Thọ yến vốn nên vui mừng cứ như vậy không tiếng động qua đi, một ngày một đêm này mọi người đều cảm thấy đặc biệt dài. Âm thanh sấm chớp ầm vang theo từng đạo ánh rạng đông xuất hiện mà tiêu tán, ánh rạng đông trực tiếp xuyên thấu những tầng mây đen, như một đạo lợi kiếm bổ xuống đại địa.
Qua một đêm sấm chớp, vốn tưởng rằng nhân gian sẽ phải nghênh đón một cơn bão táp cực đại, nhưng ai ngờ được, sau một đêm, trời lại sáng, một hạt mưa cũng không còn. Thành Vĩnh Thịnh lại nhộn nhịp như cũ, mới sáng tinh mơ mọi người đã người qua ta lại chuẩn bị cho một ngày bắt đầu, nhưng mà, những ngã tư đường lớn, trước phủ viện của quan viên trong triều lại tịch liêu đi rất nhiều.
Mọi người vẫn lâm triều, chỉ là không khí trên triều trầm mặc không ít, đội ngũ người lâm triều, Nhị hoàng tử thì đang bị cấm túc, Tả tướng thì mắc bệnh cáo biệt ở nhà. Kim Bồi ngồi trên tháp thượng trên bậc cao, buồn ngủ nhìn triều thân bên dưới, bọn chúng thế nhưng đều bắt chước hữu tướng cúi đầu trầm mặc, nhu thuận vạn phần.
Đến khi nghe đến một tiếng bãi triều của thái giám tổng quản, các đại thần giống như được đại xá thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai bước thành ba rời khỏi đại môn hoàng cung.
Trời mùa thu mát mẻ, vạn dặm không mây.
Liễu Thần Phong bước ra khỏi Thệ Thủy các, nhàn nhã đi dọc con đường nhỏ, Thanh Y không tiếng động đi theo nàng một bước không rời. Tầm mắt Thanh Y nhìn thẳng phía trước, trên mặt không có một chút ý vị cung kính, ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt nhưng là hèn mọn không ít.
Liễu Thần Phong đứng trước một gốc cây đại thụ, nhìn lá cây đã sớm úa vàng mà thần sắc mờ mịt không rõ, một cơn gió thu thổi qua, lá vàng lập tức rụng xuống, bàn tay nàng vươn ra, một mảnh lá cây trùng hợp dừng ở trong lòng bàn tay nàng.
“Tích công chúa thực có hứng thú!” Lúc này, Sở Mộng Hà mang theo tỳ nữ chậm rãi đi tới, đôi mắt trong vắt như nước hiện lên một đạo ánh sáng, nghe lời nói của nàng ta tuy khách khí, nhưng người hữu ý tự nhiên nghe ra được có bao nhiêu ngạo mạn cùng khinh thường.
Liễu Thần Phong lật xem phiến lá trong tay, gân lá thế nhưng còn lưu lại nhiều điểm màu xanh, nàng câu môi cười, không để ý gật gật đầu, cũng không có ý muốn nói chuyện, chỉ tùy ý ném phiến lá xuống đất, xoay người muốn rời đi.
“Tích công chúa thật sự là không có lễ, chẳng lẽ công chúa Thương quốc gia giáo bậc này?” Nha hoàn phía sau Sở Mộng Hà hèn mọn nhìn Liễu Thần Phong, trong mắt nào có một chút ý tứ kiêng kị. Rõ ràng không xem Liễu Thần Phong là bậc chủ tử.
Mâu sắc Thanh Y vừa động, âm thầm quan sát phản ứng của Liễu Thần Phong.
Liễu Thần Phong nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn, cười xuy một tiếng: “Tiện tỳ như này đúng là ở đâu cũng có thể gặp nha, giáo dưỡng bậc này cũng đủ nhận ra chủ tử nhưng là loại không biết an phận? Ngươi nói có đúng không, Hà công chúa?”
Liễu Thần Phong đi từng bước về phía trước, nhíu mày nhìn Sở Mộng Hà,
Sắc mặt tiểu nha hoàn trầm xuống, tức giận đến cực điểm, ngươi chỉ là một chất nữ nho nhỏ, làm sao so sánh được thân phận tôn quý của công chúa chúng ta.
“Công chúa của một Thương quốc nho nhỏ, nhưng lại dám nói chuyện như thế với công chúa của ta, ngươi…”
Ba____
Tiểu nha hoàn còn định mở miệng nói cái gì thì bàn tay Thanh Y mạnh mẽ đưa lên, chưởng phong sắc bén, tiểu nha hoàn lập tức như diều đứt dây bay ra sau, thân thể va chạm mạnh vào thân đại thụ, lập tức nhổ ra một ngụm máu tươi, rồi sau đó vừa ho kịch liệt vừa vịn tiểu nha hoàn khác đứng lên.
“Ngươi___” Sở Mộng Hà thật không ngờ Thanh Y dám giữa ban ngày hạ thủ không lưu tình như vậy, đánh chó còn phải nể mặt chủ, Tích công chúa này không để ý chút nào đến vị trí của mình sao! Nàng ta còn muốn mở miệng nói gì, thì dư quang liền chú ý thấy bóng dáng nam nhân đi tới, tâm tư vừa động, vội vàng kinh kêu một tiếng nhìn tiểu nha hoàn của mình: “Tiểu Hoàn, như thế nào? Sao lại bị thương?”
“Tích công chúa, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Ngươi với ta tuy nói đều ở cấp bậc công chúa, nhưng thân phận của ngươi là chất nữ, ở trong cung vô duyên vô cớ đả thương tỳ nữ của ta, ngươi tại sao?” Sở Mộng Hà lòng đầy căm phẫn chất vấn, thật giống như Liễu Thần Phong thiếu nàng mấy vạn lượng bạc, lại giống như chính mình phải chịu thiên đại oan khuất, khóc nức nở đến run cả người, làm cho người ta vừa nhìn liền tâm sinh thương hại.
“Công chúa, Tiểu Hoàn không có việc gì, khụ khụ khụ…” Đang nói, một búng máu lại không khống chế được nhổ ra.
Trùng hợp phía sau, Kim Ngạn cùng tùy tùng vừa vặn đi tới, đem một màn trước mắt này thu hết vào mắt. Nhìn Liễu Thần Phong cùng Thanh Y đứng thẳng ở một bên, lại nhìn tỳ nữ cả miệng đầy máu, còn có thanh âm bi thống của Sở Mộng Hà, Kim Ngạn nhướng mày, trong tim xẹt qua một loại tình cảm kì dị.
“Tích công chúa nếu có gì bất mãn, cứ việc hướng về phía bản công chúa nói rõ, bản công chúa biết ngươi vì chuyện hủy dung mà thương tâm khổ sở, nhưng cũng không nên bởi vậy mà ghi hận bản công chúa!” Sở Mộng Hà hai mắt rung rung, một bộ hoa lê đái vũ làm cả thiên hạ đều phải động lòng mà nhìn chằm chằm Liễu Thần Phong.
Liễu Thần Phong nghe xong những lời này của nàng ta, suýt chút nữa không nhịn được cười lớn ra, nhận thấy phía sau có người thì cũng đã hiểu rõ. Nàng khoanh tay trước ngực, quay đầu nhìn kĩ bộ dáng của Sở Mộng Hà mà âm thầm lắc đầu___Ta thật đúng là quá xem trọng ngươi! Thật sự là nữ nhân ngu xuẩn không có đầu óc, cùng Kim Lệ kẻ tám lạng người nửa cân.
“Ngươi nói bản công chúa ghen tị ngươi? Một khi đã như vậy, ngươi đem da mặt tước xuống tặng ta thì như thế nào? Vừa vặn chứng thực một phen ngôn luận cho ngươi!” Liễu Thần Phong bỗng nhiên tiến bước về phía trước, đi tới trước mặt Sở Mộng Hà, Liễu Thần Phong ngồi xổm xuống, thân thủ lột xuống khăn che mặt của nàng ta.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xa hoa nháy mắt trừng lớn, lệ nơi khé mắt rơi xuống ngày càng thêm vài phần mềm mại đáng yêu, đôi mối đỏ mọng chu lên như muốn nói lại thôi, còn có chút run run biểu hiện ủy khuất của chính mình….
Liễu Thần Phong vừa muốn nâng tay đụng chạm Sở Mộng Hà, trên mặt nàng ta liền toát ra một tia sợ hãi: “Ngươi….” Nàng giống như gặp quỷ vậy.
“Dừng tay!” Rốt cục, Kim Ngạn đứng hồi lâu cũng không nhịn được mở miệng ngăn lại, hắn tiến lên, dùng tay áo đẩy ra thân hình vừa mới đứng dậy của Liễu Thần Phong, lại cẩn thận cúi người nâng Sở Mộng Hà lên.
“Tam, tam điện hạ!” Sở Mộng Hạ tựa hồ đến lúc này mới nhìn thấy Kim Ngạn, trên gương mặt toát ra một tia khát cầu cùng cảm kích, giống như cảm tạ hắn đã kịp thời xuất hiện. Thân mình nàng ta run run, không tự giác được tựa vào người Kim Ngạn, tựa hồ mình bị kinh hách lắm, thật cần sự an ủi của hắn.
Kim Ngạn nguyên bản không muốn xen vào việc này, nhưng khi bàn tay hắn đụng chạm một chút da thịt như nước của Sở Mộng Hà, cánh mũi ngửi được một cỗ hướng khí mê hoặc thì sự bình tĩnh vốn có liền bắt đầu miên man bất định, cánh tay không tự giác nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng ta, cánh tay đỡ bả vai kia cũng vô ý thức tăng thêm lực đạo.
Liễu Thần Phong nheo lại ánh mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn tình cảnh hai người trước mắt, không có một chút ý tứ muốn tức giận: “Hà công chúa, có câu là vật họp theo loài, nhân lấy đàn phân, ngươi đã nhắm trúng mục tiêu nhất định, vậy từ bỏ cái nhỏ mới mong lấy được cái lớn!”
Liễu Thần Phong chỉ để lại một câu như vậy rồi xoay người rời khỏi.
“Đứng lại!” Kim Ngạn nghe ra lời nói ám phúng của Liễu Thần Phong đang nói chính mình, mi sắc vừa nhíu: “Lời này của Tích công chúa là có ý gì? Chẳng lẽ thấy bản điện hạ, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất cũng đều không hiểu? Thương quốc chính là giáo dục công chúa điện hạ như thế đối đãi trên đất Đông Việt ta? Kim Ngạn nhíu mày, lớn tiếng quả, tựa hồ là che giấu chính mình không được tự nhiên: “Hà công chúa là hoàng tử phi tương lai của bản điện hạ, Tích công chúa chính là dùng loại thái độ này nói chuyện?”
“Thỉnh cầu Tam điện hạ chú ý lời nói!” Thanh Y cầm kiếm đứng chắn trước người Liễu Thần Phong, hé ra khuôn mặt lạnh lùng không thay đổi hư cũ, thoạt nhìn không có chút nào đem Kim Ngạn để vào trong mắt, “Tích công chúa là Dực vương phi tương lai, tuy rằng chưa cử hành đại lễ nhưng Dực Vương phi ở Đông Việt quốc có đặc quyền đặc biệt, cho dù là Hoàng thượng cũng không dám cùng Dực vương hô to gọi nhỏ, huống chi là một Tam hoàng tử nho nhỏ như ngươi? Dám vô lễ với Dực vương phi?” Thanh Y ngạo nghễ nâng cằm, không chút khách khí nói.
Qua một đêm sấm chớp, vốn tưởng rằng nhân gian sẽ phải nghênh đón một cơn bão táp cực đại, nhưng ai ngờ được, sau một đêm, trời lại sáng, một hạt mưa cũng không còn. Thành Vĩnh Thịnh lại nhộn nhịp như cũ, mới sáng tinh mơ mọi người đã người qua ta lại chuẩn bị cho một ngày bắt đầu, nhưng mà, những ngã tư đường lớn, trước phủ viện của quan viên trong triều lại tịch liêu đi rất nhiều.
Mọi người vẫn lâm triều, chỉ là không khí trên triều trầm mặc không ít, đội ngũ người lâm triều, Nhị hoàng tử thì đang bị cấm túc, Tả tướng thì mắc bệnh cáo biệt ở nhà. Kim Bồi ngồi trên tháp thượng trên bậc cao, buồn ngủ nhìn triều thân bên dưới, bọn chúng thế nhưng đều bắt chước hữu tướng cúi đầu trầm mặc, nhu thuận vạn phần.
Đến khi nghe đến một tiếng bãi triều của thái giám tổng quản, các đại thần giống như được đại xá thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai bước thành ba rời khỏi đại môn hoàng cung.
Trời mùa thu mát mẻ, vạn dặm không mây.
Liễu Thần Phong bước ra khỏi Thệ Thủy các, nhàn nhã đi dọc con đường nhỏ, Thanh Y không tiếng động đi theo nàng một bước không rời. Tầm mắt Thanh Y nhìn thẳng phía trước, trên mặt không có một chút ý vị cung kính, ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt nhưng là hèn mọn không ít.
Liễu Thần Phong đứng trước một gốc cây đại thụ, nhìn lá cây đã sớm úa vàng mà thần sắc mờ mịt không rõ, một cơn gió thu thổi qua, lá vàng lập tức rụng xuống, bàn tay nàng vươn ra, một mảnh lá cây trùng hợp dừng ở trong lòng bàn tay nàng.
“Tích công chúa thực có hứng thú!” Lúc này, Sở Mộng Hà mang theo tỳ nữ chậm rãi đi tới, đôi mắt trong vắt như nước hiện lên một đạo ánh sáng, nghe lời nói của nàng ta tuy khách khí, nhưng người hữu ý tự nhiên nghe ra được có bao nhiêu ngạo mạn cùng khinh thường.
Liễu Thần Phong lật xem phiến lá trong tay, gân lá thế nhưng còn lưu lại nhiều điểm màu xanh, nàng câu môi cười, không để ý gật gật đầu, cũng không có ý muốn nói chuyện, chỉ tùy ý ném phiến lá xuống đất, xoay người muốn rời đi.
“Tích công chúa thật sự là không có lễ, chẳng lẽ công chúa Thương quốc gia giáo bậc này?” Nha hoàn phía sau Sở Mộng Hà hèn mọn nhìn Liễu Thần Phong, trong mắt nào có một chút ý tứ kiêng kị. Rõ ràng không xem Liễu Thần Phong là bậc chủ tử.
Mâu sắc Thanh Y vừa động, âm thầm quan sát phản ứng của Liễu Thần Phong.
Liễu Thần Phong nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn, cười xuy một tiếng: “Tiện tỳ như này đúng là ở đâu cũng có thể gặp nha, giáo dưỡng bậc này cũng đủ nhận ra chủ tử nhưng là loại không biết an phận? Ngươi nói có đúng không, Hà công chúa?”
Liễu Thần Phong đi từng bước về phía trước, nhíu mày nhìn Sở Mộng Hà,
Sắc mặt tiểu nha hoàn trầm xuống, tức giận đến cực điểm, ngươi chỉ là một chất nữ nho nhỏ, làm sao so sánh được thân phận tôn quý của công chúa chúng ta.
“Công chúa của một Thương quốc nho nhỏ, nhưng lại dám nói chuyện như thế với công chúa của ta, ngươi…”
Ba____
Tiểu nha hoàn còn định mở miệng nói cái gì thì bàn tay Thanh Y mạnh mẽ đưa lên, chưởng phong sắc bén, tiểu nha hoàn lập tức như diều đứt dây bay ra sau, thân thể va chạm mạnh vào thân đại thụ, lập tức nhổ ra một ngụm máu tươi, rồi sau đó vừa ho kịch liệt vừa vịn tiểu nha hoàn khác đứng lên.
“Ngươi___” Sở Mộng Hà thật không ngờ Thanh Y dám giữa ban ngày hạ thủ không lưu tình như vậy, đánh chó còn phải nể mặt chủ, Tích công chúa này không để ý chút nào đến vị trí của mình sao! Nàng ta còn muốn mở miệng nói gì, thì dư quang liền chú ý thấy bóng dáng nam nhân đi tới, tâm tư vừa động, vội vàng kinh kêu một tiếng nhìn tiểu nha hoàn của mình: “Tiểu Hoàn, như thế nào? Sao lại bị thương?”
“Tích công chúa, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Ngươi với ta tuy nói đều ở cấp bậc công chúa, nhưng thân phận của ngươi là chất nữ, ở trong cung vô duyên vô cớ đả thương tỳ nữ của ta, ngươi tại sao?” Sở Mộng Hà lòng đầy căm phẫn chất vấn, thật giống như Liễu Thần Phong thiếu nàng mấy vạn lượng bạc, lại giống như chính mình phải chịu thiên đại oan khuất, khóc nức nở đến run cả người, làm cho người ta vừa nhìn liền tâm sinh thương hại.
“Công chúa, Tiểu Hoàn không có việc gì, khụ khụ khụ…” Đang nói, một búng máu lại không khống chế được nhổ ra.
Trùng hợp phía sau, Kim Ngạn cùng tùy tùng vừa vặn đi tới, đem một màn trước mắt này thu hết vào mắt. Nhìn Liễu Thần Phong cùng Thanh Y đứng thẳng ở một bên, lại nhìn tỳ nữ cả miệng đầy máu, còn có thanh âm bi thống của Sở Mộng Hà, Kim Ngạn nhướng mày, trong tim xẹt qua một loại tình cảm kì dị.
“Tích công chúa nếu có gì bất mãn, cứ việc hướng về phía bản công chúa nói rõ, bản công chúa biết ngươi vì chuyện hủy dung mà thương tâm khổ sở, nhưng cũng không nên bởi vậy mà ghi hận bản công chúa!” Sở Mộng Hà hai mắt rung rung, một bộ hoa lê đái vũ làm cả thiên hạ đều phải động lòng mà nhìn chằm chằm Liễu Thần Phong.
Liễu Thần Phong nghe xong những lời này của nàng ta, suýt chút nữa không nhịn được cười lớn ra, nhận thấy phía sau có người thì cũng đã hiểu rõ. Nàng khoanh tay trước ngực, quay đầu nhìn kĩ bộ dáng của Sở Mộng Hà mà âm thầm lắc đầu___Ta thật đúng là quá xem trọng ngươi! Thật sự là nữ nhân ngu xuẩn không có đầu óc, cùng Kim Lệ kẻ tám lạng người nửa cân.
“Ngươi nói bản công chúa ghen tị ngươi? Một khi đã như vậy, ngươi đem da mặt tước xuống tặng ta thì như thế nào? Vừa vặn chứng thực một phen ngôn luận cho ngươi!” Liễu Thần Phong bỗng nhiên tiến bước về phía trước, đi tới trước mặt Sở Mộng Hà, Liễu Thần Phong ngồi xổm xuống, thân thủ lột xuống khăn che mặt của nàng ta.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xa hoa nháy mắt trừng lớn, lệ nơi khé mắt rơi xuống ngày càng thêm vài phần mềm mại đáng yêu, đôi mối đỏ mọng chu lên như muốn nói lại thôi, còn có chút run run biểu hiện ủy khuất của chính mình….
Liễu Thần Phong vừa muốn nâng tay đụng chạm Sở Mộng Hà, trên mặt nàng ta liền toát ra một tia sợ hãi: “Ngươi….” Nàng giống như gặp quỷ vậy.
“Dừng tay!” Rốt cục, Kim Ngạn đứng hồi lâu cũng không nhịn được mở miệng ngăn lại, hắn tiến lên, dùng tay áo đẩy ra thân hình vừa mới đứng dậy của Liễu Thần Phong, lại cẩn thận cúi người nâng Sở Mộng Hà lên.
“Tam, tam điện hạ!” Sở Mộng Hạ tựa hồ đến lúc này mới nhìn thấy Kim Ngạn, trên gương mặt toát ra một tia khát cầu cùng cảm kích, giống như cảm tạ hắn đã kịp thời xuất hiện. Thân mình nàng ta run run, không tự giác được tựa vào người Kim Ngạn, tựa hồ mình bị kinh hách lắm, thật cần sự an ủi của hắn.
Kim Ngạn nguyên bản không muốn xen vào việc này, nhưng khi bàn tay hắn đụng chạm một chút da thịt như nước của Sở Mộng Hà, cánh mũi ngửi được một cỗ hướng khí mê hoặc thì sự bình tĩnh vốn có liền bắt đầu miên man bất định, cánh tay không tự giác nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng ta, cánh tay đỡ bả vai kia cũng vô ý thức tăng thêm lực đạo.
Liễu Thần Phong nheo lại ánh mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn tình cảnh hai người trước mắt, không có một chút ý tứ muốn tức giận: “Hà công chúa, có câu là vật họp theo loài, nhân lấy đàn phân, ngươi đã nhắm trúng mục tiêu nhất định, vậy từ bỏ cái nhỏ mới mong lấy được cái lớn!”
Liễu Thần Phong chỉ để lại một câu như vậy rồi xoay người rời khỏi.
“Đứng lại!” Kim Ngạn nghe ra lời nói ám phúng của Liễu Thần Phong đang nói chính mình, mi sắc vừa nhíu: “Lời này của Tích công chúa là có ý gì? Chẳng lẽ thấy bản điện hạ, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất cũng đều không hiểu? Thương quốc chính là giáo dục công chúa điện hạ như thế đối đãi trên đất Đông Việt ta? Kim Ngạn nhíu mày, lớn tiếng quả, tựa hồ là che giấu chính mình không được tự nhiên: “Hà công chúa là hoàng tử phi tương lai của bản điện hạ, Tích công chúa chính là dùng loại thái độ này nói chuyện?”
“Thỉnh cầu Tam điện hạ chú ý lời nói!” Thanh Y cầm kiếm đứng chắn trước người Liễu Thần Phong, hé ra khuôn mặt lạnh lùng không thay đổi hư cũ, thoạt nhìn không có chút nào đem Kim Ngạn để vào trong mắt, “Tích công chúa là Dực vương phi tương lai, tuy rằng chưa cử hành đại lễ nhưng Dực Vương phi ở Đông Việt quốc có đặc quyền đặc biệt, cho dù là Hoàng thượng cũng không dám cùng Dực vương hô to gọi nhỏ, huống chi là một Tam hoàng tử nho nhỏ như ngươi? Dám vô lễ với Dực vương phi?” Thanh Y ngạo nghễ nâng cằm, không chút khách khí nói.
Danh sách chương