Suốt bữa ăn ngoại trừ Sở Họa Y muốn bắt chuyện với cô lúc đầu, sau đó cũng im lặng thì không ai lên tiếng, khung cảnh cực kì im lặng, chỉ có tiếng dao đĩa va vào nhau lạch cạch.
Sự im lặng áp lực, mặt ai cũng lạnh tanh, cảm xúc che giấu vô cùng kỹ.
Tống Mịch lơ đãng nhìn quanh, vô tình chạm phải ánh mắt của chồng Sở Ninh Ninh, ông ta hơi cúi đầu chào cô rồi tiếp tục dùng bữa, xa cách và tự nhiên.
Bữa ăn kết thúc, từng người rời đi, Tống Mịch bám vào tay Ngạo Đường đứng dậy, một vị phu nhân trẻ trung bước đến, mỉm cười.
“Đế tiểu thư, hân hạnh gặp mặt.
Tôi là Tam Nhất phu nhân.”
Vị phu nhân này rất xinh đẹp, cử chỉ đoan trang, dịu dàng, mái tóc nâu thêm phần trẻ trung.
Khả năng nói tiếng Trung không tệ, chỉ là phát âm có phần ngượng nghịu.
“Hân hạnh gặp mặt.”
Tống Mịch mỉm cười đáp, nhưng giây sau Ngạo Đường đã đứng chắn trước mặt cô, không muốn cô cùng Tam Nhất phu nhân giao lưu.
Tam nhất phu nhân hơi ngượng ngùng, phân trần.
“Tôi không có ý làm hại Đế tiểu thư, chỉ muốn nói cô ấy thật xinh…”
“Đi thôi”
Ngạo Đường một mạch kéo cô đi, không quay đầu nhìn.
Tam nhất phu nhân sững người, đen mặt cúi đầu, lát sau lại bước ra với gương mặt tươi cười.
“Sau này không được lại gần người phụ nữ này!”
Ngạo Đường kéo cô đến ngã rẽ, bước chân dần chậm lại, bàn tay nắm tay cô siết chặt.
Câu nói này không phải cảnh cáo mà là ra lệnh.
Anh trực tiếp ra lệnh cô không được tiếp xúc với bà ta.
“Vì sao?”
Tống Mịch đối với sự cảnh giác của Ngạo Đường vô cùng quan tâm, anh nói không tiếp xúc thì không tiếp xúc nhưng cô cần biết điều gì khiến ngay cả anh cũng dè chừng.
Ánh mắt Tam nhất phu nhân nhìn cô có chút không bình thường, cô cũng không biết chỗ nào không ổn, nhưng người phụ nữ này khiến cô quả thực không thoải mái, trực giác mách bảo nên tránh xa.
“Thế lực sau lưng bà ta rất lớn.
Những người bị bà ta nhắm đến kết cục vô cùng thê thảm...”
“Tống Mịch tiểu thư, Nhị thiếu gia muốn gặp cô”
Một giọng nói lạnh nhạt cắt ngang lời Ngạo Đường, vị nữ hầu cúi người, ánh mắt vô cảm đứng bên cạnh họ.
“Anh nói tiếp đi”
Tống Mịch hoàn toàn không để ý đến lời vị nữ hầu kia, sự chú ý dồn vào Ngạo Đường.
Anh vẫn nắm tay cô, bộ dạng bất cần, lười biếng lên tiếng.
“Trở về nói….”
“Tiểu thư, Nhị thiếu gia muốn gặp cô!”
Chát
“Đây là lần thứ hai cô ngắt lời anh ấy”
Tống Mịch nhìn vị nữ hầu sững sỡ ôm mặt phía đối diện, nhìn vào đôi mắt trong veo phản chiếu lại hình ảnh của chính mình, gương mặt nữ hầu tái mét, cố gắng không run rẩy, tránh né ánh mắt của cô.
Tống Mịch không cười nữa.
“Tôi không điếc.
Sở Minh Thành chờ vài phút thì chết sao?”
Thấy Tống Mịch kéo Ngạo Đường dần đi xa, nữ hầu trong lòng hoảng sợ muốn sụp đổ, ngồi bệp xuống đất thở gấp.
Hai tay run run lấy bộ đàm từ trong váy nói lại với người bên kia.
