Mai Viên Sơn Trang,
Vào rừng bận bịu hơn một ngày trời, đến quá trưa hôm sau, Tống Khuyết, Thiên Hương 2 người mới phong trần mệt mỏi quay về nơi đây.
Tống lão gia là thật sự mệt mỏi, yêu nữ kia ngay từ sáng sớm hôm nay đã la hét gọi hắn dậy làm việc. Cũng không biết nàng tìm cái gì, nói chung cứ khắp rừng chuyên chọn chỗ núi cao vách sâu mà chạy. Con hàng này còn cố ý chỉnh người, dùng thủ đoạn kêu gọi đến không ít độc trùng để một đường bám theo nàng Tống Khuyết khổ không thể tả.
May mà, nhặt đầy một sọt lớn đồ vật xong tiểu nha đầu kia cũng đã cảm thấy đủ, lúc này mới hài lòng mà buông tha cho hắn một mạng.
Về đến trong nhà, thằng này liền không quản hình tượng nằm vật ra ghế nghỉ ngơi. Ngay cả Nhiếp Phong đến báo cáo mấy việc hắn cũng là câu được câu không lắng nghe như thế.
Nói chung cũng không có gì đại sự, chỉ là Phạm Nhất Vượng đội thuyền trở về, mang theo bao nhiêu hàng hóa, lợi nhuận dự tính thế nào.
Còn một chuyện nữa là Cửu Giang Minh người sáng nay đã đến Thanh Hà một chuyến, hiện đang xung quanh thăm quan, đánh giá Nguyệt Khuyết Các tư chất sản nghiệp, xem có đủ hay không điều kiện nhập minh.
Người dẫn đoàn vẫn là cùng Tống Khuyết có duyên 1 lần gặp mặt Nội Vụ Đường Đường chủ Lâm Tầm. Đã vị đại lão này tiến đến, hắn dù mệt mỏi cỡ nào cũng không thể không chạy qua tiếp đón nhân gia, như thế quá mất lễ nghĩa.
Vì thế Tống đại quan nhân đành dặn dò Thải Hồng, Dương Kế Nghiệp mấy người chặt chẽ đề phòng yêu nữ Thiên Hương, bản thân mình thì cũng chỉ dẫn theo Hùng, Nhiếp 2 người lần nữa vội vàng lên đường chạy vào trong thành.
Theo sản nghiệp càng làm càng lớn, nhiều khi hắn có muốn lười cũng không được, thật sự khổ não.
.....
Cũng may, những ngày tháng sau đó cũng không có việc gì phát sinh.
Tống lão gia có thể yên tâm nằm nhà ăn ngon ngủ kỹ, vui sướng trêu chọc mỹ thiếu nữ nha hoàn.
Những ngày này không gián đoạn theo dõi Linh Giang Bang, tuy còn chưa tìm được cơ hội xuống tay với lão Đỗ nhưng Tống Khuyết lại phát hiện ra một bí mật động trời.
Cái này để hắn vô cùng vui vẻ! Ẩn nhẫn lâu như thế, bây giờ cũng nên là lúc động động một chút, để người khác còn biết bông hoa vì sao như thế hồng, Tống gia cũng không phải đối tượng để mặc người tính toán.
Nhưng mà muốn làm cái này, còn cần chuẩn bị một số thứ. Nghĩ đến đây hắn liền đưa mắt nhìn ra xa xa ven hồ, ở bên cạnh đó có một cái nhà kho.
Vì đặc thù công việc mang tinh chất nguy hiểm quá cao, Tống Khuyết chính là ưu tiên nhường toàn bộ kho hàng cho tiểu ớt cay làm nơi phối chế độc dược.
2 tuần nay vị này Thánh nữ chính là hầu như cả ngày vùi đầu trong đó, không biết làm những chuyện gì. Nhưng con mụ này hẹn hắn 10 ngày nửa tháng sẽ có sản phẩm trả nợ, bây giờ hẳn cũng đã hoàn thành.
Tống Khuyết liền quyết định đứng dậy đi tìm nàng hỏi thăm một chuyến.
“Cộc cộc cộc..”
Theo tiếng gõ cửa vang lên không bao lâu, bên trong kho hàng một cái sọ dừa liền hé cửa thò đầu ra, thấy cái bản mặt đáng ghét kia sau nàng mới không quá thân thiện cộc lốc mở miệng:
“Chuyện gì?”
“Tiểu nha đầu, của ta độc và cổ trùng đã xong chưa?” – Tống gia cũng không quá quan tâm, nhanh chóng vào luôn công việc.
Nghe thế, tiểu ớt cay liền lườm hắn một cái rồi hầm hừ gật đầu:
“Vào đi!”
Theo nàng khẽ tránh ra thân thể, Tống Khuyết mới có hạnh lần đầu được bước vào trong này.
Chỉ thấy khắp nơi đều là bình bình lọ lọ, bên trong không ít cái còn vang lên tiếng lạo xạo bước chân của côn trùng. Toàn bộ không gian nồng nặc mùi gay mũi thảo dược, thêm nữa phối hợp với quang cảnh âm u mờ tối cùng nhan sắc chim rơi cá chết của yêu nữ này. Vậy thỏa thỏa chính là một thước phim kinh dị sống có được không, dù sao tài cao gan lớn Tống đại quan nhân đứng trong hoàn cảnh này cũng thấy khá thấm người.
Thiên Hương mới không quản con chó này suy nghĩ, dẫn hắn vào trong sau đó nhanh chóng trong đống chai lọ tìm ra một cái đưa cho hắn:
“Đây chính là thứ ngươi muốn U Ảnh Tùy Hình cổ, thân thể bền chắc, tốc độ bay cực nhanh, thiện ẩn nấp khó có thể phát hiện. Chỉ là độc tố không quá mạnh, sợ là bình thường luyện tạng võ giả cũng không thể giết chết.”
Độc mạnh hay không mạnh Tống lão gia hắn cũng không quan tâm lắm, chỉ cần bay nhanh, ẩn nấp liền được.
Tiện nhân này hiếu kỳ vội vàng mở nắp bình ra xem, bên trong cũng chỉ có một thứ đồ vật như vậy.
Đó là một dạng viên tròn như hổ phách màu vàng nhạt, ở giữa ngủ đông một con côn trùng to bằng đầu đũa, bộ dáng cùng bọ cánh cứng không khác là bao. Toàn thân màu đen tuyền không chút tạp chất, thứ này ở trong đêm quả thực khó mà nhận ra.
Chỉ là không biết hiệu quả như nào, Tống Khuyết quay sang bên cạnh tiểu ớt cay hỏi:
“Ta bây giờ cần làm thế nào?”
“Dùng khí huyết luyện hóa nó, gọi nó thức dậy, nó sẽ nhận ngươi làm chủ. Sau đó chỉ cần luyện tập cùng nhau câu thông một thời gian là có thể sai sử nó làm việc.”
Từ ngày đi rừng trở về, Thiên Hương đối với tiểu tử này đã là ghét ra mặt. Vì thế cùng hắn nói chuyện nàng cũng không có hứng thú, chỉ là nhàn nhạt giải thích một câu xong tiếp tục ném qua hai chiếc lọ nữa.
“Này hai lọ ta đã ghi tên, gồm Hóa Thi Phấn và Thất Bộ Tán. Loại trước dùng để hủy thi diệt tích, loại sau có thể độc chết từ Nhất lưu trở xuống võ giả. Ngay cả Nhất lưu lầm ăn vào cũng phải tốn rất nhiều công phu mới có thể đem độc tố loại trừ được.”
Này hai thứ công hiệu vậy mà gân gà như vậy, Tống gia nhăn mày bất mãn:
“Không thể độc chết Nhất lưu vậy ta lấy có gì dùng.”
“Hừ, ngươi tưởng muốn phối chế ra một loại độc tố đối phó được Nhất lưu cao thủ là dễ dàng như vậy.” – Thiên Hương cười lạnh mở miệng.
“Không bột đố gột nên hồ, không có nguyên liệu, xung quanh nơi này lại không có cái gì độc vật để tìm. Bản cô nương có thể giúp ngươi làm ra này đó cũng là đã hết lòng, ngươi có đổi lại ai đến đây vậy cũng là vô dụng.”
Tống Khuyết nghẹn lời, biết nha đầu này nói cũng không phải chỉ là viện cớ qua loa mình hắn đành hậm hực:
“Vậy ngươi cần cái gì nguyên liệu có thể nói nha, để ta cho người đi ra ngoài sưu tầm về.”
“Nguyên liệu? Tất nhiên là các loài độc vật, càng độc, càng quý hiếm càng tốt. Chỉ cần ngươi tìm được về ta là sẽ có biện pháp giúp ngươi phối chế ra đủ loại kiểu dáng độc dược.” – Thiên Hương chuyện đương nhiên nói.
Nghe vậy Tống lão gia liền động tâm:
“Ta còn mấy hạt Thất Vĩ Ngô Công trứng độc, ngươi vậy có thể hay không giúp ta phối chế ra một loại độc tố có thể giết chết Nhất lưu võ giả, nhưng đừng hủy hoại thân thể một cách thái quá?”
Nhớ đến Hạc Hiên cái chết, thằng này trong lòng vẫn còn sợ hãi đây. Mục tiêu sắp tới của hắn là còn cần mượn dùng địch nhân thi xác làm việc, nếu để người thất khiếu đổ máu, lục phủ ngũ tạng bị phá tan hoang như vậy thì quá lãng phí rồi.
“Ngươi tiểu tặc quả nhiên cùng Nguyễn Tuấn Huy tiện nhân kia quan hệ không cạn nha.”
Mỗ Thánh nữ chán ghét lườm thằng này một cái rồi mới gật đầu:
“Có thể, ngươi còn đồ vật gì mang hết ra đây. Bản cô nương giúp ngươi một thể, sau đó ta liền cùng ngươi hết nợ.”
Cố nhớ lại trong đầu, ngoại trừ từ chỗ lão Huyết lấy về một đống loạn thất bát tao cũng không có đồ vật gì giúp ích được chuyện này sau Tống Khuyết đành nhún vai tiếc nuối:
“Ta sưu tầm những thứ đó mà làm gì, nhưng trong kho hàng hẳn còn mấy thứ hữu ích, ngươi tự đi tìm thử xem. À... với còn mấy cây Độc Long Đảm, không biết có tác dụng gì không?”
“Độc Long Đảm, tiểu tử ngươi vậy mà còn có Độc Long Đảm!”
Bất thình lình, Thiên Hương một giọng hét dọa hắn giật nảy cả mình.
Nhìn con mụ này kích động như thế, hai mắt còn đang bắn ra hừng hực khát vọng, Tống đại quan nhân liền cảm giác giống như mình nói hớ. Tiện nhân này lập tức sửa giọng:
“À, cái này sao... ta nhớ lầm. Vốn có một cây như thế nhưng đã đem tặng cho Nguyễn La Thăng lão tặc ngươi cũng biết rồi đấy. Ha ha, nhìn ta cái này đầu óc, thật sự là... ha ha!”
“Tống tặc!” – Thiên Hương tức giận cắn răng nghiến lợi.
Thằng khốn nạn này tính cách như nào nàng còn không rõ sao, rõ ràng đây là biết nàng cần gấp thứ này liền cố tình giữ lại đầy trời chào giá.
Tiểu ớt cay quả thật không cách nào nhẫn nhịn được tiện nhân này, thảo nào xa xưa ông bà tổ huấn không cho giao thương với Đại Viêm người cũng không phải là không có lý do.
Một đám vô sỉ, xảo trá, tham lam khốn kiếp.
“Không có Độc Long Đảm, những loại độc như ngươi nói là không có cách nào điều chế được.” – Nha đầu này cũng bắt đầu học khôn, biết kì kèo trả giá.
Đáng tiếc gặp được Tống lão ma, thằng này vậy mặt không chút nào bối rối gật gù:
“Không sao, dù sao ngươi đã làm hết sức rồi!”
Nói rồi còn cười hớn hở khen ngợi Thiên Hương đồng chí đã tận tụy làm việc vì sự phát triển chung của toàn xã hội. Nghe vào để tiểu ớt cay vô cùng ngứa tai, thấy thằng chó này thật sự chuẩn bị quay đầu rời đi, nàng đành khuất phục đứng ra chặn lại:
“Tống tặc, nói đi, làm thế nào ngươi mới bằng lòng đưa Độc Long Đảm cho ta?”
Tiểu nha đầu, còn không trị được ngươi!
Cuối cùng cũng có cái nắm thóp được con hàng này, Tống gia trong lòng đắc ý. Lúc này mới giả vờ giả vịt khó khăn trả lời:
“Cái này sao, Độc Long Đảm vô cùng hiếm gặp, nhưng nếu ta dốc toàn lực cho người đi tìm vậy cũng chưa hẳn không thể tìm đến 1, 2 cây nữa. Chỉ là như thế quá phiền phức mà lại tốn thời gian, Nguyệt Khuyết Các các huynh đệ còn cần bận rộn công việc đây, bắt bọn họ phải bôn ba vất vả vậy ta cũng không nỡ.”
Nói đồng thời trên mặt còn thể hiện đầy rẫy vẻ ăn năn, áy náy. Phần này tấm lòng rộng lớn, biết quan tâm lo nghĩ cho thuộc hạ đến thuộc hạ, quả thực khiến người cảm động rơi lệ.
Nhìn vào nó khuynh tình biểu diễn, Thánh nữ đại nhân cũng phải nể phục không thôi. Lúc này nàng ngực kích động phập phồng, dùng hết sức bình sinh cắn răng thật chặt, âm u quát:
“Đủ! Nói đi, điều kiện của ngươi là gì?”
“Hắc hắc, không vội.” – Đã nha đầu này không muốn xem hắn biểu diễn, thằng này lập tức trở mặt.
“Trước tiên cho ta phối chế ra độc dược, đợi bản thiếu kiểm nghiệm chất lượng sau chúng ta sẽ bàn về vấn đề này.”
Thiên Hương còn có thể làm sao, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Lang bạt giang hồ một thời gian, nàng thành công hiểu được cái này đạo lý.
Vào rừng bận bịu hơn một ngày trời, đến quá trưa hôm sau, Tống Khuyết, Thiên Hương 2 người mới phong trần mệt mỏi quay về nơi đây.
Tống lão gia là thật sự mệt mỏi, yêu nữ kia ngay từ sáng sớm hôm nay đã la hét gọi hắn dậy làm việc. Cũng không biết nàng tìm cái gì, nói chung cứ khắp rừng chuyên chọn chỗ núi cao vách sâu mà chạy. Con hàng này còn cố ý chỉnh người, dùng thủ đoạn kêu gọi đến không ít độc trùng để một đường bám theo nàng Tống Khuyết khổ không thể tả.
May mà, nhặt đầy một sọt lớn đồ vật xong tiểu nha đầu kia cũng đã cảm thấy đủ, lúc này mới hài lòng mà buông tha cho hắn một mạng.
Về đến trong nhà, thằng này liền không quản hình tượng nằm vật ra ghế nghỉ ngơi. Ngay cả Nhiếp Phong đến báo cáo mấy việc hắn cũng là câu được câu không lắng nghe như thế.
Nói chung cũng không có gì đại sự, chỉ là Phạm Nhất Vượng đội thuyền trở về, mang theo bao nhiêu hàng hóa, lợi nhuận dự tính thế nào.
Còn một chuyện nữa là Cửu Giang Minh người sáng nay đã đến Thanh Hà một chuyến, hiện đang xung quanh thăm quan, đánh giá Nguyệt Khuyết Các tư chất sản nghiệp, xem có đủ hay không điều kiện nhập minh.
Người dẫn đoàn vẫn là cùng Tống Khuyết có duyên 1 lần gặp mặt Nội Vụ Đường Đường chủ Lâm Tầm. Đã vị đại lão này tiến đến, hắn dù mệt mỏi cỡ nào cũng không thể không chạy qua tiếp đón nhân gia, như thế quá mất lễ nghĩa.
Vì thế Tống đại quan nhân đành dặn dò Thải Hồng, Dương Kế Nghiệp mấy người chặt chẽ đề phòng yêu nữ Thiên Hương, bản thân mình thì cũng chỉ dẫn theo Hùng, Nhiếp 2 người lần nữa vội vàng lên đường chạy vào trong thành.
Theo sản nghiệp càng làm càng lớn, nhiều khi hắn có muốn lười cũng không được, thật sự khổ não.
.....
Cũng may, những ngày tháng sau đó cũng không có việc gì phát sinh.
Tống lão gia có thể yên tâm nằm nhà ăn ngon ngủ kỹ, vui sướng trêu chọc mỹ thiếu nữ nha hoàn.
Những ngày này không gián đoạn theo dõi Linh Giang Bang, tuy còn chưa tìm được cơ hội xuống tay với lão Đỗ nhưng Tống Khuyết lại phát hiện ra một bí mật động trời.
Cái này để hắn vô cùng vui vẻ! Ẩn nhẫn lâu như thế, bây giờ cũng nên là lúc động động một chút, để người khác còn biết bông hoa vì sao như thế hồng, Tống gia cũng không phải đối tượng để mặc người tính toán.
Nhưng mà muốn làm cái này, còn cần chuẩn bị một số thứ. Nghĩ đến đây hắn liền đưa mắt nhìn ra xa xa ven hồ, ở bên cạnh đó có một cái nhà kho.
Vì đặc thù công việc mang tinh chất nguy hiểm quá cao, Tống Khuyết chính là ưu tiên nhường toàn bộ kho hàng cho tiểu ớt cay làm nơi phối chế độc dược.
2 tuần nay vị này Thánh nữ chính là hầu như cả ngày vùi đầu trong đó, không biết làm những chuyện gì. Nhưng con mụ này hẹn hắn 10 ngày nửa tháng sẽ có sản phẩm trả nợ, bây giờ hẳn cũng đã hoàn thành.
Tống Khuyết liền quyết định đứng dậy đi tìm nàng hỏi thăm một chuyến.
“Cộc cộc cộc..”
Theo tiếng gõ cửa vang lên không bao lâu, bên trong kho hàng một cái sọ dừa liền hé cửa thò đầu ra, thấy cái bản mặt đáng ghét kia sau nàng mới không quá thân thiện cộc lốc mở miệng:
“Chuyện gì?”
“Tiểu nha đầu, của ta độc và cổ trùng đã xong chưa?” – Tống gia cũng không quá quan tâm, nhanh chóng vào luôn công việc.
Nghe thế, tiểu ớt cay liền lườm hắn một cái rồi hầm hừ gật đầu:
“Vào đi!”
Theo nàng khẽ tránh ra thân thể, Tống Khuyết mới có hạnh lần đầu được bước vào trong này.
Chỉ thấy khắp nơi đều là bình bình lọ lọ, bên trong không ít cái còn vang lên tiếng lạo xạo bước chân của côn trùng. Toàn bộ không gian nồng nặc mùi gay mũi thảo dược, thêm nữa phối hợp với quang cảnh âm u mờ tối cùng nhan sắc chim rơi cá chết của yêu nữ này. Vậy thỏa thỏa chính là một thước phim kinh dị sống có được không, dù sao tài cao gan lớn Tống đại quan nhân đứng trong hoàn cảnh này cũng thấy khá thấm người.
Thiên Hương mới không quản con chó này suy nghĩ, dẫn hắn vào trong sau đó nhanh chóng trong đống chai lọ tìm ra một cái đưa cho hắn:
“Đây chính là thứ ngươi muốn U Ảnh Tùy Hình cổ, thân thể bền chắc, tốc độ bay cực nhanh, thiện ẩn nấp khó có thể phát hiện. Chỉ là độc tố không quá mạnh, sợ là bình thường luyện tạng võ giả cũng không thể giết chết.”
Độc mạnh hay không mạnh Tống lão gia hắn cũng không quan tâm lắm, chỉ cần bay nhanh, ẩn nấp liền được.
Tiện nhân này hiếu kỳ vội vàng mở nắp bình ra xem, bên trong cũng chỉ có một thứ đồ vật như vậy.
