Tiếng cười trở nên gượng gạo rồi im bặt.
Hôn nhân của Sở gia không chỉ là chuyện của một cá nhân, vì thế trong 10 vị con cháu thế hệ này, chỉ có Sở Du Duyệt là đã kết hôn, còn lại đều độc thân.
Những người bị loại khỏi quyền thừa kế cũng không hề rảnh, có người chọn cách tiếp tục huấn luyện trở thành cánh tay bên gia chủ, có người rời khỏi nhà chính tự mình phát triển.
Nói chung, người Sở gia ném đại ra đường cũng có thể tự lực cánh sinh, một đường thành danh.
Một thiếu nữ vận y phục xám ngồi dãy đối diện.
“Skamløs”
“Không biết xấu hổ”
Tống Mịch nghiêng đầu, giữ nguyên nụ cười, mấy vị tiểu thư xung quanh cũng không có biểu cảm thích thú rõ ràng là nghe không hiểu thiếu nữ váy xám nói gì.
Thiếu nữ váy xám mang nét đẹp con lai châu Mỹ, cực kì cuốn hút, nhất là đôi mắt xám như rơi vào chốn huyền ảo, tràn ngập sương mờ.
“Skam er singel som henne?”
“Biết xấu hổ chính là độc thân như cô sao?”
“.….”
Thiếu nữ không hoảng hốt, chỉ có chút cứng họng không biết đáp lại thế nào, sáng nay cô ta cũng có mặt, nghe rõ Tống Mịch cùng mẹ Sở Du Duyệt giao lưu tiếng Đức, tối nay lại dùng tiếng Na Uy nói chuyện cùng cô ta, suy ra Tống Mịch biết ít nhất 4 thứ tiếng, Trung, Đức, Anh, Na Uy.
“Edna.
Sở Tuyết Giang”
Ngạo Đường ôm eo cô, ngồi sau hơi nhỏ giọng.
Hơi thở phả vào gáy khiến Tống Mịch có chút ngữa, hơi muốn cựa mình liền bị anh giữ chặt.
“Ngồi im hoặc về nhà”
“Về nhà? Sao lại về nhà?” Chưa chơi vui sao lại về nhà? Về nhà làm gì?
“...ngồi im” Đừng hỏi anh, anh chỉ đơn thuần là muốn về nhà.
Ngạo Đường gục đầu vào vai cô, hoàn toàn không để ý đám người kia.
Tống Mịch muốn chơi đùa với bọn họ nhưng lời chưa thoát khỏi miệng, cửa phòng bật mở.
Đám người Sở Liên Dực bước vào, theo sau là 1 vị tiểu thư cùng 1 vị thiếu gia.
Vị tiểu thư kia rất trẻ, có thể nhìn rõ vài nét Trung Hoa, đi bên cạnh Sở Khải Trạch.
Vị thiếu gia đi cùng Sở Ninh Hinh, nhìn rõ ràng là người Trung, mang khí chất lãnh đạm nhưng ôn hòa.
Sở Khải Trạch nhìn Tống Mịch ngồi trên đùi Ngạo Đường, mải mê chơi điện thoại,tiếng nhạc chém giết không ngừng vang lên.
Không ngoài dự đoán, ông ta lập tức trừng mắt, quát.
“Ai cho cô ở đây?”
“Dù sao cũng không cần sự cho phép của ông”
“Cô lấy tư cách gì ngồi đây?”
Sở Khải Trạch nổi giận, vừa ngồi xuống ghế đã đập bàn.
Tống Mịch liếc nhìn Sở Du Duyệt, thở dài nắm tay anh nâng lên, chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh đèn vô cùng chói mắt.
“Ngũ phu nhân”
Thân phận của cô từ khi bước vào, mấy người kia đều đoán ra được.
Ngạo Đường kết hôn với một vị tiểu thư vô danh tiểu tốt, không hiểu chuyện với bọn họ là chuyện tốt.
Phu nhân Alarice khi cô bước vào đã vô cùng không vui, nhìn tư thế giữa cô và Ngạo Đường càng không vui, đây là gia tộc danh giá, một người vô danh tiểu tốt, không có thân phận bước vào đã đành, vậy mà chút lễ nghi cũng không có.
Mọi người đã có mặt đầy đủ, cứ ngỡ Tống Mịch sẽ thấy ngại, ít nhất cũng có chút lễ nghi mà bước xuống nhưng không.
Cô vẫn vô sỉ ngồi đấy, mỉm cười.
Đối diện với ánh mắt kì dị của mọi người xung quanh, Tống Mịch mỉm cười nói.
“Sở gia mấy người không chuẩn bị đủ ghế, trách tôi sao?”
Mọi người thường sử dụng tiếng Anh, vì thế có người không biết tiếng Trung.
Tống Mịch nói gì cũng không hiểu.
Chỉ nhìn thấy người hầu mang một chiếc ghế đặt bên cạnh Ngạo Đường, Tống Mịch nhìn chiếc ghế không lập tức ngồi vào.
Cho cô ngồi cô mới được ngồi, không cho cô ngồi cô không thể ngồi.
Ai cho mấy người lá gan này!!!? Xem Đế Niệu Cơ bà đây là cái gì?
Hello Kitty???
Có là Hello Kitty cũng là Hello Kitty biết giết người diệt khẩu có biết không!?
Cuối cùng vì sợ Ngạo Đường tê chân, Tống Mịch đành mỉm cười ngồi sang ghế bên cạnh.
Bữa tiệc bắt đầu với sự vắng mặt của Sở gia chủ và chồng Sở Du Duyệt.
“Chị dâu, chị tên gì vậy?’
Một giọng nói trong trẻo vang lên, nghe réo rắt như tiếng suối rất vui tai.
Tống Mịch nhìn vị tiểu thư nhỏ tuổi nhất trước mặt, rất đáng yêu, tràn đầy sức sống của thiểu nữ mười tám- Sở Họa Y.
Đáng yêu cái gì? Sức sống cái gì? Đều là lừa gạt!
Với người Sở gia, nhìn mặt mà bắt hình dong là tìm chết.
Ôi thật đáng sợ! Ai cũng muốn thăm dò bổn cô nương.
“ Đế Tống Mịch”
“Thật lạ, em chưa từng nghe thấy trong giới.
Hai người từ bạn bè thành người yêu sao?”
Muốn hiểu rõ hai từ bạn bè, hãy nghĩ đến thân phận côn đồ đầu đường xóc chợ của Ngạo Đường.
Ẩn ý trong câu nói cũng không khó phát hiện.
“Người cô chưa thấy còn nhiều lắm” Tống Mịch lên tiếng, ý cười hòa hợp, không nhìn ra chút hoang mang nhưng từng lời nói lại cực kì không thân thiện.
“Sao hả? Người trong giới còn phải từng người đến báo cáo với cô sao? Cô coi mình là Thượng đế trên trời chắc?”
Sở Họa Y rất giỏi ăn nói, bị Tống Mịch làm cho bối rối một lúc, phút sau liền đáp lại.
“Em chỉ muốn chào hỏi làm quen.
Xin hỏi là nhà chị làm nghề gì?”
“Giết người phóng hỏa.
Nếu Sở tiểu thư có làm ăn gì nhớ liên hệ tôi, đảm bảo khiến cô vừa lòng”
Cẩn gia làm quân nhân, vị thế không hề kém cạnh Sở gia, chỉ là không tàn nhẫn, lạnh lùng như vậy.
Hơn nữa còn bị pháp luật và kỷ cương của nhà binh hạn chế, Tống Mịch cũng không muốn Cẩn gia rơi vào nguy hiểm, dứt khoát sử dụng bộ mặt của cô trong giới hắc đạo.
Hôn nhân của Sở gia không chỉ là chuyện của một cá nhân, vì thế trong 10 vị con cháu thế hệ này, chỉ có Sở Du Duyệt là đã kết hôn, còn lại đều độc thân.
Những người bị loại khỏi quyền thừa kế cũng không hề rảnh, có người chọn cách tiếp tục huấn luyện trở thành cánh tay bên gia chủ, có người rời khỏi nhà chính tự mình phát triển.
Nói chung, người Sở gia ném đại ra đường cũng có thể tự lực cánh sinh, một đường thành danh.
Một thiếu nữ vận y phục xám ngồi dãy đối diện.
“Skamløs”
“Không biết xấu hổ”
Tống Mịch nghiêng đầu, giữ nguyên nụ cười, mấy vị tiểu thư xung quanh cũng không có biểu cảm thích thú rõ ràng là nghe không hiểu thiếu nữ váy xám nói gì.
Thiếu nữ váy xám mang nét đẹp con lai châu Mỹ, cực kì cuốn hút, nhất là đôi mắt xám như rơi vào chốn huyền ảo, tràn ngập sương mờ.
“Skam er singel som henne?”
“Biết xấu hổ chính là độc thân như cô sao?”
“.….”
Thiếu nữ không hoảng hốt, chỉ có chút cứng họng không biết đáp lại thế nào, sáng nay cô ta cũng có mặt, nghe rõ Tống Mịch cùng mẹ Sở Du Duyệt giao lưu tiếng Đức, tối nay lại dùng tiếng Na Uy nói chuyện cùng cô ta, suy ra Tống Mịch biết ít nhất 4 thứ tiếng, Trung, Đức, Anh, Na Uy.
“Edna.
Sở Tuyết Giang”
Ngạo Đường ôm eo cô, ngồi sau hơi nhỏ giọng.
Hơi thở phả vào gáy khiến Tống Mịch có chút ngữa, hơi muốn cựa mình liền bị anh giữ chặt.
“Ngồi im hoặc về nhà”
“Về nhà? Sao lại về nhà?” Chưa chơi vui sao lại về nhà? Về nhà làm gì?
“...ngồi im” Đừng hỏi anh, anh chỉ đơn thuần là muốn về nhà.
Ngạo Đường gục đầu vào vai cô, hoàn toàn không để ý đám người kia.
Tống Mịch muốn chơi đùa với bọn họ nhưng lời chưa thoát khỏi miệng, cửa phòng bật mở.
Đám người Sở Liên Dực bước vào, theo sau là 1 vị tiểu thư cùng 1 vị thiếu gia.
Vị tiểu thư kia rất trẻ, có thể nhìn rõ vài nét Trung Hoa, đi bên cạnh Sở Khải Trạch.
Vị thiếu gia đi cùng Sở Ninh Hinh, nhìn rõ ràng là người Trung, mang khí chất lãnh đạm nhưng ôn hòa.
Sở Khải Trạch nhìn Tống Mịch ngồi trên đùi Ngạo Đường, mải mê chơi điện thoại,tiếng nhạc chém giết không ngừng vang lên.
Không ngoài dự đoán, ông ta lập tức trừng mắt, quát.
“Ai cho cô ở đây?”
“Dù sao cũng không cần sự cho phép của ông”
“Cô lấy tư cách gì ngồi đây?”
Sở Khải Trạch nổi giận, vừa ngồi xuống ghế đã đập bàn.
Tống Mịch liếc nhìn Sở Du Duyệt, thở dài nắm tay anh nâng lên, chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh đèn vô cùng chói mắt.
“Ngũ phu nhân”
Thân phận của cô từ khi bước vào, mấy người kia đều đoán ra được.
Ngạo Đường kết hôn với một vị tiểu thư vô danh tiểu tốt, không hiểu chuyện với bọn họ là chuyện tốt.
Phu nhân Alarice khi cô bước vào đã vô cùng không vui, nhìn tư thế giữa cô và Ngạo Đường càng không vui, đây là gia tộc danh giá, một người vô danh tiểu tốt, không có thân phận bước vào đã đành, vậy mà chút lễ nghi cũng không có.
Mọi người đã có mặt đầy đủ, cứ ngỡ Tống Mịch sẽ thấy ngại, ít nhất cũng có chút lễ nghi mà bước xuống nhưng không.
Cô vẫn vô sỉ ngồi đấy, mỉm cười.
Đối diện với ánh mắt kì dị của mọi người xung quanh, Tống Mịch mỉm cười nói.
“Sở gia mấy người không chuẩn bị đủ ghế, trách tôi sao?”
Mọi người thường sử dụng tiếng Anh, vì thế có người không biết tiếng Trung.
Tống Mịch nói gì cũng không hiểu.
Chỉ nhìn thấy người hầu mang một chiếc ghế đặt bên cạnh Ngạo Đường, Tống Mịch nhìn chiếc ghế không lập tức ngồi vào.
Cho cô ngồi cô mới được ngồi, không cho cô ngồi cô không thể ngồi.
Ai cho mấy người lá gan này!!!? Xem Đế Niệu Cơ bà đây là cái gì?
Hello Kitty???
Có là Hello Kitty cũng là Hello Kitty biết giết người diệt khẩu có biết không!?
Cuối cùng vì sợ Ngạo Đường tê chân, Tống Mịch đành mỉm cười ngồi sang ghế bên cạnh.
Bữa tiệc bắt đầu với sự vắng mặt của Sở gia chủ và chồng Sở Du Duyệt.
“Chị dâu, chị tên gì vậy?’
Một giọng nói trong trẻo vang lên, nghe réo rắt như tiếng suối rất vui tai.
Tống Mịch nhìn vị tiểu thư nhỏ tuổi nhất trước mặt, rất đáng yêu, tràn đầy sức sống của thiểu nữ mười tám- Sở Họa Y.
Đáng yêu cái gì? Sức sống cái gì? Đều là lừa gạt!
Với người Sở gia, nhìn mặt mà bắt hình dong là tìm chết.
Ôi thật đáng sợ! Ai cũng muốn thăm dò bổn cô nương.
“ Đế Tống Mịch”
“Thật lạ, em chưa từng nghe thấy trong giới.
Hai người từ bạn bè thành người yêu sao?”
Muốn hiểu rõ hai từ bạn bè, hãy nghĩ đến thân phận côn đồ đầu đường xóc chợ của Ngạo Đường.
Ẩn ý trong câu nói cũng không khó phát hiện.
“Người cô chưa thấy còn nhiều lắm” Tống Mịch lên tiếng, ý cười hòa hợp, không nhìn ra chút hoang mang nhưng từng lời nói lại cực kì không thân thiện.
“Sao hả? Người trong giới còn phải từng người đến báo cáo với cô sao? Cô coi mình là Thượng đế trên trời chắc?”
Sở Họa Y rất giỏi ăn nói, bị Tống Mịch làm cho bối rối một lúc, phút sau liền đáp lại.
“Em chỉ muốn chào hỏi làm quen.
Xin hỏi là nhà chị làm nghề gì?”
“Giết người phóng hỏa.
Nếu Sở tiểu thư có làm ăn gì nhớ liên hệ tôi, đảm bảo khiến cô vừa lòng”
Cẩn gia làm quân nhân, vị thế không hề kém cạnh Sở gia, chỉ là không tàn nhẫn, lạnh lùng như vậy.
Hơn nữa còn bị pháp luật và kỷ cương của nhà binh hạn chế, Tống Mịch cũng không muốn Cẩn gia rơi vào nguy hiểm, dứt khoát sử dụng bộ mặt của cô trong giới hắc đạo.
Danh sách chương