Hai người chưa đi được bao lâu, đã có một nhóm người hầu đến tìm bọn họ, vẫn là gặp Sở Minh Thành.
Tuy nhiên nhưng người này thái độ cẩn thận hơn, một ánh mắt không an phận cũng không có.
Lần đầu Tống Mịch thẳng thừng từ chối.
“Không đi.”
Người hầu: “Xin hỏi vì sao?”
“Hắn ta ngứa mắt”
Người hầu:”…..” Lão đại bọn hắn rõ ràng rất đẹp!
Được rồi, cô ta nói ngứa mắt chứ không chê xấu.
Không thể phản bác, tùy thuộc cảm nhận mỗi người.
Vẻ mặt Tống Mịch khi nói về Sở Minh Thành cực kì chán ghét.
Nhưng ngay lập tức lại chìa tay với người hầu đứng đầu.
“Đưa bộ đàm cho ta”
“Cô phải đi theo chúng tôi mới có thể sử dụng”
Lão đại đã dặn bằng mọi giá phải mang được người con gái này về.
“Được” Tống Mịch đồng ý dứt khoát.
“Đây, thưa cô”
Đầu dây bên kia rất nhanh vang lên giọng nói đàn ông nam tính.
“Chuyện gì?”
“Để Sở Thi Hàm xin lỗi lão công tôi.
Tôi lặp tức gặp anh”
“Cô đánh em ấy”
Sở Minh Thành không phục, giọng nói rất mất kiên nhẫn.
“Cô ta đáng đánh”
“Em ấy không làm gì mấy người.
Là cô vô liêm sỉ đánh người.
Bây giờ còn muốn em ấy xin lỗi, dựa vào cái gì?!” Mẹ nó, cô muốn lên trời à!!!
“Dựa vào việc cô ta xấu hơn tôi”
“.….”
Lời qua tiếng lại cuối cùng Sở Minh Thành cực đến bùng nổ, tín hiệu bị ngắt giữa chừng, rất có khả năng bộ đàm đã bị đập nát.
Tống Mịch trả lời bộ đàm cho người hầu bên cạnh, lúc này sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
“Dẫn đường đi”
Cuối cùng Tống Mịch kéo tay Ngạo Đường đi theo bọn họ.
“Em còn đến làm gì?” Ngạo Đường vẫn là bộ dạng lười biếng đi theo cô, hơi khó hiểu.
“Hắn ta chưa tức chết, em không cam tâm.
Không thể bỏ cuộc giữa chừng”
”Em chơi vui là tốt rồi”
Người hầu:”…..” Chơi vui cái khỉ gì? Mấy người không cần mạng nhưng bọn tôi cần chứ!!?
Còn để người khác sống không?
Thượng đế ơi, xin người hãy cứu vớt tâm hồn con khỏi đồ thần kinh này!!
Cánh cửa thiết kế cổ điển bật mở, bên trong rất lớn, ánh đèn sáng rực rỡ chiếu rõ mọi ngóc ngách, khung cảnh hoa lệ như căn phòng của công chúa thời phong kiến, rất phô trương thế lực Sở gia.
Bên trong Sở Minh Thành ngồi cạnh giường trò chuyện với Sở Thi Hàm ngồi trên giường, gương mặt tẩy trang có phần hốc hác so với lúc ở bữa ăn.
Nhìn thấy Tống Mịch mỉm cười bước vào, Sở Minh Thành rất muốn lớn giọng đuổi cô cút nhưng nghĩ đến thiếu nữ không sức sống bên cạnh cuối cùng vẫn nhịn lại được, trừng mắt nhìn hai người họ đến gần.
Tống Mịch liếc nhìn đôi mắt thù hận và cảnh giác của Sở Thi Hàm, buông lời.
"Còn chưa chết, gấp gì chứ!?"
"......" Rõ ràng không cho hắn nhẫn nhịn!!!!!!
Mẹ nó, nói thế là có ý gì?? Người đâu, mang súng đến đây, bổn thiếu gia phải bắn nát sọ mụ điên này!!
Đối với cái trừng mắt của Sở Minh Thành, Tống Mịch hoàn toàn không để ý.
Ngồi trên ghế sofa, dựa lưng vào người Ngạo Đường, có chút lười biếng nói.
"Mau lên, cô ta chỉ cần xin lỗi thôi.
Không mất miếng thịt nào"
"Cô có chắc mình có thể chưa khỏi cho Thi Hàm không?"
"Không chắc"
"....." Mẹ nó!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sự im lặng áp lực, mặt ai cũng lạnh tanh, cảm xúc che giấu vô cùng kỹ.
Tống Mịch lơ đãng nhìn quanh, vô tình chạm phải ánh mắt của chồng Sở Ninh Ninh, ông ta hơi cúi đầu chào cô rồi tiếp tục dùng bữa, xa cách và tự nhiên.
Bữa ăn kết thúc, từng người rời đi, Tống Mịch bám vào tay Ngạo Đường đứng dậy, một vị phu nhân trẻ trung bước đến, mỉm cười.
“Đế tiểu thư, hân hạnh gặp mặt.
Tôi là Tam Nhất phu nhân.”
Vị phu nhân này rất xinh đẹp, cử chỉ đoan trang, dịu dàng, mái tóc nâu thêm phần trẻ trung.
Khả năng nói tiếng Trung không tệ, chỉ là phát âm có phần ngượng nghịu.
“Hân hạnh gặp mặt.”
Tống Mịch mỉm cười đáp, nhưng giây sau Ngạo Đường đã đứng chắn trước mặt cô, không muốn cô cùng Tam Nhất phu nhân giao lưu.
Tam nhất phu nhân hơi ngượng ngùng, phân trần.
“Tôi không có ý làm hại Đế tiểu thư, chỉ muốn nói cô ấy thật xinh…”
“Đi thôi”
Ngạo Đường một mạch kéo cô đi, không quay đầu nhìn.
Tam nhất phu nhân sững người, đen mặt cúi đầu, lát sau lại bước ra với gương mặt tươi cười.
“Sau này không được lại gần người phụ nữ này!”
Ngạo Đường kéo cô đến ngã rẽ, bước chân dần chậm lại, bàn tay nắm tay cô siết chặt.
Câu nói này không phải cảnh cáo mà là ra lệnh.
Anh trực tiếp ra lệnh cô không được tiếp xúc với bà ta.
“Vì sao?”
Tống Mịch đối với sự cảnh giác của Ngạo Đường vô cùng quan tâm, anh nói không tiếp xúc thì không tiếp xúc nhưng cô cần biết điều gì khiến ngay cả anh cũng dè chừng.
Ánh mắt Tam nhất phu nhân nhìn cô có chút không bình thường, cô cũng không biết chỗ nào không ổn, nhưng người phụ nữ này khiến cô quả thực không thoải mái, trực giác mách bảo nên tránh xa.
“Thế lực sau lưng bà ta rất lớn.
Những người bị bà ta nhắm đến kết cục vô cùng thê thảm...”
“Tống Mịch tiểu thư, Nhị thiếu gia muốn gặp cô”
Một giọng nói lạnh nhạt cắt ngang lời Ngạo Đường, vị nữ hầu cúi người, ánh mắt vô cảm đứng bên cạnh họ.
“Anh nói tiếp đi”
Tống Mịch hoàn toàn không để ý đến lời vị nữ hầu kia, sự chú ý dồn vào Ngạo Đường.
Anh vẫn nắm tay cô, bộ dạng bất cần, lười biếng lên tiếng.
“Trở về nói….”
“Tiểu thư, Nhị thiếu gia muốn gặp cô!”
Chát
“Đây là lần thứ hai cô ngắt lời anh ấy”
Tống Mịch nhìn vị nữ hầu sững sỡ ôm mặt phía đối diện, nhìn vào đôi mắt trong veo phản chiếu lại hình ảnh của chính mình, gương mặt nữ hầu tái mét, cố gắng không run rẩy, tránh né ánh mắt của cô.
Tống Mịch không cười nữa.
“Tôi không điếc.
Sở Minh Thành chờ vài phút thì chết sao?”
Thấy Tống Mịch kéo Ngạo Đường dần đi xa, nữ hầu trong lòng hoảng sợ muốn sụp đổ, ngồi bệp xuống đất thở gấp.
Hai tay run run lấy bộ đàm từ trong váy nói lại với người bên kia.
Hai người chưa đi được bao lâu, đã có một nhóm người hầu đến tìm bọn họ, vẫn là gặp Sở Minh Thành.
Tuy nhiên nhưng người này thái độ cẩn thận hơn, một ánh mắt không an phận cũng không có.
Lần đầu Tống Mịch thẳng thừng từ chối.
“Không đi.”
Người hầu: “Xin hỏi vì sao?”
“Hắn ta ngứa mắt”
Người hầu:”…..” Lão đại bọn hắn rõ ràng rất đẹp!
Được rồi, cô ta nói ngứa mắt chứ không chê xấu.
Không thể phản bác, tùy thuộc cảm nhận mỗi người.
Vẻ mặt Tống Mịch khi nói về Sở Minh Thành cực kì chán ghét.
Nhưng ngay lập tức lại chìa tay với người hầu đứng đầu.
“Đưa bộ đàm cho ta”
“Cô phải đi theo chúng tôi mới có thể sử dụng”
Lão đại đã dặn bằng mọi giá phải mang được người con gái này về.
“Được” Tống Mịch đồng ý dứt khoát.
“Đây, thưa cô”
Đầu dây bên kia rất nhanh vang lên giọng nói đàn ông nam tính.
“Chuyện gì?”
“Để Sở Thi Hàm xin lỗi lão công tôi.
Tôi lặp tức gặp anh”
“Cô đánh em ấy”
Sở Minh Thành không phục, giọng nói rất mất kiên nhẫn.
“Cô ta đáng đánh”
“Em ấy không làm gì mấy người.
Là cô vô liêm sỉ đánh người.
Bây giờ còn muốn em ấy xin lỗi, dựa vào cái gì?!” Mẹ nó, cô muốn lên trời à!!!
“Dựa vào việc cô ta xấu hơn tôi”
“.….”
Lời qua tiếng lại cuối cùng Sở Minh Thành cực đến bùng nổ, tín hiệu bị ngắt giữa chừng, rất có khả năng bộ đàm đã bị đập nát.
Tống Mịch trả lời bộ đàm cho người hầu bên cạnh, lúc này sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
“Dẫn đường đi”
Cuối cùng Tống Mịch kéo tay Ngạo Đường đi theo bọn họ.
“Em còn đến làm gì?” Ngạo Đường vẫn là bộ dạng lười biếng đi theo cô, hơi khó hiểu.
“Hắn ta chưa tức chết, em không cam tâm.
Không thể bỏ cuộc giữa chừng”
”Em chơi vui là tốt rồi”
Người hầu:”…..” Chơi vui cái khỉ gì? Mấy người không cần mạng nhưng bọn tôi cần chứ!!?
Còn để người khác sống không?
Thượng đế ơi, xin người hãy cứu vớt tâm hồn con khỏi đồ thần kinh này!!
Cánh cửa thiết kế cổ điển bật mở, bên trong rất lớn, ánh đèn sáng rực rỡ chiếu rõ mọi ngóc ngách, khung cảnh hoa lệ như căn phòng của công chúa thời phong kiến, rất phô trương thế lực Sở gia.
Bên trong Sở Minh Thành ngồi cạnh giường trò chuyện với Sở Thi Hàm ngồi trên giường, gương mặt tẩy trang có phần hốc hác so với lúc ở bữa ăn.
Nhìn thấy Tống Mịch mỉm cười bước vào, Sở Minh Thành rất muốn lớn giọng đuổi cô cút nhưng nghĩ đến thiếu nữ không sức sống bên cạnh cuối cùng vẫn nhịn lại được, trừng mắt nhìn hai người họ đến gần.
Tống Mịch liếc nhìn đôi mắt thù hận và cảnh giác của Sở Thi Hàm, buông lời.
"Còn chưa chết, gấp gì chứ!?"
"......" Rõ ràng không cho hắn nhẫn nhịn!!!!!!
Mẹ nó, nói thế là có ý gì?? Người đâu, mang súng đến đây, bổn thiếu gia phải bắn nát sọ mụ điên này!!
Đối với cái trừng mắt của Sở Minh Thành, Tống Mịch hoàn toàn không để ý.
Ngồi trên ghế sofa, dựa lưng vào người Ngạo Đường, có chút lười biếng nói.
"Mau lên, cô ta chỉ cần xin lỗi thôi.
Không mất miếng thịt nào"
"Cô có chắc mình có thể chưa khỏi cho Thi Hàm không?"
"Không chắc"
"....." Mẹ nó!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Danh sách chương