Tĩnh mịch.

Tĩnh mịch.

Tĩnh mịch, là Côn Ngô lúc này.

Mây bay trên núi cũng đỏ lên vì uy lực còn sót lại từ nhát búa của Kiến Sầu.

Dưới vầng mặt trời đỏ là màn máu vô tận, bao la hùng vĩ như muốn chém hết tất cả.

Hứa Lam Nhi đã rơi xuống, sống chết không biết.

Chưởng môn Chúc Tâm của Tiễn Chúc phái trên sườn núi lập tức biến sắc mặt.

Các tu sĩ còn đang mở kèo đánh bạc thắng thua dưới chân núi nắm linh thạch trong tay, tiếng hò hét còn trên đầu lưỡi nhưng lại không thể bật ra được một chữ nào.

Rất nhiều người còn chưa kịp đặt cửa, chiến đấu đã kết thúc.

Vô số tu sĩ đều có cảm giác như nằm mơ: Vốn tưởng rằng sẽ có một trận huyết chiến cực kì ngoạn mục, nhưng lúc có kết quả, bọn họ mới biết, bọn họ đã sai, sai quá đáng.

Kiến Sầu cần kết thúc ân oán, cần mượn cơ hội này để quang minh chính đại giải quyết tư thù.

Nếu là bất kì ai khác, chỉ cần cuối cùng có thể thắng đã là một kết quả tốt.

Nhưng Kiến Sầu thì khác.

Nàng là đệ tử Nhai Sơn, làm sao có thể lãng phí quá nhiều thời gian vì một Hứa Lam Nhi tầm thường được? Chỉ cần nói nàng là đại sư bá Nhai Sơn phải dây dưa một hồi mới phân thắng bại với một tiểu đệ tử là đã rất mất mặt.

Cho nên...

Một chiêu đắc thủ.

Sạch sẽ gọn gàng, không hề dây dưa.

Hứa Lam Nhi có tâm cơ, có thủ đoạn, chỉ có điều đánh không lại một búa ngang tàng này.

Đáng thương, đáng tiếc!

Kiến Sầu cầm búa, nhìn màn trời màu đỏ mênh mông do nhát búa của nàng chém ra, cũng có một cảm giác ngơ ngẩn.

Cả thân thể nàng dường như cũng bùng cháy, dường như cũng bốc lên ngọn lửa.

Nhưng nàng biết đó là ảo giác của nàng.

Rầm!

Dưới chân có tiếng động lớn.

Sau khi không còn chủ, Tiếp thiên Đài Thuộc về Hứa Lam Nhi tự động bay đến dưới chân nàng, ghép vào Tiếp Thiên Đài của nàng.

Thế là tầm nhìn trước mắt Kiến Sầu lại trở nên rộng rãi hơn.

Tiếp Thiên Đài to lớn bay lên trong bầu trời màu đỏ, bay lên cao thêm ba mươi trượng.

Ba trăm ba mươi trượng, mười một tòa Tiếp Thiên Đài.

Trận đầu tiên của “đến lúc chiến”, Kiến Sầu thắng!

”Chúc mừng Kiến Sầu đạo hữu!”

Một giọng nói thân thiện mơ hồ vang lên.

Độ cao ngang nhau, người đàn ông mặc y phục thêu lá phong đỏ đứng cách nàng không xa, hơi chắp tay với nàng khi nàng lên đến độ cao này.

Là Khương Vấn Triều!

Hắn vốn có mười một tòa Tiếp Thiên Đài, bây giờ Kiến Sầu từ mười lên mười một, đương nhiên trở thành hàng xóm của hắn.

Dù sao cũng từng đồng hành đến Côn Ngô, Kiến Sầu có ấn tượng không tồi với hắn. Càng huống chi hắn còn có biểu hiện cực tốt trong vòng loại đầu tiên.

Kiến Sầu cũng chắp tay: “May mắn thôi!”

Mọi người trên Tiếp Thiên Đài nghe thấy lời này chỉ coi như một cơn gió thổi qua bên tai.

Rốt cuộc có phải may mắn hay không, tất cả bọn họ đều rất rõ ràng.

Lúc này còn có thể đứng trên Tiếp Thiên Đài, có mấy người là nhờ may mắn?

Vòng sơ loại có thể có, nhưng khi cuộc chém giết tàn khốc bắt đầu, tất cả đất đá đều sẽ bị xối sạch sẽ, chỉ còn lại khối vàng lấp lánh chói mắt.

Mà Kiến Sầu chính là khối vàng chói mắt nhất trong hơn mười khối này.

Tất cả dường như đều đã an bài.

Phù Đạo sơn nhân đứng trên sườn núi bóng dáng Kiến Sầu, chỉ có cảm giác an lòng, ngơ ngác cầm đùi gà không nói nên lời.

Đáy mắt Hoành Hư chân nhân cũng có vài phần cảm khái, đang định nói gì đó nhưng đột nhiên lại biến sắc: “Đó là...”

Một vệt sáng mờ từ phương hướng tây nam sáng lên, ngay sau đó vô số chưởng môn và trưởng lão các môn phái trên sườn núi cũng phát hiện.

Cuối cùng Hoành Hư chân nhân không nhịn được tiến lên trước một bước: “Bia Cửu Trùng Thiên...”

”Là Thiên Bia!”

”Trời!”

”Có chuyện gì vậy?”

”Thật là lợi hại...”

Tiếng thảo luận đột nhiên vang lên, hơn nữa còn phát ra từ trên sườn núi làm tất cả mọi người chú ý.

Kiến Sầu quay sang nhìn, chỉ nhìn thấy Hoành Hư chân nhân nãy giờ vẫn không nói gì đột nhiên tiến lên trước một bước, không ngờ lại đưa tay lên trời vuốt một cái.

Vù!

Dường như có một trận gió lớn thổi qua, hoặc như là Hoành Hư chân nhân phất tay áo gạt hết màn trời màu đỏ còn sót lại, vạch ra một khoảng trống trên không trung xanh thẳm. Thế là qua “lỗ hổng” trên trời cao này, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy tình hình bia Cửu Trùng Thiên trên quảng trường Tây Hải.

”Trời ạ!”

”Mau nhìn, mau nhìn kìa!”

”Đệ nhất nhân trên bia Cửu Trùng Thiên thứ hai thay đổi rồi“.

”Rốt cuộc là chuyện gì?”

”Trời, phía trên tên Tạ Bất Thần là...”

Kiến Sầu!

Chu Thừa Giang đứng trên cao nhất đột nhiên cũng có chút hồi hộp.

Tên hắn từng cũng được khắc ở chỗ đó, có điều sau đó một chiến thảm bại, tên đệ nhất nhân trên tấm bia thứ hai liền đổi chủ.

Đến tận lúc hắn lên tới trúc cơ đại viên mãn rồi kết đan thành công cũng cũng thể đoạt lại cái danh này từ tay Tạ Bất Thần.

Bây giờ tên Tạ Bất Thần không biến mất mà chỉ có thêm tên Kiến Sầu bên trên.

Khi nhìn thấy tên mình trên bia, ngay cả chính Kiến Sầu cũng cảm thấy xúc động khó tả.

Nàng tổng cộng đã mấy lần đi qua bia, nàng vĩnh viễn nhớ rõ cảnh tượng mình chứng kiến lúc vừa mới bước lên Thập Cửu Châu.

Đông nghịt người vây quanh dưới bia.

Tất cả các tu sĩ đều đứng dưới bia ngẩng đầu nhìn lên, trên bia khắc rất nhiều họ tên, tất cả bọn họ đều là người mạnh nhất ở cảnh giới tương ứng.

”Mười ngày trúc cơ, Tạ Bất Thần, đệ nhất nhân trên bia thứ hai“.

Nàng cũng vĩnh viễn nhớ rõ những lời vang vọng bên tai nàng lúc đó.

Trước nàng hơn mười ngày, Tạ Bất Thần dùng máu tươi trải một con đường bước lên tiên đồ.

Tới nay hắn vẫn là mục tiêu Kiến Sầu chỉ hận không thể đuổi theo được, là kẻ thù Kiến Sầu hận không thể tự tay đâm chết.

Mà lúc này...

Những hình ảnh trước kia tràn lên trong kí ức.

Nàng còn nhớ mình đứng dưới bia nhìn lên họ tên hắn, còn bây giờ tên nàng đã khắc cao cao trên bia, trên đầu họ tên của Tạ Bất Thần.

Ngày xưa là nàng đứng bên dưới nhìn, bây giờ là người khác đứng bên dưới nhìn nàng.

Dấn bước trên đường, thời gian vùn vụt, không ngờ lại như mới chỉ hôm qua.

Gió trên trời cao từ xa xa thổi tới, dường như mang theo tiếng nước chảy của sông Cửu Đầu, cũng mang đến tiếng hoan ca của rừng núi xa xa. Từ“lỗ hổng” trên trời cao đó không có bất cứ âm thanh nào phát ra, chỉ có thiên bia yên lặng và đám người sôi trào không tiếng động.

Nhưng trong lòng nàng lại có tiếng hò reo rất lớn.

Có thể, ngươi có thể làm được!

Y bào phần phật, Kiến Sầu cầm Quỷ Phủ nhìn hình ảnh đó, sau lưng là hơn mười tòa Tiếp Thiên Đài cao cao.

Giờ khắc này, trên người nàng đã mang vinh quang vô tận.

Vạn người chú ý.

”Chúc mừng Kiến Sầu sư tỷ!”

Trong đám người phía dưới không biết là ai lên tiếng trước, thế là ngay sau đó tiếng hò reo vang elen không ngừng.

”Chúc mừng Kiến Sầu sư tỷ! Chúc mừng Kiến Sầu sư tỷ! Chúc mừng Kiến Sầu sư tỷ!”

Vô số tu sĩ, vô số âm thanh toàn bộ tụ tập cùng nhau vang tận mây xanh, không ngừng vang vọng giữa mười một đỉnh Côn Ngô.

Kiến Sầu cũng rất kích động, nhưng ngay sau đó lại bình thản như Kiến Sầu trôi trên trời xanh.

Trên bia có khắc tên mình, cảm giác đúng là mới mẻ lạ lùng, nàng vô thức quay lại nhìn về phía sườn núi.

Phù Đạo sơn nhân cũng ngơ ngác nhìn tấm bia, một hồi lâu sau lão mới sung sướng cười to: “Thiên bia! Thiên bia! Ha ha ha ha ha, ha ha ha!”

“...”

Hoành Hư chân nhân im lặng không nói gì, lão thoáng thấy bóng người vừa biến mất trong một tòa truyền tống trận bên cạnh bia Cửu Trùng Thiên, biết Triệu Trác đã trên đường quay về, có lẽ một lát nữa sẽ về tới nơi.

Trên mặt mang vài phần nặng nề, lão nói một tiếng lạnh nhạt: “Cũng chúc mừng Phù Đạo huynh!”

”Sơn nhân ta sớm đã nói rồi, đồ đệ của ta kém làm sao được?”

Phù Đạo sơn nhân cao giọng khoe khoang.

Dù cách rất xa, Kiến Sầu cũng có thể nghe hết sức rõ ràng, trong đầu lại hồi tưởng vẻ chán ghét của sư phụ lúc mình vừa bái sư, vậy mà bây giờ...

Vốn có một chút ấm ức, nhưng cuối cùng không biết vì sao khóe môi nàng lại nhẹ nhàng cong lên.

Ánh mắt dưa ra nhìn xa xa, các đệ tử Nhai Sơn phía dưới tất cả đều vui sướng hân hoan, đám Khương Hạ còn hưng phấn vẫy tay với nàng.

Tạ Bất Thần lưu danh trên bia dĩ nhiên chấn động, nhưng ai cũng không biết cảnh tượng của trận chiến giữa hắn và Chu Thừa Giang rốt cuộc thế nào.

Bây giờ Kiến Sầu lại thi triển ra một chiêu kinh diễm ngay trước mắt vô số chưởng môn, trưởng lão và đệ tử các môn phái trong tiểu hội Tả Tam Thiên, chẳng những đánh gục Hứa Lam Nhi mà còn dựa vào một búa kinh diễm này trực tiếp lưu danh trên thiên bia.

Nhất thời cả Côn Ngô đều sôi trào, thậm chí còn hơn lúc Kiến Sầu chém ra một búa đó.

Ai cũng biết Tạ Bất Thần Côn Ngô không thể dự tiểu hội Tả Tam Thiên vì phải ra ngoài lịch luyện, ai cũng biết Kiến Sầu Nhai Sơn chính là nhân vật thiên tài duy nhất trong thế hệ trẻ hiện nay có thể sánh vai Tạ Bất Thần.

Bây giờ đại sư tỷ Nhai Sơn đã đến, Tạ Bất Thần Côn Ngô lại vắng, bao nhiêu người muốn xem náo nhiệt phải thất vọng?

Nhưng bây giờ...

Sau Tạ Bất Thần, tên của Kiến Sầu cũng xuất hiện trên bia.

Đây là một loại so đấu và giao phong khác, ai cũng chú ý tới cảm giác của mõi người liên quan, thậm chí có không ít người không nhịn được quay đầu nhìn Hoành Hư chân nhân thủ tọa Côn Ngô bây giờ rốt cuộc có sắc mặt thế nào.

Chỉ tiếc cách quá xa nên cũng không thể thấy rõ.

Mà cách gần hơn thì lại chỉ nhìn thấy một vẻ bình tĩnh đầy cao thâm khó lường.

”Mẹ nó chứ, lúc trước ngươi thu một đồ đệ đã dương dương tự đắc gửi phong tín cho ta, ha ha ha, mười ngày trúc cơ, thật là lợi hại!”

Phù Đạo sơn nhân nhớ lại tình hình khi đó, bây giờ quả thực cảm giác nở mày nở mặt.

Lâox vẫy chiếc đùi gà trong tay, đáy mắt phát sáng, quả thực càn rỡ cực kì.

”Kết quả thế nào? Bây giờ bẽ mặt ròi chứ? Người đến sau cũng có thể ngồi trên, nói gì còn là Kiến Sầu nhà ta! Lão yêu quái, ngày xưa ngươi và ta đã đấu gần chết ở tiểu hội Tả Tam Thiên, hôm nay ta phải cho ngươi biết đồ đệ của ta mới là lợi hại nhất!”

“...”

Thật không?

Hoành Hư chân nhân nghe những lời nói hùng hồn của lão, ánh mắt không khỏi đưa qua nhìn Kiến Sầu, lại phát hiện đám người của Tiễn Chúc phái đột nhiên tụ tập về một chỗ phía dưới.

Nửa sống nửa chết, sống không bằng chết.

Một búa của Kiến Sầu dĩ nhiên làm choáng ngợp cả Trung Vực, nhưng theo đó mà đến cũng có khả năng là phiền phức vô cùng vô tận.

Một loạt ý nghĩ nỏi lên trong lòng, Hoành Hư chân nhân nhìn những bóng người trên Tiếp Thiên Đài, quay đầu lại, âm thanh rất khẽ: “Quy tắc của bia Cửu Trùng Thiên, ngươi và ta đều biết rất rõ“.

”Ý ngươi là gì?”

Phù Đạo sơn nhân trừng mắt hỏi rất không khách sáo.

Hoành Hư chân nhân nói: “Người lưu danh trên bia chính là mạnh nhất trong cảnh giới, nếu một người đã lưu danh trên bia lại bị người khác đánh bại thì tên người đó sẽ biến mất trên bia. Nếu người này vẫn không có ai trong cùng cảnh giới đánh bại, tên sẽ vĩnh viễn được giữ lại trên bia. Hoặc... nếu người đó đã đột phá cảnh giới, trở thành tu sĩ cảnh giới tiếp theo thì tên cũng sẽ vĩnh viễn được lưu trên bia. Cũng là nói, đệ tử thứ mười ba của ta vẫn còn lưu tên trên bia thì chỉ có hai khả năng: Khi tên của đệ tử Kiến Sầu của ngươi hiện lên, đồ nhi của ta đã chết, hoặc đã đột phá“.

“...”

Đã chết hoặc đã đột phá?

Sắc mặt Phù Đạo sơn nhân đột nhiên hơi khó coi, lão nheo mắt lại, chỉ hận không thể dúi cái đùi gà vào mặt Hoành Hư chân nhân: “Xem ra đồ nhi của ngươi đúng là không tốt số, bị kẹt trong ẩn giới Thanh Phong am mà đã chết ngoẻo rồi“.

”Mệnh bài của nó chưa vỡ“.

Hoành Hư chân nhân lạnh nhạt đáp một câu, liếc mắt nhìn một vệt sáng đang nhanh chóng bay về phía lão.

Triệu Trác lúc trước còn ở trên quảng trường Tây Hải đã bước vào truyền tống trận đến bên sông Cửu Đầu, sau đó bay thẳng tới tìm Hoành Hư chân nhân bẩm báo tình hình.

Hoành Hư chân nhân mỉm cười, đáy mắt lại có vẻ ngưng trọng: “Đại đồ đệ của ta đã về, chắc là chuyện trong ẩn giới Thanh Phong am đã có chút manh mối, công việc ở đây làm phiền Phù Đạo huynh chủ trì, ta phải đi một lát“.

Triệu Trác đã đáp xuống cách đó không xa, cúi mình thi lễ với Hoành Hư chân nhân.

Đại đệ tử Côn Ngô Triệu Trác chính là rồng trong loài người, dù không thể vượt qua Khúc Chính Phong trên bia Cửu Trùng Thiên nhưng trên nhiều phương diện đã thể hiện rõ sức mạnh kinh người của mình.

Bây giờ hắn đột nhiên quay về, đương nhiên cũng làm không ít người trên sườn núi chú ý.

Sắc mặt Phù Đạo sơn nhân hơi thay đổi, Hoành Hư chân nhân hiền từ chắp tay rồi đi thẳng đến chỗ Triệu Trác, không nói gì mà đi trước Triệu Trác hai bước lên thẳng đỉnh núi ở cuối sơn đạo.

Hai thầy trò đi rất nhanh, thoáng cái đã không thấy bóng dáng nữa.

Kiến Sầu đứng trên cao thu cảnh này vào đáy mắt.

Hình như Hoành Hư chân nhân nói gì đó, vẻ mặt sư phụ đột nhiên không còn hưng phấn như trước.

Rốt cuộc là cái gì?

Trong đầu Kiến Sầu chợt có một ý nghĩ lóe lên, nàng nhìn về phía người đi theo Hoành Hư chân nhân đã biến mất.

Tạ Bất Thần...

***

Cô đảo nhân gian, ẩn giới Thanh Phong am.

Trong hư không có vô số mảnh vỡ của những thứ trong ẩn giới, như một đống đổ nát trôi lơ lửng.

Áo bào xanh nho nhã đơn giản đã không nhìn thấy hình dáng ban đầu, tất cả ánh sáng đều đã thu lại như thể nơi đây chưa từng xảy ra chuyện gì, trên người hắn chưa từng bùng nổ năng lượng kinh người.

Chỉ có trạng thái lơ lửng trong hư không là khiến người nào nhìn thấy cũng phải cảm thấy kì lạ.

Sắc mặt tái nhợt, không có màu máu.

Vẻ mặt mang một chút thê lương.

Tất cả đã lắng xuống, ngay cả vô số linh khí hỗn loạn trong thân thể cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại, vận hành theo quỹ tích của kinh mạch.

Hắn mở mắt ra.

Cuối cùng linh khí đã lưu chuyển ổn định trong kinh mạch toàn thân, ngưng tụ thành một đấu bàn to lớn dưới thân hắn, tất cả các tuyến khôn đều sáng lên, chính là thiên bàn hiếm thấy trên đời.

Có điều khi nhìn thấy tòa đấu bàn này, trong mắt Tạ Bất Thần xuất hiện ba phần khổ, ba phần cười, bốn phần khó lường...

”Hai trượng rưỡi...”

Lúc áp chế cảnh giới ở Trúc Cơ kì đại viên mãn, đấu bàn của hắn đã lên tới ba trượng, ai ngờ lại bị đường đường nhị đệ tử của Phù Đạo sơn nhân Nhai Sơn cho một chưởng sau lưng...

Nguyên Anh kì cao hơn Trúc Cơ kì những hai cảnh giới, hơn nữa Khúc Chính Phong không phải Ngô Đoan, không lưu tình như lúc sư huynh sư đệ so đấu trên sông.

Một chưởng của Khúc Chính Phong mẹnh mẽ và tàn nhẫn.

Hắn đã bị trọng thương, sắp hấp hối, cưỡng chế kết đan chính là phương pháp cửu tử nhất sinh.

Không ngờ, có lẽ đúng như Hoành Hư chân nhân nói, hắn là con cưng của trời.

Mạo hiểm như vậy mà vẫn thành công.

Có điều...

Đấu bàn không tăng mà còn giảm, chuyến đi ẩn giới Thanh Phong am lần này mất nhiều mà không được bao nhiêu.

”Khụ khụ...”

Hắn giơ tay áo lên che miệng ho một tiếng, trên gương mặt lạnh nhạt như sương đỏ trắng đan xen, lộ ra vẻ yếu ớt và bệnh trạng.

Kinh mạch tổn hại, đấu bàn giảm mạnh năm thước, đối với hắn chính là một đòn nặng nề.

Tạ Bất Thần cất bước đi qua hư không, không ngờ lại trực tiếp xuất hiện trên bàn cờ to lớn trong ẩn giới. Hắn đi về phía trước, nhanh chóng nhìn thấy cửa ẩn giới.

Toàn bộ những lời của Khúc Chính Phong trước khi đánh lén đều hiện lên trong đầu hắn.

”Bấm đốt ngón tay tính toán, hai năm thoáng cái đã qua, tiểu hội Tả Tam Thiên sắp đến, không biết Tạ sư đệ có tham gia hay không?”

”Phong vân tế hội, sao có thể không tham gia?”

”Đúng vậy, phong vân tế hội sao có thể không tham gia. Đáng tiếc, bây giờ ta phải làm ác nhân vậy...”

”Ác nhân...”

Rất lâu, rất lâu trước kia Khúc Chính Phong đã bước lên Nhất Nhân đài, chính là người xuất sắc nhất trong các tu sĩ cùng thế hệ, hạ thủ với hắn chỉ là vì tiểu hội?

Hay là còn có nguyên nhân gì khác?

Thân là đệ tử Nhai Sơn lại ngang nhiên ra tay với mình, sau khi ra khỏi ẩn giới, Khúc Chính Phong giải thích với mọi người thế nào?

Hắn có biết sự sống chết của mình không?

Nếu biết sẽ ứng phó thế nào?

Nếu hắn còn sống đi ra khỏi ẩn giới, quan hệ giữa Nhai Sơn và Côn Ngô sẽ như thế nào?

Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu Tạ Bất Thần.

Hắn chậm rãi dừng bước, ngẩng đầu nhìn cánh cửa cực lớn cao tới trăm trượng.

Chỉ cần đẩy ra hai cánh cửa này...

Tất cả đều sẽ lộ ra dưới ban ngày ban mặt, hết thảy sương mù đều sẽ tản đi.

Năm ngón tay thon dài mà tái nhợt của Tạ Bất Thần cực kì thong thả đặt lên cánh cửa đá thô ráp.

Dùng sức đẩy ra.

Ánh sáng lấp lánh phát ra từ cánh cửa cao trăm trượng, Tạ Bất Thần đứng bên dưới nhỏ bé như giun dế.

Nhưng đúng lúc này một trận pháp đột nhiên xuất hiện, xoay tròn trên cánh cửa lớn này.

Ầm ầm...

Tiếng động đinh tai nhức óc vang lên.

Một làn ánh sáng mờ từ khe cửa phía trước Tạ Bất Thần lan ra, dần dần lan rộng, cả người hắn bị bao trùm trong màn sáng lấm tấm.

***

”Mạng thằng ranh này thật là cứng...”

Côn Ngô, hư ảnh trên trời đã biến mất vô tung, Khúc Chính Phong đứng bắt tay sau lưng, khẽ nheo mắt, cuối cùng thu ánh mắt lại.

Đến lúc rồi.

Mí mắt buông xuống, hắn nhìn các sư đệ đang hưng phấn không thôi phía trước, trầm ngâm một lát rồi lại đư mắt nhìn Kiến Sầu vẫn còn đứng trên Tiếp Thiên Đài.

Nàng như một hình ảnh tươi đẹp trên cao, thờ ơ mà ung dung, tỏ ra dịu dàng và bao dung hơn các đệ tử Nhai Sơn khác.

Ngày xưa nàng chỉ là một phụ nữ yếu đuối, lúc này tay cầm Quỷ Phủ, lại đã là một biểu tượng vinh quang khác của Nhai Sơn...

”Sau tiểu hội, Khúc sư huynh có đồng ý đánh với ta một trận không?”

”Có“.

Hắn còn nhớ câu trả lời của mình, nhưng...

Không kịp nữa rồi...

Hắn đưa tay lên, ngón tay chậm rãi vuốt dọc theo mép áo, vuốt phẳng những nếp nhăn trên mép áo thêu hoa văn màu vàng.

Rất lâu sau ánh mắt Khúc Chính Phong mới dời khỏi người Kiến Sầu.

Trong thời gian đó dường như hắn đã nghĩ đến rất nhiều việc, lại dường như không nghĩ gì cả. Hắn thoáng nhìn đám đông chen lấn, sau đó ngược dòng người im hơi lặng tiếng bước đi sau lưng các sư đệ đến bên bìa rừng.

Một tu sĩ mặc đạo bào rách rưới, thân thể thấp lùn, bên người có một đống đất nho nhỏ, dường như đang chờ đợi người nào đó.

Khúc Chính Phong đi qua.

Ngự Sơn Hành nhìn thấy, định mở miệng nói gì đó, Khúc Chính Phong lại không để ý đến bất cứ ai, chỉ phất tay một cái rồi đi vào sâu trong rừng.

Ngự Sơn Hành ngẩn ra hồi lâu mới phản ứng lại, tự tát chính mình một cái rồi vội vàng đuổi theo.

Ào!

Đống đất nhỏ thoáng cái đã tiêu tan.

Đồng thời, trên không trung, hư ảnh bia Cửu Trùng Thiên trên quảng trường Tây Hải cuối cùng đã hoàn toàn biến mất, màn trời lại trở về trạng thái bình thường.

Kiến Sầu thu ánh mắt lại như đang suy nghĩ gì đó.

Lần đó nàng từng xin Khúc Chính Phong để lại cho Tạ Bất Thần một mạng để nàng tự tay giết hắn.

Bây giờ thế nào?

Tạ Bất Thần rốt cuộc đã chết hay là đã đột phá?

Ánh mắt nàng bất giác nhìn về phía các đệ tử Nhai Sơn đứng dưới chân núi, tiểu mập mạp Khương Hạ, công tử bột Thẩm Cữu, gã cơ bắp Trần Duy Sơn, Khấu Khiêm Chi ôm kiếm mà đứng, nhóc củ cải ở đan đường...

Chỉ không có hình bóng Khúc Chính Phong.

Nàng nhớ lúc trước hắn còn đứng ở phía sau mọi người.

Kiến Sầu hơi nhíu mày suy tư, có lẽ phải để lúc rảnh rỗi hỏi thăm sau.

Còn Tạ Bất Thần...

Có trở về hay không cũng đâu có sao?

Kiến Sầu nhìn Quỷ Phủ khắc đầy ma quỷ màu đỏ máu, sau đó đưa mắt nhìn lên đỉnh núi chính Côn Ngô, nhìn quảng trường Vân Hải tít trên cao.

Cho dù có ngàn vạn địch nhân phía trước thì sao?

Nàng sẽ vẫn huyết chiến, vì tòa Nhất Nhân đài người người hướng tới đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện