Editor: Đào Sindy

Hai năm nay, có không ít phu nhân quý tộc lén lấy lòng Mẫn phi, mặc dù không nói rõ, nhưng ý ai mà chả biết? Thậm chí muốn gả nữ nhi nhà mình cho Bùi Diễm.

Lúc đầu Mẫn phi chọn ra mấy người, muốn cẩn thận lựa chọn trong đó, rồi đi thuyết phục Hoàng Thượng, ai biết nửa đường nhảy ra Công chúa Hồ quốc.

Hoàng Thượng rất muốn thúc đẩy cửa hôn sự này, Mẫn phi chỉ có thể trông cậy vào duy nhất Hồ vương, hi vọng ông ta đứng ra phản đối.

Mặc dù hi vọng xa vời, chí ít Mẫn phi còn có hi vọng, nàng ta nghĩ đến từng nghe nói vị Bảo Âm Công chúa này là minh châu trên thảo nguyên, là nữ nhi Hồ vương thương yêu nhất, nếu thương yêu nhất không để bên cạnh che chở, sao có để nàng ta gả xa như vậy? Mẫn phi giấu hi vọng cuối cùng trong lòng, ai biết được, đúng vào lúc này thân nhi tử chạy tới cho nàng ta một cú tát.

Bùi Diễm nói hắn ngẫu nhiên gặp được Bảo Âm Công chúa, nói chuyện với nhau vài câu, cảm thấy đối phương không tệ: "Nàng nhìn rất đẹp, đã ngây thơ lại cởi mở, rất hợp với ta."

Mẫn phi nghe xong, nóng nảy!

Nàng ta nói: "Mới gặp mặt một lần có thể nhìn ra gì?"

"Ta biết, nàng và những quý nữ lấy lòng người không giống nhau, chân thành hơn họ nhiều, ta nói chuyện với nàng trong lòng thoải mái."

Lần này Mẫn phi trực tiếp ngồi không yên, nàng ta đứng lên: "Nàng ta cho con uống bùa mê gì rồi? Mới gặp mặt một lần, sao con lại thế!"

Bùi Diễm cười ha hả nói: "Nàng nói nàng thích khiêu vũ, gần đây đang học tập cùng Hi phi nương nương ... Những người khác nói về Hi phi nương nương đều là ghen ghét, ngoài miệng dù khen cũng không chân thành, Bảo Âm không giống vậy, nàng nói vô cùng tốt."

Bùi Diễm nghĩ đến bộ dáng Bảo Âm lúc đó, đều cảm thấy ngọt.

Đáng tiếc phần vui vẻ này không truyền sang cho Mẫn phi được, Mẫn phi nghe nói nhi tử thích Công chúa Hồ quốc kia là vì đối phương thưởng thức Hi phi, thổi phồng Hi phi quá mức tốt đẹp...

Ngay từ đầu nàng ta cảm thấy mình nghe lầm, ý thức được không sai rồi, cả người tối sầm lại thiếu chút giận ngất.

Lại là Hi phi!

Hồ ly tinh kia có gì tốt?

Hoàng Thượng bị nàng ta mê hoặc xoay mồng mồng, ngay cả Nhu Phúc cung cũng không tới!

Diễm Nhi cũng là đức hạnh này, hắn nghiêm túc cảm thấy Hi phi không chỉ xinh đẹp người cũng tốt, đồng thời lòng mang triều đình, là cô nương tốt hiếm có.

Mẫn phi sớm còn lo lắng có phải hắn cất giấu ý đồ xấu, hơn một năm nay nhìn xem hình như không có, nhưng thỉnh thoảng muốn tán dương Hi phi vài câu, nghe người ta khen hắn cũng theo phụ họa, người ta nói khó nghe hắn sẽ tranh luận lại, không biết còn cảm thấy Hi phi mới là thân mẫu của hắn.

Không chỉ là Bùi Diễm, Bảo Âm trở về cũng nói với Nhị ca Ô Lực Cát của mình, nói nàng ta trùng hợp gặp gỡ Nhị Hoàng tử Lương quốc, người này khá tốt, trò chuyện cùng nàng ta rất nhiều.

"Tốt lắm! Vậy ca ca an tâm! Muội này... Mấy ngày nay muội tiến cung đã làm gì cùng mỹ nhân thế? Nói cho ca nghe một chút."

"Học khiêu vũ."

"Học được thế nào rồi?"

Nói đến chỗ này Bảo Âm hào hứng, nàng ta bỏ miếng bánh đã cắn dở xuống, đứng lên xoa tay: "Học được một chuỗi động tác, để ta nhảy cho ca xem thử."

Nữ nhi thảo nguyên, luôn hào phóng như vậy, nói đến là đến!

Nàng ta nhớ lại động tác tay của Phùng Niệm, mỗi lần đạp đạp xoay người, tay và ánh mắt đồng thời với nhau... Bảo Âm thật hài lòng, Ô Lực Cát nhìn mà mặt không biểu tình.

Lúc nhảy múa người xem không có phản ứng, ai có thể nhảy nổi nữa?

Bảo Âm mới vòng hai vòng, liền dừng lại, nàng ta tức giận đi qua đá Nhị ca nhà mình: "Ca có nét mặt gì thế? Chẳng lẻ ta nhảy không ổn sao? Hi phi nói ta có ngộ tính hiếu học nên học nhanh."

"Người ta an ủi muội muội còn tưởng thật mà nghe lọt à..."

Hai huynh đợi ở kinh thành rất vui vẻ, Hồ vương nhận lấy thư thúc ngựa gửi đến, mở ra xem xét, suýt nữa bị nhồi máu cơ tim. Ông ta đập một chưởng vào kỷ án, bị chuyện của hai đứa con làm sợ hãi.

"Là thư từ Lương quốc đưa về, muội muội đã xảy ra chuyện sao?"

"Nhi tử sẽ đi dẫn binh! Đánh tới Lương quốc cứu muội muội trở về!"

Hồ vương đen mặt quát lớn: "Dừng lại."

"Sao vậy phụ vương?"

"Bảo Âm không sao."

"Vậy là lão nhị? Lão nhị lại vờ ngớ ngẩn đưa ngựa cho người ta rồi?"

Hồ vương vừa rồi cố gắng kềm chế, nghe nói như thế không kềm được rồi, tức giận nói: "Nó còn hơn cả đưa ngựa, thằng khốn này đưa cả muội muội của các con!"

Ân Hòa: ?

Khánh Cách Nhĩ Thái: ? ? ?

"Phụ vương người nói gì? Ô Lực Cát thế nào?"

"Chính nó suốt ngày nói những thứ kia với Bảo Âm, Bảo Âm huyên náo muốn đi cùng đến Đại Lương, nàng ở Hoàng Cung Đại Lương nhìn thấy Hi phi, thích vô cùng, nói muốn lưu lại bên kia học khiêu vũ cùng người ta, còn nói chúng ta đúng lúc hối nàng lấy phu quân, nàng định gả cho nhi tử Hoàng Đế Đại Lương, viết thư trở về bảo ta đồng ý."

Hồ vương nghĩ đến Ô Lực Cát liền tức giận, tên khốn này thật giỏi, lần trước đi qua tặng người ta hai ngàn năm trăm con ngựa, bây giờ đi qua không những không đưa ngựa về, còn định đưa Bảo Âm đi, còn không bằng hắn ta tự đưa bản thân sang!

Nghĩ đến nữ nhi bảo bối nâng trong lòng bàn tay phải gả xa như vậy, lục phủ ngũ tạng của Hồ vương đều đau.

Đang đau, chợt cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.

Tại sao Ân Hà và Khánh Cách Nhĩ Thái lại không mắng Ô Lực Cát là đồ bại gia, còn lộ ra hoảng hốt kèm theo một ít huyễn tưởng.

"Hai con đang nghĩ vớ vẩn gì đó?"

"Không, không có."

"Đang nghĩ Ô Lực Cát đi qua sẽ đưa ngựa, muội muội đi qua cũng không chịu về nhà, ta nghĩ phi tử kia của Hoàng Đế Lương quốc thật sự đẹp như vậy sao?"

"Nếu không ta đi một chuyến, gửi lời của người đến, thuận tiện đi giám sát lão nhị."

Lời này nghe quá quen tai rồi, lúc trước Bảo Âm ồn ào muốn đi cũng dụ dỗ ông ta như vậy, nói Ô Lực Cát không đáng tin, đồng ý thật tốt nhưng ai biết hắn ta đi rồi có vờ ngớ ngẩn không? Bảo Âm nói nàng muốn đi cùng, vừa nhìn chằm chằm Ô Lực Cát, cũng có thể khoa tay múa chân với phi tử Hoàng Đế Lương quốc một chút, dương dương đắc ý vì đại thảo nguyên một chút...

Hồ vương nghe xong thấy có lý, tăng thêm một đội người thả nữ nhi ra.

Nàng ta trước đây là một con cừu, cụ thể là một con cừu ngu ngốc.

Bảo Âm đã bị liên lụy rồi, Khánh Cách Nhĩ Thái còn muốn đi? ? ?

Mặc dù Hồ vương chưa xem phim hoạt hình “Anh em Hồ Lô bộ”, nhưng ông ta cảm thấy không ổn, kiên định bác bỏ đề nghị ngu xuẩn này.

Nhi tử chưa đưa ra ngoài thì ông ta còn có thể chặn lại, nữ nhi thì không lưu được.

Mặc dù nhìn thấy tin tức, phản ứng đầu tiên là từ chối, suy nghĩ kỹ một chút, Đô thành Lương quốc quả thực phồn hoa, gả cho nhi tử Hoàng Đế thì chính là Hoàng tử phi, thân phận rất cao, nàng ta lại là Công chúa hòa thân, dù chỉ là vì hai nước hữu hảo, ai cũng không dám nghiêm khắc với nàng ta.

Bảo Âm gả đi, có thể khiến người Lương quốc an tâm, đối với đại thảo nguyên cũng có chỗ tốt.

Nhưng sau này muốn gặp nàng ta cũng không dễ dàng, ngẫm lại thật không nỡ.

Trong lòng không nỡ, Hồ vương vẫn cắn răng ra quyết định, đồng ý cửa hôn sự này với Lương quốc. Ông ta không dám phái nhi tử, sắp xếp sứ thần đi qua.

Sứ thần từ đại thảo nguyên xa xôi đến, đuổi tới Kinh Thành cần nửa tháng sau, trong khoảng thời gian này Bùi Diễm và Bảo Âm lại gặp hai lần, quả nhiên vẫn rất hợp khẩu vị.

Đã biết cửa hôn sự này Hồ vương không thể nào phản đối, Bảo Âm là thiếu phụ hoàng gia rồi, nàng ta ra vào Hoàng Cung càng thêm dễ dàng, mỗi ngày đều có thể đến Trường Hi cung thăm Hi phi.

Nhìn nhiều lần, Bảo Âm liền cảm thấy tâm tính của mình ngay từ đầu quả nhiên không đúng, Hi phi nương nương thật ra trông rất đẹp, đồng thời nén lòng mà nhìn, càng xem càng đẹp.

Có ý nghĩa giống nàng ta còn có Phùng Nguyên.

Lúc người ở trên thảo nguyên chịu quá nhiều khổ, trở về được tỷ tỷ quan tâm nhiều như vậy, ý nghĩ của nàng ta tất nhiên thay đổi rất nhiều, trước kia vô cùng mâu thuẫn đối với Phùng Niệm, thậm chí còn có căm thù, hiện tại dần dần có chút hảo cảm hơn, Phùng Nguyên còn luyến tiếc trong lòng, đáng tiếc đây không phải thân tỷ tỷ cùng cha cùng nương của mình ... Đã có những ý nghĩ này, lại nhìn Phùng Niệm múa hai lần, nàng ta dần dần cũng hiểu rõ tại sao Hoàng Thượng lại thích đến Trường Hi cung như thế.

Thực ra Phùng Niệm nhìn rất đẹp đấy, bộ dáng nàng khiêu vũ càng đẹp.

Với năng lực này của mình, thật không sánh bằng, chỗ nào cũng không sánh bằng.

Lúc suy nghĩ lung tung, thân thể nàng ta đã được dưỡng tốt lên. Trước đó cũng đã nói, dưỡng tốt trong cung sẽ đưa người về, Phùng Niệm để Trần ma ma gói lại toàn bộ đồ của Phùng Nguyên, những thứ như y phục đồ trang sức đều mang về cho nàng ta.

Phùng Nguyên biết trong nhà không tốt, nói thực ra nàng ta không muốn trở về, nhưng nàng ta cũng biết mình không lưu lại được trong cung.

Lúc trước tiến cung chỉ là vì muốn bò lên giường, con đường này đã sớm bị chặn, không quay về chẳng lẽ tiếp tục rửa chân cho Hoàng Thượng?

Nàng ta rời đi, trước khi đi Phùng Niệm chuyển cho nàng ta hai câu, mọi thứ nên động não ngẫm lại, sau đó tự giải quyết cho tốt.

Nói thực ra, ngày này trong group chờ mong rất lâu, đám Lữ Trĩ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, đã sớm ngóng trông Phùng Nguyên dưỡng tốt thân thể trở về bị Phùng Hi giày vò.

Lữ Trĩ: "Từ sang thành kiệm, trước kia Phùng Khánh Dư là Thượng Thư, nhất định sống rất tốt, sau khi suy tàn dù trong tay có tiền cũng không thiếu chi tiêu, Niệm Niệm trả về số kia chẳng tính là gì. Lúc này đoán chừng còn lại cũng không nhiều, Phùng Nguyên mang theo nhiều đồ trang sức trở về như vậy, không bị người Phùng gia để mắt tới bản cung thật cũng không tin nổi."

Phùng Tiểu Liên: "Phùng gia đều như vậy, nàng ta đến vì ý nghĩ bản thân, sẽ chịu dâng hiến y phục và đồ trang sức sao?"

Hạ Cơ: "Ta cảm thấy sẽ không, không những không đưa còn lôi Niệm Niệm ra ép bọn họ, nói đây là trong cung ban cho không thể đổi tiền."

Triệu Phi Yến: "Nhưng nàng ta còn một tỷ tỷ, thân tỷ tỷ sắp lập gia đình, không thể cầm đi cầm cố đổi tiền thì tỷ tỷ dùng sao đây?"

Bao Tự: "Cho nên nói có trò hay để xem nha!"

Đát Kỷ: "Còn nói thiếp không có lương tâm, từng người cũng rất hư hỏng, hố như này đều tự đào được mà."

Tây Thi: "Đây không phải chiêu Niệm Niệm tự mình nghĩ ư?"

Phùng Niệm: "Đúng thế! Ta chỉ nghĩ nếu như bây giờ chưa đủ để Phùng Hi khó chịu, thân muội muội nàng ta trôi qua không tệ nàng ta lại rối tinh rối mù, đó mới là chuyện đau khổ."

Phùng Niệm: "Vả lại tặng y phục và một số đồ cho muội muội đáng yêu nhà mình sao có thể gọi đào hố? Đát Kỷ tỷ tỷ chú ý chút đi."

Lữ Trĩ: "Trong group nhiều người như vậy mà chỉ có hồ ly tinh tỷ bị cảnh cáo, tự mình nên tỉnh lại chút đi nhé?"

Dương Ngọc Hoàn: "Lúc ta vào mọi người đều nói Đát Kỷ tỷ tỷ là đại lão trong group, kết quả lại là đại lão bị cấm chat nhiều nhất và điểm cống hiến ít nhất ..."

Đát Kỷ: "Điểm cống hiến ít nhất không phải Hạ Cơ sao? Kỹ năng của muội ấy chưa dùng qua bao giờ!"

Hạ Cơ: "Gấp gì chứ, ta còn trú nhan thuật chưa phát, qua mấy năm nữa người Niệm Niệm dần dần trưởng thành, đến lúc bộ dáng nở rộ hoàn toàn ta sẽ cho muội ấy dùng, điểm cống hiến không phải tùy tiện có sao? Năm ba ngày sẽ vượt qua tỷ thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện