Giọng nói vừa dứt, Thẩm Thanh Dung đột nhiên cảm thấy lưng cứng đờ.Mấy người Thẩm Thanh Nhu không dám tin, cùng một lúc quay đầu lại nhìn xem, vừa nhìn xong thì sắc mặt của cả bọn đều nhanh chóng thay đổi.Ngoài cửa Lan Vi Cư, không biết lão phu nhân Giang thị đã đứng đó tự bao giờ, bên người của bà còn có Hồ thị và thừa tướng Thẩm Hoài đều đang đứng đó với vẻ mặt phức tạp, cộng thêm Xuân Mai đang kinh ngạc tột độ phía sau.Nàng nghe lệnh đi mời lão phu nhân tới, không ngờ lúc đi mọi thứ vẫn còn bình thường mà lúc về thì lại biến thành loại tình huống này! Phu nhân đã đặc biệt dặn dò nàng ta bảo nàng ta cẩn thận, nhưng tam tiểu thư lại dám làm càn như thế, nàng ta thật to gan!Giang thị đang chìm trong giận dữ nhìn Thẩm Thanh Dung, từ vừa nãy cũng là bay ra từ miệng bà.“Bái kiến tổ mẫu, bái kiến phụ thân, bái kiến mẫu thân…”Thẩm Thanh Nhu phản ứng thật nhanh, lập tức làm hành lễ, cả Thẩm Thanh Huệ và Thẩm Thanh Phủ cũng nối tiếp làm theo.Thẩm Thanh Dung ngơ ngác xoay người lại, vừa chạm vào ánh mắt của Giang thị nàng ta lập tức điếng người.Không biết lão phu nhân đã đến bao lâu, những lời vừa rồi bà đã nghe được những gì rồi?Trong lòng Thẩm Thanh Dung còn ôm tâm lý may mắn, nhưng Giang thị vừa mở miệng đã dập tắt toàn bộ hy vọng của nàng ta.“Tam tiểu thư thật là lợi hại! tướng phủ này, có phải đã không chứa nổi tam tiểu thư rồi không!”Trong lòng Thẩm Thanh Dung hoảng hốt, vội vàng nói: “Tổ mẫu, không phải như vậy đâu tổ mẫu, vừa rồi con… vừa rồi con chỉ nói đùa với đại tỷ mà thôi… Đại tỷ vừa trở về, con chỉ làm bộ dọa nàng…”Một giây trước còn đang phách lối vô cùng, vậy mà giờ biết sợ nhanh như vậy.Giang thị cười nhạt, được Hứa ma ma đỡ vào trong phòng: “Làm bộ? Làm bộ đến nỗi đạp nát cả bức thêu của nàng? Làm bộ mà mắng tác phẩm thêu của nàng là gà rừng? Là thứ đồ hạ tiện?”“Tổ mẫu, tổ mẫu, ta…”Thẩm Thanh Dung đã nói không nên lời, nàng ta khẩn trương đổ mồ hôi đầy đầu, nhìn qua Thẩm Thanh Nhu cầu cứu, mà Thẩm Thanh Nhu dù thấy được nhưng vẫn làm như không nhìn thấy.

vẫn đứng tại chỗ im lặng như liễu.Thẩm Thanh Dung lại rối rắm nhìn sang Hồ thị, nhưng mà trên mặt Hồ thị lại hiện mấy phần trầm tư, không biết là đang nghĩ về chuyện gì, cũng không có dự định gì là sẽ nói đỡ giúp nàng ta.


Trái tim của Thẩm Thanh Nhu như rơi vào đáy vực, hoảng đến độ không biết lựa lời mà nói: “Tổ mẫu, đại tỷ… đại tỷ nàng ấy tự nhiên lại đi thêu gà vàng, ta liên tưởng đến câu cướp gà trộm đó, câu từ liên quan đến trộm cắp, cho nên ta luôn cảm thấy gà vàng là điềm xấu…”Vừa dứt lời, Thẩm Thanh Dung chợt phát hiện ánh mắt Giang thị càng mãnh liệt, còn nỗi giận lôi đình hơn cả trước đó, theo sau là Hứa ma ma nói một cách đau lòng: “Tam tiểu thư, ngươi thật là hồ đồ.

Ngươi quên sao, lão phu nhân tuổi gà.” Nói xong thì thương tiếc nhìn qua Thẩm Thanh Hi: “Đại tiểu thư bỏ lỡ ngày xuân thọ thần của lão phu nhân cho nên mới thêu khăn này với ý muốn bù đắp, cái khăn này là nàng định thêu cho lão phu nhân, ngươi lại nói như thì, ai….”Hứa ma ma là tâm phúc của Giang thị, cả Hồ thị cũng phải nể mặt ba phần.


Bà ta đã nói thế thì Thẩm Thanh Dung nào dám cãi lại nữa lời, tức khắc mồ hôi lạnh đổ như mưa.

Phải rồi, sao nàng ta lại quên mất, lão phu nhân là tuổi gà! Vậy mà nàng ta lại quên!Giang thị liên tục cười lạnh: “Cướp gà trộm chó? Trộm cắp? Ta là người nhận khăn này, vậy ta chính là hạ tiện?”Đầu gối Thẩm Thanh Dung mềm nhũn cả ra, lập tức quỳ gối: “Tổ mẫu, tổ mẫu thứ tội.

Dung nhi bỗng nhiên quên mất, Dung nhi không phải cố ý, Dung nhi thật sự chỉ muốn làm bộ dọa đại tỷ một chút.”Hứa ma ma thở dài: “Tam tiểu thư, đại tiểu thư vẫn đang bị bệnh, ngươi còn muốn dọa nàng?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện