Hành động đại nghĩa này đã cảm động thiên đế, mẫu thân công đức viên mãn, phi thăng thành tiên.

Nhân gian không có cặp mẹ con Lương thị cùng Mậu Tùng nữa, nên Mậu Tùng trùng sinh vào Lương vương.

Đương kim Thái Hậu có hai nhi tử, đích trưởng tử là đương kim tân đế, ấu tử là Lương vương.

Năm đó trong cung tranh đấu gay gắt, mười mấy năm trước tiên đế mang theo các hoàng tử đi săn, gặp phải thích khách.

Thích khách là do Đổng quý phi phái tới, nhắm thẳng vào Thái Tử, Lương vương đã phi thân ra đỡ cho huynh trưởng một mũi tên độc. Sau đó vết thương lập tức được xử lý nhưng độc đã ngấm vào máu.

Lương vương phát sốt ba ngày ba đêm, sau khi tỉnh lại, trí lực vĩnh viễn như một đứa trẻ bảy tuổi.

Năm đó tiên đế cực kỳ sủng ái mẫu tử Đổng quý phi, lại không có chứng cứ nên Thái Hậu chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nuốt cục tức này xuống, âm thầm tính toán bao năm, ngay khi tiên đế băng hà đã lập tức xử lý Đổng quý phi.

Thái Hậu cùng tân đế hổ thẹn với Lương vương nên cực kỳ sủng ái, không có gì là không đáp ứng.

Trước đó vài ngày, Lương Vương vô tình rơi xuống nước mất mạng, Mậu Tùng đã được trùng sinh vào Lương vương.

“Lương vương” sau khi tỉnh dậy, lại phát sốt ba ngày ba đêm, sau đó đầu óc thanh tỉnh một cách thần kỳ.

Chuyện bí mật nơi cung đình này, ta nghe mà kinh hồn táng đảm, ôm cổ phu quân, nhỏ giọng hỏi hắn: “Tính ra đời trước chính Hoàng Đế đã hạ lệnh gi*t chúng ta, khi đối mặt, chàng có sợ không?”

Mậu Tùng khẽ hôn lên mũi ta: “Sợ, cũng có chút sợ, hận, cũng có chút hận. Nhưng giờ ta đã trùng sinh thành đệ đệ của Hoàng Đế, vậy cần phải cư xử cho phù hợp với loại quan hệ này. Đời này, ta chỉ mong được cùng nàng song túc song phi, chúng ta cùng nhau ăn hết mỹ vị, ngắm hết cảnh đẹp nhân gian!”

“Dạ!”

Ta khẽ hôn lại chàng, bỗng dưng nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, dựa theo đời trước thì mấy năm nữa, lão Ngụy vương sẽ tạo phản, chúng ta có nên nhắc nhở Hoàng Đế không?”

Mậu Tùng thở dài: “Vấn đề này, khi vừa trùng sinh ta cũng nghĩ đến, nhưng có lẽ không cần. Theo ta quan sát, chưa chắc bệ hạ đã không biết Ngụy vương có tâm làm phản, Hoàng Đế âm trầm tâm cơ, lại đa nghi, hiện tại còn chưa có con nối dõi, nếu ta can dự chuyện triều chính, Hoàng Đế sẽ hoài nghi ta mơ tưởng ngôi vị. Vậy nên ta cứ giống như Lương vương trước đây, ngồi không hưởng phúc là tốt nhất.”

Nói xong, mắt Mậu Tùng đã nhiễm một tầng hơi nước: “Nương tử, có chuyện chúng ta đã lâu không làm.”

Tim ta đập thình thịch, đấm đấm vào vai chàng, xấu hổ đến mức mặt vùi vào chăn: “Vậy… vậy chàng nhẹ chút. Ta hiện tại còn chưa xuất giá,… còn là một cô nương. Ta sợ đau!”

Mậu Tùng cởi bỏ xiêm y của ta: “Nói bậy… sao nàng lại chưa xuất giá? Rõ ràng nàng là vương phi của bổn vương mà.”

Ta hôn lên môi chàng, đẩy chàng ngã xuống giường.

Ta hy vọng đời này chúng ta sẽ có một hài tử.

Hài tử đời trước chưa chào đời đã ch*t non, vẫn luôn là nỗi đau trong lòng ta.

Hài tử, con hãy đầu thai trong bụng nương lần nữa nhé, để cả nhà chúng ta được gặp nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện