“Sau khi ta đi thì còn có thể trở về không?” Một giọng nói lên tiếng.

“Ngươi nhất định phải đi sao.” Trầm mặc một lát, một âm thanh bén nhọn và chói đáp lại: “Ngươi xác định phải đi về?”

“Ta muốn về xem thử.” Giọng nói kia hình như có chút cố chấp: “Hiện tại ta không thể trở về sao?”

Lần thứ hai, âm thanh bén nhọn kia lại trầm mặc, một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Đương nhiên có thể.” — Ngươi có thể trở về… chẳng qua, lại không phải là dùng cách thức như ngươi nghĩ… trở về.

Theo hệ thống thấy, Cố Thiên Thụ chính là kí chủ kinh dị nhất nó từng gặp. Tên này chẳng những trong lúc lựa chọn không chút do dự chọn cái ‘No’ chết tiệt kia, mà sau đó lại còn một lòng một dạ muốn rời khỏi nơi này.

“Nơi này không tốt sao?” Đã từng hỏi như vậy rất nhiều lần, hệ thống nói: “Có mỹ nhân, có võ công, có quyền thế, có tất cả mọi thứ mà ở thế giới kia ngươi không có… Vì cái gì ngươi lại luôn muốn rời khỏi nơi đây.” Nếu không muốn rời đi thì không cần phải đi công lược nam nhân, lại càng không cần phải rối rắm đến nhiều vấn đề kỳ kỳ quái quái đến vậy.

“Chắc là ta tương đối lưu luyến gia đình đi.” Câu trả lời của Cố Thiên Thụ lại khiến người cảm thấy muốn té sấp mặt. Bởi vì ở thế giới kia, người thân cuối cùng của hắn cũng đã qua đời, theo thường lệ thì không nên có dục vọng muốn trở về mãnh liệt đến vậy mới phải.

Đây là do hệ thống thất trách. Khi nó lựa chọn người chơi thì luôn chọn trẻ mồ côi cùng những người không có dục vọng trở về thế giới cũ, đây chính là cách thức nó lựa chọn. Nhưng những điều này khi áp dụng lên người Cố Thiên Thụ lại vô dụng. Cố Thiên Thụ luôn muốn quay về, mà suy nghĩ muốn trở về kia lại mạnh mẽ đến độ khiến hệ thống cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng.

Một lần thì thôi, hai lần cũng kệ, trừ Cố Thiên Thụ ra thì có ai luôn lựa chọn một cái kết cục y hệt nhau trong mấy ngàn mấy vạn lần luân hồi chứ? “Ta muốn trở về.” Hệ thống không nhớ Cố Thiên Thụ đã nói lời này đã bao nhiêu lần nữa. Nó vốn không nên có tình cảm, nhưng khi nghe đến những lời này của Cố Thiên Thụ lại sinh ra một loại chán ghét vi diệu.

Trở về? Nhất định phải trở về sao? Hệ thống không thể can thiệp vào sự lựa chọn của người chơi, vì thế nó chỉ có thể nhìn Cố Thiên Thụ lần lượt trở về, lại lần lượt reset.

Đây vốn là một lựa chọn sai lầm, nhưng ngặt nỗi hệ thống lại không có quyền can thiệp — Nó không thể nói thẳng với Cố Thiên Thụ rằng nếu hắn lựa chọn trở về thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Không ngừng luân hồi, không ngừng sinh ra cái mới, chết đi, NPC lần thứ hai sống lại, nhưng sẽ luôn có thứ được giữ lại.

Tuy ngươi cho rằng những người ở đây là NPC… Nhưng hệ thống biết, nơi này không phải là game, mà là một thế giới chân thật. Chẳng qua chìa khóa thời gian ở thế giới này lại nằm trong tay một người, một khi hắn rời đi, vậy thì thế giới này liền dừng lại.

Đây vốn là một nan đề khó giải, nhưng theo thời gian dần trôi, hệ thống lại phát hiện ra một cơ hội — Nó phát hiện ra thế giới này là xuất hiện hai cái BUG nho nhỏ. Hai cái BUG này một cái tên là Sở Thiên Hoàng, còn cái kia tên là Sở Địa Tàng.

Vận dụng BUG để thay đổi kết cục thì sẽ dẫn đến kết quả như thế nào đây? Hệ thống bắt đầu tự hỏi tính khả thi khi làm thế. Nó đã ở đây lâu lắm rồi, nó cũng muốn rời khỏi nơi này.

Trên cái thế giới này chưa từng có cái gì là Cố Lân Đường nguyên bản cả. Bởi vì lần đầu tiên khi tiến vào thế giới này, Cố Thiên Thụ chính là dùng hình thái trẻ sơ sinh để đến với thế giới này.

Cố Thiên Thụ chính là Cố Lân Đường… Cố Lân Đường cũng chính là Cố Thiên Thụ.

Chẳng qua sau khi tử vong lại dẫn đến việc Cố Thiên Thụ xuyên đến một khoảng thời gian tùy cơ nào đó, dẫn đến hệ lụy mọi thứ càng ngày càng hỗn loạn. Thế cho nên thậm chí xuất hiện việc ngay lúc Cố Thiên Thụ đang quyết đấu cũng chính là lúc xuyên đến thế giới này, trực tiếp rơi vào tử cục.

Đối với chuyện này, hệ thống thật sự cảm thấy vô năng vô lực. Nó đã nhắc nhở Cố Thiên Thụ từ trước, tử vong của hắn sẽ có khả năng dẫn đến việc thế giới này hỗn loạn. Nhưng hiện giờ thì có nói cái gì cũng đã quá muộn.

Thế giới này đã bị nhiễu loạn vô số lần, mà đến ngay cả hệ thống cũng không dám tin tưởng rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo sau đó.

Mà việc khiến hệ thống đau đầu nhất chính là — Cho dù có luân hồi tuần hoàn vô số lần, Cố Thiên Thụ vẫn cố chấp như trước, muốn rời khỏi nơi đây.

Tin tức này đối với hệ thống mà nói quả thực chính là tin xấu đến cực điểm. Đã từng có nhiều lần cho dù Cố Thiên Thụ có tình cảm với Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng nhưng hắn vẫn lựa chọn trở về y như trước. Nhưng hiện tại thì sao, đối mặt với đôi song sinh đã hắc hóa kia thì làm gì có chuyện Cố Thiên Thụ không muốn trở về?

Đây đúng là một vấn đề khiến người cảm thấy đau đầu, hệ thống nghĩ vậy, cũng lạnh lùng nở nụ cười — Trên thực tế, nếu nó thật sự muốn viết dấu chấm kết cho cái vòng luân hồi chết tiệt này, cũng là chuyện không thể… không xảy ra.

Sở Địa Tàng lại mơ phải ác mộng, lần này hắn mơ thấy Cố Thiên Thụ chết trong ngực mình. Quần áo màu trắng thấm đẫm máu tươi, gương mặt trắng bệch lại mang theo nụ cười tươi rói.

Cố Thiên Thụ nói, xin lỗi…

Vì cái gì lại muốn xin lỗi, người chết không phải là ngươi sao? Mồ hôi đầm đìa tỉnh lại, Sở Địa Tàng ngồi dậy, nhìn thấy người nằm bên cạnh mình.

Vẫn là gương mặt quen thuộc như trước, vẫn là khí chất quen thuộc như xưa, nhưng lại khiến Sở Địa Tàng cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy khắp thân thể.

Ác mộng không ngừng luân hồi khiến Sở Địa Tàng bắt đầu hoài nghi. Đời này, bọn họ có thể tránh khỏi cái kết cục đó hay không đây?

“Hưm…” Trong lúc ngủ mơ, dường như Cố Thiên Thụ cũng ngủ không được an ổn, miệng phun ra mấy từ mơ hồ không rõ. Sở Địa Tàng an tĩnh nhìn một khắc, cuối cùng đứng lên.

“Sao thế, lại không ngủ được à?” Đối với cảm nhận của Sở Địa Tàng, trên thế giới này chỉ sợ không có ai hiểu hắn hơn Sở Thiên Hoàng. Giấc ngủ của Sở Thiên Hoàng cũng rất cạn, Sở Địa Tàng vừa nhúc nhích, hắn liền tỉnh.

“Ừ.” Hai người đều mặc áo ngủ, đứng bên ngoài sân, không khí trầm mặc đến đáng sợ.

“Ta cũng không ngủ được.” Sở Thiên Hoàng nheo mắt lại, tựa như một con mèo: “Nhìn hắn ngủ say như vậy, ta thấy không cam lòng.”

Hắn… đương nhiên là chỉ Cố Thiên Thụ.

Cái gì cũng không biết nên đương nhiên Cố Thiên Thụ sẽ không bị việc này quấy nhiễu. Hiện tại, hắn một lòng một dạ muốn về nhà, chấp niệm này đã trở thành mục đích sống của hắn.

“…” Sở Địa Tàng mặt không đổi sắc nhìn Sở Thiên Hoàng một cái.

“Quả nhiên ta là kẻ điên.” Sở Thiên Hoàng cười nhạo một tiếng: “Ở trên cái thế giới này, người Sở gia đều là kẻ điên.”

Mỗi lần thế giới luân hồi đều không hề giống nhau, tựa như hệ thống đang dần dần tự hoàn thiện. Thế giới luân hồi đầu tiên, Trúc Chi Quân – Sở Thiên Hoàng có một gia đình hạnh phúc, mà Sở Địa Tàng cũng không bị Sở gia đưa vào Kính thành.

“Nơi này thật sự tồn tại sao.” Sở Thiên Hoàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía không trung: “Chúng ta cũng thật sự tồn tại sao?”

“…” Sở Địa Tàng trầm mặc một lát: “Không biết.”

“Ta cũng không biết.” Sở Thiên Hoàng cười ha hả: “Ngươi nói đi, nếu chúng ta cho hắn biết, hắn không thể trở về được nữa, hắn sẽ điên sao?”

“…” Sở Địa Tàng mang máng hiểu được suy nghĩ của Sở Thiên Hoàng, nhưng hắn không nói gì, chỉ trầm mặc.

“Ngươi nói đi, nếu chúng ta cho hắn biết, chúng ta muốn hắn ở lại với chúng ta cả đời, hắn có khóc không?” Sở Thiên Hoàng cười: “Sẽ khóc lóc xin tha không?”

“…” Sở Địa Tàng nhìn Sở Thiên Hoàng.

“Ta rất tò mò — Địa Tàng, sao ngươi không thử suy nghĩ xem?” Sở Thiên Hoàng nói: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến kết quả của kẻ lừa đảo bị chúng ta hủy hoại như thế nào sao?”

Ngươi thật sự dám hủy hoại hắn sao? Nghe Sở Thiên Hoàng nói xong, Sở Địa Tàng âm thầm cười lạnh. Tâm tư của Sở Thiên Hoàng, hắn hiểu rất rõ. Tên kia hận Cố Thiên Thụ muốn chết, nhưng cũng yêu Cố Thiên Thụ muốn chết.

Hắn cũng không ngừng nhắc nhở bản thân — đừng nên yêu Cố Thiên Thụ đến mức có thể hiến dâng sinh mệnh cho người nọ.

Nghe thật đáng thương, đúng không? Sở Địa Tàng nghĩ. Lúc trước khi Sở Thiên Hoàng cười nhạo mình, có từng nghĩ đến hắn cũng sẽ có một ngày như thế chưa.

Cả ngày lẫn đêm bị ác mộng quấn lấy, cùng với Cố Thiên Thụ đang say giấc nồng, sao lại đối lập rõ rệt đến vậy cơ chứ.

“Làm đi.” Lúc này, sắc mặt Sở Địa Tàng không hề có cảm xúc. Hắn nhìn sự điên cuồng trong mắt Sở Thiên Hoàng, chậm rãi nở nụ cười: “Chúng ta đã luân hồi nhiều lần đến vậy, còn sợ thêm một lần nữa hay sao.”

“Bây giờ không giống như thế.” Nghe Sở Địa Tàng nói, Sở Thiên Hoàng lại mỉm cười quỷ dị. Hắn nói: “Địa Tàng, lần này… hắn tuyệt đối đừng mơ rời khỏi chúng ta.”

Sở Địa Tàng nghe ra hàm ý khác trong lời nói của Sở Thiên Hoàng.

Nhưng Sở Thiên Hoàng lại không định nói thêm, hắn miễn cưỡng ngáp một cái: “Giờ còn sớm… không về ngủ tiếp à?”

“Không.” Sở Địa Tàng biết mình ngủ không được nữa, hắn ngồi tại chỗ: “Ta ở đây.”

Sở Thiên Hoàng nghe vậy cũng không khuyên bảo, xoay người rời đi, bởi vậy cũng không nhìn thấy ánh mắt tĩnh mịch hờ hững của Sở Địa Tàng.

“Ta không xứng có được ngươi.” Sở Địa Tàng lầm bầm: “Dù có là thế giới nào, ta cũng không xứng có được ngươi.” Ngươi là thần thánh ở trên cao, mà ta chỉ là phàm nhân dưới hạ giới.

“Ta từng nghĩ, có phải sẽ có một ngày nào đó ngươi sẽ yêu ta, lúc đó chúng ta có thể ở chung với nhau rồi.” Sở Địa Tàng thủ thỉ: “Nhưng ta phát hiện, ta sai.”

Cho dù ngươi có yêu ta, ngươi cũng lựa chọn rời đi.

Mà ta lại vẫn như trước bị bỏ lại ở nơi này cùng với Sở Thiên Hoàng… cùng bị bỏ lại ở thế giới ngưng đọng này trăm lần, ngàn lần.

Mặc cho ngươi có yêu ta hay hận ta, ngươi cũng sẽ không dừng bước chân lại vì ta, kết cục đó lại trở thành kết cục bất biến. Sở Địa Tàng cúi đầu úp mặt vào khuỷu tay, người hắn khẽ run lên. Nếu đến gần thì sẽ có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở.

Sở Địa Tàng rất ít khi khóc, lại không có nghĩa là hắn sẽ không khóc.

Tử cục này phải làm sao mới có thể giải được đây, Sở Địa Tàng nghĩ. Nhất định Sở Thiên Hoàng sẽ yêu Cố Thiên Thụ, thậm chí nguyện ý… vì Cố Thiên Thụ mà chết.

Thứ tình cảm này đến ngay cả bản thân Sở Thiên Hoàng cũng không thể nhận thấy được, yêu là điều không thể tránh khỏi. Đối với chuyện này, Sở Địa Tàng hiểu rất rõ.

“Ta không muốn bị bỏ lại nơi này.” Đây là lần duy nhất trong rất nhiều lần luân hồi, Sở Địa Tàng hồi phục lại ký ức. Hắn vừa nghĩ đến cái thế giới tĩnh mịch kia liền cảm thấy linh hồn run rẩy.

“Cho nên…” Sở Địa Tàng ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Xin lỗi.”

Xin lỗi, Cố Thiên Thụ, xin lỗi… Tôn thượng thân mến của ta… Dù có phải trả giá đắt đến cỡ nào, ta cũng sẽ — giữ ngươi ở lại thế giới này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện