Lúc chạng vạng, khi trở về Vệ Huyên thì nhìn thấy A Uyển đang đùa nghịch một bình sứ Thanh Hoa hoa văn cá ngũ sắc, cắm một đóa hoa tưởng vi nở vừa đúng độ, không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái.
Nơi phủ đệ này là hắn đặc biệt dặn dò quản gia bố trí vì A Uyển, bài trí bên trong đều được mua rồi vận chuyển từ thành Vị đến đây, nhưng hắn không nhớ rõ có loại bình sứ màu sắc sáng ngời như thế này.
A Uyển thấy hắn trở về, tự mình đi qua hầu hạ hắn thay quần áo, cười đáp: “Người ở kinh thành tới, mẫu phi và mẹ thiếp sai Tạ quản sự tặng rất nhiều đồ đến đây, còn có mấy phong thư.”
Vệ Huyên nghe xong, rũ mắt nhìn nàng, thấy dáng vẻ nàng tươi cười, trong lòng không khỏi cũng cao hứng.
Chỉ cần có thể làm nàng vui vẻ, bất luận là chuyện gì thì hắn đều sẽ cảm thấy vui vẻ.
“Trong thư nói gì không?” Vệ Huyên tùy ý hỏi.
“Rất nhiều, mẫu phi nói một chút về chuyện trong vương phủ, như là chuyện lễ cập kê của Cẩn muội muội.

Mẹ thiếp nói một chút chuyện quan viên biến động trong triều, còn có dặn dò chúng ta phải tự chăm sóc tốt cho chính mình.

Nhị biểu tỷ nói nàng ở trong cung rất tốt, chúng ta không cần quan tâm… Đúng rồi, nghe nói hồi tháng năm biểu tẩu đã hạ sinh một nam hài.”
Vệ Huyên sửng sốt, sau đó cười nói: “Mạnh Phong làm cha, chắc là hắn rất vui vẻ nhỉ.”
“Còn không phải sao, dì Khang Bình còn nói chờ đến khi đứa bé đầy tháng, một trăm ngày, đầy năm đều phải làm lớn đấy…”
Tùy ý nói chuyện phiếm, sau khi hai vợ chồng cùng nhau dùng xong cơm tối, Vệ Huyên cũng cầm mấy phong thư lật xem từ từ, còn có thư Thụy Vương viết cho hắn… A Uyển chưa mở ra, sau khi hắn xem xong thì không khỏi rơi vào trầm tư.

A Uyển nhìn hắn một cái, cũng không quấy rầy hắn, cầm rổ kim chỉ bên cạnh lên khâu vá một chiếc áo trong.
Không biết đã qua bao lâu, trong ban đêm an tĩnh vang lên giọng nói trầm thấp của Vệ Huyên: “A Uyển, nên đi ngủ rồi.”
A Uyển xoa nhẹ đôi mắt, ừm một tiếng kết thúc kim cuối cùng, rồi mới cho hắn lấy rổ kim chỉ đi.
Sau khi hai người rửa mặt xong, nằm ở trên giường, A Uyển dựa lên ngực hắn, vụng trộm sờ soạng ngực hắn, rồi lại lập tức thu hồi tay trước khi hắn phát bệnh thần kinh nghiêm trọng, hỏi: “Lại Bộ và Công Bộ có rất nhiều người đều bị thay đổi, cũng không biết bên phía Thái tử điện hạ như thế nào.” Thái tử quản Lại Bộ, nhưng Lại Bộ đang có nhân sự biến động liên tục, A Uyển nhạy bén nhìn ra những vị trí được thay đổi đó, tuy rằng nhỏ nhưng lại là những vị trí rất quan trọng, hơn nữa trước kia đều là người của Thái tử, hiện tại lại bị thay thành người của Hoàng tử khác.
A Uyển cảm thấy, bản thân nàng thật sự không hiểu được vị rốt cuộc Hoàng đế đang muốn làm gì, đùa giỡn nhi tử của chính mình như vậy thì thật sự là đại trượng phu sao?
Vệ Huyên vỗ vỗ ngực nàng: “Không có việc gì, nếu Thái tử không thể ứng phó nổi những việc này…”
Tuy rằng hắn chưa nói xong, nhưng A Uyển đã nghe ra ý lãnh khốc trong lời này.
Trò chơi chính trị này, người có năng lực thì người đó thượng vị, Thái tử cũng xem như là một người có năng lực, tuy rằng Vệ Huyên hy vọng đời này Thái tử có thể ngồi lên vị trí kia, nhưng nếu chính Thái tử vô năng, bị người xử lý, tuy rằng trong lòng hắn sẽ thấy tiếc, nhưng cũng không phải là không có Thái tử thì không được.

Hiện giờ hắn đã vào thành Minh Thủy, đã dứt ra rồi, có nhiều lựa chọn hơn nữa, không phải là không có Thái tử thì không được.
A Uyển đấm hắn một chút, không nhịn được nói: “Thái tử là người kế vị Hoàng thượng dốc lòng bồi dưỡng, lại còn có Thái tử phi nữa kìa.” Cho nên nàng nguyện ý tin tưởng Thái tử nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi có chút buồn bã.

Bọn họ đã rời xa kinh thành thị phi, nhưng mà bạn bè thân thích vẫn ở lại đó, trong lòng có chút lo lắng, không thể không chú ý.
“Nếu nàng cũng cảm thấy tốt thì tất nhiên là không thành vấn đề.” Vệ Huyên nói theo nàng.
A Uyển không nhịn được lại muốn đấm hắn, thái độ này thật đúng là có lệ.
“Nàng không vui thì cứ cắn ta là được.” Vệ Huyên rất hào phóng nói, tay lại không quy củ thăm dò vào trong quần áo nàng.
A Uyển buộc chặt vạt áo, trực tiếp xoay người, đưa mông về phía hắn.
Đáng tiếc dáng vẻ này của nàng đối với Thế tử gia không biết xấu hổ mà nói, căn bản là không hình thành bất kể trở ngại gì, hắn xích lại theo nàng, rất nhanh đã lột sạch nàng, khiêng chân nàng lên mà tiến vào.
“Ta sẽ rất cẩn thận…” Thanh âm khàn khàn của hắn vang lên bên tai nàng, giống như lời thì thầm trong đêm.
A Uyển bị hắn làm đến mức muốn đá hắn, quả nhiên không nên mềm lòng, một khi mềm lòng thì thằng nhóc này lại được nước làm tới! Đặc biệt chỉ cần là khi thanh nhàn không có chiến sự, dường như mỗi ngày hắn đều muốn, cũng không biết hắn lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy, cuối cùng chỉ có thể dựa việc nàng đặt ra hiệp nghị cùng hắn, tránh bị hắn làm cho hư thân mình.
Những ngày tiếp đó, dường như thành Minh Thủy lại khôi phục lại lịch sử mười mấy năm trước, chiến hỏa lúc có lúc không, từ mùa xuân đến mùa thu, thành Minh Thủy đã trải không dưới mười mấy chiến sự lớn bé, khiến cho người cư trú trong thành từ sự kinh hoàng ban đầu đến cuối cùng thành bình tĩnh.
A Uyển cũng dần dần thích ứng với loại sinh hoạt như thế này.
Khi đến mùa thu, thành Minh Thủy hiếm khi không có chiến sự, Tạ quản sự lại phụng mệnh mang đồ đến một lần nữa.
Mà điều khiến người ta kinh ngạc chính là trừ Tạ quản sự ra, khi một đoàn xe tiến vào thành Minh Thủy theo sau Tạ quản sự, dường như đã khiến tất cả bách tính thành Minh Thủy phải ghé mắt.
Nếu nói đồ Tạ quản sự đưa đến cho đám A Uyển đều là một ít quần áo, trang sức, đồ bổ, dược vật trong kinh thành và một số đồ dùng thành Minh Thủy không có, vậy thì đồ trong mười mấy chiếc xe ngựa theo sau đưa tới kia không gì ngoài lương thực, trừ lương thực ra còn có rất nhiều gia cầm sống, gà vịt ngỗng heo dê cá các thứ, một đường tiến vào thành đều có thể nghe được tiếng gà vịt ngỗng kêu, vô cùng náo nhiệt.
Sau khi mấy thứ này đều được đưa vào phủ, mọi người mới bừng tỉnh, cho rằng đây cũng là đồ kinh thành đặc biệt đưa đến.
Sau khi Tạ quản sự nghe thấy thì không khỏi cảm thấy kỳ quái, nếu là đồ kinh thành đưa tới, sao hắn lại không biết? Trong lúc nhất thời cũng không hiểu được, mấy thứ này là từ đâu ra, hơn nữa là đưa cho ai.
Khi A Uyển nhận được tin tức, nhìn thấy một đàn gia cầm đầy cả một viện, tức khắc không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Nghe nói kinh thành tặng rất nhiều đồ đến đây, là ai tặng?” Vừa lúc Vệ Huyên trở về, khi đi qua sân, nhìn thấy những gia cầm bị đặt trong lồng sắt kia, không khỏi cảm thấy kỳ quái, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra là ai sẽ tốn nhiều sức như vậy để tặng một đống lớn gia cầm đến đây.

Da mặt A Uyển co giật một chút, yên lặng mà nhìn hắn, sau đó phân phó với quản gia tiến đến xin chỉ thị: “Trước tiên thì đưa chúng đến hậu viện bên kia để nuôi dưỡng.”
Chờ sau khi quản gia đi xuống, A Uyển cũng không nói gì thêm mà kéo Vệ Huyên trở về phòng.
Vệ Huyên cười khanh khách mà nhìn nàng, cũng không bực với hành vi khó hiểu của nàng, mặc nàng kéo mình trở về phòng.
Sau khi ha hoàn thượng dâng trà bánh liền thối lui ra chờ bên ngoài phòng.
“Được rồi, có cái gì không thể nói sao? Nói với ta một chút đi.” Vệ Huyên vừa cười vừa ôm nàng vào trong lồng ngực mà thơm má nàng, động tác rất ôn nhu, dường như mặc kệ nàng có nói gì thì hắn đều sẽ bao dung nàng.
A Uyển nhấp một ngụm trà, bình tĩnh mở miệng nói: “Kỳ thật những thứ đó đều là thôn trang đưa tới, nhưng mà không phải là thôn trang trong kinh thành, mà là ở thôn tranh bên cạnh Vị Thành và Gia Lăng Quan, hơn nữa đó chỉ là một bộ phận nhỏ trong những thứ đồ năm nay thôn trang đưa đến.” Sau đó nàng nhìn hắn: “Thiếp nghe Chu phu nhân nói, khi đến mùa đông thì lương thực của thành Minh Thủy luôn không đủ ăn, quân lương triều đình cũng không đến kịp thời, rất nhiều tướng sĩ đều phải nhịn ăn nhịn mặc.

Khụ, thôn trang có rất nhiều lương thực ăn không hết, thương gia có năng lực thu mua bên phía Bắc Địa cũng ít, chàng cân nhắc xem có muốn trực tiếp đưa đến thành Minh Thủy hay không?”
Vệ Huyên kinh ngạc hỏi: “Năm đó cô mẫu cho nàng đặt mua thôn trang ở bên này sao?” Chắc không có khả năng thế đâu, trong mắt mọi người, khí hậu vùng phía bắc này ác liệt, lại gặp phải nhiều các bộ tộc thảo nguyên, thổ địa không đáng giá, tiền đồ thôn trang cũng không tốt, sẽ ít có người đến nơi này đặt mua sản nghiệp.
A Uyển hơi thẹn thùng, thấp giọng nói: “Là chính thiếp cho người đặt mua, chính là năm chúng ta thành thân ấy.” Thấy hắn nhìn mình chằm chằm, A Uyển càng ngượng ngùng: “Lúc ấy thiếp nghĩ, dù sao nơi này cũng tiện vậy nên liền cho người dùng bạc của hồi môn đặt mua chút ruộng đất ở đất Bắc, sau đó để mời Tạ quản sự đến xử lý, thiếp chỉ cần thu bạc là được rồi.

Không ngờ tới Tạ quản sự lại là người có năng lực, sau khi tự mình đến đây kiểm tra, tự mình sắp xếp người đến đây khai phá kinh doanh.

Mãi đến mùa hè năm trước, bên nông trang này đã có tin tức tốt, đến năm nay lại kinh doanh được thêm một năm, nhìn tiền đồ thôn trang cũng không tồi…”
Khi nàng từ từ kể ra, Vệ Huyên càng nghe càng giật mình, cuối cùng thì không biết phải nói cái gì mới hay.
Vốn dĩ hắn cho rằng mình chỉ cưới nữ tử hai kiếp chỉ làm một chuyện, chỉ cần hắn xử lý mọi chuyện trong ngoài đều tốt, để nàng vô ưu vô lo ở bên người mình, khiến hắn có thể mỗi ngày đều sủng nàng là tốt rồi, như thế đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

Nhưng không ngờ, tâm tư nàng lại tinh tế như thế, nhận ra được ý tưởng của hắn qua một vài dấu vết để lại, liền lớn mật mà quyết định.
Nếu là cô nương bình thường, vô duyên vô cớ, sao có thể dùng tiền hồi môn của chính mình đến nơi ngàn dặm xa xôi như thế đặt mua ruộng đất, còn đặc biệt mời người tới xử lý, kinh doanh nơi đó thành một nông trang sản xuất? Con người coi lương thực là của trời cho, không có lương thực thì con người không là gì cả.
Càng hiểu thêm về nàng càng khiến hắn không thể nào buông tay.
May mắn, đời này hắn đã sớm xuống tay, nàng là của hắn!
Ai cũng không đoạt được!
A Uyển liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn không nói lời nào, do dự một lát rồi quyết định trước tiên vẫn chưa nên nói chuyện khác ra.
Nàng không chỉ chạy đến nơi này phát triển nông nghiệp, còn làm một chút đồ có khả năng sẽ ảnh hưởng đến chiến sự, nhưng mà hiện tại vẫn chưa nghiên cứu thành công, cho nên cũng không cần nói trước cho hắn.
“Đúng rồi, thiếp nghe Chu phu nhân nói, mỗi lần chiến sự kết thúc thì sẽ xuất hiện rất nhiều thương binh, thiếu tay thiếu chân không thể lên chiến trường nữa, không biết dàn xếp bọn họ như thế nào, triều đình cũng không quản lý, đều chỉ trợ cấp chút bạc cho bọn họ về quê rồi thôi.

Chàng xem thử, không bằng như thế này, những nông trang đó của thiếp vẫn còn thiếu người, không bằng an bài một số thương binh không muốn về quê qua đó đi, tốt xấu gì cũng có cơm ăn.” A Uyển thương lượng cùng hắn.
Vệ Huyên không trả lời, mà là đột nhiên ôm nàng lên, để nàng ngồi lên trên đùi mình, sau đó dí mặt mình vào mặt nàng, dùng thanh âm khàn khàn mà nói được.
A Uyển nhấp môi mỉm cười.
Nàng cũng không biết bạc lúc trước mình bỏ ra lúc tâm huyết dâng trào sẽ có tác dụng lớn như vậy, hơn nữa Vệ Huyên cũng đi tới Bắc Địa như nàng suy đoán, sự tình phát triển theo dự đoán của chính, cũng để những chuyện trước kia nàng làm có đất dụng võ rồi.

“Lúc trước ta dùng tổng cộng một vạn lượng bạc mua đất, trong đó Tạ quản sự đã căn cứ vào tình huống từng địa phương mà xây năm thôn trang, sau đó viết bọn họ kế hoạch xây dựng nông trang.

Năm thôn trang có hai cái ở Vị Thành, một cái ở bên Gia Lăng Quan, hai cái ở trấn Hoài Thủy…”
Vệ Huyên nghe A Uyển nói về nơi chốn và sản phẩm của mấy thôn trang này, sau đó trầm ngâm một lúc rồi nói: “Trước tiên nàng cho người nhìn xem thôn trang có bao nhiêu lương thực cùng súc vật, có bao nhiêu thì bảo bọn họ đưa đến quân doanh bấy nhiêu, đến lúc đó ta sai Tiền Hiệu úy kết toán ngân lượng cho nàng, nhưng mà giá cả có lẽ sẽ thấp hơn so với giá thị trường một ít.” Nói xong hắn hôn xuống mặt nàng, mỉm cười: “Mùa đông đến thì đất Bắc liền thiếu thuốc thiếu lương thực, cho dù có bạc cũng mua không được, có mấy thôn trang có tiền của nàng, chúng ta không cần phải chờ những thứ Hoàng thượng đưa đến nữa, hơn nữa chúng ta cũng không chờ được.”
A Uyển nhịn không được đáp lại bằng một nụ cười, trong lòng biết triều đình có những cách thức phân phát quân lương khác nhau vào những thời kỳ khác nhau, mấy năm nay, mỗi mùa xuân và mùa thu triều đình sẽ phân phát quân lương xuống các quân doanh, sau đó lại cho các quan quân nhu mỗi nơi đi liên hệ hoàng thường, có đôi khi sẽ phát sinh phiền toái chỉ bởi vì một chút chuyện bị trì trệ.
Hơn nữa sau lưng đồ hoàng thương đều có người chống lưng, nếu cần gấp thì cũng tốn không ít sức.
Vệ Huyên cân nhắc trong lòng, tuy rằng có đồ do thôn trang của A Uyển cung cấp, nhưng lương thực thương đội đưa đến cũng cần, chỉ là đến lúc đó rốt cuộc cũng có thể nắm chắc mà ép giá với bọn họ.

Đời trước Vệ Huyên đã từng chịu thiệt ở chỗ hoàng thương này, đời này thì ngược lại không có nỗi lo về sau nữa.
Nghĩ một hồi hắn lại không nhịn được mà bổ nhào lên nàng vào trên giường đất, ôm mặt, vững chắc hôn nàng.
A Uyển: “…” Bệnh thần kinh của vị Thế tử gia này lại tái phát!
Chờ nha hoàn tiến vào thu dọn giường đất hỗn độn, A Uyển vừa thẹn vừa bực, rốt cuộc cũng không nhịn được được mà ôm nam nhân của mình cắn mấy miếng.
Vệ Huyên lại không để bụng, mặt mày mỉm cười, để mặc nàng cắn tới cắn lui, hàm răng trân châu kia căn bản không có uy lực gì, ngược lại còn sinh ra một loại cảm giác không thể miêu tả, đặc biệt thích cảm giác bị nàng cắn.
Nếu A Uyển biết suy nghĩ của hắn thì tuyệt đối sẽ không cắn hắn nữa.
Sau khi cắn hắn mấy miếng để nguôi giận, A Uyển sửa sang lại vạt áo, không để ý đến hắn nữa, mà gọi Tạ quản sự đặc biệt theo đoàn xe đến đưa sổ sách vào hỏi chuyện.
“Tạ quản sự, mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi.” A Uyển ôn nhu nói, sai người dâng trà cho Tạ quản sự.
Tạ quản sự là một thanh niên đen gầy, thân mình rất cao, hai mắt lộ ra sự khôn khéo, là người lúc trước Trưởng công chúa Khang Nghi đặc biệt chọn lựa ra để làm thị tỳ cho nữ nhi, lại không ngờ A Uyển tiếp tục khai phá giá trị của hắn, phái hắn đến nơi này xử lý sản nghiệp của nàng, hơn nữa hai năm sau còn cho A Uyển một lời giải vô cùng vừa ý.
“Không dám nhận, đây là việc thuộc hạ nên làm.” Tạ quản sự cẩn thận trả lời, nhịn không được mà dùng dư quang khóe mắt ngắm vị thanh niên xinh đẹp mặc áo gấm đỏ sẫm ngồi bên cạnh Quận chúa nhà bọn họ, trong lòng biết vị này chính là Thế tử Thụy Vương.
A Uyển mỉm cười nghe Tạ quản sự bẩm báo xong thì thưởng cho hắn một ít đồ vật, sau khi để Thanh Nhã tiếp nhận sổ sách Tạ quản sự đưa đến liền sai Thanh Hoàn dẫn Tạ quản sự đến khách viện đi nghỉ tạm.
Sau khi tiễn Tạ quản sự đi, A Uyển lại gọi quản gia vào, sai ông đem đồ hôm nay Tạ quản sự đưa tới tặng cho các phủ trong thành Minh Thủy Thành mỗi thứ một ít.
Trong cảm nhận của các phu nhân thành Minh Thủy, A Uyển xưa nay là người hào phóng văn nhã, tính tình lại ôn hòa, rất được người thích, cho nên khi nhận được đồ A Uyển tặng đến thì mọi người cũng sôi nổi đáp lễ, Chu phu nhân cùng Triệu phu nhân còn đặc biệt đến đây cảm tạ một phen.
Hai nữ nhân gặp nhau trước cửa phủ, sau đó nhìn thoáng qua nhau, trong lòng lại nhịn không được oán thầm nàng ta tới làm cái gì.
Chờ sau khi về đến nhà, Chu phu nhân còn đặc biệt cho người đi tìm hiểu xem A Uyển tặng thứ gì cho Triệu phu nhân, khiến nữ nhân trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát kia phải đặc biệt chạy đến nói lời cảm tạ, chờ sau khi biết được, rốt cuộc Chu phu nhân cũng không nhịn được mà vỗ tay cười to..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện