Xuân Mai mồ hôi như tắm, cơ thể không kiềm chế được, run lên bần bật.Rõ ràng là nàng ta đã thấy Thẩm Thanh Hi đốt phong thư đó rồi mà, sao có thể ở đây được chứ!Nghĩ như vậy, Xuân Mai như tỉnh ngộ, nàng ta không nhìn thấy đích tay Thẩm Thanh Hi cắt tấm vải sa đỏ, nàng ta chỉ nhìn thấy những mảnh vụn thôi.

Còn có vở kịch này của Thẩm Thanh Hi nữa, vậy nên mới tưởng tấm vải sa đã bị cắt rồi.


Phong thư này cũng như vậy, nàng ta chỉ nhìn thấy đống tro tàn thôi, nhưng đống tro tàn đó căn bản không phải là thư mà nàng viết!Tất cả mọi thứ này, tất cả mọi thứ đều là do Thẩm Thanh Hi sắp xếp, là Thẩm Thanh Hi đang diễn kịch!Xuân Mai rất tuyệt vọng, thậm chí còn không màng đến việc hận Thẩm Thanh Hi, nàng ta bỗng nhìn Thẩm Thanh Hi, không hiểu nổi tại sao một tiểu cô nương 13 tuổi mà lại có thể có mưu kế như vậy.

Nàng ta hối hận rồi! Nàng ta nên nghe lời của Thẩm Thanh Hi, ngoan ngoãn đi theo nàng, nàng ta không nên, không nên giúp Hồ thị hại Thẩm Thanh Hi…“Thẩm Thanh Hi! Ngươi to gan thật đấy!”Thẩm Hoài hét lên một tiếng, đôi mắt trợn tròn lên!Lão phu nhân nhìn phong thư đó một cái, thần sắc hơi phức tạp.Hồ thị ở bên cạnh nói với vẻ đau lòng: “Hi Nhi, con hồ đồ quá! Năm đó tỷ tỷ con mất là vì bệnh, sao con có thể nói lão phu nhân… ôi, con viết phong thư này là vì muốn báo với phủ An Định Hầu? Muốn để lão hầu gia đến đè ép tương gia, đến hỏi tội lão phu nhân? Hi Nhi, con ác độc quá, bây giờ có nói gì ta cũng sẽ không bảo vệ nổi con nữa!”Thẩm Thanh Hi thực sự khâm phục trí tưởng tượng và tốc độ phản ứng của Hồ thị, vậy mà lại dám lôi phủ An Định Hầu ra!Nàng nhướng mày, nói: “Phu nhân đừng tức giận, phong thư này liên quan gì đến ta chứ?”Bàn tay đang cầm phong thư của Thẩm Hoài run lên, chỉ về phía Thẩm Thanh Hi: “Ngươi! Thứ nghiệt chủng! Lão phu nhân quan tâm mẫu thân ngươi đến mức nào chứ, là mẫu thân ngươi sức khỏe không tốt nên chẳng chữa trị được mấy đã mất rồi.

Nhưng từng câu từng chữ trên bức thư này đều rất ác độc, lại còn lôi cả nhị thúc của ngươi vào đây nữa, ngươi thế này là tẩu hỏa nhập ma đấy! Ngươi còn muốn để lão hầu gia đến hỏi tội lão phu nhân?”Hồ thị sớm đã biết Thẩm Hoài bất mãn với phủ An Định Hầu, chỉ cần nói vài câu để khích thôi là đã khiến Thẩm Hoài tức giận rồi, bà ta than thở: “Hi Nhi, ngươi khiến ta thất vọng quá! Lão phu nhân là người chính trực nhất trong phủ, người là tổ mẫu của ngươi đấy.


Ngươi như vậy là bất hiếu, ta không biết đón ngươi về phủ là đúng hay sai nữa!”“Sai lầm! Sai lầm vô cùng!” Thẩm Hoài gào lên: “Sáng sớm mai, ngươi cút về Lạc Châu đi! Lão phu nhân không cần một đứa cháu gái ngỗ nghịch bất hiếu không phân biệt được thị phu như ngươi!”Thẩm Thanh Hi cười nhạt, đây là phụ thân thân sinh của nàng đấy, ông ta có thể bỏ nàng bất cứ lúc nào.

Bởi vì bên ngoại là phủ An Định Hầu nên mới đón nàng về.

Bây giờ, chỉ cần một phong thư thôi mà ông ta không thèm phân biệt đúng sai đã muốn đuổi nàng ra khỏi phủ.


Sau này cần nàng để xuất giá thay Thẩm Thanh Nhu thì ông ta chắc chắn sẽ lại nhớ đến nàng!Đúng là một người phụ thân khiến người ta cảm động!Hồ thị không nghĩ Thẩm Hoài sẽ tức giận như vậy, thế nhưng điều này vừa hay rất hợp ý bà ta! Dù không dùng được thuật trấn yểm để làm Thẩm Thanh Hi chết thế nhưng như vậy có thể khiến nàng bị đuổi ra khỏi phủ thì cũng rất tốt!Hồ thị vui như nở hoa, đôi mắt của Thẩm Thanh Nhu và Thẩm Thanh Dung ở bên cạnh cũng sáng rực lên!Thẩm Thanh Hi nhìn biểu cảm của tất cả mọi người lúc này, cười lạnh lùng, Thẩm Thanh Hi trả lời lại một cách đầy thê lương: “Phụ thân và mẫu thân muốn đuổi Thanh Hi ra khỏi phủ đến thế sao?”Thẩm Hoài cũng cười lên một tiếng với vẻ tức giận: Ban đầu ta vốn không nên mềm lòng đón ngươi về…”Thẩm Thanh Hi nhìn chằm chằm Thẩm Hoài: “Nhưng phụ thân có biết bức thư này không phải do con viết không?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện