Dịch giả: sweetzarbie
Trần Đình Nghiên đang đi thẳng về phía Bát trân lâu thì đột nhiên sững người lại.
Ngay lúc ấy, thế kiếm như chớp giật sấm rền rùng rùng bốc lên từ sâu trong một con hẻm ở bên kia!
Đây là...
"Điện" trong Vô thường tứ kiếm!
Ở Uổng Tử thành, Trần Đình Nghiên cũng có thể được xem là người có kiến thức rộng rãi thì làm sao mà không nhận ra thế kiếm này? Trong chớp mắt, y liền nhớ tới Kiến Sầu chỉ có một mình.
Thôi xong, lớn chuyện rồi!
Cây quạt trong tay Trần Đình Nghiên xếp lại, kêu "tách" một tiếng. Y liền hóa ngay thành một luồng sáng rực rỡ hình giọt nước bay thẳng về phía con hẻm kia.
Nhưng y còn chưa kịp đến gần thì___
"Ầm!"
Một đụn khói đen khổng lồ từ trong con hẻm sâu kia cuồn cuộn bốc lên, khí thế ào ạt như một cơn hồng thủy.
Gió lạnh thổi thốc vào mặt, uy thế lẫm liệt!
Ngay cả Trần Đình Nghiên có tu vi ngọc niết mà cũng có cảm giác rét buốt thấu xương, tựa như có muôn vàn lưỡi dao bén nhọn đang lẫn vào trong gió xẻo lóc từng miếng thịt trên người y.
"Ào ào ào ào!"
Các vách tường nhà gần đó đều bị gió quật đến, rạch thành vô số vết xước dài màu xanh nhạt!
Trần Đình Nghiên cắm đầu cắm cổ bay về phía trước nhanh đến nỗi thiếu chút nữa là đã lao vào trung tâm cơn lốc. May thay tốc độ của y không lớn lắm, vừa khéo dừng lại được vào khắc cuối cùng.
Nhưng đột nhiên đụn khói đen khổng lồ trong tích tắc ấy cũng rùng rùng thu lại!
Trong lúc hỗn loạn, Trần Đình Nghiên chợt cảm thấy tràn ngập một luồng kiếm, khí thế vừa hung hiểm vừa mịt mờ đến cùng cực. Và liền ngay sau đó thì nghe thấy một tiếng rít gào đau đớn của một con mãnh thú bị thương nặng, âm thanh thê lương, vô cùng kinh hãi... hoàn toàn không giống tiếng người chút nào.
Đụn khói khủng khiếp kia đến cũng nhanh và đi cũng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã rút hết về trong con hẻm sâu!
Đến khi Trần Đình Nghiên chạy tới nơi thì chỉ còn thấy thấp thoáng vài tia khói đen mờ ảo đang vấn vít giữa các ngón tay của Kiến Sầu rồi từ từ chui vào những chỗ lõm trên thân thanh hắc kiếm...
Kiến Sầu vẫn giữ nguyên tư thế cầm kiếm, dường như là vừa mới đâm vào ai đó, nhưng sắc mặt của nàng tái nhợt, không chút huyết sắc.
Lúc trước nơi đây xảy ra biến cố khủng khiếp là thế, vậy mà bây giờ lại cực kỳ tĩnh lặng, dường như ngay cả một mảnh lá khô cũng chẳng bị lay động. Tất cả mọi thứ kinh tâm động phách, quỷ dị ban nãy dường như chưa bao giờ xuất hiện trong con hẻm này và càng không thấy bóng đụn khói đen cuồn cuộn kia đâu cả.
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, Kiến Sầu ngoái đầu lại thì nhìn thấy Trần Đình Nghiên.
Trong khoảnh khắc ấy, bước chân Trần Đình Nghiên bỗng khựng lại.
Đôi mắt nàng sao u tối nhường ấy?
Sao tựa như chỉ còn lại bóng đêm âm hàn sau buổi tịch dương, như ao thu vắng bóng trăng non?
Sao mênh mông một trời chết chóc, tịch mịch, tối tăm, không chút ánh sáng?
Dường như có thứ gì đó đang thiêu đốt trong đôi mắt tĩnh lặng của nàng, nhưng trong nháy mắt nó đã hóa thành tro bụi.
"K...e...n...g!"
Âm thanh ấy đã đột ngột phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị và đồng thời cũng đánh tan bóng tối trong đôi mắt nàng.
Thanh hắc kiếm vốn vẫn được nắm chặt trong tay Kiến Sầu bây giờ bỗng nặng nề rơi xuống mặt đất!
Trên mặt Kiến Sầu bỗng hiện ra vẻ vô cùng ẩn nhẫn, gắng hết sức chịu đựng, trên gò má và cổ nàng đo đỏ mấy vết đao xước qua, khuôn mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi lạnh. Khi thanh hắc kiếm rơi xuống đất thì nàng cũng mất thăng bằng mà đổ khuỵu người xuống, hơi thở gấp gáp nặng nề.
Trong con hẻm sâu, ngoài nàng ra thì chẳng còn ai cả. Địch thủ vừa giao đấu với nàng cũng đã mất tăm mất tích tự lúc nào.
Trên mặt đất còn lưu lại chi chít vết kiếm của trận huyết đấu khi nãy, còn trên bức tường loang lổ trước mặt thì có một lỗ kiếm sâu chừng một tấc, khớp với độ dài rộng nông sâu của mũi thanh hắc kiếm. Xung quanh lỗ kiếm này còn có một quầng thâm xanh đen u ám...
"Kiến Sầu? Nàng không sao chứ?!"
Trần Đình Nghiên, sau giây phút ngỡ ngàng, lúc này đã định thần lại, vội vàng kêu to chạy tới.
Cả người Kiến Sầu vẫn còn hơi run run không phải chỉ là bởi vì hồn lực bị suy kiệt mà còn là vì phấn khởi hân hoan!
Sau khi hắc ám rút đi là đến sức nóng cực độ.
Hiện tại Kiến Sầu đang cúi thấp đầu nên Trần Đình Nghiên hoàn toàn không thấy rõ sức hủy diệt vẫn còn đọng lại trong đáy mắt nàng, nhiệt lượng còn dư lại thậm chí vẫn còn có thể thiêu cháy người khác.
Thật quá kinh người...
Ngay cả Kiến Sầu cũng không ngờ rằng đòn đánh duy nhất và cũng là đòn đánh cuối cùng của mình lại mang lại kết quả khủng khiếp đến như vậy!
Nhân kiếm hợp nhất!
Nàng thuận gió mà đến, kiếm cưỡi gió mà phóng đi!
Cảm giác ấy thật tuyệt vời, ý nghĩa vượt trên cả trận chiến này.
Kiếm mà động thì cả người nương theo kiếm mà đi. Dường như gió là nàng và nàng cũng chính là gió, hiện diện tràn ngập trong khắp cõi trời này, tùy tâm sở dục, muốn sao được vậy, ý niệm vừa xong thì đã thành kết quả!
Cho dù Hình Ngộ có tu vi ngọc niết đi chăng nữa cũng không sao ngờ được rằng nàng có thể phát ra một đòn mạnh mẽ như vậy.