Đó là một dạng viên tròn như hổ phách màu vàng nhạt, ở giữa ngủ đông một con côn trùng to bằng đầu đũa, bộ dáng cùng bọ cánh cứng không khác là bao. Toàn thân màu đen tuyền không chút tạp chất, thứ này ở trong đêm quả thực khó mà nhận ra.
Chỉ là không biết hiệu quả như nào, Tống Khuyết quay sang bên cạnh tiểu ớt cay hỏi:
“Ta bây giờ cần làm thế nào?”
“Dùng khí huyết luyện hóa nó, gọi nó thức dậy, nó sẽ nhận ngươi làm chủ. Sau đó chỉ cần luyện tập cùng nhau câu thông một thời gian là có thể sai sử nó làm việc.”
Từ ngày đi rừng trở về, Thiên Hương đối với tiểu tử này đã là ghét ra mặt. Vì thế cùng hắn nói chuyện nàng cũng không có hứng thú, chỉ là nhàn nhạt giải thích một câu xong tiếp tục ném qua hai chiếc lọ nữa.
“Này hai lọ ta đã ghi tên, gồm Hóa Thi Phấn và Thất Bộ Tán. Loại trước dùng để hủy thi diệt tích, loại sau có thể độc chết từ Nhất lưu trở xuống võ giả. Ngay cả Nhất lưu lầm ăn vào cũng phải tốn rất nhiều công phu mới có thể đem độc tố loại trừ được.”
Này hai thứ công hiệu vậy mà gân gà như vậy, Tống gia nhăn mày bất mãn:
“Không thể độc chết Nhất lưu vậy ta lấy có gì dùng.”
“Hừ, ngươi tưởng muốn phối chế ra một loại độc tố đối phó được Nhất lưu cao thủ là dễ dàng như vậy.” – Thiên Hương cười lạnh mở miệng.
“Không bột đố gột nên hồ, không có nguyên liệu, xung quanh nơi này lại không có cái gì độc vật để tìm. Bản cô nương có thể giúp ngươi làm ra này đó cũng là đã hết lòng, ngươi có đổi lại ai đến đây vậy cũng là vô dụng.”
Tống Khuyết nghẹn lời, biết nha đầu này nói cũng không phải chỉ là viện cớ qua loa mình hắn đành hậm hực:
“Vậy ngươi cần cái gì nguyên liệu có thể nói nha, để ta cho người đi ra ngoài sưu tầm về.”
“Nguyên liệu? Tất nhiên là các loài độc vật, càng độc, càng quý hiếm càng tốt. Chỉ cần ngươi tìm được về ta là sẽ có biện pháp giúp ngươi phối chế ra đủ loại kiểu dáng độc dược.” – Thiên Hương chuyện đương nhiên nói.
Nghe vậy Tống lão gia liền động tâm:
“Ta còn mấy hạt Thất Vĩ Ngô Công trứng độc, ngươi vậy có thể hay không giúp ta phối chế ra một loại độc tố có thể giết chết Nhất lưu võ giả, nhưng đừng hủy hoại thân thể một cách thái quá?”
Nhớ đến Hạc Hiên cái chết, thằng này trong lòng vẫn còn sợ hãi đây. Mục tiêu sắp tới của hắn là còn cần mượn dùng địch nhân thi xác làm việc, nếu để người thất khiếu đổ máu, lục phủ ngũ tạng bị phá tan hoang như vậy thì quá lãng phí rồi.
“Ngươi tiểu tặc quả nhiên cùng Nguyễn Tuấn Huy tiện nhân kia quan hệ không cạn nha.”
Mỗ Thánh nữ chán ghét lườm thằng này một cái rồi mới gật đầu:
“Có thể, ngươi còn đồ vật gì mang hết ra đây. Bản cô nương giúp ngươi một thể, sau đó ta liền cùng ngươi hết nợ.”
Cố nhớ lại trong đầu, ngoại trừ từ chỗ lão Huyết lấy về một đống loạn thất bát tao cũng không có đồ vật gì giúp ích được chuyện này sau Tống Khuyết đành nhún vai tiếc nuối:
“Ta sưu tầm những thứ đó mà làm gì, nhưng trong kho hàng hẳn còn mấy thứ hữu ích, ngươi tự đi tìm thử xem. À... với còn mấy cây Độc Long Đảm, không biết có tác dụng gì không?”
“Độc Long Đảm, tiểu tử ngươi vậy mà còn có Độc Long Đảm!”
Bất thình lình, Thiên Hương một giọng hét dọa hắn giật nảy cả mình.
Nhìn con mụ này kích động như thế, hai mắt còn đang bắn ra hừng hực khát vọng, Tống đại quan nhân liền cảm giác giống như mình nói hớ. Tiện nhân này lập tức sửa giọng:
“À, cái này sao... ta nhớ lầm. Vốn có một cây như thế nhưng đã đem tặng cho Nguyễn La Thăng lão tặc ngươi cũng biết rồi đấy. Ha ha, nhìn ta cái này đầu óc, thật sự là... ha ha!”
“Tống tặc!” – Thiên Hương tức giận cắn răng nghiến lợi.
Thằng khốn nạn này tính cách như nào nàng còn không rõ sao, rõ ràng đây là biết nàng cần gấp thứ này liền cố tình giữ lại đầy trời chào giá.
Tiểu ớt cay quả thật không cách nào nhẫn nhịn được tiện nhân này, thảo nào xa xưa ông bà tổ huấn không cho giao thương với Đại Viêm người cũng không phải là không có lý do.
Một đám vô sỉ, xảo trá, tham lam khốn kiếp.
“Không có Độc Long Đảm, những loại độc như ngươi nói là không có cách nào điều chế được.” – Nha đầu này cũng bắt đầu học khôn, biết kì kèo trả giá.
Đáng tiếc gặp được Tống lão ma, thằng này vậy mặt không chút nào bối rối gật gù:
“Không sao, dù sao ngươi đã làm hết sức rồi!”
Nói rồi còn cười hớn hở khen ngợi Thiên Hương đồng chí đã tận tụy làm việc vì sự phát triển chung của toàn xã hội. Nghe vào để tiểu ớt cay vô cùng ngứa tai, thấy thằng chó này thật sự chuẩn bị quay đầu rời đi, nàng đành khuất phục đứng ra chặn lại:
“Tống tặc, nói đi, làm thế nào ngươi mới bằng lòng đưa Độc Long Đảm cho ta?”
Tiểu nha đầu, còn không trị được ngươi!
Cuối cùng cũng có cái nắm thóp được con hàng này, Tống gia trong lòng đắc ý. Lúc này mới giả vờ giả vịt khó khăn trả lời:
“Cái này sao, Độc Long Đảm vô cùng hiếm gặp, nhưng nếu ta dốc toàn lực cho người đi tìm vậy cũng chưa hẳn không thể tìm đến 1, 2 cây nữa. Chỉ là như thế quá phiền phức mà lại tốn thời gian, Nguyệt Khuyết Các các huynh đệ còn cần bận rộn công việc đây, bắt bọn họ phải bôn ba vất vả vậy ta cũng không nỡ.”
Nói đồng thời trên mặt còn thể hiện đầy rẫy vẻ ăn năn, áy náy. Phần này tấm lòng rộng lớn, biết quan tâm lo nghĩ cho thuộc hạ đến thuộc hạ, quả thực khiến người cảm động rơi lệ.
Nhìn vào nó khuynh tình biểu diễn, Thánh nữ đại nhân cũng phải nể phục không thôi. Lúc này nàng ngực kích động phập phồng, dùng hết sức bình sinh cắn răng thật chặt, âm u quát:
“Đủ! Nói đi, điều kiện của ngươi là gì?”
“Hắc hắc, không vội.” – Đã nha đầu này không muốn xem hắn biểu diễn, thằng này lập tức trở mặt.
“Trước tiên cho ta phối chế ra độc dược, đợi bản thiếu kiểm nghiệm chất lượng sau chúng ta sẽ bàn về vấn đề này.”
Thiên Hương còn có thể làm sao, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Lang bạt giang hồ một thời gian, nàng thành công hiểu được cái này đạo lý.
Danh sách chương