“Ngươi còn dám cãi lại?”Thẩm Thanh Dung vừa nói vừa bước lên trước, sau đó giật lấy tranh thêu từ tay Thẩm Thanh Hi.

Nàng ta cúi đầu nhìn thấy bên trên được thêu một con kim kê với những chiếc lông vũ lộng lẫy… Dù rằng chỉ thêu được một nửa nhưng đã khiến người ta nhìn ra những đường chỉ rất tỉ mỉ với màu sắc tươi sáng, kỹ năng thêu thùa vô cùng xuất sắc!Thẩm Thanh Nhu cũng liếc mắt nhìn lướt qua bức tranh thêu này, lập tức khen: “Kỹ năng thêu thùa của Đại tỷ thật giỏi, Tam muội, sau này chúng ta nên chăm chỉ học hỏi mới phải, nhất là muội đó Tam muội à…”Thêu thùa là công việc mà Thẩm Thanh Dung ghét nhất, vừa nghe thấy những lời này, nàng ta cất tiếng cười nhạo, ném khăn tay còn đang thêu dở xuống đất, nói: “Đúng là một gái quê đến từ nông thôn! Ngươi thật sự cho rằng mình là Đại tỷ của chúng ta sao, ngươi thêu gà à? Ngươi thêu vậy là đúng rồi đấy! Vào rừng làm cướp Phượng hoàng chẳng bằng gà, ngươi bây giờ ngay cả con gà cũng không bằng, nên dẹp ý nghĩ muốn áp bức chúng ta còn kịp đó!”Đáy lòng Thẩm Thanh Hi không khỏi cười lạnh, Thẩm Thanh Dung chắc có ảo tưởng bị người khác áp bức, rõ ràng nàng chưa hề làm gì cả, nhưng Thẩm Thanh Dung vẫn luôn nhằm vào nàng, chỉ cần Thẩm Thanh Nhu hơi kích động một chút cũng đã khiến Thẩm Thanh Dung nổi trận lôi đình, tính cách nàng ta như vậy, xứng đáng bị Thẩm Thanh Nhu lợi dụng như súng, cũng may nàng ta hơi ngu ngốc, nếu nàng ta mà thông minh hơn một chút, vậy chẳng phải nàng ta sẽ là Thẩm Thanh Nhu độc ác thứ hai sao?Ứng đối với người như vậy, Thẩm Thanh Hi sẽ không bao giờ mềm lòng!Nàng đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt hơi kích động nói: “Tam muội, muội không được khinh người quá đáng, ta nể tình muội là em gái nên mới bỏ qua cho muội, nhưng muội lại phá hỏng bức tranh thêu của ta!”Nhìn thấy Thẩm Thanh Hi tức giận, Thẩm Thanh Dung thoáng nhìn qua Tĩnh Nương và Ngọc Trúc đang cúi đầu không lên tiếng mà nở một nụ cười vô cùng đắc ý!Thẩm Thanh Hi tức giận thì làm sao? Ngay cả hai người hầu của nàng ta đều đã sợ tới mức không dám nhúc nhích, ngoài lão phu nhân ra, ai có thể bảo vệ nàng ta cơ chứ? Mà nàng biết, mấy ngày nay lão phu nhân vẫn chưa từng đến gặp nàng ta! Có thể thấy, lão phu nhân cũng không phải rất thương yêu nàng ta, nếu không phải nàng ta suýt chút nữa tắt thở, thì lão phu nhân đã không vì áy náy nhất thời mà ban cho nàng ta Vi Lan Cư.


“Ừ đấy! Ta muốn bắt nạt ngươi thì sao?”Thẩm Thanh Dung vừa nói vừa vênh váo tự đắc giẫm chân lên bức tranh thêu của Thẩm Thanh Hi, mũi chân nàng ta không ngừng dùng sức, suýt chút nữa đã giẫm nát hoa văn trên tranh thêu: “Sao nào! Ta bắt nạt ngươi thì sao? Ta thấy ngươi vẫn nên quay về Lạc Châu của ngươi đi…”Thẩm Thanh Hi đã tức giận đến cả người run lên: “Tam muội, muội thật quá đáng, muội có biết ta thêu cái này làm quà tặng người hay không!”Nói như thế, Thẩm Thanh Dung càng cười khúc khích, nói: “Tặng người? Ngươi muốn tặng cho ai? Chỉ với hoa văn thêu gà rừng chẳng ra gì này, đưa cho ai ai cũng sẽ cảm thấy nó ti tiện.

”Gà rừng, ti tiện…Ngay khi những lời này được nói ra, đến Ngọc Trúc cũng không thể chịu được nữa.

Nhưng khi nàng ấy liếc mắt nhìn sang thì thấy Tĩnh Nương không nói gì.

Thẩm Thanh Hi chuyển mắt nhìn sang Thẩm Thanh Nhu: “Nhị muội muội, xưa nay Tam muội luôn nghe lời muội, muội khuyên can muội ấy đi!”Đáy lòng Thẩm Thanh Nhu đã cười đến nở hoa từ lâu rồi, ả ta muốn Thẩm Thanh Dung mắng những lời này, ả cũng muốn mắng đấy, nhưng ả phải làm một tiểu thư tao nhã cao quý của tướng phủ, làm sao có thể th ô tục như vậy trước mặt người ngoài! Nhìn dáng vẻ tức giận đến cả người phát run nhưng không thể làm được gì của Thẩm Thanh Hi, cũng đã xả luôn cơn giận trong lòng ả, ả hận không thể biến thứ dưới chân Thẩm Thanh Dung thành Thẩm Thanh Hi, làm sao có tâm tư thực sự muốn ngăn Thẩm Thanh Dung.


Vì vậy, ả bèn thở dài liếc nhìn Thẩm Thanh Dung, nói: “Tam muội, Đại tỷ còn đang bệnh, muội không nên làm thế.

”Thẩm Thanh Dung khịt mũi hừ nhẹ: “Nhị tỷ, tỷ nhịn quá giỏi, nhưng ta không nhịn được như vậy, nàng ta dựa vào lý do gì mà vừa quay về lại được chuyển vào sống trong Vi Lan Cư.

” Thẩm Thanh Dung nói rồi đá chiếc khăn thêu hoa văn đã bị giẫm nát đầy bùn đất đến trước mặt Thẩm Thanh Hi: “Không phải muốn tặng người sao? Lấy làm quà đi, ta trái lại muốn xem xem, là ai đớn hèn như vậy, sẽ nhận đồ của ngươi đưa đấy!”Nói xong, lại nhìn vẻ mặt lã chã chực khóc trừng mắt nhìn nàng ta của Thẩm Thanh Hi, Thẩm Thanh Dung đắc thắng bắt đầu cười lớn.


Nàng ta thực sự quá sung sướng, vì dù sao Thẩm Thanh Hi cũng là trưởng nữ, nhưng bây giờ lại bị nàng sỉ nhục như vậy!“Thế nào? Nhìn sắc mặt tức giận của ngươi, ngươi còn dám đánh ta hay sao?”Thẩm Thanh Dung cười vô cùng ngạo nghễ, nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói trầm bao hàm giận dữ đột ngột vang lên.

“Nàng không dám đánh cháu, để ta đánh!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện