“Tương hỗ tu hành?”, Nặc lão phá vỡ sự im lặng, giọng đầy cảm khái “Trước ngươi cũng từng có vài kẻ mang ý nghĩ như vậy. Ngay cả lão phu thời gian đầu nghiền ngẫm Y Thuật, cũng đã từng đặt ra câu hỏi tương tự. Bất quá, Thiên Đạo là muốn điều gì, còn chưa ai tỏ tường. Kết cục của những kẻ này còn thảm hơn cả ‘nghịch thiên’, bị số phận xoay vần như chong chóng mà chỉ có thể chịu vong mạng trong ấm ức”.
Gã gật gù, trong lòng thầm nghĩ cũng phải, Thiên Đạo mà dễ nắm bắt, thì Thần, Tiên phải nhiều như lợn con mới đúng. Tu Chân giả chọn cường hãn đối đầu không hẳn là bất hợp lý, ít ra còn chuẩn bị cho họ được cái tâm lý ‘liều mạng đến cùng, không thành công cũng thành nhân’, có chết cũng phải chết sao cho oanh oanh liệt liệt.
“Ngu xuẩn”, Lạc Thạch thở hắt, đoạn kéo chăn, xua đuổi tạp niệm trong đầu, quyết định đi ngủ cho khoẻ. Tính gã vốn tò mò và ham hố ganh đua, nhưng hai chữ ‘liều mạng’ vẫn nằm đâu đó ngoài từ điển. Người chết là hết, kẻ sống mới có cơ hội viết nên lịch sử, ‘cửa thắng’ mà quá thấp thì tốt nhất là không chơi.
...
Hai giờ sáng, Mục tử lao về phòng, làm gã thức giấc. Sau khi ngái ngủ làu bàu một hồi, Lạc Thạch cũng đã tỉnh táo, mặc kệ Mục tử đang ngáy o o, gã mặc đồ rồi bước ra ngoài.
Cả tháng nay, Lạc Thạch đều thức dậy lúc nửa đêm, hôm nay có sớm sủa hơn chút, nên gã cũng thong dong, khoan khoái hít thở. Nhìn lên bầu trời phía trên lấp lánh ánh sao, bất giác gã cất lời.
“Nặc lão, vãn bối có thắc mắc từ lâu. Thiên Diễn Tinh Cầu này, dường như không có ‘trăng’ thì phải?”
“‘Trăng’? Là thứ gì?”
“Thì là thứ ban đêm toả ra ánh sáng giống như Thái Dương ban ngày, khi tròn khi khuyết, xuất hiện theo chu kỳ đó?”, Lạc Thạch ngạc nhiên.
Mặt trăng ở thời đại gã là một ‘Vệ tinh tự nhiên’ của Trái Đất, đã tồn tại từ hàng triệu năm trước, ảnh hưởng không nhỏ tới hệ sinh thái về đêm. Dần dần ổn định hình thành chu kỳ, thậm chí Hoa Hạ cổ, Bách Việt hay Đông Doanh đều giựa vào đó để sáng tạo nên một hệ thống lịch riêng, phù hợp với bốn mùa và thời gian trong năm của Trái Đất.
“Vệ Tinh thì đúng là có, thậm chí trên Thiên Diễn tồn tại tới vài cái, nhưng chỉ thỉnh thoảng mới hiện rõ, còn bình thường cũng giống như Thương Khung Tinh Đồ thôi”, Nặc lão nghĩ ngợi một hồi rồi mới trả lời, “‘Trăng’ như ngươi mô tả, là khái niệm của Địa Đàng Động sao? Rất kỳ thú a”.
Trao đổi một lúc, Lạc Thạch đã bước tới nhà bếp, giờ này hơi sớm nên còn chưa thấy Cẩu Vận đâu, chỉ có Mại Ngầu là dường như vừa mới dậy, đang ngồi trong sân, kiểm tra xe chở củi.
“Mại Ngầu ca, ca cũng dậy thật sớm đấy”, gã cất tiếng chào.
Y quay lại, cũng quá quen với tiểu tử trước mặt, nhoẻn một nụ cười hiếm hoi, khẽ gật đầu. Mại Ngầu này, ít nói và ít cảm xúc vô cùng, với ai cũng chỉ giao lưu bằng từng đó động tác, thân thiết lắm mới có thể đáp lại một hai câu. Tuy nhiên y lại rất chăm chỉ và tĩnh lặng, nên hầu như đều được mọi người yêu quý, Lạc Thạch cũng có thiện cảm không nhỏ.
Gã còn đang định sắp xếp để bắt đầu bài tập, thì lại nghe Mại Ngầu bất ngờ lên tiếng, nhưng có vẻ là nói với ai đó phía sau đống rơm.
“Manh Kê (#1), ra đi, là Thập ngũ thiếu gia”, đoạn quay lại nói với Lạc Thạch “Phàm thiếu gia, Manh Kê này nhút nhát, cậu không cần để ý. Ta giờ phải vào rừng kiếm củi, cáo từ”.
Mại Ngầu cũng nhanh chóng đẩy xe đi khỏi, để mặc Lạc Thạch đang không hiểu chuyện gì, và cái người tên ‘Manh Kê’ vẫn còn chưa dám hiện thân.
Gã đằng hắng phá vỡ sự im lặng, lên tiếng trước.
“Không cần ngại ngùng, ngươi có thể kêu ta một tiếng Phàm là được, Manh Kê... ca?!”
Tiếng khúc khích nho nhỏ phát ra, xong lại im bặt, lúc sau mới hồi đáp, là giọng điệu khá lúng túng của nữ tử, làm gã cũng có chút bối rối. Từ sau đụn rơm khô bước ra một bóng dáng mảnh khảnh, trong bộ quần áo người làm của Lạc Dược Trai.
“Phàm thiếu gia, thực... thực xin lỗi”, khuôn mặt cúi gằm, dưới ánh sao đêm bàng bạc vẫn nhận ra nét ửng đỏ. Thiếu nữ dần tiến lại trước sân, tay vẫn vân vê góc áo, mái tóc đen được vấn đuôi gà khá tinh nghịch. Làn da trắng nhưng hơi xanh xao thiếu nắng, miệng chúm chím như hoa nhỏ, hàng my cong vút, mắt đen lóng lánh, mặt thon cằm nhọn, ở thời đại gã, không trang điểm mà đã như thế này thì cũng có thể coi là tiểu mỹ nhân. Bất quá, thân hình nàng gầy gò, phát dục không đủ, được cái này lại mất cái kia, thêm tính nhút nhát này nữa, thật sự đáng tiếc.
“Manh Kê tỷ, tỷ không cần phải sợ ta nha. Ta hằng sáng vẫn đến đây tập thể dục, hôm nay đột xuất dậy sớm. Tỷ cứ tự nhiên, mặc ta là được a”.
Hình dáng trẻ con cũng khiến sự đề phòng của thiếu nữ e thẹn này giảm đi nhanh chóng, nàng mỉm cười gật đầu, đoạn cũng rón rén ngồi xuống tựa vào đụn rơm, ngắm Lạc Thạch đang sửa soạn. Gã cũng chủ động lên tiếng bắt chuyện, không phải bởi Manh Kê là con gái, mà vì việc gã luyện thể vốn phải giữ kín, trước nay chỉ có ba người kia biết, giờ lại thêm một nhân vật từ trên trời rơi xuống nữa, tìm hiểu dĩ nhiên là điều nên làm.
Nàng làm thị nữ ở Lạc Dược Trai từ nhỏ, năm nay đã mười lăm tuổi, cũng do Thiếu phu nhân nhặt về, nhưng không đủ may mắn lọt mắt xanh của người để được nhận làm con nuôi. Tuy vậy, Manh Kê cũng không có gì oán trách, mà còn thầm cảm thấy biết ơn. Phụ mẫu đã mất trong chiến loạn phương Bắc, nàng tưởng chừng như kiếp này sẽ phải sa chân chốn phong trần, giờ được như thế này, cũng chẳng có ước muốn cao sang hơn.
Căn bệnh kỳ lạ khiến Manh Kê không thể cảm nhận chính xác được thời gian, nên nhịp sinh học thường xuyên bị đảo lộn. Thứ này ở Trái Đất gọi là ‘Rối loạn nhận biết từ trường bẩm sinh’, rất hiếm khi xuất hiện trên người, đã được nghiên cứu và tìm ra phương pháp trị dứt điểm. Đa phần sinh vật trên Trái Đất đều có cơ quan cơ thể nhạy cảm với sự thay đổi từ trường xung quanh, qua đó hình thành tập quán từng loại hoặc dấu hiệu cảnh báo nguy hiểm. Thế nên sinh vật nào mắc phải hội chứng này cũng giống như bị chặt mất chân tay, không thể sinh tồn được trong thiên nhiên hoang dã.
Nhiệm vụ phụ của nàng trong Lạc Dược Trai là đánh thức mọi người, và ‘báo giờ’ bằng tiếng ‘gáy’. Trời phú cho Manh Kê giọng nói trong trẻo hiếm thấy, âm vực cao vút, nên dù bị nàng phá giấc ngủ cũng chẳng có ai khó chịu. Nữ tử này, tương lại hẳn như hoa như ngọc, sẽ là tâm điểm tranh đấu của cơ số nam nhân.
Bỏ qua cô nàng nhút nhát, Lạc Thạch liền tập trung vào việc của mình. Hôm nay gã quyết định cầm thêm một thanh củi nhỏ, nặng cỡ cán gỗ của cây rìu chẻ, tăng thêm độ khó. Giới hạn luôn phải được phá bỏ và vượt lên, mỗi lần lại tăng lên từng chút một, để toàn bộ sự mệt mỏi đau đớn sau khi rời khỏi trạng thái ‘nhất tâm tứ dụng’ vẫn nằm trong tầm kiểm soát, thì cơ bắp và thậm chí cả ‘ý thức’ đều sẽ có biến chuyển tích cực. ‘Cơn đau’ là tín hiệu cảnh báo của ‘tiềm thức’ đối với cơ thể, còn ‘ý thức’ lại là nơi trực tiếp thu nhận tín hiệu này. Nghiên cứu về não bộ chỉ ra, ‘đau đớn tột độ’ hay ‘hoảng sợ’ có thể ‘giết’ người, trước khi cơ thể kẻ đó thực sự chết vì vết thương. Thế nên kiểm soát được ‘ý thức’ mình vẫn còn tỉnh táo, tỉ dụ như khi trúng đòn chưa trí mạng hoặc tai nạn bất ngờ, là điều bắt buộc phải khổ luyện liên tục. Trong chiến đấu sống còn, khả năng này đóng góp rất lớn vào tỉ lệ ‘giữ mạng’, là một trong những thứ mà Lạc Thạch nhắm tới. Từ kinh nghiệm của lần suýt chết trên đỉnh Bí Thải Thần Phong (#2), khiến gã quyết tâm đưa cả ‘ý thức’ và ‘tiềm thức’ lên một tầm cao mới mà trước nay chưa ai với tới.
‘Nhất tâm tứ dụng’ đã có chút thay đổi, việc ‘thở miệng’ đã được lưu vào tiềm thức. Tức là hiện nay, chỉ còn ba việc ‘thẳng lưng’, ‘dồn cơ’, ‘loại bỏ cơ chế cảnh báo’, nên gã bất chợt muốn thử nghiệm thêm Nội Thị. Nhắm mắt nhận thức từng phản hổi cảm giác bên trong cơ thể, Lạc Thạch lần nữa ‘đang’ đứng trước vùng đen tối quen thuộc, rồi lại bị kéo vào ‘thông đạo’ ngun ngút tầm mắt. Bên tai bắt đầu vang lên tiếng rít gió như cào xước không gian, gã lẩm bẩm.
“Cái cửa hang khốn nạn kia lại sắp tới. Nhân lúc ý tưởng còn đang mới toanh, triển luôn cho nóng nào”.
Miệng hang dần hiện, tiếng nữ quỷ tru tréo đòi mạng lại bắt đầu vang lên. Lạc Thạch bên trong bình tĩnh ‘quay người’ đối mặt, hai tay bắt chéo phía trước. Bên ngoài, cơ thể gã chợt bất động, giữ nguyên khai sơn thế, sống lưng thẳng tắp, thả lỏng vai, liền bắt chước tư thế của tia ý thức kia. Áp lực thần kinh bất ngờ giảm xuống khi gã loại bớt việc ‘dồn cơ’, giống như tạo thêm một ‘bước đà’, đồng tử bắt đầu co rút.
Động khẩu lần nữa chộp xuống, Lạc Thạch bung người hét lớn một tiếng “Phá!!!”, đồng thời cơ thể bên ngoài cũng vậy, mặt hướng lên trời, mắt đã trợn căng từ lúc nào, từng tia mạch máu kỳ dị thấp thoáng ẩn hiện. Một động lực kỳ lạ trào lên, gã vô tình kích hoạt ra ‘Cực hạn ghi nhớ’ khi tập trung toàn bộ ‘ý thức’ vào việc dẫn dắt nguồn xung lượng này.
Vị trí tương đương với Khí Hải Huyệt bên trong tia ý thức mang hình hài gã bất ngờ bùng sáng dữ dội, chữ “Phá” loé lên ánh vàng kim như được hiện thực hoá, dựng lên khổng lồ chắn ngang trước mặt. Lạc Thạch xoay người vọt xa hết cỡ trên thông đạo, duy trì sự tập trung cực hạn này, trực chỉ hướng quả cầu ánh sáng nơi Ý Niệm Sơ Khởi của Nặc lão và Tinh Hồn Liệp Nhân Vũ đang tá túc mà lao tới.
Nặc lão trợn trừng nhỏm hẳn dậy, chỉ thấy tia ý thức mờ nhạt phá không, phóng to dần trong tròng mắt.
“Ha ha ha, Hảo tiểu tử, có đảm lược”, lão bất giác cười to “Tới đây đi, phá ra tâm ma của ngươi!!!”
“Xoạt” một tiếng dài, gã xuyên qua màn sáng thành công, tia ý thức cũng bắt đầu mờ nhạt không chịu nổi, ‘khuỵ gối’ run rẩy trước mặt Nặc lão. Đốm sáng vàng kim nho nhỏ vẫn le lói trong Khí Hải Huyệt của tia ý thức này, ‘Lạc Thạch’ khẽ ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, nụ cười vén lên một cách điên cuồng, lẩm bẩm.
“Nặc lão..., vãn bối rốt cục...”, nói được tới đây, hoàn toàn biến mất.
“Ò ó o o...”, tiếng ‘gáy’ trong trẻo của Manh Kê vang lên, kéo gã ra khỏi sự bất động. Lạc Thạch giải phóng ý thức, con đau và cơn đói tràn ngập, khiến gã phải ngồi thụp xuống thở dốc.
“Thạch tiểu tử, mau giải khai cả thở miệng”, tiếng Nặc lão có chút khẩn trương vang lên trong đầu “Đây chính là trong thời gian ngắn đưa cả mũi vào hỗ trợ việc hô hấp, giúp cơ thể và tinh thần ngươi nhanh chóng hồi phục hơn”.
Lạc Thạch liền làm theo, luồng không khí tươi mới lập tức tràn ngập trong phổi, hệ tuần hoàn cư nhiên như được bổ sung ‘chất đốt’ mà hoạt động tăng mạnh. Gã đã quen với việc áp chế nhịp tim chậm lại, hơi thở miệng kéo thật dài, giờ đây khi hệ tuần hoàn tăng tốc, mạnh máu trong cơ thể như giãn nở, máu huyết lưu thông nhanh hơn gấp bội. Não bộ, cơ bắp đón nhận nhiều oxy hơn bình thường, ngay lập tức thanh tỉnh lại, cơn đau cũng dần giảm đi.
Điều chỉnh cơ thể một lúc, gã cất lời.
“Quả thực vãn bối đã hiểu, vì sao phải thở miệng. Sau này khi tự nhiên có thêm một đường nữa hấp thu Thiên Địa chi khí, sẽ là con chủ bài khiến trong mấy giây ngắn ngủi chiến lực tăng vọt, lợi thế thật sự rất không nhỏ a”.
Nặc lão cũng gật gù không nói, để yên cho Lạc Thạch bình tĩnh hít thở thêm. Sau khoảng năm phút, gã từ từ đứng dậy, hít một thật hơi sâu, ý thức đã áp chế được cơn đau, chỉ còn cảm thấy vô cùng đói bụng.
Lạc Thạch đưa mắt nhìn quanh, Manh Kê đang ngồi trên đụn rơm khô, chân buống xuống vắt vẻo đung đưa, chiếc miệng xinh cất tiếng gáy cao vút. Lúc này khoảng bốn rưỡi sáng, bầu trời thu vẫn chưa sáng tỏ, ánh sao bàng bạc vẫn trải khắp sân vườn, hình ảnh Manh Kê đang vô tư cất tiếng, thực sự rung động tâm can. Nam nhân tầm thường rơi vào khung cảnh này mười phần hết chín liền nổi tà tâm; nam nhân phi thường khéo có thể tức cảnh sinh tình, xuất khẩu thành thơ, nhưng còn cái loại nam nhân bất thường như gã, nghệt mặt một cái, rồi quay đi, lầm bầm.
“Ài, nữ nhân xinh đẹp, cuối cùng cũng là cản trở ta tu luyện, thật mất hứng...”
(#1): gà mờ.
(#2): cho độc giả đã quên, xem chương 9: Sai lầm nha.
Gã gật gù, trong lòng thầm nghĩ cũng phải, Thiên Đạo mà dễ nắm bắt, thì Thần, Tiên phải nhiều như lợn con mới đúng. Tu Chân giả chọn cường hãn đối đầu không hẳn là bất hợp lý, ít ra còn chuẩn bị cho họ được cái tâm lý ‘liều mạng đến cùng, không thành công cũng thành nhân’, có chết cũng phải chết sao cho oanh oanh liệt liệt.
“Ngu xuẩn”, Lạc Thạch thở hắt, đoạn kéo chăn, xua đuổi tạp niệm trong đầu, quyết định đi ngủ cho khoẻ. Tính gã vốn tò mò và ham hố ganh đua, nhưng hai chữ ‘liều mạng’ vẫn nằm đâu đó ngoài từ điển. Người chết là hết, kẻ sống mới có cơ hội viết nên lịch sử, ‘cửa thắng’ mà quá thấp thì tốt nhất là không chơi.
...
Hai giờ sáng, Mục tử lao về phòng, làm gã thức giấc. Sau khi ngái ngủ làu bàu một hồi, Lạc Thạch cũng đã tỉnh táo, mặc kệ Mục tử đang ngáy o o, gã mặc đồ rồi bước ra ngoài.
Cả tháng nay, Lạc Thạch đều thức dậy lúc nửa đêm, hôm nay có sớm sủa hơn chút, nên gã cũng thong dong, khoan khoái hít thở. Nhìn lên bầu trời phía trên lấp lánh ánh sao, bất giác gã cất lời.
“Nặc lão, vãn bối có thắc mắc từ lâu. Thiên Diễn Tinh Cầu này, dường như không có ‘trăng’ thì phải?”
“‘Trăng’? Là thứ gì?”
“Thì là thứ ban đêm toả ra ánh sáng giống như Thái Dương ban ngày, khi tròn khi khuyết, xuất hiện theo chu kỳ đó?”, Lạc Thạch ngạc nhiên.
Mặt trăng ở thời đại gã là một ‘Vệ tinh tự nhiên’ của Trái Đất, đã tồn tại từ hàng triệu năm trước, ảnh hưởng không nhỏ tới hệ sinh thái về đêm. Dần dần ổn định hình thành chu kỳ, thậm chí Hoa Hạ cổ, Bách Việt hay Đông Doanh đều giựa vào đó để sáng tạo nên một hệ thống lịch riêng, phù hợp với bốn mùa và thời gian trong năm của Trái Đất.
“Vệ Tinh thì đúng là có, thậm chí trên Thiên Diễn tồn tại tới vài cái, nhưng chỉ thỉnh thoảng mới hiện rõ, còn bình thường cũng giống như Thương Khung Tinh Đồ thôi”, Nặc lão nghĩ ngợi một hồi rồi mới trả lời, “‘Trăng’ như ngươi mô tả, là khái niệm của Địa Đàng Động sao? Rất kỳ thú a”.
Trao đổi một lúc, Lạc Thạch đã bước tới nhà bếp, giờ này hơi sớm nên còn chưa thấy Cẩu Vận đâu, chỉ có Mại Ngầu là dường như vừa mới dậy, đang ngồi trong sân, kiểm tra xe chở củi.
“Mại Ngầu ca, ca cũng dậy thật sớm đấy”, gã cất tiếng chào.
Y quay lại, cũng quá quen với tiểu tử trước mặt, nhoẻn một nụ cười hiếm hoi, khẽ gật đầu. Mại Ngầu này, ít nói và ít cảm xúc vô cùng, với ai cũng chỉ giao lưu bằng từng đó động tác, thân thiết lắm mới có thể đáp lại một hai câu. Tuy nhiên y lại rất chăm chỉ và tĩnh lặng, nên hầu như đều được mọi người yêu quý, Lạc Thạch cũng có thiện cảm không nhỏ.
Gã còn đang định sắp xếp để bắt đầu bài tập, thì lại nghe Mại Ngầu bất ngờ lên tiếng, nhưng có vẻ là nói với ai đó phía sau đống rơm.
“Manh Kê (#1), ra đi, là Thập ngũ thiếu gia”, đoạn quay lại nói với Lạc Thạch “Phàm thiếu gia, Manh Kê này nhút nhát, cậu không cần để ý. Ta giờ phải vào rừng kiếm củi, cáo từ”.
Mại Ngầu cũng nhanh chóng đẩy xe đi khỏi, để mặc Lạc Thạch đang không hiểu chuyện gì, và cái người tên ‘Manh Kê’ vẫn còn chưa dám hiện thân.
Gã đằng hắng phá vỡ sự im lặng, lên tiếng trước.
“Không cần ngại ngùng, ngươi có thể kêu ta một tiếng Phàm là được, Manh Kê... ca?!”
Tiếng khúc khích nho nhỏ phát ra, xong lại im bặt, lúc sau mới hồi đáp, là giọng điệu khá lúng túng của nữ tử, làm gã cũng có chút bối rối. Từ sau đụn rơm khô bước ra một bóng dáng mảnh khảnh, trong bộ quần áo người làm của Lạc Dược Trai.
“Phàm thiếu gia, thực... thực xin lỗi”, khuôn mặt cúi gằm, dưới ánh sao đêm bàng bạc vẫn nhận ra nét ửng đỏ. Thiếu nữ dần tiến lại trước sân, tay vẫn vân vê góc áo, mái tóc đen được vấn đuôi gà khá tinh nghịch. Làn da trắng nhưng hơi xanh xao thiếu nắng, miệng chúm chím như hoa nhỏ, hàng my cong vút, mắt đen lóng lánh, mặt thon cằm nhọn, ở thời đại gã, không trang điểm mà đã như thế này thì cũng có thể coi là tiểu mỹ nhân. Bất quá, thân hình nàng gầy gò, phát dục không đủ, được cái này lại mất cái kia, thêm tính nhút nhát này nữa, thật sự đáng tiếc.
“Manh Kê tỷ, tỷ không cần phải sợ ta nha. Ta hằng sáng vẫn đến đây tập thể dục, hôm nay đột xuất dậy sớm. Tỷ cứ tự nhiên, mặc ta là được a”.
Hình dáng trẻ con cũng khiến sự đề phòng của thiếu nữ e thẹn này giảm đi nhanh chóng, nàng mỉm cười gật đầu, đoạn cũng rón rén ngồi xuống tựa vào đụn rơm, ngắm Lạc Thạch đang sửa soạn. Gã cũng chủ động lên tiếng bắt chuyện, không phải bởi Manh Kê là con gái, mà vì việc gã luyện thể vốn phải giữ kín, trước nay chỉ có ba người kia biết, giờ lại thêm một nhân vật từ trên trời rơi xuống nữa, tìm hiểu dĩ nhiên là điều nên làm.
Nàng làm thị nữ ở Lạc Dược Trai từ nhỏ, năm nay đã mười lăm tuổi, cũng do Thiếu phu nhân nhặt về, nhưng không đủ may mắn lọt mắt xanh của người để được nhận làm con nuôi. Tuy vậy, Manh Kê cũng không có gì oán trách, mà còn thầm cảm thấy biết ơn. Phụ mẫu đã mất trong chiến loạn phương Bắc, nàng tưởng chừng như kiếp này sẽ phải sa chân chốn phong trần, giờ được như thế này, cũng chẳng có ước muốn cao sang hơn.
Căn bệnh kỳ lạ khiến Manh Kê không thể cảm nhận chính xác được thời gian, nên nhịp sinh học thường xuyên bị đảo lộn. Thứ này ở Trái Đất gọi là ‘Rối loạn nhận biết từ trường bẩm sinh’, rất hiếm khi xuất hiện trên người, đã được nghiên cứu và tìm ra phương pháp trị dứt điểm. Đa phần sinh vật trên Trái Đất đều có cơ quan cơ thể nhạy cảm với sự thay đổi từ trường xung quanh, qua đó hình thành tập quán từng loại hoặc dấu hiệu cảnh báo nguy hiểm. Thế nên sinh vật nào mắc phải hội chứng này cũng giống như bị chặt mất chân tay, không thể sinh tồn được trong thiên nhiên hoang dã.
