Ta với Mậu Tùng không đi đâu, ở trong dịch quán suốt ba ngày.

Ba ngày này, tin Lương vương điện hạ tới nhanh chóng lan truyền khắp nơi, quan chức địa phương đồng loạt đệ thiệp đến xin được bái kiến.

Cũng được, trước khi quay về kinh thành, ta còn vài chuyện muốn làm.

Ta bảo Mậu Tùng ém chuyện đ/á/nh ch*t Vương thái giám xuống, còn thả ra một ít tin tức thú vị: Lương vương bị nhiễm phong hàn, cần tìm người phục vụ thuốc thang.

Quả nhiên, cha ta cùng Vưu Ngạo Tuyết lại động tâm tư, bỏ ra số tiền lớn hối lộ thị vệ Vương phủ, mua được tin Vương gia thích trà Lục An.

Bọn họ âm thầm bán rẻ một nửa gia nghiệp, mua chuộc đại thái giám bên người Vương gia, kiếm được cơ hội cho Vưu Ngạo Tuyết dâng trà.

Ta cùng Mậu Tùng nghe được chuyện này, ôm bụng cười không ngừng.

Buổi trưa, Mậu Tùng khát, gọi người pha trà.

Ta đứng sau bình phong, thấy Vưu Ngạo Tuyết bưng trà vào, tấm tắc, nữ nhân này trang điểm thật tỉ mỉ.

Ái chà! Mặc một kiện áo đơn mỏng manh, dáng người lả lướt lộ ra không sót tí nào.

Nàng ta lén nhìn Mậu Tùng, hai má đỏ bừng, khẽ cắn môi dưới, nhẹ nhàng quỳ xuống: “Tiểu nữ thỉnh Vương gia dùng trà.”

Mậu Tùng lười biếng mở mắt ra: “Ồ, sao chốn này cũng có được một mỹ nữ thế này.”

Khóe môi Vưu Ngại Tuyết lộ ra nụ cười giảo hoạt, liếc mắt đưa tình nhìn Mậu Tùng: “Vương giá quá khen, tiểu nữ xấu xí không dám nhận.”

Mậu Tùng không đáp lời.

Chàng cầm quyển sách trên án kỉ, lật lật vài trang, bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Gì? Sao còn chưa đi?”

Vưu Ngạo Tuyết sửng sốt, đánh bạo tiến lên, cúi thấp người, cảnh xuân trước ngực như ẩn như hiện, khiến người ta mơ màng: “Tiểu nữ nghe nói vương gia nhiễm phong hàn, đau đầu không thôi, tiểu nữ biết chút công phu xoa bóp, nguyện giải tỏa cho vương gia.”

Mậu Tùng cười nhạt: “Không hay lắm, cũng không biết cô nương có hôn phối chưa, sợ là truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng thanh danh.”

Vưu Ngạo Tuyết vội nói: “Cha mẹ còn chưa nói chuyện hôn sự cho tiểu nữ, tiểu nữ thấy qua phong thái vương gia, tâm sinh khuynh mộ. Có thể hầu hạ vương gia chỉ một lát đã là phúc khí của tiểu nữ.”

Trong mắt Mậu Tùng toàn chán ghét, mỉa mai: “Bổn vương cũng muốn để ngươi hầu hạ, nhưng sợ là vương phi không đồng ý.”

Vưu Ngạo Tuyết sửng sốt: “Vương… vương phi?”

Mậu Tùng nhìn về phía ta, cười cười: “Nương tử, đừng diễn nữa, ra ngoài xử lý đi.”

Ta chỉnh lại búi tóc, bước ra khỏi bình phong.

Vưu Ngạo Tuyết nhìn thấy ta, kinh ngạc đến đổ cả trà, ngồi sụp xuống đất: “Sao lại là ngươi!”

“Không ngờ chứ gì?”

Ta vỗ vỗ tay, lập tức, nhóm thái giám kéo Đỗ Thiên Minh cùng cha mẹ ta ở phòng cách vách ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện