Cố Thiên Thụ cho rằng mình đang nằm mơ.
Hắn nghe thấy có một nam nhân đang nói gì đó ở trước mặt mình, lại cảm thấy đây chính là một ác mộng không thể tỉnh lại.
Ngủ ở bên cạnh, Sở Thiên Hoàng mỉm cười, nói: “Cố Thiên Thụ, tỉnh rồi sao?”
Cố Thiên Thụ? Hắn gọi mình cái gì? Cố Thiên Thụ cảm thấy nhất định là do mình vừa mới tỉnh dậy nên mới xuất hiện ảo giác. Hắn chần chờ một lát, không trả lời lại.
“Cố Thiên Thụ.” Nhưng khi Sở Thiên Hoàng cất giọng gọi lần thứ hai, liền khiến Cố Thiên Thụ choáng váng mặt mày.
“… Ngươi?” Cố Thiên Thụ nuốt nước miếng, hắn cảm thấy dường như đã có chuyện gì đó thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.
“Không phải ngươi rất muốn về nhà hay sao?” Sở Thiên Hoàng cười, đến khi nhìn thấy Cố Thiên Thụ trợn mắt há mồm thì nụ cười càng thêm xán lạn. Hắn tự nhiên vươn tay nắm lấy cằm Cố Thiên Thụ: “Không phải ngươi rất muốn về thăm mộ mẹ ngươi hay sao?”
… Hắn đang nói gì? Hắn đang nói cái gì đó?! Mình đang nằm mơ, đúng không!? Nhất định là đang nằm mơ! Sao Sở Thiên Hoàng lại có thể biết được tên của mình, sao hắn lại biết đến thế giới kia của mình, lại còn biết mẹ của mình đã qua đời?!
“Không phải ngươi đang nằm mơ đâu.” Dường như Sở Thiên Hoàng biết Cố Thiên Thụ đang suy nghĩ gì. Ánh mắt hắn tỏ vẻ thương hại, đánh tan sự lừa mình dối người của Cố Thiên Thụ: “Đây là thật.”
“Ngươi đang nói cái gì?” Tuy đầu Cố Thiên Thụ vẫn không kịp phản ứng như trước, nhưng thân thể đã kịp phản ứng lại. Sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt lộ ra sợ hãi cùng không dám tin.
“Ta đang nói.” Dường như đối với sự hoảng sợ của Cố Thiên Thụ, Sở Thiên Hoàng rất là hài lòng. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên vành tai Cố Thiên Thụ một cái: “Ngươi rất muốn trở về thế giới của mình, đúng chứ.”
…
Sở Địa Tàng nghe thấy một tiếng gào thét thê lương đến cực điểm. Âm thanh kia tuy không thường nghe thấy, nhưng rất quen thuộc — đó là tôn thượng của hắn. Cố Lân Đường… không… phải nói là giọng của Cố Thiên Thụ.
Sau đó, Sở Địa Tàng nghe thấy tiếng khóc mà mình chưa từng được nghe qua. Âm thanh kia hoàn toàn có thể thể hiện ra cảm xúc tuyệt vọng đến cùng cực của chủ nhân nó.
Sở Địa Tàng đi vào trong liền nhìn thấy Sở Thiên Hoàng đang nắm lấy mắt cá chân của Cố Thiên Thụ, kéo ngược về sau.
Cố Thiên Thụ quỳ rạp trên mặt đất, mặt mày thấm đẫm nước mắt. Biểu tình khi nhìn về phía Sở Thiên Hoàng giống như đang nhìn thấy một con ác quỷ, hoảng sợ tới cực điểm.
“Ngươi trở lại?” Sở Thiên Hoàng quay đầu nhìn thoáng qua Sở Địa Tàng: “Cùng nhau?”
Sở Địa Tàng không nói, chỉ chậm rãi đi đến.
Bọn họ biết, bọn họ đã biết, sao bọn họ lại biết được chứ. Chẳng lẽ là Ân Túy Mặc? Không, không, chuyện này đến ngay cả Ân Túy Mặc cũng không biết cơ mà — Vậy thì là ai đã bán đứng hắn? “Hệ thống… hệ thống… Sao bọn họ lại biết được những chuyện này, vì sao bọn họ lại biết ta không phải là người ở thế giới này?” Cảm xúc kìm nén đã lâu của Cố Thiên Thụ rốt cuộc bùng nổ. Hắn hoàn toàn không thể chấp nhận được việc Sở Thiên Hoàng biết hết mọi thứ, tinh thần trong nháy mắt như đàn đứt dây.
“Vì sao… Vì sao hắn lại biết?” Cố Thiên Thụ hoàn toàn không thể chấp nhận được, tinh thần trong nháy mắt đứt đoạn không còn một dây: “Là ai đã nói cho bọn hắn biết? Là ai đã nói cho bọn hắn biết???”
Hệ thống không trả lời.
“Cút ngay!!!” Đã lâu rồi mới thấy Cố Thiên Thụ phản kháng. Mỗi lần Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng làm những chuyện hắn không muốn, Cố Thiên Thụ sẽ tự nói với mình: nhẫn đi, nhẫn một hồi rồi sẽ qua, chờ đến khi mình trở lại thế giới kia…
“Ngươi không về được nữa rồi.” Đây là giọng Sở Thiên Hoàng. Hắn nắm chặt lấy cằm Cố Thiên Thụ, ép Cố Thiên Thụ ngẩng đầu nhìn mình: “Ngươi chỉ có thể ở đây… cả đời.”
“Sao ngươi lại biết…” Trong nháy mắt, Cố Thiên Thụ như chết máy. Nhưng vì ngày thường trầm mặc ít lời nên khiến hắn phản xạ có điều kiện, nhịn xuống xúc động gào thét với Sở Thiên Hoàng — Hắn chỉ có 139 chữ để nói, không thể lãng phí vào việc phát tiết phẫn nộ được.
“Đương nhiên ta biết.” Sở Thiên Hoàng từ trên cao nhìn xuống Cố Thiên Thụ: “Ta còn biết… cách thức mà ngươi trở về nữa đấy.”
Con ngươi Cố Thiên Thụ co lại, sau đó điên loạn gào thét khóc lóc: “Vì sao các ngươi lại biết, vì sao hả??”
Sở Thiên Hoàng nhìn tất cả những phản ứng của Cố Thiên Thụ, hắn cười khẽ, sau đó hôn lên môi Cố Thiên Thụ.
Cút ngay, cút ngay… kẻ điên, kẻ điên, tránh xa ta ra… ta muốn đi, ta muốn đi — ta muốn rời khỏi nơi này. Nước mắt Cố Thiên Thụ yên lặng chảy từng dòng, trên mặt hắn tràn đầy vẻ không dám tin, hoàn toàn không thể chấp nhận được sự thật.
“Ngươi không đi đâu được đâu.” Sở Thiên Hoàng nói: “Cố Thiên Thụ.”
Đúng vậy, hắn là Cố Thiên Thụ, hắn không thể lừa mình được nữa. Cố Thiên Thụ không thể khống chế được nức nở, trên mặt đều là thống khổ không ức chế được.
“Địa Tàng.” Sở Thiên Hoàng mỉm cười nói với Sở Địa Tàng ở đằng sau lưng hắn: “Nhìn bộ dạng hắn đi.”
Sở Địa Tàng yên tĩnh nhìn, sau một hồi mới nhẹ giọng hỏi: “Ngươi muốn trở về đến vậy sao?”
Cố Thiên Thụ nghe vậy ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước tràn đầy căm hận, giống như là đang cười nhạo câu hỏi của Sở Địa Tàng — Đương nhiên hắn muốn trở về… nơi này có gì đáng để hắn lưu luyến sao?
“Nếu ngươi trở về, Chúc Thanh Trạch và Ân Túy Mặc sẽ chết.” Sở Địa Tàng nói: “Ngươi vẫn sẽ trở về, đúng không?”
Cố Thiên Thụ cắn chặt răng, không trả lời.
“Đương nhiên ngươi vẫn sẽ trở về. Thế giới này theo ý của ngươi, vốn không hề quan trọng.” Sở Địa Tàng vừa nói, vừa đi đến bên cạnh Cố Thiên Thụ. Hắn nhìn Cố Thiên Thụ vẫn đang giãy giụa muốn thoát khỏi tay Sở Thiên Hoàng, thản nhiên nói: “Dù có là ai thì ngươi cũng không để mắt đến sao.”
Dù là oán hận hay là ái mộ, trong mắt ngươi đều là con sâu cái kiến.
“Sao các ngươi lại biết?” Cố Thiên Thụ nhìn chằm chằm vào Sở Địa Tàng, vẫn luôn để ý đến vấn đề này.
“Sao ta phải nói cho ngươi biết chứ.” Sở Địa Tàng vươn tay, sờ sờ gương mặt dữ tợn của Cố Thiên Thụ: “Cố Thiên Thụ, ngươi hận chúng ta sao?”
Đương nhiên hận, làm sao có thể không hận, hận không thể lập tức giết cả hai người bọn họ — Cả người Cố Thiên Thụ run rẩy lẩy bẩy nhưng phẫn nộ cùng oán hận trong mắt của hắn lại không giảm đi chút nào.
“Ờ, ngươi muốn hận thì chúng ta cũng chịu.” Giãy giụa của Cố Thiên Thụ ở trong mắt Sở Thiên Hoàng lại chính là tình thú, hắn ôm Cố Thiên Thụ vào lòng: “Chúng ta chỉ là đang nói cho ngươi biết, cả đời này ngươi đừng mong trở về được…”
Trong nháy mắt, thân thể Cố Thiên Thụ cứng ngắc giống như hóa thạch.
“Bởi vì ta sẽ không cho ngươi nhìn thấy người thứ ba đâu.” Giọng Sở Thiên Hoàng mềm nhẹ, chẳng qua sẽ không có ai dám hoài nghi tính chân thật của nó. Hắn ôn nhu vuốt ve mái tóc đen dài của Cố Thiên Thụ, nói: “Cho nên… ngươi cảm thấy ta sẽ yêu ngươi sao?”
Cố Thiên Thụ hờ hững nhìn Sở Thiên Hoàng, con ngươi trống rỗng.
“Ta cũng không phải là đứa em ngốc nhà ta.” Sở Thiên Hoàng nói: “Hắn yêu ngươi, yêu chết đi được.”
“Cứ cho là ta sẽ yêu ngươi đi, nhưng bây giờ thì sao nào?” Sở Thiên Hoàng tiếp tục hờ hững nói: “Ngươi còn có thể trở về được sao?”
Không về được, không về được nữa rồi — Con quái vật vô tâm vô tư như Sở Thiên Hoàng thì làm sao có thể yêu hắn. Rốt cuộc thì bọn họ làm sao mà biết được, vì sao biết được!
Cố Thiên Thụ vẫn không nhúc nhích, trong đầu hốt hoảng vì những lời Sở Thiên Hoàng nói — Tiếng hắn nức nở, nghẹn ngào càng lúc càng lớn — Cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, lần thứ hai hắn khóc rống lên.
Hắn phải về nhà! Hắn không muốn chơi với hai tên biến thái này nữa! Nơi này chơi không vui, chơi không vui!
“Khóc cái gì.” Đây là lần đầu tiên Sở Thiên Hoàng nhìn thấy Cố Thiên Thụ thất thố như vậy. Hắn vừa cảm thấy sung sướng, lại vừa cảm thấy chua xót không nói thành lời.
Đã từng là một Sở Thiên Hoàng không muốn nhìn thấy Cố Thiên Thụ rơi một giọt nước mắt nào, nhưng cũng không đến mức để Cố Thiên Thụ trở lại thế giới ban đầu. Chỉ là hiện tại…
Khóc đi, khóc đi. Kẻ lừa đảo nên có kết cục như vậy, Sở Thiên Hoàng nghĩ. Cuối cùng âm mưu của ngươi cũng bị lộ tẩy, ngươi có thất vọng không nào? Không thể vứt bỏ chúng ta, có phải ngươi cảm thấy chúng ta rất ghê tởm hay không?
Vậy thì cứ ghê tởm đi, vậy thì cứ thống khổ đi. Đôi mắt ngấn lệ của ngươi chỉ làm chúng ta cảm thấy thêm hưng phấn mà thôi.
Cố Thiên Thụ khóc vô cùng thê lương, đợi đến khi hắn khóc không nổi nữa thì bị Sở Thiên Hoàng bế lên.
“Đi đâu?” Đột nhiên Cố Thiên Thụ nhớ tới một câu mà Sở Thiên Hoàng đã nói — Ta sẽ không cho ngươi nhìn thấy người thứ ba. Hơi thở hắn cứng lại, bắt đầu giãy giụa lần hai.
“Đi đến nơi mà ngươi nên đến.” Giọng Sở Thiên Hoàng từ tốn: “Ngươi sẽ thích thôi.”
Thích CCM ngươi, nước mắt Cố Thiên Thụ lại chảy dài. Hắn dám khẳng định, nơi Sở Thiên Hoàng dẫn hắn đi nhất định không phải là nơi gì tốt. Nhưng hắn có thể cự tuyệt sao? Hắn có quyền được cự tuyệt sao?
“Người nha, không thể quá tham lam.” Sở Thiên Hoàng khiêng Cố Thiên Thụ lên vai, vừa đi vừa nói: “Ngươi nhìn cái thằng nhóc Sở Địa Tàng ngu ngốc kia đi, lại còn vọng tưởng rằng ngươi có thể thích nó nữa chứ. Chậc chậc, đây là tham lam nha.”
Cố Thiên Thụ như muốn hấp hối.
“Ngươi nữa, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện trở về.” Sở Thiên Hoàng đi đằng trước, Sở Địa Tàng bước theo sau. Hắn quay đầu lại nhìn Sở Địa Tàng vẫn luôn trầm mặc, nở nụ cười: “Ngươi thấy không, bây giờ ngươi thật thảm thương.”
Cố Thiên Thụ — Sở Thiên Hoàng, cái tên thần kinh này, ngươi nói nhiều quá rồi đó.
“Chẳng lẽ ngươi không có lòng tham sao?” Vẫn luôn trầm mặc, Sở Địa Tàng mở miệng. Hắn mặt không đổi sắc nhìn Sở Thiên Hoàng, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không có lòng tham, thì sao lại có kết cục như bây giờ.”
Biểu tình Sở Thiên Hoàng hơi vặn vẹo, nhưng cũng không phản bác — quả thật hắn không có gì để phản bác. Những gì Sở Địa Tàng nói chính là sự thật.
Vậy thì chắc là báo ứng đi. Muốn càng nhiều, ngược lại thì được càng ít.
Cố Thiên Thụ đã không còn sức giãy giụa nữa. Hắn cúi thấp đầu, giống một thi thể, chỉ từ bờ lưng hơi phập phồng là cho thấy hắn vẫn còn hô hấp.
“Ngươi đừng có sợ nha.” Sở Thiên Hoàng mỉm cười: “Ngươi mà sợ thì ta đau lòng lắm đấy.” — Đau lòng, đau đến mức muốn nhìn thấy ngươi khóc lóc cầu xin.
Hắn nghe thấy có một nam nhân đang nói gì đó ở trước mặt mình, lại cảm thấy đây chính là một ác mộng không thể tỉnh lại.
Ngủ ở bên cạnh, Sở Thiên Hoàng mỉm cười, nói: “Cố Thiên Thụ, tỉnh rồi sao?”
Cố Thiên Thụ? Hắn gọi mình cái gì? Cố Thiên Thụ cảm thấy nhất định là do mình vừa mới tỉnh dậy nên mới xuất hiện ảo giác. Hắn chần chờ một lát, không trả lời lại.
“Cố Thiên Thụ.” Nhưng khi Sở Thiên Hoàng cất giọng gọi lần thứ hai, liền khiến Cố Thiên Thụ choáng váng mặt mày.
“… Ngươi?” Cố Thiên Thụ nuốt nước miếng, hắn cảm thấy dường như đã có chuyện gì đó thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.
“Không phải ngươi rất muốn về nhà hay sao?” Sở Thiên Hoàng cười, đến khi nhìn thấy Cố Thiên Thụ trợn mắt há mồm thì nụ cười càng thêm xán lạn. Hắn tự nhiên vươn tay nắm lấy cằm Cố Thiên Thụ: “Không phải ngươi rất muốn về thăm mộ mẹ ngươi hay sao?”
… Hắn đang nói gì? Hắn đang nói cái gì đó?! Mình đang nằm mơ, đúng không!? Nhất định là đang nằm mơ! Sao Sở Thiên Hoàng lại có thể biết được tên của mình, sao hắn lại biết đến thế giới kia của mình, lại còn biết mẹ của mình đã qua đời?!
“Không phải ngươi đang nằm mơ đâu.” Dường như Sở Thiên Hoàng biết Cố Thiên Thụ đang suy nghĩ gì. Ánh mắt hắn tỏ vẻ thương hại, đánh tan sự lừa mình dối người của Cố Thiên Thụ: “Đây là thật.”
“Ngươi đang nói cái gì?” Tuy đầu Cố Thiên Thụ vẫn không kịp phản ứng như trước, nhưng thân thể đã kịp phản ứng lại. Sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt lộ ra sợ hãi cùng không dám tin.
“Ta đang nói.” Dường như đối với sự hoảng sợ của Cố Thiên Thụ, Sở Thiên Hoàng rất là hài lòng. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên vành tai Cố Thiên Thụ một cái: “Ngươi rất muốn trở về thế giới của mình, đúng chứ.”
…
Sở Địa Tàng nghe thấy một tiếng gào thét thê lương đến cực điểm. Âm thanh kia tuy không thường nghe thấy, nhưng rất quen thuộc — đó là tôn thượng của hắn. Cố Lân Đường… không… phải nói là giọng của Cố Thiên Thụ.
Sau đó, Sở Địa Tàng nghe thấy tiếng khóc mà mình chưa từng được nghe qua. Âm thanh kia hoàn toàn có thể thể hiện ra cảm xúc tuyệt vọng đến cùng cực của chủ nhân nó.
Sở Địa Tàng đi vào trong liền nhìn thấy Sở Thiên Hoàng đang nắm lấy mắt cá chân của Cố Thiên Thụ, kéo ngược về sau.
Cố Thiên Thụ quỳ rạp trên mặt đất, mặt mày thấm đẫm nước mắt. Biểu tình khi nhìn về phía Sở Thiên Hoàng giống như đang nhìn thấy một con ác quỷ, hoảng sợ tới cực điểm.
“Ngươi trở lại?” Sở Thiên Hoàng quay đầu nhìn thoáng qua Sở Địa Tàng: “Cùng nhau?”
Sở Địa Tàng không nói, chỉ chậm rãi đi đến.
Bọn họ biết, bọn họ đã biết, sao bọn họ lại biết được chứ. Chẳng lẽ là Ân Túy Mặc? Không, không, chuyện này đến ngay cả Ân Túy Mặc cũng không biết cơ mà — Vậy thì là ai đã bán đứng hắn? “Hệ thống… hệ thống… Sao bọn họ lại biết được những chuyện này, vì sao bọn họ lại biết ta không phải là người ở thế giới này?” Cảm xúc kìm nén đã lâu của Cố Thiên Thụ rốt cuộc bùng nổ. Hắn hoàn toàn không thể chấp nhận được việc Sở Thiên Hoàng biết hết mọi thứ, tinh thần trong nháy mắt như đàn đứt dây.
“Vì sao… Vì sao hắn lại biết?” Cố Thiên Thụ hoàn toàn không thể chấp nhận được, tinh thần trong nháy mắt đứt đoạn không còn một dây: “Là ai đã nói cho bọn hắn biết? Là ai đã nói cho bọn hắn biết???”
Hệ thống không trả lời.
“Cút ngay!!!” Đã lâu rồi mới thấy Cố Thiên Thụ phản kháng. Mỗi lần Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng làm những chuyện hắn không muốn, Cố Thiên Thụ sẽ tự nói với mình: nhẫn đi, nhẫn một hồi rồi sẽ qua, chờ đến khi mình trở lại thế giới kia…
“Ngươi không về được nữa rồi.” Đây là giọng Sở Thiên Hoàng. Hắn nắm chặt lấy cằm Cố Thiên Thụ, ép Cố Thiên Thụ ngẩng đầu nhìn mình: “Ngươi chỉ có thể ở đây… cả đời.”
“Sao ngươi lại biết…” Trong nháy mắt, Cố Thiên Thụ như chết máy. Nhưng vì ngày thường trầm mặc ít lời nên khiến hắn phản xạ có điều kiện, nhịn xuống xúc động gào thét với Sở Thiên Hoàng — Hắn chỉ có 139 chữ để nói, không thể lãng phí vào việc phát tiết phẫn nộ được.
“Đương nhiên ta biết.” Sở Thiên Hoàng từ trên cao nhìn xuống Cố Thiên Thụ: “Ta còn biết… cách thức mà ngươi trở về nữa đấy.”
Con ngươi Cố Thiên Thụ co lại, sau đó điên loạn gào thét khóc lóc: “Vì sao các ngươi lại biết, vì sao hả??”
Sở Thiên Hoàng nhìn tất cả những phản ứng của Cố Thiên Thụ, hắn cười khẽ, sau đó hôn lên môi Cố Thiên Thụ.
Cút ngay, cút ngay… kẻ điên, kẻ điên, tránh xa ta ra… ta muốn đi, ta muốn đi — ta muốn rời khỏi nơi này. Nước mắt Cố Thiên Thụ yên lặng chảy từng dòng, trên mặt hắn tràn đầy vẻ không dám tin, hoàn toàn không thể chấp nhận được sự thật.
“Ngươi không đi đâu được đâu.” Sở Thiên Hoàng nói: “Cố Thiên Thụ.”
Đúng vậy, hắn là Cố Thiên Thụ, hắn không thể lừa mình được nữa. Cố Thiên Thụ không thể khống chế được nức nở, trên mặt đều là thống khổ không ức chế được.
“Địa Tàng.” Sở Thiên Hoàng mỉm cười nói với Sở Địa Tàng ở đằng sau lưng hắn: “Nhìn bộ dạng hắn đi.”
Sở Địa Tàng yên tĩnh nhìn, sau một hồi mới nhẹ giọng hỏi: “Ngươi muốn trở về đến vậy sao?”
Cố Thiên Thụ nghe vậy ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước tràn đầy căm hận, giống như là đang cười nhạo câu hỏi của Sở Địa Tàng — Đương nhiên hắn muốn trở về… nơi này có gì đáng để hắn lưu luyến sao?
“Nếu ngươi trở về, Chúc Thanh Trạch và Ân Túy Mặc sẽ chết.” Sở Địa Tàng nói: “Ngươi vẫn sẽ trở về, đúng không?”
Cố Thiên Thụ cắn chặt răng, không trả lời.
“Đương nhiên ngươi vẫn sẽ trở về. Thế giới này theo ý của ngươi, vốn không hề quan trọng.” Sở Địa Tàng vừa nói, vừa đi đến bên cạnh Cố Thiên Thụ. Hắn nhìn Cố Thiên Thụ vẫn đang giãy giụa muốn thoát khỏi tay Sở Thiên Hoàng, thản nhiên nói: “Dù có là ai thì ngươi cũng không để mắt đến sao.”
Dù là oán hận hay là ái mộ, trong mắt ngươi đều là con sâu cái kiến.
“Sao các ngươi lại biết?” Cố Thiên Thụ nhìn chằm chằm vào Sở Địa Tàng, vẫn luôn để ý đến vấn đề này.
“Sao ta phải nói cho ngươi biết chứ.” Sở Địa Tàng vươn tay, sờ sờ gương mặt dữ tợn của Cố Thiên Thụ: “Cố Thiên Thụ, ngươi hận chúng ta sao?”
Đương nhiên hận, làm sao có thể không hận, hận không thể lập tức giết cả hai người bọn họ — Cả người Cố Thiên Thụ run rẩy lẩy bẩy nhưng phẫn nộ cùng oán hận trong mắt của hắn lại không giảm đi chút nào.
“Ờ, ngươi muốn hận thì chúng ta cũng chịu.” Giãy giụa của Cố Thiên Thụ ở trong mắt Sở Thiên Hoàng lại chính là tình thú, hắn ôm Cố Thiên Thụ vào lòng: “Chúng ta chỉ là đang nói cho ngươi biết, cả đời này ngươi đừng mong trở về được…”
Trong nháy mắt, thân thể Cố Thiên Thụ cứng ngắc giống như hóa thạch.
“Bởi vì ta sẽ không cho ngươi nhìn thấy người thứ ba đâu.” Giọng Sở Thiên Hoàng mềm nhẹ, chẳng qua sẽ không có ai dám hoài nghi tính chân thật của nó. Hắn ôn nhu vuốt ve mái tóc đen dài của Cố Thiên Thụ, nói: “Cho nên… ngươi cảm thấy ta sẽ yêu ngươi sao?”
Cố Thiên Thụ hờ hững nhìn Sở Thiên Hoàng, con ngươi trống rỗng.
“Ta cũng không phải là đứa em ngốc nhà ta.” Sở Thiên Hoàng nói: “Hắn yêu ngươi, yêu chết đi được.”
“Cứ cho là ta sẽ yêu ngươi đi, nhưng bây giờ thì sao nào?” Sở Thiên Hoàng tiếp tục hờ hững nói: “Ngươi còn có thể trở về được sao?”
Không về được, không về được nữa rồi — Con quái vật vô tâm vô tư như Sở Thiên Hoàng thì làm sao có thể yêu hắn. Rốt cuộc thì bọn họ làm sao mà biết được, vì sao biết được!
Cố Thiên Thụ vẫn không nhúc nhích, trong đầu hốt hoảng vì những lời Sở Thiên Hoàng nói — Tiếng hắn nức nở, nghẹn ngào càng lúc càng lớn — Cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, lần thứ hai hắn khóc rống lên.
Hắn phải về nhà! Hắn không muốn chơi với hai tên biến thái này nữa! Nơi này chơi không vui, chơi không vui!
“Khóc cái gì.” Đây là lần đầu tiên Sở Thiên Hoàng nhìn thấy Cố Thiên Thụ thất thố như vậy. Hắn vừa cảm thấy sung sướng, lại vừa cảm thấy chua xót không nói thành lời.
Đã từng là một Sở Thiên Hoàng không muốn nhìn thấy Cố Thiên Thụ rơi một giọt nước mắt nào, nhưng cũng không đến mức để Cố Thiên Thụ trở lại thế giới ban đầu. Chỉ là hiện tại…
Khóc đi, khóc đi. Kẻ lừa đảo nên có kết cục như vậy, Sở Thiên Hoàng nghĩ. Cuối cùng âm mưu của ngươi cũng bị lộ tẩy, ngươi có thất vọng không nào? Không thể vứt bỏ chúng ta, có phải ngươi cảm thấy chúng ta rất ghê tởm hay không?
Vậy thì cứ ghê tởm đi, vậy thì cứ thống khổ đi. Đôi mắt ngấn lệ của ngươi chỉ làm chúng ta cảm thấy thêm hưng phấn mà thôi.
Cố Thiên Thụ khóc vô cùng thê lương, đợi đến khi hắn khóc không nổi nữa thì bị Sở Thiên Hoàng bế lên.
“Đi đâu?” Đột nhiên Cố Thiên Thụ nhớ tới một câu mà Sở Thiên Hoàng đã nói — Ta sẽ không cho ngươi nhìn thấy người thứ ba. Hơi thở hắn cứng lại, bắt đầu giãy giụa lần hai.
“Đi đến nơi mà ngươi nên đến.” Giọng Sở Thiên Hoàng từ tốn: “Ngươi sẽ thích thôi.”
Thích CCM ngươi, nước mắt Cố Thiên Thụ lại chảy dài. Hắn dám khẳng định, nơi Sở Thiên Hoàng dẫn hắn đi nhất định không phải là nơi gì tốt. Nhưng hắn có thể cự tuyệt sao? Hắn có quyền được cự tuyệt sao?
“Người nha, không thể quá tham lam.” Sở Thiên Hoàng khiêng Cố Thiên Thụ lên vai, vừa đi vừa nói: “Ngươi nhìn cái thằng nhóc Sở Địa Tàng ngu ngốc kia đi, lại còn vọng tưởng rằng ngươi có thể thích nó nữa chứ. Chậc chậc, đây là tham lam nha.”
Cố Thiên Thụ như muốn hấp hối.
“Ngươi nữa, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện trở về.” Sở Thiên Hoàng đi đằng trước, Sở Địa Tàng bước theo sau. Hắn quay đầu lại nhìn Sở Địa Tàng vẫn luôn trầm mặc, nở nụ cười: “Ngươi thấy không, bây giờ ngươi thật thảm thương.”
Cố Thiên Thụ — Sở Thiên Hoàng, cái tên thần kinh này, ngươi nói nhiều quá rồi đó.
“Chẳng lẽ ngươi không có lòng tham sao?” Vẫn luôn trầm mặc, Sở Địa Tàng mở miệng. Hắn mặt không đổi sắc nhìn Sở Thiên Hoàng, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không có lòng tham, thì sao lại có kết cục như bây giờ.”
Biểu tình Sở Thiên Hoàng hơi vặn vẹo, nhưng cũng không phản bác — quả thật hắn không có gì để phản bác. Những gì Sở Địa Tàng nói chính là sự thật.
Vậy thì chắc là báo ứng đi. Muốn càng nhiều, ngược lại thì được càng ít.
Cố Thiên Thụ đã không còn sức giãy giụa nữa. Hắn cúi thấp đầu, giống một thi thể, chỉ từ bờ lưng hơi phập phồng là cho thấy hắn vẫn còn hô hấp.
“Ngươi đừng có sợ nha.” Sở Thiên Hoàng mỉm cười: “Ngươi mà sợ thì ta đau lòng lắm đấy.” — Đau lòng, đau đến mức muốn nhìn thấy ngươi khóc lóc cầu xin.
Danh sách chương