Nhiệm vụ phụ của nàng trong Lạc Dược Trai là đánh thức mọi người, và ‘báo giờ’ bằng tiếng ‘gáy’. Trời phú cho Manh Kê giọng nói trong trẻo hiếm thấy, âm vực cao vút, nên dù bị nàng phá giấc ngủ cũng chẳng có ai khó chịu. Nữ tử này, tương lại hẳn như hoa như ngọc, sẽ là tâm điểm tranh đấu của cơ số nam nhân.
Bỏ qua cô nàng nhút nhát, Lạc Thạch liền tập trung vào việc của mình. Hôm nay gã quyết định cầm thêm một thanh củi nhỏ, nặng cỡ cán gỗ của cây rìu chẻ, tăng thêm độ khó. Giới hạn luôn phải được phá bỏ và vượt lên, mỗi lần lại tăng lên từng chút một, để toàn bộ sự mệt mỏi đau đớn sau khi rời khỏi trạng thái ‘nhất tâm tứ dụng’ vẫn nằm trong tầm kiểm soát, thì cơ bắp và thậm chí cả ‘ý thức’ đều sẽ có biến chuyển tích cực. ‘Cơn đau’ là tín hiệu cảnh báo của ‘tiềm thức’ đối với cơ thể, còn ‘ý thức’ lại là nơi trực tiếp thu nhận tín hiệu này. Nghiên cứu về não bộ chỉ ra, ‘đau đớn tột độ’ hay ‘hoảng sợ’ có thể ‘giết’ người, trước khi cơ thể kẻ đó thực sự chết vì vết thương. Thế nên kiểm soát được ‘ý thức’ mình vẫn còn tỉnh táo, tỉ dụ như khi trúng đòn chưa trí mạng hoặc tai nạn bất ngờ, là điều bắt buộc phải khổ luyện liên tục. Trong chiến đấu sống còn, khả năng này đóng góp rất lớn vào tỉ lệ ‘giữ mạng’, là một trong những thứ mà Lạc Thạch nhắm tới. Từ kinh nghiệm của lần suýt chết trên đỉnh Bí Thải Thần Phong (#2), khiến gã quyết tâm đưa cả ‘ý thức’ và ‘tiềm thức’ lên một tầm cao mới mà trước nay chưa ai với tới.
‘Nhất tâm tứ dụng’ đã có chút thay đổi, việc ‘thở miệng’ đã được lưu vào tiềm thức. Tức là hiện nay, chỉ còn ba việc ‘thẳng lưng’, ‘dồn cơ’, ‘loại bỏ cơ chế cảnh báo’, nên gã bất chợt muốn thử nghiệm thêm Nội Thị. Nhắm mắt nhận thức từng phản hổi cảm giác bên trong cơ thể, Lạc Thạch lần nữa ‘đang’ đứng trước vùng đen tối quen thuộc, rồi lại bị kéo vào ‘thông đạo’ ngun ngút tầm mắt. Bên tai bắt đầu vang lên tiếng rít gió như cào xước không gian, gã lẩm bẩm.
“Cái cửa hang khốn nạn kia lại sắp tới. Nhân lúc ý tưởng còn đang mới toanh, triển luôn cho nóng nào”.
Miệng hang dần hiện, tiếng nữ quỷ tru tréo đòi mạng lại bắt đầu vang lên. Lạc Thạch bên trong bình tĩnh ‘quay người’ đối mặt, hai tay bắt chéo phía trước. Bên ngoài, cơ thể gã chợt bất động, giữ nguyên khai sơn thế, sống lưng thẳng tắp, thả lỏng vai, liền bắt chước tư thế của tia ý thức kia. Áp lực thần kinh bất ngờ giảm xuống khi gã loại bớt việc ‘dồn cơ’, giống như tạo thêm một ‘bước đà’, đồng tử bắt đầu co rút.
Động khẩu lần nữa chộp xuống, Lạc Thạch bung người hét lớn một tiếng “Phá!!!”, đồng thời cơ thể bên ngoài cũng vậy, mặt hướng lên trời, mắt đã trợn căng từ lúc nào, từng tia mạch máu kỳ dị thấp thoáng ẩn hiện. Một động lực kỳ lạ trào lên, gã vô tình kích hoạt ra ‘Cực hạn ghi nhớ’ khi tập trung toàn bộ ‘ý thức’ vào việc dẫn dắt nguồn xung lượng này.
Vị trí tương đương với Khí Hải Huyệt bên trong tia ý thức mang hình hài gã bất ngờ bùng sáng dữ dội, chữ “Phá” loé lên ánh vàng kim như được hiện thực hoá, dựng lên khổng lồ chắn ngang trước mặt. Lạc Thạch xoay người vọt xa hết cỡ trên thông đạo, duy trì sự tập trung cực hạn này, trực chỉ hướng quả cầu ánh sáng nơi Ý Niệm Sơ Khởi của Nặc lão và Tinh Hồn Liệp Nhân Vũ đang tá túc mà lao tới.
Nặc lão trợn trừng nhỏm hẳn dậy, chỉ thấy tia ý thức mờ nhạt phá không, phóng to dần trong tròng mắt.
“Ha ha ha, Hảo tiểu tử, có đảm lược”, lão bất giác cười to “Tới đây đi, phá ra tâm ma của ngươi!!!”
“Xoạt” một tiếng dài, gã xuyên qua màn sáng thành công, tia ý thức cũng bắt đầu mờ nhạt không chịu nổi, ‘khuỵ gối’ run rẩy trước mặt Nặc lão. Đốm sáng vàng kim nho nhỏ vẫn le lói trong Khí Hải Huyệt của tia ý thức này, ‘Lạc Thạch’ khẽ ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, nụ cười vén lên một cách điên cuồng, lẩm bẩm.
“Nặc lão..., vãn bối rốt cục...”, nói được tới đây, hoàn toàn biến mất.
“Ò ó o o...”, tiếng ‘gáy’ trong trẻo của Manh Kê vang lên, kéo gã ra khỏi sự bất động. Lạc Thạch giải phóng ý thức, con đau và cơn đói tràn ngập, khiến gã phải ngồi thụp xuống thở dốc.
“Thạch tiểu tử, mau giải khai cả thở miệng”, tiếng Nặc lão có chút khẩn trương vang lên trong đầu “Đây chính là trong thời gian ngắn đưa cả mũi vào hỗ trợ việc hô hấp, giúp cơ thể và tinh thần ngươi nhanh chóng hồi phục hơn”.
Lạc Thạch liền làm theo, luồng không khí tươi mới lập tức tràn ngập trong phổi, hệ tuần hoàn cư nhiên như được bổ sung ‘chất đốt’ mà hoạt động tăng mạnh. Gã đã quen với việc áp chế nhịp tim chậm lại, hơi thở miệng kéo thật dài, giờ đây khi hệ tuần hoàn tăng tốc, mạnh máu trong cơ thể như giãn nở, máu huyết lưu thông nhanh hơn gấp bội. Não bộ, cơ bắp đón nhận nhiều oxy hơn bình thường, ngay lập tức thanh tỉnh lại, cơn đau cũng dần giảm đi.
Điều chỉnh cơ thể một lúc, gã cất lời.
“Quả thực vãn bối đã hiểu, vì sao phải thở miệng. Sau này khi tự nhiên có thêm một đường nữa hấp thu Thiên Địa chi khí, sẽ là con chủ bài khiến trong mấy giây ngắn ngủi chiến lực tăng vọt, lợi thế thật sự rất không nhỏ a”.
Nặc lão cũng gật gù không nói, để yên cho Lạc Thạch bình tĩnh hít thở thêm. Sau khoảng năm phút, gã từ từ đứng dậy, hít một thật hơi sâu, ý thức đã áp chế được cơn đau, chỉ còn cảm thấy vô cùng đói bụng.
Lạc Thạch đưa mắt nhìn quanh, Manh Kê đang ngồi trên đụn rơm khô, chân buống xuống vắt vẻo đung đưa, chiếc miệng xinh cất tiếng gáy cao vút. Lúc này khoảng bốn rưỡi sáng, bầu trời thu vẫn chưa sáng tỏ, ánh sao bàng bạc vẫn trải khắp sân vườn, hình ảnh Manh Kê đang vô tư cất tiếng, thực sự rung động tâm can. Nam nhân tầm thường rơi vào khung cảnh này mười phần hết chín liền nổi tà tâm; nam nhân phi thường khéo có thể tức cảnh sinh tình, xuất khẩu thành thơ, nhưng còn cái loại nam nhân bất thường như gã, nghệt mặt một cái, rồi quay đi, lầm bầm.
“Ài, nữ nhân xinh đẹp, cuối cùng cũng là cản trở ta tu luyện, thật mất hứng...”
(#1): gà mờ.
(#2): cho độc giả đã quên, xem chương 9: Sai lầm nha.
Danh sách chương