Thẩm Hoài nhăn mày: “Không phải ngươi viết thì là Tĩnh Nương viết á! Ngươi đừng có nói vở vẩn!”Thẩm Thanh Hi tức giận, cười lại: “Phụ thân muốn đuổi con ra khỏi phủ nhưng đến cơ hội để giải thích cũng chẳng cho co? Đều là phụ thân của con gái, thế nhưng bao nhiêu năm như vậy, sao phụ thân vẫn có thể thiên vị như vậy chứ?”Thẩm Thanh Hi hỏi một cách rất dứt khoát, trong mắt Thẩm Hoài, nàng đang mạo phạm đến uy quyền của ông ta.

Lông mày ông ta như dựng lên, tức giận vô cùng, nhưng lời còn chưa nói ra thì lão phu nhân đã ngăn: “Ngươi im miệng, để Hi nha đầu nói đi, ta muốn nghe Hi nha đầu giải thích!”Những lời của Thẩm Hoài bị lão phu nhân chặn lại, chỉ đành gật đầu đồng ý một cách không cam tâm.Hồ thị ở bên cạnh cũng rất sốt tuột, người đàn bà ác độc này lần nào cũng làm hỏng chuyện tốt của bà ta.Thẩm Thanh Hi nhìn lão phu nhân, nàng rất cảm kích.

Nàng xoay người lại, nhìn Xuân Mai với ánh mắt hết sức nghiêm nghị.“Xuân Mai, phong thư này chắc ngươi biết chứ!”Xuân Mai vẫn đang sợ đến mức nằm rạp ra đất.

Lúc này nàng ta đã hiểu Thẩm Thanh Hi muốn dùng mình để ra tay nên lập tức nằm lấy tà váy của Thẩm Thanh Hi: “Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi….”Thẩm Thanh Hi cười nhạt: “Ngươi sai rồi? Hôm đó khi ngươi nói những lời kia với ta, ta nể tình ngươi là nha hoàn được phu nhân điều qua, đã ở trong phủ nhiều năm, không có công thì cũng có cực nên mới không truy cứu nhiều.


Lúc đó thì ngươi tỏ vẻ biết ơn, thế vừa nãy thì sao? Vừa nãy ngươi nói những lời hãm hại ta!”Thẩm Thanh Hi nói đầy khí phách, khí thế của nàng giống như sự uy quyền của một kẻ bề trên vậy.Xuân Mai bị Thẩm Thanh Hi hỏi nên rất sợ hãi.

Bên kia, Hồ thị và Thẩm Thanh Nhu lại càng như bị rơi vào hầm băng vậy.

Bức thư này, bức thư này vậy mà lại là Xuân Mai viết? Nếu như vậy thì…Hồ thị mới nhận ra, Thẩm Thanh Hi đang giả vờ! Thẩm Thanh Hi giả vờ tin lời Xuân Mai, không chỉ như vậy, nàng còn để lại bằng chứng phạm tội của Xuân Mai, nàng sớm đã biết cảnh ngày hôm nay sẽ xảy ra rồi!Sắc mặt Hồ thị trắng bệch ra, bà ta bước thụt lùi, sau đó, đôi mắt ác độc của bà ta nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Xuân Mai.Xuân Mai là con một, mạng của phụ thân và mẫu thân nàng ta vẫn nằm trong tay bà!“Xuân Mai? Bức thư này là Xuân Mai viết sao?” Hồ thị giả vờ bất ngờ: “Xuân Mai, ngươi to gan thật đấy!”Xuân Mai nhìn Thẩm Thanh Hi như có điều gì muốn nói: “Hôm đó tiểu thư rõ ràng…”“Rõ ràng gì cơ? Chỉ cần lấy những thứ ngươi viết trước kia ra để so sánh là biết đây chính là bút tích của ngươi! Ngươi còn muốn không thừa nhận à?” Biểu cảm củaThẩm Thanh Hi cực kỳ nghiêm túc, Xuân Mai sợ đến mức muốn hồn bay phách tán.Quay đầu lại nhìn, trong mắt Hồ thị là ánh nhìn lạnh lùng.

Xuân Mai khóc rống lên, thư là do nàng ta viết, nàng ta không thể chối cãi được.


Nhưng nàng ta cũng không dám nói đó là do Hồ thị chỉ thị được.

Một khi nói ra thì mẫu thân và phụ thân của nàng ta sẽ mất mạng.Nhìn Xuân Mai khóc, nằm bò ra đất, nàng đã âm thầm chấp nhận rồi.

Hứa ma ma nhìn thấy cảnh này, bỗng nhớ ra: “Lão phu nhân, nô tỳ nhwos có một ngày khi nô tỳ ra ngoài thì nhìn thấy Xuân Mai đang quỳ trước đại tiểu thư.

Không biết đang nói cái gì nhưng lại chỉ tay lên trời để thề thốt, chắc là nàng ta đang vu khống lão phu nhân, nàng ta muốn chơi trò ly gián!”Lão phu nhân vội vàng nói: “Hi nha đầu, có phải như vậy không?”Thẩm Thanh Hi gật dầu: “Tổ mẫu, Hứa ma ma nói đúng, chính là hôm đó.

Hôm đó Xuân Mai đột nhiên nói như vậy, con biết mẫu thân năm đó mất như thế nào nhwung không muốn để tổ mẫu buồn lòng nên giữ bức thư đó lại, vốn muốn cho nàng ta cơ hội, ai ngờ…”Lão phu nhân thở dài, bảo sao hôm đó Hi nha đầu nói phải bảo vệ nàng, bảo nàng là người phân rõ được thị phi, thì ra là vì như vậy!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện