Editor: Đào Sindy
Lữ Trĩ và Dương Ngọc Hoàn đều là nhà giàu kỹ năng trong group, người đầu còn rất nhiều trước giờ không dùng được, về phần người sau, trước mắt gửi ba cái đã dùng hai cái, bởi vì hiệu quả kinh người điểm cống hiến của nàng tăng nhanh chóng, khoảng cách đến cửa ải một ngàn không còn xa, tiếp tục như thế, hơn một tháng là có thể đủ.
Biết được việc này, Vương Chính Quân khó chịu đến cực điểm.
Vương Chính Quân: "Group này thật không công bằng."
Hạ Cơ: "..."
Trần Viên Viên: "Thiên hạ nào có nhiều chuyện công bằng như vậy? Đòi công bằng sao tỷ không nghĩ mình có tốt số có thể làm Hoàng hậu, chết còn có thể vào group phóng khoáng như thế?"
Phùng Tiểu Liên: "Đúng như thế, tỷ chuộc nhi tử mà cũng bị lừa, vậy mà từ Hoàng hậu đến Thái hoàng Thái hậu. Ta đây, tuổi tròn đôi mươi đã ngủm rồi."
Bao Tự: "Nhỏ giọng chút, Đát Kỷ tỷ tỷ của chúng ta vẫn thuộc cấp bậc nguyên lão, vào group một năm, chỉ chừng hai trăm điểm, người ta nói gì đâu?"
Đát Kỷ: "Muốn chửi bậy..."
Triệu Phi Yến: "Đã gọi là điểm cống hiến, đương nhiên phải có cống hiến mới có thể có, ngại ít thì người nên tỉnh lại đi. Khi còn sống mình không đủ rầm rầm rộ rộ, chết cũng không có mấy kỹ năng, phàn nàn gì chứ?"
Vương Chính Quân: "Nói chuyện kì thế? Ta là mẫu hậu của con!"
Lữ Trĩ: "Ta còn là tổ tông của cháu, cháu lại nói chuyện như thế đấy?"
Lữ Trĩ: "Vương Chính Quân cháu hãy kiếm thêm điểm đi, nam nhân và nhi tử của cháu ở đây rất tốt, gần đây ta thăng cấp gia viên, có thêm vườn rau xanh nên hai hôm nay bọn họ vô cùng phong phú."
Vương Chính Quân: "..."
Vương Chính Quân: "Vậy mà người lại để Ngao của ta cày đất? ? ?"
Phùng Niệm: "Lưu Bang có thể cày đất sao Lưu Ngao lại không thể? Lời này khiến người ta cười chết ấy."
Từ sau vụ cho vay chuộc người bị lừa, Vương Chính Quân vẫn luôn rất tự kỷ, thật vất vả nói hai tiếng, mọi người trong group càng khiến tự kỷ hơn.
Trước kia Lữ Trĩ thường xuyên cảm thấy mình quá ưu tú nên không hợp với group họa thủy này, hiện tại nàng sống rất tốt, người không thích sống chung biến thành Vương Chính Quân.
Vương Chính Quân này, sau khi vào group cũng không tạo tình hữu nghị gì cả, chỉ để bù đắp gia phả cho Lưu Bang.
Sau khi Vương Chính Quân im miệng, trong group hàn huyên tới Bảo Âm Công chúa đến từ thảo nguyên, lúc đầu cứ nghĩ nàng ta tới tìm Phùng Niệm gây phiền phức, hai ngày này nhìn thấy hình như không phải.
Lúc vừa gặp mặt thì nàng ta còn bắt bẻ vài câu, xem hết điệu múa kia thì nàng ta cứ như bị đả kích trí mạng, lúc ấy cả người choáng vui sướng, ngày hôm sau lại tìm đến Phùng Niệm, mời nàng nhảy lại một lần...
Đều nhìn ra Bảo Âm rất rất thích khiêu vũ, cũng thích xem người khác khiêu vũ rồi.
Hiện tại ai cũng không nghĩ tới, nàng ta có thể vì nghệ thuật kính dâng đến mức kia.
Qua vài ngày, Phùng Niệm cảm thấy là thời điểm tiễn biệt hai huynh muội này, lại nghe nói Bảo Âm Công chúa rất thích cuộc sống ở Lương quốc, nàng ta muốn ở lại đây.
Hoàng tử Ô Lực Cát tự mình ra mặt, đàm luận cùng Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nghĩ đến hai tháng trước đạt thành rất nhiều hiệp nghị, đúng lúc hai nước có dự định hợp tác, lúc này Công chúa Hồ quốc nguyện ý ở lại kinh thành, thậm chí đến bên này, đối với triều đình là chuyện tốt.
Bùi Càn cười nói: "Trẫm có sáu Hoàng tử và trưởng tử đã định hôn sự, dưới mắt đang tuyển chính phi cho thứ tử, theo trẫm thấy, Bảo Âm Công chúa rất thích hợp."
Ô Lực Cát cũng không nghĩ tới thiên hạ còn có chuyện trùng hợp như vậy. Muội muội vừa nói muốn gả tới, Hoàng Thượng Lương quốc liền nói y có nhi tử cần tuyển phi, đây không phải trời ban nhân duyên sao? "Ấn tượng của tiểu vương đối với Nhị Hoàng tử quý quốc không sâu, thế nhưng có một người cha xuất sắc như bệ hạ, nghĩ đến cũng vô cùng xuất sắc. Chỉ là chuyện này... Ta nói không không được, một là được muội muội ưa thích, hai là phụ vương đồng ý."
"Làm phiền Hoàng tử Ô Lực Cát thay trẫm nói tốt vài câu giúp nhi tử không ra hồn kia, nếu chuyện có thể thành, đối với hai nước mà nói đều là chuyện tốt."
...
Bình thường mà nói, Hoàng Thượng làm xong sẽ đến Trường Hi cung, duy chỉ có hôm nay, y trực tiếp đi đến Nhu Phúc cung.
Ngay cả Lệ phi và Náo tần cũng không thể cướp Hoàng Thượng từ chỗ Hi phi, Mẫn phi sớm đã không muốn việc này. Nàng ta ngoại trừ thời điểm cực kỳ ngẫu nhiên hối hận hơn một năm trước mình đưa Phùng Niệm tới khiến nàng bất ngờ gặp gỡ Hoàng Thượng tại Nhu Phúc cung, đa số thời gian đều nghĩ cho nhi tử Bùi Diễm.
Năm nay Bùi Diễm mười lăm tuổi rồi, đại hôn còn có chút sớm, thế nhưng là thời điểm xác định ứng cử viên làm chính phi.
Trong lòng Mẫn phi có mấy người, vẫn đang suy nghĩ làm như thế nào nhắc với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại đi tới Nhu Phúc cung. Nghe thái giám hô lên Hoàng Thượng giá lâm, Mẫn phi lập tức cúi đầu nhìn lại mình, thấy ăn mặc cũng tạm được, mới đi ra nghênh đón.
"Thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng thượng không đến cung của Hi phi, lại tới chỗ thần thiếp, thần thiếp thật sự là thụ sủng nhược kinh*."
*được sủng ái mà lo sợ.
Lời này nghe vào như ăn giấm, nhưng Bùi Càn nhớ y có chuyện quan trọng, không so đo cùng Mẫn phi.
Y đi vào trong phòng, tùy ý ngồi xuống, để người hầu pha trà.
Mẫn phi từ đằng sau đi đến, hỏi: "Hoàng thượng có gì muốn nói với thần thiếp sao?"
"Không sai, nàng đừng đứng đây nữa, ngồi xuống đi. Trẫm tới là muốn nàng biết hôn sự của Bùi Diễm nàng không cần quan tâm, trẫm có sắp xếp."
Đầu tiên Mẫn phi sững sờ, sau đó là kinh ngạc.
Tim nàng ta bị treo lên, muốn hỏi lại sợ nghe được đáp án không muốn nghe.
Lúc này Bùi Càn chủ động mở miệng: "Trẫm định để hắn cưới Công chúa Hồ quốc, lấy quan hệ ổn định hai nước."
Công chúa Hồ quốc ? ? ?
Là người được xưng đệ nhất mỹ nhân thảo nguyên, Bảo Âm công chúa? ? ?
Người kia Mẫn phi đã thấy qua, ngày thường quả thực rất tốt, nhưng tính tình nàng ta quá hoạt bát ngoài miệng cũng đi thẳng vấn đề rất có thể đắc tội người khác, đây còn không nói... Thân phận nàng ta mặc dù cao, được gọi là nữ nhi Hồ vương thương yêu nhất, thế nhưng Hồ quốc ở trên thảo nguyên, cách xa như vậy cũng không giúp đỡ được Diễm Nhi. Càng quan trọng hơn là, nếu mà Diễm lấy nàng ta, còn có thể kế thừa hoàng vị không? Nếu hắn đăng cơ, để một nữ nhân Hồ quốc làm Hoàng hậu, sinh hài tử đều không phải là huyết thống thuần chính của Lương quốc, như vậy sao được?
Mẫn phi lập tức nghĩ đến, chỉ cần Diễm Nhi lấy nàng ta thì chẳng khác nào vô duyên với hoàng vị.
Nàng ta đương nhiên không nguyện ý!
Bịch một tiếng quỳ xuống: "Kính xin Hoàng Thượng nghĩ lại!"
Lúc đầu tâm tình Bùi Càn không tệ, thấy nàng ta giống như trời sập, cũng khó chịu: "Sao nàng lại cảm thấy Công chúa Hồ quốc không xứng với hắn ư? Vậy nàng muốn Bùi diễm cưới ai?"
"Trong kinh nhiều quý nữ như vậy, cưới ai cũng tốt, nhưng không thể là nữ nhân Hồ quốc, nhi tử ta sao có thể cưới nữ nhân Hồ quốc làm thê tử?"
"Nữ nhân Hồ quốc làm gì nàng?"
Mẫn phi cũng không thể nói ra chuyện kế thừa hoàng vị, đành phải kiên trì nói: "Thần thiếp chỉ là không thích..."
"Nàng có thích hay không cũng không có gì quan trọng, dù sao nàng nói không tính, trẫm nói mới tính. Trẫm nhất định phải có một nhi tử cưới nàng, là ai cũng được, thế nhưng lão đại đã định, lão tam chênh lệch chút tuổi, Bùi Diễm đúng lúc phù hợp."
Mẫn phi nghe xong, như muốn bão tố nước mắt, nàng ta cố nén khó chịu trong lòng, nói: "Cũng không nhất định phải Hoàng tử cưới, tôn thất không được sao?"
"... Nàng chỉ cần biết trẫm không phải đến thương lượng với nàng, chỉ là thông báo cho nàng một tiếng. Nàng không thích nữ nhân Hồ quốc có thể để nàng ít đến thỉnh an, nàng lớn lên trên thảo nguyên, đoán chừng cũng không quen những quy củ này của Lương quốc chúng ta."
Bùi Càn cảm thấy y tự mình đi chuyến này, nói chuyện cho Mẫn phi biết, đã rất nể tình rồi.
Kết quả y vừa đi Mẫn phi kém chút khóc mù mắt.
Mẫn phi kêu người tìm nhi tử đến, khóc lóc kể lể với hắn: "Làm sao bây giờ, phụ hoàng con định để con cưới Công chúa Hồ quốc kia!"
"Đây không phải rất tốt sao? Đại mỹ nhân đó."
Thấy hắn còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Mẫn phi dứt khoát nói toạc ra: "Nếu con cưới nàng, làm sao tranh cùng người khác nữa? Phụ hoàng con không lo lắng giang sơn bị Hồ quốc đoạt đi ư? Há có thể để con kế thừa đại thống?"
Muốn nói nhận xét đều không giả, hắn cũng không quá muốn đăng cơ, còn nghĩ nếu cưới Bảo Âm Công chúa này, sau này huynh đệ nào đăng cơ đều phải cho hắn mấy phần mặt mũi? Quá lố không sợ Hồ quốc đánh tới sao?
"Phụ hoàng đã nghĩ kỹ, chúng ta phản đối cũng vô dụng thôi."
"Tại sao vô dụng? Con nói với phụ hoàng, con không thích nàng chút nào, không thể nào sống cùng nàng, dù sao phụ hoàng con cũng nên cân nhắc một lần nữa."
"Có lẽ như thế có thể thoái thác, nhưng sẽ chọc giận phụ hoàng, như thế ổn thật không?"
Nghe nói như thế, Mẫn phi càng khó chịu hơn.
Bùi Diễm thở dài một hơi: "Phụ hoàng mới hơn ba mươi tuổi, thân thể rất tốt, chuyện này còn phải hai ba mươi năm sau, đến lúc đó ta đã ba bốn mươi sao tranh nổi với đệ đệ cường tráng chứ? Vả lại, bây giờ phụ hoàng chưa lập Hậu, không có nghĩa là sau này cũng sẽ không lập, cố gắng vài năm nữa trong cung có chủ, còn có đích tử được sinh ra cũng không biết chừng."
...
Cuối cùng Mẫn phi cũng không nghĩ ra cách nói đáng tin để từ chối, dù nàng ta không đồng ý, không chịu nổi Hoàng Thượng và Hoàng tử Ô Lực Cát đã đạt thành ăn ý, bản thân Bảo Âm cũng không có ý kiến, hiện tại chỉ thiếu Hồ vương gật đầu.
Muốn có được Hồ vương cho phép cần một chút thời gian, nhưng việc này đã truyền khắp trong cung, từng nhóm phi tần đều rất vui mừng, có không ít người tuần tự đến chúc mừng Mẫn phi.
Phùng Niệm cũng đi, nàng vừa ngồi xuống, chỉ nghe thấy Mẫn phi hỏi: "Hi phi muội muội cũng đến chúc mừng sao? Nếu thật vật, ta xin ghi nhận trong lòng."
"Chuyện vui lớn như vậy, sao Mẫn phi tỷ tỷ không vui thế?"
Mẫn phi cười miễn cưỡng: "Không phải không vui, ta sợ ở chung với nàng không tốt, nàng tới từ Hồ quốc, lại là Công chúa..."
"Ngược lại không cần phải lo lắng, Bảo Âm Công chúa này ta đã gặp nhiều lần, tướng mạo xuất sắc không nói, tính cách rất tốt, tài nghệ cũng rất xuất chúng, Nhị Hoàng tử có thể lấy lấy nàng thật có phúc."
Nghe lời này Mẫn phi như ăn phải phân, muốn mắng nàng lại không được, một hơi không thể nói, sượng mặt kìm nén đến khó chịu.
Nàng ta đã rất khó chịu rồi, Phùng Niệm còn khen người, nói gần nói xa đều là vẻ hâm mộ.
Do Phùng Niệm tiến cung muộn đồng thời còn chưa mang thai, nếu không Mẫn phi thật muốn nói với nàng: Người tốt như vậy để nhi tử của ngươi cưới đi! Đừng đến phá hoại nhi tử ta!
Mẫn phi thật hận không thể để Công chúa xui xẻo này chết bất đắc kỳ tử tại chỗ, nhưng nàng ta không những không chết bất đắc kỳ tử, còn tình cờ gặp được Nhị Hoàng tử.
Bảo Âm biết Hoàng Đế Lương quốc và ca ca nàng muốn tác hợp nàng và Bùi Diễm, hiện tại gặp được, liền hàn huyên vài câu.
Bùi Diễm hỏi nàng ta ở bên này có quen không? Những ngày này làm gì?
Bảo Âm nói nàng rất tốt, ăn ngon ngủ ngon, còn quen biết Hi phi nương nương trong cung ... Sau đó chính là rắm cầu vồng hai trăm chữ.
Tuy nói nam nữ Lương quốc có ngăn cách, nhưng Bùi Diễm vẫn thường xuyên có cơ hội tiếp xúc với một số quý nữ.
Lúc trước tiếp xúc với những người nói về Hi phi ngoài miệng có khen, đều không thực tế, cẩn thận ngẫm lại có thể nhận ra trong lòng các nàng thật ra xem thường.
Bảo Âm không giống thế, nàng ta là cô nương cởi mở nhiệt tình rất có sức cuốn hút, khen người khác rất ngay thẳng lại thật thà, hai gò má nàng ta ửng đỏ hai mắt sáng lấp lánh... Giống như các cô nương nói về thần tượng, cả người đều tỏa sáng.
Vốn bản thân Bảo Âm đã rất xinh đẹp, cộng thêm sức quyến rũ bạo phát.
Bùi Diễm chưa từng gặp cô nương nào ngây thơ đáng yêu như thế, lúc đầu nghĩ phụ hoàng để mình cưới Công chúa Hồ quốc chỉ là không cân nhắc để mình kế thừa đại thống, trên miệng hắn không nói nhưng trong lòng vẫn có một chút khổ sở, sau khi nhìn thấy Công chúa, cảm xúc lập tức không còn sót lại chút gì.
So với những đích nữ mắt mù tâm mù kia, Công chúa Hồ quốc đáng yêu hơn nhiều.
Lữ Trĩ và Dương Ngọc Hoàn đều là nhà giàu kỹ năng trong group, người đầu còn rất nhiều trước giờ không dùng được, về phần người sau, trước mắt gửi ba cái đã dùng hai cái, bởi vì hiệu quả kinh người điểm cống hiến của nàng tăng nhanh chóng, khoảng cách đến cửa ải một ngàn không còn xa, tiếp tục như thế, hơn một tháng là có thể đủ.
Biết được việc này, Vương Chính Quân khó chịu đến cực điểm.
Vương Chính Quân: "Group này thật không công bằng."
Hạ Cơ: "..."
Trần Viên Viên: "Thiên hạ nào có nhiều chuyện công bằng như vậy? Đòi công bằng sao tỷ không nghĩ mình có tốt số có thể làm Hoàng hậu, chết còn có thể vào group phóng khoáng như thế?"
Phùng Tiểu Liên: "Đúng như thế, tỷ chuộc nhi tử mà cũng bị lừa, vậy mà từ Hoàng hậu đến Thái hoàng Thái hậu. Ta đây, tuổi tròn đôi mươi đã ngủm rồi."
Bao Tự: "Nhỏ giọng chút, Đát Kỷ tỷ tỷ của chúng ta vẫn thuộc cấp bậc nguyên lão, vào group một năm, chỉ chừng hai trăm điểm, người ta nói gì đâu?"
Đát Kỷ: "Muốn chửi bậy..."
Triệu Phi Yến: "Đã gọi là điểm cống hiến, đương nhiên phải có cống hiến mới có thể có, ngại ít thì người nên tỉnh lại đi. Khi còn sống mình không đủ rầm rầm rộ rộ, chết cũng không có mấy kỹ năng, phàn nàn gì chứ?"
Vương Chính Quân: "Nói chuyện kì thế? Ta là mẫu hậu của con!"
Lữ Trĩ: "Ta còn là tổ tông của cháu, cháu lại nói chuyện như thế đấy?"
Lữ Trĩ: "Vương Chính Quân cháu hãy kiếm thêm điểm đi, nam nhân và nhi tử của cháu ở đây rất tốt, gần đây ta thăng cấp gia viên, có thêm vườn rau xanh nên hai hôm nay bọn họ vô cùng phong phú."
Vương Chính Quân: "..."
Vương Chính Quân: "Vậy mà người lại để Ngao của ta cày đất? ? ?"
Phùng Niệm: "Lưu Bang có thể cày đất sao Lưu Ngao lại không thể? Lời này khiến người ta cười chết ấy."
Từ sau vụ cho vay chuộc người bị lừa, Vương Chính Quân vẫn luôn rất tự kỷ, thật vất vả nói hai tiếng, mọi người trong group càng khiến tự kỷ hơn.
Trước kia Lữ Trĩ thường xuyên cảm thấy mình quá ưu tú nên không hợp với group họa thủy này, hiện tại nàng sống rất tốt, người không thích sống chung biến thành Vương Chính Quân.
Vương Chính Quân này, sau khi vào group cũng không tạo tình hữu nghị gì cả, chỉ để bù đắp gia phả cho Lưu Bang.
Sau khi Vương Chính Quân im miệng, trong group hàn huyên tới Bảo Âm Công chúa đến từ thảo nguyên, lúc đầu cứ nghĩ nàng ta tới tìm Phùng Niệm gây phiền phức, hai ngày này nhìn thấy hình như không phải.
Lúc vừa gặp mặt thì nàng ta còn bắt bẻ vài câu, xem hết điệu múa kia thì nàng ta cứ như bị đả kích trí mạng, lúc ấy cả người choáng vui sướng, ngày hôm sau lại tìm đến Phùng Niệm, mời nàng nhảy lại một lần...
Đều nhìn ra Bảo Âm rất rất thích khiêu vũ, cũng thích xem người khác khiêu vũ rồi.
Hiện tại ai cũng không nghĩ tới, nàng ta có thể vì nghệ thuật kính dâng đến mức kia.
Qua vài ngày, Phùng Niệm cảm thấy là thời điểm tiễn biệt hai huynh muội này, lại nghe nói Bảo Âm Công chúa rất thích cuộc sống ở Lương quốc, nàng ta muốn ở lại đây.
Hoàng tử Ô Lực Cát tự mình ra mặt, đàm luận cùng Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nghĩ đến hai tháng trước đạt thành rất nhiều hiệp nghị, đúng lúc hai nước có dự định hợp tác, lúc này Công chúa Hồ quốc nguyện ý ở lại kinh thành, thậm chí đến bên này, đối với triều đình là chuyện tốt.
Bùi Càn cười nói: "Trẫm có sáu Hoàng tử và trưởng tử đã định hôn sự, dưới mắt đang tuyển chính phi cho thứ tử, theo trẫm thấy, Bảo Âm Công chúa rất thích hợp."
Ô Lực Cát cũng không nghĩ tới thiên hạ còn có chuyện trùng hợp như vậy. Muội muội vừa nói muốn gả tới, Hoàng Thượng Lương quốc liền nói y có nhi tử cần tuyển phi, đây không phải trời ban nhân duyên sao? "Ấn tượng của tiểu vương đối với Nhị Hoàng tử quý quốc không sâu, thế nhưng có một người cha xuất sắc như bệ hạ, nghĩ đến cũng vô cùng xuất sắc. Chỉ là chuyện này... Ta nói không không được, một là được muội muội ưa thích, hai là phụ vương đồng ý."
"Làm phiền Hoàng tử Ô Lực Cát thay trẫm nói tốt vài câu giúp nhi tử không ra hồn kia, nếu chuyện có thể thành, đối với hai nước mà nói đều là chuyện tốt."
...
Bình thường mà nói, Hoàng Thượng làm xong sẽ đến Trường Hi cung, duy chỉ có hôm nay, y trực tiếp đi đến Nhu Phúc cung.
Ngay cả Lệ phi và Náo tần cũng không thể cướp Hoàng Thượng từ chỗ Hi phi, Mẫn phi sớm đã không muốn việc này. Nàng ta ngoại trừ thời điểm cực kỳ ngẫu nhiên hối hận hơn một năm trước mình đưa Phùng Niệm tới khiến nàng bất ngờ gặp gỡ Hoàng Thượng tại Nhu Phúc cung, đa số thời gian đều nghĩ cho nhi tử Bùi Diễm.
Năm nay Bùi Diễm mười lăm tuổi rồi, đại hôn còn có chút sớm, thế nhưng là thời điểm xác định ứng cử viên làm chính phi.
Trong lòng Mẫn phi có mấy người, vẫn đang suy nghĩ làm như thế nào nhắc với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại đi tới Nhu Phúc cung. Nghe thái giám hô lên Hoàng Thượng giá lâm, Mẫn phi lập tức cúi đầu nhìn lại mình, thấy ăn mặc cũng tạm được, mới đi ra nghênh đón.
"Thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng thượng không đến cung của Hi phi, lại tới chỗ thần thiếp, thần thiếp thật sự là thụ sủng nhược kinh*."
*được sủng ái mà lo sợ.
Lời này nghe vào như ăn giấm, nhưng Bùi Càn nhớ y có chuyện quan trọng, không so đo cùng Mẫn phi.
Y đi vào trong phòng, tùy ý ngồi xuống, để người hầu pha trà.
Mẫn phi từ đằng sau đi đến, hỏi: "Hoàng thượng có gì muốn nói với thần thiếp sao?"
"Không sai, nàng đừng đứng đây nữa, ngồi xuống đi. Trẫm tới là muốn nàng biết hôn sự của Bùi Diễm nàng không cần quan tâm, trẫm có sắp xếp."
Đầu tiên Mẫn phi sững sờ, sau đó là kinh ngạc.
Tim nàng ta bị treo lên, muốn hỏi lại sợ nghe được đáp án không muốn nghe.
Lúc này Bùi Càn chủ động mở miệng: "Trẫm định để hắn cưới Công chúa Hồ quốc, lấy quan hệ ổn định hai nước."
Công chúa Hồ quốc ? ? ?
Là người được xưng đệ nhất mỹ nhân thảo nguyên, Bảo Âm công chúa? ? ?
Người kia Mẫn phi đã thấy qua, ngày thường quả thực rất tốt, nhưng tính tình nàng ta quá hoạt bát ngoài miệng cũng đi thẳng vấn đề rất có thể đắc tội người khác, đây còn không nói... Thân phận nàng ta mặc dù cao, được gọi là nữ nhi Hồ vương thương yêu nhất, thế nhưng Hồ quốc ở trên thảo nguyên, cách xa như vậy cũng không giúp đỡ được Diễm Nhi. Càng quan trọng hơn là, nếu mà Diễm lấy nàng ta, còn có thể kế thừa hoàng vị không? Nếu hắn đăng cơ, để một nữ nhân Hồ quốc làm Hoàng hậu, sinh hài tử đều không phải là huyết thống thuần chính của Lương quốc, như vậy sao được?
Mẫn phi lập tức nghĩ đến, chỉ cần Diễm Nhi lấy nàng ta thì chẳng khác nào vô duyên với hoàng vị.
Nàng ta đương nhiên không nguyện ý!
Bịch một tiếng quỳ xuống: "Kính xin Hoàng Thượng nghĩ lại!"
Lúc đầu tâm tình Bùi Càn không tệ, thấy nàng ta giống như trời sập, cũng khó chịu: "Sao nàng lại cảm thấy Công chúa Hồ quốc không xứng với hắn ư? Vậy nàng muốn Bùi diễm cưới ai?"
"Trong kinh nhiều quý nữ như vậy, cưới ai cũng tốt, nhưng không thể là nữ nhân Hồ quốc, nhi tử ta sao có thể cưới nữ nhân Hồ quốc làm thê tử?"
"Nữ nhân Hồ quốc làm gì nàng?"
Mẫn phi cũng không thể nói ra chuyện kế thừa hoàng vị, đành phải kiên trì nói: "Thần thiếp chỉ là không thích..."
"Nàng có thích hay không cũng không có gì quan trọng, dù sao nàng nói không tính, trẫm nói mới tính. Trẫm nhất định phải có một nhi tử cưới nàng, là ai cũng được, thế nhưng lão đại đã định, lão tam chênh lệch chút tuổi, Bùi Diễm đúng lúc phù hợp."
Mẫn phi nghe xong, như muốn bão tố nước mắt, nàng ta cố nén khó chịu trong lòng, nói: "Cũng không nhất định phải Hoàng tử cưới, tôn thất không được sao?"
"... Nàng chỉ cần biết trẫm không phải đến thương lượng với nàng, chỉ là thông báo cho nàng một tiếng. Nàng không thích nữ nhân Hồ quốc có thể để nàng ít đến thỉnh an, nàng lớn lên trên thảo nguyên, đoán chừng cũng không quen những quy củ này của Lương quốc chúng ta."
Bùi Càn cảm thấy y tự mình đi chuyến này, nói chuyện cho Mẫn phi biết, đã rất nể tình rồi.
Kết quả y vừa đi Mẫn phi kém chút khóc mù mắt.
Mẫn phi kêu người tìm nhi tử đến, khóc lóc kể lể với hắn: "Làm sao bây giờ, phụ hoàng con định để con cưới Công chúa Hồ quốc kia!"
"Đây không phải rất tốt sao? Đại mỹ nhân đó."
Thấy hắn còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Mẫn phi dứt khoát nói toạc ra: "Nếu con cưới nàng, làm sao tranh cùng người khác nữa? Phụ hoàng con không lo lắng giang sơn bị Hồ quốc đoạt đi ư? Há có thể để con kế thừa đại thống?"
Muốn nói nhận xét đều không giả, hắn cũng không quá muốn đăng cơ, còn nghĩ nếu cưới Bảo Âm Công chúa này, sau này huynh đệ nào đăng cơ đều phải cho hắn mấy phần mặt mũi? Quá lố không sợ Hồ quốc đánh tới sao?
"Phụ hoàng đã nghĩ kỹ, chúng ta phản đối cũng vô dụng thôi."
"Tại sao vô dụng? Con nói với phụ hoàng, con không thích nàng chút nào, không thể nào sống cùng nàng, dù sao phụ hoàng con cũng nên cân nhắc một lần nữa."
"Có lẽ như thế có thể thoái thác, nhưng sẽ chọc giận phụ hoàng, như thế ổn thật không?"
Nghe nói như thế, Mẫn phi càng khó chịu hơn.
Bùi Diễm thở dài một hơi: "Phụ hoàng mới hơn ba mươi tuổi, thân thể rất tốt, chuyện này còn phải hai ba mươi năm sau, đến lúc đó ta đã ba bốn mươi sao tranh nổi với đệ đệ cường tráng chứ? Vả lại, bây giờ phụ hoàng chưa lập Hậu, không có nghĩa là sau này cũng sẽ không lập, cố gắng vài năm nữa trong cung có chủ, còn có đích tử được sinh ra cũng không biết chừng."
...
Cuối cùng Mẫn phi cũng không nghĩ ra cách nói đáng tin để từ chối, dù nàng ta không đồng ý, không chịu nổi Hoàng Thượng và Hoàng tử Ô Lực Cát đã đạt thành ăn ý, bản thân Bảo Âm cũng không có ý kiến, hiện tại chỉ thiếu Hồ vương gật đầu.
Muốn có được Hồ vương cho phép cần một chút thời gian, nhưng việc này đã truyền khắp trong cung, từng nhóm phi tần đều rất vui mừng, có không ít người tuần tự đến chúc mừng Mẫn phi.
Phùng Niệm cũng đi, nàng vừa ngồi xuống, chỉ nghe thấy Mẫn phi hỏi: "Hi phi muội muội cũng đến chúc mừng sao? Nếu thật vật, ta xin ghi nhận trong lòng."
"Chuyện vui lớn như vậy, sao Mẫn phi tỷ tỷ không vui thế?"
Mẫn phi cười miễn cưỡng: "Không phải không vui, ta sợ ở chung với nàng không tốt, nàng tới từ Hồ quốc, lại là Công chúa..."
"Ngược lại không cần phải lo lắng, Bảo Âm Công chúa này ta đã gặp nhiều lần, tướng mạo xuất sắc không nói, tính cách rất tốt, tài nghệ cũng rất xuất chúng, Nhị Hoàng tử có thể lấy lấy nàng thật có phúc."
Nghe lời này Mẫn phi như ăn phải phân, muốn mắng nàng lại không được, một hơi không thể nói, sượng mặt kìm nén đến khó chịu.
Nàng ta đã rất khó chịu rồi, Phùng Niệm còn khen người, nói gần nói xa đều là vẻ hâm mộ.
Do Phùng Niệm tiến cung muộn đồng thời còn chưa mang thai, nếu không Mẫn phi thật muốn nói với nàng: Người tốt như vậy để nhi tử của ngươi cưới đi! Đừng đến phá hoại nhi tử ta!
Mẫn phi thật hận không thể để Công chúa xui xẻo này chết bất đắc kỳ tử tại chỗ, nhưng nàng ta không những không chết bất đắc kỳ tử, còn tình cờ gặp được Nhị Hoàng tử.
Bảo Âm biết Hoàng Đế Lương quốc và ca ca nàng muốn tác hợp nàng và Bùi Diễm, hiện tại gặp được, liền hàn huyên vài câu.
Bùi Diễm hỏi nàng ta ở bên này có quen không? Những ngày này làm gì?
Bảo Âm nói nàng rất tốt, ăn ngon ngủ ngon, còn quen biết Hi phi nương nương trong cung ... Sau đó chính là rắm cầu vồng hai trăm chữ.
Tuy nói nam nữ Lương quốc có ngăn cách, nhưng Bùi Diễm vẫn thường xuyên có cơ hội tiếp xúc với một số quý nữ.
Lúc trước tiếp xúc với những người nói về Hi phi ngoài miệng có khen, đều không thực tế, cẩn thận ngẫm lại có thể nhận ra trong lòng các nàng thật ra xem thường.
Bảo Âm không giống thế, nàng ta là cô nương cởi mở nhiệt tình rất có sức cuốn hút, khen người khác rất ngay thẳng lại thật thà, hai gò má nàng ta ửng đỏ hai mắt sáng lấp lánh... Giống như các cô nương nói về thần tượng, cả người đều tỏa sáng.
Vốn bản thân Bảo Âm đã rất xinh đẹp, cộng thêm sức quyến rũ bạo phát.
Bùi Diễm chưa từng gặp cô nương nào ngây thơ đáng yêu như thế, lúc đầu nghĩ phụ hoàng để mình cưới Công chúa Hồ quốc chỉ là không cân nhắc để mình kế thừa đại thống, trên miệng hắn không nói nhưng trong lòng vẫn có một chút khổ sở, sau khi nhìn thấy Công chúa, cảm xúc lập tức không còn sót lại chút gì.
So với những đích nữ mắt mù tâm mù kia, Công chúa Hồ quốc đáng yêu hơn nhiều.
Danh sách chương