Đòn ấy chính là đòn phản công duy nhất và cũng là đòn cuối cùng.
Mỗi lần ứng phó "nhanh hơn một chút" ấy thật ra không phải là chuyện trùng hợp ngẫu nhiên.
Cảnh giới tu vi của Kiến Sầu có lẽ chưa đủ nhưng đối với lĩnh ngộ về "gió" thì trên khắp Cực Vực này e rằng không có mấy người vượt trội hơn nàng.
Thành thử, cứ tiếp tục càng lúc càng nhanh như vậy, tốc độ đạt đến cực hạn thì cuối cùng nàng hóa thân thành gió đen. Điều này vượt ra ngoài dự đoán của địch thủ, thắng được nhờ đánh bất ngờ thì cũng không có gì lạ.
Lúc cầm lấy thanh hắc kiếm trong Phẩm tự lâu, Kiến Sầu thật ra đã hiểu rõ tại Cực Vực thế mạnh của mình là gì, nhưng lúc ấy nàng lại thật không nghĩ đến chỉ ít lâu sau đó là đã có thể kiểm chứng linh cảm của mình rồi. Nàng mỉm cười tự giễu chuyện đời thật trêu ngươi, rồi cất giọng khản đặc trả lời Trần Đình Nghiên: "Hự... Ta không có gì đáng ngại."
Chỉ bị thương nhẹ và kiệt sức mà thôi.
Kiến Sầu vừa dứt lời thì có đôi cánh tay chìa đến, đỡ nàng đứng dậy.
Trần Đình Nghiên cảm thấy ngơ ngẩn, không biết nên đáp lại nàng như thế nào. Y yên lặng nhìn nàng một hồi lâu rồi cuối cùng không dằn được nỗi lòng mà vỗ quạt vào sau ót một cái "tách", đấm ngực, dậm chân than: "Nàng không thể để cho ta mang than sưởi ấm cho nàng ngày tuyết rơi, để ta có dịp làm anh hùng cứu mỹ nhân hay sao?!!"
Những người đẹp như nàng sao mà cứ làm khó đám công tử phong lưu chúng ta như vậy chứ!
Thực là hoa hồng có gai!
Trần Đình Nghiên ngậm ngùi tiếc rẻ trong lòng đến nỗi mặt mũi cứ đờ ra.
Kiến Sầu nghe y nói mà sững sờ. Tuy thông minh nhanh nhạy nhưng lúc này nàng lại ngẩn người một lúc lâu, cho mãi đến khi hiểu ra ý tứ ẩn ước trong những lời y nói thì mới không khỏi bật cười thành tiếng. Nhưng nàng đã sớm qua thời thiếu nữ hay e ấp ngượng ngùng, và thời của những rung động phàm trần cũng đã không còn nữa.
Trên trán Kiến Sầu còn rịn đầy mồ hôi lạnh vì phải chịu đau đớn và căng thẳng từ cuộc chiến ban nãy nhưng sau cơn bão táp phong ba đáy mắt nàng lúc này lại thanh thản, không vương chút âu lo mà êm đềm, tĩnh lặng như mặt hồ thu long lanh dưới trăng.
"Chỉ bị trầy xước một chút thôi..."
Cuộc chiến lần này tuy vạn phần nguy hiểm, nhưng mức độ ác liệt của nó vượt hơn hẳn những lần tranh đấu mà nàng đã từng trải qua.
Vả lại...
Đây cũng coi như là một chuyến vào sinh ra tử, có gì đặc biệt hơn những lần khác đâu?
Và lần này cũng chẳng phải là lần đầu tiên.
Kiến Sầu nói xong thì cố nén những cơn đau buốt thấu xương tủy mà dựa vào Trần Đình Nghiên, gắng gượng đứng dậy.
Ngón tay khẽ động, nàng cố sức vận tâm niệm thì một viên đan tươi mát, xanh biếc màu lá xuất hiện trên tay.
Kiến Sầu liếc nhìn viên đan, đáy mắt hơi lấp lánh nụ cười, hiện tại nàng chỉ còn lại có chừng này đồ vật tùy thân, là sợi dây liên kết mỏng manh giữa nàng với Nhai Sơn và thập cửu châu.
Viên đan vừa vào đến miệng thì tan ngay lập tức. Dược lực vận chuyển toàn thân, chuyển hóa thành hồn lực ôn hòa, bồi dưỡng cơ thể suy kiệt của Kiến Sầu. Thế kiếm cuối cùng ấy đã hút cạn hồn lực của nàng khiến nàng hiện giờ giống như một cái vỏ trứng mỏng manh, bất kỳ ai có ác ý chỉ cần đâm nhẹ vào cũng vỡ.
Năng khiếu chiến đấu hơn người đã tạo cho nàng bản năng tuyệt không để bị rơi vào cảnh khốn cùng.
Kiến Sầu gắng sức trụ vững, hơn nữa cơ thể bên trong cũng đang hồi phục, nên cũng dần dần đứng thẳng dậy được.
Trần Đình Nghiên hồi nãy vô ý buột miệng thổ lộ nỗi lòng, nào là "anh hùng cứu mỹ nhân" này nọ nên cứ đứng đó loay hoay như gà mắc tóc, trong khi Kiến Sầu thì vẫn thản nhiên như thường. Để đỡ ngượng, y bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm nói.
"Thật không ngờ ta vừa mới đi có một chút là đã xảy ra chuyện rồi. Hèn hạ, vô sỉ quá! Trước sau gì cũng phải cho đám người Vô thường một trận cho họ biết tay... À, nhưng mà là ai tới đánh nàng vậy?"
"..."
Hóa ra y không thấy được là ai mà đã bắt đầu mắng chửi người ta rồi ư?
Kiến Sầu thầm cảm thấy ngạc nhiên, trong thoáng chốc chẳng biết phải nói thế nào.
Dược lực đã lan khắp cơ thể.
Kiến Sầu rút tay mình ra khỏi tay Trần Đình Nghiên, từ từ đứng vững lại, khuôn mặt không còn tái nhợt như trước nữa mà đã hơi hồng lên.
Trần Đình Nghiên chợt cảm thấy bàn tay mình nhẹ bẫng, ngước mắt nhìn lên, thấy nàng đã đứng vững lại rồi thì không khỏi kinh ngạc trong lòng: Chỉ uống một viên đan thôi mà đã khỏi rồi sao? Rốt cục là tại thương tích quá nhẹ hay là tại thuốc quá tốt?
Bất giác Trần Đình Nghiên thiên về lý do thứ hai. Một quỷ tu hóa châu giao đấu với quỷ tu ngọc niết thì khó mà toàn mạng được.
Vì vậy...
Nhưng rút cục nàng ấy có lai lịch như thế nào?
Mọi thắc mắc, vốn vẫn còn đọng lại từ lúc ở trong Phẩm tự lâu, đến bây giờ lại nổi lên xâm chiếm đầu óc Trần Đình Nghiên.
Nhưng y cũng không hỏi tiếng nào.
"Nàng đỡ nhiều rồi hả?"
"Không sao. Ta không cẩn thận nên buộc phải giao thủ với người ta."
Kiến Sầu chỉ nói lướt như vậy chứ không kể về trận đấu đã qua. Nàng không biết Trần Đình Nghiên có thấy những gì vừa xảy ra hay không, nhưng dù có hay không, thì nàng cũng không muốn chủ động nói cho y nghe về đòn phản công cuối cùng của mình.
"Coi như con rùa vô sỉ kia lủi nhanh, nếu không bổn công tử mà bắt được thì phải lột da hắn mới hả giận!"
Trần Đình Nghiên có phần căm phẫn tức giận thay cho nàng.
Kiến Sầu cúi người nhặt thanh hắc kiếm lấm lem bụi bặm lên.
Thân kiếm gồ ghề, lồi lõm dường như được tay ai đắp đá bên trên tạo thành từng những mỏm núi đồi trập trùng thu nhỏ; chất liệu đá chi chít lỗ nhỏ trơn nhẵn. Dáng vẻ cây kiếm tuy trông lạnh lẽo nhưng lại không gây cho người ta cảm giác âm u, quỷ dị. Sắc đen của nó thoạt nhìn cũng bình thường, thậm chí còn chẳng có vẻ gì sáng bóng bắt mắt. Thế nhưng toàn bộ thanh kiếm lại phảng phất một khí chất lãnh tĩnh, hùng vĩ, tựa như dãy núi đen vô tận nơi biên giới xa xôi của Cực Vực...
Trên trục đường chính vẫn không có bóng một ai.
Xa xa phía trước vẫn còn vẳng lại tiếng đám đông xôn xao.
Kiến Sầu trở tay nhìn thanh kiếm của mình. Lúc trước, thân kiếm phập phồng nổi sóng như một nồi nước đang sôi trào, thế mà giờ đây đã lặng đi rất nhiều, chỉ còn sót lại một chút rung động mà thôi.
Trần Đình Nghiên đứng bên cạnh, y vừa nhìn nàng vừa nghĩ lại sự việc đã xảy ra: "Tên Hình Ngộ kia đã chọn con hẻm này, hơn nữa lại còn vừa đúng lúc kim lệnh đỉnh tranh bay đến. Trong khi đó, người bình thường lại không có cách nào đoán được thời điểm kim lệnh xuất hiện, vì vậy... tên vô sỉ này mới lẽo đẽo bám theo hai người chúng ta từ lâu, bởi vậy nên mới có thể đánh lén nàng..."
Mặc dù y không tận mắt chứng kiến từ đầu đến cuối nhưng chỉ cần suy luận một chút là đã có thể hiểu được ngọn ngành sự việc.
Đầu đuôi chẳng phải là vì thanh kiếm này hay sao?
Kiến Sầu biết Trần Đình Nghiên tuy có vẻ công tử phong lưu nhưng lại không phải là người hời hợt, nếu không thì cũng đã chẳng trở thành bạn của Tạ Bất Thần. Vì vậy nàng chẳng cảm thấy ngạc nhiên chút nào trước suy luận của y.
Ánh mắt nàng lướt trên vô số vết kiếm ngang dọc trong hẻm mà nhìn ra ngoài.
Hiện giờ trên đường đã dần dần có người đi lại, tiếng í ới xôn xao văng vẳng vọng lại có vẻ như là đang đi về hướng của hai người bọn họ. Có lẽ đám đông ban nãy đang bắt đầu trở về.
"Chỗ này không nên ở lâu, chúng ta nên mau đi ra đi."
Trần Đình Nghiên cũng nghe thấy tiếng người lao xao thì liền nhíu mày đề nghị.
Kiến Sầu đã uống một viên thuốc nhưng thật ra cũng cần phải ngồi điều tức thì "nội thương" trong người mới lành lại được. Nàng vốn cũng không muốn ở lâu nên vừa tra kiếm vào vỏ vừa gật đầu đồng ý.
"Xin phiền tứ công tử vậy."
"Có gì đâu, nàng đừng khách sáo."
Trần Đình Nghiên xua xua tay, quay người lại gật đầu ra hiệu cho Kiến Sầu cùng đi với mình.
Tuy vậy, trong một thoáng đó, ánh mắt y bất chợt liếc qua khắp con hẻm.
Dấu vết của "Vô thường tứ kiếm" của tộc Vô thường rất rõ ràng và rất dễ nhận ra.
Nhưng...
Trên vách tường lại có một cái lỗ do kiếm đâm vào. Xung quanh cái lỗ ấy có một quầng đen cháy xạm, không để ý thì không thấy liền ngay. Nhưng khi Trần Đình Nghiên vô tình liếc mắt đến thì liền chợt sững lại.
Trong thoáng chốc, y nheo mắt nhìn!
"Có chuyện gì vậy?"
Kiến Sầu vừa mới đi ra, không thấy Trần Đình Nghiên bên cạnh thì ngoái đầu lại hỏi.
"Không có gì."
Trần Đình Nghiên thót tim, trong lòng bàng hoàng, ngơ ngẩn!
Cái quầng đen cháy xạm kia hoàn toàn không phải là một thứ đơn giản.
Nó chính là "máu"!
Không như người trên cô đảo nhân gian ai cũng có thân thể máu thịt, "thân thể" tu sĩ Cực Vực vốn là linh hồn. Họ không có máu thịt mà chỉ có "nguyên khí tinh hồn". Nguyên khí này một khi bị thương thì sẽ chảy ra một thứ giống như máu bị cháy xạm.
Nhưng...
Đã đến nỗi như vậy thì vết thương hẳn là phải nặng biết chừng nào?!
Cứ nhìn lỗ kiếm trên tường là Trần Đình Nghiên đã gần như có thể đoán được rằng thanh trường kiếm nọ đã xuyên thấu thân thể của người đó!
Y vẫn vốn cho rằng Hình Ngộ thấy có người đến, và hơn nữa cũng thấy mình khó có thể địch lại nên đã bỏ trốn ngay, tha cho Kiến Sầu một con đường sống... Thế nhưng, hiện giờ xem ra y đã đoán lầm rồi.
Một tu sĩ hóa châu yếu đuối như nàng làm sao có thể đấu lại một kẻ ngọc niết, hơn nữa lại còn đánh đối phương đến thê thảm như vậy?
Trần Đình Nghiên cảm thấy hơi lạ lùng, bước chân tiến về phía trước gần như trong vô thức.
Nàng đã gặp phải chuyện gì?
Thân thế như thế nào?
Khả năng thật sự ra sao?
Đến Uổng Tử thành để làm gì?
.......
Trong thoáng chốc, đầu óc Trần Đình Nghiên ngổn ngang trăm ngàn câu hỏi. Y chợt nhận ra người nữ tu bên cạnh mình ban đầu vốn không có gì lạ lùng nhưng hiện giờ lại như được bao phủ trong một làn sương mù dầy đặc, đầy vẻ kỳ bí khó hiểu.
Lòng hiếu kỳ của Trần Đình Nghiên lại càng lúc càng mãnh liệt. Y nhớ đến những gì đã thấy trong khoảnh khắc đứng tại đầu hẻm, cảnh tượng có thể nói là khá quỷ dị....
Một bước, hai bước, ba bước.
Con hẻm thật ra cũng không dài lắm, chỉ trong chốc lát là họ đã ra đến đường cái.
Trong nháy mắt, bầu không khí ồn ào sôi động bừng bừng phả thẳng vào họ. Con hẻm âm u thoáng chốc đã lùi lại sau lưng.
Ngay cả Kiến Sầu trong giây phút đứng trên đường cái, nhìn phố xá đông vui vây quanh mà cũng ngạc nhiên, tưởng như mình đã trở về lại nhân gian.
Trên đường, người qua kẻ lại tấp nập. Mọi người đều từ quảng trường đổ về. Sắc mặt mỗi người mỗi vẻ, có người hồ hởi hoan hỉ, có người trông tư lự, đăm chiêu...
"Ha ha, chờ đến lúc có danh sách, ta sẽ xem xem nên cược ai thắng."
"Lần trước đặt cửa Thôi Giác mới ăn được hơn ba mươi huyền ngọc, thật là xui quá!"
"Tới mười tám tầng địa ngục lận đó..."
"Chu huynh, vậy ngươi có đi không?"
.......
Vào lúc này, khắp mọi nơi vang lên tiếng láo nháo bàn tán như vậy. Tất cả mọi âm thanh, tiếng động quyện lại khiến cho chợ nổi Sơn Hải giống như một nồi nước lớn đang sôi réo ùng ục trong không trung.
Từ trung tâm quảng trường, biển người ùn ùn đổ ra tứ phía, người đi đông như trẩy hội.
Nhưng chẳng ai chú ý đến một cái bóng trắng đang vừa cầm ngọc bài trong tay vừa lảo đảo phóng ra khỏi tầng sương mù mịt mờ đang bao quanh chợ Sơn Hải, rồi đáp thẳng xuống Uổng Tử thành bên dưới.
Trên một con đường sầm uất nhất và uy nghiêm nhất Uổng Tử thành.
Đây là một chỗ ở phụ của thập đại quỷ tộc, mỗi tộc chiếm cứ một khu, từng khu hợp lại tạo nên một vùng dân cư khổng lồ tại Uổng Tử thành.
Hình Ngộ là người của chi Bạch vô thường trong tộc Vô thường, nhưng hôm nay sắc mặt của y đã trắng lại càng trắng và bợt bạt hơn nhiều.
Hình Ngộ nghiến răng đi về, khó khăn lắm mới giữ cho bước chân được ổn định. Y không dám để cho người trong tộc nhìn thấy mình nên suốt dọc đường đều cố tránh gặp mặt bạn bè quen thuộc.
Rốt cục Hình Ngộ rồi cũng băng qua được các khoảng sân, đến được phòng mình, lách mình đi vào.
"Rầm"
Cửa phòng sập lại.
Còn đâu bóng bạch y phiêu dật tự nhiên tự tại lúc trước. Chiếc áo trắng của Hình Ngộ lúc này đã xám đen hết cả, đó là còn chưa nói đến cái lỗ kiếm khiếp người trên lồng ngực y.
Không có máu chảy mà chỉ có một quầng thâm đen.
Vết thương hoàn toàn không chút trầy trụa mà sắc cạnh tựa như là bị một lưỡi dao vô cùng bén nhọn xuyên nhanh qua. Tuy nhiên quanh miệng vết thương lại có một lớp băng mong mỏng màu lam nhạt bao phủ, bên trên lượn lờ tỏa ra những tia khí đen mờ mờ, trông mà khiếp đảm ớn lạnh!
Những tia hắc khí kia giống như từng mũi dao nhọn, cứ nhè lúc cơ thể của y đang chực tự lành thì phá hỏng gián đoạn hết cả!
Bước chân Hình Ngộ lảo đảo. Y đi thêm được hai bước thì không chịu đựng nổi nữa.
"Hự!"
Nguyên khí tinh hồn đang tán loạn trong cơ thể y bỗng hộc ra khỏi miệng.
Trong nháy mắt, tựa như là thổ huyết vậy.
Hình Ngộ không đi nổi nữa. Y phải tựa lưng vào cửa, khuỵu xuống đất, miệng hổn hển thở dốc. Mặt mũi y lại còn tái nhợt hơn, trông xám trắng như mặt người chết.
Hình Ngộ vô cùng tức giận, đáy mắt tràn đầy thù hận.
Y thế mà lại thua!
Lại bại dưới tay một nữ tu hóa châu yếu ớt!
Trong đôi mắt y ngổn ngang vô vàn cảm xúc cay đắng, bàng hoàng, kinh nghi, hoảng sợ, hằn học, căm tức...
Dù không muốn thừa nhận nhưng Hình Ngộ cũng biết lần thất bại này thật quá lớn!
Nữ tu kia...
Đụn khói đen kinh khủng kia...
Nhát kiếm cuối cùng ấy...
Nhát kiếm ấy không hoa lệ, cũng chẳng vận hồn lực mà chỉ có tốc độ, nhưng tốc độ này lại cực kỳ quỷ dị.
Y không còn thấy được khuôn mặt người nữ tu đó nữa, ngay cả dáng người cũng không mà trong ký ức chỉ luôn quẩn quanh hiện về một đôi mắt bình tĩnh, lạnh lẽo và đầy sát ý....
"Nghe tin gì chưa? Đỉnh tranh năm nay sẽ cử hành trong mười tám tầng địa ngục đó!"
"Người trong Uổng Tử thành chúng ta đều muốn chuyển thế đầu thai, nói không chừng còn muốn đi địa ngục một lần cho biết. Diêm quân Tần Nghiễm tưởng chúng ta sợ sao?"
"Kim lệnh vừa ra thì chỉ còn một trăm ngày nữa là tới đỉnh tranh. Chà, cảnh giới của ta sợ là không có đột phá..."
"Tộc Vô thường chúng ta năm nay có huynh đệ Hình Phi và Hình Phong ắt là được đứng đầu danh sách. Còn ngươi hả, thôi đừng mơ!"
"Hừ, tụi nó có gì đặc biệt hơn người đâu? Ta lại thấy Hình Ngộ cũng không tệ chút nào..."
"Hình Ngộ mà đặc biệt á? Ha ha ha..."
......
Từ bên ngoài có tiếng nói chuyện loáng thoáng vẳng đến nhưng chỉ một lát sau đã nhỏ dần mất hút theo tiếng bước chân đi xa.
Hình Ngộ nghe thấy nói đến Hình Phi và Hình Phong thì bàn tay đang đè trên vết thương đột nhiên bỗng ép chặt lại, ánh mắt lại càng trở nên hằn học hơn, nhưng rồi chỉ một thoáng sau lại dần dần lặng đi.
Y cụp mắt, nhìn lớp băng màu lam quanh miệng vết thương trên ngực mình.
Lần đầu tiên trên khuôn mặt y hiện ra một nỗi niềm chua chát, cay đắng.
"Không sai..."
Còn kém xa.
Trần Đình Nghiên đang đi thẳng về phía Bát trân lâu thì đột nhiên sững người lại.
Ngay lúc ấy, thế kiếm như chớp giật sấm rền rùng rùng bốc lên từ sâu trong một con hẻm ở bên kia!
Đây là...
"Điện" trong Vô thường tứ kiếm!
Ở Uổng Tử thành, Trần Đình Nghiên cũng có thể được xem là người có kiến thức rộng rãi thì làm sao mà không nhận ra thế kiếm này? Trong chớp mắt, y liền nhớ tới Kiến Sầu chỉ có một mình.
Thôi xong, lớn chuyện rồi!
Cây quạt trong tay Trần Đình Nghiên xếp lại, kêu "tách" một tiếng. Y liền hóa ngay thành một luồng sáng rực rỡ hình giọt nước bay thẳng về phía con hẻm kia.
Nhưng y còn chưa kịp đến gần thì___
"Ầm!"
Một đụn khói đen khổng lồ từ trong con hẻm sâu kia cuồn cuộn bốc lên, khí thế ào ạt như một cơn hồng thủy.
Gió lạnh thổi thốc vào mặt, uy thế lẫm liệt!
Ngay cả Trần Đình Nghiên có tu vi ngọc niết mà cũng có cảm giác rét buốt thấu xương, tựa như có muôn vàn lưỡi dao bén nhọn đang lẫn vào trong gió xẻo lóc từng miếng thịt trên người y.
"Ào ào ào ào!"
Các vách tường nhà gần đó đều bị gió quật đến, rạch thành vô số vết xước dài màu xanh nhạt!
Trần Đình Nghiên cắm đầu cắm cổ bay về phía trước nhanh đến nỗi thiếu chút nữa là đã lao vào trung tâm cơn lốc. May thay tốc độ của y không lớn lắm, vừa khéo dừng lại được vào khắc cuối cùng.
Nhưng đột nhiên đụn khói đen khổng lồ trong tích tắc ấy cũng rùng rùng thu lại!
Trong lúc hỗn loạn, Trần Đình Nghiên chợt cảm thấy tràn ngập một luồng kiếm, khí thế vừa hung hiểm vừa mịt mờ đến cùng cực. Và liền ngay sau đó thì nghe thấy một tiếng rít gào đau đớn của một con mãnh thú bị thương nặng, âm thanh thê lương, vô cùng kinh hãi... hoàn toàn không giống tiếng người chút nào.
Đụn khói khủng khiếp kia đến cũng nhanh và đi cũng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã rút hết về trong con hẻm sâu!
Đến khi Trần Đình Nghiên chạy tới nơi thì chỉ còn thấy thấp thoáng vài tia khói đen mờ ảo đang vấn vít giữa các ngón tay của Kiến Sầu rồi từ từ chui vào những chỗ lõm trên thân thanh hắc kiếm...
Kiến Sầu vẫn giữ nguyên tư thế cầm kiếm, dường như là vừa mới đâm vào ai đó, nhưng sắc mặt của nàng tái nhợt, không chút huyết sắc.
Lúc trước nơi đây xảy ra biến cố khủng khiếp là thế, vậy mà bây giờ lại cực kỳ tĩnh lặng, dường như ngay cả một mảnh lá khô cũng chẳng bị lay động. Tất cả mọi thứ kinh tâm động phách, quỷ dị ban nãy dường như chưa bao giờ xuất hiện trong con hẻm này và càng không thấy bóng đụn khói đen cuồn cuộn kia đâu cả.
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, Kiến Sầu ngoái đầu lại thì nhìn thấy Trần Đình Nghiên.
Trong khoảnh khắc ấy, bước chân Trần Đình Nghiên bỗng khựng lại.
Đôi mắt nàng sao u tối nhường ấy?
Sao tựa như chỉ còn lại bóng đêm âm hàn sau buổi tịch dương, như ao thu vắng bóng trăng non?
Sao mênh mông một trời chết chóc, tịch mịch, tối tăm, không chút ánh sáng?
Dường như có thứ gì đó đang thiêu đốt trong đôi mắt tĩnh lặng của nàng, nhưng trong nháy mắt nó đã hóa thành tro bụi.
"K...e...n...g!"
Âm thanh ấy đã đột ngột phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị và đồng thời cũng đánh tan bóng tối trong đôi mắt nàng.
Thanh hắc kiếm vốn vẫn được nắm chặt trong tay Kiến Sầu bây giờ bỗng nặng nề rơi xuống mặt đất!
Trên mặt Kiến Sầu bỗng hiện ra vẻ vô cùng ẩn nhẫn, gắng hết sức chịu đựng, trên gò má và cổ nàng đo đỏ mấy vết đao xước qua, khuôn mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi lạnh. Khi thanh hắc kiếm rơi xuống đất thì nàng cũng mất thăng bằng mà đổ khuỵu người xuống, hơi thở gấp gáp nặng nề.
Trong con hẻm sâu, ngoài nàng ra thì chẳng còn ai cả. Địch thủ vừa giao đấu với nàng cũng đã mất tăm mất tích tự lúc nào.
Trên mặt đất còn lưu lại chi chít vết kiếm của trận huyết đấu khi nãy, còn trên bức tường loang lổ trước mặt thì có một lỗ kiếm sâu chừng một tấc, khớp với độ dài rộng nông sâu của mũi thanh hắc kiếm. Xung quanh lỗ kiếm này còn có một quầng thâm xanh đen u ám...
"Kiến Sầu? Nàng không sao chứ?!"
Trần Đình Nghiên, sau giây phút ngỡ ngàng, lúc này đã định thần lại, vội vàng kêu to chạy tới.
Cả người Kiến Sầu vẫn còn hơi run run không phải chỉ là bởi vì hồn lực bị suy kiệt mà còn là vì phấn khởi hân hoan!
Sau khi hắc ám rút đi là đến sức nóng cực độ.
Hiện tại Kiến Sầu đang cúi thấp đầu nên Trần Đình Nghiên hoàn toàn không thấy rõ sức hủy diệt vẫn còn đọng lại trong đáy mắt nàng, nhiệt lượng còn dư lại thậm chí vẫn còn có thể thiêu cháy người khác.
Thật quá kinh người...
Ngay cả Kiến Sầu cũng không ngờ rằng đòn đánh duy nhất và cũng là đòn đánh cuối cùng của mình lại mang lại kết quả khủng khiếp đến như vậy!
Nhân kiếm hợp nhất!
Nàng thuận gió mà đến, kiếm cưỡi gió mà phóng đi!
Cảm giác ấy thật tuyệt vời, ý nghĩa vượt trên cả trận chiến này.
Kiếm mà động thì cả người nương theo kiếm mà đi. Dường như gió là nàng và nàng cũng chính là gió, hiện diện tràn ngập trong khắp cõi trời này, tùy tâm sở dục, muốn sao được vậy, ý niệm vừa xong thì đã thành kết quả!
Cho dù Hình Ngộ có tu vi ngọc niết đi chăng nữa cũng không sao ngờ được rằng nàng có thể phát ra một đòn mạnh mẽ như vậy.
Đòn ấy chính là đòn phản công duy nhất và cũng là đòn cuối cùng.
Mỗi lần ứng phó "nhanh hơn một chút" ấy thật ra không phải là chuyện trùng hợp ngẫu nhiên.
Cảnh giới tu vi của Kiến Sầu có lẽ chưa đủ nhưng đối với lĩnh ngộ về "gió" thì trên khắp Cực Vực này e rằng không có mấy người vượt trội hơn nàng.
Thành thử, cứ tiếp tục càng lúc càng nhanh như vậy, tốc độ đạt đến cực hạn thì cuối cùng nàng hóa thân thành gió đen. Điều này vượt ra ngoài dự đoán của địch thủ, thắng được nhờ đánh bất ngờ thì cũng không có gì lạ.
Lúc cầm lấy thanh hắc kiếm trong Phẩm tự lâu, Kiến Sầu thật ra đã hiểu rõ tại Cực Vực thế mạnh của mình là gì, nhưng lúc ấy nàng lại thật không nghĩ đến chỉ ít lâu sau đó là đã có thể kiểm chứng linh cảm của mình rồi. Nàng mỉm cười tự giễu chuyện đời thật trêu ngươi, rồi cất giọng khản đặc trả lời Trần Đình Nghiên: "Hự... Ta không có gì đáng ngại."
Chỉ bị thương nhẹ và kiệt sức mà thôi.
Kiến Sầu vừa dứt lời thì có đôi cánh tay chìa đến, đỡ nàng đứng dậy.
Trần Đình Nghiên cảm thấy ngơ ngẩn, không biết nên đáp lại nàng như thế nào. Y yên lặng nhìn nàng một hồi lâu rồi cuối cùng không dằn được nỗi lòng mà vỗ quạt vào sau ót một cái "tách", đấm ngực, dậm chân than: "Nàng không thể để cho ta mang than sưởi ấm cho nàng ngày tuyết rơi, để ta có dịp làm anh hùng cứu mỹ nhân hay sao?!!"
Những người đẹp như nàng sao mà cứ làm khó đám công tử phong lưu chúng ta như vậy chứ!
Thực là hoa hồng có gai!
Trần Đình Nghiên ngậm ngùi tiếc rẻ trong lòng đến nỗi mặt mũi cứ đờ ra.
Kiến Sầu nghe y nói mà sững sờ. Tuy thông minh nhanh nhạy nhưng lúc này nàng lại ngẩn người một lúc lâu, cho mãi đến khi hiểu ra ý tứ ẩn ước trong những lời y nói thì mới không khỏi bật cười thành tiếng. Nhưng nàng đã sớm qua thời thiếu nữ hay e ấp ngượng ngùng, và thời của những rung động phàm trần cũng đã không còn nữa.
Trên trán Kiến Sầu còn rịn đầy mồ hôi lạnh vì phải chịu đau đớn và căng thẳng từ cuộc chiến ban nãy nhưng sau cơn bão táp phong ba đáy mắt nàng lúc này lại thanh thản, không vương chút âu lo mà êm đềm, tĩnh lặng như mặt hồ thu long lanh dưới trăng.
"Chỉ bị trầy xước một chút thôi..."
Cuộc chiến lần này tuy vạn phần nguy hiểm, nhưng mức độ ác liệt của nó vượt hơn hẳn những lần tranh đấu mà nàng đã từng trải qua.
Vả lại...
Đây cũng coi như là một chuyến vào sinh ra tử, có gì đặc biệt hơn những lần khác đâu?
Và lần này cũng chẳng phải là lần đầu tiên.
Kiến Sầu nói xong thì cố nén những cơn đau buốt thấu xương tủy mà dựa vào Trần Đình Nghiên, gắng gượng đứng dậy.
Ngón tay khẽ động, nàng cố sức vận tâm niệm thì một viên đan tươi mát, xanh biếc màu lá xuất hiện trên tay.
Kiến Sầu liếc nhìn viên đan, đáy mắt hơi lấp lánh nụ cười, hiện tại nàng chỉ còn lại có chừng này đồ vật tùy thân, là sợi dây liên kết mỏng manh giữa nàng với Nhai Sơn và thập cửu châu.
Viên đan vừa vào đến miệng thì tan ngay lập tức. Dược lực vận chuyển toàn thân, chuyển hóa thành hồn lực ôn hòa, bồi dưỡng cơ thể suy kiệt của Kiến Sầu. Thế kiếm cuối cùng ấy đã hút cạn hồn lực của nàng khiến nàng hiện giờ giống như một cái vỏ trứng mỏng manh, bất kỳ ai có ác ý chỉ cần đâm nhẹ vào cũng vỡ.
Năng khiếu chiến đấu hơn người đã tạo cho nàng bản năng tuyệt không để bị rơi vào cảnh khốn cùng.
Kiến Sầu gắng sức trụ vững, hơn nữa cơ thể bên trong cũng đang hồi phục, nên cũng dần dần đứng thẳng dậy được.
Trần Đình Nghiên hồi nãy vô ý buột miệng thổ lộ nỗi lòng, nào là "anh hùng cứu mỹ nhân" này nọ nên cứ đứng đó loay hoay như gà mắc tóc, trong khi Kiến Sầu thì vẫn thản nhiên như thường. Để đỡ ngượng, y bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm nói.
"Thật không ngờ ta vừa mới đi có một chút là đã xảy ra chuyện rồi. Hèn hạ, vô sỉ quá! Trước sau gì cũng phải cho đám người Vô thường một trận cho họ biết tay... À, nhưng mà là ai tới đánh nàng vậy?"
"..."
Hóa ra y không thấy được là ai mà đã bắt đầu mắng chửi người ta rồi ư?
Kiến Sầu thầm cảm thấy ngạc nhiên, trong thoáng chốc chẳng biết phải nói thế nào.
Dược lực đã lan khắp cơ thể.
Kiến Sầu rút tay mình ra khỏi tay Trần Đình Nghiên, từ từ đứng vững lại, khuôn mặt không còn tái nhợt như trước nữa mà đã hơi hồng lên.
Trần Đình Nghiên chợt cảm thấy bàn tay mình nhẹ bẫng, ngước mắt nhìn lên, thấy nàng đã đứng vững lại rồi thì không khỏi kinh ngạc trong lòng: Chỉ uống một viên đan thôi mà đã khỏi rồi sao? Rốt cục là tại thương tích quá nhẹ hay là tại thuốc quá tốt?
Bất giác Trần Đình Nghiên thiên về lý do thứ hai. Một quỷ tu hóa châu giao đấu với quỷ tu ngọc niết thì khó mà toàn mạng được.
Vì vậy...
Nhưng rút cục nàng ấy có lai lịch như thế nào?
Mọi thắc mắc, vốn vẫn còn đọng lại từ lúc ở trong Phẩm tự lâu, đến bây giờ lại nổi lên xâm chiếm đầu óc Trần Đình Nghiên.
Nhưng y cũng không hỏi tiếng nào.
"Nàng đỡ nhiều rồi hả?"
"Không sao. Ta không cẩn thận nên buộc phải giao thủ với người ta."
Kiến Sầu chỉ nói lướt như vậy chứ không kể về trận đấu đã qua. Nàng không biết Trần Đình Nghiên có thấy những gì vừa xảy ra hay không, nhưng dù có hay không, thì nàng cũng không muốn chủ động nói cho y nghe về đòn phản công cuối cùng của mình.
"Coi như con rùa vô sỉ kia lủi nhanh, nếu không bổn công tử mà bắt được thì phải lột da hắn mới hả giận!"
Trần Đình Nghiên có phần căm phẫn tức giận thay cho nàng.
Kiến Sầu cúi người nhặt thanh hắc kiếm lấm lem bụi bặm lên.
Thân kiếm gồ ghề, lồi lõm dường như được tay ai đắp đá bên trên tạo thành từng những mỏm núi đồi trập trùng thu nhỏ; chất liệu đá chi chít lỗ nhỏ trơn nhẵn. Dáng vẻ cây kiếm tuy trông lạnh lẽo nhưng lại không gây cho người ta cảm giác âm u, quỷ dị. Sắc đen của nó thoạt nhìn cũng bình thường, thậm chí còn chẳng có vẻ gì sáng bóng bắt mắt. Thế nhưng toàn bộ thanh kiếm lại phảng phất một khí chất lãnh tĩnh, hùng vĩ, tựa như dãy núi đen vô tận nơi biên giới xa xôi của Cực Vực...
Trên trục đường chính vẫn không có bóng một ai.
Xa xa phía trước vẫn còn vẳng lại tiếng đám đông xôn xao.
Kiến Sầu trở tay nhìn thanh kiếm của mình. Lúc trước, thân kiếm phập phồng nổi sóng như một nồi nước đang sôi trào, thế mà giờ đây đã lặng đi rất nhiều, chỉ còn sót lại một chút rung động mà thôi.
Trần Đình Nghiên đứng bên cạnh, y vừa nhìn nàng vừa nghĩ lại sự việc đã xảy ra: "Tên Hình Ngộ kia đã chọn con hẻm này, hơn nữa lại còn vừa đúng lúc kim lệnh đỉnh tranh bay đến. Trong khi đó, người bình thường lại không có cách nào đoán được thời điểm kim lệnh xuất hiện, vì vậy... tên vô sỉ này mới lẽo đẽo bám theo hai người chúng ta từ lâu, bởi vậy nên mới có thể đánh lén nàng..."
Mặc dù y không tận mắt chứng kiến từ đầu đến cuối nhưng chỉ cần suy luận một chút là đã có thể hiểu được ngọn ngành sự việc.
Đầu đuôi chẳng phải là vì thanh kiếm này hay sao?
Kiến Sầu biết Trần Đình Nghiên tuy có vẻ công tử phong lưu nhưng lại không phải là người hời hợt, nếu không thì cũng đã chẳng trở thành bạn của Tạ Bất Thần. Vì vậy nàng chẳng cảm thấy ngạc nhiên chút nào trước suy luận của y.
Ánh mắt nàng lướt trên vô số vết kiếm ngang dọc trong hẻm mà nhìn ra ngoài.
Hiện giờ trên đường đã dần dần có người đi lại, tiếng í ới xôn xao văng vẳng vọng lại có vẻ như là đang đi về hướng của hai người bọn họ. Có lẽ đám đông ban nãy đang bắt đầu trở về.
"Chỗ này không nên ở lâu, chúng ta nên mau đi ra đi."
Trần Đình Nghiên cũng nghe thấy tiếng người lao xao thì liền nhíu mày đề nghị.
Kiến Sầu đã uống một viên thuốc nhưng thật ra cũng cần phải ngồi điều tức thì "nội thương" trong người mới lành lại được. Nàng vốn cũng không muốn ở lâu nên vừa tra kiếm vào vỏ vừa gật đầu đồng ý.
"Xin phiền tứ công tử vậy."
"Có gì đâu, nàng đừng khách sáo."
Trần Đình Nghiên xua xua tay, quay người lại gật đầu ra hiệu cho Kiến Sầu cùng đi với mình.
Tuy vậy, trong một thoáng đó, ánh mắt y bất chợt liếc qua khắp con hẻm.
Dấu vết của "Vô thường tứ kiếm" của tộc Vô thường rất rõ ràng và rất dễ nhận ra.
Nhưng...
Trên vách tường lại có một cái lỗ do kiếm đâm vào. Xung quanh cái lỗ ấy có một quầng đen cháy xạm, không để ý thì không thấy liền ngay. Nhưng khi Trần Đình Nghiên vô tình liếc mắt đến thì liền chợt sững lại.
Trong thoáng chốc, y nheo mắt nhìn!
"Có chuyện gì vậy?"
Kiến Sầu vừa mới đi ra, không thấy Trần Đình Nghiên bên cạnh thì ngoái đầu lại hỏi.
"Không có gì."
Trần Đình Nghiên thót tim, trong lòng bàng hoàng, ngơ ngẩn!
Cái quầng đen cháy xạm kia hoàn toàn không phải là một thứ đơn giản.
Nó chính là "máu"!
Không như người trên cô đảo nhân gian ai cũng có thân thể máu thịt, "thân thể" tu sĩ Cực Vực vốn là linh hồn. Họ không có máu thịt mà chỉ có "nguyên khí tinh hồn". Nguyên khí này một khi bị thương thì sẽ chảy ra một thứ giống như máu bị cháy xạm.
Nhưng...
Đã đến nỗi như vậy thì vết thương hẳn là phải nặng biết chừng nào?!
Cứ nhìn lỗ kiếm trên tường là Trần Đình Nghiên đã gần như có thể đoán được rằng thanh trường kiếm nọ đã xuyên thấu thân thể của người đó!
Y vẫn vốn cho rằng Hình Ngộ thấy có người đến, và hơn nữa cũng thấy mình khó có thể địch lại nên đã bỏ trốn ngay, tha cho Kiến Sầu một con đường sống... Thế nhưng, hiện giờ xem ra y đã đoán lầm rồi.
Một tu sĩ hóa châu yếu đuối như nàng làm sao có thể đấu lại một kẻ ngọc niết, hơn nữa lại còn đánh đối phương đến thê thảm như vậy?
Trần Đình Nghiên cảm thấy hơi lạ lùng, bước chân tiến về phía trước gần như trong vô thức.
Nàng đã gặp phải chuyện gì?
Thân thế như thế nào?
Khả năng thật sự ra sao?
Đến Uổng Tử thành để làm gì?
.......
Trong thoáng chốc, đầu óc Trần Đình Nghiên ngổn ngang trăm ngàn câu hỏi. Y chợt nhận ra người nữ tu bên cạnh mình ban đầu vốn không có gì lạ lùng nhưng hiện giờ lại như được bao phủ trong một làn sương mù dầy đặc, đầy vẻ kỳ bí khó hiểu.
Lòng hiếu kỳ của Trần Đình Nghiên lại càng lúc càng mãnh liệt. Y nhớ đến những gì đã thấy trong khoảnh khắc đứng tại đầu hẻm, cảnh tượng có thể nói là khá quỷ dị....
Một bước, hai bước, ba bước.
Con hẻm thật ra cũng không dài lắm, chỉ trong chốc lát là họ đã ra đến đường cái.
Trong nháy mắt, bầu không khí ồn ào sôi động bừng bừng phả thẳng vào họ. Con hẻm âm u thoáng chốc đã lùi lại sau lưng.
Ngay cả Kiến Sầu trong giây phút đứng trên đường cái, nhìn phố xá đông vui vây quanh mà cũng ngạc nhiên, tưởng như mình đã trở về lại nhân gian.
Trên đường, người qua kẻ lại tấp nập. Mọi người đều từ quảng trường đổ về. Sắc mặt mỗi người mỗi vẻ, có người hồ hởi hoan hỉ, có người trông tư lự, đăm chiêu...
"Ha ha, chờ đến lúc có danh sách, ta sẽ xem xem nên cược ai thắng."
"Lần trước đặt cửa Thôi Giác mới ăn được hơn ba mươi huyền ngọc, thật là xui quá!"
"Tới mười tám tầng địa ngục lận đó..."
"Chu huynh, vậy ngươi có đi không?"
.......
Vào lúc này, khắp mọi nơi vang lên tiếng láo nháo bàn tán như vậy. Tất cả mọi âm thanh, tiếng động quyện lại khiến cho chợ nổi Sơn Hải giống như một nồi nước lớn đang sôi réo ùng ục trong không trung.
Từ trung tâm quảng trường, biển người ùn ùn đổ ra tứ phía, người đi đông như trẩy hội.
Nhưng chẳng ai chú ý đến một cái bóng trắng đang vừa cầm ngọc bài trong tay vừa lảo đảo phóng ra khỏi tầng sương mù mịt mờ đang bao quanh chợ Sơn Hải, rồi đáp thẳng xuống Uổng Tử thành bên dưới.
Trên một con đường sầm uất nhất và uy nghiêm nhất Uổng Tử thành.
Đây là một chỗ ở phụ của thập đại quỷ tộc, mỗi tộc chiếm cứ một khu, từng khu hợp lại tạo nên một vùng dân cư khổng lồ tại Uổng Tử thành.
Hình Ngộ là người của chi Bạch vô thường trong tộc Vô thường, nhưng hôm nay sắc mặt của y đã trắng lại càng trắng và bợt bạt hơn nhiều.
Hình Ngộ nghiến răng đi về, khó khăn lắm mới giữ cho bước chân được ổn định. Y không dám để cho người trong tộc nhìn thấy mình nên suốt dọc đường đều cố tránh gặp mặt bạn bè quen thuộc.
Rốt cục Hình Ngộ rồi cũng băng qua được các khoảng sân, đến được phòng mình, lách mình đi vào.
"Rầm"
Cửa phòng sập lại.
Còn đâu bóng bạch y phiêu dật tự nhiên tự tại lúc trước. Chiếc áo trắng của Hình Ngộ lúc này đã xám đen hết cả, đó là còn chưa nói đến cái lỗ kiếm khiếp người trên lồng ngực y.
Không có máu chảy mà chỉ có một quầng thâm đen.
Vết thương hoàn toàn không chút trầy trụa mà sắc cạnh tựa như là bị một lưỡi dao vô cùng bén nhọn xuyên nhanh qua. Tuy nhiên quanh miệng vết thương lại có một lớp băng mong mỏng màu lam nhạt bao phủ, bên trên lượn lờ tỏa ra những tia khí đen mờ mờ, trông mà khiếp đảm ớn lạnh!
Những tia hắc khí kia giống như từng mũi dao nhọn, cứ nhè lúc cơ thể của y đang chực tự lành thì phá hỏng gián đoạn hết cả!
Bước chân Hình Ngộ lảo đảo. Y đi thêm được hai bước thì không chịu đựng nổi nữa.
"Hự!"
Nguyên khí tinh hồn đang tán loạn trong cơ thể y bỗng hộc ra khỏi miệng.
Trong nháy mắt, tựa như là thổ huyết vậy.
Hình Ngộ không đi nổi nữa. Y phải tựa lưng vào cửa, khuỵu xuống đất, miệng hổn hển thở dốc. Mặt mũi y lại còn tái nhợt hơn, trông xám trắng như mặt người chết.
Hình Ngộ vô cùng tức giận, đáy mắt tràn đầy thù hận.
Y thế mà lại thua!
Lại bại dưới tay một nữ tu hóa châu yếu ớt!
Trong đôi mắt y ngổn ngang vô vàn cảm xúc cay đắng, bàng hoàng, kinh nghi, hoảng sợ, hằn học, căm tức...
Dù không muốn thừa nhận nhưng Hình Ngộ cũng biết lần thất bại này thật quá lớn!
Nữ tu kia...
Đụn khói đen kinh khủng kia...
Nhát kiếm cuối cùng ấy...
Nhát kiếm ấy không hoa lệ, cũng chẳng vận hồn lực mà chỉ có tốc độ, nhưng tốc độ này lại cực kỳ quỷ dị.
Y không còn thấy được khuôn mặt người nữ tu đó nữa, ngay cả dáng người cũng không mà trong ký ức chỉ luôn quẩn quanh hiện về một đôi mắt bình tĩnh, lạnh lẽo và đầy sát ý....
"Nghe tin gì chưa? Đỉnh tranh năm nay sẽ cử hành trong mười tám tầng địa ngục đó!"
"Người trong Uổng Tử thành chúng ta đều muốn chuyển thế đầu thai, nói không chừng còn muốn đi địa ngục một lần cho biết. Diêm quân Tần Nghiễm tưởng chúng ta sợ sao?"
"Kim lệnh vừa ra thì chỉ còn một trăm ngày nữa là tới đỉnh tranh. Chà, cảnh giới của ta sợ là không có đột phá..."
"Tộc Vô thường chúng ta năm nay có huynh đệ Hình Phi và Hình Phong ắt là được đứng đầu danh sách. Còn ngươi hả, thôi đừng mơ!"
"Hừ, tụi nó có gì đặc biệt hơn người đâu? Ta lại thấy Hình Ngộ cũng không tệ chút nào..."
"Hình Ngộ mà đặc biệt á? Ha ha ha..."
......
Từ bên ngoài có tiếng nói chuyện loáng thoáng vẳng đến nhưng chỉ một lát sau đã nhỏ dần mất hút theo tiếng bước chân đi xa.
Hình Ngộ nghe thấy nói đến Hình Phi và Hình Phong thì bàn tay đang đè trên vết thương đột nhiên bỗng ép chặt lại, ánh mắt lại càng trở nên hằn học hơn, nhưng rồi chỉ một thoáng sau lại dần dần lặng đi.
Y cụp mắt, nhìn lớp băng màu lam quanh miệng vết thương trên ngực mình.
Lần đầu tiên trên khuôn mặt y hiện ra một nỗi niềm chua chát, cay đắng.
"Không sai..."
Còn kém xa.
Danh sách chương