Y tá đỏ mặt nhìn Tịch Nhạ Hoài.
Tịch Nhạ Hoài đem bao tay Gucci đặt trên sô pha.
Y tá thẳng tắp nhìn y, cơ hồ nhịn không được muốn mở miệng hỏi y có phải ngôi sao mà mình ái mộ kia không.
Tịch Nhạ Hoài liếc nhìn cô một cái, tuy rằng ánh mắt y bị kính đen che khuất nhưng hàn khí vẫn bức người như trước, tựa như người mẫu ngoại quốc đang duỗi thân trên trên đài ngọc quý báu, toàn thân bao phủ hơi thở thần bí lại lạnh như như băng, đông lạnh khiến người ta không thể tiếp cận.
Y tá chịu không nổi đành phải rời đi, phòng bệnh liền trở nên yên tĩnh như phần mộ.
Tịch Nhạ Hoài cầm gì đó trong tay đi đến bên giường, tao nhã ngồi lên chỗ trống trên giường, thuận tiện tháo kính đen xuống, ngay sau đó tự mở túi nilon ra, bên trong là một hộp cơm. Hộp cơm kia có ba tầng, trên cùng là hạt cơm mập mạp trắng nõn, ở giữa là thức ăn mỹ vị, tầng cuối cùng là canh rau dưa, phối hợp hoàn mỹ lại ngon miệng, đồ ăn thoạt nhìn cũng thật tinh xảo, vô cùng mê người.
Dung Thụy Thiên ngơ ngác nhìn y.
Tịch Nhạ Hoài mở cặp ***g đựng cơm sau đó lại lấy ra túi giữa ấm, không ừ hử gì mà nâng tay hắn lên, lấy túi giữ ấm đặt xuống phía dưới bàn tay bị truyền dịch kia, tránh để cho bàn tay của hắn do thời gian truyền dịch lâu mà bị lạnh.
Dung Thụy Thiên giống như nhìn người xa lạ mà nhìn Tịch Nhạ Hoài, y sao lại làm việc này, còn tự mình vì hắn làm, y sẽ không phải là bị phát sốt đi.
Tịch Nhạ Hoài không để ý sự kinh ngạc trên mặt hắn, chỉ tự bưng cơm lên, nghĩ nghĩ lại gắp chút đồ ăn, đem đồ ăn để lên cơm sau đó đút đến miệng hắn: “Ăn đi”.
“…”
” Sao lại không ăn?”.
“Anh không phải rất đói bụng sao” còn đói đến ngất xỉu nữa, Tịch Nhạ Hoài không nghĩ đến thời buổi này lại còn có chuyện như thế, vậy là sau khi xác định hắn không có việc gì thì liền đi mua đồ ăn.
Dung Thụy Thiên tràn đầy cảm động: “Anh mua riêng cho tôi?”, mặc kệ y có rắp tâm gì, có thể đối tốt với người xấu xí như hắn, thật đúng là hiếm có.
” Tưởng bở quá!” Tịch Nhạ Hoài sĩ diện hừ lạnh.
Dung Thụy Thiên quẫn bách gục đầu xuống, trong lúc vô tình nhìn thấy trên cà mèn có in dấu hiệu của một khách sạn, đây là khách sạn năm sao chỉ chuyên phục vụ cho những nhân vật nổi tiếng, chẳng lẽ y tự mình chạy đến đó mua cơm chiều, trong nháy mắt hắn cảm thấy khó có thể tin được, vội vàng tiếp nhận cà mèn.
” Anh có thể tự mình ăn được sao?” Tịch Nhạ Hoài nhướn đôi mày anh tuấn, mặt đanh lại thoạt nhìn có chút tức giận: ” Không cần quá miễn cưỡng”.
” Tôi có thể tự làm ” Dung Thụy Thiên dùng tay trái cầm thìa, tư thế không được tự nhiên mà múc cơm, loay hoay rất lâu nhưng cũng chưa thể đưa cơm đến miệng.
” Anh muốn ăn như thế đến bao giờ?” Tịch Nhạ Hoài nhìn không được, một phen đoạt lấy cà mèn, đem cơm đút đến bên miệng hắn: “Không có biện pháp làm được việc thì cũng đừng cậy mạnh như vậy”.
Đôi con ngươi hổ phách của Dung Thụy Thiên lóe lên ánh sáng ôn nhuận: ” Cám ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện, tiền thuốc men cùng tiền cơm chiều, ngày mai tôi sẽ trả lại cho anh”, trên người hắn không có nhiều tiền mặt lắm.
” Không cần trả “, Tịch Nhạ Hoài vỗ vỗ bờ vai hắn.
Tầm mắt Dung Thụy Thiên dừng trên tay y, đôi tay kia phi thường thon dài, tỏa ra hơi thở ấm áp như ánh mặt trời, tim hắn nhảy dựng lên, liền nói: ” Tay anh mỏi lắm đi!”.
” Không có gì đâu”, biết rằng hoa quả trên tay hắn quá nặng, nhưng nếu hắn chịu mở miệng nhờ hỗ trợ thì y đến giúp liền, ai ngờ hắn lại cậy mạnh, dù có mệt cũng không mở miệng.
Dung Thụy Thiên giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ vô song của y, nhớ đến mình hiện giờ không đội mũ, lại gục đầu xuống, ý đồ che đi khuôn mặt xấu xí: “Là tôi gây thêm phiền phức cho anh”.
” Anh chưa đem đến phiền phức cho tôi, đừng cứ theo tôi nói xin lỗi” Tịch Nhạ Hoài nhìn hắn, dưới ánh đèn sáng ngời, mái đầu đen cúi thật thấp, tóc đen tế nhuyễn xõa tung ôm lấy khuôn mặt.
Cảm thấy ánh mắt Tịch Nhạ Hoài dừng trên người, Dung Thụy Thiên trở nên không được tự nhiên, muốn bảo y đừng nhìn hắn như vậy nữa, nhưng lại cảm thấy giống như tự rước lấy nhục, khuôn mặt xấu xí như vậy thì ai sẽ nhìn chằm chằm chứ, lập tức trầm tĩnh lại: “Sao anh lại dùng tên Trần Tường Phi?”.
Tịch Nhạ Hoài dừng một chút, tựa hồ kinh ngạc tại sao Dung Thụy Thiên lại hỏi chuyện của mình, một lát sau nhoẻn môi lên: ” Đây là vì tránh phiền phức cho tôi “, cho dù là dẫn hắn đi bệnh viện cũng phải y như đi làm ăn trộm, ngay cả tên của mình cũng không dám báo, sợ khiến cho người khác chú ý, mà khi y cảm thấy không thoải mái muốn tới bệnh viện thì trước đó phải “võ trang” tốt rồi mới dùng tên “Trần Tường Phi” để đăng ký.
“Cũng đúng” Dung Thụy Thiên đột nhiên phản ứng lại, thân là thiên vương siêu sao, được ngàn vạn người ái mộ, làm cho y giống như đế vương đứng dưới ánh đèn huỳnh quang, nhưng nói trắng ra thì y cũng là chỉ người bình thường, nhưng lại không có biện pháp giống như người bình thường mà đi trên đường cái, ăn cái gì cũng phải chú ý, nhất cử nhất động đều phải đề phòng paparazzi chụp ảnh, càng miễn bàn đến việc đến bệnh viện rồi báo tên mình ra.
Nhìn gương mặt xấu xí của hắn, đáy mắt Tịch Nhạ Hoài không hề có tia khinh khi nào cả: ” Có khi thực hâm mộ anh như vậy”.
” Người thường không có gì tốt để hâm mộ, bao nhiêu người muốn trở thành ngôi sao như anh vậy ” Dung Thụy Thiên cúi đầu không nhìn y, khí chất nhã nhặn lại nội liễm, bất tri bất giác làm cho người ta sinh ra hảo cảm.
Tịch Nhạ Hoài nhìn hắn không chuyển mắt: ” Bao gồm cả anh sao?”.
“Không có”.
“Đồ ăn hợp khẩu vị không?” mắt thấy đồ ăn trong bát không còn nhiều lắm, đáy mắt Tịch Nhạ Hoài chan chứa ý cười như nước mùa xuân, tràn đầy dịu dàng.
” Ừm ” Dung Thụy Thiên không được tự nhiên ăn cơm, khi sinh bệnh, người đút hắn ăn ngoài Kiều ra thì chỉ có y, nhưng hắn và Kiều có quan hệ thân mật nên khi được chăm sóc cũng thấy yên tâm thoải mái, nhưng với Tịch Nhạ Hoài thì ngay cả bạn bè còn chưa nói tới, vậy mà lại được y cẩn thận chăm sóc, tình huống như vậy làm cho hắn cảm thấy thật khẩn trương, thậm chí không biết phải đáp tạ y ra sao.
Xem bộ dáng cả người không được tự nhiên của Dung Thụy Thiên, Tịch Nhạ Hoài có chút tổn thương, thế là sau khi hắn cơm nước xong, nhìn nước thuốc nói: ” Còn chút nữa là hết rồi, tôi kêu y tá lại đây rút kim cho anh”.
“Làm phiền anh ” Dung Thụy Thiên cuống quýt nói lời cảm ơn.
Tịch Nhạ Hoài lại nở nụ cười, Dung Thụy Thiên thực không hay nói chuyện, nhưng làm người cũng rất lễ phép, nói với hắn việc đêm nay là lỗi của y, nhưng hắn lại không yên tâm, ngược lại còn vì một chút việc nhỏ mà cảm ơn, mà khi y lái xe đưa Dung Thụy Thiên về, lại nghe hắn nói lời cảm ơn lần nữa.
Tịch Nhạ Hoài đem bao tay Gucci đặt trên sô pha.
Y tá thẳng tắp nhìn y, cơ hồ nhịn không được muốn mở miệng hỏi y có phải ngôi sao mà mình ái mộ kia không.
Tịch Nhạ Hoài liếc nhìn cô một cái, tuy rằng ánh mắt y bị kính đen che khuất nhưng hàn khí vẫn bức người như trước, tựa như người mẫu ngoại quốc đang duỗi thân trên trên đài ngọc quý báu, toàn thân bao phủ hơi thở thần bí lại lạnh như như băng, đông lạnh khiến người ta không thể tiếp cận.
Y tá chịu không nổi đành phải rời đi, phòng bệnh liền trở nên yên tĩnh như phần mộ.
Tịch Nhạ Hoài cầm gì đó trong tay đi đến bên giường, tao nhã ngồi lên chỗ trống trên giường, thuận tiện tháo kính đen xuống, ngay sau đó tự mở túi nilon ra, bên trong là một hộp cơm. Hộp cơm kia có ba tầng, trên cùng là hạt cơm mập mạp trắng nõn, ở giữa là thức ăn mỹ vị, tầng cuối cùng là canh rau dưa, phối hợp hoàn mỹ lại ngon miệng, đồ ăn thoạt nhìn cũng thật tinh xảo, vô cùng mê người.
Dung Thụy Thiên ngơ ngác nhìn y.
Tịch Nhạ Hoài mở cặp ***g đựng cơm sau đó lại lấy ra túi giữa ấm, không ừ hử gì mà nâng tay hắn lên, lấy túi giữ ấm đặt xuống phía dưới bàn tay bị truyền dịch kia, tránh để cho bàn tay của hắn do thời gian truyền dịch lâu mà bị lạnh.
Dung Thụy Thiên giống như nhìn người xa lạ mà nhìn Tịch Nhạ Hoài, y sao lại làm việc này, còn tự mình vì hắn làm, y sẽ không phải là bị phát sốt đi.
Tịch Nhạ Hoài không để ý sự kinh ngạc trên mặt hắn, chỉ tự bưng cơm lên, nghĩ nghĩ lại gắp chút đồ ăn, đem đồ ăn để lên cơm sau đó đút đến miệng hắn: “Ăn đi”.
“…”
” Sao lại không ăn?”.
“Anh không phải rất đói bụng sao” còn đói đến ngất xỉu nữa, Tịch Nhạ Hoài không nghĩ đến thời buổi này lại còn có chuyện như thế, vậy là sau khi xác định hắn không có việc gì thì liền đi mua đồ ăn.
Dung Thụy Thiên tràn đầy cảm động: “Anh mua riêng cho tôi?”, mặc kệ y có rắp tâm gì, có thể đối tốt với người xấu xí như hắn, thật đúng là hiếm có.
” Tưởng bở quá!” Tịch Nhạ Hoài sĩ diện hừ lạnh.
Dung Thụy Thiên quẫn bách gục đầu xuống, trong lúc vô tình nhìn thấy trên cà mèn có in dấu hiệu của một khách sạn, đây là khách sạn năm sao chỉ chuyên phục vụ cho những nhân vật nổi tiếng, chẳng lẽ y tự mình chạy đến đó mua cơm chiều, trong nháy mắt hắn cảm thấy khó có thể tin được, vội vàng tiếp nhận cà mèn.
” Anh có thể tự mình ăn được sao?” Tịch Nhạ Hoài nhướn đôi mày anh tuấn, mặt đanh lại thoạt nhìn có chút tức giận: ” Không cần quá miễn cưỡng”.
” Tôi có thể tự làm ” Dung Thụy Thiên dùng tay trái cầm thìa, tư thế không được tự nhiên mà múc cơm, loay hoay rất lâu nhưng cũng chưa thể đưa cơm đến miệng.
” Anh muốn ăn như thế đến bao giờ?” Tịch Nhạ Hoài nhìn không được, một phen đoạt lấy cà mèn, đem cơm đút đến bên miệng hắn: “Không có biện pháp làm được việc thì cũng đừng cậy mạnh như vậy”.
Đôi con ngươi hổ phách của Dung Thụy Thiên lóe lên ánh sáng ôn nhuận: ” Cám ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện, tiền thuốc men cùng tiền cơm chiều, ngày mai tôi sẽ trả lại cho anh”, trên người hắn không có nhiều tiền mặt lắm.
” Không cần trả “, Tịch Nhạ Hoài vỗ vỗ bờ vai hắn.
Tầm mắt Dung Thụy Thiên dừng trên tay y, đôi tay kia phi thường thon dài, tỏa ra hơi thở ấm áp như ánh mặt trời, tim hắn nhảy dựng lên, liền nói: ” Tay anh mỏi lắm đi!”.
” Không có gì đâu”, biết rằng hoa quả trên tay hắn quá nặng, nhưng nếu hắn chịu mở miệng nhờ hỗ trợ thì y đến giúp liền, ai ngờ hắn lại cậy mạnh, dù có mệt cũng không mở miệng.
Dung Thụy Thiên giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ vô song của y, nhớ đến mình hiện giờ không đội mũ, lại gục đầu xuống, ý đồ che đi khuôn mặt xấu xí: “Là tôi gây thêm phiền phức cho anh”.
” Anh chưa đem đến phiền phức cho tôi, đừng cứ theo tôi nói xin lỗi” Tịch Nhạ Hoài nhìn hắn, dưới ánh đèn sáng ngời, mái đầu đen cúi thật thấp, tóc đen tế nhuyễn xõa tung ôm lấy khuôn mặt.
Cảm thấy ánh mắt Tịch Nhạ Hoài dừng trên người, Dung Thụy Thiên trở nên không được tự nhiên, muốn bảo y đừng nhìn hắn như vậy nữa, nhưng lại cảm thấy giống như tự rước lấy nhục, khuôn mặt xấu xí như vậy thì ai sẽ nhìn chằm chằm chứ, lập tức trầm tĩnh lại: “Sao anh lại dùng tên Trần Tường Phi?”.
Tịch Nhạ Hoài dừng một chút, tựa hồ kinh ngạc tại sao Dung Thụy Thiên lại hỏi chuyện của mình, một lát sau nhoẻn môi lên: ” Đây là vì tránh phiền phức cho tôi “, cho dù là dẫn hắn đi bệnh viện cũng phải y như đi làm ăn trộm, ngay cả tên của mình cũng không dám báo, sợ khiến cho người khác chú ý, mà khi y cảm thấy không thoải mái muốn tới bệnh viện thì trước đó phải “võ trang” tốt rồi mới dùng tên “Trần Tường Phi” để đăng ký.
“Cũng đúng” Dung Thụy Thiên đột nhiên phản ứng lại, thân là thiên vương siêu sao, được ngàn vạn người ái mộ, làm cho y giống như đế vương đứng dưới ánh đèn huỳnh quang, nhưng nói trắng ra thì y cũng là chỉ người bình thường, nhưng lại không có biện pháp giống như người bình thường mà đi trên đường cái, ăn cái gì cũng phải chú ý, nhất cử nhất động đều phải đề phòng paparazzi chụp ảnh, càng miễn bàn đến việc đến bệnh viện rồi báo tên mình ra.
Nhìn gương mặt xấu xí của hắn, đáy mắt Tịch Nhạ Hoài không hề có tia khinh khi nào cả: ” Có khi thực hâm mộ anh như vậy”.
” Người thường không có gì tốt để hâm mộ, bao nhiêu người muốn trở thành ngôi sao như anh vậy ” Dung Thụy Thiên cúi đầu không nhìn y, khí chất nhã nhặn lại nội liễm, bất tri bất giác làm cho người ta sinh ra hảo cảm.
Tịch Nhạ Hoài nhìn hắn không chuyển mắt: ” Bao gồm cả anh sao?”.
“Không có”.
“Đồ ăn hợp khẩu vị không?” mắt thấy đồ ăn trong bát không còn nhiều lắm, đáy mắt Tịch Nhạ Hoài chan chứa ý cười như nước mùa xuân, tràn đầy dịu dàng.
” Ừm ” Dung Thụy Thiên không được tự nhiên ăn cơm, khi sinh bệnh, người đút hắn ăn ngoài Kiều ra thì chỉ có y, nhưng hắn và Kiều có quan hệ thân mật nên khi được chăm sóc cũng thấy yên tâm thoải mái, nhưng với Tịch Nhạ Hoài thì ngay cả bạn bè còn chưa nói tới, vậy mà lại được y cẩn thận chăm sóc, tình huống như vậy làm cho hắn cảm thấy thật khẩn trương, thậm chí không biết phải đáp tạ y ra sao.
Xem bộ dáng cả người không được tự nhiên của Dung Thụy Thiên, Tịch Nhạ Hoài có chút tổn thương, thế là sau khi hắn cơm nước xong, nhìn nước thuốc nói: ” Còn chút nữa là hết rồi, tôi kêu y tá lại đây rút kim cho anh”.
“Làm phiền anh ” Dung Thụy Thiên cuống quýt nói lời cảm ơn.
Tịch Nhạ Hoài lại nở nụ cười, Dung Thụy Thiên thực không hay nói chuyện, nhưng làm người cũng rất lễ phép, nói với hắn việc đêm nay là lỗi của y, nhưng hắn lại không yên tâm, ngược lại còn vì một chút việc nhỏ mà cảm ơn, mà khi y lái xe đưa Dung Thụy Thiên về, lại nghe hắn nói lời cảm ơn lần nữa.
Danh sách chương