Vừa vào Chỉ Thủy Cư, Thẩm Thanh Hi đã thấy lão phu nhân đang ôm Hoằng Ca Nhi năm tuổi trong lòng, Thẩm Thanh Nhu và Thẩm Thanh Dung ngồi bên cạnh, Thẩm Thanh Huệ và Thẩm Thanh Phù thì ngồi ở đối diện.Lúc trước, an di nương hạ sinh ngũ tiểu thư Thẩm Thanh Huệ cho Thẩm Hoài trước nhưng không ai ngờ rằng năm năm trước, an di nương lại còn hạ sinh nam đinh duy nhất cho phủ.

May mà khi ấy Hồ thị đã được phù chính, nếu không thì người hôm nay được xưng là phu nhân tướng phủ chính là an di nương chứ không phải bà ta.Cùng là thiếp, người sinh hạ nhi tử đến nay vẫn là thiếp, người không sinh được nhi tử cũng đã thành chính thế.Nếu nàng là an di nương thì chắc chắn trong lòng cũng vô cùng bất bình.Thẩm Thanh Hi đè suy nghĩ này xuống, mỉm cười đi vào phòng.

Lão phu nhân vừa thấy Thẩm Thanh Hi đã lập tức ngoắc nàng lại: “Hi nha đầu, mau tới đây.


Hai ngày nay Hoằng Ca Nhi đã khỏe mạnh nên có thể ra ngoài đi lại được rồi, nó vẫn chưa gọi con là tỷ tỷ đâu đấy.”Lần trước nhìn thấy Hoằng Ca Nhi đã là nhiều ngày trước đêm hôm đó.Thẩm Thanh Hi cười đi lên, nghiêng người nói: “Nhị đệ, có phải đệ không nhận ra tỷ tỷ không?”Hoằng Ca Nhi sinh ra môi hồng răng trắng mềm mại rất đáng yêu.

Bởi vì là nhi tử độc nhất của Thẩm Hoài nên y càng được chăm sóc vô cùng tốt, nhất là đôi mắt cực kỳ trong trẻo kia, lúc nhìn thấy Thẩm Thanh Hi thì y hơi sợ hãi rụt vào trong lòng lão phu nhân.Thẩm Thanh Nhu thấy thế vội nói: “Hoằng Ca Nhi sợ người lạ đó, đại tỷ nên chơi đùa với Hoằng Ca Nhi nhiều hơn mới được.”Khóe môi Thẩm Thanh Hi cong lên, Thẩm Thanh Nhu tuyệt đối sẽ không tốt bụng đột ngột như vậy, ả ta đã nói như thế thì chắc chắn trong lòng vẫn còn có chuyện không lành.Vừa nghĩ như thế, tay Thẩm Thanh Hi vụt qua trước mắt Thẩm Gia Hoằng rồi mở lòng bàn tay ra, không biết từ lúc nào mà trong tay nàng đã có một viên ô mai tròn trịa.

Thẩm Gia Hoằng lập tức mím môi nhìn nàng.“Cái này… làm sao làm được?”Thẩm Gia Hoằng bi bô, bởi vì vừa bệnh nên tinh thần hơi mệt mỏi.

Thẩm Thanh Hi đưa ô mai đến trước mặt y, Thẩm Gia Hoằng duỗi tay nhỏ ra run rẩy bỏ ô mai vào miệng.


Ăn ô mai ngọt ngào vào, trên mặt Thẩm Gia Hoằng lập tức tràn ngập ý cười, ánh mắt lúc nhìn Thẩm Thanh Hi cũng không còn sợ hãi nữa.Lão phu nhân cười nói: “Sao con lại biết nó thích đồ ngọt vậy? Vừa rồi nó còn muốn ăn quả khô đấy, đúng lúc con có một viên ô mai cũng tốt, chưa gì đã thu mua được tiểu gia hỏa này rồi.

Hoằng Ca Nhi, mau gọi đại tỷ.”“Đại tỷ, tạ tạ ô mai của đại tỷ.”Giọng nói mềm mại đáng yêu khiến Thẩm Thanh Hi nghe thấy mà trong lòng chua xót.

Nếu ngọc ca nhi của nàng có thể sống sót, thêm hai năm nữa thì chắc chắn nó cũng sẽ mềm mại đáng yêu như thế này nhỉ?Thẩm Thanh Hi nghĩ vậy thì đưa tay ra, trìu mến lau khóe môi ch ảy nước bọt vì ăn ô mai của Thẩm Gia Hoằng.“Ăn ngon không? Còn muốn ăn nữa không?”Thẩm Gia Hoằng không ngờ Thẩm Thanh Hi lại thân thiện như vậy.

Y vội gật đầu, Thẩm Thanh Hi cười một tiếng rồi lấy một cái túi thơm từ trong tay áo ra.


Bên trong túi thơm chính là kẹo ô mai, màn ảo thuật vừa rồi của nàng được biến ra từ cái này, chỉ là động tác quá nhanh nên mọi người mới không phát hiện ra mà thôi.Nàng đưa túi thơm cho ma ma đứng bên cạnh: “Ăn nhiều kẹo sẽ xấu răng, một ngày Nhị đệ chỉ ăn một viên thôi, được không?”Giọng nói của Thẩm Thanh Hi cực kỳ ôn nhu, Thẩm Gia Hoằng ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, một viên.”Lúc này Thẩm Thanh Hi mới cười rồi lại sờ đầu Thẩm Gia Hoằng.Lão phu nhân nhìn rồi thở dài.

Đứa bé mấy tuổi không hề dễ nuôi, trừ thân tỷ tỷ như Thẩm Thanh Huệ ra thì trong mấy người Thẩm Thanh Nhu, Thẩm Thanh Dung, có ai lại tự tay lau nước bọt giúp Thẩm Gia Hoằng đâu chứ? Làm gì có ai mà không ngại bẩn đâu? Không chỉ vậy, vừa rồi trong mắt Thẩm Thanh Hi còn toát ra một tia thương tiếc, đó là yêu thương ôn nhu từ trong xương cốt, thật sự rất hiếm thấy điều này ở những người đồng lứa với nàng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện