Nơi cắm trại,
Vốn cứ nghĩ như thế nhắm mắt nghỉ ngơi tạm thời chấp nhận chịu đựng quá một đêm Tống Khuyết lúc này là làm sao cũng không ngủ được.
Không vì gì khác, không biết làm sao hôm nay xung quanh chỗ bọn hắn ruồi muỗi côn trùng bu đến đặc biệt nhiều, dù là thằng này bôi đủ các loại thuốc, dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không thấy khá hơn chút nào.
Một lần hai lần còn có thể hiểu, nhưng nhiều lần như vậy, Tống lão gia lập tức hiểu tất cả đều là do bên kia yêu nữ giở trò.
Ăn ta uống ta, ngủ... phòng của ta. Chán chê xong sau đó hết giá trị liền đẩy Tống mỗ ra đường rồi còn gọi muỗi đến đốt, nghĩ đến đây thằng này tức nổ phổi quát lớn:
“Thiên Hương, ngươi định làm gì?”
Thấy trong lều vị kia Thánh nữ vẫn im lặng giả chết, Tống lão gia vậy liền càng tức giận:
“Ngươi còn dám dở trò đừng trách ta đem cái lều này đập.”
Lời này ít ra còn chút uy hiếp như vậy, tiểu ớt cay mới hừ nhỏ một tiếng tỏ vẻ đã biết.
Quả nhiên trước đó hắn suy đoán là đúng, không có yêu nữ này giở trò, xung quanh côn trùng thoáng một cái lập tức bay mất sạch sành sanh. Không có tiếng ong ong vo ve bên tai, thế giới này rốt cuộc thanh tĩnh.
Nhưng trải qua một trận dằn vặt như vậy, hắn cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn mất. Hơn nữa ở cạnh con mụ điên thế này, có ai lại dám thật sự đi ngủ. Lật qua lật lại không cách nào tĩnh tâm nhập định sau Tống Khuyết liền quyết định tìm đồng đội của mình tâm sự đi.
Có phúc cùng hưởng, hắn đã không ngủ được tự nhiên cũng sẽ không để nha đầu này tốt hơn.
“Tiểu nha đầu, ta muốn hỏi ngươi chút chuyện.”
Qua một hồi lâu, đợi lúc Tống gia sắp không nhịn được muốn gào thêm một lần, bên trong vị đại gia kia mới lười biếng đáp lại:
“Chuyện gì?”
“Hắc hắc, ta muốn hỏi, chuyện ngươi nói trong Thập Vạn Đại Sơn nam tử đối với ngươi cực độ truy phủng có phải hay không là thật?” – Đối với vấn đề này, Tống đại quan nhân tỏ ra đặc biệt quan tâm.
Thiên Hương cũng không hứng thú cùng hắn giải thích cái gì, chỉ là không mặn không nhạt trả lời:
“Ngươi tin cũng được không tin cũng được, không ai bắt ngươi phải tin.”
Con mụ này càng là giọng điệu mạn bất kinh tâm như vậy Tống Khuyết càng tin, hắn hớn hở như bắt được vàng, liên tục gật đầu tán dương:
“Tin tin, Thiên Hương cô nương ngươi làm người thế nào ta còn không biết sao, lời ngươi nói Tống mỗ tự nhiên tin tưởng không nghi ngờ.”
Thấy tiện nhân này hỏi mình một câu thế xong lại bắt đầu ngồi cười khúc khích không biết nghĩ đến chuyện gì xấu xa, tiểu ớt cay ngược lại bị hắn gọi lên tò mò mới bất mãn gắt khẽ:
“Tống tặc, ngươi hỏi chuyện đó làm gì, có phải hay không lại nghĩ xấu bản cô nương.”
“Không có, tuyệt đối không có!” – Bị quát hỏi, Tống lão gia giật mình thề thốt phủ nhận.
