Cách chỗ Lạc Thạch không xa, thấp thoáng sau cánh sương mỏng, bỗng từ đâu xuất hiện bóng người lấp ló, đang rảo bước xuyên qua khu vực vườn Sĩ Biệt, nhịp di chuyển có phần hấp tấp. Khi chuẩn bị tới gần ao nhỏ, nó ngó nghiêng ngập ngừng giây lát, rồi mới đổi hướng, nhẹ nhàng né khỏi mấy nhánh dây leo Hoa Thục Nữ đang rũ xuống chắn ngang tầm mắt, một mạch tiến về phía rừng trúc.

Cái bóng nhỏ nhắn chậm lại rồi dừng hẳn, thẫn thờ ngắm nhìn một mảnh mượt mà trước mắt vừa mới hiện ra, cái màu xanh dịu nhẹ lại thêm chút nắng lạt, quả thật rất biết cách chiều chuộng đôi nhãn đồng, khiến nó phải sững lại, tận hưởng hồi lâu. Khung cảnh trúc lâm bạt ngàn như thế này, rất dễ làm xao nhãng con người ta, sự cảnh giác đồng thời cũng sẽ giảm xuống đáng kể. Nó vẫn tần ngần đứng trước một khóm Trúc Quân Tử lớn, dè dặt nhìn đông ngó tây, rồi mới hướng về mấy cái Tâm Diệp đang đung đưa gần trên ngọn, mắt trợn to đầy tò mò.

...

Ở nơi sát bờ ao nhỏ, ngay phía sau mảng rừng Hoa Thục Nữ, bóng người đang lúi húi, thậm thụt dưới gốc cây Sĩ Biệt rất lớn, ánh nắng chỉ len vào được tới một nửa, nên hoàn toàn không nhìn rõ là kẻ nào. Chợt bóng đen ngửa cổ, hít lấy một hơi thật dài, đoạn lẩm bẩm vừa đủ để cho chính mình nghe được.

“Mùi nữ nhân... Lại vẫn còn rất ‘non’... Lúc nãy rõ ràng có nghe tiếng động lạ, nhưng không ngửi thấy có gì đặc biệt, ngờ rằng ngươi đã quay trở lại, giờ thì giấu đầu lòi đuôi nhé con chuột nhắt. Thiếu nữ a... Phư phư phư, nghĩ tới thôi mà tiểu đệ đệ đã đòi biểu tình rồi...”

Nói đoạn, bóng người nọ quay lưng, thân hình cúi thấp, nhẹ nhàng rời đi. Những bụi cỏ cao, bóng cây rộng lớn, đều đóng vai trò che giấu, nguỵ trang rất không tồi, nhất là tại thời điểm này, bầu trời phía trên vẫn bị sương mù ngăn trở. Và dù cho con mồi vốn chỉ là thiếu nữ yếu ớt, nhưng nó vẫn vô cùng cẩn thận, chứng tỏ lịch duyệt đi săn thực sự sâu dày.

...

Bóng thiếu nữ vẫn mải miết trong khu rừng Trúc Quân Tử xanh ngắt, không hề để ý tới một thân ảnh đang lặng lẽ bám theo, ánh nhìn như con sói săn chỉ sợ con mồi vuột mất, dần dần áp sát.

Đôi bàn tay bất ngờ thò ra từ phía sau khóm trúc, nhanh như chớp khiến bóng nhỏ còn chưa phản ứng được gì, đã chồm tới bịt lấy miệng của nàng, khẽ “suỵt” một cái, đặng lôi tuột cả người lẫn búp bê vào bên trong.

Lạc Kỷ còn đang thảng thốt, chưa kịp có hành động đáp trả, lại thêm cái tay bóp má thực sự rất mạnh, khiến nàng cứ như thế mà bị kéo ra đằng sau. Nước mắt đã lưng tròng, mũi bắt đầu sụt sùi, chỉ kịp vô thức liếc sang, hướng theo vị trí tiếng ‘suỵt’ bên tai vang lên lúc nãy, lập tức nàng nhận ra, là tiểu đệ đệ Lạc Phàm, nét mặt cực kỳ căng thẳng, đang nhăn nhó đứng sẵn đó.

Ngó thấy Lạc Kỷ dường như đã nhận ra mình, gã liền nhẹ gật đầu, nàng cũng hiểu ý mà chớp chớp mắt, đoạn mới buông tay, ra hiệu cho cả hai cùng ngồi thấp xuống. Mắt vẫn không ngừng đảo về phía ao nhỏ và rừng hoa xung quanh, gã liền thì thào cất lời, hỏi dồn dập.

“Kỷ tỷ sao lại tới tận đây? Không phải tỷ đang đi cùng nhóm Phiên bà bà sao? Tỷ đã tới lâu chưa? Bình tĩnh trả lời, đệ đang cần thông tin thật chính xác đấy...”

Giây phút hoảng sợ tột độ cũng đã mau chóng qua đi, cái cô bé tự kỷ này, trong lòng vẫn ôm chặt người bạn Tiểu Niệm bằng vải từ nãy giờ, thấy kẻ trước mặt là người quen thì lập tức rành rẽ trả lời.

Nàng thì ra đã sớm phát hiện khi Lạc Thạch bỏ đi ngay lần đầu tiên, nhưng phải đợi đến sau khi xong việc với Dã Cẩu Đội, gã lại lần nữa biến mất, thì Lạc Kỷ mới thực sự tò mò, len lén bám theo. Tất nhiên chính vì nàng mất dấu gã, nên tìm tới sau khá lâu, lúc nãy cũng chỉ mới vừa vặn bước đến, còn chưa thể đi khám phá mọi thứ.

Càng nghe, trán gã càng nhíu chặt. Đây, hoàn toàn không giống rắc rối đơn thuần của việc đi chơi và bị lạc, hay nói cách khác, thứ làm Lạc Thạch lo lắng thực sự lúc này, lại chẳng phải chuyện Lạc Kỷ đột ngột xuất hiện, mà bởi sự tồn tại của một người lạ khác nữa, trong phạm vi rất gần, mà gã không hề hay biết.

Trước đó khoảng năm phút, khi vừa nghe xong câu chuyện của Nặc lão về Thục Nữ Lệ Sương, Lạc Thạch đã nhận thấy sự bất thường. Cơ chế tự vệ của loài hoa này, mà lão gọi là khép lá tán sương, cần thời gian uống một chung trà, tức khoảng mười phút, mới lại hồi phục như ban đầu. Gã đã đi khỏi được gần một tiếng, quay trở về vẫn thấy nhánh dây leo Thục Nữ lúc trước co rúm, vậy liền chỉ có thể thành lập ra mấy khả năng.

Thứ nhất: dã thú? Buồn cười, dã thú nào đi qua mà lại gọn gàng như vậy?

Thứ hai: có người vừa xong mới ở gần đó, nhưng chỉ vô tình lướt qua, thậm chí còn không để ý tới hai cái bát để ngay cạnh?

Mấy đáp án này thì quá may mắn rồi, gã dứt khoát gạt qua một bên, bởi còn trường hợp xấu hơn nữa có thể xảy đến. Đó là có kẻ ngay từ đầu trong vòng mười phút đã trông thấy tất cả, nên cố ý sao chép hiện trường y nguyên, chờ chủ nhân hai cái bát Sĩ Biệt trở lại.

“Hắn ở đó từ bao giờ? Lúc mình mới đến bắt đầu sắp xếp? Hay là sau khi mình rời đi? Ý đồ chắc chắn không tốt lành gì, liệu hắn đã biết mặt mình chưa?”

Một tá câu hỏi lướt qua trong đầu, trường hợp xấu nhất có thể xảy đến, là gã đã bị nhận diện, vậy chuồn là thượng sách. Thế nhưng sự xuất hiện của Lạc Kỷ mới trở thành cái kết cục tệ hại một cách không thể cứu vãn nổi. Chỉ mình bản thân, Lạc Thạch liền tự tin trốn thoát mười phần, bây giờ thì...

Ngay khi phát hiện sự tình, gã đã nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp, ‘Ghi nhớ cực tốc’ lập tức mở ra, sử dụng năng lực tối đa của cả năm giác quan hiện tại. Và trong tình cảnh tầm nhìn bị che chắn, âm thanh nhiễu loạn bởi tiếng xôn xao của rừng trúc, khứu giác vượt trội mới là thứ có thể trông chờ.

Đối với Liệp Nhân Vũ, may mắn duy nhất trong cuộc đời nó, chính là vô tình có được hảo cảm của Nặc lão. Từ khi biết nhận thức, lão đã tập cho hài tử này thở miệng, giữ cho mũi và khứu giác luôn khoẻ mạnh, tự nhiên sẽ đề kháng với rất nhiều bệnh tật về sau. Khi thân thể chuyển quyền điều khiển cho Lạc Thạch, gã lập tức lại được Nặc lão truyền dạy để tiếp tục duy trì.

Khứu giác Lạc Thạch nhạy bén hơn người bình thường, một phần vì đây hiện là cơ quan mà ‘Liệp Nhân Vũ’ giữ gìn tốt nhất, và một phần nữa, cũng bởi Lạc Thạch lúc này, đã sơ bộ nắm bắt được Quán Mạch. Trợ thức thứ nhất giúp gã tuỳ nghi tăng cường chức năng của các cơ quan lên một chút nhỏ khi cần thiết, và có mức độ chênh lệch đối với mỗi bộ phận khác nhau.

Giống như lúc Lạc Thạch còn ở Trái Đất, sử dụng ‘Ghi nhớ thần tốc cực hạn’, mắt trái liền được cơ thể ‘dồn’ mọi hỗ trợ về đó, và với sự giúp sức từ Thức Thần thảo, gã đã từng thành công. Hiện nay, sau khi mở ra Tinh Thần Giới, gã lại lần nữa đạt được khả năng tương đương, thậm chí khủng bố hơn rất nhiều. Phá bỏ hạn chế, không chỉ duy nhất ở mắt trái nữa, mà còn thoải mái áp dụng được trên toàn bộ năm giác quan, trong thời gian ngắn liền có tác dụng tăng chiến lực tổng quát thêm một chút, đưa chính mình chìm vào trạng thái ‘Cảnh giới cao độ’.

’Thất bộ’ (#1) thêm vào năm giác quan đều nhạy bén hơn người, cái mà Lạc Thạch tự tuỳ tiện đặt tên ‘Lĩnh vực trinh sát’, đã bắt đầu phát huy những hiệu quả nhất định.

Lạc Kỷ cũng thật gan dạ, hay cũng có lẽ do khả năng thể hiện cảm xúc không được tốt cho lắm, nên mặt nàng cứng đờ, bó gối ngồi im, mắt mở to không chớp, lấp ló sau làn tóc mái lưa thưa.

Lạc Thạch tạm phong kín thị giác, thính giác và khứu giác được đề thăng hết cỡ, bên trong thì ‘gã’ đang chìm vào Tinh Thần Giới, tiếp nhận mọi thông tin thu nhập được, dù là nhỏ nhất, đoạn phất tay ‘dựng’ nên hình giả lập tưởng tượng của phần không gian bảy bước quanh người, tuy lờ mờ sơ sài do quá thiếu tham số, nhưng vẫn còn có thể nhận biết chuyển động bên trong.

“Kỳ lạ... Lúc nãy là mình ‘ngửi’ thấy dược hương và mùi búp bê vải, nên mới chạy tới tìm được cô bé trước. Bây giờ lại chẳng thấy có gì khả nghi, ngay cả... Kỷ Kỷ trước mặt, cũng tự dưng không còn ngửi ra mùi gì nữa???”

Lạc Thạch nghĩ thầm, đoạn tự cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ khứu giác mới mang ra sử dụng đã gặp vấn đề.

“Không đúng”, gã đột nhiên nhớ ra gì đó, liền thì thầm gọi “Nặc lão, Trúc Quân Tử, là có đặc tính kháng khuẩn phải không?”

“Chính xác, thậm chí đó còn là tính chất đặc biệt nhất của chúng nữa. Sĩ khí tăng trưởng, Thục Nữ liền rụng hoa, xoè lá to thêm nhằm tích tụ được nhiều Lệ Sương hơn. Trúc Quân Tử nếu không bị hoa đằng quấn thân, hấp thụ được Lệ Sương, lập tức lớn nhanh như thổi, Tâm Diệp và các lá khác cũng dài ra, xanh thẫm một màu...”

Thời điểm này, Trúc Quân Tử mới thực sự có được khả năng sát trùng mạnh nhất, đem lá giã nát đắp lên vết thương hở, sẽ rất mau cầm máu, chống viêm nhiễm và gây hoại tử.

“Khốn nạn thật, quá ít thông tin. Kẻ kia sức mạnh ra sao, năng lực thế nào, hiện hoàn toàn mù tịt. Nhưng đã lâu như vậy mà chưa tìm được, chắc hẳn, hắn cũng không thể định vị chính xác được mình... Hoặc là, ừm, phải chăng hắn cũng đang vướng vào vấn đề tương tự?”

...

Thời gian cứ thế trôi qua, bóng đen to lớn kia đã áp sát khu trúc lâm, sau một hồi lần mò vô ích chung quanh. Truỷ thủ thỉnh thoảng ánh lên phản chiếu, theo tay hắn đang chém ra, mà phạt tung từng bụi cỏ trước mặt.

“Mẹ kiếp cái đất quỷ ám này”, hắn nghiến răng thầm chửi đổng “Hết lần này đến lần khác mùi tự nhiên biến mất không còn dấu vết, định doạ rồ lão tử sao chứ hả?”

...

Mồ hôi đã ướt đầm lưng áo, nhưng gã vẫn nhẫn nại duy trì ‘Lĩnh vực Trinh Sát’, không dám lơi lỏng phòng bị. Mắt vẫn nhắm nghiền từ nãy đến giờ, tư thế sẵn sàng nửa ngồi nửa quỳ quen thuộc, tay vô thức làm ra cái thủ thế cầm điếu thuốc để lên môi, Lạc Thạch một mực trầm ngâm, suy tính kế sách.

“Gần đủ rồi, còn thiếu chút nữa...”, nghĩ tới đây, gã chợt mở bừng mắt, liếc nhìn Lạc Kỷ đang lo lắng mà ôm cứng lấy Tiểu Niệm bên cạnh, bặm môi một cái, liền quyết đoán nói với nàng.

“Kỷ tỷ, đệ có ý này...”

...

Tên ám muội kia cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, mười phút qua đi, hắn đã phải xén hầu hết các bụi cỏ cao gần đó, mà không tìm được gì. Cắm phập truỷ thủ ngập vào thân trúc, hắn liếc nhìn một màu xanh um tùm chật chội trước mặt, đoạn bực dọc rủa thầm.

“Phí hết bao nhiêu công, mà đổi lại chỉ được hai cái bát gỗ. Mả tổ nhà nó, đại nhân mà biết có phương pháp để hứng Thục Nữ Lệ Sương, lão tử còn mạng để hưởng sao? Bí mật hai cái bát này buộc phải chiếm toàn bộ tới tay, nếu không, chúng liền giá trị hơn cả cái mạng quèn của ta mất...”

Nghĩ thông, hắn liền bình tĩnh lại, đoạn hét lớn, cố ý để cho bọn Lạc Thạch nghe được.

“Ngươi trốn cũng vô ích, ta chỉ cần xem xét hai cái bát kia, liền biết xuất thân từ đâu. Muốn trách hãy trách các ngươi ngu xuẩn, bảo vật cỡ này, dễ mang đến hoạ diệt tộc lắm nha. Hắc hắc hắc”

“Á...”, nghe tên kia vừa nói vừa cười biến thoái, Lạc Kỷ chợt lạnh buốt sống lưng, buột miệng khẽ kêu lên thành tiếng.

Triệt để xong đời, Lạc Thạch thộn mặt nhìn nàng, âm thanh như thế, đúng là triệt để xong đời!

Cái bóng lớn quay ngoắt, mắt híp lại, miệng kéo lên một nụ cười nanh nọc, hướng về nơi Lạc Kỷ đang run lên vì sợ hãi. Hắn cố nhịn để không bị bật thành tiếng cười to.

“Đây rồi, tiếng kêu của thiếu nữ mới đáng yêu làm sao. Ngươi, tẹo nữa chết chắc với thằng em ta. Khư khư khư...”

Lạnh lùng tiến lại, mọi giác quan hắn lập tức dồn hết về trước mặt, khoá lại toàn bộ vị trí con mồi đang ẩn nấp. Dù rất hả hê, nhưng hắn vẫn hết sức cẩn thận, từ tốn như đang tận hưởng cuộc săn, càng bước tới gần, hơi thở càng hổn hển, đũng quần đã chật căng từ lúc nào.

Tia thấy bóng người lấp ló sau khóm trúc, hắn khịt mũi khinh bỉ, chậm rãi cất tiếng.

“Tiểu mỹ nhân, ngươi... trốn ở đây chứ gì?”, tay hắn đột ngột kéo ra, truỷ thủ chém ngang một đường, chặt gẫy một loạt thân trúc, nhưng là ở khóm đối diện.

Trúc Quân Tử đổ xuống lả tả, lộ ra ánh mắt kinh hoàng của Lạc Kỷ, đang tuyệt vọng chỉ chực oà khóc lớn lên.

“He he he, không đến nỗi nào”, tên kia lần nữa cất tiếng cười khả ố, đoạn đưa chân đá mạnh vào khóm trúc có cái ‘bóng người’ kia thấp thoáng đằng sau, liếm liếm môi, cất lời “Nàng mới nhỏ tuổi mà đã thâm độc như vậy, bất quá, lão tử rất thích! A ha ha ha...”

“Vút, vút, vút” ba tiếng xé gió vang lên, ba cành trúc đầu vát nhọn hoắt như chông, uốn cong hết cỡ vừa được thả neo, quật thẳng vào nơi cái tên to lớn kia đang đứng.

Hắn càng cười lớn hơn, bình tĩnh xoay truỷ thủ bổ xuống, nhẹ nhàng đỡ lấy và chém gãy toàn bộ bẫy rập, rồi lại phạt ngang, khóm trúc bên này lập tức cũng đổ ập xuống, lộ ra một con búp bê vải khá lớn, đang treo lủng lẳng nhằm đánh lạc hướng.

Lạc Kỷ run như cầy sấy, mặt đang sắp oà khóc đến nơi, chân mềm nhũn không thể bỏ chạy nổi. Tên điên cuồng trước mặt này, sẹo chằng chịt, cộng thêm tính cách biến thái vô cùng, khó trách nàng khi đối mặt với tình cảnh này, lại hồn bay phách lạc như vậy.

Lạc Thạch vẫn nguyên trong tư thế nửa quỳ, ém nhẹm toàn bộ hơi thở, hô hấp chậm chạp, đang mở mắt khó tin nhìn rõ bóng đen to lớn trước mặt, gã kinh ngạc nhủ thầm.

“Là... hắn???”

(#1): bảy bước, khoảng ba mét quanh thân, là safezone của Lạc Thạch khi dùng ‘Cực tốc ghi nhớ’.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện