Khi A Uyển nghe Thanh Sương nói chuyện Chu thành thủ bị phu nhân bạo lực gia đình thì suýt chút nữa phun trà ra.
“Loại chuyện này…… Làm sao ngươi biết được?” A Uyển có chút rối rắm hỏi, tuy rằng nàng biết Thanh Sương am hiểu hỏi thăm tin tức, nhưng mà bọn họ vừa mới đến, đối với tình hình thành Minh Thủy thì còn ở trong trạng thái quan sát và thích ứng, cô nương này chỉ đi ra ngoài mua vài thứ mà còn có thể nghe được chuyện bí mật như vậy sao?
Trong nháy mắt A Uyển đột nhiên cảm thấy kính trọng nha hoàn này của nhà mình, chẳng lẽ nàng đã bồi dưỡng ra một nhân tài mật thám sao?
Thanh Sương cười một tiếng, lanh lợi mà trả lời: “Người ở thành Minh Thủy đều đang nói mà, nô tỳ dạo qua trên đường một vòng liền nghe đầy một lỗ tai!” Nàng nhún nhún vai: “Nghe nói là nơi hậu viện phủ thành thủ nơi đó có một cái ngõ nhỏ, chỉ cần trong phủ thành thủ có chút động tĩnh gì, nghiêng người qua là có thể nghe được một chút.

Nghe nói động tĩnh ngay lúc đó rất lớn, người thành Minh Thủy đều nói, nhất định là thành thủ phu nhân lại hành hung thành thủ đại nhân rồi, lần này lý do hành hung tất nhiên là Chu thành thủ lại đi nắm tay nha hoàn nào đó.”
Cho nên nói, chuyện mỗi lần Chu thành thủ vừa ra ngoài phong lưu khoái hoạt về liền bị sư tử Hà Đông trong nhà bạo lực gia đình, người ở thành Minh Thủy đã mãi thành quen rồi, lúc đầu còn có chút buồn cười, sau này đã có thể bình tĩnh đối mặt, cùng lắm là cười rồi bỏ qua, cũng không có phản ứng gì lớn, cũng không giống đám người A Uyển mới đến, nghe được thì vô cùng sửng sốt.
Thanh Nhã, Thanh Hoàn nghe xong thì mắt hạnh trừng to, sau một lúc lâu mới kinh ngạc cảm thán: “Không ngờ thành thủ phu nhân lại lợi hại như vậy …”
Ở thời đại này, trong mắt nữ nhân thì nam nhân chính là trụ cột trong nhà, nói một không hai, địa vị cao thượng, ít có thê tử nào dám công khai khiêu khích địa vị và uy nghiêm của bọn họ.

Cho nên vẫn chưa từng nghe qua chuyện có nữ nhân bưu hãn đến mức dám đánh phu quân, nếu là ở kinh thành xuất hiện loại chuyện này, cho dù thê tử kia không bị hưu thì cũng sẽ bị lời đồn đãi vớ vẩn chèn ép đến chết.

Đâu có như nơi này, trong lòng Chu phu nhân khó chịu với sự hoa tâm phong lưu của trượng phu, trực tiếp ra tay, đâu thèm quan tâm ngươi là nam hay nữ, đánh xong còn có thể bình yên vô sự mà giữ chức thành thủ phu nhân của nàng.

Thật là sảng khoái!
A Uyển hơi buồn cười, cảm thấy đôi vợ chồng này có vẻ thú vị, lúc ấy nghe Vệ Huyên nói vị Chu phu nhân kia là sư tử Hà Đông sư, nàng chỉ nghĩ chắc là có chút lợi hại thôi, không nghĩ quá nhiều, không ngờ lại mạnh bạo như vậy, Chu thành thủ tuy là một quỷ háo sắc, gặp được Chu phu nhân cũng có thể coi là xứng đôi.

Bất quá, Chu phu nhân có thể thản nhiên mà giữ chức thành thủ phu nhân của nàng như thế, không khỏi có chút ý vị sâu xa.
Nghĩ như thế, A Uyển không khỏi vỗ tay khen: “Thành thủ phu nhân thật là nữ anh hùng!”
Đám nha hoàn không khỏi nhìn về phía nàng, lòng thầm nói dáng vẻ Thế tử phi tán thưởng như thế, chẳng lẽ là muốn học sự mạnh bạo của Chu phu nhân kia, về sau nếu thế tử làm ra chuyện có lỗi với nàng thì cũng trực tiếp động thủ chứ? Hẳn là… Không đâu?
Nghe xong chuyện Chu thành thủ xui xẻo cùng thành thủ phu nhân mạnh bạo, chờ sau khi nguyệt sự của A Uyển kết thúc, nàng tự mình đưa thiếp mời cho Chu phu nhân thành Minh Thủy cùng phu nhân Triệu tướng quân và các phu nhân quan lại khác, mời các nàng đến trong phủ ngắm hoa.
Phủ đệ tốt nhất thành Minh Thủy không phải là phủ thành chủ, mà là phủ đệ do Vệ Huyên mua sau khi đến đay, tranh thủ thời gian cho người sửa chữa khang trang lại một lần nữa, vị trí đẹp, đặc biệt hoa viên trong phủ là do Vệ Huyên không tiếc hao phí bao nhiêu nhân lực cùng vật lực, sai người nhổ hoa đã trồng từ Vị Thành đến đây trồng, lại mời người chuyên môn đến xử lý.

Dõi mắt nhìn lại, trong hoa viên một vườn hoa đoàn cẩm thốc, cho thế giới tràn ngập gió cát thêm một phần hơi thở cẩm hương mùa hè nên có, nhưng chỉ cần lại cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện kỳ thật những khóm hoa nở rực rỡ kia đều được gieo trồng trong bồn hoa, bởi vì xen kẽ bên nhau, bố cục tỉ mỉ, cho người ta cảm giác đây là một vườn hoa gieo trồng đầy đủ các loại hoa tươi.
Khi đám Chu phu nhân cùng Triệu phu nhân dắt tay nhau tới thì được mời đến một phòng thưởng trà trong hoa viên, ngắm hoa đến mức đôi mắt dường như dại ra.
Hoàn cảnh thành Minh Thủy thật sự không thích hợp trồng hoa, nhiều nhất cũng chỉ là một ít loại hoa cỏ chịu rét được làm vật trang trí, nở rất thưa thớt, nhìn nhiều thì cảm thấy cũng chỉ như vậy.

Cho nên khi trước lúc các nàng nhận được thiệp mời, nói Thế tử phi Thụy Vương mời các nàng đi ngắm hoa thì trong lòng còn âm thầm chê, nói là có thể ngắm thứ gì chứ, cùng lắm cũng chỉ là một hoa viên thưa thớt, lại không ngờ khi đến đây sẽ nhìn thấy phong cảnh như vậy.
“Tường vi, bình bà, mạn đà la, quân tử lan… Trời ạ, chỉ là hoa lan cũng đã có vài loại, kiện lan, hồ điệp lan, mặc lan… Vị Thế tử phi này tất nhiên là một người yêu hoa.” Triệu phu nhân bưng trà lẩm bẩm tự nói, trên khuôn mặt thanh lệ hiện lên mấy phần nồng nhiệt.
Mấy người Chu phu nhân và Tiền phu nhân ngồi cùng nhau, vốn dĩ còn rất có hứng thú mà ngồi ở phòng khách thưởng thức cảnh sắc hoa viên, suy đoán muốn bố trí ra một hoa viên như thế này thì cần hao phí bao nhiêu tài lực vật lực, chờ đến khi nhìn thấy dáng vẻ của Triệu phu nhân, hai người đều nhịn không được mà bĩu môi, ra vẻ không cho là đúng.
Triệu phu nhân là vợ kế của Triệu tướng quân đóng tại thành Minh Thủy, ba năm trước đây sau khi đến thành Minh Thủy thì thường xuyên bày ra dáng vẻ cao quý lãnh diễm, khinh thường không muốn giao lưu cùng những người không có văn hóa các nàng, ngày thường nếu không có chuyện gì, không phải trốn ở trong nhà thương xuân buồn thu thì chính là ngâm thơ vẽ tranh, làm chút việc phong nhã.

Đám phu nhân các nàng có dịp tụ hội gì thì phải mời ba bốn lần mới có thể tới.

Mỗi lần tới thì luôn là dáng vẻ thanh cao lãnh đạm ngồi trong một góc, cũng không chủ động nói chuyện với người khác, thậm chí khi mọi người đang chơi vui vẻ thì còn nhíu mày lại, ra vẻ không cách nào nhẫn nại được.
Nghĩ đến đức hạnh ngày thường của Triệu phu nhân, lại nghe được lời nàng nói, trong lòng mấy người Chu phu nhân lộp bộp, thầm nghĩ vị Thế tử phi kia sẽ không giống với loại đức hạnh này của Triệu phu nhân chứ? Tâm tình vốn dĩ nhẹ nhàng lập tức trở nên nặng trĩu.
Tuy rằng Triệu tướng quân cùng Chu thành thủ đều tồn tại ở thành Minh Thủy.

Cùng làm việc nhưng trong vẫn duy trì một mối quan hệ khéo léo với nhau, vẫn luôn yên ổn không có việc gì, đến khi bắt đầu chiến sự còn phải cùng nhau chiến đấu, quan hệ vô cùng khéo léo, đến nỗi cả quan hệ giữa nữ quyến hai nhà cũng hơi khác thường, cho nên Triệu phu nhân cùng Chu phu nhân không ai kiểm soát lẫn nhau.
Nhưng vị Thế tử phi Thụy Vương mới đến này thì không giống, chớ nói đến chuyện Thế tử Thụy Vương đã được Hoàng Thượng khâm điểm rồi phong quan, đến cả Thế tử phi Thụy Vương này, chỉ nói đến phẩm cấp thôi cũng hơn hẳn các nàng một đầu, nếu nàng cũng giống như Triệu phu nhân như vậy, Chu phu nhân có thể tưởng tượng cuộc sống về sau thật sự sẽ gian nan.

Khi Triệu phu nhân đang vui sướng muốn gặp Thế tử phi Thụy Vương một lần, lòng mấy người Triệu phu nhân, Tiền phu nhân đều đang thấp thỏm, A Uyển được bọn nha hoàn vây quanh chậm rãi đi vào.
Trong nháy mắt nhìn thấy A Uyển kia, trong lòng mọi người đột nhiên bình tĩnh.
Hai mắt Triệu phu nhân sáng lên nhìn chằm chằm vào quần áo trang sức trên người A Uyển, còn có cách ăn mặc của bọn nha hoàn đang vây quanh nàng, trong lòng cảm thấy, vị mới đến này là một quý phụ nhân nàng nên kết giao, đến từ kinh thành, thân phận cao quý, biết mặc quần áo trang điểm, các nàng nhất định sẽ có đề tài chung.
Mà đám người Chu phu nhân cũng cảm thấy, tuy rằng trong hành động của vị Thế tử phi này khắp nơi đều lộ ra một loại khí chất phú quý cao nhã xuất phát từ sự sang quý, thoạt nhìn lại cực kỳ hòa khí, tuy rằng nói chuyện không nhanh không chậm nhưng giọng điệu bình thản, mặt mày mang theo vẻ tươi cười nhàn nhạt, hành sự đều chu toàn thoả đáng, khiến người ta cảm thấy như gió xuân.
“Đây là trà gì vậy, uống thật ngon.” Chu phu nhân nhấp một ngụm trà nha hoàn trình lên, tán thưởng không thôi.
Triệu phu nhân lập tức lộ ra thần sắc như đang nhìn đồ nhà quê, nói: “Đây là hồng trà nam di, hương vị thuần hậu ôn hương, dưỡng dạ dày kiện tỳ, thích hợp cho nữ tử uống nhất.

Hơn nữa này trong hồng trà này, khi sao lên hẳn là đã bỏ thêm nguyệt quế, để lại hương nguyệt quế thơm ngọt, càng đậm vị thơm ngọt thuần hậu.”
Tươi cười trên mặt Chu phu nhân hơi cứng lại, liếc mắt Triệu phu nhân nhìn một cái, khi quay đầu nhìn về phía A Uyển lại lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Chỉ tốn một chén trà nhỏ, A Uyển đã tìm hiểu được thân phận và tư liệu của từng vị phu nhân trong phòng khách, không khỏi cong môi cười.

Vị Chu phu nhân vô cùng mạnh mẽ đến mức bạo lực gia đình với phu quân trong truyền thuyết kia vô cùng mảnh khảnh, khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ cũng không thể xem là mỹ nhân, ngũ quan có thể nói là thanh tú, nhưng giữa mày lúc nào cũng ẩn hiện một loại khí chất hào sảng, chắc là một người sảng khoái.
Mà vị Triệu phu nhân kia giống như một tiểu thư khuê các cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, rụt rè lãnh đạm, nói chuyện nhỏ giọng, nếu ở trong kinh thành thì thật ra cũng thích hợp, chỉ là tại nơi biên thùy dân phong bưu hãn này, nàng cùng một đám các phu nhân tính cách thẳng thắn hào sảng ở cùng nhau, liền có vẻ không hợp nhau lắm.
Từ sau khi vào thành, A Uyển ngẫu nhiên cũng gặp vài phụ nhân, đều là những người có loại thần sắc cực kỳ trong sáng nữ tính như thế này, đó là một loại tính tình sáng sủa do hoàn cảnh tự do tạo nên cho các nàng, khiến người ta rất dễ sinh ra hảo cảm.

Thành Minh Thủy trực tiếp giáp với bộ tộc thảo nguyên phương bắc, từ xưa đến nay là một pháo đài quân sự, người dân nơi này mạnh mẽ, cũng ảnh hưởng đến những nữ tử sinh hoạt tại nơi đây.

Tuy các nàng là nữ nhân, nhưng đến thời kỳ đặc biệt thậm chí cũng có thể cầm vũ khí lên chiến đấu anh dũng, hoàn cảnh tạo cho các nàng tính tình đặc biệt, tất nhiên là không giống với người thường.
Hơn nữa, trong lòng các nàng có suy nghĩ gì thì trên mặt sẽ trực tiếp biểu hiện ra, sẽ không đè nặng tích tụ trong lòng làm người ta phải đoán tới đoán đi, khiến ý cười trên mặt A Uyển càng thêm sâu.
Trên mặt A Uyển mang theo ý cười nhẹ nhàng, nói: “Triệu phu nhân quả nhiên là người hiểu trà, đây xác thật là hồng trà nam di.

Chu phu nhân, mọi người tới nếm thử bánh mật đường củ sen này đi, ta nghe nói Chu phu nhân cùng Tiền phu nhân đều thích điểm tâm có hình thức đặc biệt mới mẻ nên đặc biệt sai phòng bếp làm, cũng không có hợp khẩu vị mọi người hay không.”
Chu phu nhân và Tiền phu nhân nghe được lời A Uyển nói, trong lòng lập tức sảng khoái giống như thời tiết tháng sáu được uống nước ô mai ướp lạnh, tươi cười trên mặt càng thêm rõ ràng, đã sớm ném lo lắng lúc trước đến một góc, rất vui vẻ mà vừa nói chuyện phiếm với A Uyển vừa thưởng thức phong cảnh trong hoa viên, thuận tiện cùng nhau ăn ăn uống uống, không khí rất là hài hòa.
Chờ sau khi tiễn các khách nhân đi rồi, tuy rằng A Uyển cảm thấy có hơi mệt, nhưng tâm tình lại vô cùng suиɠ sướиɠ.
Thanh Nhã và Thanh Hoàn hầu hạ A Uyển thay quần áo tháo trang sức, rất khó hiểu nói: “Thế tử phi, nô tỳ nhìn quần áo trang điểm và tính tình những phu nhân hôm nay tới làm khách rất khác chúng ta, nói chuyện cũng rất thẳng thắn, sao người…” Dáng vẻ như rất thưởng thức điệu bộ này của các nàng?
Tuy rằng Thanh Hoàn chưa nói cho hết lời, nhưng mà A Uyển đã nghe hiểu, cười nói: “Các ngươi không cảm thấy các nàng tính tình ngay thẳng, rất dễ ở chung hay sao? Hơn nữa về sau chúng ta còn phải sinh hoạt ở thành Minh Thủy nhiều năm nữa, tạo mối quan hệ tốt cùng các nàng là chuẩn không sai.”

Thanh Hoàn gật gật đầu, lại nói: “Còn có vị phu nhân Triệu tướng quân kia nữa, lại là một loại tính tình khác với đám Chu phu nhân, cảm thấy có chút khó ở chung.”
A Uyển bật cười: “Cũng không có gì, kỳ thật ta cảm thấy rất không tệ.”
Nghe được lời nàng nói, mấy nha hoàn đều rất khó hiểu, cả ngày hôm nay các nàng hầu hạ bên người A Uyển, tất nhiên cũng biết tình huống ở đây, vị Triệu phu nhân kia tuy rằng ra vẻ thanh cao, nhưng mỗi khi mọi người nói chuyện thì đều phải nhả ra một câu để khoe khoang chính mình một chút, dùng một loại ánh mắt ngạo mạn “Các người đều là đồ nhà quê” nhìn người khác, khiến người ta thực sự cạn lời.
A Uyển cũng không giải thích, sau khi thay đổi quần áo, nàng chải lại tóc, đơn giản mà búi lên, cắm một cây trâm chi tử kinh hoa xong thì liền lười biếng mà ngồi vào trên giường, bắt đầu cân nhắc và đám phu nhân hôm nay.
Buổi tối, Vệ Huyên đã trở lại từ quân doanh, thấy giữa mày A Uyển có chút mỏi mệt, ôm nàng vào trong lồng ngực, không vui nói: “Về sau nàng không cần tự tay làm lấy loại chuyện này, cứ dưỡng thân mình cho tốt đi, đỡ phải mệt.”
“Chẳng qua là một buổi ngắm hoa thôi, có cái gì mà mệt?” A Uyển không thèm để ý nói, chờ hắn ngồi xuống bên cạnh thì liền nói với hắn chuyện nàng tổ chức yến ngắm hoa hôm nay.
****
Sau khi đám người Triệu phu nhân cùng Chu phu nhân trở về, mỗi người cũng nói với phu quân về chuyện yến thưởng hoa hôm nay.
Triệu phu nhân nói với Triệu tướng quân: “Vị Thế tử phi kialà người văn nhã khó có được, thiếp rất ca ngợi, cảm thấy nàng là người đáng để giao lưu.”
Sau khi Triệu tướng quân mặt đầy râu xồm nghe xong, hồn nhiên không thèm để ý nói: “Vị này chính là Thế tử phi nương nương tới từ trong kinh thành, tất nhiên là một người văn nhã.” Thấy phu nhân nhà mình ca ngợi như vậy, trong lòng hắn tự động xem vị Thế tử phi Thụy Vương cũng nũng nịu giống phu nhân nhà mình, chỉ một phụ nhân không thể trọng dụng.
Triệu phu nhân không biết cái nhìn của trượng phu đối với mình, bằng không chắc chắn sẽ tức giận mà nhào lên, nàng vui rạo rực mà trở về phòng, chuẩn bị lần sau cũng tổ chức một yến hội ở nhà chính mình, mời Thế tử phi Thụy Vương đến đây phẩm trà.
***
Chu phu nhân cũng nói với Chu thành chủ: “Dáng vẻ tốt, tính tình , cátốti gì cũng tốt, là một người nhẹ nhàng hòa khí hiếm có, ta thực thích, cảm thấy có thể ở chung.

Ngày khác ta muốn mời nàng đến phủ làm khách, thuận tiện để đám Mai Tâm, Lan Tâm ở chung với nàng nhiều một chút, dính chút tính tình tốt của nàng.”
Chu thành thủ nhớ tới gương mặt quá mức xinh đẹp kia của Vệ Huyên, lại nghe phu nhân nhà mình nói, trong lòng đã tự động phác họa ra một hình tượng tuyệt sắc mỹ nhân.

Có thể xứng đôi với gương mặt của Vệ Huyên như vậy, vị Thế tử phi này hẳn là một mỹ nhân, hơn nữa còn là một đến cả bà cô bắt bẻ nhà ông cũng cảm thấy tốt, vậy nhất định là người tính tình tốt, không chừng cũng là vì tính tình nàng tốt thì mới có thể gả cho cái tên Vệ Huyên cái kia.
Vì thế, ông vô cùng tán thành lời phu nhân nhà mình: “Rất tốt rất tốt, để Mai Tâm, Lan Tâm cùng Thế tử phi giao lưu nhiều một chút, làm các nàng trở nên văn nhã một chút, tương lai cũng dễ nghị thân hơn.”
Mai Tâm cùng Lan Tâm là hai khuê nữ của vợ chồng Chu thị, hai vợ chồng còn có một nhi tử, nhưng mà năm nay mới năm tuổi, còn quá nhỏ, đúng là lúc đang bướng bỉnh.
Chu phu nhân thấy hiếm khi trượng phu phụ họa cho mình, tâm tình vô cùng suиɠ sướиɠ, cũng không đánh hắn, thân mật kéo hắn mà trở về phòng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện