Trong Thư phòng Trường Hi cung lúc này chỉ có mẫu tử Kim Ngạn.
“Đúng là một đôi tiện nhân” Dung nhan ung dung đẹp đẽ của Hoàng hậu nháy mắt biến thành dữ tợn, bà ta phẫn nộ vỗ thật mạnh lên mặt bàn, “Tâm thế nhưng biến dạng đến trình độ như vậy! Tiện loại!”
Kim Ngạn tuy rằng luôn giữ nụ cười trên môi, nhưng là tươi cười của hắn lại sấm làm người ta cảm thấy sợ hãi: “Mẫu hậu, chọc tức thân mình không đáng giá!” Hắn vừa thưởng thức ly trà trong tay vừa nói, “Chuyện này hẳn còn có khúc mắc bên trong. Mẫu hậu an tâm, ngay cả phụ hoàng cũng muốn bảo hộ hắn ta, nhưng bảo hộ được đến khi nào thì chưa ai nói trước được.”
Thanh âm hắn đột nhiên chuyển thành bén nhọn: “Nhi thần chỉ là tò mò, rốt cuộc người nào lại có năng lực như thế, có thể thần không biết quỷ không hay tránh thoát mí mắt của Phụ hoàng, vượt mặt tất cả cấm vệ quân, dựng lên một tiết mục phấn khích thế…”
Đợi cho Hoàng hậu bình ổn lại cảm xúc, cả người liền lâm vào suy tư: “Người nào? Thoạt nhìn sơ qua thì chỗ nào đều có lợi cho chúng ta, nhưng càng phân tích sâu hơn ta càng cảm thấy, đây là một chiêu bắn hai chim nhạn…. Bên ngoài hủy diệt Kim Kì cùng phe cánh của Hoàng quý phi, nhưng đồng dạng cũng ngầm đưa mọi nghi ngờ đổ lên đầu chúng ta.”
“Tâm tư này cũng đủ ác độc! Phụ hoàng nhất định đang nghi ngờ chúng ta, chỉ cần có một tia hoài nghi, bất luận chúng ta có muốn biện giải như thế nào… Thanh danh Kim Kì bị hủy, đồng dạng sự tin tưởng bấy lâu của Phụ hoàng cho chúng ta…” Rầm một tiếng, ly trà trong tay Kim Ngạn nháy mắt tứ phân ngũ liệt, “Nhất định phải tra rõ, kẻ nào đã âm thầm ra tay!”
Trong Ngự Thư Phòng, Kim Bồi cầm bút chu sa ở trong tay viết viết, trước thư án im lặng quỳ một gã hắc y nhân: “Có chỗ nào khả nghi không?” Kim Bồi mở miệng, toàn bộ con mắt chuột giờ phút này lóe ra ánh sáng sắc bén, làm gì còn một chút ít háo sắc lẫn lộn? “Nhị điện hạ phái người bắt Tích công chúa…Hạ dược Hà công chúa, cũng muốn xuống tay với Tam điện hạ, chính là bị ảnh vệ của Tam điện hạ phát hiện đúng lúc mới ngăn cản được…. Thuộc hạ quả thực nhìn thấy Tứ công chúa đi vào trong sân, sau đó không có đi ra…” Hắc y nhân liền đem sự tình kể lại rõ ràng, rồi sau đó im bặt không còn lên tiếng.
Kim Bồi buông bút, thở dốc một tiếng: “Trẫm đã biết!” rồi sau đó hắc y nhân liền biến mất không thấy.
Qua một lát, lại có một gã hắc y nhân khác xuất hiện trong phòng, người nọ như trước quỳ xuống kính cẩn hồi báo tình huống, nhưng nội dung lại hoàn toàn khác hẳn với người trước: “Bẩm Hoàng thượng, Tích công chúa đã hồi Thệ Thủy các, Dực vương để lại Thanh Y tướng hộ…”
Kim Bồi vẫy tay, hắc y nhân lặng yên không một tiếng động rời đi, hắn đưa tay thiêu hủy một cuốn sổ tay trên án rồi cả người lười biếng dựa vào long ỷ phía sau, con người dần dần nheo lại, rồi cả người liền khôi phục bộ dáng mất tinh thần như trước.
“Đúng là một đôi tiện nhân” Dung nhan ung dung đẹp đẽ của Hoàng hậu nháy mắt biến thành dữ tợn, bà ta phẫn nộ vỗ thật mạnh lên mặt bàn, “Tâm thế nhưng biến dạng đến trình độ như vậy! Tiện loại!”
Kim Ngạn tuy rằng luôn giữ nụ cười trên môi, nhưng là tươi cười của hắn lại sấm làm người ta cảm thấy sợ hãi: “Mẫu hậu, chọc tức thân mình không đáng giá!” Hắn vừa thưởng thức ly trà trong tay vừa nói, “Chuyện này hẳn còn có khúc mắc bên trong. Mẫu hậu an tâm, ngay cả phụ hoàng cũng muốn bảo hộ hắn ta, nhưng bảo hộ được đến khi nào thì chưa ai nói trước được.”
Thanh âm hắn đột nhiên chuyển thành bén nhọn: “Nhi thần chỉ là tò mò, rốt cuộc người nào lại có năng lực như thế, có thể thần không biết quỷ không hay tránh thoát mí mắt của Phụ hoàng, vượt mặt tất cả cấm vệ quân, dựng lên một tiết mục phấn khích thế…”
Đợi cho Hoàng hậu bình ổn lại cảm xúc, cả người liền lâm vào suy tư: “Người nào? Thoạt nhìn sơ qua thì chỗ nào đều có lợi cho chúng ta, nhưng càng phân tích sâu hơn ta càng cảm thấy, đây là một chiêu bắn hai chim nhạn…. Bên ngoài hủy diệt Kim Kì cùng phe cánh của Hoàng quý phi, nhưng đồng dạng cũng ngầm đưa mọi nghi ngờ đổ lên đầu chúng ta.”
“Tâm tư này cũng đủ ác độc! Phụ hoàng nhất định đang nghi ngờ chúng ta, chỉ cần có một tia hoài nghi, bất luận chúng ta có muốn biện giải như thế nào… Thanh danh Kim Kì bị hủy, đồng dạng sự tin tưởng bấy lâu của Phụ hoàng cho chúng ta…” Rầm một tiếng, ly trà trong tay Kim Ngạn nháy mắt tứ phân ngũ liệt, “Nhất định phải tra rõ, kẻ nào đã âm thầm ra tay!”
Trong Ngự Thư Phòng, Kim Bồi cầm bút chu sa ở trong tay viết viết, trước thư án im lặng quỳ một gã hắc y nhân: “Có chỗ nào khả nghi không?” Kim Bồi mở miệng, toàn bộ con mắt chuột giờ phút này lóe ra ánh sáng sắc bén, làm gì còn một chút ít háo sắc lẫn lộn? “Nhị điện hạ phái người bắt Tích công chúa…Hạ dược Hà công chúa, cũng muốn xuống tay với Tam điện hạ, chính là bị ảnh vệ của Tam điện hạ phát hiện đúng lúc mới ngăn cản được…. Thuộc hạ quả thực nhìn thấy Tứ công chúa đi vào trong sân, sau đó không có đi ra…” Hắc y nhân liền đem sự tình kể lại rõ ràng, rồi sau đó im bặt không còn lên tiếng.
Kim Bồi buông bút, thở dốc một tiếng: “Trẫm đã biết!” rồi sau đó hắc y nhân liền biến mất không thấy.
Qua một lát, lại có một gã hắc y nhân khác xuất hiện trong phòng, người nọ như trước quỳ xuống kính cẩn hồi báo tình huống, nhưng nội dung lại hoàn toàn khác hẳn với người trước: “Bẩm Hoàng thượng, Tích công chúa đã hồi Thệ Thủy các, Dực vương để lại Thanh Y tướng hộ…”
Kim Bồi vẫy tay, hắc y nhân lặng yên không một tiếng động rời đi, hắn đưa tay thiêu hủy một cuốn sổ tay trên án rồi cả người lười biếng dựa vào long ỷ phía sau, con người dần dần nheo lại, rồi cả người liền khôi phục bộ dáng mất tinh thần như trước.
Danh sách chương