Ra khỏi nhà khách, Trương Tư Tề vẫn còn rất khinh thường, quay đầu lại nhìn nhà khách trường đảng một cái, nói:
- Người như thế này mà cũng có thể vào trường đảng học? Đúng là một tên lưu manh.
Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng, thằng béo có lẽ là cùng học với mình, không biết là từ khu nào đến. Có bạn cùng học như vậy, lần này học ở trường đảng chỉ sợ sẽ có rất nhiều mâu thuẫn.
- Trong rừng chim gì cũng có. Không phải trong hàng ngũ đảng không có tên khốn nạn trà trộn vào, trong quân giải phóng không phải cũng có kẻ phản bội sao? Cho nên chuyện này cũng là bình thường. Chỉ là anh tin rằng người tốt chiếm đa số.
Dương Phàm nói để thuyết phục Trương Tư Tề, không bằng nói là đang thuyết phục chính mình. Là một người bị vầng sáng quyền lực bao phủ, thật sự có thể giữ được tâm tính không thay đổi sao. Có lẽ theo một ý nghĩa nào đó người cố gắng phát triển tốt cho dân, thì cũng coi như là một quan chức đủ tư cách.
Trương Tư Tề dừng chân, coi là thật, ánh mắt thuần khiết nhìn Dương Phàm, nói:
- Thực ra anh cũng rất lưu manh.
Dương Phàm bị ánh mắt thuần khiết đó nhìn khá xấu hổ. Tính cách hai mặt của Trương Tư Tề thật sự quá khác nhau. Nguồn truyện:
- Anh nói, trước kia em cũng không nhìn người như vậy. Sao giống như thay đổi thành người khác thế? Dương Phàm nói sang chuyện khác, bởi vì chiêu này khá hiệu quả với Trương Tư Tề.
Quả nhiên Trương Tư Tề bị lời này làm cho mặt hơi trầm xuống:
- Thực ra trước kia em rất ghét đàn ông. Mắt của đám đàn ông và hành vi của bọn họ luôn có mục đích và tính xâm lược mãnh liệt. Em cảm thấy hầu hết đàn ông đều xấu xa, vì tránh cho đám đàn ông bẩn thỉu đó đến gần nên em mới ngụy trang mình thành một con nhím, luôn xù lông lên.
- Sao em không nói là mai rùa?
Dương Phàm nhỏ giọng lẩm bẩm. Trương Tư Tề không nghe rõ hắn nói gì, nên hỏi lại:
- Anh nói gì thế?
- Anh nói em về sau đừng như vậy, như thế giống rùa đen.
Trương Tư Tề trầm ngâm, đứng trước cửa trường đảng, ánh mắt mờ mịt nhìn ra đường.
- Đừng đứng ngây ra đó, tìm một khách sạn bình thường nào đó thôi.
- Anh chờ chút, em đi lấy xe.
Trương Tư Tề như con thỏ giật mình, chạy đi.
Bọn họ tìm được một khách sạn tạm được cách trường đảng ba trăm mét, một đêm một trăm năm mươi đồng. Trương Tư Tề muốn trả tiền cho Dương Phàm, đã lấy thẻ ra nhưng bị Dương Phàm ngăn lại:
- Đừng ra vẻ em có nhiều tiền. Anh đi học là có trợ cấp của cơ quan. Em chờ anh gọi điện về hỏi tiêu chuẩn rồi mới quyết định có được không?
Nhận được điện thoại Dương Phàm gọi về, Ngô Yến rất vui vẻ. Biết Dương Phàm đã ra viện liền dặn dò một ít công việc cần chú ý. Lúc nói đến trợ cấp học, Ngô Yến cười giải thích:
- Theo quy định một ngày năm mươi đồng, chẳng qua lần này em lập công lớn trong hội chợ, lãnh đạo cục đã họp lại và quyết định thưởng cho em. Con số cụ thể không ít hơn hai vạn. Lần này em đến trường đảng của tỉnh học cũng làm cho cục thương mại chúng ta được vinh dự. Phải biết rằng Uyển Lăng chúng ta tổng cộng có ba người đi học, hai người kia đều là cấp trên. Cho nên chị thay mặt đảng ủy cục quyết định lần này sẽ tăng trợ cấp một ngày dành cho em lên một trăm đồng, hai vạn tiền thưởng kia đến tháng lương sẽ gửi vào thẻ cho em. Chẳng qua lúc về vẫn phải có nghi thức phát thưởng.
Dương Phàm dập điện, tính tính sơ qua, ngoại trừ ăn uống mỗi ngày chắc lỗ tầm trăm đồng. Cũng may còn có hai vạn tiền thưởng bù lại, cho nên hắn trực tiếp nói với Ngô Yến:
- Nhà khách của trường có điều kiện rất kém, em ở bên ngoài có được thanh toán không.
Ngô Yến hiểu lầm, vì sao? Ở bên trong trường đảng muốn làm các chuyện trộm gà trộm chó cũng không dễ. Ngô Yến còn nhớ kỹ cuối tuần sẽ về tỉnh thành. Ngô Yến rất tự nhiên cho rằng Dương Phàm muốn dùng tiền của cục tạo một chỗ có thể hẹn hò.
- Ừ, vậy ở bên ngoài đi, chuyện này chị có thể làm chủ. Đến lúc đó lấy danh nghĩa tiếp khách thanh toán là được. Dù sao em là trưởng phòng nghiệp vụ, em cũng có quyền lợi này. Bên phía Trương cục trưởng cũng sẽ không có ý kiến. Học có nửa tháng cũng không hết bao tiền.
Ngô Yến đồng ý, lúc dập điện thoại Dương Phàm nghĩ thầm tuy không phải bỏ tiền túi của mình ra, nhưng nghĩ Ngô Yến bảo dùng danh nghĩa tiếp khách để thanh toàn thì có thể thấy quan chức chính phủ dối trá thế nào.
Sau khi thu xếp xong mọi việc ở khách sạn, Trương Tư Tề vẫn không có ý sẽ rời đi. Dương Phàm cũng không tìm được lý do đuổi người, nên hai người ngồi trong phòng nói chuyện. Trên cơ bản đều là Trương Tư Tề đang nói về chuyện của mình, từ lúc bé đến lớn.
Thấy sắp đến giờ ăn cơm trưa, Dương Phàm đang định ra ngoài ăn thì vang lên tiếng chuông cửa. Trương Tư Tề chạy ra mở cửa, kết quả cửa vừa mở thì bị hai cảnh sát mạnh mẽ xông vào, thiếu chút nữa đụng phải Trương Tư Tề.
- Tôi nghi ngờ hai người đang mua bán dâm, lấy chứng minh thư ra.
Một cảnh sát lấy thẻ ra, rồi lập tức nhét vào ví.
Dương Phàm cảm thấy việc này khá cổ quái, đâu có ai bắt người mua bán dâm vào lúc này chứ? Trương Tư Tề lúc này đã tức giận đến độ không nói thành lời, trừng mắt nhìn thằng cảnh sát đang nói.
- Xin lỗi, mời anh đưa thẻ cho tôi xem có được không? Ngoài ra các anh ở đơn vị nào?
Dương Phàm càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cho nên muốn làm rõ ràng.
- Cái gì? Mày hoành tráng nhỉ, bị thương như vậy còn muốn cùng gái lên giường sao? Tao nói cho mày, đồng chí khách sạn đã để ý đến bọn mày cả buổi sáng. Từ lúc vào phòng đến bây giờ đã hơn ba tiếng mà bọn mày vẫn không ra. Không có chứng cứ cảnh sát đâu thể bắt người được chứ?
Người này có lẽ muốn dọa Dương Phàm, nhưng không ngờ rằng Dương Phàm lại đẩy thế khó vào mình, liền chìa tay ra:
- Tao nhắc lại một lần nữa, tao muốn xem chứng minh thư của mày.
Tên cảnh sát trẻ tuổi phía sau lúc này đã không chịu nổi, nhướng mày, mở miệng chửi:
- Mẹ mày, mày còn cứng hả. Có tin ông đánh mày không.
Dương Phàm nhìn thằng cảnh sát nói:
- Tôi cảnh cáo anh, không nên dùng bạo lực chấp pháp. Nếu không tôi sẽ cho anh hối hận vì hành động hôm nay.
Lời này rất có trọng lượng, tên cảnh sát cầm đầu do dự một chút rồi ngăn lại tên cảnh sát trẻ tuổi phía sau lại, lấy thẻ công tác đưa cho Dương Phàm xem.
Dương Phàm cầm lấy nhìn thì thấy đúng là thẻ cảnh sát, bên trên ghi tên là Trần Trung. Nhìn thẻ công an xong, Dương Phàm đưa chứng minh thư và giấy công tác.
- Tôi là học viên của trường đảng, bởi vì vết thương trên người chưa khỏi hẳn nên vào khách sạn ở. Đây là bạn của tôi, đưa tôi đến đây. Tôi không biết là ai tố cáo chúng tôi, nhưng tôi hy vọng hai người suy nghĩ khách quan.
Cảnh sát lớn tuổi nhìn thoáng qua chứng minh thư của Dương Phàm, sau đó trả lại cho hắn. Rồi đưa tay ra với Trương Tư Tề:
- Chứng minh thư của cô đâu?
Trương Tư Tề tức giận, trừng mắt hét lên:
- Tôi không mang. Dù có mang cũng không cho anh xem.
Dương Phàm cẩn thận quan sát từng động tác của cảnh sát, thái độ tùy ý vừa nãy làm cho câu hỏi trong lòng Dương Phàm đã có chút đáp án, vì để chứng thực thêm chút nữa, Dương Phàm liền cười nói với Trương Tư Tề:
- Cho bọn họ xem đi.
Trương Tư Tề không muốn lấy chứng minh thư trong ví ra, đưa cho cảnh sát rồi nói:
- Cầm lấy xem đi, nhìn rõ ràng một chút xem tôi có phải gái mại dâm không?
Trương Tư Tề mang theo đầy đủ giấy từ, có chứng minh thư, thẻ công tác, còn có thẻ sĩ quan. Khi Trần Trung thấy thẻ sĩ quan không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
Trần Trung quả thực bị người sai khiến lên đến gây phiền phức cho Dương Phàm. Đó chính là tên béo mà hai người Dương Phàm gặp trong trường đảng, vốn là bạn cùng học và cùng phòng với Dương Phàm. Thật trùng hợp, tên béo gọi là Xa Đỉnh, ông bố hắn chính là kẻ đứng sau lưng siêu thị Hưng Long, là lái xe cho phó thị trưởng thường vụ tỉnh ủy nhiều năm. Hai người Dương Phàm sau khi ra khỏi nhà khách, Xa Đỉnh lặng lẽ theo sau, từ xa xa thấy hai người đi vào khách sạn này liền gọi điện cho Trần Trung ở đồn cảnh sát gần đó. Trần Trung có quan hệ khá tốt với Xa Đỉnh, bình thường thi thoảng cũng ngồi nhậu với nhau. Ban đầu Trần Trung cũng không muốn làm chuyện này. Dù sao người có thể vào trường đảng học, ai biết sau lưng người ta có chỗ dựa nào? Xa Đỉnh hỏi thăm lai lịch của Dương Phàm, đây là hắn hỏi giáo viên ghi danh của trường. Người ta trả lời là học viên từ Uyển Lăng tới, trưởng phòng nghiệp vụ cục thương mại. Xa Đỉnh nói cho Trần Trung biết Dương Phàm chỉ là một trưởng phòng. Trần Trung nghĩ, một trưởng phòng ở Uyển Lăng dù có chỗ dựa thì bố mẹ cũng chỉ là phó thị trưởng thường vụ mà thôi, cùng lắm là thị trưởng. Đắc tội cũng không nghiêm trọng bằng việc đắc tội với phó thị trưởng thường vụ thành ủy?
Trần Trung có mưu đồ, đến quầy lễ tân còn cố ý hỏi thăm, người của khách sạn nói hai người vào phòng suốt cả buổi sáng mà vẫn chưa ra. Trần Trung lập tức cảm thấy có lý do. Mày nói một nam một nữ ở trong phòng mấy tiếng có thể làm gì? Nói chuyện, nói lý tưởng? Không phải quá vô nghĩa sao? Nhất định là ngủ với nhau. Cho nên Trần Trung tiến vào liền nói là được quần chúng báo đến bắt mua bán dâm. Đầu tiên là chụp mũ dọa hai người này một chút. Nam nữ vào khách sạn làm chuyện này, cảnh sát đến đều sợ hãi. Cho dù không phải là mua bán dâm cũng sẽ e ngại. Dù sao không phải quan hệ vợ chồng mà.
Đánh chết Trần Trung cũng không nghĩ tới, người ta ở trong phòng mặc dù không nói lý tưởng nhưng lại nói chuyện suốt ba tiếng, về cuộc sống của Trương Tư Tề. Cô nàng có một trí nhớ siêu cấp, nhớ rất rõ các chuyện từ bé đến lớn, nói hết mọi chuyện. Nếu cảnh sát không đến, Trương Tư Tề còn có thể nói thêm mấy tiếng nữa chưa chắc đã hết chuyện.
Dù nói như thế nào, cho dù hai người có ngủ với nhau cùng lắm cũng chỉ là quan hệ tình dục mà thôi, cũng không phải vấn đề gì lớn? Ý của Trần Trung chính là mang về trụ sở, nhốt một ngày nửa ngày, phạt chút tiền, giáo dục hai câu rồi thả người, coi như cũng có câu trả lời cho Xa Đỉnh.
Vấn đề là sau khi thấy thẻ sĩ quan, Trần Trung có chút do dự. Cảnh sát luôn luôn e ngại quân đội. Người tham gia quân ngũ không thuộc phạm vi hành chính, có phạm tội cũng do tòa án binh điều tra xét xử. Hơn nữa bên trong quân đội có tiếng là bao che cho nhau. Nếu như cô gái này có thế lực trong quân đội, chỉ sợ sẽ chuốc lấy phiền phức.
Trần Trung hơi khó nghĩ, nghĩ là cứ mang về trụ sở, xem tình huống rồi nói tiếp.
- Cái này là do quần chúng thông báo, chúng tôi phải xử lý một chút. Như vậy đi, các người theo tôi về trụ sở, chấp nhận điều tra, ghi lời khai có được không?
Giọng của Trần Trung dịu đi nhiều, thậm chí còn có ý thương lượng. Điều kiện của Xa Đỉnh thấp nhất là nhốt Dương Phàm nửa ngày, ít nhất làm hắn không tham gia được lễ khai giảng buổi chiều. Trần Trung cảm thấy khó dám chắc. Chỉ cần lừa hai người này về trụ sở, áp dụng cái quyền tự quyết, thế là xong chuyện.
- Ha ha, chúng tôi không thẹn với lương tâm. Dựa vào cái gì mà phải theo các người về đồn? Hơn nữa tôi không cần biết ai sai anh đến đây. Tôi nhắc lại một câu, có những người không thể chọc vào, dù là người sai anh. Trong tỉnh Giang Nam này muốn thu thập hắn cũng không phải chuyện gì khó.
Dương Phàm nói rất lớn, có điểm không phù hợp với tác phong bình thường của hắn. Chẳng qua chuyện hôm nay rất quái lạ, nhất định là do thằng béo kia gây ra. Dương Phàm dám nói như vậy bởi vì có Chúc Vũ Hàm. Nếu như không được thì còn có Điền Trọng. Gọi một cuộc điện thoại mà thôi, một tên cảnh sát nhỏ nhoi sẽ bị thu thập. Còn có một điểm, Dương Phàm cảm thấy thằng béo không phải người dễ bỏ qua. Nếu hắn đã dám trèo lên đầu mình, nếu còn nén giận thì lúc học trong trường đảng đừng mong được sống yên. Không sợ kẻ trộm trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ mặt. Không bằng trực tiếp bóp chết chuyện này khi nó mới manh nha. Cũng là cho những người này biết không phải ai cũng có thể trèo lên đầu mình.
- Ha ha, khẩu khí không nhỏ nhỉ?
Cảnh sát trẻ tuổi dù sao cũng ít kinh nghiệm, tiến lên một bước trừng mắt nói với Dương Phàm:
- Mày đừng ép tao phải cưỡng chế.
Nói xong còn lấy còng ra, giống như nghĩ Dương Phàm thấy sẽ sợ hãi. Quả thực nếu người trong lòng có quỷ thấy cảnh sát sẽ sợ ba phần. Đáng tiếc Dương Phàm trong sạch, cho nên cười lạnh hai tiếng, đang định đáp lời.
Trương Tư Tề đã rất tức, cười lạnh nói:
- Mày thử xem?
Nói xong Trương Tư Tề lấy di động ra, lúc đang định gọi thì Dương Phàm cười hỏi:
- Làm gì thế? Hai nhân vật nhỏ nhoi này mà cũng cần động đao động súng sao?
Dương Phàm nói xong không thèm nhìn hai người, rút ví ra, lấy danh thiếp của Trương Khắc Kỷ. Đây là do Trương cục trưởng lưu lại cho Dương Phàm lúc đưa chiếc máy hỏng đến. Còn nói nếu gặp chuyện gì thì gọi đến số này. Tại sao Trương Khắc Kỷ lại nhiệt tình như vậy? Đó là bởi vì lời nói của Chúc Vũ Hàm với Lưu cục. Sau đó Lưu cục đã nói đầy ẩn ý trong hội nghị cán bộ. Trương Khắc Kỷ được Chúc thư ký ở tỉnh ủy rất khen ngợi trong hành động lần này. Hành động cụ thể là gì không ai hỏi, mà có ai dám hỏi chứ? Hỏi Lưu cục trưởng? Hay là hỏi Chúc thư ký? Gan mày lớn nhỉ?
Trương Khắc Kỷ đang ở trong phòng họp, lần đầu tiên chủ trì hội nghị đảng ủy của cục với thân phận cục trưởng. Căn cứ thông lệ cục trưởng phải kiêm thêm chức phó cục trưởng. Ừ ừ, Mã phó cục trưởng của cục còn thiếu hai năm công tác, muốn ngồi lên vị trí cục trưởng phải biểu hiện tốt một chút.
Điện thoại di động vang lên đúng là lúc Trương Khắc Kỷ định phát biểu. Vừa thấy số điện thoại lạ, lại không phải số đẹp, nên hắn ấn phím nghe, nghiêm giọng như nói với cấp dưới:
- Alo, ai đó? Tôi đang chủ trì hội nghị.
Dương Phàm suýt phì cười, nhìn lướt qua Trần Trung rồi cười nói:
- Trương cục trưởng à, tôi là Dương Phàm. Khu vực trường đảng của tỉnh có phải thuộc cục anh không?
Vẻ uy nghiêm trên mặt Trương Khắc Kỷ lập tức biến mất. Hắn có chút hưng phấn, không tự chủ được mà đứng lên, rất nhiệt tình, thậm chí còn mang theo vẻ nịnh nọt nói:
- Đúng, không sai, bên đó là do đồn công an Đông Hồ quản lý, là cấp dưới của phân cục Tiêu Dao tôi.
Dương Phàm mỉm cười, nhìn Trần Trung đang biến sắc, sau đó nói:
- Là như vậy, đồn trưởng đồn Đông Hồ tên là Trần Trung, anh ta dẫn người đến kiểm tra phòng khách sạn, nói tôi và bạn gái của mình đang mua bán dâm. Tôi nghĩ chuyện này không biết có nên làm phiền anh tới xử lý một chút?
Trên mặt Trương Khắc Kỷ chỉ trong nháy mắt đã nổi lên một quầng mây đen, trong lòng không ngừng chửi bậy: "Con mẹ thằng Trần Trung ngu ngốc, ông ngồi chưa nóng đít, mày đã gây chuyện hại ông sao"
- Được được, Dương thiếu gia, tôi lập tức đến ngay. Cậu chờ, không phiền, không phiền đâu.
Tất cả cảnh sát tham gia hội nghị nhìn đến choáng váng. Trương Khắc Kỷ này, bình thường ngoại trừ cục trưởng cục cảnh sát thành phố là Lưu Văn Khởi ra thì ai có thể chỉ huy được chứ.
- Lãnh đạo tỉnh có việc muốn tôi làm, hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc.
Trương Khắc Kỷ nói cho qua chuyện. Đám cảnh sát đều là người hiểu biết. Trương cục trưởng chỉ gặp phải sự ngăn cản nho nhỏ bên trên nên phải ngồi ở ghế phó cục trưởng trong thời gian rất dài. Nghe nói gần đây có quan hệ với Chúc thư ký ở tỉnh ủy, nên mới chuyển từ nông nô lên thành địa chủ. Bây giờ nghe hắn nói như vậy, có lẽ là lãnh đạo có chuyện muốn hắn phải làm. Không phải nhiệm vụ thì tất nhiên là việc tư. Có thể là làm việc riêng cho lãnh đạo, đây là cơ hội mà bao người mong ước. Tất cả ánh mắt nhìn vào Trương Khắc Kỷ ngoại trừ ghen tị chính là hâm mộ.
Tắt điện thoại, Dương Phàm ra hiệu cho Trương Tư Tề ngồi xuống, hắn cười lạnh nhìn Trần Trung mặt không còn một giọt máu. Trong lòng hiểu Trần Trung đã biết mình gọi điện cho ai.
- Trần đồn trưởng có thể bảo đồng chí này ra ngoài trước được không. Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh?
Dương Phàm nở nụ cười nhưng ánh mắt lại sắc như đao. Trần Trung run lên.
- Cái này, Tiền Trinh, cậu ra ngoài một chút.
Sau khi cấp dưới rời đi, Trần Trung quay đầu lại cười khổ. Dương Phàm lúc này mới nói tiếp:
- Trần đồn trưởng, Trương Khắc Kỷ lập tức đến đây. Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, nói cho tôi biết ai phái anh đến đây? Nếu anh cảm thấy nói với tôi không thích hợp? Vậy để cho anh nói với Trương Khắc Kỷ, rồi bảo Trương Khắc Kỷ nói lại với tôi cũng được. Đương nhiên, anh không cần nói cũng được, tôi đã đoán được là ai làm. Tuy nhiên tôi nhấn mạnh một điểm, phòng lưu trữ của phân cục rất cần các đồng chí giàu kinh nghiệm như anh đến làm việc đó.
Trần Trung đang đấu tranh tư tưởng, vì sao? Bố Xa Đỉnh là Xa Trường Niên không dễ đắc tội, nhưng người ngồi trước mặt chỉ một cuộc điện thoại đã lôi được Trương Khắc Kỷ đến đây. Lại nói nếu không có chuyện gì lớn, Xa Trường Niên gọi điện chưa chắc Trương Khắc Kỷ đã chịu khó chạy đến đây như vậy? Phó thị trưởng thường vụ, không phải cục trưởng cảnh sát.
Từng giây một trôi qua, trong phòng im ắng đến độ cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được. Dương Phàm châm điếu thuốc, không để ý Trương Tư Tề đang trừng mắt nhìn mình, hút một hơi, rồi đưa cho Trần Trung một điếu. Mặt Trần Trung hơi đổi, cầm lấy, cau mày tự hỏi.
Trần Trung đang mâu thuẫn, Dương Phàm cũng không vội vàng gì mà phải giục hắn. Trương Tư Tề không nhịn được trừng mắt nhìn Dương Phàm, nói:
- Việc gì phải nhiều lời với hắn? Trực tiếp gọi điện cho anh em, bảo anh ấy mang quân đến phá tan đồn cảnh sát Đông Hồ.
Lời nói này của Trương Tư Tề làm cho Trần Trung run lên, trong lòng nói cô gái này lai lịch là gì, một cuộc điện thoại đã điều động được quân đồn trú. Cái này, cái này, thẻ sĩ quan của cô ta lúc nãy, thượng úy hai hai tuổi, trên thẻ công tác viết là trưởng phòng nghiệp vụ. Hai hai tuổi làm thượng úy, hắn cũng thường gặp. Dương Phàm không tỏ thái độ gì, Trương Tư Tề không nhịn được nữa, đứng lên rút điện thoại ra. Lúc này Trần Trung cắn răng nói:
- Được rồi, tôi nói cho Trương cục trưởng cũng được phải không?
Dương Phàm cười nói:
- Không thành vấn đề, chúc mừng anh không phải đến làm ở phòng lưu trữ hồ sơ.
Trương Tư Tề khinh thường chu miệng nói:
- Nhàm chán.
Dương Phàm lúc này đột nhiên có một cảm giác khoái cảm đến mãnh liệt. Thực ra con người có chỗ dựa mạnh một chút cũng rất thích mà. Hay là sau này kiêu ngạo một chút nhỉ? Không đúng, Chu lão nói phải khiêm tốn. Thôi vậy, sau này không ai khi dễ mình, mình vẫn khiêm tốn là được. Nếu thằng nào trèo lên đầu mình, mình đánh nó ngã xuống là được.
Rốt cuộc bên ngoài vang lên tiếng mắng mỏ của Trương Khắc Kỷ.
- Bọn mày làm gì thế? Giữa ban ngày bắt mua bán dâm gì hả? Đầu óc có phải lú lẫn hết rồi không?
Nói xong liền mở cửa, Trương Khắc Kỷ đi vào. Thấy Dương Phàm đang mỉm cười, trong lòng hơi an tâm một chút. Trong lòng nói lần này có thể biến chuyện xấu thành chuyện tốt không?
- Trần Trung, anh có biết anh đang làm cái gì không? Về viết kiểm điểm cho tôi.
Dương Phàm thực sự không nhịn nổi, cười phì một tiếng. Thế giới này có đôi khi thực sự rất hoang đường, chưa hỏi tình hình thế nào đã nhận định là lỗi của Trần Trung. Thế giới này đã điên hết rồi.
- Người như thế này mà cũng có thể vào trường đảng học? Đúng là một tên lưu manh.
Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng, thằng béo có lẽ là cùng học với mình, không biết là từ khu nào đến. Có bạn cùng học như vậy, lần này học ở trường đảng chỉ sợ sẽ có rất nhiều mâu thuẫn.
- Trong rừng chim gì cũng có. Không phải trong hàng ngũ đảng không có tên khốn nạn trà trộn vào, trong quân giải phóng không phải cũng có kẻ phản bội sao? Cho nên chuyện này cũng là bình thường. Chỉ là anh tin rằng người tốt chiếm đa số.
Dương Phàm nói để thuyết phục Trương Tư Tề, không bằng nói là đang thuyết phục chính mình. Là một người bị vầng sáng quyền lực bao phủ, thật sự có thể giữ được tâm tính không thay đổi sao. Có lẽ theo một ý nghĩa nào đó người cố gắng phát triển tốt cho dân, thì cũng coi như là một quan chức đủ tư cách.
Trương Tư Tề dừng chân, coi là thật, ánh mắt thuần khiết nhìn Dương Phàm, nói:
- Thực ra anh cũng rất lưu manh.
Dương Phàm bị ánh mắt thuần khiết đó nhìn khá xấu hổ. Tính cách hai mặt của Trương Tư Tề thật sự quá khác nhau. Nguồn truyện:
- Anh nói, trước kia em cũng không nhìn người như vậy. Sao giống như thay đổi thành người khác thế? Dương Phàm nói sang chuyện khác, bởi vì chiêu này khá hiệu quả với Trương Tư Tề.
Quả nhiên Trương Tư Tề bị lời này làm cho mặt hơi trầm xuống:
- Thực ra trước kia em rất ghét đàn ông. Mắt của đám đàn ông và hành vi của bọn họ luôn có mục đích và tính xâm lược mãnh liệt. Em cảm thấy hầu hết đàn ông đều xấu xa, vì tránh cho đám đàn ông bẩn thỉu đó đến gần nên em mới ngụy trang mình thành một con nhím, luôn xù lông lên.
- Sao em không nói là mai rùa?
Dương Phàm nhỏ giọng lẩm bẩm. Trương Tư Tề không nghe rõ hắn nói gì, nên hỏi lại:
- Anh nói gì thế?
- Anh nói em về sau đừng như vậy, như thế giống rùa đen.
Trương Tư Tề trầm ngâm, đứng trước cửa trường đảng, ánh mắt mờ mịt nhìn ra đường.
- Đừng đứng ngây ra đó, tìm một khách sạn bình thường nào đó thôi.
- Anh chờ chút, em đi lấy xe.
Trương Tư Tề như con thỏ giật mình, chạy đi.
Bọn họ tìm được một khách sạn tạm được cách trường đảng ba trăm mét, một đêm một trăm năm mươi đồng. Trương Tư Tề muốn trả tiền cho Dương Phàm, đã lấy thẻ ra nhưng bị Dương Phàm ngăn lại:
- Đừng ra vẻ em có nhiều tiền. Anh đi học là có trợ cấp của cơ quan. Em chờ anh gọi điện về hỏi tiêu chuẩn rồi mới quyết định có được không?
Nhận được điện thoại Dương Phàm gọi về, Ngô Yến rất vui vẻ. Biết Dương Phàm đã ra viện liền dặn dò một ít công việc cần chú ý. Lúc nói đến trợ cấp học, Ngô Yến cười giải thích:
- Theo quy định một ngày năm mươi đồng, chẳng qua lần này em lập công lớn trong hội chợ, lãnh đạo cục đã họp lại và quyết định thưởng cho em. Con số cụ thể không ít hơn hai vạn. Lần này em đến trường đảng của tỉnh học cũng làm cho cục thương mại chúng ta được vinh dự. Phải biết rằng Uyển Lăng chúng ta tổng cộng có ba người đi học, hai người kia đều là cấp trên. Cho nên chị thay mặt đảng ủy cục quyết định lần này sẽ tăng trợ cấp một ngày dành cho em lên một trăm đồng, hai vạn tiền thưởng kia đến tháng lương sẽ gửi vào thẻ cho em. Chẳng qua lúc về vẫn phải có nghi thức phát thưởng.
Dương Phàm dập điện, tính tính sơ qua, ngoại trừ ăn uống mỗi ngày chắc lỗ tầm trăm đồng. Cũng may còn có hai vạn tiền thưởng bù lại, cho nên hắn trực tiếp nói với Ngô Yến:
- Nhà khách của trường có điều kiện rất kém, em ở bên ngoài có được thanh toán không.
Ngô Yến hiểu lầm, vì sao? Ở bên trong trường đảng muốn làm các chuyện trộm gà trộm chó cũng không dễ. Ngô Yến còn nhớ kỹ cuối tuần sẽ về tỉnh thành. Ngô Yến rất tự nhiên cho rằng Dương Phàm muốn dùng tiền của cục tạo một chỗ có thể hẹn hò.
- Ừ, vậy ở bên ngoài đi, chuyện này chị có thể làm chủ. Đến lúc đó lấy danh nghĩa tiếp khách thanh toán là được. Dù sao em là trưởng phòng nghiệp vụ, em cũng có quyền lợi này. Bên phía Trương cục trưởng cũng sẽ không có ý kiến. Học có nửa tháng cũng không hết bao tiền.
Ngô Yến đồng ý, lúc dập điện thoại Dương Phàm nghĩ thầm tuy không phải bỏ tiền túi của mình ra, nhưng nghĩ Ngô Yến bảo dùng danh nghĩa tiếp khách để thanh toàn thì có thể thấy quan chức chính phủ dối trá thế nào.
Sau khi thu xếp xong mọi việc ở khách sạn, Trương Tư Tề vẫn không có ý sẽ rời đi. Dương Phàm cũng không tìm được lý do đuổi người, nên hai người ngồi trong phòng nói chuyện. Trên cơ bản đều là Trương Tư Tề đang nói về chuyện của mình, từ lúc bé đến lớn.
Thấy sắp đến giờ ăn cơm trưa, Dương Phàm đang định ra ngoài ăn thì vang lên tiếng chuông cửa. Trương Tư Tề chạy ra mở cửa, kết quả cửa vừa mở thì bị hai cảnh sát mạnh mẽ xông vào, thiếu chút nữa đụng phải Trương Tư Tề.
- Tôi nghi ngờ hai người đang mua bán dâm, lấy chứng minh thư ra.
Một cảnh sát lấy thẻ ra, rồi lập tức nhét vào ví.
Dương Phàm cảm thấy việc này khá cổ quái, đâu có ai bắt người mua bán dâm vào lúc này chứ? Trương Tư Tề lúc này đã tức giận đến độ không nói thành lời, trừng mắt nhìn thằng cảnh sát đang nói.
- Xin lỗi, mời anh đưa thẻ cho tôi xem có được không? Ngoài ra các anh ở đơn vị nào?
Dương Phàm càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cho nên muốn làm rõ ràng.
- Cái gì? Mày hoành tráng nhỉ, bị thương như vậy còn muốn cùng gái lên giường sao? Tao nói cho mày, đồng chí khách sạn đã để ý đến bọn mày cả buổi sáng. Từ lúc vào phòng đến bây giờ đã hơn ba tiếng mà bọn mày vẫn không ra. Không có chứng cứ cảnh sát đâu thể bắt người được chứ?
Người này có lẽ muốn dọa Dương Phàm, nhưng không ngờ rằng Dương Phàm lại đẩy thế khó vào mình, liền chìa tay ra:
- Tao nhắc lại một lần nữa, tao muốn xem chứng minh thư của mày.
Tên cảnh sát trẻ tuổi phía sau lúc này đã không chịu nổi, nhướng mày, mở miệng chửi:
- Mẹ mày, mày còn cứng hả. Có tin ông đánh mày không.
Dương Phàm nhìn thằng cảnh sát nói:
- Tôi cảnh cáo anh, không nên dùng bạo lực chấp pháp. Nếu không tôi sẽ cho anh hối hận vì hành động hôm nay.
Lời này rất có trọng lượng, tên cảnh sát cầm đầu do dự một chút rồi ngăn lại tên cảnh sát trẻ tuổi phía sau lại, lấy thẻ công tác đưa cho Dương Phàm xem.
Dương Phàm cầm lấy nhìn thì thấy đúng là thẻ cảnh sát, bên trên ghi tên là Trần Trung. Nhìn thẻ công an xong, Dương Phàm đưa chứng minh thư và giấy công tác.
- Tôi là học viên của trường đảng, bởi vì vết thương trên người chưa khỏi hẳn nên vào khách sạn ở. Đây là bạn của tôi, đưa tôi đến đây. Tôi không biết là ai tố cáo chúng tôi, nhưng tôi hy vọng hai người suy nghĩ khách quan.
Cảnh sát lớn tuổi nhìn thoáng qua chứng minh thư của Dương Phàm, sau đó trả lại cho hắn. Rồi đưa tay ra với Trương Tư Tề:
- Chứng minh thư của cô đâu?
Trương Tư Tề tức giận, trừng mắt hét lên:
- Tôi không mang. Dù có mang cũng không cho anh xem.
Dương Phàm cẩn thận quan sát từng động tác của cảnh sát, thái độ tùy ý vừa nãy làm cho câu hỏi trong lòng Dương Phàm đã có chút đáp án, vì để chứng thực thêm chút nữa, Dương Phàm liền cười nói với Trương Tư Tề:
- Cho bọn họ xem đi.
Trương Tư Tề không muốn lấy chứng minh thư trong ví ra, đưa cho cảnh sát rồi nói:
- Cầm lấy xem đi, nhìn rõ ràng một chút xem tôi có phải gái mại dâm không?
Trương Tư Tề mang theo đầy đủ giấy từ, có chứng minh thư, thẻ công tác, còn có thẻ sĩ quan. Khi Trần Trung thấy thẻ sĩ quan không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
Trần Trung quả thực bị người sai khiến lên đến gây phiền phức cho Dương Phàm. Đó chính là tên béo mà hai người Dương Phàm gặp trong trường đảng, vốn là bạn cùng học và cùng phòng với Dương Phàm. Thật trùng hợp, tên béo gọi là Xa Đỉnh, ông bố hắn chính là kẻ đứng sau lưng siêu thị Hưng Long, là lái xe cho phó thị trưởng thường vụ tỉnh ủy nhiều năm. Hai người Dương Phàm sau khi ra khỏi nhà khách, Xa Đỉnh lặng lẽ theo sau, từ xa xa thấy hai người đi vào khách sạn này liền gọi điện cho Trần Trung ở đồn cảnh sát gần đó. Trần Trung có quan hệ khá tốt với Xa Đỉnh, bình thường thi thoảng cũng ngồi nhậu với nhau. Ban đầu Trần Trung cũng không muốn làm chuyện này. Dù sao người có thể vào trường đảng học, ai biết sau lưng người ta có chỗ dựa nào? Xa Đỉnh hỏi thăm lai lịch của Dương Phàm, đây là hắn hỏi giáo viên ghi danh của trường. Người ta trả lời là học viên từ Uyển Lăng tới, trưởng phòng nghiệp vụ cục thương mại. Xa Đỉnh nói cho Trần Trung biết Dương Phàm chỉ là một trưởng phòng. Trần Trung nghĩ, một trưởng phòng ở Uyển Lăng dù có chỗ dựa thì bố mẹ cũng chỉ là phó thị trưởng thường vụ mà thôi, cùng lắm là thị trưởng. Đắc tội cũng không nghiêm trọng bằng việc đắc tội với phó thị trưởng thường vụ thành ủy?
Trần Trung có mưu đồ, đến quầy lễ tân còn cố ý hỏi thăm, người của khách sạn nói hai người vào phòng suốt cả buổi sáng mà vẫn chưa ra. Trần Trung lập tức cảm thấy có lý do. Mày nói một nam một nữ ở trong phòng mấy tiếng có thể làm gì? Nói chuyện, nói lý tưởng? Không phải quá vô nghĩa sao? Nhất định là ngủ với nhau. Cho nên Trần Trung tiến vào liền nói là được quần chúng báo đến bắt mua bán dâm. Đầu tiên là chụp mũ dọa hai người này một chút. Nam nữ vào khách sạn làm chuyện này, cảnh sát đến đều sợ hãi. Cho dù không phải là mua bán dâm cũng sẽ e ngại. Dù sao không phải quan hệ vợ chồng mà.
Đánh chết Trần Trung cũng không nghĩ tới, người ta ở trong phòng mặc dù không nói lý tưởng nhưng lại nói chuyện suốt ba tiếng, về cuộc sống của Trương Tư Tề. Cô nàng có một trí nhớ siêu cấp, nhớ rất rõ các chuyện từ bé đến lớn, nói hết mọi chuyện. Nếu cảnh sát không đến, Trương Tư Tề còn có thể nói thêm mấy tiếng nữa chưa chắc đã hết chuyện.
Dù nói như thế nào, cho dù hai người có ngủ với nhau cùng lắm cũng chỉ là quan hệ tình dục mà thôi, cũng không phải vấn đề gì lớn? Ý của Trần Trung chính là mang về trụ sở, nhốt một ngày nửa ngày, phạt chút tiền, giáo dục hai câu rồi thả người, coi như cũng có câu trả lời cho Xa Đỉnh.
Vấn đề là sau khi thấy thẻ sĩ quan, Trần Trung có chút do dự. Cảnh sát luôn luôn e ngại quân đội. Người tham gia quân ngũ không thuộc phạm vi hành chính, có phạm tội cũng do tòa án binh điều tra xét xử. Hơn nữa bên trong quân đội có tiếng là bao che cho nhau. Nếu như cô gái này có thế lực trong quân đội, chỉ sợ sẽ chuốc lấy phiền phức.
Trần Trung hơi khó nghĩ, nghĩ là cứ mang về trụ sở, xem tình huống rồi nói tiếp.
- Cái này là do quần chúng thông báo, chúng tôi phải xử lý một chút. Như vậy đi, các người theo tôi về trụ sở, chấp nhận điều tra, ghi lời khai có được không?
Giọng của Trần Trung dịu đi nhiều, thậm chí còn có ý thương lượng. Điều kiện của Xa Đỉnh thấp nhất là nhốt Dương Phàm nửa ngày, ít nhất làm hắn không tham gia được lễ khai giảng buổi chiều. Trần Trung cảm thấy khó dám chắc. Chỉ cần lừa hai người này về trụ sở, áp dụng cái quyền tự quyết, thế là xong chuyện.
- Ha ha, chúng tôi không thẹn với lương tâm. Dựa vào cái gì mà phải theo các người về đồn? Hơn nữa tôi không cần biết ai sai anh đến đây. Tôi nhắc lại một câu, có những người không thể chọc vào, dù là người sai anh. Trong tỉnh Giang Nam này muốn thu thập hắn cũng không phải chuyện gì khó.
Dương Phàm nói rất lớn, có điểm không phù hợp với tác phong bình thường của hắn. Chẳng qua chuyện hôm nay rất quái lạ, nhất định là do thằng béo kia gây ra. Dương Phàm dám nói như vậy bởi vì có Chúc Vũ Hàm. Nếu như không được thì còn có Điền Trọng. Gọi một cuộc điện thoại mà thôi, một tên cảnh sát nhỏ nhoi sẽ bị thu thập. Còn có một điểm, Dương Phàm cảm thấy thằng béo không phải người dễ bỏ qua. Nếu hắn đã dám trèo lên đầu mình, nếu còn nén giận thì lúc học trong trường đảng đừng mong được sống yên. Không sợ kẻ trộm trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ mặt. Không bằng trực tiếp bóp chết chuyện này khi nó mới manh nha. Cũng là cho những người này biết không phải ai cũng có thể trèo lên đầu mình.
- Ha ha, khẩu khí không nhỏ nhỉ?
Cảnh sát trẻ tuổi dù sao cũng ít kinh nghiệm, tiến lên một bước trừng mắt nói với Dương Phàm:
- Mày đừng ép tao phải cưỡng chế.
Nói xong còn lấy còng ra, giống như nghĩ Dương Phàm thấy sẽ sợ hãi. Quả thực nếu người trong lòng có quỷ thấy cảnh sát sẽ sợ ba phần. Đáng tiếc Dương Phàm trong sạch, cho nên cười lạnh hai tiếng, đang định đáp lời.
Trương Tư Tề đã rất tức, cười lạnh nói:
- Mày thử xem?
Nói xong Trương Tư Tề lấy di động ra, lúc đang định gọi thì Dương Phàm cười hỏi:
- Làm gì thế? Hai nhân vật nhỏ nhoi này mà cũng cần động đao động súng sao?
Dương Phàm nói xong không thèm nhìn hai người, rút ví ra, lấy danh thiếp của Trương Khắc Kỷ. Đây là do Trương cục trưởng lưu lại cho Dương Phàm lúc đưa chiếc máy hỏng đến. Còn nói nếu gặp chuyện gì thì gọi đến số này. Tại sao Trương Khắc Kỷ lại nhiệt tình như vậy? Đó là bởi vì lời nói của Chúc Vũ Hàm với Lưu cục. Sau đó Lưu cục đã nói đầy ẩn ý trong hội nghị cán bộ. Trương Khắc Kỷ được Chúc thư ký ở tỉnh ủy rất khen ngợi trong hành động lần này. Hành động cụ thể là gì không ai hỏi, mà có ai dám hỏi chứ? Hỏi Lưu cục trưởng? Hay là hỏi Chúc thư ký? Gan mày lớn nhỉ?
Trương Khắc Kỷ đang ở trong phòng họp, lần đầu tiên chủ trì hội nghị đảng ủy của cục với thân phận cục trưởng. Căn cứ thông lệ cục trưởng phải kiêm thêm chức phó cục trưởng. Ừ ừ, Mã phó cục trưởng của cục còn thiếu hai năm công tác, muốn ngồi lên vị trí cục trưởng phải biểu hiện tốt một chút.
Điện thoại di động vang lên đúng là lúc Trương Khắc Kỷ định phát biểu. Vừa thấy số điện thoại lạ, lại không phải số đẹp, nên hắn ấn phím nghe, nghiêm giọng như nói với cấp dưới:
- Alo, ai đó? Tôi đang chủ trì hội nghị.
Dương Phàm suýt phì cười, nhìn lướt qua Trần Trung rồi cười nói:
- Trương cục trưởng à, tôi là Dương Phàm. Khu vực trường đảng của tỉnh có phải thuộc cục anh không?
Vẻ uy nghiêm trên mặt Trương Khắc Kỷ lập tức biến mất. Hắn có chút hưng phấn, không tự chủ được mà đứng lên, rất nhiệt tình, thậm chí còn mang theo vẻ nịnh nọt nói:
- Đúng, không sai, bên đó là do đồn công an Đông Hồ quản lý, là cấp dưới của phân cục Tiêu Dao tôi.
Dương Phàm mỉm cười, nhìn Trần Trung đang biến sắc, sau đó nói:
- Là như vậy, đồn trưởng đồn Đông Hồ tên là Trần Trung, anh ta dẫn người đến kiểm tra phòng khách sạn, nói tôi và bạn gái của mình đang mua bán dâm. Tôi nghĩ chuyện này không biết có nên làm phiền anh tới xử lý một chút?
Trên mặt Trương Khắc Kỷ chỉ trong nháy mắt đã nổi lên một quầng mây đen, trong lòng không ngừng chửi bậy: "Con mẹ thằng Trần Trung ngu ngốc, ông ngồi chưa nóng đít, mày đã gây chuyện hại ông sao"
- Được được, Dương thiếu gia, tôi lập tức đến ngay. Cậu chờ, không phiền, không phiền đâu.
Tất cả cảnh sát tham gia hội nghị nhìn đến choáng váng. Trương Khắc Kỷ này, bình thường ngoại trừ cục trưởng cục cảnh sát thành phố là Lưu Văn Khởi ra thì ai có thể chỉ huy được chứ.
- Lãnh đạo tỉnh có việc muốn tôi làm, hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc.
Trương Khắc Kỷ nói cho qua chuyện. Đám cảnh sát đều là người hiểu biết. Trương cục trưởng chỉ gặp phải sự ngăn cản nho nhỏ bên trên nên phải ngồi ở ghế phó cục trưởng trong thời gian rất dài. Nghe nói gần đây có quan hệ với Chúc thư ký ở tỉnh ủy, nên mới chuyển từ nông nô lên thành địa chủ. Bây giờ nghe hắn nói như vậy, có lẽ là lãnh đạo có chuyện muốn hắn phải làm. Không phải nhiệm vụ thì tất nhiên là việc tư. Có thể là làm việc riêng cho lãnh đạo, đây là cơ hội mà bao người mong ước. Tất cả ánh mắt nhìn vào Trương Khắc Kỷ ngoại trừ ghen tị chính là hâm mộ.
Tắt điện thoại, Dương Phàm ra hiệu cho Trương Tư Tề ngồi xuống, hắn cười lạnh nhìn Trần Trung mặt không còn một giọt máu. Trong lòng hiểu Trần Trung đã biết mình gọi điện cho ai.
- Trần đồn trưởng có thể bảo đồng chí này ra ngoài trước được không. Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh?
Dương Phàm nở nụ cười nhưng ánh mắt lại sắc như đao. Trần Trung run lên.
- Cái này, Tiền Trinh, cậu ra ngoài một chút.
Sau khi cấp dưới rời đi, Trần Trung quay đầu lại cười khổ. Dương Phàm lúc này mới nói tiếp:
- Trần đồn trưởng, Trương Khắc Kỷ lập tức đến đây. Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, nói cho tôi biết ai phái anh đến đây? Nếu anh cảm thấy nói với tôi không thích hợp? Vậy để cho anh nói với Trương Khắc Kỷ, rồi bảo Trương Khắc Kỷ nói lại với tôi cũng được. Đương nhiên, anh không cần nói cũng được, tôi đã đoán được là ai làm. Tuy nhiên tôi nhấn mạnh một điểm, phòng lưu trữ của phân cục rất cần các đồng chí giàu kinh nghiệm như anh đến làm việc đó.
Trần Trung đang đấu tranh tư tưởng, vì sao? Bố Xa Đỉnh là Xa Trường Niên không dễ đắc tội, nhưng người ngồi trước mặt chỉ một cuộc điện thoại đã lôi được Trương Khắc Kỷ đến đây. Lại nói nếu không có chuyện gì lớn, Xa Trường Niên gọi điện chưa chắc Trương Khắc Kỷ đã chịu khó chạy đến đây như vậy? Phó thị trưởng thường vụ, không phải cục trưởng cảnh sát.
Từng giây một trôi qua, trong phòng im ắng đến độ cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được. Dương Phàm châm điếu thuốc, không để ý Trương Tư Tề đang trừng mắt nhìn mình, hút một hơi, rồi đưa cho Trần Trung một điếu. Mặt Trần Trung hơi đổi, cầm lấy, cau mày tự hỏi.
Trần Trung đang mâu thuẫn, Dương Phàm cũng không vội vàng gì mà phải giục hắn. Trương Tư Tề không nhịn được trừng mắt nhìn Dương Phàm, nói:
- Việc gì phải nhiều lời với hắn? Trực tiếp gọi điện cho anh em, bảo anh ấy mang quân đến phá tan đồn cảnh sát Đông Hồ.
Lời nói này của Trương Tư Tề làm cho Trần Trung run lên, trong lòng nói cô gái này lai lịch là gì, một cuộc điện thoại đã điều động được quân đồn trú. Cái này, cái này, thẻ sĩ quan của cô ta lúc nãy, thượng úy hai hai tuổi, trên thẻ công tác viết là trưởng phòng nghiệp vụ. Hai hai tuổi làm thượng úy, hắn cũng thường gặp. Dương Phàm không tỏ thái độ gì, Trương Tư Tề không nhịn được nữa, đứng lên rút điện thoại ra. Lúc này Trần Trung cắn răng nói:
- Được rồi, tôi nói cho Trương cục trưởng cũng được phải không?
Dương Phàm cười nói:
- Không thành vấn đề, chúc mừng anh không phải đến làm ở phòng lưu trữ hồ sơ.
Trương Tư Tề khinh thường chu miệng nói:
- Nhàm chán.
Dương Phàm lúc này đột nhiên có một cảm giác khoái cảm đến mãnh liệt. Thực ra con người có chỗ dựa mạnh một chút cũng rất thích mà. Hay là sau này kiêu ngạo một chút nhỉ? Không đúng, Chu lão nói phải khiêm tốn. Thôi vậy, sau này không ai khi dễ mình, mình vẫn khiêm tốn là được. Nếu thằng nào trèo lên đầu mình, mình đánh nó ngã xuống là được.
Rốt cuộc bên ngoài vang lên tiếng mắng mỏ của Trương Khắc Kỷ.
- Bọn mày làm gì thế? Giữa ban ngày bắt mua bán dâm gì hả? Đầu óc có phải lú lẫn hết rồi không?
Nói xong liền mở cửa, Trương Khắc Kỷ đi vào. Thấy Dương Phàm đang mỉm cười, trong lòng hơi an tâm một chút. Trong lòng nói lần này có thể biến chuyện xấu thành chuyện tốt không?
- Trần Trung, anh có biết anh đang làm cái gì không? Về viết kiểm điểm cho tôi.
Dương Phàm thực sự không nhịn nổi, cười phì một tiếng. Thế giới này có đôi khi thực sự rất hoang đường, chưa hỏi tình hình thế nào đã nhận định là lỗi của Trần Trung. Thế giới này đã điên hết rồi.
Danh sách chương