Du Nhã Ny vất vả đến độ mắt đỏ lên, kiên nhẫn chờ công phu rời đi, bước tới vài bước nhìn xung quanh, thấy chi có vết thương trên tay nhưngvẫn không nhịn nổi mà chaa3y nước mắt.

- Ai đánh? Em nói cho chị biết, Ở địa bàn của quân khu Nam Kinh, ai dám động em, Chị sẽ đi đánh nó.

Toat mồ hôi. cứới khổ.

- Em nói này, chị là người kinh doanh, không phải quân phiệt, thộ phi. Quân khu Nam Kinhlà nhà chị mở ra sao? Trong mắt chị còn có đảng và chính phủ không, ngồi xuống đi.

Dương Phàm vội vàng nói sang chuyện khác, trong lòng nói khẩu khi của Du Nhã Ny thật lớn. Nơi quân khu Nam Kinh quan hệ rất lớn đó.

Du Nhã Ny trừng mắt nhìn Dương Phàm một cái nói:

- Chuyện trong quân đội em không hiếu đâu. Không có chút quan hệ thì sao chị có thể bảo quân đội đến đào đất làm nhà chứ? Chị nói này, em không muốn trút giận sao? Người ở đâythật chán ghét, chỉ biết bắt nạt người bình thường.

Nói là nói như vậy, Du Nhã Ny vẫn thanh thật ngồi xuống. Dương Phàm đột nhiên nhớ đến Trương Tư Tề đến đây, vỗ gáy nói:

- Hỏng rồi.

- Hỏng gì? Hai nàng cũng lúc lên tiếng, một là Trương Tư Tề dùng ở cửa, một là Du Nhã Ny ở bên cạnh.

- Chị Nhã Ny, sao chị lại đến đây? Chị biết Dương Phàm?

Trương Tư Tề có chút khó tin. Nếu Du Nhã Ny và Dương Phàm đã quen nhau từ truớc thì sao mình lại không biết chứ?

- Ừ, cái này, cái này, chúng ta đang nói chuyện công việc, gập nhau ở hội chợ thương mại.

Dương Phàm suy nghĩ thật nhanh, tìm một lý do. Du Nhã Ny cũng hiểu rõ, bị cô gái này biết mình và Dương Phàm sớm quen nhau sẽ rất phiền phừc.

- Đúng vậy, bàn công việc. Điện từ Hòa Tinh muốn đến Uyên Lăng, Dương Phàm là trưởng phòng thương mại, có việc nên chị đến tìm cậu ta thương lượng một chút.

- Ồ, như vậy à.

Trương Tư Tề bán tin bán nghi, cảm thấy Du Nhã Ny có cần phải tự mình đến bàn công việc với một trửơng phòng chuyên môn không. Tuy nhiên cẩn thận suy nghĩ thì cũng có thể như vậy.

- Đúng rồi, anh nói hỏng gì thế?

Trương Tư Tề nói lại lời Dương Phàm nói. Đầu Dương Phàm đây mồ hôi, linh cơ vừa động:

- Anh không thể về đi cũng với đoàn khảo sát của công ty dược Vĩnh Thái, cho nên mới nói là hỏng rồi.

Trương Tư Tề nghe thấy điếu này liền cười nói:

- Công ty dược Vĩnh Tháii. công ty dược Vĩnh Tháii là xí nghiệp phía nam, luôn muốn tiến vào thị trường bệnh viện quân đội. Quân đội về mặt này luôn tự cung tự cấp, bọn họ không thể tiến vào. Anh có thể bảo chị Nhã Ny hỗ trợ. Vế mặt hậu cần, chị ấy có tiếng nói đó.Du Nhã Ny vội vàng xua tay:

- Em gái đừng hại chị, chuyện này rất dễ đắc tội người. Chị không xen vào đâu.

Nói xong mắt Du Nhã Ny đạo đạo, túm tim cười với Trương Tư Tế:

- Hắc hắc, cô bé, em mặc như thế này là có ý gì?

Trương Tư Tề nhìn bộ đồng phục y tá trên người, mặt đó ửng nhảy dựng lên:

- Hỏng rồi, quên không thay.

Nói xong xấu hổ chạy vọt ra ngoài.

Du Nhã Ny quay đầu lại cười cười đây mờ ám với Dương Phàm, tay dựa lên dùi hắn:

- Động tác nhanh lắm. Nhanh như vậy đã dụ dỗ đựợc rồi? Chị kiêm tra xem nào, gần đây có phải là ăn nó không?

Dương Phàm còn chưa kịp ngăn lại, Du Nhã Ny đã tiến vào, cầm lấy, ngọn lửa dục chưa kịp tan đi, trong nhay mắt đã lại trào lên.

Dương Phàm thật sự không ngờ Du Nhã Ny lại điên cuồng như vậy, không khỏi cười khổ nói:

- Chị a, chị muốn hại chết em sao. Chị làm em như vậy, em giải quyết thế nào được. Khổ thân em mấy ngày an phận thụ thương.

Du Nhã Ny cũng hiếu mình có hơi quá, liền̉ xấu hổ nói:

-Cái này, không phải là có Tư Tề sao? Để cô ấy giải quyết giúp em là được mà. cô ấy vì em nên đã thay cả quần áo mà.

Đây là lời không có trách nhiệm, làm cho Dương Phàm tức giận, không khỏi trầm mặt xuống:

- Quá đang quá. Em và Trương Tư Tề không có quan hệ gì, chị là người từng trải còn không nhận ra sao?

Du Nhã Ny không hề lo lắng, cười hì hì nói:

- Đừng nông, chị không có ý gì đâu. Các người quan hệ tốt cũng không có gì. Một người đàn ông cả đời có bảy tám người vợ cũng là bình thường.

Dương Phàm thật sự không biết gì đế nói, đánh phải lựa chọn im lặng. Du Nhã Ny không thể nghi ngờ là một người phụ nữ rất thóang. Ít nhất ớ vấn đế này của Dương Phàm, Du Nhã Ny thóang nhất.

Bởi vì Trương Tư Tề rất nhanh đã vế, Du Nhã Ny gây họa không chịu trách nhiệm.buông tay mặc kệ, sau đó còn giúp Trương Tư Tề vào mạng. Dương Phàm thấy tốc độ mạng ở đây rất nhanh. Sau khi nghe ngóng mới biết bệnh viện lúc truớc nối mạng cũng không biết như thế nào lại lựa chọn loại đắt tiền. Bệnh viện quân đội, người bình thường không đựợc vào mạng vào ban ngày. Dương Phàm ở trong phòng dành cho cán bộ cao cấp nên có một nút mạng, kiếm một đường mạng cũng dễ hơn. Hơn nữa Trương gia có thế lực lớn trong quân đội, Du Nhã Ny cũng rất mạnh trong quân đội, hai người liên hợp kiếm một đường mạng không phải quá đơn giản sao?

Sau khi lên mạng, Dương Phàm gõ chữ không tiện liền vào một trang Web truyền Trung Quôc. Kết quả không xem không biết, vừa xem liền chết khiếp. Vì sao? Dương Phàm nhìn truyên "Quan tiên" kết quả vừa đọc là mê, nhìn đến si mê. Tên Đại La Kim Tiên trong truyên tên Trận Thai Trung đang chiến đắu kịch liệt, làm Dương Phàm hâm mộ đến chết. Đều là nhận vật chính, vì sao Trận Thai Trung có thể muốn đánh bao nhiểu thì đánh, họàn toàn không cóvấn đề thể lực không chịu nổi.

Du Nhã Ny và Trương Tư Tề thấy Dương Phàm cắm đầu đọc chuyện, buồn chán đi dạo phố.

Lúc đi ngang qua một của hàng bán điện thọai di động, Trương Tư Tề do dự một chút liền kéo Du Nhã Ny vào, mua một chiếc máy V3. Du Nhã Ny thấy ý này liền biết là mua cho Dương Phàm. Điện thọai di động của Dương Phàm đã hỏng, người của cục Tiêu Dao đã mang sim đến.

Đương nhiên cảnh sat nhân dân không cho rằng Dương Phàm dùng sim khuyên mãi, hơn nữa không biết chừng số này lại có ý nghĩa với Dương Phàm. Cho nên Trương Khắc Kỷ rất thận trọng bảo người bọc cẩn thận chiếc máy đã hỏng lại,chuyển đến cho Dương Phàm. Chiếc điện thọai di động đã hóng này, Dương Phàm đương nhiên tiện tay vứt vào thùng rác.

Trương Tư Tề cẩn thận cầm điện thọai di động lên, mặt đỏ lên. sự xinh đẹp của tuổi trẻ làm Du Nhã Ny có chút ghen tị

- Mua cho cậu ta? Quan hệ của hai người đã phát triển đến thế sao? Nắm tay hay là hôn môi?

Du Nhã Ny tùy ý hỏi, Trương Tư Tề có chút nuối tiếc thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn hộp đựng máy điện thọai di động, lầm bầm nói:

- Chưa gì hết, truớc kia thấy anh ấy chi muốn cãi nhau, bây giớ thấy anh ấy lại không biết nên làm gì mới tốt. Người này quá lưu manh. Buổi sang em tốt bụng bảo sẽ nhảy cho anh ấy giải buồn. Kết quả anh ấy lại thích xem múa cột. Muốn tức cũng không tức nổi, muốn không thèm đế ý đến anh ấy nhưng chỉ một lúc không thấy lại không nhịn nổi mà nhớ.Chị, em như vậy nghĩa là sao?

Du Nhã Ny nghe Trương Tư Tề nói như vậy không nhịn nổi mà cười phì một tiếng. Tên Dương Phàm thật dám nói, múa cột, chi hắn mới nghĩ ra được. Tính cách điêu ngoa của Trương Tư Tề gặp phải con sói này mà kiếm đựợc chỗ tốt mới là lạ.

- Còn có thể sao chứ?Cô gái nào khi yêu đều như vậy cả mà? Chị nói, truớc kia nhiều thiếu gia cao thủ vậy quanh em như vậy, sao em lại coi trọng cậu ta? Chị nhớ là em không thích cậu ta mà.

Du Nhã Ny bắt đầu dụ Trương Tư Tề nói mọi chuyện ra. Trương Tư Tề quả thật cũng đang cần một người đế tâm sự, vì thế hai người từ từ đi trên dựởng, vừa nói chuyện. Trương Tư Tề từ từ nói xong, nghe xong chuyện xưa không quá dài của hai người, Du Nhã Ny không còn gì đế nói. Thế này mà cũng làm cho Trương Tư Tề động tâm. Trước kia suốt ngày đựợc con trai tặng hoa, mà giớ tự tìm dây thừng thắt cổ mình cho người ta dắt đi.

Lúc hai người về phòng, Trương Tư Tề bỏ chiếc hộp xuống truớc mặt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Mua cho anh đó.

Dương Phàm đang cắm đầu vào mấy tính thì làm có tâm tư xem cái khác, chi gật đầu nói:

- Bỏ sang một bên đi.

Sau đó lại tiếp tục cắm đầu vào máy. Trương Tư Tề có chút thất vọng đáp ứng một tiếng, bỏ hộp sang một bên rồi chờ. Kết quả Dương Phàm không có ý gì sẽ cảm ơn, tiếp tục chơi trò chơi.

Du Nhã Ny Đứng bên cạnh thấy không khỏi thầm than trong lòng.Cô bé Trương Tư Tề này đúng là gập phải khắc tinh rồi. Theo nàng nhớ thì đây là lần đầu tiên cô bé này mua đồ cho một người đàn ông không phải bà con thân thích? Kết quả lại bị đối xử như thế này, thực sự làm cho người ta thấy cũng phải tức giận thay.

- Mẹ nó, không ngờ lại mất mạng.

Dương Phàm chơi đang đến lúc mấu chốt, thấy đối thu sắp xong đời, không ngờ mất mạng,mở miệng mắng to một câu.

Du Nhã Ny cười cười xấu xa đi tới:

- Đứt mạng? Vậy không chơi được nữa rồi.

Nói xong đây Trương Tư Tế, bảo nàng lên nói chuyện.

- Cái này, anh nhìn xem.

Trương Tư Tề cầm điện thọai dựa đến truớc mặt Dương Phàm lần nữa. Dương Phàm nhìn lướt qua:

- Điện thọai di động a? Bao nhiêu tiền?Tiền của anh ở trong ví, sim cũng ở bên trong, em lắp giúp anh cái. Trong ví có hơn ngàn,máy này của em có đắt không? Thiếu thì sau này sẽ trả nốt cho em.

Lời vừa nói ra Trương Tư Tề còn cao hứng đi lắp máy. Nhưng câu sau làm cho mặt Trương Tư Tề cứng lại, chu miệng lên, thân hình hơi động, nói:

- Không cầntiền, em tặng anh.

Dương Phàm giật mình nhìn Trương Tư Tế, nghĩ nghĩ rồi nói:

- Như vậy không được, mấy ngàn cơ mà.

Trương Tư Tệ cầm ví của Dương Phàm đến, lấy sim ra đang lắp vào, nghe thấy lời này liền dừng lại, khó hiểu hỏi:

- Anh không thích sao? Không đắt đâu.

Xem ra giữa tiền và thích, Trương Tư Tề coi trọng chính là thích hay không thích.

Dương Phàm cho rằng mình thật thất bại, bởi vì không thể nào nói rõ ràng với một cô gái sống trong nhung lụa như Trương Tư Tế. Mấy ngàn đồng đội với một người bình thường mà nói có nghĩa gì. Xuất phát từ việc không muốn kích động tâm trạng của Trương Tư Tế, Dương Phàm khẽ thớ dài một tiếng:

- Thích, cảm ơn em.

Trừớng Tư Tề lại vui vẻ, lắp sim, bật máy còn nhiệt tình nói cho Dương Phàm biết làm thế nao để pin dùng đựợc lâu.

Dương Phàm cảm thấy Du Nhã Ny ở bên cạnh có chút không bình thường, không ngờ lại lặng lẽ ngồi ở bên cạnh xem náo nhiệt, không nói một cậu.

Lăn qua lăn lại đến tận khi trời tôi, Trương Tư Tề rõt cứộc cũng đã đi, mai nàng còn phải đi làm.

Du Nhã Ny cũng cùng đi về với nàng, nhưng không đến nửa tiếng sau đã quay lại, lúc vào cửa thì không khác gì kẻ trộm.

- Con sói đáng chết, em là kẻ từ thượng cổ chui ra, chuyên môn gây họa cho phụ nữ. Du Nhã Ny vẻ mặt mệt mỏi ngồi lên đùi Dương Phàm, nhẹ nhàng nói.

Dương Phàm không hề khách khí vỗ bờ mông khêu gợi của nàng, nói:

- Em biết là chị nhổ dây mạng. Chị tưởng em không biết sao? Em cố ý không nhìn đến sự quan tâm của Trương Tư Tề mà.

Du Nhã Ny kinh ngạc bật dậy, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ nghi ngờ, nhỏ giọng hỏi:

- Vì sao?

Dương Phàm nhún nhún vai nói:

- Em thích phụ nữ lớn tuổi hơn, biết yêu người.

Lý do này thật thối, nhưng lại làm cho Du Nhã Ny vui.

- Thật chứ?

Trong mắt Du Nhã Ny toát ra một tia si mê, hai má đỏ lên, bàn tay lại chui vào bên dưới chăn.

Dương Phàm đánh nhẹ vào bàn tay đang định tiến quân vào trong:

- Vẫn còn sớm, không được làm càn.

Du Nhã Ny cười hì hì nói:

- Em không phải thích đồng phục sao? Lát nữa chị sẽ lấy một bộ để mặc.

Dương Phàm không nói gì, đây không thể nghi ngờ là một người phụ nữ quá hấp dẫn. Dương Phàm cảm thấy mình nhất định không thể hiểu phụ nữ, nhất là Du Nhã Ny và Chúc Vũ Hàm. Hai người phụ nữ có địa vị không thấp này rốt cuộc vì sao lại coi trọng mình? Mình đẹp trai? Thế giới này còn nhiều người đẹp trai hơn mình. Trên giường rất lợi hại sao? Có lẽ cũng không có dị năng gì về mặt này? Vấn đề này thực là không thể có câu trả lời thuyết phục.

Sau khi y tá kiểm tra, Du Nhã Ny đóng cửa phòng bệnh, đóng cửa sổ, cười hì hì lấy một bộ đồ y tá ra, cởi sạch sẽ trước mặt Dương Phàm, sau đó mặc bộ đồ y tá vào, nghiêm mặt nói:

- Không được cười, cười nữa sẽ tiêm em.

Dương Phàm từ trong ánh mắt của nàng thấy được sự khát vọng, đồng thời ánh mắt cũng nhiều lướt qua chỗ đó của nàng.

Dương Phàm mất đi quyền chủ động, trong lòng chỉ có thể gào lên thảm thiết:

- Mình là một người bệnh mà.

Rất rõ ràng Du Nhã Ny luôn chủ động dùng hành động bác bỏ sự kháng cự trong lòng Dương Phàm, kiểm tra một chút xem rèm cửa sổ có phản quang hay không, Du Nhã Ny làm càn bật đèn trên đầu giường lên, nhẹ nhàng vén vạt váy bộ đồ y tá dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, lộ ra hai đùi non trắng nõn đày hấp dẫn. Nàng nhìn thoáng qua Dương Phàm, xoay người bắt chước Marilyn Monroe trong phim Scarlet Girl, đáng tiếc chính là không có gió thổi qua, Du Nhã Ny chỉ có thể làm động tác giống mà thôi, chẳng qua vẻ mặt lại rất giống.

- Monroe hả?

Dương Phàm phối hợp hỏi một câu, Du Nhã Ny kinh ngạc nói:

- Ồ, em cũng xem Scarlet Girl rồi sao, phim này rất lâu rồi. Chị còn định làm cho em ngạc nhiên chứ.

Hô hấp của Dương Phàm trở nên nặng nề, bởi vì khuy trên ngực Du Nhã Ny cố ý không đóng lại, một khe rãnh thật sâu tỏa ánh sáng dưới ngọn đèn. Thấy sự biến hóa của Dương Phàm, Du Nhã Ny càng thêm tự tin vào sức hấp dẫn của mình, nhẹ nhàng để bảo bối của Dương Phàm vào miệng liếm liếm, sau đó nghiêng người hiện ra đường cong quyến rũ, quá đáng nhất chính là váy bị kéo đến tận mông.

Bộ đồng phục này có lực sát thương quá lớn, phối hợp với tư thế cùng cách ăn mặc, phối hợp vẻ mặt u oán **, quả thực chính là vũ khí giết chết tất cả đàn ông.

- Tắt đèn.

Y tá bên ngoài khẽ kêu lên một tiếng, sau đó gõ cửa.

- Biết rồi, tắt ngay đây.

Dương Phàm vội vàng kêu lên một tiếng, tắt đèn đi, trong phòng lâm vào bóng tối vô tận. Một lát sau một tấm rèm được cởi ra, ánh trăng như nước tiến vào, trong phòng mơ hồ thấy được một người phụ nữ xinh đẹp đi đi lại lại trước cửa sổ.

- Chị muốn nhưng lại sợ em bị thương. Giọng nói của Du Nhã Ny hơi kìm nén, du dương trong bóng đêm.

- Không có gì, đừng chạm vào tay trái em là được, còn có đừng quá tham ăn.

Cuối cùng khi ngồi trên hông Dương Phàm, Du Nhã Ny kiềm chế hơn trước rất nhiều, nhẹ nhàng lắc lắc mông, còn chủ động liếm liếm mặt Dương Phàm. Du Nhã Ny không ngừng rên lên dưới ánh trăng, thâm mình dựa vào người Dương Phàm, không ngừng co giật.

Có lẽ bởi vì động tác không quá nhanh và mạnh, Du Nhã Ny không hoàn thành cục diện cả hai cùng đạt đến cao trào, cuối cùng chỉ có thể nằm ở trên giường, vùi đầu chịu khổ mới làm cho Dương Phàm xuất ra.

Theo kế hoạch Dương Phàm nằm viện trong một tuần là có thể ra. Trương Khải Đức vào buổi sáng khi Dương Phàm nằm được một tuần chạy đến, mạnh mẽ yêu cầu Dương Phàm chuyển đến nhà hắn ở. Mấy ngày này Trương Tư Tề thường xuyên thông báo, Dương Phàm vẫn luôn duy trì một thái độ như gần như xa, không có ý tiến thêm. Tâm tư của Trương Khải Đức đương nhiên bị từ chối, có người trả tiền thuốc men, sau khi tháo bột, Dương Phàm quyết định ở lại trong viện đến khi trường đảng khai giảng.

Có điện thoại di động mới cũng phiền phức. Du Nhã Ny mặc dù triền miên một đêm ở đây, hôm sau rời đi nhưng mỗi ngày đều gọi điện đến hỏi thăm. Ngô Yến, Chúc Vũ Hàm hôm nào cũng gọi điện tới. Trong lúc đó Dương Phàm cũng nhận được điện của Tào Ny Ny gọi tới, kết quả tốn một số tiền điện không ít, bởi vì gọi khoảng nửa tiếng.

Sau đó Dương Phàm còn tưởng rằng gọi xong máy sẽ hết tiền. Nhưng sau khi cuộc điện kết thúc, Tào Ny Ny nhắn một tin nói:

- Nạp cho anh năm trăm.

Dương Phàm thuận tay kiểm tra tài khoản, kết quả không khỏi khiếp sợ. Trong máy không ngờ còn có gần ba nghìn đồng. Hắn nhẩm tính, cứ một người là năm trăm, hơn nữa cứ đến cuối tháng được trợ cấp năm trăm thì đúng là con số này.

Sau khi kiểm tra tiền trong máy, Dương Phàm cảm thấy phụ nữ quả thực điên cuồng.

Nửa tháng nhàn nhã rất nhanh trôi qua. Trường đảng đã đưa tin tới, sáng hôm đó Dương Phàm làm thủ tục xuất viện không ai quấy nhiễu hắn, trên cổ đeo băng, tay trái đeo túi máy tính, mang theo một đống đồ lặng lẽ chuồn ra khỏi bệnh viện.

Hành động này làm cho Trương Tư Tề, Chu Phàm đến đều không gặp ai. Chu Phàm còn đỡ một chút, nhưng Trương Tư Tề hôm qua đã gọi điện tới.

- Tên xấu xa không lương tâm. Nguồn truyện:

Du Nhã Ny đứng trước cửa bệnh viện, mắt đỏ hồng, giậm chân mắng một câu, lên xe Jeep truy sát đến trường đảng.

Làm thủ tục, vào phòng khách của trường, Dương Phàm tính ở nơi này nửa tháng. Tuy nhiên rất nhanh Dương Phàm cảm thấy mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng đó là quần áo thay ra giặt giũ thế nào? Bây giờ có thể tắm mà không cần y tá giúp, nhưng quần áo thì ai giặt hộ đây?

Hắn đang tính ra tiệm giặt đồ, sau đó mua hai cái quần lót thì Trương Tư Tề mặt khó coi xuất hiện trước cửa.

- Anh sao lại làm như vậy?

Dương Phàm rõ ràng xem nhẹ sự chấp nhất và năng lực theo dõi của Trương Tư Tề, chưa ngồi ấm chỗ thì cô nàng này đã giết tới cửa.

- Ha ha, đó là anh sợ làm phiền em?

Dương Phàm cười xấu hổ, giải thích một cách miễn cưỡng.

Trương Tư Tề thật không truy hỏi nữa, mà đi lên sắp xếp lại giường chiếu, sau đó cau mày nói:

- Đồ dùng nơi này không sạch, em đi mua đồ mới.

Lúc này ngoài cửa có một tên béo đi vào, thấy trong phòng có hai người liền đứng ở cửa nhìn vào trong phòng với vẻ ngạo mạn. Khi thấy rõ mặt Trương Tư Tề không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ. Hắn nhìn lướt qua Dương Phàm rồi nói:

- Anh bạn, sao có được thế? Con bé của cậu được đó.

Ánh mắt tên béo thật đáng khinh, lúc nhìn Trương Tư Tề không ngờ còn thở phì phì. Động tác này làm cho Dương Phàm rất phản cảm, lạnh nhạt nhìn qua hắn, không trả lời. Dương Phàm cười nói với Trương Tư Tề:

- Không phải phiền phức như vậy đâu, các thứ này vẫn dùng được. Đi, anh và em đi dạo cái.

Dương Phàm không coi tên béo vào đâu, tên này có chút tức giận vì mất mặt vì vậy chặn cửa nói:

- Thằng ranh, tao hỏi mày đó.

Thằng ranh này không hề kiêng kỵ nhìn khắp người Trương Tư Tề. Dương Phàm vô cùng chán ghét hắn, lạnh lùng nói với thằng béo:

- Tránh ra.

- Con mẹ nó, mày là ai mà dám nói với ông như vậy?

Thằng béo kiêu ngạo nói, không hề có ý nhường được, ngược lại chỉ vào băng trên tay Dương Phàm:

- Mày như thế này mà còn muốn đánh với tao sao?

Trương Tư Tề đã tức giận, đang định há mồm chửi thì Dương Phàm đã ngăn nàng lại, cười cười với nàng, ra hiệu đừng kích động. Sau đó lạnh lùng nhìn thằng béo:

- Tao bảo mày tránh ra, còn có tao không muốn lặp lại một lần nữa.

Thằng béo có chút sợ hãi. Ánh mắt của Dương Phàm rất lạnh, hắn không tự giác được mà tránh sang một bên. Lúc này Trương Tư Tề quyết đoán cầm lấy vali của Dương Phàm, trừng mắt nhìn thằng béo một cái, rồi nói với Dương Phàm:

- Đừng ở đây, không khí trong phòng này thối lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện