Những ngày sau đó, dưới sự chăm sóc tận tình của các bác sĩ, Lâm Thần cũng bắt đầu dần chuyển biến tốt đẹp. Mặc dù vậy, các bác sĩ vẫn luôn luôn nhắc nhở với người nhà rằng cậu ấy đang vô cùng yếu ớt, thậm chí có thể ngồi xe lăn rất lâu nếu như tỉnh lại.

Linh Nhi bỏ qua toàn bộ công việc, một mình ngồi tại bệnh viện chăm sóc Lâm Thần. Điều này làm cho Tư Hạ trở nên vô cùng bận rộn, thế nhưng nhìn thấy cô chủ của mình đau khổ như vậy, cô cũng không dám nói thêm bất cứ điều gì, một mình im lắng gánh trên vai lượng công việc khủng khiếp này.

Cả cuộc sống của Linh Nhi thu nhỏ chỉ trong một vài căn phòng, mặc cho cha mẹ cô, thậm chí đến cả Ngọc Thư khuyên bảo, cô ấy vẫn một mực không nghe. Ánh mắt cô luôn kiên định nhìn về Lâm Thần, giống như chỉ cần rời xa cậu ấy là cô sẽ không thể sống được vậy.

Mặc cho thân thể mỏi mệt, hai mắt thâm cuồng như gấu trúc, thế nhưng Linh Nhi vẫn ngồi cạnh Lâm Thần, ánh mắt long lanh tràn đầy sự mong chờ và ước ao. Nhìn từ xa, ai ai cũng phải cảm động. Tại sao trên đời lại có một cô gái yêu chàng trai say đắm đến mức vậy? Hay là do kiếp trước hai người là vợ chồng nên kiếp này phải như vậy? Thấy Linh Nhi không thể khuyên bảo, hai nhà thông gia cũng chỉ biết thở dài rời đi. Cả hai nhà khi ra ngoài đều nhìn nhau, vẻ mặt ngượng ngùng không biết nói gì.

Ngọc Thư cũng là lần đầu gặp được cha mẹ của Linh Nhi, thật sự chỉ cần nhìn qua thôi, cô cũng có thể cảm nhận được áp lực vô hình giống như lần đầu gặp con bé Linh Nhi. Cô suy đoán đây có lẽ chính là áp lực của những người địa vị cao chăng?

Phu nhân sở hữu khuân mặt xinh đẹp, dáng đi quyền quý, làn da do được bảo dưỡng vô cùng tốt nên trông rất trẻ, thậm chí nếu so với con bé Linh Nhi thì cô ấy giống như một người chị vậy. Hơn nữa, cách phối đồ cực kỳ phù hợp, búi tóc được buộc lên một cách gọn gàng lại còn được kẹp bởi một chiếc trâm đính kim cương khiến cho cô ấy trở nên vô cùng sáng chói trước ánh mắt của người ngoài. Có thể nói là chỉ cần nhìn qua, không ai là không phải trầm trồ khen ngợi cả.

Còn về vị chủ tịch đi cùng với phu nhân đó cũng là một người đàn ông vô cùng soái khí. Ánh mắt cao ngạo, khuôn mặt tự tin cùng với dáng vẻ lạnh băng của một vị tổng tài. Có vẻ như chính Linh Nhi cũng được kế thừa tính cách của ông ấy, vậy nên mỗi bước đi, mỗi cử chỉ đều để cho người ta cảm thấy run sợ, không tự chủ lui lại một bước.

Hai người đi cùng nhau giống như cặp trời sinh, nam lạnh lùng cao ngạo, nữ tuyệt đẹp diễm lệ. Dù cho Ngọc Thư cũng muốn tự nhiên nhưng trước mặt hai người khủng bố này thì thật sự cô cũng không thể tự nhiên nổi.

Thế nhưng, khi cô muốn cúi chào, hai người ngay lập tức chạy đến ngăn lại, phu nhân xinh đẹp tươi cười hiền hòa nói:

“ Cô đừng làm như vậy. Chúng ta sau này là hai nhà thông gia cơ mà! Làm thế khiến tôi tổn thọ lắm!”

Không chờ cô kịp phản ứng, cha của Linh Nhi cũng gật đầu, tư thái vô cùng điệu thấp:

“ Đúng vậy, đúng vậy, hai nhà chúng ta là thông gia cơ mà! Làm sao có thể để hai người ở chỗ này được! Chúng ta nên tìm chỗ nào đó tốt hơn để có thể trò chuyện về hai đứa phải không?”

Nói xong, ba mẹ Lâm Thần chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã được rất nhiều người hầu đến dẫn đi ra ngoài rồi.

Sau khi cha mẹ Lâm Thần bị “lôi kéo” ra ngoài, khi này vị phu nhân mới dùng ánh mắt vô cùng hào hứng nhìn chồng của mình, nói:

“ Anh… anh có tin được không? Linh Nhi của chúng ta thật sự đã quay trở về. Con bé không còn cái tính cách lạnh lùng như ngày xưa.”

Cha của Linh Nhi nghe vậy thì cũng nở một nụ cười mãn nguyện, ánh mắt nhìn về căn phòng bệnh, trầm ngâm nói:

“ Đúng vậy, anh điều tra qua thì thấy cậu bé Lâm Thần cũng rất ưu tú, rất thích hợp với con bé. Hơn nữa, dường như cậu ta cũng đã làm cho Linh Nhi quay trở về tính cách như ngày xưa. Đây chính là cơ hội của chúng ta, nhất định phải đối xử với người nhà cậu bé này thật tốt. Thậm chí phải khiến bọn họ mang ơn, chỉ có như vậy thì Linh Nhi mới có thể sớm tha thứ cho lỗi lầm của chúng ta.”

Nói xong, cả hai nhìn nhau, trong ánh mắt ấy ẩn chứa một ngọn lửa mãnh liệt, giống như đang chuẩn bị làm điều gì đó vô cùng lớn lao.

Vậy là, cha mẹ của Lâm Thần được đối thử một cách vô cùng tận tâm và chu đáo. Có thể nói, chưa bao giờ bọn họ lại được coi trọng như vậy cả. Thậm chí cha mẹ Linh Nhi còn có vẻ câu nệ khiến cho cả hai người có chút sợ hãi. Nhất là Ngọc Thư, trước mặt cô hiện tại là nguyên một đống áo quần hàng hiệu phiên bản giới hạn trị giá cả triệu đô, thế nhưng cô lại không dám nhận bất cứ một xu nào.

Đơn giản thôi, cô không phải là kẻ hám tiền tài, yêu quyền lực. Cô yêu quý Linh Nhi không phải là vì tài sản con bé mang lại, những chiếc túi hàng hiệu hay những đồ đắt tiền. Thứ cô nhìn thấy chính là con bé đã hi sinh rất nhiều cho Lâm Thần. Hơn nữa, giác quan của phụ nữ vô cùng nhạy cảm, từng cử chỉ, từng ánh mắt của con bé đều khiến cho cô vô cùng ngạc nhiên, bởi vì tất cả chúng đều vì Lâm Thần. Có thể nói, con bé sống vì Lâm Thần, chết cũng vì Lâm Thần, tình yêu đáng quý như vậy tại sao cô lại ngăn cản chứ. Còn nữa, chính đứa con trai của cô cũng đã trao cho cô bé chiếc nhẫn đính hôn, chẳng lẽ cô lại nhẫn tâm biến thằng bé trở thành kẻ bại hoại sao.

Bây giờ, nếu như cô nhận những món đồ này, chẳng những làm cho con bé Linh Nhi khó xử mà hơn nữa, chính Lâm Thần sau khi tỉnh dậy cũng sẽ cảm thấy không tự nhiên. Thân là cha mẹ bên nhà trai lại đi nhận đồ của bên nhà gái, chỉ cần như vậy thôi cũng đã khiến cho thiên hạ cười chê.

Con bé Linh Nhi đã giúp đỡ gia đình cô đã quá đủ rồi, vậy nên cô chẳng có lý do gì để nhận những món quà này cả. Cô lắc đầu, vẻ mặt kiên định nói thẳng với cha mẹ Linh Nhi:

“ Chúng ta là thông gia, những món quà này em không thể nhận được, mong anh chị có thể cảm thông giúp em. Các anh chị làm vậy khiến em rất khó xử.”

Tất nhiên, cha của Lâm Thần cũng gật đầu với ý định tương tự như vậy. Dù sao thì ông cũng cảm thấy vô cùng khó xử. Nhờ Linh Nhi, ông hiện tại mới có thể thực hiện đam mê của mình, hơn nữa, con bé cũng cho ông rất nhiều quà. Chính ông còn cảm thấy hổ thẹn, thậm chí muốn trả lại số tiền. Thế nhưng con bé lại kiên quyết từ chối làm cho ông rất hổ thẹn, cũng may là bà xã đã nói ra giúp ông, chứ không thì ông cũng sẽ ngay lập tức từ chối.

Có thể, nếu như ông biết được những gì Linh Nhi giúp chỉ là một cái phất tay mà thôi thì chắc ông sẽ sợ hãi, thậm chí không dám thở mạnh trước mặt con bé mất.

Thấy hai người kiên cường không muốn nhận quà, cha mẹ Linh Nhi chỉ còn cách chấp nhận. Tuy nhiên, dù cho hai người không nhận quà, cha mẹ Linh Nhi cũng tìm đủ mọi cách để “mua chuộc” hai người, thậm chí còn mong muốn tặng cho họ một căn biệt thự nhưng giống như ban nãy, bọn họ đều từ chối không hề nhăn mày.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện