Dung Thụy Thiên ở nơi hẻo lánh, phải chạy xe mất một giờ mới đến nhà hắn, Tịch Nhạ Hoài cau mày, không thể nghĩ được hắn đến tột cùng là sáng sớm mấy giờ rời giường bắt xe, khi y quẹo qua một cái ngõ nhỏ thì Dung Thụy Thiên mở miệng nói: “Dừng ở đây đi”.

Tịch Nhạ Hoài theo lời dừng xe lại, nhìn tòa nhà bảy tầng cách đó không xa, nhà lầu có chút cũ, ít nhất cũng đã xây hơn mười năm, y thấp giọng hỏi Dung Thụy Thiên: “Anh ở nơi này?”

“Đúng vậy” Dung Thụy Thiên mở cửa xe, khom người nhìn Tịch Nhạ Hoài, khách sáo nói:” Anh có muốn đi lên ngồi một chút không?”, mong là y không chê nơi này, cũng có thể đem tiền thuốc men trả lại y.

Tịch Nhạ Hoài sâu thẳm nhìn Dung Thụy Thiên.

Khuôn mặt Dung Thụy Thiên hiện lên dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, cái mũi cao cao tạo nên một vạt bóng hẹp dài trên gương mặt, mái tóc đen tế nhuyễn xõa tung bị gió thổi lướt qua vầng tráng, cổ dài thon nhỏ bởi vì động tác gấp khúc mà bày ra một độ cong duyên dáng. Áo sơ mi màu đen đang mặc trên người hắn có chút rộng, xuyên thấu qua góc độ này có thể mơ hồ nhìn thấy những mảng da thịt màu đồng cổ khêu gợi….

Trong lúc nhất thời lại nhớ đến cảm giác da thịt lửa nóng của hắn, ***g ngực Tịch Nhạ Hoài quay cuồng bốc lên nhiệt huyết tuổi trẻ, y không phải chưa từng thấy qua đàn ông hoàn mỹ anh tuấn, nhưng khi đối mặt với hắn lại luôn có chút cầm giữ không được: ” Đêm hôm khuya khoắt, anh thường xuyên mời đàn ông đi lên?”.

“Không có ” Dung Thụy Thiên biết y đang suy nghĩ gì, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói: ” Đêm nay đã làm phiền anh thật lâu, nếu anh không ngại, đi lên uống chén trà đi “.

Tịch Nhạ Hoài xoay đầu nhìn hắn, lộ ra nụ cười làm cho người ta phải thần hồn điên đảo: “Anh đã nói thế, vậy quấy rầy “, đúng dịp hôm nay mua mấy thứ kia trở về, cũng có thể xem là lễ gặp mặt tặng cho hắn, đương nhiên lại vẫn bị cự tuyệt. Điều này làm cho y phải mất một phen công phu mới thuyết phục được Dung Thụy Thiên nhận lấy, nhưng Dung Thụy Thiên viện lý do ăn không hết nên cự tuyệt hơn phân nửa, chỉ cầm túi đào mà hắn tự thanh toán tiền và hộp trà bánh Nhật Bản bị y ép nhận lấy.

“Vào đi ” Dung Thụy Thiên mở cửa, ý bảo Tịch Nhạ Hoài tiến vào.

Tịch Nhạ Hoài nhìn hắn, lễ phép lại khách sáo ” Quấy rầy ” nói xong liền vào phòng, phòng ở so với y tưởng tượng còn muốn chật chội, phòng ở gồm một phòng ngủ, một phòng khách, bài trí đều rất đơn giản.

” Hôm nay cám ơn anh, đây là tiền thuốc men và tiền cơm chiều mà anh đã mua giúp tôi ” Dung Thụy Thiên đi vào phòng ngủ, lại đi ra đem tiền trả cho y, một bộ dáng không muốn thiếu nợ người khác.

” Đừng khách sáo với tôi như thế, nếu tôi nhận tiền của anh chắc hai ngày này cũng không có biện pháp an tâm mà ngủ ” Tịch Nhạ Hoài cười khổ nhìn hắn, cảm thấy hắn thật sự quá khách sáo, tính cách cũng tốt đến nỗi không có gì để phản đối.

Dung Thụy Thiên nghi hoặc nhìn y.

” Nếu biết rằng anh không thoải mái, tôi sẽ không mang anh đi siêu thị, còn hại anh đi bệnh viện”.

“…”

Tịch Nhạ Hoài thành tâm thành ý: “Thật sự là tôi không đúng, mong anh tha lỗi cho tôi”.

Dung Thụy Thiên giống như bị kinh hách, không thể tưởng tượng được Tịch Nhạ Hoài sẽ xin lỗi hắn, tính cách y không phải là vừa kiêu ngạo vừa sĩ diện sao, sao tự nhiên lại đi xin lỗi người khác? ” Tôi biết tiền thuốc men không đủ đề bù lại những thương tổn đã gây ra cho anh, vậy anh muốn cái gì thì nói cho tôi biết, tôi sẽ cố hết sức thỏa mãn yêu cầu của anh”, nhớ đến chuyện hắn đã gặp phải trong siêu thị, Tịch Nhạ Hoài bắt đầu tự trách.

” Không cần, không cần…..” Dung Thụy Thiên cuống quýt nói với y, thuận tiện nói sang chuyện khác ” Anh ngồi đây một lát, tôi đi rót trà cho anh”, nói xong chạy nhanh như chớp vô phòng bếp.

Một mình Tịch Nhạ Hoài vẻ mặt thả lỏng ngồi trong phòng khách, xem ra chuyện đêm nay Dung Thụy Thiên cũng không tức giận với y, y nhịn thật lâu cũng chưa đi xin lỗi, nhưng khi nhìn thấy hắn không nhận đồ y đưa, còn trả tiền lại cho y, đột nhiên y cảm giác dường như hắn muốn giữ khoảng cách với y, cho nên thái độ hắn mới khách sáo như vậy. Nếu chỉ là khách sáo thôi thì không nói, nhưng y không chịu nổi thái độ như vậy, y muốn tiếp cận Dung Thụy Thiên và trở thành bạn bè với hắn, không phải cái loại bạn bè đơn thuần mà là loại quan hệ sâu hơn để có thể âu yếm.

Đương nhiên, y không thể biểu hiện rõ ràng trực tiếp như vậy được. Chỉ nhìn thái độ của Dung Thụy Thiên hiện tại là biết hắn không có hảo cảm đối với y, chỉ cần y bỏ đi cái sĩ diện chết bầm ấy, cũng như phóng thấp tư thái thì hắn sẽ giống như hạt cát trong tay y mà chậm rãi bị xói mòn.

Thừa dịp Dung Thụy Thiên rời đi, Tịch Nhạ Hoài tùy ý đánh giá một phen, đồ điện đáng giá nhất trong phòng là TV nơi phòng khách.

Thoạt nhìn Dung Thụy Thiên không thường xem truyền hình, phủ trên TV là một chiếc khăn trắng, y nhịn không được tò mò hỏi: ” Anh rất ít xem truyền hình sao?”.

Dung Thụy Thiên đưa trà cho y, lại lấy bánh để trước mặt y, vẻ mặt thản nhiên nói: ” Rất ít xem”, TV là ba năm trước đây mua, khi đó đứa em trai thứ hai Dung Hạo Nam vẫn còn là học sinh, nghỉ hè liền đến ở cùng hắn một đoạn thời gian, nó sợ buổi tối nhàm chán nên kêu hắn mua TV về, đến khi nghỉ hè trôi qua, em trai cũng rời đi thì cái TV trở thành trang sức để trong phòng khách.

Tịch Nhạ Hoài quay đầu nhìn hắn: “Em trai anh mấy tuổi?”

” Mười tám ” nhắc tới em trai của mình, khuôn mặt dưới ánh đèn phản chiếu lại lộ ra một loại ấm áp khiến cho người ta muốn gần gũi.

Cái địa phương nào đó trong ngực Tịch Nhạ Hoài nhảy lên một chút: “Em ấy còn đang đến trường sao?”

” Thành tích của nó cũng không tốt lắm, học trung học chưa xong còn tự tiện tạm nghỉ học, chạy tới đăng ký học với một thầy trong tiệm bánh ngọt”.

” Kia thực không tồi “.

” Không có gì tốt cả”, có một tay nghề thì cuộc sống xác thực là không sợ bị đói nhưng cái tay nghề kia của nó cũng là phải xuất ra thể lực, trong mắt hắn thì những việc lao động thể lực là không thể trông cậy vào.

” Em nó đã lớn, cũng có lựa chọn của chính mình, nếu miễn cưỡng em ấy làm những chuyện không thích thì không có gì vui vẻ cả “. Tịch Nhạ Hoài uống trà, chậm rãi nói với hắn.

Dung Thụy Thiên yên lặng. Có lẽ y nói có đạo lý, hắn không thể điều khiển nhân sinh của em trai, nhưng làm cho hắn kinh ngạc là hắn lại có thể nói chuyện riêng của mình với Tịch Nhạ Hoài. Hắn không có gì hơn người, hơn nữa khuôn mặt xấu xí làm cho người khác xem thường, rất khó làm quen với người khác, nhưng Tịch Nhạ Hoài lại không ghét bỏ khuôn mặt hắn, còn không đánh gãy lời hắn trong lúc hắn đang nói. Y tao nhã ngồi ở kia, toàn thân tản ra hơi thở ôn hòa, không giống với khí thế bức người cường hãn phản chiếu dưới ánh đèn huỳnh quang, y còn thật sự nói chuyện với hắn, tôn trọng hắn đồng thời cũng chưa gây áp lực cho hắn.

Hắn nhịn không được ngẩng đầu nhìn y, khuôn mặt tuấn mỹ, thân mình anh tuấn dưới ngọn đèn thoạt nhìn giống như bảo thạch óng ánh trong đêm tối, điên cuồng cắn nuốt hết thảy ánh sáng, toàn bộ đèn phòng khách nếu mở ra cũng không đủ chói mắt bằng y.

Bởi vì có y làm bạn nên đêm nay trôi qua cũng thực mau, khi Dung Thụy Thiên phát hiện thì cũng đã sắp mười hai giờ, liền băn khoăn đứng lên, vốn dĩ sự tình đêm nay không nhiều lắm, nhưng vì cùng y đi siêu thị còn tự dưng té xỉu, bị đưa đến bệnh viện truyền nước biển, sau khi ép buộc như thế xong thì y lại đưa mình về nhà, mình còn trì hoãn y ở lại trong phòng, không khỏi mở miệng hỏi Tịch Nhạ Hoài ” Hiện giờ không còn sớm, nếu không ghét bỏ nơi này chật hẹp thì anh ngủ lại đây một đêm đi “.

Tịch Nhạ Hoài chăm chú nhìn hắn, nhìn vẻ mặt của Dung Thụy Thiên không phải là bộ dáng đang nói giỡn, y nhẹ nhàng nở nụ cười, băng tuyết trên khuôn mặt giống như bị xuân thủy hòa tan ” Vậy đêm nay quấy rầy anh “, trong mấy ngày nay, chỉ cần cùng hắn một chỗ, chính mình sẽ kiềm lòng không đậu mà lộ ra tươi cười, thậm chí càng ngày càng để ý đến hắn, để ý đến nỗi tâm tình cũng biến hóa theo hắn.

Nhìn tươi cười trên mặt y, Dung Thụy Thiên có chút thất thần, ở trong mắt hắn Tịch Nhạ Hoài có khuôn mặt xinh đẹp tuấn mỹ, nhưng trong cường thế còn mang chút tà khí, con ngươi sâu thẳm mang đến hơi thở lạnh lùng, làm cho hắn có cảm giác cao không với tới, phảng phất tựa như bạch liên hoa () nở rộ trên đỉnh tuyết sơn, không dễ dàng đụng chạm, nhưng khi y mỉm cười lại vô cùng ôn hòa.

Làm cho hắn….

Có loại lỗi giác dường như mình được thích.

Dung Thụy Thiên dọn dẹp tốt phòng ngủ rồi cho Tịch Nhạ Hoài đi vào: “Đêm nay anh ngủ ở đây”, người tới là khách, mặc dù giường có chút chật, phòng cũng kém hơn của Tịch Nhạ Hoài, nhưng tốt xấu gì dọn dẹp một chút cũng còn có thể ngủ được.

Tịch Nhạ Hoài còn thật sự hỏi: “Còn anh?”.

” Tôi ngủ sô pha”.

” Không cần…”.

” Tôi không sao, sáng mai anh phải quay diễn, phải giữ trạng thái tốt nhất mới được” Dung Thụy Thiên buông đầu xuống, ánh mắt dịu dàng dưới hàng mi đen dài không giấu được sự quan tâm.

Hai má Tịch Nhạ Hoài ửng đỏ. Mãi cho đến khi Dung Thụy Thiên ôm chăn bông rời khỏi phòng ngủ thì suýt nữa nhịn không được gọi hắn lại, nếu làm cho hắn ở lại ngủ trong phòng, không chừng buổi tối sẽ muốn ôm hắn, y thế nhưng đối đàn ông lại có loại dục vọng mãnh liệt như thế, loại ý niệm này không có lúc nào là không xuất hiện trong đầu, tùy thời cắn nuốt phần lý trí còn sót lại của y…

Y thích Dung Thụy Thiên, thích đến nỗi muốn ôm hắn, khi nhìn hắn ngồi ở hàng hiên ăn cơm, nhìn hắn dùng thái độ ẩn nhẫn nhặt lên cặp ***g đựng cơm dưới đất, từ thời khắc đó y liền chú ý đến hắn, càng miễn bàn sau này còn thấy hành động bỏ chạy của hắn, điều này làm cho y vừa tức vừa vội, từ nào đến giờ chưa từng có người đối với y như vậy.

Mà chờ đến khi y tiếp cận Dung Thụy Thiên thì tầm mắt liền dần dần bị hắn hấp dẫn…

Tịch Nhạ Hoài đi ra phòng ngủ, nhìn Dung Thụy Thiên nằm ngủ trên sô pha, có lẽ do mệt mỏi cả ngày, thân thể đã đến trạng thái cực hạn, Dung Thụy Thiên vừa nằm xuống liền ngủ say.

Y khom người ôm lấy Dung Thụy Thiên, cách áo sơ mi đơn bạc cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, y nhịn không được chạm vào ngực hắn, dưới lớp vải dệt là xúc cảm từ cơ ngực, hơi hơi cúi đầu, còn có thể nghe đến hơi thở hắn truyền đến.

Hơi thở ấy khiến y bắt đầu rục rịch…

Hít sâu vài hơi mới có thể ngăn chặn dục vọng khô nóng trong cơ thể.

Nếu Dung Thụy Thiên thích y hay ái mộ y thì tốt rồi, như vậy thì có thể không cần cố kị mà thân cận hắn, nhưng hắn lại cứ thích tránh mặt y như vậy, đối với y lại nho nhã lễ độ, làm cho y không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Loại cảm giác này thật đúng là không xong…

Cho đến nay y đều đứng ở trên cao hưởng thụ ánh mắt ái mộ người khác dành cho mình, cho dù trước kia khi chưa đến giới giải trí mà còn làm ở quán bar, cũng không có ai làm khó y, ngược lại còn hấp dẫn vô số tầm mắt mọi người.

Nhưng y vẫn cảm thấy thực cô độc, hơn nữa sau khi gia nhập giới giải trí thì loại cô độc xâm nhập vào cốt tủy này liền thời thời khắc khắc theo đuôi y. Nửa đêm y thường xuyên đột nhiên tỉnh lại, vẫn luôn mất ngủ đến hừng đông, nếu không thì bị công tác bận rộn ép tới thở không nổi, y thường xuyên muốn gọi điện thoại cho ai đó để nói hết tâm sự, nhưng ngay cả đối tượng để giải bày cũng không có….

Về nhà luôn chỉ có một mình, ngày lễ Tết cũng ngốc trong nhà không đi ra ngoài, y muốn có một người có thể ở bên mình. Mặc dù thân phận và công việc của y có thể làm cho bạn đời chịu áp lực nặng nề nhưng y sẽ bảo vệ tốt cho hắn, không cho hắn bị bất cứ thương tốn nào, nếu có người nào khi dễ hắn, thương tổn hắn, y sẽ không từ thủ đoạn mà hủy hoại bọn họ.

Tịch Nhạ Hoài đi vào phòng ngủ, đặt Dung Thụy Thiên trong lòng mình xuống gường, nhẹ nhàng vì hắn mà dịch kỹ góc chăn, chăm chú nhìn dung nhan say ngủ thật lâu, lấy tay nhẹ nhàng lướt qua hai gò má hắn, mặc dù trên mặt hắn có rất nhiều vết sẹo xấu xí nhưng ở trong mắt y, những vết sẹo đó cũng chẳng là gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện