Chuyện là như vậy, ánh mắt lão phu nhân nhìn Xuân Mai rất nghiêm trọng: “Phu nhân chuyển ngươi cho đại tiểu thư là muốn ngươi hầu hạ đại tiểu thư cho tốt, vậy mà ngươi lại chơi trò ly gián giữa ta và đại tiểu thư, đúng là to gan! Đại tiểu thư lương thiện đã cho ngươi cơ hội, vậy nhưng ngươi không chỉ không thấy biết ơn mà lại còn phản bội đại tiểu thư! Thư nô tỳ hèn mọn đáng ghét!”Xuân Mai khóc một cách tuyệt vọng, Thẩm Thanh Hi quay người ra, nhìn cô với vẻ thương tiếc: “Xuân Mai, ngươi đừng trách ta.

Có trách thì phải trách tự bản thân ngươi sao lại ác độc đến thế.

Ngươi vốn dĩ có thể làm một nha hoàn nhất đẳng , tương lai cũng có thể sống những ngày tháng giàu có, nhưng ngươi lại cứ muốn đi con đường này…”Thẩm Thanh Hi không nói còn đỡ, nàng nói như vậy xong Xuân Mai nghĩ đến hoàn cảnh của mình.Đúng vậy, vốn dĩ nàng ta có thể an phận, làm một nha hoàn nhất đẳng.


Sau này cũng có thể tìm được một lang quân như ý, có những ngày tháng giàu sang, nhưng sao nàng ta lại muốn hại ngươi cơ chứ?”Hồ thị! Đều là do Hồ thị! Xuân Mai quay người ra, đôi mắt đỏ au nhìn Hồ thị.

Tuy rằng nàng không dám lớn tiếng nói điều này là do Hồ thị chỉ thị, thế nhưng nàng nhìn với vẻ căm ghét như vậy chắc chắn sẽ có thể khiến những người xung quanh nghi ngờ!Việc đã qua, Hồ thị vốn đã như bị rơi vào hầm băng, Xuân Mai lại còn lườm bà như vậy lại càng khiến bà ta cảm thấy âm mưu của mình đã bị bại lộ: “Ngươi lườm ta làm gì? Thứ nô tỳ ti tiền! Dám chơi trò ly gián để phá mối quan hệ giữa đại tiểu thư và lão phu nhân, khiến chúng ta hiểu lầm đại tiểu thư, tội ngươi lớn lắm! Phụ thân, mẫu thân ngươi sao lại sinh ra thứ như ngươi cơ chứ! Người đâu, đưa con tiện tỳ này ra ngoài, xử lý theo gia pháp!”Thẩm Thanh Hi nhìn Hồ thị: “Phu nhân, đây là người hầu hạ bên người đó, người nỡ sao?”Tim Hồ thị như ngừng đập, sắc xanh xao trên mặt càng đậm thêm: “Cho dù có không nỡ thì cũng phải làm! Huống hồ gì ta đã cho con nàng ta rồi thì nàng ta phải hầu hạ con cho tốt, nhưng nàng ta lại… hứ, không thể tha được!”Hồ thị hất tay một cái, có hai bà bà đi về phía trước, lôi Xuân Mai ra ngoài.Thẩm Thanh Hi nhìn Xuân Mai: “Nhưng mà cũng kỳ lạ thật, Xuân Mai làm như vậy thì có ích gì cho nàng ta chứ?”Mí mắt của Hồ thị giật rất mạnh, bà ta dùng ánh mắt để tỏ ý bảo hai bà bà kia mau lên, Xuân Mai sợ vô cùng.

Nhưng nàng ta biết Hồ thị cố tình nói đến phụ thân, mẫu thân nàng ta là để cảnh cáo.

Nàng ta cắn răng, càng khóc càng to, nàng ta sắp bị lôi ra khỏi viện rồi.

Đột nhiên , nàng lớn tiếng hét lên: “Ta bị oan, ta bị oan, là do phu nhân…”Những lời còn lại bị đứt đoạn, hình như Xuân Mai đã bị chặn miệng lại.Hồ thị đang đứng, cơ thể bà ta run lên, Thẩm Thanh Nhu bước về phía trước nói: “Thứ nô tỳ như Xuân Mai, chết đến nơi rồi còn muốn phu nhân chết cùng.


Nàng ta chắc chắn rất hận mẫu thân vì không bao che cho nàng ta…”Thẩm Thanh Dung cũng nói: “Đúng vậy, mẫu thân vẫn luôn công bằng, đương nhiên sẽ không tha cho nàng ta rồi!’Lão phu nhân nhìn Hồ thị, ánh mắt lạnh lùng vô cùng.Thẩm Hoài nhìn Thẩm Thanh Hi rồi lại hìn Hồ thị, trong mắt ông ta cũng đầy sự ngờ vực.Hồ thị cố nặn ra một nụ cười: “Ôi, thực sự không ngờ lại có sự hiểu lầm như ngày hôm nay.

Đều trách thứ nô tỳ đó không có mắt nhìn lầm Hi Nhi.

Muộn vậy rồi, tương gia, hay là đưa lão phu nhân về phòng nghỉ trước đi.”Biết sợ rồi à? Muốn chạy?Thẩm Thanh Hi cười nhạt một cái; “Phu nhân, Xuân Mai đã bị xử lý rồi nhưng chuyện của đạo trưởng Chấn Dương Tử thì vẫn chưa xong nữa!”Hồ thị ngơ ra: “Hả?”Thẩm Thanh Hi nhìn Chấn Dương Tử đang trốn tránh ánh nhìn của mọi người, đột nhiên lớn tiếng: “Xuân Mai tội lớn tày trời, nhưng đạo trưởng Chấn Dương Tử cũng đâu có tầm thường! Đạo trưởng nói rất định ninh rằng trong viện của ta có thứ tà ma! Phu nhân và phụ thân đều tưởng ta muốn hại tổ mẫu! Nhưng bây giờ thì sao? Thứ tà ma ở đâu thế? Đạo trưởng có câu trả lời không?”Chấn Dương Tử trốn tránh ánh mắt, chột dạ.

Ông ta liên tục nhìn Trương ma ma và Hồ thị, nhưng Trương ma ma không dám nhìn ông ta.


Hồ thị thì tỏ ra như không quen ông ta vậy, Chấn Dương Tử run rẩy nói: “Tiểu đạo… tiểu đạo năng lực kém cỏi, nay mọi chuyện đã rõ, tiểu đạo….”Thẩm Thanh Hi cười nhạt; “Đây là phủ Thừa Tướng đấy, chỉ cần một câu năng lực kém cỏi của đạo trưởng thôi thì thực sự là không coi phủ Thừa Tướng ra gì.

Phụ thân và tổ mẫu của ta đều ở đây, ngươi coi họ là gì thế?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện