Cuối cùng, sau một hồi giằng co kịch liệt, cha mẹ Linh Nhi chỉ có thể đưa cho thông gia đối diện một vài đồ ăn cùng với chai rượu vang…Tiễn đưa hai người, trong lòng vị phu nhân không hề vui vẻ một chút nào.

Quay về trong căn biệt thự, nhìn cả đống quà tặng mà bọn họ đã dày công chuẩn bị, phu nhân chỉ có thể thở dài, vẻ mặt giống như không đạt được kế hoạch đề ra, nói với chồng cô:

“ Đây là lần đầu tiên mà em cho tiền lại có người từ chối đó. Em cảm thấy chúng ta thật sự đã hiểu lầm bọn họ.”

Ban đầu, cô còn cho rằng hai người họ sẽ phải đòi hỏi rất nhiều thứ. Dù sao thì trong tâm trí cô lúc nào cũng nghĩ rằng chỉ cần dùng tiền là sẽ mua chuộc được lòng người, nhất là những kẻ đã từng trải qua cuộc sống khó khăn.

Đối với bọn họ, tiền chính là sinh mạng, vì tiền, họ có thể làm bất cứ điều gì. Chính cô cũng phải công nhận điều này, vì nó, Linh Nhi mới thiếu đi tình thương của cha mẹ, để rồi tính tình mới trở nên vặn vẹo như vậy.

Ấy thế mà, đứng trước vô cùng nhiều cám dỗ như vậy, vị thông gia từng sống rất khó khăn của bọn họ lại kiên định từ chối. Cô có thể nhìn thấy trong ánh mắt đó chính là sự kiên quyết, vững vàng với lập trường của mình.

Đó cũng là lý do cô bảo với chồng của mình như vậy. Có vẻ như con bé Linh Nhi cũng có ánh mắt rất độc ác, nếu như hai người bọn họ có tính cách như vậy thì chắc chắn đứa con bọn họ sinh ra phải vô cùng xuất chúng. Hơn nữa, cô vẫn nhớ một câu nói của cậu ta khi lần đầu gặp cô.

“ Nếu như cô vẫn còn dạy con theo cách này thì đó chính là đang phá hủy cuộc đời của Linh Nhi. Cô chắc chắn sẽ phải hối hận.”

Khi đó, mặc cho cậu ta bị ăn bạt tai, rồi bị hộ vệ đè xuống đất, bộ dạng vô cùng chật vật nhưng câu đầu tiên lại chính là nói về cách dạy con của cô. Lúc đó cô chỉ cho rằng cậu ta đang chỉ muốn lấy lòng Linh Nhi, dù sao con bé khi ấy vô cùng xinh đẹp, nổi tiếng nên không thèm để ý. Bây giờ nghĩ lại thì cô nghĩ bản thân thật buồn cười.

Nếu như khi đó cô chỉ cần để ý một chút con bé thì đâu ra tình trạng như bây giờ.

Cũng may là con bé cũng đã bắt đầu tha thứ cho lỗi lầm của hai người, mặc dù khá là chậm nhưng như vậy cũng khiến cho cô rất vui. Cô trong lòng nhận định phải chiều chuộng đứa “con rể” này mới được.

Tuổi tác hai người cũng đã cao, nếu như không nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa thì sẽ rất khó khăn khi hai người về già. Đó cũng là lý do, cả hai người bắt đầu bàn kế hoạch nhằm “ bồi dưỡng” đứa con rể Lâm Thần.

Không xem thì thôi, mà khi xem toàn bộ tư liệu của Lâm Thần, cả hai người đều không khỏi hai mặt nhìn nhau... Đơn giản vì Lâm Thần quá ưu tú.

Lâm Thần từng giữ vai trò chủ tịch cho công ty của con gái hai người khoảng một tháng. Thế nhưng chỉ trong khoảng thời gian đó, công ty đã một mực phát triển, thậm chí năng suất tăng gấp đôi so với bình thường. Điều đáng sợ hơn là những chính sách vô cùng “ tinh quái” của cậu ta. Dùng chính người trong công ty để giám sát. Dù cho chức cao hay chức thấp, chỉ cần phát hiện lỗi sai thì cũng sẽ bị nghiêm khắc phê bình. Rồi còn cả những chính sách phát triển, lương thưởng hoa hồng rõ ràng… Tất cả mọi thứ đã khiến cho công ty ấy phát triển thần tốc như bây giờ.

Cha của Linh Nhi cũng là kẻ máu mặt trong ngành kinh doanh, thế nhưng sau khi nhìn thấy những thành tích Lâm Thần để lại, ông không khỏi sáng mắt, hai tay run rẩy, khuôn mặt không kìm chế được sự thèm muốn nói:

“ Đúng rồi, chính là như vậy… Đứa bé Lâm Thần này chính là nhân tài nha.”

Cha của Linh Nhi kích động một phần thì phu nhân kích động mười phần. Cô không để ý tới những gì chồng quan tâm, thứ mà cô để ý chính là những thứ vô cùng “tinh tế” của cậu ấy.

Nấu ăn đỉnh cao, nhìn thôi là cô muốn chảy nước miếng, rồi còn đàn ca, vẽ tranh, hát… Từng câu nói, từng hành động tinh tế mà đến cả cô trong giới quý tộc cũng phải thán phục. Hơn nữa, đứa con rể của cô lại được vô cùng nhiều người săn đón.

Cô không quan tâm đến tiền bạc, thứ cô quan tâm chính là danh tiếng. Hơn nữa, cô cũng rất để ý tới những thứ liên quan tới nghệ thuật. Mà Lâm Thần- con rể tương lai, lại khiến cho cô vô cùng hài lòng.

“ Đúng vậy, chúng ta nhất định phải để ý đứa bé này.” Cô không tự chủ cười thầm.

Vậy là sau khi thấy tư liệu, cả hai người lại bắt đầu chuyển hướng sang Lâm Thần.

Thế nhưng, nếu họ biết là vì những điều này mà khiến cho Linh Nhi tức giận thì chắc chắn sẽ rất bất ngờ.

Lâm Thần quá xuất chúng, quá chói mắt nên đã làm cho Linh Nhi luôn luôn ám ảnh về chuyện sẽ phải rời ra cậu ấy. Có những lần, vì cậu ấy giúp đỡ một cô gái khác mà đã làm cho cô suýt chút nổi máu ghen mà giết chết cô gái ấy. Điều này nghe chừng rất khó tin nhưng nó lại là sự thật.

Trong bệnh viện, dù cho trời bây giờ đã tối, Linh Nhi vẫn ngồi yên cạnh Lâm Thần, mặc cho cảm giác mệt mỏi đang từ từ tấn công cô, thế nhưng cô vẫn kiên cường, không chịu khuất phục.

Nắm lấy bàn tay Lâm Thần, cô không tự chủ mỉm cười hạnh phúc, bàn tay nhỏ nhắn từ từ nắm chặt hơn, sau đó đưa lên má của mình, cười một cách hạnh phúc:

“ Anh yêu, em là vợ anh nè. Em thật sự rất yêu anh, nhớ anh. Từ khi em còn nhỏ, anh đã che chở em, giúp em tìm ra được chân lý sống của đời mình. Trong đầu em lúc nào cũng nhớ đến anh. Em bây giờ đã lớn, cũng không phải là đứa bé yếu ớt cần anh bảo hộ như lúc đó nữa, hãy để em che chở cho anh. Chúng ta sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc.”

Những giọt lệ của Linh Nhi bắt đầu rơi chảy vào bàn tay của Lâm Thần, cô ôm chặt bàn tay của Lâm Thần, nghẹn ngào nói:

“ Em sợ…em sợ lắm… em sợ mất anh…em sợ anh sẽ rời xa em… Anh đừng độc ác như vậy, em không biết bản thân sẽ làm gì nếu như mất anh.”

Giờ đây, trong căn phòng chỉ còn hai người, cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn với dáng tều tụy đang khóc một cách vô cùng thống khổ. Tuy nhiên điều đáng buồn là không một ai dám khuyên, tất cả chỉ sợ bản thân sẽ là người chịu tội nếu như Linh Nhi xảy ra chuyện.

Vậy là Linh Nhi cứ khóc, khóc cho đến khi ngất lịm, dù vậy, khi đã ngủ, cô ấy vẫn luôn luôn cố chấp nắm chặt tay Lâm Thần, giống như nắm chặt sự sống của mình.

Khi này, cửa phòng mới được mở nhẹ, vài thân hình xinh đẹp xuất hiện.

Ngọc Băng, Thanh Tuyết rồi còn cả Nguyệt Sương, thậm chí có cả Lily cũng xuất hiện.

Tất cả những cô gái xinh đẹp đều không dám làm phiền Linh Nhi, mọi người chỉ đứng cạnh Lâm Thần, từ từ nắm chặt bàn tay còn lại của cậu, vẻ mặt ai cũng tràn đầy nhớ nhung và mong chờ.

“ Chị Tô Nhan, sao chị không vào trong với anh ấy!” Ở bên ngoài, Tiểu Ngọc nghi hoặc nhìn Tô Nhan đang nú tại cửa ra vào.

Tô Nhan khi này đang nhìn Lâm Thần từ phía xa qua khe hở cửa sổ. Nghe thấy câu hỏi của Tiểu Ngọc, cô chỉ đành thở dài, nói:

“ Chị không xứng ở cùng với cậu ấy!”

Nói xong, cô nắm chặt tay, ánh mắt hối hận giống như đã làm chuyện gì đó cực kỳ tai hại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện