Mọi việc chuẩn bị ổn thỏa, rốt cuộc A Uyển cũng xuất phát.
Nhưng mà sáng sớm hôm xuất phát, đoàn xe A Uyển còn chưa ra khỏi kinh thành thì nhận được tin tức, Tam Hoàng tử phi vừa sinh một bé gái, cũng là đích thứ nữ của Tam Hoàng tử.
Sau khi nghe xong, A Uyển chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết, chẳng hề nói gì về chuyện này.
Nhân lúc sáng sớm trước khi mặt trời mọc, A Uyển xuất phát.
Mà điều khiến cho nàng không ngờ là, lúc tới đình Viễn Tâm dành riêng để tiễn đưa người đi xa, lại phát hiện Trưởng Công chúa Khang Nghi và La Diệp cũng tới nơi ấy, rõ ràng là tới tiễn nàng.
Mũi A Uyển đau xót, suýt chút nữa không nhịn nổi bật khóc.
Trong tiếng kinh hô của Lộ Vân và Thanh Nhã, nàng trực tiếp nhảy xuống từ xe ngựa, tiến lên mấy bước nhào vào trong ngực Trưởng Công chúa Khang Nghi, ôm chặt bà mãi một lúc lâu mới khống chế nổi cảm xúc.
Khóe mắt Trưởng Công chúa Khang Nghi hơi ươn ướt, trên mặt lại lộ ra nụ cười vui vẻ.
Cho dù trong lòng mười phần không nỡ nhưng nếu đã ủng hộ con gái đi thành Minh Thủy, đương nhiên bà sẽ không ủy mị khiến cho nữ nhi khó xử không thôi.
A Uyển nghe mẹ Công chúa dặn dò, liếc nhìn cha Phò mã im lặng đứng đó, phát hiện hốc mắt ông ửng đỏ, chỉ yên lặng đứng nhìn mình, trong lòng biết quả nhiên ông vừa khóc, sở dĩ giờ yên tĩnh, hẳn là sợ mình vừa mở miệng ra nói thì không khống chế nổi cảm xúc.
A Uyển cười với ông, coi như không biết gì, nói với hai người: "Cha, mẹ, hai người yên tâm đi, chờ tới nơi đó, con sẽ thường xuyên viết thư gửi về cho hai người." Sau đó nghiêng đầu, lại nói: "Bên ngoài bất ổn, hai người đừng tùy tiện rời kinh, nếu như hai người thật sự cô đơn, có thể nhận nuôi một đệ đệ."
Trưởng Công chúa Khang Nghi và La Diệp nghe nàng nói hơi giật mình, sau đó La Diệp nở nụ cười: "Không được, nuôi con hao tâm tốn sức lắm, chúng ta có một mình con là đủ rồi."
Để một nam nhân cổ đại tiếp nhận giáo dục sĩ phu phong kiến nói ra lời như vậy, cho dù rộng lượng nhưng vẫn làm ông vô cùng khó xử, khiến A Uyển nhất thời không biết nói gì cho phải, nhất thời không nhịn nổi, rốt cuộc làm một chuyện từ sau khi bảy tuổi đã không làm nữa là nhào vào trong ngực phụ thân, ôm ông.
La Diệp vội cúi đầu, che đi ánh nước bỗng trào lên trong mắt.
Tuy nói không hết chuyện, cuối cùng vẫn là Trưởng Công chúa Khang Nghi lo xuất phát trễ buổi tối không tới kịp chỗ tá túc, dứt khoát kéo trượng phu ra rồi đuổi nữ nhi lên xe.
A Uyển ngồi trong xe ngựa, thò người ra từ cửa sổ xe, cũng mặc kệ hành động này có phù hợp với yêu cầu của người đời với thục nữ không, vẫy tay với phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi đứng ở trong đình Viễn Tâm đưa mắt nhìn nàng rời đi.
Lộ Bình thấy thế, vội thúc ngựa tiến lên, lợi dụng góc độ ngăn cản ánh mắt của những người khác.
Tuy rằng hiếm khi nhìn thấy Thế tử phi luôn an tĩnh ung dung làm ra loại hành động không phù hợp với thân phận này nhưng mà cũng thông cảm cho tâm trạng nàng rời xa cha mẹ ở kinh thành, cho nên cũng không cảm thấy hành động lần này của nàng không hợp quy củ gì đó.
Lúc bóng dáng cha mẹ dần dần nhỏ lại, mãi tới khi không nhìn thấy nữa, A Uyển mới thu người về.
Một khắc này, thật ra nàng rất hy vọng cha mẹ có thể có thêm đứa con nữa, tránh cho bọn họ tuổi còn trẻ đã cô đơn không người làm bạn, tương lai già cả không có niềm vui con cháu bao quanh.
Nàng bỗng hiểu ra, thật ra sự tồn tại của đứa con đối với vợ chồng mà nói, thật ra là một loại ký gửi tình cảm, không thể thiếu trong sinh mệnh, giống như nàng với cha mẹ vậy.
Thanh Nhã và Lộ Vân trông thấy bộ dạng buồn bã không vui của A Uyển, biết trong lòng nàng vẫn có chút thương cảm với cha mẹ và kinh thành, hai người liếc nhìn nhau, không thể không an ủi nàng.
Thanh Nhã lấy từ trong ngăn tủ ra một hộp điểm tâm rồi lại từ một cái bình đồng nhỏ trên cái bàn cố định trên xe ngựa rót một chén trà sữa nóng cho A Uyển.
"Thế tử phi, còn một lúc nữa mới tới bữa trưa, ngài dùng chút điểm tâm trước đi, tránh cho đói bụng."
A Uyển mệt mỏi bưng trà sữa lên uống, mùi sữa đậm đà lan tỏa trong khoang miệng khiến tâm trạng khó chịu của nàng thoải mái hơn chút.
A Uyển thích ăn mấy món có vị ngọt, điểm tâm và đồ uống đều ngọt, hoàn toàn ngược lại với Vệ Huyên mắc chứng ghét ngọt.
Mà trà sữa này, cũng là đặc biệt dựa theo khẩu vị A Uyển, dùng sữa dê, bỏ thêm bột hạnh nhân khử mùi tanh của sữa, uống tinh khiết và thơm hơn những thứ kiếp trước nàng uống.
Thấy sắc mặt nàng thoải mái, Thanh Nhã cười nói: "Nghe nói ở thành Minh Thủy chủ yếu ăn thịt dê, Thế tử biết ngài thích uống trà sữa, chắc chắn sẽ bảo người chuẩn bị nuôi sẵn vài con dê mẹ."
A Uyển tự nhủ trong lòng, Vệ Huyên ở trong một vài phương điện đúng là người chu đáo, không chừng thật sự có chuẩn bị.
Tùy ý trò chuyện với hai nha hoàn, sau một canh giờ, A Uyển nhịn không nổi ngáp ngáp, sau đó ở dưới sự hầu hạ của Thanh Nhã và Lộ Vân, nằm lên lớp đệm dày ở trong xe.
Tối hôm qua bởi vì nghĩ tới hôm nay phải xuất phát, có chút hưng phấn tới mức khó ngủ, cho nên lúc buổi sáng tinh thần có chút không tốt, vừa vặn lúc này ngủ bù.
Thanh Nhã cẩn thận đắp chăn cho nàng rồi cùng Lộ Vân ngồi ở bên cạnh, tựa vào thành xe, trong tay bắt đầu thêu thùa, làm một đôi tất, Lộ Vân nhìn thoáng qua, phía trên thêu một đóa hoa thủy cúc, biết rõ là thêu cho A Uyển.
Giấc ngủ này của A Uyển tới tận buổi trưa, mãi tới lúc bị người ta gọi dậy, đầu còn có chút choáng.
Nơi dùng bữa trưa là một quán trà bằng lều trên đường, thị vệ dùng bình phong mỏng dựng lên một không gian để A Uyển và mấy nha hoàn thân cận ở đây dùng bữa, đồng thời còn xếp chỗ khác để tiện giải quyết nhu cầu sinh lý.
Có thể là ngủ nửa ngày trời rồi nên A Uyển không đói, ăn vài miếng thì buông đũa, hỏi Lộ Vân: "Với tốc độ đi đường của chúng ta thì cần bao lâu mới tới thành Minh Thủy?"
"Có lẽ cần khoảng một tháng." Lộ Vân trả lời: "Nếu là quân đội đi thì cũng không cần nhiều thời gian như vậy, chỉ cần hai mươi ngày là có thể."
Cho nên nói, đây là vì chăm sóc nàng nên không cần đi cả ngày lẫn đêm nên mới mất một tháng trời.
Trên đường phải lãng phí thời gian một tháng, theo A Uyển thấy, thật sự lãng phí, chỉ là thời đại này phương tiện giao thông chỉ có xe ngựa, chỉ có thể như vậy.
May mắn, tuy rằng đường xá hơi nhàm chán nhưng A Uyển là người chịu được nhàm chán, cũng không cảm thấy khó chịu khi cả ngày ở trong xe ngựa.
Hơn nữa cho dù nàng là con bệnh khiến người ta lo lắng, lại không say xe, rất dễ thích ứng.
Rời kinh ba ngày, A Uyển đã hoàn toàn quen cuộc sống trên đường, cũng bắt đầu tìm việc để làm, nhàm chán thì đọc sách, làm quần áo cho Vệ Huyên hoặc là gọi mấy nha hoàn tới cùng đánh bài, thay phiên làm mấy chuyện này, mười ngày trôi qua vẫn bình yên an ổn.
Bộ dạng bình tĩnh của A Uyển có khả năng trấn an tâm trạng người bên cạnh, Lộ Vân và Thanh Nhã, Thanh Hoàn mỗi ngày ở cùng với nàng, không hề cảm thấy đường xá dài dằng dặc hay vất vả, thậm chí có đôi lúc A Uyển cho người vén cửa sổ xe lên, cách cửa sổ có rèm mỏng nhìn phong cảnh ven đường, cho dù buồn tẻ, nàng cũng cảm thấy thú vị.
Mỗi ngày lúc nghỉ chân, Lộ Bình đều tới trước mặt A Uyển bẩm báo một chút, thái độ của A Uyển vô hình trung ảnh hưởng tới hắn, khiến hắn làm việc càng ngày càng bình tĩnh.
Lúc Lộ Bình phát hiện ra sự khác thường của mình, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác kỳ lạ.
Hắn như hiểu ra, vì sao tính tình Thế tử hung bạo nóng nảy như vậy nhưng chỉ cần về phủ thì sẽ rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh như thể tắt lửa.
Có thể là mấy cứ điểm quân sự ở phía Bắc đều đang chiến tranh, đội xe càng đi về phía Bắc, trên đường càng không an toàn, giặc cỏ, đạo tặc hoành hằng, ngày xuất phát thứ năm, bọn họ đã gặp nhóm giặc cỏ đầu tiên nhưng chỉ là một đám người ô hợp, còn chưa tới trước mặt đã bị những thị vệ bảo vệ phía trước phía sau đoàn xe dọa sợ.
Tuy A Uyển hành lý nhiều nhưng hộ vệ đi cùng cũng nhiều, thậm chí có một trăm người là Thụy vương đặc biệt phái từ trong quân đội, đều là tướng sĩ trải qua huấn luyện, trên người tự có một loại sát ý nghiêm nghị tỏa ra khiến cho người ta cảm giác được là không dễ chọc vào.
Ngoại trừ tướng sĩ Thụy vương phái tới, còn có thị vệ Vệ Huyên để lại vương phủ, đội ngũ vô cùng lớn mạnh, người có mắt đều sẽ không dám chọc vào, ngược lại để cho bọn họ một đường bình an vô sự tới Vị Hà.
Sau khi tới Vị Hà, cần đi thuyền hai ngày hai đêm, tới thành Vị, tiếp tục đi về phía Bắc ba bốn ngày rồi tiến vào ải Gia Lăng, sau đó rất nhanh là tới thành Minh Thủy.
Ban đêm nghỉ chân ở trong một thành trấn bên cạnh Vị Hà, Lộ Bình tới xin A Uyển chỉ thị ngày mai qua sông.
"Ta lần đầu tiên ra ngoài, cũng không biết phải chú ý cái gì, Lộ quản sự quyết định đi." A Uyển mỉm cười nói, bộ dạng vô cùng thoải mái.
Lộ Bình nhịn không nổi cười nói: "Thế tử phi chẳng lẽ quên năm Văn Đức thứ mười hai, ngài và Công chúa, Phò mã cùng nhau hồi kinh? Cũng không thể coi là lần đầu tiên đi ra ngoài."
A Uyển rất bình tĩnh nói: "Năm đó ta mới sáu tuổi, đã sớm quên tình hình gì rồi."
Câu này có chút trêu chọc, làm cho hạ nhân trong phòng đều không nhịn nổi hé miệng cười, thư giãn một chút trên đường đi mỏi mệt.
Nhưng mà, Lộ Bình không dám sơ ý chút nào, tuy rằng trên đường vô cùng thái bình nhưng mà thần kinh của hắn lại kéo căng, chỉ lo mình sơ sẩy một chút, xảy ra chuyện gì.
Cũng nhờ hắn vô cùng cẩn thận nên sau đó bọn họ mới vượt qua nguy hiểm ở giữa đường.
Việc này xảy ra vào buổi tối ngày thứ hai qua sông.
Từ Vị Hà đi thuyền tới phía Bắc chỉ mất có hai ngày là có thể tới thành Vị.
Nếu không qua sông, chọn đường vòng như vậy phải mất năm ngày mới tới thành Vị.
Bình thường mọi người đều chọn từ Vị Hà đi thuyền tới phía Bắc, giảm bớt chút thời gian, bọn A Uyển cũng không ngoại lệ.
Chỉ là, bởi vì năm ngoái biên cảnh xảy ra chiến tranh khiến cho phía Bắc bất ổn, không chỉ trên đường giặc cỏ đạo tặc hoành hành, trên nước cũng có thủy phỉ hoành hành.
So với ở trên mặt đất nhìn thấy tướng sĩ hung hãn, lên trên thuyền không dễ thấy lắm nên những tên thủy phỉ tất nhiên cũng không cố kị nhiều.
Vẫn là Lộ Bình lo lắng vấn đề thủy phỉ, lúc thuê thuyền qua sông, thuê luôn một người chèo thuyền có kỹ năng bơi cùng lên đường.
Ban đêm, A Uyển ngủ ở trong khoang thuyền, bỗng nhiên bị một tiếng vang lớn và thân thuyền lay động mạnh đánh thức, suýt chút nữa lăn từ trên giường xuống.
Lộ Vân ngủ ở giường nhỏ bên cạnh nhảy lên, bổ nhào qua trước tiên, ôm lấy cả người A Uyển tránh cho nàng rơi xuống đất.
Tuy rằng A Uyển có chút chưa tỉnh táo lại nhưng không hoảng hốt lo sợ, mà trước tiên lắng nghe âm thanh bên ngoài.
"Là thủy phỉ." Lộ Vân nhỏ giọng nói, đưa nàng trở về trên giường.
A Uyển đắp chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, tuy rằng đã là tháng tư nhưng càng về hướng Bắc, thời tiết vẫn chưa nóng lắm, ban đêm cũng rất lạnh, cần đắp chăn bông.
"Có cần ngươi đi hỗ trợ không?" A Uyển hỏi có chút do dự, nàng biết bản lĩnh Lộ Vân rất tốt, cũng bởi vậy nên dọc đường, mỗi đêm nghỉ ngơi ở nơi nghỉ chân, đều là Lộ Vân ngủ chung phòng với nàng,
Dưới ánh đèn, A Uyển nhìn thấy Lộ Vân hiếm khi lộ ra một nụ cười, tiếng nói dường như cũng nhẹ nhàng hơn mấy phần, nàng ấy nói: "Chức trách của nô tì là bảo vệ ngài, bên ngoài có Lộ quản sự, không cần nô tì ra mặt." Nói xong, nàng ấy đứng dậy rót chén nước sôi cho A Uyển.
A Uyển mím môi, hai tay bưng chén trà, cũng không uống, mà dựng lỗ tai lên lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiếng chém giết vang lên hai khắc đồng hồ rồi rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Rất nhanh, cửa khoang bị gõ, mấy nha hoàn Thanh Nhã ở khoang sát vách tiến vào.
Từ lúc thuyền bắt đầu chịu tập kích, mấy nha hoàn đi ra nhưng cũng không tiến vào, mà canh giữ ở cửa khoang thuyền để ý tình huống.
"Thế tử phi, Lộ quản sự tới đây."
A Uyển sau khi nghe xong, nói luôn: "Để hắn tiến vào."
Thanh Nhã do dự một chút, cuối cùng cũng mời Lộ Bình tiến vào.
Lúc đặc biệt, cũng không cần so đo quá việc nam nữ chung phòng.
Lộ Bình tiến tới báo cáo cuộc chiến vừa rồi và tổn thất với A Uyển, thoạt nhìn hắn như vừa trải qua một trận giết chóc, vẻ mặt nghiêm trang lạnh lùng, quần áo trên người có mấy chỗ bị ướt, hiển nhiên là vừa rồi lúc chiến đấu bị nước Vị Hà dính vào.
A Uyển sau khi nghe Lộ Bình báo cáo xong, nói với hắn: "Vất vả cho các ngươi rồi, ngươi sắp xếp chu đáo cho người đã chết, chờ lên bờ an táng cho bọn họ, người bị thương cũng cho Úc đại phu và Bạch thái y xem xem, nhân tiện xử lý vết thương luôn."
Lộ Bình vâng dạ, thấy chỗ A Uyển không có việc gì thì nhanh chóng đi thu xếp chuyện khắc phục hậu quả.
A Uyển thấy Lộ Bình rời đi rồi, lại phân phó mấy nha hoàn để các nàng tới phòng bếp thông báo một tiếng, để bên phòng bếp chuẩn bị nhiều nước nóng một chút, nhân tiện nấu chút nước chè gừng.
Sau nửa đêm, A Uyển có chút khó ngủ, vừa để cho người đi tìm hiểu công việc giải quyết hậu quả bên ngoài ổn chưa, vừa nghĩ tới Vệ Huyên bây giờ đang làm cái gì, đầu óc có vài suy nghĩ lung tung, sau đó lại không nhịn được hỏi Lộ Vân: "Lức trước thứ gì làm thuyền đong đưa vậy?"
Lộ Vân do dự một chút rồi nói: "Nô tì cũng không biết rõ, nghe nói là một loại thủy lôi Tào Bang nắm giữ, giá cả vô cùng đắt đỏ, ngoại trừ cung cấp cho thủy quân triều đình ra cũng không lưu thông bên ngoài."
A Uyển rơi vào trầm tư.
Nếu không lưu thông bên ngoài thì tại sao đêm nay thủy phỉ có thể dùng để đối phó bọn họ? Về phần thứ thủy lôi này, Lộ Vân nói rất mơ hồ, A Uyển cũng không nghe ra nó là cái gì, có phải có liên quan tới thuốc nổ hay không.
Nhưng mà nàng cũng biết, thời đại này kỹ thuật thuốc nổ vô cùng lạc hậu, chỉ dùng để chế tạo mấy thứ như pháo hoa pháo trúc, căn bản vô dụng trong quân sự.
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng giật mình rồi lại bình tĩnh lại.
Lúc sắp tới hừng đông, thuyền rốt cuộc lại bắt đầu tiến lên, toàn bộ thế gian giống như khôi phục yên bình, A Uyển mới ngáp một cái, tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, nàng hình như về tới kinh thành, giống như ngày thường, bị hơi thở thuộc về Vệ Huyên bao trùm, chàng thích bá đạo ôm nàng, sợ thắt lưng nàng rồi dùng thanh âm trầm thấp nói lảm nhảm bên tai nàng, thậm chí làm chút chuyện phu thê thân mật với nàng, có đôi khi rất dịu dàng, có đôi khi lại vô cùng ác liệt, nhất định không khiến nàng khóc là không được.
Nhưng mà chỉ cần nghĩ tới hắn, chỉ còn lại an lòng.
Đợi nàng mở mắt ra lần nữa, mình còn ở trên thuyền, Vệ Huyên cũng không ở đây.
A Uyển ngồi ngây ngốc một lúc, ấn tim mình, rốt cuộc nhận ra tình cảm của mình đối với Vệ Huyên đã bất tri bất giác nảy sinh thay đổi, đã từng tưởng rằng là tình thân rốt cuộc cũng trở thành tình yêu nam nữ rồi.
Thanh Nhã bưng hộp cơm tiến tới, thấy nàng tỉnh dậy, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Thế tử phi, thuyền đã tới bến tàu thành Vị, ngài ăn vài thứ lót dạ trước đi, chờ một lát.
Lộ quản sự nói, chờ đem hành lý lên trên bến tàu, chúng ta vào thành Vị rồi, hôm nay ở thành Vị nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai lại xuất phát."
A Uyển gật đầu, không có ý kiến gì đối với sắp xếp của Lộ Bình, cũng không khoa tay múa chân.
A Uyển trời gần sáng mới chìm vào giấc ngủ, hiện tại đã gần buổi trưa, không lâu sau khi nàng ăn trưa xong, hành lý các thứ đã chuyển xuống thuyền, Lộ Bình thuê một cái kiệu nhỏ rèm xanh lên thuyền đón nàng xuống thuyền, tiến vào thành Vị.
Thành Vị là một trong số thành phố gần ải Gia Lăng, vô cùng náo nhiệt phồn hoa, A Uyển ngồi ở trong kiệu, trên đường đi còn có thể nghe được các loại âm thanh trên đường, loại âm thanh tràn ngập hơi thở cuộc sống, khiến người ta không khỏi cười một tiếng vui vẻ.
Bọn họ hôm nay ngủ lại ở một nhà trọ ở thành Vị, Lộ Bình bao trọn cả một viện lớn nhất trong nhà trọ.
Mặc dù ở lộ trình dài, nhưng bởi vì A Uyển dễ thích nghi, lại nghỉ ngơi tốt cho nên cũng không mệt mỏi lắm, không khác ngày thường là bao.
Ngược lại những nha hoàn và ma ma, sắc mặt người nào cũng lộ ra mấy phần mệt mỏi rã rời vì đi đường dài, lộ ra uể oải, khiến cho người ta nhìn xong gần như không thể nào tin tưởng.
Rõ ràng người bọn họ lo lắng không chịu nổi điều kiện đi đường không tốt mà sinh bệnh lại ung dung bình tĩnh, không khác gì khi ở trong kinh, khiến cho trong lọng bọn Lộ Bình không khỏi có mấy phần cảm giác cổ quái.
Không chỉ như vậy, sau khi A Uyển đi vào thành Vị, còn có tinh thần bảo người đi mua quà đặc sản thành Vị trở về nếm khiến cho bọn Lộ Bình càng thấy sững sờ hơn.
Liễu Thanh Đồng quê ở thành Vị, A Uyển từng trò chuyện về thành Vị với nàng ấy, cũng có mấy phần hiểu rõ phong tục văn hóa ở thành Vị, nếm bún thịt cừu và bánh nướng Thiên Diệp, tuy rằng không tính là mỹ vị nhưng lần đầu tiên ăn vẫn khiến nàng cảm thấy có chút mới lạ.
"Những ngày nay tất cả mọi người vất vả rồi, không bằng ngày mai nghỉ ngơi thêm một ngày ở thành Vị, lấy lại sức lực, ngày kia xuất phát." A Uyển vô cùng quan tâm nói, rất thông cảm cho mấy nha hoàn yếu ớt như hoa.
Sau khi A Uyển phân phó, tất cả mọi người đều vui mừng trở lại, nhất là mấy nha hoàn, nghĩ tới ngày mai có thể nghỉ ngơi trong thành một ngày, trên gương mặt xinh xắn đều hiện lên nụ cười vui vẻ.
Ban đêm, ở trong thành Vị, mọi người rốt cuộc cũng có thể ngủ ngon giấc.
A Uyển ôm chăn m ngủ rất ngon như trước kia, chỉ là lại nằm mơ, mơ thấy Vệ Huyên.
Hắn như thường ngày, kéo nàng, thân mật vùi mặt vào cổ nàng, khẽ nói gì đó ở bên tai nàng, nhẹ nhàng hôn mút khóe môi của nàng, kèm theo bàn tay nóng bỏng thuộc về hắn di chuyển dọc theo đường cong cơ thể nàng.
Lúc A Uyển bị cảm giác kỳ lạ trong người làm cho tỉnh lại, rốt cuộc cũng phát hiện ra, hình như mình không phải đang nằm mơ..
Nhưng mà sáng sớm hôm xuất phát, đoàn xe A Uyển còn chưa ra khỏi kinh thành thì nhận được tin tức, Tam Hoàng tử phi vừa sinh một bé gái, cũng là đích thứ nữ của Tam Hoàng tử.
Sau khi nghe xong, A Uyển chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết, chẳng hề nói gì về chuyện này.
Nhân lúc sáng sớm trước khi mặt trời mọc, A Uyển xuất phát.
Mà điều khiến cho nàng không ngờ là, lúc tới đình Viễn Tâm dành riêng để tiễn đưa người đi xa, lại phát hiện Trưởng Công chúa Khang Nghi và La Diệp cũng tới nơi ấy, rõ ràng là tới tiễn nàng.
Mũi A Uyển đau xót, suýt chút nữa không nhịn nổi bật khóc.
Trong tiếng kinh hô của Lộ Vân và Thanh Nhã, nàng trực tiếp nhảy xuống từ xe ngựa, tiến lên mấy bước nhào vào trong ngực Trưởng Công chúa Khang Nghi, ôm chặt bà mãi một lúc lâu mới khống chế nổi cảm xúc.
Khóe mắt Trưởng Công chúa Khang Nghi hơi ươn ướt, trên mặt lại lộ ra nụ cười vui vẻ.
Cho dù trong lòng mười phần không nỡ nhưng nếu đã ủng hộ con gái đi thành Minh Thủy, đương nhiên bà sẽ không ủy mị khiến cho nữ nhi khó xử không thôi.
A Uyển nghe mẹ Công chúa dặn dò, liếc nhìn cha Phò mã im lặng đứng đó, phát hiện hốc mắt ông ửng đỏ, chỉ yên lặng đứng nhìn mình, trong lòng biết quả nhiên ông vừa khóc, sở dĩ giờ yên tĩnh, hẳn là sợ mình vừa mở miệng ra nói thì không khống chế nổi cảm xúc.
A Uyển cười với ông, coi như không biết gì, nói với hai người: "Cha, mẹ, hai người yên tâm đi, chờ tới nơi đó, con sẽ thường xuyên viết thư gửi về cho hai người." Sau đó nghiêng đầu, lại nói: "Bên ngoài bất ổn, hai người đừng tùy tiện rời kinh, nếu như hai người thật sự cô đơn, có thể nhận nuôi một đệ đệ."
Trưởng Công chúa Khang Nghi và La Diệp nghe nàng nói hơi giật mình, sau đó La Diệp nở nụ cười: "Không được, nuôi con hao tâm tốn sức lắm, chúng ta có một mình con là đủ rồi."
Để một nam nhân cổ đại tiếp nhận giáo dục sĩ phu phong kiến nói ra lời như vậy, cho dù rộng lượng nhưng vẫn làm ông vô cùng khó xử, khiến A Uyển nhất thời không biết nói gì cho phải, nhất thời không nhịn nổi, rốt cuộc làm một chuyện từ sau khi bảy tuổi đã không làm nữa là nhào vào trong ngực phụ thân, ôm ông.
La Diệp vội cúi đầu, che đi ánh nước bỗng trào lên trong mắt.
Tuy nói không hết chuyện, cuối cùng vẫn là Trưởng Công chúa Khang Nghi lo xuất phát trễ buổi tối không tới kịp chỗ tá túc, dứt khoát kéo trượng phu ra rồi đuổi nữ nhi lên xe.
A Uyển ngồi trong xe ngựa, thò người ra từ cửa sổ xe, cũng mặc kệ hành động này có phù hợp với yêu cầu của người đời với thục nữ không, vẫy tay với phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi đứng ở trong đình Viễn Tâm đưa mắt nhìn nàng rời đi.
Lộ Bình thấy thế, vội thúc ngựa tiến lên, lợi dụng góc độ ngăn cản ánh mắt của những người khác.
Tuy rằng hiếm khi nhìn thấy Thế tử phi luôn an tĩnh ung dung làm ra loại hành động không phù hợp với thân phận này nhưng mà cũng thông cảm cho tâm trạng nàng rời xa cha mẹ ở kinh thành, cho nên cũng không cảm thấy hành động lần này của nàng không hợp quy củ gì đó.
Lúc bóng dáng cha mẹ dần dần nhỏ lại, mãi tới khi không nhìn thấy nữa, A Uyển mới thu người về.
Một khắc này, thật ra nàng rất hy vọng cha mẹ có thể có thêm đứa con nữa, tránh cho bọn họ tuổi còn trẻ đã cô đơn không người làm bạn, tương lai già cả không có niềm vui con cháu bao quanh.
Nàng bỗng hiểu ra, thật ra sự tồn tại của đứa con đối với vợ chồng mà nói, thật ra là một loại ký gửi tình cảm, không thể thiếu trong sinh mệnh, giống như nàng với cha mẹ vậy.
Thanh Nhã và Lộ Vân trông thấy bộ dạng buồn bã không vui của A Uyển, biết trong lòng nàng vẫn có chút thương cảm với cha mẹ và kinh thành, hai người liếc nhìn nhau, không thể không an ủi nàng.
Thanh Nhã lấy từ trong ngăn tủ ra một hộp điểm tâm rồi lại từ một cái bình đồng nhỏ trên cái bàn cố định trên xe ngựa rót một chén trà sữa nóng cho A Uyển.
"Thế tử phi, còn một lúc nữa mới tới bữa trưa, ngài dùng chút điểm tâm trước đi, tránh cho đói bụng."
A Uyển mệt mỏi bưng trà sữa lên uống, mùi sữa đậm đà lan tỏa trong khoang miệng khiến tâm trạng khó chịu của nàng thoải mái hơn chút.
A Uyển thích ăn mấy món có vị ngọt, điểm tâm và đồ uống đều ngọt, hoàn toàn ngược lại với Vệ Huyên mắc chứng ghét ngọt.
Mà trà sữa này, cũng là đặc biệt dựa theo khẩu vị A Uyển, dùng sữa dê, bỏ thêm bột hạnh nhân khử mùi tanh của sữa, uống tinh khiết và thơm hơn những thứ kiếp trước nàng uống.
Thấy sắc mặt nàng thoải mái, Thanh Nhã cười nói: "Nghe nói ở thành Minh Thủy chủ yếu ăn thịt dê, Thế tử biết ngài thích uống trà sữa, chắc chắn sẽ bảo người chuẩn bị nuôi sẵn vài con dê mẹ."
A Uyển tự nhủ trong lòng, Vệ Huyên ở trong một vài phương điện đúng là người chu đáo, không chừng thật sự có chuẩn bị.
Tùy ý trò chuyện với hai nha hoàn, sau một canh giờ, A Uyển nhịn không nổi ngáp ngáp, sau đó ở dưới sự hầu hạ của Thanh Nhã và Lộ Vân, nằm lên lớp đệm dày ở trong xe.
Tối hôm qua bởi vì nghĩ tới hôm nay phải xuất phát, có chút hưng phấn tới mức khó ngủ, cho nên lúc buổi sáng tinh thần có chút không tốt, vừa vặn lúc này ngủ bù.
Thanh Nhã cẩn thận đắp chăn cho nàng rồi cùng Lộ Vân ngồi ở bên cạnh, tựa vào thành xe, trong tay bắt đầu thêu thùa, làm một đôi tất, Lộ Vân nhìn thoáng qua, phía trên thêu một đóa hoa thủy cúc, biết rõ là thêu cho A Uyển.
Giấc ngủ này của A Uyển tới tận buổi trưa, mãi tới lúc bị người ta gọi dậy, đầu còn có chút choáng.
Nơi dùng bữa trưa là một quán trà bằng lều trên đường, thị vệ dùng bình phong mỏng dựng lên một không gian để A Uyển và mấy nha hoàn thân cận ở đây dùng bữa, đồng thời còn xếp chỗ khác để tiện giải quyết nhu cầu sinh lý.
Có thể là ngủ nửa ngày trời rồi nên A Uyển không đói, ăn vài miếng thì buông đũa, hỏi Lộ Vân: "Với tốc độ đi đường của chúng ta thì cần bao lâu mới tới thành Minh Thủy?"
"Có lẽ cần khoảng một tháng." Lộ Vân trả lời: "Nếu là quân đội đi thì cũng không cần nhiều thời gian như vậy, chỉ cần hai mươi ngày là có thể."
Cho nên nói, đây là vì chăm sóc nàng nên không cần đi cả ngày lẫn đêm nên mới mất một tháng trời.
Trên đường phải lãng phí thời gian một tháng, theo A Uyển thấy, thật sự lãng phí, chỉ là thời đại này phương tiện giao thông chỉ có xe ngựa, chỉ có thể như vậy.
May mắn, tuy rằng đường xá hơi nhàm chán nhưng A Uyển là người chịu được nhàm chán, cũng không cảm thấy khó chịu khi cả ngày ở trong xe ngựa.
Hơn nữa cho dù nàng là con bệnh khiến người ta lo lắng, lại không say xe, rất dễ thích ứng.
Rời kinh ba ngày, A Uyển đã hoàn toàn quen cuộc sống trên đường, cũng bắt đầu tìm việc để làm, nhàm chán thì đọc sách, làm quần áo cho Vệ Huyên hoặc là gọi mấy nha hoàn tới cùng đánh bài, thay phiên làm mấy chuyện này, mười ngày trôi qua vẫn bình yên an ổn.
Bộ dạng bình tĩnh của A Uyển có khả năng trấn an tâm trạng người bên cạnh, Lộ Vân và Thanh Nhã, Thanh Hoàn mỗi ngày ở cùng với nàng, không hề cảm thấy đường xá dài dằng dặc hay vất vả, thậm chí có đôi lúc A Uyển cho người vén cửa sổ xe lên, cách cửa sổ có rèm mỏng nhìn phong cảnh ven đường, cho dù buồn tẻ, nàng cũng cảm thấy thú vị.
Mỗi ngày lúc nghỉ chân, Lộ Bình đều tới trước mặt A Uyển bẩm báo một chút, thái độ của A Uyển vô hình trung ảnh hưởng tới hắn, khiến hắn làm việc càng ngày càng bình tĩnh.
Lúc Lộ Bình phát hiện ra sự khác thường của mình, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác kỳ lạ.
Hắn như hiểu ra, vì sao tính tình Thế tử hung bạo nóng nảy như vậy nhưng chỉ cần về phủ thì sẽ rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh như thể tắt lửa.
Có thể là mấy cứ điểm quân sự ở phía Bắc đều đang chiến tranh, đội xe càng đi về phía Bắc, trên đường càng không an toàn, giặc cỏ, đạo tặc hoành hằng, ngày xuất phát thứ năm, bọn họ đã gặp nhóm giặc cỏ đầu tiên nhưng chỉ là một đám người ô hợp, còn chưa tới trước mặt đã bị những thị vệ bảo vệ phía trước phía sau đoàn xe dọa sợ.
Tuy A Uyển hành lý nhiều nhưng hộ vệ đi cùng cũng nhiều, thậm chí có một trăm người là Thụy vương đặc biệt phái từ trong quân đội, đều là tướng sĩ trải qua huấn luyện, trên người tự có một loại sát ý nghiêm nghị tỏa ra khiến cho người ta cảm giác được là không dễ chọc vào.
Ngoại trừ tướng sĩ Thụy vương phái tới, còn có thị vệ Vệ Huyên để lại vương phủ, đội ngũ vô cùng lớn mạnh, người có mắt đều sẽ không dám chọc vào, ngược lại để cho bọn họ một đường bình an vô sự tới Vị Hà.
Sau khi tới Vị Hà, cần đi thuyền hai ngày hai đêm, tới thành Vị, tiếp tục đi về phía Bắc ba bốn ngày rồi tiến vào ải Gia Lăng, sau đó rất nhanh là tới thành Minh Thủy.
Ban đêm nghỉ chân ở trong một thành trấn bên cạnh Vị Hà, Lộ Bình tới xin A Uyển chỉ thị ngày mai qua sông.
"Ta lần đầu tiên ra ngoài, cũng không biết phải chú ý cái gì, Lộ quản sự quyết định đi." A Uyển mỉm cười nói, bộ dạng vô cùng thoải mái.
Lộ Bình nhịn không nổi cười nói: "Thế tử phi chẳng lẽ quên năm Văn Đức thứ mười hai, ngài và Công chúa, Phò mã cùng nhau hồi kinh? Cũng không thể coi là lần đầu tiên đi ra ngoài."
A Uyển rất bình tĩnh nói: "Năm đó ta mới sáu tuổi, đã sớm quên tình hình gì rồi."
Câu này có chút trêu chọc, làm cho hạ nhân trong phòng đều không nhịn nổi hé miệng cười, thư giãn một chút trên đường đi mỏi mệt.
Nhưng mà, Lộ Bình không dám sơ ý chút nào, tuy rằng trên đường vô cùng thái bình nhưng mà thần kinh của hắn lại kéo căng, chỉ lo mình sơ sẩy một chút, xảy ra chuyện gì.
Cũng nhờ hắn vô cùng cẩn thận nên sau đó bọn họ mới vượt qua nguy hiểm ở giữa đường.
Việc này xảy ra vào buổi tối ngày thứ hai qua sông.
Từ Vị Hà đi thuyền tới phía Bắc chỉ mất có hai ngày là có thể tới thành Vị.
Nếu không qua sông, chọn đường vòng như vậy phải mất năm ngày mới tới thành Vị.
Bình thường mọi người đều chọn từ Vị Hà đi thuyền tới phía Bắc, giảm bớt chút thời gian, bọn A Uyển cũng không ngoại lệ.
Chỉ là, bởi vì năm ngoái biên cảnh xảy ra chiến tranh khiến cho phía Bắc bất ổn, không chỉ trên đường giặc cỏ đạo tặc hoành hành, trên nước cũng có thủy phỉ hoành hành.
So với ở trên mặt đất nhìn thấy tướng sĩ hung hãn, lên trên thuyền không dễ thấy lắm nên những tên thủy phỉ tất nhiên cũng không cố kị nhiều.
Vẫn là Lộ Bình lo lắng vấn đề thủy phỉ, lúc thuê thuyền qua sông, thuê luôn một người chèo thuyền có kỹ năng bơi cùng lên đường.
Ban đêm, A Uyển ngủ ở trong khoang thuyền, bỗng nhiên bị một tiếng vang lớn và thân thuyền lay động mạnh đánh thức, suýt chút nữa lăn từ trên giường xuống.
Lộ Vân ngủ ở giường nhỏ bên cạnh nhảy lên, bổ nhào qua trước tiên, ôm lấy cả người A Uyển tránh cho nàng rơi xuống đất.
Tuy rằng A Uyển có chút chưa tỉnh táo lại nhưng không hoảng hốt lo sợ, mà trước tiên lắng nghe âm thanh bên ngoài.
"Là thủy phỉ." Lộ Vân nhỏ giọng nói, đưa nàng trở về trên giường.
A Uyển đắp chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, tuy rằng đã là tháng tư nhưng càng về hướng Bắc, thời tiết vẫn chưa nóng lắm, ban đêm cũng rất lạnh, cần đắp chăn bông.
"Có cần ngươi đi hỗ trợ không?" A Uyển hỏi có chút do dự, nàng biết bản lĩnh Lộ Vân rất tốt, cũng bởi vậy nên dọc đường, mỗi đêm nghỉ ngơi ở nơi nghỉ chân, đều là Lộ Vân ngủ chung phòng với nàng,
Dưới ánh đèn, A Uyển nhìn thấy Lộ Vân hiếm khi lộ ra một nụ cười, tiếng nói dường như cũng nhẹ nhàng hơn mấy phần, nàng ấy nói: "Chức trách của nô tì là bảo vệ ngài, bên ngoài có Lộ quản sự, không cần nô tì ra mặt." Nói xong, nàng ấy đứng dậy rót chén nước sôi cho A Uyển.
A Uyển mím môi, hai tay bưng chén trà, cũng không uống, mà dựng lỗ tai lên lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiếng chém giết vang lên hai khắc đồng hồ rồi rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Rất nhanh, cửa khoang bị gõ, mấy nha hoàn Thanh Nhã ở khoang sát vách tiến vào.
Từ lúc thuyền bắt đầu chịu tập kích, mấy nha hoàn đi ra nhưng cũng không tiến vào, mà canh giữ ở cửa khoang thuyền để ý tình huống.
"Thế tử phi, Lộ quản sự tới đây."
A Uyển sau khi nghe xong, nói luôn: "Để hắn tiến vào."
Thanh Nhã do dự một chút, cuối cùng cũng mời Lộ Bình tiến vào.
Lúc đặc biệt, cũng không cần so đo quá việc nam nữ chung phòng.
Lộ Bình tiến tới báo cáo cuộc chiến vừa rồi và tổn thất với A Uyển, thoạt nhìn hắn như vừa trải qua một trận giết chóc, vẻ mặt nghiêm trang lạnh lùng, quần áo trên người có mấy chỗ bị ướt, hiển nhiên là vừa rồi lúc chiến đấu bị nước Vị Hà dính vào.
A Uyển sau khi nghe Lộ Bình báo cáo xong, nói với hắn: "Vất vả cho các ngươi rồi, ngươi sắp xếp chu đáo cho người đã chết, chờ lên bờ an táng cho bọn họ, người bị thương cũng cho Úc đại phu và Bạch thái y xem xem, nhân tiện xử lý vết thương luôn."
Lộ Bình vâng dạ, thấy chỗ A Uyển không có việc gì thì nhanh chóng đi thu xếp chuyện khắc phục hậu quả.
A Uyển thấy Lộ Bình rời đi rồi, lại phân phó mấy nha hoàn để các nàng tới phòng bếp thông báo một tiếng, để bên phòng bếp chuẩn bị nhiều nước nóng một chút, nhân tiện nấu chút nước chè gừng.
Sau nửa đêm, A Uyển có chút khó ngủ, vừa để cho người đi tìm hiểu công việc giải quyết hậu quả bên ngoài ổn chưa, vừa nghĩ tới Vệ Huyên bây giờ đang làm cái gì, đầu óc có vài suy nghĩ lung tung, sau đó lại không nhịn được hỏi Lộ Vân: "Lức trước thứ gì làm thuyền đong đưa vậy?"
Lộ Vân do dự một chút rồi nói: "Nô tì cũng không biết rõ, nghe nói là một loại thủy lôi Tào Bang nắm giữ, giá cả vô cùng đắt đỏ, ngoại trừ cung cấp cho thủy quân triều đình ra cũng không lưu thông bên ngoài."
A Uyển rơi vào trầm tư.
Nếu không lưu thông bên ngoài thì tại sao đêm nay thủy phỉ có thể dùng để đối phó bọn họ? Về phần thứ thủy lôi này, Lộ Vân nói rất mơ hồ, A Uyển cũng không nghe ra nó là cái gì, có phải có liên quan tới thuốc nổ hay không.
Nhưng mà nàng cũng biết, thời đại này kỹ thuật thuốc nổ vô cùng lạc hậu, chỉ dùng để chế tạo mấy thứ như pháo hoa pháo trúc, căn bản vô dụng trong quân sự.
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng giật mình rồi lại bình tĩnh lại.
Lúc sắp tới hừng đông, thuyền rốt cuộc lại bắt đầu tiến lên, toàn bộ thế gian giống như khôi phục yên bình, A Uyển mới ngáp một cái, tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, nàng hình như về tới kinh thành, giống như ngày thường, bị hơi thở thuộc về Vệ Huyên bao trùm, chàng thích bá đạo ôm nàng, sợ thắt lưng nàng rồi dùng thanh âm trầm thấp nói lảm nhảm bên tai nàng, thậm chí làm chút chuyện phu thê thân mật với nàng, có đôi khi rất dịu dàng, có đôi khi lại vô cùng ác liệt, nhất định không khiến nàng khóc là không được.
Nhưng mà chỉ cần nghĩ tới hắn, chỉ còn lại an lòng.
Đợi nàng mở mắt ra lần nữa, mình còn ở trên thuyền, Vệ Huyên cũng không ở đây.
A Uyển ngồi ngây ngốc một lúc, ấn tim mình, rốt cuộc nhận ra tình cảm của mình đối với Vệ Huyên đã bất tri bất giác nảy sinh thay đổi, đã từng tưởng rằng là tình thân rốt cuộc cũng trở thành tình yêu nam nữ rồi.
Thanh Nhã bưng hộp cơm tiến tới, thấy nàng tỉnh dậy, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Thế tử phi, thuyền đã tới bến tàu thành Vị, ngài ăn vài thứ lót dạ trước đi, chờ một lát.
Lộ quản sự nói, chờ đem hành lý lên trên bến tàu, chúng ta vào thành Vị rồi, hôm nay ở thành Vị nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai lại xuất phát."
A Uyển gật đầu, không có ý kiến gì đối với sắp xếp của Lộ Bình, cũng không khoa tay múa chân.
A Uyển trời gần sáng mới chìm vào giấc ngủ, hiện tại đã gần buổi trưa, không lâu sau khi nàng ăn trưa xong, hành lý các thứ đã chuyển xuống thuyền, Lộ Bình thuê một cái kiệu nhỏ rèm xanh lên thuyền đón nàng xuống thuyền, tiến vào thành Vị.
Thành Vị là một trong số thành phố gần ải Gia Lăng, vô cùng náo nhiệt phồn hoa, A Uyển ngồi ở trong kiệu, trên đường đi còn có thể nghe được các loại âm thanh trên đường, loại âm thanh tràn ngập hơi thở cuộc sống, khiến người ta không khỏi cười một tiếng vui vẻ.
Bọn họ hôm nay ngủ lại ở một nhà trọ ở thành Vị, Lộ Bình bao trọn cả một viện lớn nhất trong nhà trọ.
Mặc dù ở lộ trình dài, nhưng bởi vì A Uyển dễ thích nghi, lại nghỉ ngơi tốt cho nên cũng không mệt mỏi lắm, không khác ngày thường là bao.
Ngược lại những nha hoàn và ma ma, sắc mặt người nào cũng lộ ra mấy phần mệt mỏi rã rời vì đi đường dài, lộ ra uể oải, khiến cho người ta nhìn xong gần như không thể nào tin tưởng.
Rõ ràng người bọn họ lo lắng không chịu nổi điều kiện đi đường không tốt mà sinh bệnh lại ung dung bình tĩnh, không khác gì khi ở trong kinh, khiến cho trong lọng bọn Lộ Bình không khỏi có mấy phần cảm giác cổ quái.
Không chỉ như vậy, sau khi A Uyển đi vào thành Vị, còn có tinh thần bảo người đi mua quà đặc sản thành Vị trở về nếm khiến cho bọn Lộ Bình càng thấy sững sờ hơn.
Liễu Thanh Đồng quê ở thành Vị, A Uyển từng trò chuyện về thành Vị với nàng ấy, cũng có mấy phần hiểu rõ phong tục văn hóa ở thành Vị, nếm bún thịt cừu và bánh nướng Thiên Diệp, tuy rằng không tính là mỹ vị nhưng lần đầu tiên ăn vẫn khiến nàng cảm thấy có chút mới lạ.
"Những ngày nay tất cả mọi người vất vả rồi, không bằng ngày mai nghỉ ngơi thêm một ngày ở thành Vị, lấy lại sức lực, ngày kia xuất phát." A Uyển vô cùng quan tâm nói, rất thông cảm cho mấy nha hoàn yếu ớt như hoa.
Sau khi A Uyển phân phó, tất cả mọi người đều vui mừng trở lại, nhất là mấy nha hoàn, nghĩ tới ngày mai có thể nghỉ ngơi trong thành một ngày, trên gương mặt xinh xắn đều hiện lên nụ cười vui vẻ.
Ban đêm, ở trong thành Vị, mọi người rốt cuộc cũng có thể ngủ ngon giấc.
A Uyển ôm chăn m ngủ rất ngon như trước kia, chỉ là lại nằm mơ, mơ thấy Vệ Huyên.
Hắn như thường ngày, kéo nàng, thân mật vùi mặt vào cổ nàng, khẽ nói gì đó ở bên tai nàng, nhẹ nhàng hôn mút khóe môi của nàng, kèm theo bàn tay nóng bỏng thuộc về hắn di chuyển dọc theo đường cong cơ thể nàng.
Lúc A Uyển bị cảm giác kỳ lạ trong người làm cho tỉnh lại, rốt cuộc cũng phát hiện ra, hình như mình không phải đang nằm mơ..
Danh sách chương