Nhưng càng như thế có tật giật mình, Thiên Hương lại càng nghi ngờ, lúc này làm sao dễ dàng buông tha cho hắn:
“Mau nói, ngươi đang nghĩ cái gì mà cười bỉ ổi như vậy? Nếu không thể cho ta giải thích rõ ràng, ngươi tự biết đến hậu quả, hừ hừ...”
“Làm gì có chuyện bỉ ổi, bản thiếu chính là đang nghĩ chuyện lợi nước lợi dân đại việc tốt. Tiểu nha đầu ngươi chớ có suy diễn linh tinh.”
“Được, nếu là chuyện tốt như thế càng không cần giấu giếm. Lập tức thành thật khai ra cho bản cô nương được biết.”
.....
Một bên muốn biết, một bên muốn giấu, 2 người lại một lần nữa tiến hành đôi co tranh chấp nảy lửa với nhau. Cuối cùng, không chịu đổi yêu nữ kia uy bức đe dọa, Tống tiện nhân đành phải chịu khuất phục.
“Tiểu nha đầu, đây là ngươi bức ta phải nói. Nếu ngươi không thích nghe cũng tuyệt đối không được nổi khùng lên, rõ chưa?” – Để đề phòng chắc chắn, thằng này còn phải cho vị nào nữ thần kinh một phát dự phòng châm.
Thánh nữ đại nhân nghe thế đại bất mãn hừ lạnh:
“Chỉ cần ngươi không làm chuyện xấu xa động chạm đến ta, bản cô nương cũng sẽ không thừa hơi cùng tiểu tử ngươi chấp nhặt.”
“Ha ha, thế ta yên tâm!”
Tống lão gia lúc này mới an tâm gật đầu:
“Nói thêm một lần nữa, chuyện này tuyệt đối không có ý gì xúc phạm đến ngươi hay Bách tộc các huynh đệ. Tiểu nha đầu ngươi tuyệt đối đừng có suy diễn linh tinh, hỏng Tống mỗ một phen tâm ý.”
“Ngươi nói quá nhiều, có rắm mau thả!”
Bên trong lều nhỏ tiểu ớt cay đã bắt đầu có dấu hiệu không nhịn được. Tống Khuyết cũng không phật lòng, lúc này êm giọng nói ra hắn mới ấp ủ nên một phen đại kế.
“Hắc hắc, Thánh nữ đại nhân, không biết ngươi có biết hay không, nhưng tại sản nghiệp dưới tay có một chỗ gọi là Thiên Thượng Nhân Gian như thế. Trong đấy có rất nhiều hoạt động vui chơi giải trí, tất nhiên cũng không thể thiếu chỗ. Nói như thế nào nhỉ... nó mở ra nhằm mục đích để giúp đỡ những nữ nhân sa cơ lỡ vận tìm được một công việc an nhàn có thể nuôi sống bản thân.”
“Hừ, không cần cho mặt mình thiếp vàng, nói thẳng là Thanh lâu đi, rồi sao?”
Gặp tiểu nha đầu cũng không ngại vấn đề này, Tống đại quan nhân càng dễ nói chuyện rồi:
“Hắc hắc, đúng vậy, là Thanh lâu. Ta phải nói rõ ràng, đây tuyệt đối không phải là của Tống mỗ sản nghiệp, bọn họ chỉ là tại địa bàn của ta hoạt động như vậy thôi. Nhưng dù sao, những cô nương này cũng là gián tiếp giúp tại hạ kiếm tiền, vì thế, nếu có thể, Tống mỗ cũng rất vui lòng vì họ lo lắng một phen.”
“Thánh nữ đại nhân, đồng dạng là nữ nhân ngươi cũng hiểu, thanh xuân như một ly trà, chỉ kịp thoáng dư vị một chút liền cứ thế vội vàng trôi qua. Làm cái ngành này được vài năm, đến khi có tuổi rồi, bọn họ cũng sẽ bị vứt đi, không người hỏi đến. Như thế hẩm hiu số phận là cỡ nào bi thương, đau khổ.”
Nói đến chỗ động tình, Tống đại quan nhân giọng điệu cũng bất giác trở nên trầm thấp nghẹn ngào:
“Vì thế nên ta nghĩ, nếu mình có năng lực có thể tìm cho những người này một con đường ra vậy cớ sao không làm. Hơn nữa, trong Thập Vạn Đại Sơn các huynh đệ có vẻ lại thích cái này một loại, đây không phải trời đất tác hợp sinh thành một đôi đại đại chuyện tốt sao.
Tất nhiên, bọn họ đám phong trần nữ tử này so với Thánh nữ ngài ngay cả một phần vạn vạn vạn phong thái cũng không kịp, ta cũng không có một chút ý nghĩ nào là khinh nhờn ngài. Nhưng vì nhu cầu của hai bên, không cầu người khác phải nâng niu truy phủng, chỉ cần Bách tộc các huynh đệ không ghét bỏ, biết trân trọng, cảm thông cho các nàng ta liền mãn nguyện rồi. Thánh nữ ngài thấy thế nào?”
Nghĩ ra được một biện pháp lợi nước lợi dân, giúp ngươi khở ta khỏe mọi người đều khỏe thế này Tống gia cũng vô cùng bội phục chính mình cái này thương nghiệp kỳ tài, thật sự nhìn đâu cũng thấy thương cơ.
Nếu không phải sợ tiểu ớt cay nổi điên, thằng này còn đang định mượn danh nàng tại Cự Mộc Thành bên kia mở một cái Quốc Sắc Thiên Hương Viện gì gì đó, rồi xuất khẩu lao động một đám bác gái, bà lão đi qua. Lúc đó tiền có lẽ phải dùng thúng đi mà đựng mang về.
Đám Bách tộc điểu ti không thể tiếp xúc được bọn họ thần thánh không thể xâm phạm thánh nữ thì cũng có thể lái tạm mấy chiếc máy bay bà già cho đỡ nghiền, thỏa mãn một chút trong lòng ý dâm. Được như thế bọn này dâm côn còn không xua như xua vịt chạy đến.
Còn mấy vị bác gái kia, lần nữa lại tìm được về cảm giác thanh xuân bị người truy phủng. Chắc chắn sẽ chẳng có lý do gì từ chối đi qua bên đó một chuyến cả, biết đâu còn tìm được người ưng ý bằng lòng cưới các nàng về làm bảo bối để hầu hạ chẳng phải đẹp quá thay.
Nghĩ đến đâu cũng thấy chuyện tốt, Tống tiện nhân không nhịn được lại ngồi khúc khích cười quái dị.
.....
Bên này,
Thiên Hương Thánh nữ bị thằng này nói gần nói xa vòng vo tam quốc cho đầu óc quay chóng hết cả mặt, nghe không hiểu gì cả.
Này là cái gì cùng cái gì? Kỹ nữ già, Bác tộc nam tử sở thích, bản Thánh nữ???
Những cái này có liên quan đến nhau sao?
Mặt dại ra một hồi Thiên Hương đầu cảm thấy không đủ dùng, vẫn nằm im trong lều cố gắng xâu chuỗi xem tiểu tặc kia một phen lời nói là có gì ý tứ.
Bỗng nhiên!
Nhớ đến trước đó thằng chó kia còn gắng gượng xác nhận xem mình có phải thật sự được toàn bộ Bách tộc nam nhân truy phủng hay không, rồi liên hệ với bản thân hiện nay bộ dạng. Thánh nữ đại nhân lập tức hiểu ra vấn đề.
Thằng chó này vậy mà đem mình ra so sánh cùng với đám hết thời kỹ nữ kia.
Tức thì, một cảm giác phẫn nộ tuyệt luân xông thẳng lên đỉnh đầu để cái này táo bạo tiểu ớt cay thiếu điều mất đi lý trí.
“Tống tặc! Ta muốn giết ngươi!”
Đang đầu óc bay bổng muốn vào Thập Vạn Đại Sơn đại triển một phen hoành đồ Tống gia nghe nha đầu kia tiếng thét chói tai lập tức giật mình.
Đợi ngẩng đầu lên thấy Thiên Hương con mụ điên đang hùng hổ xông đến, hai mắt chẳng biết khi nào còn đã biến thành màu xanh mơn mởn như ma trơi thế kia, thằng này liền sợ đái ra máu vội vàng quát lớn:
“Dừng lại, ngươi điên cái gì!”
“Gàooô!!!”... “Chít chít!!!” – Đám Manh Manh, Husky càng là điên cuồng ôm đầu chạy trốn thật xa.
Không quản 3 con sủng vật, Thiên Hương hai mắt lạnh lẽo nhìn chòng chọc vào phía trước mỗ tiện nhân, căm hận nghiến răng:
“Lão nương hôm nay phải thiêu chết ngươi đồ chó chết này!”
“Ực!.... chớ chớ, là ngươi ép ta nói, ngươi còn đã hứa sẽ không nổi giận, đừng quên rồi.” – Con mụ điên này bây giờ bộ dáng quá thấm người rồi, Tống bảo bảo ngay cả lòng phản kháng cũng không có, vội vàng nhấc tay đầu hàng.
Có vẻ vị này Thánh nữ cực trọng lời hứa, thấy nàng động tác đình trệ, Tống Khuyết còn không mau chóng thêm vào khuyên nhủ:
“Thiên Hương cô nương, ta thực sự không có ý xúc phạm ai nha. Tại hạ chỉ là có ý tốt muốn giúp mọi người đạt thành tâm nguyện một phen thôi. Nếu ngươi không thấy hài lòng ta vậy sẽ không làm nữa, sau này cũng sẽ tuyệt đối không cùng ngươi nhắc lại chuyện này.”
“Câm mồm!”
Gặp con chó này vẫn chưa biết sai, Thiên Hương quả thật giận không thể át.
Nhưng cứ thế cùng nó đồng quy vu tận vậy quá tiện nghi tặc tử này. Nàng ngực phập phồng hít thật sâu mấy hơi, cố gắng một hồi lâu sau mới coi như tạm thời đem cái này cơn thịnh nộ đè xuống.
“Chuyện hôm nay cô nãi nãi ta nhớ kỹ! Tống tặc, ngươi chờ! Rồi sẽ có một ngày bản cô nương để ngươi quỳ gối dưới váy của ta, để ngươi điên cuồng ăn năn hối lỗi vì những gì hôm nay đã nói ra hết thảy.”
Lạnh lùng bỏ lại một câu, Thiên Hương cũng không tiếp tục muốn nhìn thấy bản mặt của tiện nhân đáng ghét này nữa mà nổi giận đùng đùng quay về trong lều đóng kín cửa, không tiếp tục quan tâm ngoại giới.
Để lại bên ngoài Tống lão gia còn đang rùng mình liên tiếp.
Đậu xanh rau má!
Ca hảo ý coi ngươi là đồng bạn, tiểu nha đầu ngươi tâm tư không thuần lại muốn ngủ ca.
Trên đời há có đạo lý như thế!
Lòng rất muốn xông lên cho con hàng này mấy cái tát cho nó tỉnh mộng, nhưng nể mặt đối phương là nữ nhân liễu yếu đào tơ, Tống Khuyết rất đại độ bỏ qua cho nàng rồi.
Mình vừa đẹp trai lên một chút như vậy là đã có nữ nhân muốn chiếm đoạt. Đợi đến lúc quay về ban đầu bộ dáng, không biết còn chiêu phong dẫn điệp cỡ nào nữa đây, thật sự là thói đời ngày nay.
Đối với giới trẻ bây giờ đạo đức suy đồi, Tống gia lòng tỏ vẻ vô cùng quan ngại.
Vốn cứ nghĩ như thế nhắm mắt nghỉ ngơi tạm thời chấp nhận chịu đựng quá một đêm Tống Khuyết lúc này là làm sao cũng không ngủ được.
Không vì gì khác, không biết làm sao hôm nay xung quanh chỗ bọn hắn ruồi muỗi côn trùng bu đến đặc biệt nhiều, dù là thằng này bôi đủ các loại thuốc, dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không thấy khá hơn chút nào.
Một lần hai lần còn có thể hiểu, nhưng nhiều lần như vậy, Tống lão gia lập tức hiểu tất cả đều là do bên kia yêu nữ giở trò.
Ăn ta uống ta, ngủ... phòng của ta. Chán chê xong sau đó hết giá trị liền đẩy Tống mỗ ra đường rồi còn gọi muỗi đến đốt, nghĩ đến đây thằng này tức nổ phổi quát lớn:
“Thiên Hương, ngươi định làm gì?”
Thấy trong lều vị kia Thánh nữ vẫn im lặng giả chết, Tống lão gia vậy liền càng tức giận:
“Ngươi còn dám dở trò đừng trách ta đem cái lều này đập.”
Lời này ít ra còn chút uy hiếp như vậy, tiểu ớt cay mới hừ nhỏ một tiếng tỏ vẻ đã biết.
Quả nhiên trước đó hắn suy đoán là đúng, không có yêu nữ này giở trò, xung quanh côn trùng thoáng một cái lập tức bay mất sạch sành sanh. Không có tiếng ong ong vo ve bên tai, thế giới này rốt cuộc thanh tĩnh.
Nhưng trải qua một trận dằn vặt như vậy, hắn cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn mất. Hơn nữa ở cạnh con mụ điên thế này, có ai lại dám thật sự đi ngủ. Lật qua lật lại không cách nào tĩnh tâm nhập định sau Tống Khuyết liền quyết định tìm đồng đội của mình tâm sự đi.
Có phúc cùng hưởng, hắn đã không ngủ được tự nhiên cũng sẽ không để nha đầu này tốt hơn.
“Tiểu nha đầu, ta muốn hỏi ngươi chút chuyện.”
Qua một hồi lâu, đợi lúc Tống gia sắp không nhịn được muốn gào thêm một lần, bên trong vị đại gia kia mới lười biếng đáp lại:
“Chuyện gì?”
“Hắc hắc, ta muốn hỏi, chuyện ngươi nói trong Thập Vạn Đại Sơn nam tử đối với ngươi cực độ truy phủng có phải hay không là thật?” – Đối với vấn đề này, Tống đại quan nhân tỏ ra đặc biệt quan tâm.
Thiên Hương cũng không hứng thú cùng hắn giải thích cái gì, chỉ là không mặn không nhạt trả lời:
“Ngươi tin cũng được không tin cũng được, không ai bắt ngươi phải tin.”
Con mụ này càng là giọng điệu mạn bất kinh tâm như vậy Tống Khuyết càng tin, hắn hớn hở như bắt được vàng, liên tục gật đầu tán dương:
“Tin tin, Thiên Hương cô nương ngươi làm người thế nào ta còn không biết sao, lời ngươi nói Tống mỗ tự nhiên tin tưởng không nghi ngờ.”
Thấy tiện nhân này hỏi mình một câu thế xong lại bắt đầu ngồi cười khúc khích không biết nghĩ đến chuyện gì xấu xa, tiểu ớt cay ngược lại bị hắn gọi lên tò mò mới bất mãn gắt khẽ:
“Tống tặc, ngươi hỏi chuyện đó làm gì, có phải hay không lại nghĩ xấu bản cô nương.”
“Không có, tuyệt đối không có!” – Bị quát hỏi, Tống lão gia giật mình thề thốt phủ nhận.
Nhưng càng như thế có tật giật mình, Thiên Hương lại càng nghi ngờ, lúc này làm sao dễ dàng buông tha cho hắn:
“Mau nói, ngươi đang nghĩ cái gì mà cười bỉ ổi như vậy? Nếu không thể cho ta giải thích rõ ràng, ngươi tự biết đến hậu quả, hừ hừ...”
“Làm gì có chuyện bỉ ổi, bản thiếu chính là đang nghĩ chuyện lợi nước lợi dân đại việc tốt. Tiểu nha đầu ngươi chớ có suy diễn linh tinh.”
“Được, nếu là chuyện tốt như thế càng không cần giấu giếm. Lập tức thành thật khai ra cho bản cô nương được biết.”
.....
Một bên muốn biết, một bên muốn giấu, 2 người lại một lần nữa tiến hành đôi co tranh chấp nảy lửa với nhau. Cuối cùng, không chịu đổi yêu nữ kia uy bức đe dọa, Tống tiện nhân đành phải chịu khuất phục.
“Tiểu nha đầu, đây là ngươi bức ta phải nói. Nếu ngươi không thích nghe cũng tuyệt đối không được nổi khùng lên, rõ chưa?” – Để đề phòng chắc chắn, thằng này còn phải cho vị nào nữ thần kinh một phát dự phòng châm.
Thánh nữ đại nhân nghe thế đại bất mãn hừ lạnh:
“Chỉ cần ngươi không làm chuyện xấu xa động chạm đến ta, bản cô nương cũng sẽ không thừa hơi cùng tiểu tử ngươi chấp nhặt.”
“Ha ha, thế ta yên tâm!”
Tống lão gia lúc này mới an tâm gật đầu:
“Nói thêm một lần nữa, chuyện này tuyệt đối không có ý gì xúc phạm đến ngươi hay Bách tộc các huynh đệ. Tiểu nha đầu ngươi tuyệt đối đừng có suy diễn linh tinh, hỏng Tống mỗ một phen tâm ý.”
“Ngươi nói quá nhiều, có rắm mau thả!”
Bên trong lều nhỏ tiểu ớt cay đã bắt đầu có dấu hiệu không nhịn được. Tống Khuyết cũng không phật lòng, lúc này êm giọng nói ra hắn mới ấp ủ nên một phen đại kế.
“Hắc hắc, Thánh nữ đại nhân, không biết ngươi có biết hay không, nhưng tại sản nghiệp dưới tay có một chỗ gọi là Thiên Thượng Nhân Gian như thế. Trong đấy có rất nhiều hoạt động vui chơi giải trí, tất nhiên cũng không thể thiếu chỗ. Nói như thế nào nhỉ... nó mở ra nhằm mục đích để giúp đỡ những nữ nhân sa cơ lỡ vận tìm được một công việc an nhàn có thể nuôi sống bản thân.”
“Hừ, không cần cho mặt mình thiếp vàng, nói thẳng là Thanh lâu đi, rồi sao?”
Gặp tiểu nha đầu cũng không ngại vấn đề này, Tống đại quan nhân càng dễ nói chuyện rồi:
“Hắc hắc, đúng vậy, là Thanh lâu. Ta phải nói rõ ràng, đây tuyệt đối không phải là của Tống mỗ sản nghiệp, bọn họ chỉ là tại địa bàn của ta hoạt động như vậy thôi. Nhưng dù sao, những cô nương này cũng là gián tiếp giúp tại hạ kiếm tiền, vì thế, nếu có thể, Tống mỗ cũng rất vui lòng vì họ lo lắng một phen.”
“Thánh nữ đại nhân, đồng dạng là nữ nhân ngươi cũng hiểu, thanh xuân như một ly trà, chỉ kịp thoáng dư vị một chút liền cứ thế vội vàng trôi qua. Làm cái ngành này được vài năm, đến khi có tuổi rồi, bọn họ cũng sẽ bị vứt đi, không người hỏi đến. Như thế hẩm hiu số phận là cỡ nào bi thương, đau khổ.”
Nói đến chỗ động tình, Tống đại quan nhân giọng điệu cũng bất giác trở nên trầm thấp nghẹn ngào:
“Vì thế nên ta nghĩ, nếu mình có năng lực có thể tìm cho những người này một con đường ra vậy cớ sao không làm. Hơn nữa, trong Thập Vạn Đại Sơn các huynh đệ có vẻ lại thích cái này một loại, đây không phải trời đất tác hợp sinh thành một đôi đại đại chuyện tốt sao.
Tất nhiên, bọn họ đám phong trần nữ tử này so với Thánh nữ ngài ngay cả một phần vạn vạn vạn phong thái cũng không kịp, ta cũng không có một chút ý nghĩ nào là khinh nhờn ngài. Nhưng vì nhu cầu của hai bên, không cầu người khác phải nâng niu truy phủng, chỉ cần Bách tộc các huynh đệ không ghét bỏ, biết trân trọng, cảm thông cho các nàng ta liền mãn nguyện rồi. Thánh nữ ngài thấy thế nào?”
Nghĩ ra được một biện pháp lợi nước lợi dân, giúp ngươi khở ta khỏe mọi người đều khỏe thế này Tống gia cũng vô cùng bội phục chính mình cái này thương nghiệp kỳ tài, thật sự nhìn đâu cũng thấy thương cơ.
Nếu không phải sợ tiểu ớt cay nổi điên, thằng này còn đang định mượn danh nàng tại Cự Mộc Thành bên kia mở một cái Quốc Sắc Thiên Hương Viện gì gì đó, rồi xuất khẩu lao động một đám bác gái, bà lão đi qua. Lúc đó tiền có lẽ phải dùng thúng đi mà đựng mang về.
Đám Bách tộc điểu ti không thể tiếp xúc được bọn họ thần thánh không thể xâm phạm thánh nữ thì cũng có thể lái tạm mấy chiếc máy bay bà già cho đỡ nghiền, thỏa mãn một chút trong lòng ý dâm. Được như thế bọn này dâm côn còn không xua như xua vịt chạy đến.
Còn mấy vị bác gái kia, lần nữa lại tìm được về cảm giác thanh xuân bị người truy phủng. Chắc chắn sẽ chẳng có lý do gì từ chối đi qua bên đó một chuyến cả, biết đâu còn tìm được người ưng ý bằng lòng cưới các nàng về làm bảo bối để hầu hạ chẳng phải đẹp quá thay.
Nghĩ đến đâu cũng thấy chuyện tốt, Tống tiện nhân không nhịn được lại ngồi khúc khích cười quái dị.
.....
Bên này,
Thiên Hương Thánh nữ bị thằng này nói gần nói xa vòng vo tam quốc cho đầu óc quay chóng hết cả mặt, nghe không hiểu gì cả.
Này là cái gì cùng cái gì? Kỹ nữ già, Bác tộc nam tử sở thích, bản Thánh nữ???
Những cái này có liên quan đến nhau sao?
Mặt dại ra một hồi Thiên Hương đầu cảm thấy không đủ dùng, vẫn nằm im trong lều cố gắng xâu chuỗi xem tiểu tặc kia một phen lời nói là có gì ý tứ.
Bỗng nhiên!
Nhớ đến trước đó thằng chó kia còn gắng gượng xác nhận xem mình có phải thật sự được toàn bộ Bách tộc nam nhân truy phủng hay không, rồi liên hệ với bản thân hiện nay bộ dạng. Thánh nữ đại nhân lập tức hiểu ra vấn đề.
Thằng chó này vậy mà đem mình ra so sánh cùng với đám hết thời kỹ nữ kia.
Tức thì, một cảm giác phẫn nộ tuyệt luân xông thẳng lên đỉnh đầu để cái này táo bạo tiểu ớt cay thiếu điều mất đi lý trí.
“Tống tặc! Ta muốn giết ngươi!”
Đang đầu óc bay bổng muốn vào Thập Vạn Đại Sơn đại triển một phen hoành đồ Tống gia nghe nha đầu kia tiếng thét chói tai lập tức giật mình.
Đợi ngẩng đầu lên thấy Thiên Hương con mụ điên đang hùng hổ xông đến, hai mắt chẳng biết khi nào còn đã biến thành màu xanh mơn mởn như ma trơi thế kia, thằng này liền sợ đái ra máu vội vàng quát lớn:
“Dừng lại, ngươi điên cái gì!”
“Gàooô!!!”... “Chít chít!!!” – Đám Manh Manh, Husky càng là điên cuồng ôm đầu chạy trốn thật xa.
Không quản 3 con sủng vật, Thiên Hương hai mắt lạnh lẽo nhìn chòng chọc vào phía trước mỗ tiện nhân, căm hận nghiến răng:
“Lão nương hôm nay phải thiêu chết ngươi đồ chó chết này!”
“Ực!.... chớ chớ, là ngươi ép ta nói, ngươi còn đã hứa sẽ không nổi giận, đừng quên rồi.” – Con mụ điên này bây giờ bộ dáng quá thấm người rồi, Tống bảo bảo ngay cả lòng phản kháng cũng không có, vội vàng nhấc tay đầu hàng.
Có vẻ vị này Thánh nữ cực trọng lời hứa, thấy nàng động tác đình trệ, Tống Khuyết còn không mau chóng thêm vào khuyên nhủ:
“Thiên Hương cô nương, ta thực sự không có ý xúc phạm ai nha. Tại hạ chỉ là có ý tốt muốn giúp mọi người đạt thành tâm nguyện một phen thôi. Nếu ngươi không thấy hài lòng ta vậy sẽ không làm nữa, sau này cũng sẽ tuyệt đối không cùng ngươi nhắc lại chuyện này.”
“Câm mồm!”
Gặp con chó này vẫn chưa biết sai, Thiên Hương quả thật giận không thể át.
Nhưng cứ thế cùng nó đồng quy vu tận vậy quá tiện nghi tặc tử này. Nàng ngực phập phồng hít thật sâu mấy hơi, cố gắng một hồi lâu sau mới coi như tạm thời đem cái này cơn thịnh nộ đè xuống.
“Chuyện hôm nay cô nãi nãi ta nhớ kỹ! Tống tặc, ngươi chờ! Rồi sẽ có một ngày bản cô nương để ngươi quỳ gối dưới váy của ta, để ngươi điên cuồng ăn năn hối lỗi vì những gì hôm nay đã nói ra hết thảy.”
Lạnh lùng bỏ lại một câu, Thiên Hương cũng không tiếp tục muốn nhìn thấy bản mặt của tiện nhân đáng ghét này nữa mà nổi giận đùng đùng quay về trong lều đóng kín cửa, không tiếp tục quan tâm ngoại giới.
Để lại bên ngoài Tống lão gia còn đang rùng mình liên tiếp.
Đậu xanh rau má!
Ca hảo ý coi ngươi là đồng bạn, tiểu nha đầu ngươi tâm tư không thuần lại muốn ngủ ca.
Trên đời há có đạo lý như thế!
Lòng rất muốn xông lên cho con hàng này mấy cái tát cho nó tỉnh mộng, nhưng nể mặt đối phương là nữ nhân liễu yếu đào tơ, Tống Khuyết rất đại độ bỏ qua cho nàng rồi.
Mình vừa đẹp trai lên một chút như vậy là đã có nữ nhân muốn chiếm đoạt. Đợi đến lúc quay về ban đầu bộ dáng, không biết còn chiêu phong dẫn điệp cỡ nào nữa đây, thật sự là thói đời ngày nay.
Đối với giới trẻ bây giờ đạo đức suy đồi, Tống gia lòng tỏ vẻ vô cùng quan ngại.
Danh sách chương