Lúc đó nàng được nuôi dưỡng ở biệt trang Lạc Châu, tuy có Tĩnh Nương giáo dục nàng các phép tắc lễ nghi nhưng cuộc sống của bọn họ quá khó khăn, không có váy áo mới mà chỉ có vài món di vật trang sức châu báu của mẫu thân để lại, càng chưa từng gặp những người có xuất thân cao quý ở bên ngoài.

Nàng bị lưu đày ở nông trang như con chim cô độc bị cầm tù mà lớn lên, làm sao có thể so với Thẩm Thanh Nhu?Mà Thẩm Thanh Nhu được người trong nhà mời ma ma trong cung đến giáo dưỡng, cầm kỳ thi họa của nàng đều do Thẩm Hoài tốn một số tiền lớn mời tiên sinh đến dạy dỗ, còn nàng bị đưa đến Lạc Châu.

Thẩm Thanh Nhu hoàn toàn thay thế vị trí của nàng trở thành tiểu thư con vợ cả duy nhất trong phủ, mà Thẩm Hoài và Hồ thị lại càng đặt những tâm huyết của mình lên người Thẩm Thanh Nhu.


Thẩm Thanh Nhu giống mẫu thân của ả ta, không cam lòng sống dưới người khác, mẫu thân ả ta đã chịu đủ mọi nghẹn khuất khi làm thiếp thất rồi, mà ả ta lại không muốn tiếp tục làm vợ lẽ nữa.

Thế cho nên hai mẹ con ả ta tâm cao khí ngạo, không tiếc bất kì thủ đoạn hiểm độc nào để bò lên trên, hễ có người cản trở bọn họ thì đều phải chết!Kiếp trước, khi nàng nhìn thấy dung mạo và khí chất của Thẩm Thanh Nhu, lại còn được ả ta nói giúp thì đã cảm thấy ả ta lương thiện thân thiết, sau này còn xem như muội muội thân nhất mà yêu thương.

Khi đó nàng không ngờ rằng nữ tử như đóa bạch liên không nhiễm chút bụi trần thế gian kia lại ngoan độc và rắn rết như vậy!“Nhị tỷ, sao tỷ lại nói chuyện giúp nàng ta thế!”Thấy Thẩm Thanh Nhu đến, Thẩm Thanh Dung lập tức làm nũng xoay người ôm lấy cánh tay của Thẩm Thanh Nhu.


Nàng nói xong lại chuyển mắt nhìn về hai thiếu nữ thanh tú phía sau Thẩm Thanh Nhu: “Ngũ muội, Lục muội, các muội thấy ta nói có đúng không!”Theo Thẩm Thanh Nhu đến đây là hai vị tiểu thư con vợ lẽ trong phủ, Ngũ tiểu thư Thẩm Thanh Huệ và Lục tiểu thư Thẩm Thanh Phù.Thẩm Thanh Huệ nghe vậy nhấp môi không nói, Thẩm Thanh Phù lại che miệng cười: “Tam tỷ, nghe Nhị tỷ đi.”Từ khi mẫu thân nàng bệnh chết, Hồ thị được nâng lên thành vợ kế, toàn bộ tướng phủ dần bị Hồ thị nắm trong tay.

Hồ thị giữ quyền cưới gả cho tất cả các con của Thẩm Hoài, mà mẹ con Hồ thị sẽ lợi dụng điều này thu mua lòng người.

Vì vậy, nhóm thứ muội này đều phải lấy lòng Nhị tỷ Thẩm Thanh Nhu, xem như thiên lôi sai đâu đánh đó!Vừa nghe lời nói của Thẩm Thanh Phù, Thẩm Thanh Dung không tình nguyện hừ một tiếng: “Tấm lòng của Nhị tỷ đúng là hiền lành, viện này dù thế nào cũng nên cho Nhị tỷ ở mới đúng, sao lại cho nàng ta! Nhìn bộ dạng nàng ta như con gà ốm kia, không biết có đem dịch bệnh bên ngoài vào không, thật là làm ô uế đôi mắt chúng ta mà!”Lúc này Thẩm Thanh Hi ở Lạc Châu đã chịu đủ cực khổ, lại còn bệnh nặng một trận nên cơ thể gầy yếu, khuôn mặt trắng bệch và xanh xao, ngoại trừ mặt mày có vài phần thanh tú ra thì vẫn kém xa một Thẩm Thanh Nhu cao nhã đoan trang.“Tam muội, ngươi đừng nói như vậy, Đại tỷ có bệnh trong người, ở một nơi tốt là đúng.” Thẩm Thanh Nhu nói những lời dễ nghe nhưng ánh mắt lại đánh giá Thẩm Thanh Hi, ả ta dẫn theo mấy người chậm rãi đi về phía trước, bước đi thướt tha.Thẩm Thanh Dung cười lạnh một tiếng: “Nếu có bệnh thì nên ở Phù Vân Cư, nơi này tốt như vậy, nếu lây bệnh cho những người khác thì làm sao bây giờ! Nhị tỷ tỷ, tỷ không thể nuông chiều nàng ta như vậy, tỷ mới là tỷ tỷ của chúng ta, còn Đại tỷ như nàng ta thì không nhận, có một người như Đại tỷ như vậy đúng là làm cho tướng phủ chúng ta xấu mặt.”Thẩm Thanh Hi khóe môi nhợt nhạt nói: “Mấy vị muội muội đều ở đây à.

Tam muội, nói chuyện đừng có quá đáng.”Thẩm Thanh Dung mở to mắt, vừa rồi ở trong viện nghe Nhị tỷ nói Đại tỷ này là một con ma ốm dễ bắt nạt, không ngờ bây giờ còn dám tranh luận trước mặt nàng ta à?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện