Thỉnh chiến vân đài!
Trực tiếp tuyên bố khai chiến với Hứa Lam Nhi, nàng đúng là một chút cũng không khách khí.
Vô số người đã đoán được, chưa đoán được, lúc này toàn bộ đều yên lặng dưới chân núi Côn Ngô, dưới vân đài cao cao.
Nhai Sơn và Tiễn Chúc phái có nợ cũ.
Kiến Sầu và Hứa Lam Nhi có thù xưa.
Đây là chuyện ai cũng đã từng nghe nói.
Nhưng lúc này bọn họ nghe thấy gì? Nữ tu sĩ đứng trên vân đài không ngờ lại trực tiếp lên tiếng kêu Hứa Lam Nhi đi lên chiến một trận.
Quả thực... Quả thực kiêu ngạo cực kì.
Đạo hữu, đạo hữu, có biết thế nào là tị hiềm không? Dù thế nào cũng không thể trực tiếp như vậy chứ.
Đã có người đoán được là Hứa Lam Nhi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy làm như vậy không khỏi quá thẳng thừng, quá rõ ràng, quá thô bạo, cho nên vẫn nghi hoặc về suy đoán của mình.
Nhưng bây giờ kết quả đúng là vậy, quả thực khiến mọi người cảm thấy tâm tình rất phức tạp.
Phía dưới các đệ tử Nhai Sơn nghe thấy cũng đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau: Đại sư tỷ đúng là một người không đi theo những con đường tầm thường, dường như bao giờ không để ý người khác nói gì.
Dưới chân núi có người bàn tán.
”Các ngươi nói xem thế này có phải là cậy thế bắt nạt người khác, lấy việc công trả thù riêng không? Ép người quá đáng!”
”Cậy thế bắt nạt người khác? Cậy thế gì? Lấy việc công trả thù riêng thì đã làm sao? Ngươi có phải chó săn của Tiễn Chúc phái không? Hơn nữa cậy thế bắt nạt người khác là thế nào? Ngươi không thấy Kiến Sầu tiên tử vẫn là Trúc Cơ kì à?”
”Nhưng sức chiến đấu của Kiến Sầu tiên tử...”
”Sức chiến đấu cái rắm gì? Ngươi nói xem ai kim đan ai trúc cơ? Ai bắt nạt người khác? Ngươi nói xem!”
”Ta...”
Ta, mẹ nó, còn có thể nói cái gì nữa?
Dù Kiến Sầu chỉ là Trúc Cơ kì, nhưng với sức chiến đấu một búa suýt nữa đánh chết Cố Thanh Mi đó, ai dám nói nàng chỉ là Trúc Cơ kì?
Không phải bắt nạt người khác hay sao?
Rõ ràng chính là cưỡng từ đoạt lí!
Có tu sĩ tranh cãi suýt nữa ngất đi vì tức.
Đương nhiên cũng có người sướng gần chết.
”Vừa rồi trong Mê Vụ Thiên thấy con mụ này tâm cơ giảo hoạt, được Tạ Định với Như Hoa công tử can ngăn mà vẫn không chưa từ bỏ ý định, suýt nữa làm hại Lục mỹ nhân của ta không qua cửa được, đúng là không biết xấu hổ. Kiến Sầu tiên tử chơi chết nó đi!”
”Đúng, chơi nó đi!”
“...”
Khắp nơi sôi trào.
Mấy một màn kịch hay sắp công diễn, mọi người không khỏi hai mắt phát sáng, hết sức hưng phấn, thậm chí đã có người không kiềm chế được ra kèo: “Nào nào nào, đặt đi đặt đi, ai thua ai thắng mau đặt cửa! Nhanh lên nhanh lên!”
Hết sức náo nhiệt.
Tất cả mọi người đều chờ mong: Nhất định sẽ là một trận huyết chiến đặc sắc long tranh hổ đấu.
Phía dưới Hứa Lam Nhi đã biến sắc, tay nắm thanh trường kiếm màu xanh nước biển, chỉ muốn xông lên băm Kiến Sầu thành trăm mảnh.
Có điều quy tắc như thế, Kiến Sầu đã chỉ đích danh ả, nếu ả không chấp nhận đương nhiên sẽ mất cơ hội đi tiếp.
Còn có lựa chọn khác sao?
Không có!
Hứa Lam Nhi cố nén tức giận, phi thân lên hạ xuống vân đài, đứng trên mây trắng gắng gượng lộ ra nụ cười: “Được Kiến Sầu sư tỷ xem trọng, có thể chiến một trận với sư tỷ, bất kể kết quả thế nào đều là vinh hạnh của Lam Nhi“.
Dối trá.
Toàn những lời dối trá.
Kiến Sầu lại không thích người mình nhìn không vừa mắt nói những lời khách sáo với mình, nàng không định cho Hứa Lam Nhi một chút thể diện nào, trên mặt cũng không nhìn ra có gì thay đổi, chỉ nói lạnh nhạt: “Thứ nhất, ta không hề xem trọng ngươi. Thứ hai, trận chiến này là vinh hạnh của ngươi, sỉ nhục của anh“.
“...”
Toàn bộ những người dưới chân núi Côn Ngô đều cực kì kinh ngạc.
Trên Tiếp Thiên Đài hoàn toàn yên lặng.
Trên sườn núi chỉ có tĩnh mịch.
Tất cả mọi người đều nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt như nhìn cầm thú, trong lòng chấn động đến run rẩy vì những lời không hề nể mặt của nàng.
Ngươi...
Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì thế?
Không có đầu óc à?
Vô số người quả thực chỉ muốn chọc điếc tai chính mình.
Ngươi có biết hay không, loại người như ngươi sẽ bị đánh hội đồng đấy!
Quá vô sỉ, quá bá đạo, quá không biết xấu hổ!
Vừa run rẩy vừa kích động, bọn họ chỉ hận không thể ngẩng mặt lên trời gào to mấy tiếng.
Sau tĩnh lặng là tiếng người huyên náo.
Toàn bộ tu sĩ Tiễn Chúc phái giận tím mặt, tức đỏ mắt.
Trên sườn núi, chưởng môn Tiễn Chúc phái Chúc Tâm tức giận đến vẹo cả cái mũi xinh xắn.
Chỉ có Phù Đạo sơn nhân vỗ đùi cười to, suýt nữa cười ra nước mắt.
”Kiến Sầu ngoan lắm! Kiến Sầu giỏi lắm! Trời sập cũng có Phù Đạo ta gánh vác! Sợ cái chó gì, đánh cho sướng tay đi!”
Nghe thấy lời của Phù Đạo sơn nhân, Kiến Sầu thở dài trong lòng.
Dù toàn bộ những người xung quanh đều nhìn nàng bằng ánh mắt kinh hãi, nhưng nàng cũng chỉ nói ra những lời chân thực nhất trong lòng mình thôi mà.
Đối với người mình căm ghét lại còn mất công giả dối làm gì?
Nàng không muốn sống mệt như vậy.
Kiến Sầu nhìn về phía Hứa Lam Nhi, mở miệng nói: “Giữa ngươi và ta không cần nhiều lời. Động thủ đi!”
Sắc mặt Hứa Lam Nhi đen như than, lạnh như nước, nốt ruồi nước mắt vốn tỏ ra có vài phần duyên dáng lúc này cũng trở nên dữ tợn gần như quá khích.
Nắm chặt kiếm trong tay, một cơn giận chưa từng có gần như cuốn hết toàn bộ lí trí của ả.
Quá kiêu ngạo!
Không nể mặt một chút nào.
Ả tươi cười chào hỏi, Kiến Sầu lại đáp bằng một cái tát.
Nhai Sơn?
Đại sư tỷ?
Thắng chắc?
Chúng mày nằm mơ à?
Có thể thoát được một kiếp khi bị Tạ Định và Như Hoa công tử giáp công, lại có thể tính toán ba người Niếp Tiểu Vãn, Trương Toại và Lục Hương Lãnh khi ngõ hẹp gặp nhau, nếu không phải Niếp Tiểu Vãn và Trương Toại chủ động tặng Tiếp Thiên Đài ấn Lục Hương Lãnh, ả nhất định đã có thể đánh cho ba người này thua tan tác.
Chỉ tiếc cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.
Bây giờ gặp Kiến Sầu, đương nhiên ả có quyền khinh địch.
Người người đều tò mò ả rốt cuộc lấy được thứ gì trong ẩn giới Thanh Phong am, nhưng chỉ có sư tôn Chúc Tâm tiên tử của ả mới biết đó là thứ gì.
Tu luyện bảo điển khuyết thiếu đã được hơn hai năm, Hứa Lam Nhi dám nói chính mình đã thay da đổi thịt.
Kiến Sầu có lợi hại đến mấy cũng tuyệt đối không thể địch lại sự bá đạo của bảo điển.
Trận chiến này ai thắng ai thua còn chưa biết được.
Trên mặt ả lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý: “Mời Kiến Sầu sư tỷ Nhai Sơn chỉ giáo!”
Hứa Lam Nhi nói xong, Kiến Sầu đã thủ thế xong.
Đồng thời một tiếng truyền âm xuất hiện trong đầu nàng.
”Công pháp của Hứa Lam Nhi quái dị, e có đường ngang ngõ tắt, hại người lợi mình, Kiến Sầu đạo hữu phải hết sức cẩn thận!”
Là âm thanh của Lục Hương Lãnh.
Kiến Sầu nghe thấy tiếng truyền âm này, trong lòng hơi kinh ngạc.
Nàng nhíu mày liếc mắt nhìn, Lục Hương Lãnh đứng trên Tiếp Thiên Đài xa xa, đang trầm ngâm nhìn về phái nàng, gật đầu với nàng.
Xẹt!
Một vệt kiếm sau lưng đột nhiên chém đến.
Phía dưới lập tức có người mắng một tiếng: “Không biết xấu hổ, không ngờ lại đánh lén!”
Kiến Sầu cảm thấy bên má lạnh lẽo, đó là một vệt kiếm màu xanh nước biển, nhìn như trong suốt dưới màn trời xanh thẳm.
Nghiêng người tránh ra, nàng giẫm mạnh chân xuống.
Rầm!
Tất cả mây trên vân đài bị chấn động dạt ra xung quanh.
Một đấu bàn rộng gần hai trượng lập tức xuất hiện, từng đường tuyến khôn rõ ràng, lấp lánh sáng rực.
Đây là một đấu bàn trúc cơ đại viên mãn.
Đây là một đấu bàn sắp đột phá kim đan.
Kiến Sầu vừa bay lên cao, vệt kiếm đã bay vút qua bên dưới rồi biến mất.
Kiến Sầu cúi đầu nhìn, Hứa Lam Nhi cầm trường kiếm đứng tại vị trí vừa đánh lén nàng, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp: “Kiến Sầu sư tỷ coi như cảnh giác, dù sao cũng là sư tỷ chỉ đích danh ta khiêu chiến, sao có thể mất tập trung như thế? Cứ thế này chỉ sợ sư tỷ sẽ bại dưới tay ta khi chưa đủ mười hiệp!”
Hừ!
Một câu thật là không khách sáo!
Phía dưới, vô số người đã nhổ nước bọt: Mẹ nó, đây mới là thật sự vô sỉ!
Kiến Sầu đứng cao cao giữa không trung, giẫm đấu bàn hai trượng, thần quang trong đáy mắt tụ lại, ngưng đọng mà không tiêu tan, chiến ý ngút trời.
Nàng nghe Hứa Lam Nhi nói, lại cười một tiếng hiếm thấy.
”10 hiệp?”
Sắc mặt Hứa Lam Nhi trầm xuống, lộ ra vẻ châm chọc và cả sự tính toán âm hiểm.
Có bảo điển trên người, càng kéo dài lại càng có lợi đối với ả.
Chỉ có điều Kiến Sầu lại không biết.
Những lời ả nói không phải là vô căn cứ.
”Nếu Kiến Sầu sư tỷ không tin có thể thử xem!”
”Thử?”
Ngón tay Kiến Sầu nhẹ nhàng điểm lên Quỷ Phủ, lập tức có hơi nóng từ Quỷ Phủ phát ra như một vầng mặt trời đỏ mọc lên, lại như vô số máu tươi nóng bỏng đột nhiên tuôn chảy.
Sôi trào!
Nàng nắm một cây búa đang sôi trào.
Trên Tiếp Thiên Đài cao ba trăm trượng, hai mắt Hạ Hầu Xá đột nhiên phát ra ánh sáng cuồng nhiệt và sắc bén, ánh mắt rơi vào trên Quỷ Phủ tràn đầy kiêng kị và choáng ngợp.
Khí thế đột nhiên tăng cao vút.
Đạo ấn thứ hai khắc trên thân Quỷ Phủ xẹt qua trong đầu Kiến Sầu, từng đạo tử sáng lên trong tinh thần, cũng sáng lên trên đấu bàn dưới chân nàng.
Từ Quỷ Phủ truyền đến sự háo hức như kìm nén đã lâu.
Đó là tiếng gọi từ đạo ấn hoàn toàn mới đó.
Nó đang kêu gọi nàng sử dụng nó.
Nó nói về sức mạnh của nó, giao cho nàng sự tự tin vô tận.
Thế là khi tức nguy hiểm cuồn cuộn trên đấu bàn xoay tròn càng thêm dày đặc.
Hứa Lam Nhi cảm thấy lông măng trên người dựng hết lên, trong lòng lạnh toát, gần như ngay lúc đấu bàn của Kiến Sầu xuất hiện, đạo tử của Kiến Sầu sáng lên, ả cũng cầm kiếm lao tới.
Bất kể nàng rốt cuộc cần thi triển cái gì, chỉ cần có thể đánh gãy trước khi nàng thi triển ra là được.
Hứa Lam Nhi đột nhiên không dám khẳng định chính mình sẽ thắng nữa.
Ả cắn chặt khớp hàm, hai tay cầm trường kiếm phát ra chiêu thức nổi danh của Tiễn Chúc phái mà ả đã vô cùng thông thạo.
Hứa Lam Nhi bây giờ đã vượt xa Hứa Lam Nhi năm xưa.
Từng đạo kiếm khí phát ra từ lưỡi kiếm, không khí xung quanh lập tức phát ra tiếng nổ.
Ngoài vân đài dưới chân, những đám mây xung quanh lập tức bị một kiếm này đánh tan.
Nổi danh Trung Vực, Lan Uyên Nhất Kích!
Kiếm quang trong suốt chém về phía Kiến Sầu.
Nó như một kiếm bổ đôi biển sâu vô tận, như một kiếm chém rách trời cao xanh thẳm.
Vừa ra tay đã là đòn mạnh nhất.
Chỉ qua biểu hiện này đã có thể thấy trong lòng Hứa Lam Nhi rốt cuộc sợ hãi thế nào.
Chỉ tiếc...
Lúc này, một luồng ánh sáng dữ dội hơn, mạnh mẽ hơn ánh sáng xanh cuối cùng cũng xuất hiện.
Đó là một quầng sáng đỏ, thảm như máu, rực như nắng.
Bàn tay Kiến Sầu vững vàng cầm Quỷ Phủ nghiêng nghiêng, những ngón tay nhỏ nhắn trên cán Quỷ Phủ đen như mực càng trở nên trắng muốt.
Đạo ấn trên Quỷ Phủ sáng lên.
Đạo tử đỏ thẫm như nhuộm bằng máu người.
Sáng lên, giống như là một đốm lửa rơi vào cỏ khô, thế là cả thân Quỷ Phủ cũng sáng lên theo.
Ầm!
Một luồng hơi nóng khủng khiếp tràn ra.
Đỏ như máu.
Kiến Sầu cầm Quỷ Phủ trong tay, Quỷ Phủ đen như mực nóng bỏng, trở thành màu đỏ đậm sáng ngời, tất cả những vết han gỉ loang lổ cũng biến mất giữa màu đỏ này.
Một cây búa màu đỏ!
Một cây búa bùng cháy!
Đường nét uốn lượn lộ ra hình dáng dữ tợn kinh người, thân búa to lớn làm cho người cầm búa cũng trở nên to lớn.
Kiến Sầu dường như nhìn thấy một người khổng lồ thân như ngọn núi nhỏ cầm cây Quỷ Phủ màu đỏ lên chém về phía hàng ngàn hàng vạn ác quỷ phía trước!
Không gì cản nổi!
Trong nháy mắt, tất cả cảm xúc đều bị kích động.
Hai mắt Kiến Sầu phát ra một sự ngang tàng và ngông cuồng không thể khống chế vì quá mạnh mẽ.
Nàng đã nhìn thấy!
Nhìn thấy ác quỷ vô tận, nhìn thấy địa ngục u ám, nhìn thấy chém giết vô biên.
Nhìn thấy...
Vệt sáng xanh lạnh như băng, Lan Uyên Nhất Kích nổi danh Trung Vực.
Quỷ Phủ run rẩy trong tay nàng, lúc này nó và nàng tâm ý tương thông.
Yêu ma quỷ quái, chớ đến gần ta!
Tiểu nhân hèn hạ, chớ loạn tâm ta!
Hứa Lam Nhi?
Nàng cười hờ hững, nhưng mọi người nghe lại thấy một sự ngông cuồng như sấm sét.
”Mười hiệp? Loại chuột nhắt như ngươi cũng xứng?”
Loại người như ngươi!
Cũng dám cuồng ngôn?
Loại người như ngươi!
Có thể chống lại mười hiệp dưới tay ta?
Loại người như ngươi!
Cũng đòi thắng?
Cho dù giở hết muôn vàn thủ đoạn, sao địch được một trảm kinh diễm của ta?
Quỷ Phủ vung lên như vạn quỷ nhảy múa điên cuồng.
Đường vòng cung mềm mại vẩy ra một màn máu làm người ta kinh hãi.
Trong mắt các trưởng bối Nhai Sơn, đây là màn máu đã lâu không nhìn thấy.
Trong mắt vô số người xem, đây là một vầng mặt trời đỏ đột nhiên xuất hiện.
Nó mang theo màn máu vô tận, mang theo giết chóc vô tận, mang theo khí thế duy ngã độc tôn, chiếu sáng trời đất thanh trọc, hủy diệt tất cả thần ma ngăn cản trước mặt.
Xèo xèo!
Chỉ có một tiếng vang nhỏ, Lan Uyên Nhất Kích lấp lánh gặp mặt trời đỏ lập tức tiêu tan như khói xanh.
Còn Hứa Lam Nhi đứng bên dưới thì nhỏ bé như giun dế.
Hai mắt Kiến Sầu cực kì trầm tĩnh.
Nàng không nhìn thấy Hứa Lam Nhi, bởi vì nàng đã chìm ngập trong màu đỏ máu khi Hồng Nhật Trảm vừa chém ra, bên ngoài cũng không ai nhìn thấy nàng nữa.
Màu đỏ máu này như một màn trời hoàn toàn mới, lấy Kiến Sầu làm trung tâm, lấy Quỷ Phủ nàng cầm trong tay làm trung tâm, hướng về bốn phương tám hướng xung quanh lan rộng ra.
Tất cả mọi người đứng bên dưới đều ngẩng đầu nhìn lên, chấn động và hoảng sợ.
Không trung xanh thẳm bị che khuất, biến mất, thay thế là một màu đỏ, một biển máu!
Quỷ Phủ như mặt trời đỏ nằm giữa màn máu che trời này, như một ngọn núi cao sừng sững không thể vượt qua.
Phù Đạo sơn nhân nhìn cảnh này, vui sướng muốn ngẩng mặt cười to, nhưng khi tiếng cười sắp ra khỏi miệng lại hóa thành mtooj sự bi thương chảy dưới đáy lòng.
Trên mặt Hoành Hư chân nhân cũng xuất hiện vẻ chấn động khó tả.
Một góc khác, Khúc Chính Phong ngẩng đầu nhìn màn máu, nhìn bóng người trắng nhạt cầm búa đứng trên vân đài, cũng khó có thể phát ra được âm thanh nào.
***
Quảng trường Tây Hải, bia Cửu Trùng Thiên.
Vẫn là người đến người đi, mỗi người đều vội vàng hấp tấp, chỉ có một vài người nghỉ chân dưới chín tấm thiên bia bên rìa quảng trường.
Triệu Trác Côn Ngô mới từ biển về, bước vào một tòa truyền tống trận trên quảng trường.
Hắn đã truyền tin tức liên quan đến Tạ Bất Thần về Côn Ngô, đến tay Tam sư đệ Ngô Đoan, có điều những vấn đề chi tiết còn phải đợi lúc gặp mặt sư tôn mới có thể báo cáo.
Sắc mặt khó tránh khỏi có vài phần ngưng trọng, Triệu Trác đưa tay định khởi động truyền tống trận.
”Thiên... Thiên Bia!”
Đột nhiên một tiếng kêu kinh hãi vang lên.
Một tu sĩ đang đứng dưới tấm bia thứ hai hoảng sợ giơ ngón tay chỉ lên trên cùng.
Sau khi đánh với Tạ Bất Thần một trận, tên của Chu Thừa Giang đã biến mất, thay thế tên hắn trên tấm thiên bia màu đen chính là ba chữ Tạ Bất Thần như khảm bạc thếp vàng.
Nhưng lúc này ba chữ Tạ Bất Thần không hề biến mất, nhưng bên trên lại xuất hiện hai chữ mới.
Gió biển thổi qua, trên quảng trường tĩnh lặng một lát, sau đó lập tức sôi trào.
Triệu Trác đứng trong truyền tống trận đưa mắt nhìn xa xa.
Hoặc là chết ở cảnh giới trúc cơ này, hoặc là đã không còn ở cảnh giới trúc cơ này.
Tạ sư đệ...
Đáy lòng hắn đột nhiên trĩu nặng.
Bia Cửu Trùng Thiên cổ xưa không biết đã đứng đó bao nhiêu năm vẫn dùng loại văn tự cổ xưa nhất hiển thị một loạt họ tên như sao băng xé rách bầu trời đêm.
Xuất hiện trên ba chữ Tạ Bất Thần chỉ có hai chữ.
Kiến Sầu!
Trực tiếp tuyên bố khai chiến với Hứa Lam Nhi, nàng đúng là một chút cũng không khách khí.
Vô số người đã đoán được, chưa đoán được, lúc này toàn bộ đều yên lặng dưới chân núi Côn Ngô, dưới vân đài cao cao.
Nhai Sơn và Tiễn Chúc phái có nợ cũ.
Kiến Sầu và Hứa Lam Nhi có thù xưa.
Đây là chuyện ai cũng đã từng nghe nói.
Nhưng lúc này bọn họ nghe thấy gì? Nữ tu sĩ đứng trên vân đài không ngờ lại trực tiếp lên tiếng kêu Hứa Lam Nhi đi lên chiến một trận.
Quả thực... Quả thực kiêu ngạo cực kì.
Đạo hữu, đạo hữu, có biết thế nào là tị hiềm không? Dù thế nào cũng không thể trực tiếp như vậy chứ.
Đã có người đoán được là Hứa Lam Nhi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy làm như vậy không khỏi quá thẳng thừng, quá rõ ràng, quá thô bạo, cho nên vẫn nghi hoặc về suy đoán của mình.
Nhưng bây giờ kết quả đúng là vậy, quả thực khiến mọi người cảm thấy tâm tình rất phức tạp.
Phía dưới các đệ tử Nhai Sơn nghe thấy cũng đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau: Đại sư tỷ đúng là một người không đi theo những con đường tầm thường, dường như bao giờ không để ý người khác nói gì.
Dưới chân núi có người bàn tán.
”Các ngươi nói xem thế này có phải là cậy thế bắt nạt người khác, lấy việc công trả thù riêng không? Ép người quá đáng!”
”Cậy thế bắt nạt người khác? Cậy thế gì? Lấy việc công trả thù riêng thì đã làm sao? Ngươi có phải chó săn của Tiễn Chúc phái không? Hơn nữa cậy thế bắt nạt người khác là thế nào? Ngươi không thấy Kiến Sầu tiên tử vẫn là Trúc Cơ kì à?”
”Nhưng sức chiến đấu của Kiến Sầu tiên tử...”
”Sức chiến đấu cái rắm gì? Ngươi nói xem ai kim đan ai trúc cơ? Ai bắt nạt người khác? Ngươi nói xem!”
”Ta...”
Ta, mẹ nó, còn có thể nói cái gì nữa?
Dù Kiến Sầu chỉ là Trúc Cơ kì, nhưng với sức chiến đấu một búa suýt nữa đánh chết Cố Thanh Mi đó, ai dám nói nàng chỉ là Trúc Cơ kì?
Không phải bắt nạt người khác hay sao?
Rõ ràng chính là cưỡng từ đoạt lí!
Có tu sĩ tranh cãi suýt nữa ngất đi vì tức.
Đương nhiên cũng có người sướng gần chết.
”Vừa rồi trong Mê Vụ Thiên thấy con mụ này tâm cơ giảo hoạt, được Tạ Định với Như Hoa công tử can ngăn mà vẫn không chưa từ bỏ ý định, suýt nữa làm hại Lục mỹ nhân của ta không qua cửa được, đúng là không biết xấu hổ. Kiến Sầu tiên tử chơi chết nó đi!”
”Đúng, chơi nó đi!”
“...”
Khắp nơi sôi trào.
Mấy một màn kịch hay sắp công diễn, mọi người không khỏi hai mắt phát sáng, hết sức hưng phấn, thậm chí đã có người không kiềm chế được ra kèo: “Nào nào nào, đặt đi đặt đi, ai thua ai thắng mau đặt cửa! Nhanh lên nhanh lên!”
Hết sức náo nhiệt.
Tất cả mọi người đều chờ mong: Nhất định sẽ là một trận huyết chiến đặc sắc long tranh hổ đấu.
Phía dưới Hứa Lam Nhi đã biến sắc, tay nắm thanh trường kiếm màu xanh nước biển, chỉ muốn xông lên băm Kiến Sầu thành trăm mảnh.
Có điều quy tắc như thế, Kiến Sầu đã chỉ đích danh ả, nếu ả không chấp nhận đương nhiên sẽ mất cơ hội đi tiếp.
Còn có lựa chọn khác sao?
Không có!
Hứa Lam Nhi cố nén tức giận, phi thân lên hạ xuống vân đài, đứng trên mây trắng gắng gượng lộ ra nụ cười: “Được Kiến Sầu sư tỷ xem trọng, có thể chiến một trận với sư tỷ, bất kể kết quả thế nào đều là vinh hạnh của Lam Nhi“.
Dối trá.
Toàn những lời dối trá.
Kiến Sầu lại không thích người mình nhìn không vừa mắt nói những lời khách sáo với mình, nàng không định cho Hứa Lam Nhi một chút thể diện nào, trên mặt cũng không nhìn ra có gì thay đổi, chỉ nói lạnh nhạt: “Thứ nhất, ta không hề xem trọng ngươi. Thứ hai, trận chiến này là vinh hạnh của ngươi, sỉ nhục của anh“.
“...”
Toàn bộ những người dưới chân núi Côn Ngô đều cực kì kinh ngạc.
Trên Tiếp Thiên Đài hoàn toàn yên lặng.
Trên sườn núi chỉ có tĩnh mịch.
Tất cả mọi người đều nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt như nhìn cầm thú, trong lòng chấn động đến run rẩy vì những lời không hề nể mặt của nàng.
Ngươi...
Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì thế?
Không có đầu óc à?
Vô số người quả thực chỉ muốn chọc điếc tai chính mình.
Ngươi có biết hay không, loại người như ngươi sẽ bị đánh hội đồng đấy!
Quá vô sỉ, quá bá đạo, quá không biết xấu hổ!
Vừa run rẩy vừa kích động, bọn họ chỉ hận không thể ngẩng mặt lên trời gào to mấy tiếng.
Sau tĩnh lặng là tiếng người huyên náo.
Toàn bộ tu sĩ Tiễn Chúc phái giận tím mặt, tức đỏ mắt.
Trên sườn núi, chưởng môn Tiễn Chúc phái Chúc Tâm tức giận đến vẹo cả cái mũi xinh xắn.
Chỉ có Phù Đạo sơn nhân vỗ đùi cười to, suýt nữa cười ra nước mắt.
”Kiến Sầu ngoan lắm! Kiến Sầu giỏi lắm! Trời sập cũng có Phù Đạo ta gánh vác! Sợ cái chó gì, đánh cho sướng tay đi!”
Nghe thấy lời của Phù Đạo sơn nhân, Kiến Sầu thở dài trong lòng.
Dù toàn bộ những người xung quanh đều nhìn nàng bằng ánh mắt kinh hãi, nhưng nàng cũng chỉ nói ra những lời chân thực nhất trong lòng mình thôi mà.
Đối với người mình căm ghét lại còn mất công giả dối làm gì?
Nàng không muốn sống mệt như vậy.
Kiến Sầu nhìn về phía Hứa Lam Nhi, mở miệng nói: “Giữa ngươi và ta không cần nhiều lời. Động thủ đi!”
Sắc mặt Hứa Lam Nhi đen như than, lạnh như nước, nốt ruồi nước mắt vốn tỏ ra có vài phần duyên dáng lúc này cũng trở nên dữ tợn gần như quá khích.
Nắm chặt kiếm trong tay, một cơn giận chưa từng có gần như cuốn hết toàn bộ lí trí của ả.
Quá kiêu ngạo!
Không nể mặt một chút nào.
Ả tươi cười chào hỏi, Kiến Sầu lại đáp bằng một cái tát.
Nhai Sơn?
Đại sư tỷ?
Thắng chắc?
Chúng mày nằm mơ à?
Có thể thoát được một kiếp khi bị Tạ Định và Như Hoa công tử giáp công, lại có thể tính toán ba người Niếp Tiểu Vãn, Trương Toại và Lục Hương Lãnh khi ngõ hẹp gặp nhau, nếu không phải Niếp Tiểu Vãn và Trương Toại chủ động tặng Tiếp Thiên Đài ấn Lục Hương Lãnh, ả nhất định đã có thể đánh cho ba người này thua tan tác.
Chỉ tiếc cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.
Bây giờ gặp Kiến Sầu, đương nhiên ả có quyền khinh địch.
Người người đều tò mò ả rốt cuộc lấy được thứ gì trong ẩn giới Thanh Phong am, nhưng chỉ có sư tôn Chúc Tâm tiên tử của ả mới biết đó là thứ gì.
Tu luyện bảo điển khuyết thiếu đã được hơn hai năm, Hứa Lam Nhi dám nói chính mình đã thay da đổi thịt.
Kiến Sầu có lợi hại đến mấy cũng tuyệt đối không thể địch lại sự bá đạo của bảo điển.
Trận chiến này ai thắng ai thua còn chưa biết được.
Trên mặt ả lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý: “Mời Kiến Sầu sư tỷ Nhai Sơn chỉ giáo!”
Hứa Lam Nhi nói xong, Kiến Sầu đã thủ thế xong.
Đồng thời một tiếng truyền âm xuất hiện trong đầu nàng.
”Công pháp của Hứa Lam Nhi quái dị, e có đường ngang ngõ tắt, hại người lợi mình, Kiến Sầu đạo hữu phải hết sức cẩn thận!”
Là âm thanh của Lục Hương Lãnh.
Kiến Sầu nghe thấy tiếng truyền âm này, trong lòng hơi kinh ngạc.
Nàng nhíu mày liếc mắt nhìn, Lục Hương Lãnh đứng trên Tiếp Thiên Đài xa xa, đang trầm ngâm nhìn về phái nàng, gật đầu với nàng.
Xẹt!
Một vệt kiếm sau lưng đột nhiên chém đến.
Phía dưới lập tức có người mắng một tiếng: “Không biết xấu hổ, không ngờ lại đánh lén!”
Kiến Sầu cảm thấy bên má lạnh lẽo, đó là một vệt kiếm màu xanh nước biển, nhìn như trong suốt dưới màn trời xanh thẳm.
Nghiêng người tránh ra, nàng giẫm mạnh chân xuống.
Rầm!
Tất cả mây trên vân đài bị chấn động dạt ra xung quanh.
Một đấu bàn rộng gần hai trượng lập tức xuất hiện, từng đường tuyến khôn rõ ràng, lấp lánh sáng rực.
Đây là một đấu bàn trúc cơ đại viên mãn.
Đây là một đấu bàn sắp đột phá kim đan.
Kiến Sầu vừa bay lên cao, vệt kiếm đã bay vút qua bên dưới rồi biến mất.
Kiến Sầu cúi đầu nhìn, Hứa Lam Nhi cầm trường kiếm đứng tại vị trí vừa đánh lén nàng, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp: “Kiến Sầu sư tỷ coi như cảnh giác, dù sao cũng là sư tỷ chỉ đích danh ta khiêu chiến, sao có thể mất tập trung như thế? Cứ thế này chỉ sợ sư tỷ sẽ bại dưới tay ta khi chưa đủ mười hiệp!”
Hừ!
Một câu thật là không khách sáo!
Phía dưới, vô số người đã nhổ nước bọt: Mẹ nó, đây mới là thật sự vô sỉ!
Kiến Sầu đứng cao cao giữa không trung, giẫm đấu bàn hai trượng, thần quang trong đáy mắt tụ lại, ngưng đọng mà không tiêu tan, chiến ý ngút trời.
Nàng nghe Hứa Lam Nhi nói, lại cười một tiếng hiếm thấy.
”10 hiệp?”
Sắc mặt Hứa Lam Nhi trầm xuống, lộ ra vẻ châm chọc và cả sự tính toán âm hiểm.
Có bảo điển trên người, càng kéo dài lại càng có lợi đối với ả.
Chỉ có điều Kiến Sầu lại không biết.
Những lời ả nói không phải là vô căn cứ.
”Nếu Kiến Sầu sư tỷ không tin có thể thử xem!”
”Thử?”
Ngón tay Kiến Sầu nhẹ nhàng điểm lên Quỷ Phủ, lập tức có hơi nóng từ Quỷ Phủ phát ra như một vầng mặt trời đỏ mọc lên, lại như vô số máu tươi nóng bỏng đột nhiên tuôn chảy.
Sôi trào!
Nàng nắm một cây búa đang sôi trào.
Trên Tiếp Thiên Đài cao ba trăm trượng, hai mắt Hạ Hầu Xá đột nhiên phát ra ánh sáng cuồng nhiệt và sắc bén, ánh mắt rơi vào trên Quỷ Phủ tràn đầy kiêng kị và choáng ngợp.
Khí thế đột nhiên tăng cao vút.
Đạo ấn thứ hai khắc trên thân Quỷ Phủ xẹt qua trong đầu Kiến Sầu, từng đạo tử sáng lên trong tinh thần, cũng sáng lên trên đấu bàn dưới chân nàng.
Từ Quỷ Phủ truyền đến sự háo hức như kìm nén đã lâu.
Đó là tiếng gọi từ đạo ấn hoàn toàn mới đó.
Nó đang kêu gọi nàng sử dụng nó.
Nó nói về sức mạnh của nó, giao cho nàng sự tự tin vô tận.
Thế là khi tức nguy hiểm cuồn cuộn trên đấu bàn xoay tròn càng thêm dày đặc.
Hứa Lam Nhi cảm thấy lông măng trên người dựng hết lên, trong lòng lạnh toát, gần như ngay lúc đấu bàn của Kiến Sầu xuất hiện, đạo tử của Kiến Sầu sáng lên, ả cũng cầm kiếm lao tới.
Bất kể nàng rốt cuộc cần thi triển cái gì, chỉ cần có thể đánh gãy trước khi nàng thi triển ra là được.
Hứa Lam Nhi đột nhiên không dám khẳng định chính mình sẽ thắng nữa.
Ả cắn chặt khớp hàm, hai tay cầm trường kiếm phát ra chiêu thức nổi danh của Tiễn Chúc phái mà ả đã vô cùng thông thạo.
Hứa Lam Nhi bây giờ đã vượt xa Hứa Lam Nhi năm xưa.
Từng đạo kiếm khí phát ra từ lưỡi kiếm, không khí xung quanh lập tức phát ra tiếng nổ.
Ngoài vân đài dưới chân, những đám mây xung quanh lập tức bị một kiếm này đánh tan.
Nổi danh Trung Vực, Lan Uyên Nhất Kích!
Kiếm quang trong suốt chém về phía Kiến Sầu.
Nó như một kiếm bổ đôi biển sâu vô tận, như một kiếm chém rách trời cao xanh thẳm.
Vừa ra tay đã là đòn mạnh nhất.
Chỉ qua biểu hiện này đã có thể thấy trong lòng Hứa Lam Nhi rốt cuộc sợ hãi thế nào.
Chỉ tiếc...
Lúc này, một luồng ánh sáng dữ dội hơn, mạnh mẽ hơn ánh sáng xanh cuối cùng cũng xuất hiện.
Đó là một quầng sáng đỏ, thảm như máu, rực như nắng.
Bàn tay Kiến Sầu vững vàng cầm Quỷ Phủ nghiêng nghiêng, những ngón tay nhỏ nhắn trên cán Quỷ Phủ đen như mực càng trở nên trắng muốt.
Đạo ấn trên Quỷ Phủ sáng lên.
Đạo tử đỏ thẫm như nhuộm bằng máu người.
Sáng lên, giống như là một đốm lửa rơi vào cỏ khô, thế là cả thân Quỷ Phủ cũng sáng lên theo.
Ầm!
Một luồng hơi nóng khủng khiếp tràn ra.
Đỏ như máu.
Kiến Sầu cầm Quỷ Phủ trong tay, Quỷ Phủ đen như mực nóng bỏng, trở thành màu đỏ đậm sáng ngời, tất cả những vết han gỉ loang lổ cũng biến mất giữa màu đỏ này.
Một cây búa màu đỏ!
Một cây búa bùng cháy!
Đường nét uốn lượn lộ ra hình dáng dữ tợn kinh người, thân búa to lớn làm cho người cầm búa cũng trở nên to lớn.
Kiến Sầu dường như nhìn thấy một người khổng lồ thân như ngọn núi nhỏ cầm cây Quỷ Phủ màu đỏ lên chém về phía hàng ngàn hàng vạn ác quỷ phía trước!
Không gì cản nổi!
Trong nháy mắt, tất cả cảm xúc đều bị kích động.
Hai mắt Kiến Sầu phát ra một sự ngang tàng và ngông cuồng không thể khống chế vì quá mạnh mẽ.
Nàng đã nhìn thấy!
Nhìn thấy ác quỷ vô tận, nhìn thấy địa ngục u ám, nhìn thấy chém giết vô biên.
Nhìn thấy...
Vệt sáng xanh lạnh như băng, Lan Uyên Nhất Kích nổi danh Trung Vực.
Quỷ Phủ run rẩy trong tay nàng, lúc này nó và nàng tâm ý tương thông.
Yêu ma quỷ quái, chớ đến gần ta!
Tiểu nhân hèn hạ, chớ loạn tâm ta!
Hứa Lam Nhi?
Nàng cười hờ hững, nhưng mọi người nghe lại thấy một sự ngông cuồng như sấm sét.
”Mười hiệp? Loại chuột nhắt như ngươi cũng xứng?”
Loại người như ngươi!
Cũng dám cuồng ngôn?
Loại người như ngươi!
Có thể chống lại mười hiệp dưới tay ta?
Loại người như ngươi!
Cũng đòi thắng?
Cho dù giở hết muôn vàn thủ đoạn, sao địch được một trảm kinh diễm của ta?
Quỷ Phủ vung lên như vạn quỷ nhảy múa điên cuồng.
Đường vòng cung mềm mại vẩy ra một màn máu làm người ta kinh hãi.
Trong mắt các trưởng bối Nhai Sơn, đây là màn máu đã lâu không nhìn thấy.
Trong mắt vô số người xem, đây là một vầng mặt trời đỏ đột nhiên xuất hiện.
Nó mang theo màn máu vô tận, mang theo giết chóc vô tận, mang theo khí thế duy ngã độc tôn, chiếu sáng trời đất thanh trọc, hủy diệt tất cả thần ma ngăn cản trước mặt.
Xèo xèo!
Chỉ có một tiếng vang nhỏ, Lan Uyên Nhất Kích lấp lánh gặp mặt trời đỏ lập tức tiêu tan như khói xanh.
Còn Hứa Lam Nhi đứng bên dưới thì nhỏ bé như giun dế.
Hai mắt Kiến Sầu cực kì trầm tĩnh.
Nàng không nhìn thấy Hứa Lam Nhi, bởi vì nàng đã chìm ngập trong màu đỏ máu khi Hồng Nhật Trảm vừa chém ra, bên ngoài cũng không ai nhìn thấy nàng nữa.
Màu đỏ máu này như một màn trời hoàn toàn mới, lấy Kiến Sầu làm trung tâm, lấy Quỷ Phủ nàng cầm trong tay làm trung tâm, hướng về bốn phương tám hướng xung quanh lan rộng ra.
Tất cả mọi người đứng bên dưới đều ngẩng đầu nhìn lên, chấn động và hoảng sợ.
Không trung xanh thẳm bị che khuất, biến mất, thay thế là một màu đỏ, một biển máu!
Quỷ Phủ như mặt trời đỏ nằm giữa màn máu che trời này, như một ngọn núi cao sừng sững không thể vượt qua.
Phù Đạo sơn nhân nhìn cảnh này, vui sướng muốn ngẩng mặt cười to, nhưng khi tiếng cười sắp ra khỏi miệng lại hóa thành mtooj sự bi thương chảy dưới đáy lòng.
Trên mặt Hoành Hư chân nhân cũng xuất hiện vẻ chấn động khó tả.
Một góc khác, Khúc Chính Phong ngẩng đầu nhìn màn máu, nhìn bóng người trắng nhạt cầm búa đứng trên vân đài, cũng khó có thể phát ra được âm thanh nào.
***
Quảng trường Tây Hải, bia Cửu Trùng Thiên.
Vẫn là người đến người đi, mỗi người đều vội vàng hấp tấp, chỉ có một vài người nghỉ chân dưới chín tấm thiên bia bên rìa quảng trường.
Triệu Trác Côn Ngô mới từ biển về, bước vào một tòa truyền tống trận trên quảng trường.
Hắn đã truyền tin tức liên quan đến Tạ Bất Thần về Côn Ngô, đến tay Tam sư đệ Ngô Đoan, có điều những vấn đề chi tiết còn phải đợi lúc gặp mặt sư tôn mới có thể báo cáo.
Sắc mặt khó tránh khỏi có vài phần ngưng trọng, Triệu Trác đưa tay định khởi động truyền tống trận.
”Thiên... Thiên Bia!”
Đột nhiên một tiếng kêu kinh hãi vang lên.
Một tu sĩ đang đứng dưới tấm bia thứ hai hoảng sợ giơ ngón tay chỉ lên trên cùng.
Sau khi đánh với Tạ Bất Thần một trận, tên của Chu Thừa Giang đã biến mất, thay thế tên hắn trên tấm thiên bia màu đen chính là ba chữ Tạ Bất Thần như khảm bạc thếp vàng.
Nhưng lúc này ba chữ Tạ Bất Thần không hề biến mất, nhưng bên trên lại xuất hiện hai chữ mới.
Gió biển thổi qua, trên quảng trường tĩnh lặng một lát, sau đó lập tức sôi trào.
Triệu Trác đứng trong truyền tống trận đưa mắt nhìn xa xa.
Hoặc là chết ở cảnh giới trúc cơ này, hoặc là đã không còn ở cảnh giới trúc cơ này.
Tạ sư đệ...
Đáy lòng hắn đột nhiên trĩu nặng.
Bia Cửu Trùng Thiên cổ xưa không biết đã đứng đó bao nhiêu năm vẫn dùng loại văn tự cổ xưa nhất hiển thị một loạt họ tên như sao băng xé rách bầu trời đêm.
Xuất hiện trên ba chữ Tạ Bất Thần chỉ có hai chữ.
Kiến Sầu!
Danh sách chương