàng, rốt cuộc tại sao lại muốn theo trượng phu tới thành Minh Thủy?
Lần này Vệ Huyên tới thành Minh Thủy, mọi người đều biết hắn là đi dẫn quân đánh trận, không tới mấy năm thì sẽ không về kinh, A Uyển vừa mới kết hôn với hắn chưa được hai năm, lại chưa có con, nếu muốn theo quân thì cũng có thể hiểu được.
Nếu thân thể A Uyển khỏe mạnh giống Mạnh Hân, mọi người cũng không thấy lạ nhưng mà từ nhỏ thân thể nàng đã không tốt, cho tới bây giờ trông vẫn gầy yếu, với thân thể này đi, sợ nàng không chịu nổi hoàn cảnh biên cương, chưa tới một tháng sẽ phải ủ rũ trở về.
A Uyển biết mọi người không xem trọng mình nhưng nàng chẳng hề nói gì, vẫn chuẩn bị như cũ.
Mà A Uyển phát hiện ra, không xem trọng mình nhất lại là cha Phò mã yêu thương quan tâm nàng.
Lúc A Uyển về nhà ngoại cảm tạ mẹ Công chúa tặng đồ, La Diệp đặc biệt chờ ở nhà, vẻ mặt khổ sở kéo tay của nàng, bộ dạng như thể A Uyển làm tổn thương trái tim ông.
"A Uyển, con không tới thành Minh Thủy được không? Nghe nói chỗ ấy tới mùa đông thời tiết lạnh tới nỗi tai bị đông lạnh rồi rơi mất, gió cát rất lớn, ăn uống, đồ dùng, quần áo còn thiếu, con muốn ăn rau quả còn chưa chắc đã có, hơn nữa người ở đó rất lạc hậu, ăn uống cẩu thả, thỉnh thoảng còn phải đánh trận, cả ngày sống trong run sợ, làm sao bằng kinh thành được..."
A Uyển mỉm cười, nghe ông lảm nhảm, không hề mất kiên nhẫn chút nào.
Thấy bộ dạng này của nàng, La Diệp không khỏi nhụt chí.
Tính tình nữ nhi La Diệp cũng biết, cũng rất kiên nhẫn với chuyện gì, cho dù có đôi khi người làm cha ông không đúng lắm nhưng con bé lại như tiểu đại nhân bao dung mình, nhưng mà một khi con bé đã đưa ra quyết định, vậy thì sẽ không thay đổi.
Thất vẻ mặt ông lộ ra mất mát, A Uyển vội nói: "Cha, cha không cần lo lắng, con đã nói với mẹ rồi, nếu như ở đó không chịu nổi, con sẽ hồi kinh, không có việc gì đâu.
Vì mọi người, con cũng phải giữ sức khoẻ của mình, không để cha mẹ lo lắng cho con đâu."
Lời này tuy sến súa nhưng tuổi tác La Diệp càng lớn thì càng cảm tính, càng thích nghe những lời sến súa này, nghe nữ nhi biết suy nghĩ như vậy, trong lòng La Diệp mềm như nước, kéo tay nữ nhi gái vỗ về, nhìn đi nhìn lại, sau đó đỏ mắt trốn vào thư phòng.
Có thể là trốn vào thư phòng khóc.
A Uyển lập tức có chút áy náy, cảm thấy nếu như hôm đó xuất phát, không chừng cha Phò mã thật sự sẽ trốn vào trong thư phòng khóc sụt sịt.
Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng không cười nhạo trượng phu lúc này mềm yếu, trong lòng bà cũng có chút không nỡ, biết trượng phu trốn vào thư phòng là sợ thất thố ở trước mặt người khác nên làm như không phát hiện ra, kéo tay của nữ nhi hỏi nàng đã thu dọn hành lý thế nào rồi, sau đó giúp nàng xem còn thiếu gì, cuối cùng không thể thiếu mấy lời dặn dò.
Ở chung nửa ngày với cha mẹ, A Uyển cầm theo một đống đồ cha mẹ lại đưa cho nàng trở về Vương phủ.
Sau đó, A Uyển còn về phủ Hoài Ân Bá tạm biệt ông bà và các tỷ muội, sau đó tới phủ Trưởng Công chúa Khang Bình, phủ Uy Viễn Hầu, ngày nào cũng vô cùng bận rộn.
Trước ngày xuất phát hai hôm, A Uyển còn đặc biệt vào cung một chuyến, chọn lúc Thái tử phi ở đây, nói với Thái hậu chuyện mình xuất phát đi thành Minh Thủy.
Trước khi Vệ Huyên đi, Thái hậu đã từ chỗ Vệ Huyên biết được A Uyển sẽ theo trượng phu tới thành Minh Thủy, trong lòng bà hiểu rõ, cũng không ngăn cản.
Vào lúc này với tâm lý cùng là nữ nhân, cảm thấy nam nhân đi ra ngoài, quả thực cần người biết nóng biết lạnh ở bên chăm sóc, bình thường thê tử ở nhà hầu hạ trưởng bối, nam nhân chắc chắn sẽ mang một tiểu thiếp hoặc di nương đi theo chăm sóc ăn ở bên cạnh.
Trước kia Thái hậu cũng muốn cho Vệ Huyên nạp một tiểu thiếp thùy mị theo hắn tới thành Minh Thủy nhưng mà với đức hạnh của Vệ Huyên làm sao chấp nhận sự sắp xếp này, quả quyết từ chối, sau khi từ chối cũng chẳng có gì lung lay ý định, cuối cùng cũng đành phải theo hắn để hắn dẫn A Uyển đi.
Vì vậy nên Thái hậu đã trong lòng vô cùng khó chịu vài ngày, mãi tới khi Vệ Huyên rời đi rồi, bây giờ mới khôi phục.
Nếu Vệ Huyên không chịu mang thị thiếp đi, như vậy đành phải để A Uyển đi theo, Thái hậu nghĩ tới bọn họ thành thân sắp hai năm rồi, vẫn chưa có con, cảm thấy A Uyển theo tới, nói không chừng rất nhanh có thể có tin tức tốt nên cũng không ngăn cản nữa.
Lúc này, A Uyển vào cung báo cáo việc mình lên đường với Thái hậu, Thái hậu không thể không lảm nhảm một chút.
"Huyên Nhi giao cho con, con cần phải chăm sóc tốt cho nó, cố gắng làm tròn bổn phận của mình..."
A Uyển mỉm cười, vô cùng kiên nhẫn nghe Thái hậu nói dông dài như thể rất chăm chú, chỉ có tự nàng biết, nàng căn bản không lọt tai lời Thái hậu, ngược lại kín đáo quan sát chính điện cung Nhân Thọ, để ý tới trong cung Nhân Thọ ngoại trừ mấy cung nữ và ma ma hầu hạ Thái hậu từ ngày trước ra, còn có thêm một tiểu cung nữ xa lạ.
Tiểu cung nữ kia tuy rằng đứng thẳng ngay ngắn, bộ dạng cung kính nhưng mà từ góc độ của nàng nhìn qua, vẫn có thể nhìn thấy đường cong mỹ lệ bên mặt của tiểu cung nữ.
Có loại cảm giác quen thuộc.
Mãi tới khi A Uyển theo Thái tử phi đứng dậy hành lễ chào Thái hậu rời đi, lúc tiểu cung nữ ngẩng mặt lên nhìn, A Uyển mới biết vì sao có cảm giác quen thuộc.
Gương mặt này...!rất giống Vệ Huyên, lại hơn Vệ Huyên vẻ nữ tính mềm mại xinh đẹp.
Nhưng mà, cũng chỉ có ngũ quan giống, khí chất lại cực kỳ khác, Vệ Huyên là khoa trương mà nhiệt tình như ngọn lửa thỏa sức bùng cháy khiến người tới gần hắn không cẩn thận sẽ bị bỏng.
Mà tiểu cung nữ này lại có chút hèn mọn nhu nhược, có vẻ rụt rè, thần thái như vậy khiến cho nàng có dung mạo rất giống Vệ Huyên nhưng nhìn lần thứ hai lại cảm thấy không giống.
Thường nghe nói Vệ Huyên lớn lên rất giống Đích phi Thụy vương, bất luận là dung mạo hay khí chất khoa trương kia.
Cũng nghe nói Minh phi Thôi thị trước kia cũng giống Đích phi Thụy vương nhưng phần giống không phải là về mặt dung mạo mà là khí chất.
A Uyển theo Thái tử phi rời cung Nhân Thọ, trên đường, Thái tử phi bỗng nhỏ giọng nói với A Uyển: "Vị kia chính là Lạc Anh cô nương."
A Uyển hiểu ra, xem ra Thái tử đã đưa người tới bên cạnh Thái hậu, tuy không biết có ổn thỏa hay không nhưng mà nghĩ tới có Mạnh Vân ở đây, nàng cũng an tâm mấy phần.
Mạnh Vân sẽ không khiến nàng thất vọng.
"Tới thành Minh Thủy, muội giữ sức khoẻ, có thiếu gì thì viết thư gửi về nói một tiếng với ta, ta để người chuyển tới cho muội." Mạnh Vân nói tiếp.
Hôm nay ánh nắng không tệ, A Uyển và Mạnh Vân đi trong hành lang trong cung dưới ánh nắng mặt trời, nghe nàng ấy nói vậy, nàng quay đầu lại nhìn nàng ấy, thấy nàng ấy chìm đắm trong ánh mặt trời, lộ ra khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp hơn rất nhiều, nở nụ cười với nàng, nàng gật đầu nói được.
Mạnh Vân cười dắt tay của nàng, kéo nàng cùng về Đông cung, Hoàng trưởng tôn chờ ở đó nhìn thấy mẫu thân và biểu di [*] cùng trở về, vui mừng chạy tới.
[*] Dì họ.
Sau khi từ trong cung trở về, A Uyển liền nghe nói Vệ Châu tặng đồ tới.
"Biểu tỷ..." Vệ Châu đổ hốc mắt nhìn nàng, bĩu môi trách móc vài câu rồi nói: "Tỷ đi đường cẩn thận."
A Uyển kéo tay của nàng ấy ngồi xuống, cười nói: "Cảm ơn muội, lần này ta đi cũng không biết khi nào trở về, về sau muội có chuyện gì có thể viết thư cho ta hoặc là tìm mẫu thân của ta, đừng tự mình chống đỡ." Ít nhiều gì vẫn có chút yêu thương nàng ấy.
Lời này của A Uyển rất chân thành, Vệ Châu vốn là người thông minh lanh lợi, sao không nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, mũi đau xót, suýt chút nữa rơi lệ.
Nàng cầm khăn vội đè mắt lại, trầm thấp lên tiếng, lại biết mình rốt cuộc không trở về bộ dạng hồn nhiên như trước được nữa, sợ là sẽ khiến càng nàng thất vọng, trong lòng không khỏi khổ sở hơn mấy phần.
Sau khi nói một lát, Vệ Châu nhìn lén nàng, suy nghĩ một lát rồi nói: "Mấy ngày trước, Ngũ Hoàng tử phi tới nhà tìm đại tẩu, muội nghe loáng thoáng mấy câu, hình như Ngũ Hoàng tử phi muốn nói với đại tẩu chuyện gì đó của Tam Hoàng tử phi.
Muội không nghe rõ lắm, nhưng mà..." Do dự một lát, nàng cắn răng nói: "Hình như Ngũ Hoàng tử muốn giở trò lên quân lương của thành Minh Thủy."
A Uyển sầm mặt, trong lòng bỗng nhiên sinh ra mấy phần tức giận.
Có thể là Tam Hoàng tử săn thú năm ngoái bị thương vì ngựa kinh động, dưỡng thương tới tận bây giờ vẫn chưa khỏi, cũng không biết có phải Văn Đức Đế thương đứa con trai này nên phái Ngũ Hoàng tử vốn luôn bị lạnh nhạt tới Binh bộ, thể hiện rõ muốn cất nhắc Ngũ Hoàng tử, để cho người ta biết ông vẫn coi trọng Tam Hoàng tử.
Bây giờ người của Binh bộ ít nhiều gì cũng có chút giao tình với Ngũ Hoàng tử, nếu như hắn muốn giở trò vào quân lương, ngược lại dễ như trở bàn tay.
A Uyển không khỏi suy tính, cho dù Ngũ Hoàng tử không giở trò vào quân lương, sợ là cũng giở trò vào cái khác, cùng để hắn làm chuyện mờ ám gian xảo khác trong bóng tối, không bằng trước hết để hắn giở trò với quân lương, chờ tới khi nắm được thóp của hắn thì sẽ trừng trị hắn.
Nghĩ xong, trong lòng A Uyển có chủ ý, sau đó vỗ vỗ tay Vệ Châu, cảm tạ nàng nói chuyện này với mình.
Sau khi Vệ Châu nói xong, trong lòng thật sự lo lắng nhưng mà nhìn thấy bộ dạng trầm ổn của A Uyển như thể bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng đều có nàng ở đây, khiến cho người ta vô cùng yên tâm, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không biết mình làm như vậy đúng hay không, nhưng nghĩ tới trước kia A Uyển đối tốt với mình, đành phải cắn răng quyết định làm một lần.
Tiễn Vệ Châu xong, A Uyển liền bảo người mài mực, bắt đầu viết thư.
Viết xong hai lá thư, A Uyển gọi Lộ Bình tới.
Lúc Vệ Huyên xuất phát tới thành Minh Thủy, chỉ dẫn theo mấy thị vệ thân cận, để Lộ Bình lại cho nàng sai khiến.
Có Lộ Bình có thể tự do hành động bên ngoài, A Uyển làm việc cũng thuận tiện hơn rất nhiều, cũng to gan hơn rất nhiều.
"Ngươi cho người đưa hai lá thư này tới thành Minh Thủy và thành Dương." A Uyển dặn dò.
Lộ Bình không khỏi ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, thấy bộ dạng bình thản mỉm cười của thiếu nữ trước mắt thân hình nhỏ gầy như liễu, trong lòng không hiểu sao có chút không dám nhìn thẳng, cúi đầu vâng một tiếng sau đó hai tay nhận lấy hai lá thư rồi lui ra ngoài.
Sau khi nha hoàn bưng nước tới rửa sạch tay, A Uyển nhìn sắc trời một chút rồi tới chính viện thỉnh an Thụy vương phi.
Thụy vương phi đang bàn bạc quần áo mùa hè năm nay với ma ma quản sự, Vệ Cẩn yên lặng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh lắng nghe, thấy A Uyển tới, Thụy vương phi cười gật đầu với nàng, ra hiệu nàng tới bên cạnh ngồi chờ một chút trước.
A Uyển cũng không quấy rầy bà, ngồi xuống bên cạnh Vệ Cẩn hai mắt sáng long lanh nhìn nàng.
Nha hoàn bưng trà quả A Uyển thường uống lên cho nàng.
"Đại tẩu." Hai tay Vệ Cẩn bện lại với nhau, muốn nói gì đó với A Uyển nhưng lại thôi.
"Sao vậy?" A Uyển mỉm cười nhìn nàng ấy.
Nụ cười của A Uyển luôn lộ ra rất dịu dàng yên tĩnh, cũng không biết có phải từng trải tra tấn ốm đau hai kiếp khiến cho nàng luyện ra sự kiên nhẫn vượt xa bình thường hay không, khiến cho từ trong xương cốt nàng toát ra một loại khí chất yên tĩnh, lúc nàng mỉm cười, luôn luôn dễ dàng có thể trấn an lòng người.
Chí ít bất luận là ba tỷ muội Mạnh gia hay là Vệ Châu, Vệ Cẩn, Vệ Huyên đều thích nhìn bộ dạng nàng mỉm cười.
Vệ Cẩn được A Uyển cổ vũ, nói: "Đại tẩu, tẩu thật sự muốn đi thành Minh Thủy sao? Lúc nào trở về?" Sau đó cúi đầu xuống, lắp bắp nói: "Mẫu thân nói tháng năm sẽ tổ chức lễ cập kê cho ta..."
A Uyển sau khi nghe xong, có chút áy náy sờ mặt nàng, dịu dàng nói: "Thật xin lỗi, ta không thể tham gia nhưng mà ta đã chuẩn bị quà cập kê xong cho muội rồi."
Tuy Vệ Cẩn hơi mất mát nhưng vẫn miễn cưỡng cười với nàng.
Lúc này, Thụy vương phi rốt cuộc cũng làm xong, bưng trà nha hoàn dâng lên, hỏi: "Thu dọn hành lý thế nào rồi? Còn thiếu gì không? Nếu thiếu gì thì cứ nói cho quản gia để cho người mở nhà kho đi lấy."
A Uyển vội nói: "Tất cả đã thu xọn gần như xong hết rồi ạ, không thiếu gì cả." Nói xong, có chút ngượng ngùng nói: "Hơn nữa, hành lý của con hình như cũng khá nhiều rồi."
"Vậy thì có sao đâu? Về sau con phải tới đó ở lâu, cũng không phải hai ba tháng là trở về, mang nhiều một chút cũng không sao đâu." Thụy vương phi không để bụng nói.
Thụy vương và Vệ Trác tan học đúng lúc trở về, nghe nói như vậy, Thụy vương tiếp lời nói: "Vương phi nói đúng, đừng sợ hành lí quá nhiều, tới lúc đó bổn vương sẽ điều động một vài tướng sĩ hộ tống con tới thành Minh Thủy, cần gì cứ việc mang theo, không cần sợ phiền phức."
Có cha mẹ chồng hào phóng như vậy, A Uyển không thể không đứng dậy cảm tạ.
Chờ sau khi A Uyển rời đi, Thụy vương nhìn bóng lưng của nàng, không khỏi thở dài, trong lòng cũng như những người ngoài kia, lo lắng thân thể gầy yếu này của con dâu không chịu nổi khí hậu thành Minh Thủy, ngộ nhỡ nàng có chuyện gì, tới lúc đó chẳng biết thằng con ngỗ ngược của ông sẽ làm ra chuyện gì.
Thật sự là khiến người ta nhọc lòng lo lắng!
Thụy vương nhọc lòng dự tính ngày mai vào cung một chuyến, xem có thể xin Thái hậu ban ơn hay không để Thái hậu phái một Thái y cùng tới thành Minh Thủy..
Danh sách chương