Dịch giả: sweetzarbie

Bên kia là đường cái, bên này là hẻm sâu.

Hai người đứng đối diện nhau, kẻ tươi cười dữ tợn, kẻ gườm gườm cảnh giác.

Tiếng ồn từ nơi đám đông xa xa vọng lại nghe như tiếng dầu sôi ùng ục trong chảo.

Nhưng bầu không khí yên tĩnh nơi đây lại lạnh lẽo đến rợn người.

Hình Ngộ, tộc Vô thường!

Trong khoảnh khắc đôi đồng tử trong mắt Kiến Sầu co lại.

Tất cả những gì vừa xảy ra trong Phẩm tự lâu liền thoáng hiện trong đầu.

Theo luật thì không được giết người trong Uổng Tử thành.

Hơn nữa, lúc nàng rời khỏi Phẩm tự lâu, viên chưởng quỹ lùn còn dặn nàng phải thận trọng. Nói cách khác, luật lệ mặc dù có nhưng sự tồn tại của nó gần như chỉ là để phòng người ngay mà thôi. Huống chi có ai nói là luật lệ ở chợ Sơn Hải cũng giống như ở Uổng Tử thành đâu? Trong thoáng chốc, lưng Kiến Sầu đẫm mồ hôi lạnh.

Nàng không ngờ y tới nhanh như vậy.

Nhưng...

Ngọc niết cái gì?

Một quỷ tu cao hơn nàng cả một cảnh giới mà lại đi đánh lén ư?

Đáy mắt Kiến Sầu càng lúc càng trở nên băng giá, cả người căng thẳng đến cực điểm. Nàng cười lạnh: "Lợi hại của cảnh giới ngọc niết chính là đánh lén sau lưng người khác sao?"

Nếu không âm thầm bám theo nàng từ Phẩm tự lâu, Hình Ngộ làm sao lại vừa khéo chạm trán với nàng ở đây, làm sao lại vừa kịp lúc xung quanh không có ai đã xuất chiêu hạ thủ?

Kiến Sầu tu vi tuy không cao nhưng cũng không phải là kẻ ngốc đến nỗi ngay cả bị đánh lén mà cũng không biết.

Không phải là đánh lén thì là gì?

Hình Ngộ đích thị muốn giết người!

Kiến Sầu hoàn toàn không nghi ngờ gì về điều này.

Hình Ngộ nghe nàng cười lạnh mà nói vậy thì nét mặt hơi có vẻ tức giận nhưng ngay sau đó lại trở nên cương quyết, lạnh lẽo.

"Để đạt được mục đích thì xá gì thủ đoạn. Ta đánh lén ngươi thì đã sao?"

"Hôm nay, chỉ cần ngươi bỏ mạng tại đây thì ai mà biết là ta giết chứ?"

Dù đi đến đâu chăng nữa, pháp tắc của thế giới này đều không bao giờ thay đổi! Tất cả đều do kẻ mạnh đặt ra!

Hình Ngộ đứng trên đường lộ, bạch y bay phần phật trong gió. Đôi mắt y vốn bình thản là thế, nhưng giờ đây lại như đôi mắt của một chim ưng đang dán mắt vào con mồi của mình. Y cứ vừa bước từng bước vừa chằm chằm nhìn nàng đứng trong con hẻm sâu.

Thân là một quỷ tu có thể nói là có "cảnh giới hóa châu yếu nhất trong lịch sử Cực Vực" nhưng hồn lực trong thân thể Kiến Sầu dù mỏng manh cũng bắt đầu sẵn sàng chống trả.

Lúc bị làn khí sắc bén như đao của Hình Ngộ đâm xuyên qua người, cơ thể Kiến Sầu vốn tựa như một con đê đã bị nước lũ xói mòn tơi tả mà nay đột nhiên phải chịu đựng sức đập của ngàn vạn dòng nước. Trong khoảnh khắc ấy, vạn vạn dòng nước đó đã xuyên thủng những chỗ bị xói mòn mà ào ào chảy qua.

Ngay lúc Hình Ngộ cất bước đi tới, linh hồn của nàng oằn mình dưới từng cơn đau thấu xương thấu tủy.

Trong tích tắc, sắc mặt Kiến Sầu đã trắng bệch.

"Vì cuộc đỉnh tranh kỳ này, tình thế bắt buộc ta phải có tên trong danh sách thi đấu của Uổng Tử thành. Ngươi đã đoạt mất cây kiếm của ta tức là muốn ngáng đường của ta..."

Hình Ngộ nhẹ giọng, lãnh đạm nói.

"Xoạt xoạt". Y dấn thêm bước cuối cùng thì đã đứng hẳn trong con hẻm sâu.

Vào thời khắc này, tại nơi trung tâm của chợ Sơn Hải và toàn bộ Uổng Tử thành ở phía dưới đều chìm trong hào quang ánh vàng huyền ảo như có như không, người người vui mừng hớn hở.

Chỉ duy trong con hẻm sâu này lại ngập tràn một bầu không khí âm u quỷ dị.

Một kẻ ngọc niết.

Một kẻ hóa châu cực kỳ thấp kém.

Làm sao có thể đấu lại người ta?

Kiến Sầu không biết.

Nhưng Hình Ngộ thì lại biết rõ. Tay phải y từ từ đặt lên vai trái, rồi bỗng ấn vào một đốt xương trên đó nghe "rắc" một tiếng, năm ngón tay vừa khẽ động thì đã rút ra một thanh trường kiếm xám trắng rồi.

Tàng khí!

Ẩn pháp khí trong cơ thể!

Quỷ tu Cực Vực sau khi đạt đến cảnh giới hóa châu thì có sẽ có khả năng này, nó gần giống như thuật "ngự không" nổi tiếng của thập cửu châu mà chỉ tu sĩ từ bậc kim đan trở đi mới triển khai được.

Kiến Sầu chỉ mới tới Cực Vực chưa được bao lâu, tuy có nghe nói đến phép "tàng khí" nhưng hôm nay là lần đầu tiên mới được thấy cách thi triển.

Ngay khi thanh trường kiếm xám trắng như đá kia vừa xuất hiện, trước mối nguy cấp bách, Kiến Sầu lắc mình tránh ngay không chút chần chờ!

Còn Hình Ngộ thì mặt mũi âm hàn, kiếm vừa rút ra đã xả ngay xuống người Kiến Sầu. Đường kiếm đơn giản không hề cầu kỳ hoa mỹ!

"Xoạt!"

Luồng kiếm lăng lệ ác liệt kéo theo hơi sương dầy đặc, thoáng chốc đã lan tỏa mịt mù nơi mà Kiến Sầu vừa đứng lúc trước!

Ào ào!

Trong con hẻm sâu dường như có một cơn lốc vừa quét qua.

Còn trong sát na lắc mình tránh đi ấy, Kiến Sầu đã hóa thành một tia sáng lam nhạt lẫn vào trong gió, thoắt cái đã nhẹ nhàng thuấn di bay về phía bên phải!

Hai chân nàng vừa tiếp đất thì một cơn đau thấu tâm can truyền đến.

Nàng lảo đảo suýt ngã.

"Keng!"

Nhưng Kiến Sầu đã kịp thời đâm thanh hắc kiếm xuống mặt đường. Vỏ kiếm nặng nề xoáy sâu vào đất, nhờ đó mới trụ lại được cơ thể đang mất thăng bằng, giúp cho nàng có thể gượng đứng thẳng dậy.

Hình Ngộ trợn tròn mắt nhìn. Y thật không dám tin vào mắt mình___

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Một tu sĩ hóa châu sao lại có thể có được tốc độ khủng khiếp như vậy? Lúc trước y tưởng nàng thoát được chiêu đầu tiên là nhờ may mắn. Nhưng hiện giờ thì do đâu?

Cũng là trùng hợp ư?!

Trên đời này... sao tại có nhiều chuyện vừa khéo như vậy chứ?

Trên người nữ tu này nhất định phải có chỗ cổ quái!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hình Ngộ liền sáng rực.

Kiến Sầu trước mặt y trông rất yếu ớt, tuy kiệt sức mà vẫn trụ thẳng được, nhưng dù vậy y vẫn có cảm giác nàng ta đứng không vững, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã vật xuống.

Thanh hắc kiếm mà y ao ước đang hiện diện trước mắt y.

Hơn nữa, người nữ tu này còn khiến y vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ___

Trong thập đại quỷ tộc, tộc nào tộc nấy đều có công pháp tu luyện riêng của mình.

Công pháp tốt rất khó kiếm, thậm chí có thể nói là giá trị liên thành cũng chẳng ngoa.

Tuy được tộc Vô thường đánh giá khá cao nhưng Hình Ngộ lại chỉ có thể tu luyện bằng công pháp thường, còn những thứ cao cấp hơn thì chỉ có nước nhỏ dãi thèm muốn mà thôi. Nhưng người nữ tu trước mặt y, tuy tu vi thấp kém mà vẫn có thể triển khai tốc độ kinh người như vậy thì ắt là do tu luyện công pháp quý hiếm.

Nếu vừa được kiếm vừa được công pháp thì phen này trúng lớn!

Hình Ngộ vốn đã thông suốt được điều này nên ngay sau khi đánh hụt chiêu thứ hai, y đã ngoác miệng cười dài, lòng tham lập lòe trong đáy mắt: "Xem ra, ý trời muốn cho Hình mỗ ta phát tài! Ha ha ha..."

Tiếng cười vừa cất lên thì thanh kiếm đá xám trắng cũng đột nhiên vung lên!

Thanh trường kiếm của Hình Ngộ chỉ thẳng về phía Kiến Sầu___

Hôm nay, ta tuyệt đối sẽ không để cho nữ tu này chạy thoát!

Hình Ngộ dậm chân một cái, lập tức một vầng linh quang hiện lên, ánh sáng lăn tăn dập duềnh như sóng nước. Khuôn mặt của y cũng tựa như được bao phủ trong bầu ánh sáng kỳ dị ấy.

Miệng y lẩm nhẩm chú ngữ. Trong nháy mắt, ngay khi thanh trường kiếm vừa vung lên thì có một luồng gió âm lãnh từ trong hư vô đột nhiên thổi tới, vần vũ xoay quanh thân kiếm!

Vô thường tứ kiếm!

"Phong kiếm!"

"Xoạt!"

Thế kiếm lăng lệ phóng vụt về phía Kiến Sầu!

Thế là một trận ác chiến không cân sức vừa mới được mở màn.

...

Vào lúc này, tất cả mọi người đều tụ tập tại quảng trường. Ai nấy đều hòa mình vào trong một bầu không khí náo nhiệt mới. Họ cứ đứng tại chỗ mà chăm chú đọc từng điều khoản rồi xôn xao bàn tán mãi.

Trong biển người ấy cũng có mặt Trần Đình Nghiên.

Ở trung tâm quảng trường chợ Sơn Hải sừng sững một cây cột khổng lồ màu vàng, đường kính sáu trượng và cao đến một trăm trượng. Trên đế cột dày đặc phù điêu đầu lâu với lửa địa ngục vờn quanh, lưỡi lửa vấn vít liếm quanh thân cột vàng, ánh lửa hồng hồng phản chiếu đủ mọi sắc đỏ diễm lệ của buổi tà dương.

Ở giữa cột chằng chịt chữ viết, văn tự đen tuyền cổ xưa trông tựa như lăng quăng, từng chữ từng chữ hơi lúc nhúc loi nhoi như có sinh mạng.

Đó chính là "kim lệnh".

Có câu "Kim lệnh xuất, đỉnh tranh khởi". Câu này được lưu truyền kể từ khi Cực Vực sáng lập ra đỉnh tranh. Hễ kim lệnh xuất hiện thì có nghĩa là chỉ còn vẻn vẹn chừng một trăm ngày nữa là sẽ bắt đầu khai mạc cuộc thi.

Đây là một sự kiện quan trọng mà người người đều đón mừng trên toàn Cực Vực. Luật chơi của mỗi kỳ đỉnh tranh đều có thay đổi. Có thể nói Cực Vực ngày càng phát triển lớn mạnh thì công tác tổ chức càng được quan tâm chú ý nhiều hơn.

Trần Đình Nghiên tuy đến Cực Vực chưa lâu lắm nhưng nhờ đọc nhiều thư tịch nên cũng quan tâm đến đỉnh tranh.

Y đứng trong đám đông, nghểnh cổ ráng đọc cho ra đám văn tự chi chít như rừng trên kia. Lúc mới bắt đầu còn đỡ, nhưng đến khi nhìn rõ được luật chơi đỉnh tranh rồi thì trong nháy mắt, đầu óc Trần Đình Nghiên lùng bùng tựa như bị sét đánh ngang tai...

Vô số quỷ tu xung quanh y cũng nhao nhao lên ầm ĩ.

"Ối diêm vương lão gia, ta có nhìn lầm không vậy?"

"Điên rồi hả?"

"Hắc hắc, năm nay chơi đẹp luôn nha!"

"Bây giờ có ai muốn đi đỉnh tranh nữa không, ha ha ha! Có ai dám đi không?!!"

"Chơi bời sướng hơn, dù gì lão tử cũng không đi, hi hi hi..."

"Mười tám tầng địa ngục lận đó! Không hổ là Tần Nghiễm đệ nhất diêm quân, ngài chơi vố này thật khiếp người. Quá đã!"

"... Ta không muốn tham gia đâu..."

......

Trong nháy mắt, tiếng bàn tán, tiếng huyên náo xôn xao rầm rĩ trên khắp quảng trường.

Trần Đình Nghiên nghe người ta bàn tán mà đầu óc muốn nổ tung. Y ngẩn người nhìn chỗ văn tự kia một hồi, bàn tay đè lên ngực, miệng bất giác nuốt nước miếng ừng ực, lẩm bẩm nói: "Bà mẹ nó, Tần Nghiễm vương có ấm đầu không vậy..."

Lấy mười tám tầng địa ngục làm cửa ải đỉnh tranh sao?!

Mười tám tầng địa ngục!

Là ở địa ngục đó chứ chẳng chơi đâu!

Tám vị diêm quân, mỗi người đều có quyền cai quản địa ngục, ở đó chuyên trừng phạt những người phạm tội trên dương gian, lột da, khoét mắt, cắt lưỡi, bắt trèo núi đao, nhúng vạc dầu...

Chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ sởn tóc gáy!

Ngài muốn dọa chết mọi người hay sao đây?!

Trần Đình Nghiên vốn cũng muốn tham gia đỉnh tranh năm nay, lúc này y đọc tin mà ngao ngán, tim đập chân run___

Bây giờ bỏ cuộc có còn kịp không?

Trần Đình Nghiên rùng mình nổi da gà.

Y đưa tay sờ cổ, vuốt vuốt mồ hôi lạnh phía sau, rồi lại ngoái đầu nhìn biển người sục sôi mà không nhận ra ai là tộc nhân của tộc Nhật du cả.

Trần Đình Nghiên chợt nhớ đến Kiến Sầu vẫn còn ở lại trong Bát trân lâu và chắc là vẫn còn đang chờ mình, y đảo đảo đôi tròng mắt, vỗ quạt kêu lên.

Đúng rồi, chuyện lớn như vậy thì phải dẫn Kiến Sầu tới xem mới thú a!

Y chợt nhớ mình đã quên khuấy mất Kiến Sầu nên vội vàng chen vai huých cánh đám đông quay ngược trở về Bát trân lâu.

.........

Trên đường cái, trong một con hẻm sâu.

Trận chiến không cân sức rốt cục cũng phải đi đến hồi kết thúc.

Hình Ngộ vì mới đạt tới cảnh giới ngọc niết không lâu nên cũng không hoàn toàn mạnh lắm. Nhưng dù vậy trước một Kiến Sầu hầu như không có khả năng chống trả thì y tha hồ đàn áp, dư sức chiếm thế thượng phong!

"Vô thường tứ kiếm" của tộc Vô thường cũng có uy danh không nhỏ tại Cực Vực.

Hình Ngộ đối với kiếm đạo cũng rất sáng ý thông minh, từng nhiều lần được trưởng lão trong tộc khen ngợi khích lệ. Sau khi đột phá đến cảnh giới ngọc niết thì đây là lần đầu tiên y chính thức dùng "Vô thường tứ kiếm" để đấu với người khác.

Tuy địch thủ của y hơi yếu, khó có thể khiến y căng thẳng, hồi hộp nhưng cảm giác đánh đâu thắng đó đã gần vượt qua cực hạn của bản thân nên y càng đánh càng hăng!

Đám đông náo nhiệt ở đằng kia sớm muộn gì cũng tan rã, cuộc đấu này rồi cũng sẽ bị người ta phát hiện.

Vì vậy, Hình Ngộ thật ra không còn nhiều thời gian lắm.

Y gấp rút tấn công, bóng kiếm loang loáng chém tới tấp đến Kiến Sầu, một người không có tiếng tăm và cũng chưa từng có kinh nghiệm nhiều về thuật pháp. Hầu như trong nháy mắt y đã thành công đẩy Kiến Sầu vào bước đường cùng.

Dù ở Cực vực hay ở thập cửu châu thì việc tu luyện vẫn có nguyên tắc chung.

Kiến Sầu làm sao lại không biết cần phải chăm chỉ tu luyện để có nền tảng vững chắc, điều đó quan trọng đến nỗi Phù Đạo sơn nhân đã không tiếc lời nhắc đi nhắc lại với nàng không biết bao nhiêu lần. Nhưng sau khi rơi xuống Cực Vực, do thiên nhiên nơi này hạn chế việc tu luyện, nàng bất đắc dĩ đã phải đốt giai đoạn để lên cảnh giới mới.

Vì thế, nàng tuy đúng là đã đạt đến cảnh giới thứ ba hóa châu, nhưng luận về thực lực chiến đấu thì e rằng cũng còn không bằng quỷ tu ở cảnh giới thứ nhất dưỡng hồn. Đã nhỏ yếu thì chớ, thân thể lại còn bị thương nữa thì làm sao đấu lại tu sĩ ngọc niết ở cảnh giới thứ tư?

Qua mấy lần liên tiếp giao thủ, Kiến Sầu đã nhanh chóng hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Thế kiếm liên miên. Kiến Sầu hầu như đều phải liên tiếp thối lui!

Thế nhưng...

Sau mỗi một đường kiếm, động tác của nàng lại càng trở nên nhanh hơn tốc độ xuất thủ của Hình Ngộ!

Nhanh hơn nữa!

Nhanh hơn nữa!

Lại nhanh hơn nữa!

Lần nào cũng rốt cục cũng vẫn nhanh hơn một chút!

Còn Hình Ngộ lần nào cũng chỉ thiếu xíu xiu là đã có thể chém chết Kiến Sầu!

Y tự nhiên có cảm giác như đã chạm trán với một kẻ tà ma ngoại đạo quỷ dị.

Dần dần, cứ mỗi lần chỉ hụt một chút như vậy đã khiến cho y điên tiết đến cực điểm!

Mà địch thủ trước mắt chỉ là tu sĩ hóa châu mà thôi!

Tốc độ ấy, phản xạ ấy quả thực là nhanh không thể tưởng tượng nổi!

Càng đánh Hình Ngộ càng điên máu, nhưng hy vọng thu được đồ tốt trên người Kiến Sầu cũng càng tăng.

Hai mắt y tóe lửa, bừng bừng dã tâm: "Nhanh hả? Coi ngươi tránh đi đâu biết! Hôm nay cho ngươi nếm mùi, cho ngươi biết cái gì mới thực___ nhanh!

Phong vũ lôi điện, là các chiêu trong Vô thường tứ kiếm!

Trước đó Hình Ngộ đã xuất ra ba chiêu. Phong kiếm thì phiêu dật mà bạo liệt. Nếu Vũ kiếm dồi dào và bén nhọn thì Lôi kiếm có sức ép trầm nặng. Chiêu kiếm thứ tư là___

Điện kiếm.

Đây cũng là chiêu kiếm cuối cùng trong Vô thường tứ kiếm và đồng thời cũng là chiêu hung hiểm nhất!

Năm đầu ngón tay của Hình Ngộ miết dọc trên lưỡi kiếm thô ráp. Ngay tức khắc một luồng tinh hồn từ các đầu ngón tay y nhập vào trong thanh thạch kiếm.

"Đùng!"

Trong nháy mắt, một luồng điện màu lam đậm chói lọi từ giữa thân kiếm bùng sáng, khí thế như sấm rền chớp giật!

Hình Ngộ nhìn chằm chằm Kiến Sầu đang đứng trước mặt.

Kiến Sầu vào giờ phút này vừa mới tránh thoát khỏi một cú chí mạng của Hình Ngộ, dư lực của thế kiếm tản ra tứ phía tựa như dao nhọn đâm vào thân thể có thể gọi là "hư nhược" của nàng, khiến cho nàng mơ hồ cảm thấy như muốn mặc kệ cho mọi thứ ra sao thì ra.

Thế nhưng...

Chịu chết ở đây ư?

Không thể được!

Nàng đã từng ninh người luyện thể, từng chịu đựng gió đen trong hắc phong động, thậm chí trận địa phược hung hiểm cũng đã từng trải qua... Còn ở đây, cái thứ gọi là "Vô thường tứ kiếm" này trông cũng tầm thường, không có bao nhiêu biến hóa mà cũng vọng tưởng chém đầu nàng ư?

Nàng và Hình Ngộ trước mắt hoàn toàn có thể xem là hai người không oán không thù. Còn trận tranh chấp xảy ra trong Phẩm tự lâu bất quá chỉ là chuyện vốn không đáng xảy ra. Thế mà y không những muốn giết người mà lại còn muốn cướp công pháp của nàng nữa sao?

Tu giới hung hiểm, điều này Kiến Sầu đã nghe nói từ lâu. Nhưng trước kia nàng nhờ có Nhai Sơn đỡ đầu nên tất cả mọi chuyện xấu xa dơ bẩn cực độ đối với nàng mà nói đều là chuyện xa xôi, khó có thể xảy ra.

Thế nhưng bây giờ chỉ vì một chuyện cỏn con mà dồn người ta vào chỗ chết, muốn lấy tính mạng người ta. Thực tại đang hiển hiện sờ sờ trước mắt nàng! Thậm chí nó còn ứng hẳn lên ngay bản thân nàng!

Thật là trớ trêu, cười ra nước mắt.

Dưới sức tấn công của dư lực của thế kiếm còn sót lại, hồn lực trong cơ thể nàng lại càng sụt giảm hơn nữa.

Kiến Sầu biết rõ đây là thời cơ cuối cùng và dù gì thì cũng không thể chần chờ được nữa!

Hết thảy tiền tài phú quý, mình đồng da sắt, linh dược bảo đan... rồi cũng có ngày tiêu tan, mất hết. Duy chỉ có chữ "Đạo" là vĩnh viễn trường tồn trong tim! Hiện giờ, nàng không thể sử dụng thân thể nhân khí tầng thứ sáu, tu vi kim đan kỳ có được trên thập cửu châu cũng hoàn toàn bị phong bế... Nhưng trong tay nàng lại có hắc kiếm, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú và lại còn có khả năng cảm ngộ hóa gió thiên biến vạn hóa!

Hơn nữa...

Nàng đã lao tâm khổ trí tích góp được một chút hồn lực ít ỏi này!

Nó vừa đủ cho nàng đánh trả lại một đòn, nhưng cũng là đòn cuối cùng!

Thật sự chỉ nhanh hơn được một chút thôi sao, chỉ có thể đơn giản như vậy thôi sao?

Trong lòng nàng hồi hộp.

Nhiệt huyết dâng tràn!

Thanh hắc kiếm nằm trong tay nàng hiện giờ cũng hơi run rẩy, động đậy.

Trong nháy mắt, Kiến Sầu nhớ đến cảm giác tâm thần tương liên khi cầm lấy thanh kiếm lần đầu tiên.

Người và kiếm hợp lại làm một một cách tự nhiên!

Nó không hẳn là thanh kiếm tốt nhất nhưng lại thích hợp với nàng nhất!

Nó là đá gió từ hắc phong động còn nàng là người lợi dụng sức gió!

Năm ngón tay Kiến Sầu nắm chặt!

Các đầu ngón tay của nàng bấu chặt trên chuôi kiếm xù xì thô ráp. Một loạt âm thanh ảo diệu lạ lùng thoát ra!

Dường như có một trận gió lướt đi trên những lỗ mòn và những chỗ lõm mấp mô trên thân kiếm, làm phát ra những tiếng như tiếng sáo thổi, thanh âm nức nở nghẹn ngào...

Âm điệu như khóc như than.

Trong khoảnh khắc ấy, trường kiếm của Hình Ngộ bỗng vung lên;

Trong khoảnh khắc ấy, luồng điện ngoằn ngoèo xanh sẫm đã biến thành một con rắn tím mạnh mẽ;

Trong khoảnh khắc ấy, mũi kiếm là lưỡi con rắn tím chợt búng ra, phóng thẳng về phía mi tâm Kiến Sầu!

Tiếng xé gió rin rít, thế kiếm lăng lệ ác liệt!

Hình Ngộ thét dài một tiếng, phóng người bay theo kiếm!

Chỉ cần một kiếm này nữa thôi là mọi thứ sẽ chấm dứt!

Hình Ngộ mỉm cười vui vẻ, thậm chí còn khoái trá, chắc mẩm lần này toàn thắng, tuyệt không thể thua được...

Trong khoảnh khắc ấy, mũi kiếm của y chỉ còn cách mi tâm của Kiến Sầu một chút xíu mà thôi!

Nhưng cũng chính vào lúc đó___

Một luồng gió thổi tới___

Trong con hẻm sâu tràn đầy lôi điện từ thế kiếm của Hình Ngộ phát ra, luồng gió lành lạnh từ trên thân kiếm của Kiến Sầu dường như đã đột phá, xuyên thủng một thứ cấm kỵ nào đó mà táp thẳng đến mặt Hình Ngộ....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện