Tống Mịch muốn tìm bộ quần áo nào đấy thích hợp để đi gặp Lăng gia gia nhưng tìm nửa ngày toàn là áo crotop, không hở bụng cũng quá ngắn, cùng những bộ đồ dễ hoạt động.
Thời trang thiếu nữ gì đó không có chút nào liên hệ với tủ quần áo của cô.
Bất lực đành cướp một chiếc váy trong không gian Mặc Hoành.
Một chiếc váy qua đầu gối, cao cổ màu đen, thuộc thể loại cổ điển, với những viền vàng làm điểm nhấn.
Vừa tôn lên làn da trắng ngần của cô, còn tạo cảm giác mạnh mẽ, lạnh lùng cùng tự lập.
Suốt cả đường Ngạo Đường chỉ nhìn cô đúng một lần, còn lại đều quanh đi ngắm cửa sổ.
Lăng gia gia là người từ bàn tay trắng xây dựng lên Lăng thị, khó khan gian khổ chưa gì không trải.
Mặc dù bây giờ Lăng Giang là người nắm quyền điều hành mọi việc, nhưng Lăng gia gia vẫn là người đứng đầu Lăng gia.
Lăng gia gia thích yên tĩnh nên lui về sống ở một căn biệt thự trên núi.
Toàn bộ kiến trúc từ trong ra ngoài đều thiết kế theo phong cách thời phong kiến, ngay cả trang phục người hầu cũng là từ thời Hán.
Bước vào đây như bước vào biệt phủ của mấy vị quan lại quyền cao chức trọng thời xưa, cực kì có khí thế của một gia tộc đứng đầu.
Bãi đỗ xe ở dưới chân núi, muốn lên chỉ có thể đi cáp treo.
Nghe vậy Ngạo Đường nhất quyết không vào, ngồi đợi trong xe.
Tống Mịch không muốn ép anh, nên một mình đi lên đỉnh núi gặp Lăng gia gia.
Người hầu dẫn Tống Mịch đến sảnh chính, Lăng gia gia đanh nhắm mắt dưỡng thần ngồi ở chính giữa.
Thấy cô, Lăng gia gia mở mắt, nở nụ cười hiền từ nhưng khí chất của người từng trải vẫn toát ra muốn chèn ép cô.
"Mịch Nhi đến rồi à, lâu quá không gặp con, ngày càng ra dáng thiếu nữ rồi"
"Lăng gia gia, lâu rồi không gặp người.
Người vẫn vậy"
Tống Mịch cúi người chào, toát lên phong thái tiểu thư đài cát, quý phái và tao nhã.
Lăng gia gia mỉm cười, dò xét từ đầu đến chân Tống Mịch, vuốt râu, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào cô.
"Lần gần đây nhất ta gặp con là khi con 14 tuổi, đã 7 năm trôi qua rồi."
Tống Mịch ngồi trên ghế mỉm cười khách sáo.
"Lăng gia gia, có thể bàn đến vấn đề chính không ?"
"Ha ha ha, con hấp tấp muốn hủy hôn với cháu ta vậy sao? Được, nói ta nghe, tại sao con muốn hủy hôn? Lăng Giang làm gì có lỗi với con sao? Cứ bảo với ta, ta làm chủ cho con"
Tống Mịch mỉm cười, đưa cho Lăng gia gia xem một đoạn clip lưu trong máy.
Lăng gia gia xem xong, mặt đen như đít nồi, khỏi nói cũng biết rất tức giận.
"Lăng gia gia, con không thích Lăng Giang, 2 bọn con không hợp.
Dưa xanh hái không ngọt, mong người hiểu cho con"
Lăng gia gia, xoa xoa trán, trầm giọng.
"Haizz, Mịch Nhi, ta thật sự muốn con làm cháu dâu.
Là đứa cháu của ta sai, ta sẽ bảo nó xin lỗi con.
Chuyện hủy hôn vô cùng trọng đại, không thể cứ vậy muốn hủy là hủy"
"Lăng gia gia, con không thể chấp nhận một người mà từ đầu đã không thích con.
Mong người hiểu cho, hôn ước này, con nhất định phải hủy"
Tống Mịch lờ đi dáng vẻ tội nghiệp của Lăng gia gia, ánh mắt kiên quyết, khẳng định.
"Haizzz, được.
Con đã kiên quyết như vậy thì ta đành chịu, coi như ta và con không có duyên"
"Cảm ơn Lăng gia gia"
Tống Mịch chưa kịp rời đi, Lăng gia gia lại cất giọng.
"Người đàn ông ngồi trong xe con có chỗ nào hơn cháu ta sao?"
Thoáng nghĩ đến Ngạo Đường, trong long Tống Mịch ngập tràn hạnh phúc, quay người nở nụ cười tươi như ánh ban mai.
"Anh ấy là người con chọn"
Lăng gia gia ngây người nhìn cô, thở dài mỉm cười.
"Con rất giống bà ngoại con.
Chuyện của bọn trẻ các con, ta không lo nữa"
"Tạm biệt Lăng gia gia"
"Ừm, đi đường cẩn thận"
Tống Mịch trở về trong xe, đã thấy Ngạo Đường thu mình ngồi ngủ một góc.
Gửi những thứ cô chuẩn bị cho Mặc Mộ Thần, nhanh chóng chạy xe về nhà.
Ngủ một giấc đến tối, Lăng gia liền không còn nữa rồi.
Nghĩ đến dáng vẻ của Lăng gia gia, Tống Mịch thở dài.
Mặc Hoành cả đêm tu luyện, linh lực khôi phục không ít, bay bên cạnh nói.
"Người hủy Lăng thị, vậy những người khác thì sao?"
Tống Mịch thờ ơ đáp lại.
"Liên quan gì đến ta"
Mặc Hoành nhíu mày, có vẻ không bằng lòng, cao giọng
"Những người đó vô tội"
"Bọn họ vô tội hay không người thật sự biết sao?"
"Ý người là gì?"
"Con người không dùng một chữ vô tội là có thể hình dung.
Khi ảnh hưởng đến lợi ích của mình.
Con người có thể làm mọi cách để giành lại.
Thật sự có người là hoàn toàn vô tội sao?"
"......."
Sáng sớm, mặt trời còn chưa lên.
Cả mạng xã hội đã bùng nổ, Cẩn gia và Lăng gia chính thức hủy hôn.
Không nói rõ lí do, người xung quanh chỉ có thể tự đưa ra vô số phỏng đoán để thỏa mãn tính tò mò.
Đa phần mọi người đếu nói, là do nhị tiểu thư Cẩn gia quá kiêu ngạo, không coi ai ra gì, suốt ngày thần thần bí bí, lộ mặt cũng chưa từng.
Nhiệt lửa còn chưa kịp nguôi, mấy ngày sau những sự thật về Lăng thị được phơi bày, công an bắt tay vào cuộc.
Ngay cả việc Lăng Giang ăn vụng ngay bên cạnh biệt thự vị cựu hôn thê cũng khiến người khác trầm trồ, mở tròn mắt mà nhìn.
Lăng gia dù có ra sức ép tin này xuống cũng vô dụng, mấy ngày sau tin tức lại xuất hiện trên trang nhất.
Mà muốn tìm ra người đứng đằng sau cũng không tra ra được.
Mấy người đó làm việc cực kì cẩn trọng và nhanh gọn, một chút tung tích cũng không có.
Lăng thị cứ thế tuột dốc không phanh, cổ phần muốn bán đi còn không ai mua.
Ngay giây phút, Lăng thị gần như phải tuyên bố phá sản, lại có người đi thu mua tất cả cổ phần.
Ngay tức khắc nắm toàn quyền quản lí Lăng thị trong tay.
Tống Mịch nằm trên giường, mò mẫn tìm điện thoại đang reo.
Là Mặc Mộ Thần.
"Có chuyện gì?"
"Cẩn tiểu thư, 15 phần trăm cổ phần đã được gửi.
Cô xem nhận được chưa!?"
"Tôi biết rồi"
"Còn nữa...."
"Cái gì nữa?"
"Cẩn tiểu thư, việc lần này rất cảm ơn cô.
Tôi cảm thấy chúng ta rất hợp, cô thử suy xét về tôi chút đi"
Lời Mặc Mộ Thần vừa thốt ra, Ngạo Đường đã tròn mắt nhìn cô, cầm lấy điện thoại trên tay Tống Mịch, gằn giọng.
"Cô ấy có bạn trai rồi"
Rồi sắc mặt tối sầm, lạnh lùng lật người.
Đầu bên kia im lặng một lúc, có lẽ khá khó khăn mới chấn định, ngập ngừng hỏi lại.
"Người vừa nói là....."
"Lão công tôi" Tống Mịch day day trán, giây trước giọng điệu còn rất sủng nịnh, giây sau đã đầy mùi nguy hiểm.
"Vì anh mà giờ lão công nhà tôi cáu kỉnh rồi, Mặc Mộ Thần, anh có tin tôi cho anh thành Lăng gia tiếp theo không?"
Mặc Mộ Thần vội vàng lên tiếng.
"Tôi chỉ nói đùa thôi, Cẩn tiểu thư đừng cho là thật.
Tôi chỉ thích mấy mỹ nữ phóng khoáng, đáng yêu hơn.
Cẩn tiểu thư chỉ nên làm bạn.
Tạm biệt"
Cúp máy, quay người ôm Ngạo Đường từ sau lưng, ngay lập tức anh đã quay người ôm chặt cô vào lòng, giọng nói có chút mất mác.
"Em chỉ có thể là của anh.
Người khác đừng mơ tưởng tới"
"Được, chỉ là của anh"
Thời trang thiếu nữ gì đó không có chút nào liên hệ với tủ quần áo của cô.
Bất lực đành cướp một chiếc váy trong không gian Mặc Hoành.
Một chiếc váy qua đầu gối, cao cổ màu đen, thuộc thể loại cổ điển, với những viền vàng làm điểm nhấn.
Vừa tôn lên làn da trắng ngần của cô, còn tạo cảm giác mạnh mẽ, lạnh lùng cùng tự lập.
Suốt cả đường Ngạo Đường chỉ nhìn cô đúng một lần, còn lại đều quanh đi ngắm cửa sổ.
Lăng gia gia là người từ bàn tay trắng xây dựng lên Lăng thị, khó khan gian khổ chưa gì không trải.
Mặc dù bây giờ Lăng Giang là người nắm quyền điều hành mọi việc, nhưng Lăng gia gia vẫn là người đứng đầu Lăng gia.
Lăng gia gia thích yên tĩnh nên lui về sống ở một căn biệt thự trên núi.
Toàn bộ kiến trúc từ trong ra ngoài đều thiết kế theo phong cách thời phong kiến, ngay cả trang phục người hầu cũng là từ thời Hán.
Bước vào đây như bước vào biệt phủ của mấy vị quan lại quyền cao chức trọng thời xưa, cực kì có khí thế của một gia tộc đứng đầu.
Bãi đỗ xe ở dưới chân núi, muốn lên chỉ có thể đi cáp treo.
Nghe vậy Ngạo Đường nhất quyết không vào, ngồi đợi trong xe.
Tống Mịch không muốn ép anh, nên một mình đi lên đỉnh núi gặp Lăng gia gia.
Người hầu dẫn Tống Mịch đến sảnh chính, Lăng gia gia đanh nhắm mắt dưỡng thần ngồi ở chính giữa.
Thấy cô, Lăng gia gia mở mắt, nở nụ cười hiền từ nhưng khí chất của người từng trải vẫn toát ra muốn chèn ép cô.
"Mịch Nhi đến rồi à, lâu quá không gặp con, ngày càng ra dáng thiếu nữ rồi"
"Lăng gia gia, lâu rồi không gặp người.
Người vẫn vậy"
Tống Mịch cúi người chào, toát lên phong thái tiểu thư đài cát, quý phái và tao nhã.
Lăng gia gia mỉm cười, dò xét từ đầu đến chân Tống Mịch, vuốt râu, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào cô.
"Lần gần đây nhất ta gặp con là khi con 14 tuổi, đã 7 năm trôi qua rồi."
Tống Mịch ngồi trên ghế mỉm cười khách sáo.
"Lăng gia gia, có thể bàn đến vấn đề chính không ?"
"Ha ha ha, con hấp tấp muốn hủy hôn với cháu ta vậy sao? Được, nói ta nghe, tại sao con muốn hủy hôn? Lăng Giang làm gì có lỗi với con sao? Cứ bảo với ta, ta làm chủ cho con"
Tống Mịch mỉm cười, đưa cho Lăng gia gia xem một đoạn clip lưu trong máy.
Lăng gia gia xem xong, mặt đen như đít nồi, khỏi nói cũng biết rất tức giận.
"Lăng gia gia, con không thích Lăng Giang, 2 bọn con không hợp.
Dưa xanh hái không ngọt, mong người hiểu cho con"
Lăng gia gia, xoa xoa trán, trầm giọng.
"Haizz, Mịch Nhi, ta thật sự muốn con làm cháu dâu.
Là đứa cháu của ta sai, ta sẽ bảo nó xin lỗi con.
Chuyện hủy hôn vô cùng trọng đại, không thể cứ vậy muốn hủy là hủy"
"Lăng gia gia, con không thể chấp nhận một người mà từ đầu đã không thích con.
Mong người hiểu cho, hôn ước này, con nhất định phải hủy"
Tống Mịch lờ đi dáng vẻ tội nghiệp của Lăng gia gia, ánh mắt kiên quyết, khẳng định.
"Haizzz, được.
Con đã kiên quyết như vậy thì ta đành chịu, coi như ta và con không có duyên"
"Cảm ơn Lăng gia gia"
Tống Mịch chưa kịp rời đi, Lăng gia gia lại cất giọng.
"Người đàn ông ngồi trong xe con có chỗ nào hơn cháu ta sao?"
Thoáng nghĩ đến Ngạo Đường, trong long Tống Mịch ngập tràn hạnh phúc, quay người nở nụ cười tươi như ánh ban mai.
"Anh ấy là người con chọn"
Lăng gia gia ngây người nhìn cô, thở dài mỉm cười.
"Con rất giống bà ngoại con.
Chuyện của bọn trẻ các con, ta không lo nữa"
"Tạm biệt Lăng gia gia"
"Ừm, đi đường cẩn thận"
Tống Mịch trở về trong xe, đã thấy Ngạo Đường thu mình ngồi ngủ một góc.
Gửi những thứ cô chuẩn bị cho Mặc Mộ Thần, nhanh chóng chạy xe về nhà.
Ngủ một giấc đến tối, Lăng gia liền không còn nữa rồi.
Nghĩ đến dáng vẻ của Lăng gia gia, Tống Mịch thở dài.
Mặc Hoành cả đêm tu luyện, linh lực khôi phục không ít, bay bên cạnh nói.
"Người hủy Lăng thị, vậy những người khác thì sao?"
Tống Mịch thờ ơ đáp lại.
"Liên quan gì đến ta"
Mặc Hoành nhíu mày, có vẻ không bằng lòng, cao giọng
"Những người đó vô tội"
"Bọn họ vô tội hay không người thật sự biết sao?"
"Ý người là gì?"
"Con người không dùng một chữ vô tội là có thể hình dung.
Khi ảnh hưởng đến lợi ích của mình.
Con người có thể làm mọi cách để giành lại.
Thật sự có người là hoàn toàn vô tội sao?"
"......."
Sáng sớm, mặt trời còn chưa lên.
Cả mạng xã hội đã bùng nổ, Cẩn gia và Lăng gia chính thức hủy hôn.
Không nói rõ lí do, người xung quanh chỉ có thể tự đưa ra vô số phỏng đoán để thỏa mãn tính tò mò.
Đa phần mọi người đếu nói, là do nhị tiểu thư Cẩn gia quá kiêu ngạo, không coi ai ra gì, suốt ngày thần thần bí bí, lộ mặt cũng chưa từng.
Nhiệt lửa còn chưa kịp nguôi, mấy ngày sau những sự thật về Lăng thị được phơi bày, công an bắt tay vào cuộc.
Ngay cả việc Lăng Giang ăn vụng ngay bên cạnh biệt thự vị cựu hôn thê cũng khiến người khác trầm trồ, mở tròn mắt mà nhìn.
Lăng gia dù có ra sức ép tin này xuống cũng vô dụng, mấy ngày sau tin tức lại xuất hiện trên trang nhất.
Mà muốn tìm ra người đứng đằng sau cũng không tra ra được.
Mấy người đó làm việc cực kì cẩn trọng và nhanh gọn, một chút tung tích cũng không có.
Lăng thị cứ thế tuột dốc không phanh, cổ phần muốn bán đi còn không ai mua.
Ngay giây phút, Lăng thị gần như phải tuyên bố phá sản, lại có người đi thu mua tất cả cổ phần.
Ngay tức khắc nắm toàn quyền quản lí Lăng thị trong tay.
Tống Mịch nằm trên giường, mò mẫn tìm điện thoại đang reo.
Là Mặc Mộ Thần.
"Có chuyện gì?"
"Cẩn tiểu thư, 15 phần trăm cổ phần đã được gửi.
Cô xem nhận được chưa!?"
"Tôi biết rồi"
"Còn nữa...."
"Cái gì nữa?"
"Cẩn tiểu thư, việc lần này rất cảm ơn cô.
Tôi cảm thấy chúng ta rất hợp, cô thử suy xét về tôi chút đi"
Lời Mặc Mộ Thần vừa thốt ra, Ngạo Đường đã tròn mắt nhìn cô, cầm lấy điện thoại trên tay Tống Mịch, gằn giọng.
"Cô ấy có bạn trai rồi"
Rồi sắc mặt tối sầm, lạnh lùng lật người.
Đầu bên kia im lặng một lúc, có lẽ khá khó khăn mới chấn định, ngập ngừng hỏi lại.
"Người vừa nói là....."
"Lão công tôi" Tống Mịch day day trán, giây trước giọng điệu còn rất sủng nịnh, giây sau đã đầy mùi nguy hiểm.
"Vì anh mà giờ lão công nhà tôi cáu kỉnh rồi, Mặc Mộ Thần, anh có tin tôi cho anh thành Lăng gia tiếp theo không?"
Mặc Mộ Thần vội vàng lên tiếng.
"Tôi chỉ nói đùa thôi, Cẩn tiểu thư đừng cho là thật.
Tôi chỉ thích mấy mỹ nữ phóng khoáng, đáng yêu hơn.
Cẩn tiểu thư chỉ nên làm bạn.
Tạm biệt"
Cúp máy, quay người ôm Ngạo Đường từ sau lưng, ngay lập tức anh đã quay người ôm chặt cô vào lòng, giọng nói có chút mất mác.
"Em chỉ có thể là của anh.
Người khác đừng mơ tưởng tới"
"Được, chỉ là của anh"
Danh sách chương