Lăng thị sụp đổ chỉ vẻn vẻn trong 15 ngày, chớp mắt một cái một tập đoàn lớn mạnh ảnh hưởng 1 phần 3 đến nền kinh tế cả nước cứ thế biến mất.
Thu mua Lăng thị chính là Mặc thị.

Mặc thị nắm Lăng thị trong tay, tài nguyên cũng như sự phát triển tăng lên đáng kể.

Mặc gia nhân cơ hội đó vươn sang thị trường Châu Âu, trở thành tập đoàn kinh tế lớn mạnh nhất nhì trong nước.

Mà Mặc Mộ Thần cũng chính thức được tuyên bố trở thành người thừa kế đời tiếp theo của Mặc gia.
Trong suốt sự việc cháy nhà và Lăng thị bị thu mua, Tần Y Hân chưa từng xuất hiện một lần, cứ như bốc hơi khỏi trái đất hoặc.

Trên mạng, khắp nơi đều chửi rủa cô ta bán thân trèo cao, chim sẻ muốn hóa phượng hoàng, dung mọi cách trèo lên giường vị hôn phu của người khác.

Mà những người mắng chửi lại đa phần là phụ nữ.
Cũng có người cảm thông cho nhị tiểu thư Cẩn gia, chịu bao nhiêu uất ức cũng chưa từng lên tiếng, hay giải thích.

Vẫn kiên nhẫn im hơi lặng tiếng, đó mới là thái độ của một vị tiểu thư của gia tộc lâu đời, hùng mạnh nên có.
Cuộc sống Tống Mịch vẫn diễn ra bình thường, sáng đi học, trưa về ngồi xem Ngạo Đường nấu cơm.

Thi thoảng trốn tiết cùng anh đi xem đua xe, đàn em của Ngạo Đường ai cũng biết mặt cô, đi đâu cũng nghe tiếng bọn côn đồ gọi Tống Mịch một tiếng “Chị dâu”

Danh tiếng của cô trong giới côn đồ cứ thế ngày càng lan xa.
Mấy ngày gần đây, Tưởng Thuyết Thư cứ rảnh là lại bám theo Tống Mịch, không đi mua đồ cũng là đi xem phim, ăn uống.

Dáng vẻ hoàn toàn không giống một đại minh tinh nổi tiếng, chỉ là thiếu nữ đôi mươi tràn đầy sức sống.
Tống Mịch với Thuyết Thư cứ thế thân nhau từ lúc nào.
Thuyết Thư gặm cánh gà, bộ dạng vô cùng thỏa mãi.
“Con người sao lại phát minh ra thứ tuyệt diệu như cánh gà chứ?”
Tống Mịch ánh mắt hờ hứng lướt Ipad ở bên cạnh, cất giọng lạnh nhạt
“Cô có 3 tiếng”
“3 tiếng gì cơ?”
“6 giờ lão công nhà tôi tỉnh dậy, anh ấy không thấy tôi, chắc chắn sẽ lo lắng”
Uống một ngụm coca, Thuyết Thư lên tiếng cằn nhằn.
“Cô đừng chiều anh ấy quá.

Con gái là để người cưng chiều, không phải đi cưng chiều người khác”
Liếc mắt nhìn đống xương trước mặt Thuyết Thư, Tống Mịch kéo phần ăn lại gần mình hơn, cất Ipad đi, ăn miếng khoai tây chiên trả lời.
“Tôi cưng chiều lão bà nhà mình có gì sai chứ? Lão bà là để yêu thương.”
Thuyết Thư bĩu môi, bộ dạng ghen tị.
“Tôi mà bạn trai như cô thật tốt.

Tống Mịch, cô có thiếu người tiêu tiền hộ không?”
“Không thiếu, nhà có 2 tên phá gia bại sản đã đủ lắm rồi”
Phá gia 1: Mặc Hoành “Ta gần đây chỉ đi mua chút trang sức thôi mà”
Phá gia 2: Ngạo Đường “Em kiếm tiền không phải để anh tiêu sao!?”
Càng nghĩ Tống Mịch càng tức, cứ nghĩ Ngạo Đường rất dễ nuôi, ai ngờ lại cùng một ruột với Mặc Hoành.

2 người bọn họ một ngày tiêu không biết bao nhiêu tiền của cô.
Cô phải lao đầu vào kiếm tiền, nếu không chết đói chỉ là chuyện sớm muộn, đã thế Ngạo Đường còn không cho cô lên giường với anh.

Thật là tức chết mà!
“Tống Mịch, ăn nữa không? Tôi vẫn hơi đói”
Nhướn mày nhìn đống xương trước mặt, Tống Mịch nhếch mép hỏi lại.
“Cô không giữ dáng nữa à?”
“Giữ làm gì chứ.


Tưởng gia gây sức ép, công ty không chịu nổi, muốn tuyên bố tôi giải nghệ rồi.

Bây giờ chỉ còn cách ăn cho béo lên để không mặc vừa váy cưới thôi.

Cho nên may mau chọn món thôi”
Lời nói có chút thương tâm, nhưng Thuyết Thư ngoài mặt vẫn luôn mỉm cười, bộ dạng không bận tâm, bên trong yếu đuối bên ngoài mạnh mẽ rất khiến người ta cảm động nếu như không thực sự hiểu cô.
Tống Mịch nhếch mép cười, nhìn tiêu đề bài báo lên hot search hôm nay.
“Vậy nên cô công khai luôn thân phận nhị tiểu thư Tưởng gia, cả chuyện bị ép hôn cũng nói ra hết.

Muốn dư luận gây áp lực cho Tưởng ra, lợi dụng dư luận giúp cô hủy hôn.

Nước đi không tồi”
Giả vờ đáng thương thất bại, Thuyết Thư cười trừ ngây ngô.
“Quá khen quá khen, chỉ là chút thủ đoạn vặt.

Lăn lội trong giới giải trí nhiều như vậy, không có chút thủ đoạn sao mà đi được đến vinh quang ngày hôm nay”
“Hừm, vậy Tưởng gia vẫn muốn ép cô thì sao?”
“Vậy đoạn tuyệt quan hệ thôi, cái quan hệ giả tạo này kéo dài lâu chỉ có ảnh hưởng đến tôi.

Những gì không cần thiết thì vứt đi”
Tống Mịch không trả lời nhếch mép cười.

Từ lần đầu gặp Thuyết Thư cô đã biết vị minh tinh này không thân thiên như vẻ ngoài, tâm tư khó lường, dù tính cách cà chớn, tưng tửng là thật nhưng điều đó không có nghĩa không thâm độc.

Tưởng Thuyết Thư một khi đã vô tình thì không gì không làm.

Con người mà, ai chẳng có vài khuôn mặt chứ.
Điện thoại Tống Mịch vang lên, vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã nhanh chóng vào cuộc.
“Cẩn tiểu thư, tối nay tôi có mở bữa tiệc chúc mừng được trở thành người thừa kế.

Mời cô đến tham dự, tất nhiên không phải là tư cách nhị tiểu thư Cẩn gia mà là bạn tôi”
“Có gì thú vị không?”
“Chỉ là bữa tiệc xã giao trong giới thôi, nhưng tôi nghĩ việc này cô có hứng thứ, liên quan đến bạn trai cô”
“Hửm, chuyện gì?”
“Hôm nay Sở Minh Thành và Sở Thi Hàm cũng tham gia”
“Người nhà họ Sở à, tôi đi”
“Vậy tối nay gặp lại”
Tống Mịch cúp máy, khóe miệng cong lên đầy hứng phấn, muốn nói với Thuyết Thư một tiếng để về trước.
Ngẩng đầu lên đã thấy Thuyết Thư mỉm cười, giơ giơ điện thoại, màn hình là thư mời tham gia bữa tiệc Mặc gia, tư cách nữ minh tinh nổi nhất hiện nay, ranh mãnh nói.
“Tôi phải đi để hóng kịch chứ.

Đêm nay chắc chắn sẽ rất vui”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện